Chương 227: Hóa ra chỉ là một con hổ giấy
Ốc Sên
05/07/2024
“Rác rưởi, còn chưa cút xuống!”
Chợt một giọng nói hơi khàn vang vọng.
Phút chốc, lại có thêm mấy trăm người từ ngoài đình viện xông vào.
Đứng trước mấy trăm người kia là một người thanh niên đang chấp tay.
Chính là Hoàng Thương Kha!
“Lục gia!”
“Lục gia!”
lột đám vô dụng, bắt một người cũng không xong”, giọng nói của Hoàng Thương Kha không nóng không lạnh nhưng lại khiến hai người rùng mình.
“Thưa Lục gia, tiểu nhân bắt cậu ta ngay”.
“Người đâu, lên hết cho ta, làm hẳn kiệt sức chết đi.”
“Rõ!”
Sau khi nhận lệnh, mấy trăm người ào vào phòng luyện đan, bao vây bốn người kín kẽ
Có điều vũ khí của đám người này đều chĩa vào Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc và hai người còn lại chỉ bị bao vây.
“Muốn bắt ta thì phải trả giá đắt lắm đấy”
Có trường kiếm trong tay, chuyện gì cũng không đáng ngại với Mục Vỹ: 'Dù sao cũng đáng để luyện tay!”
Vù..
Hắn vung trường kiếm vào bên phải rồi lại chém sang bên trái, trong nháy mắt nhảy vào trong đám đông.
“Thú vịt Xem ra thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục không phải hạng nhãi nhép vô danh!”, bị hàng trăm người vây đánh nhưng Mục Vỹ vẫn chỉ dùng một chiêu kiếm duy nhất.
“Lục gia, cứ thế này thì các huynh đệ sẽ chết...”
“Câm miệng!”
Hoàng Thương Kha hừ lạnh: “Nuôi đám người các ngươi làm quái gì? Lúc huấn luyện thì chểnh mảng không tập trung, phải chết mấy người thì các ngươi mới ghi nhớ được”
Kim Triết Vũ cảm thấy uất ức trong lòng.
Thật sự không phải thuộc hạ của hắn ta quá đần, mà là Mục Vỹ đó... quá lợi hại!
Qua nửa nén hương, Mục Vỹ còn đang thoăn thoắt qua lại giữa đám người. Giờ đây, trong phòng luyện đan nằm la liệt hơn một trăm xác chết.
Nhưng hẳn vẫn tiếp tục đi đi lại lại trong đám hộ vệ.
“Chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất mà lượng chân nguyên còn hùng hậu hơn cả võ giả Linh Huyệt tầng thứ ba. Kiếm thuật cao siêu, thăm lặng biến hóa khó lường, quả là một bậc thầy kiếm thuật. Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục này không đơn giản đâu!”
Nhìn mọi động tác của Mục Vỹ, Hoàng Thương Kha thầm nhận xét.
Vù...
Trong tích tắc, y thình lình xuất thủ, biến mất tại chỗ.
Ầm!
Âm thanh vang trời nổ ra.
Hoàng Thương Kha phóng trường thương trong tay ra, nhắm thẳng đến tim của Mục Vỹ từ sau lưng hắn.
Nhưng đòn tấn công này bị một ông lão ngăn cản.
Người đó cuộn tròn nửa người, một chân kiếng lên, lòng bàn chân hướng về phía trước, một lát gạch trên sàn bị ông lão cầm trong tay.
Chính lát gạch bị vỡ ra kia đã ngăn cản trường thương của Hoàng Thương Kha.
“Hừ!”
Lão Cam?
Không ngờ lão Cam lại xuất hiện. Lão già này không đơn giản chút nào.
Tấn công thất bại, Hoàng Thương Kha lập tức thụt lùi, không chần chừ chút nào.
“Cậu thanh niên này, cậu có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm, lại còn là một vị hoàng tử danh giá của hoàng thất, đánh lén thế này không ảnh hưởng đến thân phận của cậu sao?”
“Ông là ai?”
Hoàng Thương Kha nhìn ông lão lưng còng kia, sầm mặt hỏi.
“Ta chỉ là một lão già trông coi phòng luyện đan thôi. Đây là phòng luyện đan của Lôi Phong Viện, làm hỏng đồ đạc phải bồi thường”
Ông khỏi lo, không thiếu một thứ gì đâu, ta chỉ muốn bắt hẳn”
“Vậy thì mời cậu ra ngoài bắt chơ”
“Hắn không đi ra thì ta không được bắt?”
“Đương nhiên!”
“Lão già kia, ông muốn chết phải không!”
Hoàng Thương Kha nổi đóa.
Chỉ việc bắt Mục Vỹ thôi mà cũng tốn công thế này.
Lôi Phong Viện chẳng là gì với y.
“Tần thúc, giết ông ta!”
Hoàng Thương Kha lùi về sau, một người giấu mình trong áo choàng đen lập tức xuất hiện như tia chớp, xông thẳng tới lão Cam.
Người đó tung một cú đấm ra, nhanh đến mức khiến không khí như phát nổ,
Bùm..
Cú va chạm gây ra tiếng vang trầm đục, người lão Cam run lên, khóe miệng rướm máu. Ông ấy lùi về sau ba bước.
Người áo choàng đen này mạnh quá!
Mục Vỹ giật mình, dùng lực linh hồn bao bọc lấy đầu, không dám khinh suất.
Người này ít nhất phải là cao thủ cảnh giới Thông Thần.
“Lão Cam!”
Mục Vỹ mau chóng tiến lên đỡ lấy lão Cam.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hẳn chợt nhận ra khí tức trong cơ thể lão Cam đã trở nên rối loạn, không một kinh mạch nào có thể vận chuyển chân nguyên một cách lưu loát, thậm chí có một phần chân nguyên còn chảy ngược dòng.
“Lão Cam, ông không sao chứ!”
“Không sao, không sao, già cả rồi, vô dụng quái.
Lão Cam hộc máu, bất lực thở hắt ra: “Dù gì ta cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, giúp được chừng nào hay chừng đấy“.
“Lão già kia, ông chỉ một con chó giữ cửa thôi! Ta còn tưởng ông tài cán lầm, hóa ra chỉ là một con hổ giấy“.
Hoàng Thương Kha lạnh lùng nhìn lão Cam dưới đất đầy khinh miệt.
“Tần thúc, giết ông ta. Còn Mục Vỹ này thì phế tu vi mang đi“.
“Rõ!”
Võ giả được y gọi là Tân thúc khom người xuống, đăng đẳng sát ý nhìn hai người.
“Các ngươi đang làm gì vậy hả?
Đột nhiên, từ đại sảnh ngoài phòng luyện đan truyền đến một tiếng quát như sấm rền.
Chợt một giọng nói hơi khàn vang vọng.
Phút chốc, lại có thêm mấy trăm người từ ngoài đình viện xông vào.
Đứng trước mấy trăm người kia là một người thanh niên đang chấp tay.
Chính là Hoàng Thương Kha!
“Lục gia!”
“Lục gia!”
lột đám vô dụng, bắt một người cũng không xong”, giọng nói của Hoàng Thương Kha không nóng không lạnh nhưng lại khiến hai người rùng mình.
“Thưa Lục gia, tiểu nhân bắt cậu ta ngay”.
“Người đâu, lên hết cho ta, làm hẳn kiệt sức chết đi.”
“Rõ!”
Sau khi nhận lệnh, mấy trăm người ào vào phòng luyện đan, bao vây bốn người kín kẽ
Có điều vũ khí của đám người này đều chĩa vào Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc và hai người còn lại chỉ bị bao vây.
“Muốn bắt ta thì phải trả giá đắt lắm đấy”
Có trường kiếm trong tay, chuyện gì cũng không đáng ngại với Mục Vỹ: 'Dù sao cũng đáng để luyện tay!”
Vù..
Hắn vung trường kiếm vào bên phải rồi lại chém sang bên trái, trong nháy mắt nhảy vào trong đám đông.
“Thú vịt Xem ra thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục không phải hạng nhãi nhép vô danh!”, bị hàng trăm người vây đánh nhưng Mục Vỹ vẫn chỉ dùng một chiêu kiếm duy nhất.
“Lục gia, cứ thế này thì các huynh đệ sẽ chết...”
“Câm miệng!”
Hoàng Thương Kha hừ lạnh: “Nuôi đám người các ngươi làm quái gì? Lúc huấn luyện thì chểnh mảng không tập trung, phải chết mấy người thì các ngươi mới ghi nhớ được”
Kim Triết Vũ cảm thấy uất ức trong lòng.
Thật sự không phải thuộc hạ của hắn ta quá đần, mà là Mục Vỹ đó... quá lợi hại!
Qua nửa nén hương, Mục Vỹ còn đang thoăn thoắt qua lại giữa đám người. Giờ đây, trong phòng luyện đan nằm la liệt hơn một trăm xác chết.
Nhưng hẳn vẫn tiếp tục đi đi lại lại trong đám hộ vệ.
“Chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất mà lượng chân nguyên còn hùng hậu hơn cả võ giả Linh Huyệt tầng thứ ba. Kiếm thuật cao siêu, thăm lặng biến hóa khó lường, quả là một bậc thầy kiếm thuật. Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục này không đơn giản đâu!”
Nhìn mọi động tác của Mục Vỹ, Hoàng Thương Kha thầm nhận xét.
Vù...
Trong tích tắc, y thình lình xuất thủ, biến mất tại chỗ.
Ầm!
Âm thanh vang trời nổ ra.
Hoàng Thương Kha phóng trường thương trong tay ra, nhắm thẳng đến tim của Mục Vỹ từ sau lưng hắn.
Nhưng đòn tấn công này bị một ông lão ngăn cản.
Người đó cuộn tròn nửa người, một chân kiếng lên, lòng bàn chân hướng về phía trước, một lát gạch trên sàn bị ông lão cầm trong tay.
Chính lát gạch bị vỡ ra kia đã ngăn cản trường thương của Hoàng Thương Kha.
“Hừ!”
Lão Cam?
Không ngờ lão Cam lại xuất hiện. Lão già này không đơn giản chút nào.
Tấn công thất bại, Hoàng Thương Kha lập tức thụt lùi, không chần chừ chút nào.
“Cậu thanh niên này, cậu có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ năm, lại còn là một vị hoàng tử danh giá của hoàng thất, đánh lén thế này không ảnh hưởng đến thân phận của cậu sao?”
“Ông là ai?”
Hoàng Thương Kha nhìn ông lão lưng còng kia, sầm mặt hỏi.
“Ta chỉ là một lão già trông coi phòng luyện đan thôi. Đây là phòng luyện đan của Lôi Phong Viện, làm hỏng đồ đạc phải bồi thường”
Ông khỏi lo, không thiếu một thứ gì đâu, ta chỉ muốn bắt hẳn”
“Vậy thì mời cậu ra ngoài bắt chơ”
“Hắn không đi ra thì ta không được bắt?”
“Đương nhiên!”
“Lão già kia, ông muốn chết phải không!”
Hoàng Thương Kha nổi đóa.
Chỉ việc bắt Mục Vỹ thôi mà cũng tốn công thế này.
Lôi Phong Viện chẳng là gì với y.
“Tần thúc, giết ông ta!”
Hoàng Thương Kha lùi về sau, một người giấu mình trong áo choàng đen lập tức xuất hiện như tia chớp, xông thẳng tới lão Cam.
Người đó tung một cú đấm ra, nhanh đến mức khiến không khí như phát nổ,
Bùm..
Cú va chạm gây ra tiếng vang trầm đục, người lão Cam run lên, khóe miệng rướm máu. Ông ấy lùi về sau ba bước.
Người áo choàng đen này mạnh quá!
Mục Vỹ giật mình, dùng lực linh hồn bao bọc lấy đầu, không dám khinh suất.
Người này ít nhất phải là cao thủ cảnh giới Thông Thần.
“Lão Cam!”
Mục Vỹ mau chóng tiến lên đỡ lấy lão Cam.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hẳn chợt nhận ra khí tức trong cơ thể lão Cam đã trở nên rối loạn, không một kinh mạch nào có thể vận chuyển chân nguyên một cách lưu loát, thậm chí có một phần chân nguyên còn chảy ngược dòng.
“Lão Cam, ông không sao chứ!”
“Không sao, không sao, già cả rồi, vô dụng quái.
Lão Cam hộc máu, bất lực thở hắt ra: “Dù gì ta cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, giúp được chừng nào hay chừng đấy“.
“Lão già kia, ông chỉ một con chó giữ cửa thôi! Ta còn tưởng ông tài cán lầm, hóa ra chỉ là một con hổ giấy“.
Hoàng Thương Kha lạnh lùng nhìn lão Cam dưới đất đầy khinh miệt.
“Tần thúc, giết ông ta. Còn Mục Vỹ này thì phế tu vi mang đi“.
“Rõ!”
Võ giả được y gọi là Tân thúc khom người xuống, đăng đẳng sát ý nhìn hai người.
“Các ngươi đang làm gì vậy hả?
Đột nhiên, từ đại sảnh ngoài phòng luyện đan truyền đến một tiếng quát như sấm rền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.