Chương 289: Chiến thắng dễ dàng
Ốc Sên
27/07/2024
Thấy Lâm Chấp đi lên, Kha Trạch Minh coi như thở pho một hơi.
Lâm Chấp là một nỗi nhục của nhà họ Lâm, gã là con của tì nữ, thân phận còn kém cả con riêng.
Hơn nữa, Lâm Chấp này cũng không có tên tuổi gì trong lớp chín cả, trận thứ ba này lớp mười một thẳng chắc rồi!
“Thích Doãn, trò lên trận thứ ba đi! Nhất định phải thắng đấy"
"Vâng ạ!"
Thấy Kha Trạch Minh gọi tên mình, Thích Doãn đầy mừng rỡ đi lên lôi đài.
'Vũ khí của hắn ta là một thanh Đại Khảm Đao.
Bề ngang lưỡi đao to bằng một bàn tay, mặt đao đỏ au hệt như nhuốm máu tươi!
“Ha ha, hai trận đầu thua rồi nên năm trận sau lớp ta không thể thua nữa, đối đầu với một tên còn thua cả con riêng như ngươi thì Thích Doãn ta thắng chắc rồi.”
Vừa đi lên, Thích Doãn đã cười lớn nói.
Tên này xong đời rồi!
Nghe Thích Doãn nói vậy, nhóm Mặc Dương, Mục Phong Hành và Tiêu Khánh Dư biến sắc mặt.
Con riêng!
Cách gọi này như một cái gai với Lâm Chấp, vì đây không chỉ là nỗi hổ thẹn của gã, mà còn là của mẫu thân gã.
Ai cũng có giới hạn của mình!
Mẫu thân của Lâm Chấp chính là giới hạn của gã, điểm này thì ai cũng rõ.
“Các người đoán xem tên này sẽ bị bẻ gãy mấy cái xương sườn?”, Mặc Dương nuốt ực một cái rồi hỏi.
“Ba?”
“Gì? Chắc phải năm cái!”
Lâm Chấp ở trên lôi đài bắt đầu sa sầm mặt.
“Ngươi chán sống rồi!”
“Ha ha... Chán sống? Ngươi cũng đòi nói câu này ư?”, Thích Doãn cười lớn rồi nhảy lên cao, sau đó chém thanh đại đao về phía Lâm Chấp.
"Cút!"
Khi thấy Thích Doãn nhảy lên, Lâm Chấp đã hét lớn.
Gã vung cây trường thương ra, một âm thanh vun vút vang lên từ cây thương.
Cheng...
Rắc!
Ngay sau đó, người Thích Doãn đã bị một thương đánh bay, cùng lúc đó tiếng xương gãy vang lên răng rắc, kết hợp với tiếng kêu gào thảm thiết của hắn ta khiến người nghe phải tê dại.
Trận đấu đến mức này, không chỉ lớp mười một, mà ngay Kha Trạch Minh cũng phải nuốt nước miếng
Mẹ kiếp! Rốt cuộc đây là cái lớp gì mà đào tạo ra một đám biến thái thế này?
Kha Trạch Minh bất lực xua tay: "Các trò... ai đồng ý lên trận tiếp theo?”
Đến lúc này, gã đã không còn hi vọng gì sẽ thẳng nữa, chỉ mong có thể thua một cách đẹp mặt thôi.
Nhưng bốn học trò còn lại đứng sau Kha Trạch Minh đều lùi lại, sợ bị gọi tên.
“Xem bản lĩnh của các trò kìa! Thăng Ngự, trò lên đi!"
Kha Trạch Minh chọn đại một người rồi ra lệnh.
“Thầy Kha, trò..."
“Đừng nhiều lời, ta bảo trò lên thì lên đi!", Kha Trạch Minh trợn mắt.
Ba người còn lại thở phào một hơi.
Thăng Ngự bước lên, đôi chân hắn run rẩy khi nhìn thấy Tiêu Khánh Dư đang mỉm cười đi lên.
Không phải hắn đang làm quá lên, mà là sợ thật!
Ba tên trước đó đều là quái vật, ai biết tên này sẽ có thủ đoạn gì đây.
“Tại hạ Tiêu Khánh Dư!”
“Ha ha.. Thăng Ngự!”
Trận đấu bắt đầu!
Thăng Ngự tháo hai thanh kiếm đeo sau lưng xuống, nắm chặt trong tay, hẳn là người dùng kiếm.
Thấy Thăng Ngự lấy kiếm ra, Tiêu Khánh Dư lịch sự hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?”
“Há? Xong... xong rồi!", Thăng Ngự lắp bắp đáp.
"Ờ!"
Dứt lời, Tiêu Khánh Dư giang rộng hai tay.
Ầm...
Một con hoả xà lập tức chui từ giữa hai tay cậu ấy ra.
Leng keng...
Ngay sau đó người Thăng Ngự đen thui, đầu tóc bốc khói, đôi mắt đờ đẫn, hai thanh kiếm rơi xuống đất kêu leng keng.
“Gì thế!"
Trông thấy cảnh tượng này, Kha Trạch Minh cũng khó có thể tin nổi.
Thằng có kiếm thuật cao siêu, người có thân pháp quỷ dị, kẻ thì thương pháp bá đạo, giờ lại xuất hiện một đứa biết phun lửa...
Trận thứ tư, lớp chín thắng!
Sau tiếng thông báo của trọng tài, lớp mười một đã bại hoàn toàn trước lớp chín vì đã thua bốn trận, nên lớp thua sẽ dừng bước tại đây.
“Tiếp theo là trận đấu của giáo viên!”
Khi giọng nói của trọng tài vang lên, Kha Trạch Minh tỏ vẻ giận dữ, gã hung hăng đi lên lôi đài.
Còn Mục Vỹ thì trông vẫn hơi nhợt nhạt, hắn lững thững đi lên.
“Hừ! Mục Vỹ, dù học trò của ta thua học trò của ngươi, nhưng Kha Trạch Minh ta là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Quan Nguyên, vì thế ta chắc chắn sẽ thẳng ngươi!"
“Sao? Thế à?”
Mục Vỹ nhướn mày, mỉm cười hỏi.
“Ngươi...”
Nhưng vẻ mặt này của Mục Vỹ lại là một sự khiêu khích trắng trợn với Kha Trạch Minh.
Nhưng Mục Vỹ đâu thèm quan tâm gã nghĩ gì.
“Thầy Mục cố lên, chúng trò đã thắng vẻ vang thì thầy cũng không thể thua được".
“Đúng vậy, đánh bại đối thủ bằng một chiêu mới siêu ạ!"
“Đúng rồi, để đám coi thường lớp chín ngậm miệng đi ạ!"
Các cấp của võ kỹ là Hoàng Giai, Huyền Giai Giai, Thiên Giai phải theo thứ tự, không được vượt cấp linh tinh.
Nhưng Mục Vỹ mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm mà đã sử dụng bí tịch thân pháp dành cho. cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ tám. Như thế là làm liều, hắn làm vậy chỉ vì một lý do, là khi học trò của hắn gặp nguy hiểm!
“Mục Vỹ, ta sẽ không thua ngươi đâu!”
Để một lớp vừa lên khối cao cấp đánh bại lớp mình, Kha Trạch Minh đã thấy rất mất mặt, nếu giờ gã lại thua Mục Vỹ thì còn gì là thể diện nữa.
Lâm Chấp là một nỗi nhục của nhà họ Lâm, gã là con của tì nữ, thân phận còn kém cả con riêng.
Hơn nữa, Lâm Chấp này cũng không có tên tuổi gì trong lớp chín cả, trận thứ ba này lớp mười một thẳng chắc rồi!
“Thích Doãn, trò lên trận thứ ba đi! Nhất định phải thắng đấy"
"Vâng ạ!"
Thấy Kha Trạch Minh gọi tên mình, Thích Doãn đầy mừng rỡ đi lên lôi đài.
'Vũ khí của hắn ta là một thanh Đại Khảm Đao.
Bề ngang lưỡi đao to bằng một bàn tay, mặt đao đỏ au hệt như nhuốm máu tươi!
“Ha ha, hai trận đầu thua rồi nên năm trận sau lớp ta không thể thua nữa, đối đầu với một tên còn thua cả con riêng như ngươi thì Thích Doãn ta thắng chắc rồi.”
Vừa đi lên, Thích Doãn đã cười lớn nói.
Tên này xong đời rồi!
Nghe Thích Doãn nói vậy, nhóm Mặc Dương, Mục Phong Hành và Tiêu Khánh Dư biến sắc mặt.
Con riêng!
Cách gọi này như một cái gai với Lâm Chấp, vì đây không chỉ là nỗi hổ thẹn của gã, mà còn là của mẫu thân gã.
Ai cũng có giới hạn của mình!
Mẫu thân của Lâm Chấp chính là giới hạn của gã, điểm này thì ai cũng rõ.
“Các người đoán xem tên này sẽ bị bẻ gãy mấy cái xương sườn?”, Mặc Dương nuốt ực một cái rồi hỏi.
“Ba?”
“Gì? Chắc phải năm cái!”
Lâm Chấp ở trên lôi đài bắt đầu sa sầm mặt.
“Ngươi chán sống rồi!”
“Ha ha... Chán sống? Ngươi cũng đòi nói câu này ư?”, Thích Doãn cười lớn rồi nhảy lên cao, sau đó chém thanh đại đao về phía Lâm Chấp.
"Cút!"
Khi thấy Thích Doãn nhảy lên, Lâm Chấp đã hét lớn.
Gã vung cây trường thương ra, một âm thanh vun vút vang lên từ cây thương.
Cheng...
Rắc!
Ngay sau đó, người Thích Doãn đã bị một thương đánh bay, cùng lúc đó tiếng xương gãy vang lên răng rắc, kết hợp với tiếng kêu gào thảm thiết của hắn ta khiến người nghe phải tê dại.
Trận đấu đến mức này, không chỉ lớp mười một, mà ngay Kha Trạch Minh cũng phải nuốt nước miếng
Mẹ kiếp! Rốt cuộc đây là cái lớp gì mà đào tạo ra một đám biến thái thế này?
Kha Trạch Minh bất lực xua tay: "Các trò... ai đồng ý lên trận tiếp theo?”
Đến lúc này, gã đã không còn hi vọng gì sẽ thẳng nữa, chỉ mong có thể thua một cách đẹp mặt thôi.
Nhưng bốn học trò còn lại đứng sau Kha Trạch Minh đều lùi lại, sợ bị gọi tên.
“Xem bản lĩnh của các trò kìa! Thăng Ngự, trò lên đi!"
Kha Trạch Minh chọn đại một người rồi ra lệnh.
“Thầy Kha, trò..."
“Đừng nhiều lời, ta bảo trò lên thì lên đi!", Kha Trạch Minh trợn mắt.
Ba người còn lại thở phào một hơi.
Thăng Ngự bước lên, đôi chân hắn run rẩy khi nhìn thấy Tiêu Khánh Dư đang mỉm cười đi lên.
Không phải hắn đang làm quá lên, mà là sợ thật!
Ba tên trước đó đều là quái vật, ai biết tên này sẽ có thủ đoạn gì đây.
“Tại hạ Tiêu Khánh Dư!”
“Ha ha.. Thăng Ngự!”
Trận đấu bắt đầu!
Thăng Ngự tháo hai thanh kiếm đeo sau lưng xuống, nắm chặt trong tay, hẳn là người dùng kiếm.
Thấy Thăng Ngự lấy kiếm ra, Tiêu Khánh Dư lịch sự hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?”
“Há? Xong... xong rồi!", Thăng Ngự lắp bắp đáp.
"Ờ!"
Dứt lời, Tiêu Khánh Dư giang rộng hai tay.
Ầm...
Một con hoả xà lập tức chui từ giữa hai tay cậu ấy ra.
Leng keng...
Ngay sau đó người Thăng Ngự đen thui, đầu tóc bốc khói, đôi mắt đờ đẫn, hai thanh kiếm rơi xuống đất kêu leng keng.
“Gì thế!"
Trông thấy cảnh tượng này, Kha Trạch Minh cũng khó có thể tin nổi.
Thằng có kiếm thuật cao siêu, người có thân pháp quỷ dị, kẻ thì thương pháp bá đạo, giờ lại xuất hiện một đứa biết phun lửa...
Trận thứ tư, lớp chín thắng!
Sau tiếng thông báo của trọng tài, lớp mười một đã bại hoàn toàn trước lớp chín vì đã thua bốn trận, nên lớp thua sẽ dừng bước tại đây.
“Tiếp theo là trận đấu của giáo viên!”
Khi giọng nói của trọng tài vang lên, Kha Trạch Minh tỏ vẻ giận dữ, gã hung hăng đi lên lôi đài.
Còn Mục Vỹ thì trông vẫn hơi nhợt nhạt, hắn lững thững đi lên.
“Hừ! Mục Vỹ, dù học trò của ta thua học trò của ngươi, nhưng Kha Trạch Minh ta là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Quan Nguyên, vì thế ta chắc chắn sẽ thẳng ngươi!"
“Sao? Thế à?”
Mục Vỹ nhướn mày, mỉm cười hỏi.
“Ngươi...”
Nhưng vẻ mặt này của Mục Vỹ lại là một sự khiêu khích trắng trợn với Kha Trạch Minh.
Nhưng Mục Vỹ đâu thèm quan tâm gã nghĩ gì.
“Thầy Mục cố lên, chúng trò đã thắng vẻ vang thì thầy cũng không thể thua được".
“Đúng vậy, đánh bại đối thủ bằng một chiêu mới siêu ạ!"
“Đúng rồi, để đám coi thường lớp chín ngậm miệng đi ạ!"
Các cấp của võ kỹ là Hoàng Giai, Huyền Giai Giai, Thiên Giai phải theo thứ tự, không được vượt cấp linh tinh.
Nhưng Mục Vỹ mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm mà đã sử dụng bí tịch thân pháp dành cho. cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ tám. Như thế là làm liều, hắn làm vậy chỉ vì một lý do, là khi học trò của hắn gặp nguy hiểm!
“Mục Vỹ, ta sẽ không thua ngươi đâu!”
Để một lớp vừa lên khối cao cấp đánh bại lớp mình, Kha Trạch Minh đã thấy rất mất mặt, nếu giờ gã lại thua Mục Vỹ thì còn gì là thể diện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.