Chương 228: Sư phụ
Ốc Sên
05/07/2024
“Đại sư Mạt!”
“Lão Mạt!”
“Chuyện gì thế này”, Mạt Vấn đanh mặt nhìn bãi chiến trường trên sàn, hừ lạnh rồi nói: “Biết Lôi Phong là đâu không mà các ngươi ở đây đánh đánh giết giết vậy hả, các ngươi...”
“Sư phụ!”
Ông ấy chưa nói xong thì nhìn thấy người đang nằm dưới đất, đôi mắt tức khắc trợn trừng, nối cơn thịnh nộ.
Sư phụ?
Sư phụ?
Những người ở đây đều ngỡ ngàng khi nghe thấy tiếng la thất thanh của Mạt Vấn.
“Sư phụ, người không sao chứ?”, ông ấy không quan tâm họ đang ngạc nhiên thế nào, không nhìn cả Mục Vỹ mà lao đến bên lão Cam. Mạt Vấn cúi người xuống, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy lão Cam hộc máu, Mạt Vấn còn đau lòng hơn cả khi bản thân bị thương.
“Sư phụ!”
Giữa lúc đó, mọi người vẫn chưa thôi kinh ngạc thì lại một tiếng thét khác truyền đến.
“Đại sư Mạt!”
“Mạt Khánh Thiên!”
Lại một người xuất hiện khiến cho họ há hốc mồm.
Sự hiện diện của Mạt Vấn đã đủ để làm họ sửng sốt rồi, đằng này Mạt Khánh Thiên cũng đến đây, quả thật không còn gì có thể làm họ kinh hãi hơn nữa.
Mạt Khánh Thiên là ai?
Là một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền, thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc. Trong đế quốc, tên tuổi của ông cụ còn có tầm ảnh hưởng hơn cả Mạt Vấn.
Giờ đây, cả Mạt Khánh Thiên lẫn Mạt Vấn đều cùng gọi ông lão trong phòng luyện đan là sư phụ!
“Sư phụ, người sao rồi? Kẻ nào đã làm người ra nông nỗi này?”, nét mặt Mạt Vấn đầy đau đớn, chỉ ước bản thân chịu đau thay cho lão Cam.
“Sư phụ, đồ nhỉ xin lỗi người!”
Mạt Khánh Thiên quỳ phịch xuống đất với vẻ mặt đầy hổ thẹn.
“Hai đứa con lớn to đầu rồi mà còn khóc với chả lóc, còn ra thể thống gì chứ. Ta già cả rồi...”
Lão Cam gượng cười nhìn hai người.
Sư phụ?
Lúc này đây, có ngốc đến đâu thì những người khác cũng đã nhận ra, lão Cam này chính là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn!
Tiêu rồi!
Lục hoàng tử Hoàng Thương Kha sững sờ, lần này y đã sờ trúng mông hổ rồi
Có chết y cũng không ngờ rằng lão già đã bước một chân vào quan tài này là sư phụ của Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên!
“Hoàng Thương Kha, ngươi xẵng bậy quá rồi!”
Mạt Vấn hoàn hồn, quay sang Hoàng Thương Kha quát: “Đêm hôm ngươi dẫn hộ vệ hoàng gia đến Lôi Phong Viện, đúng là to gan! Xem ra phụ thân Hoàng Cực Thiên của ngươi không dạy dỗ ngươi đến chốn rồi!”
Dứt lời, ông ấy duỗi tay đánh về phía y.
“Ông dám!”
Tần thúc đang đứng bên cạnh Hoàng Thương Kha lập tức xuất thủ.
“Ông mà cũng dám cản ta? Ông xứng không?”
Mạt Vấn khịt mũi coi thường, làm lơ Tần thúc kia, từ đầu đến cuối chỉ tập trung sự chú ý lên Hoàng, Thương Kha. Còn Mạt Khánh Thiên thì bất chợt ra tay ngăn cản Tần thúc.
“Tần thúc, cứu!”
Hoàng Thương Kha rơi vào tay Mạt Vấn thì như biến thành một con rối, hoàn toàn không thể phản kháng.
“Cứu ngươi? Dám làm sư phụ ta bị thương, cái mạng chó của ngươi không đủ để đền bù đâu!”, Mạt Vấn thật sự rất phẫn nộ.
Mục Vỹ phát hiện ra rằng từ khi quen biết Mạt Vấn, hẳn chưa bao giờ thấy ông ấy tức giận đến thế.
“Giết luôn đi, ta chống mắt lên xem Hoàng Cực Thiên nói gì được”.
Mạt Khánh Thiên tàn khốc nói.
“Càn quấy!”
Lão Cam đột nhiên ho ra máu: “Hai đứa các con già cả nên hồ đồ rồi sao? Vì cái mạng già của ta mà chém giết lung tung làm gì? Thả cậu ta ra!”
“Sư phụ, năm đó người quá nhân từ nên mới...”
“Ta nói, thả cậu ta rai”, lão Cam quát: “Ta chết rồi à? Các con không nghe lời ta nữa đúng không!”
“Bọn con không dám!”
Thấy lão Cam nổi giận, Mạt Khánh Thiên tức thì nói nhỏ nhẹ lại.
“Thả cậu ta thì được, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Mạt Vấn đã bị cơn nóng giận làm cho mê muội.
Rắc rắc rắc rắc....
Chỉ trong chớp mắt, bốn tiếng rắc vang lên. Mặt mày Hoàng Thương Kha tái mét, y hét toáng lên vì không chịu nổi cơn đau.
Tay chân bị bẻ gãy toàn bộ!
Gãy tay gãy chân vẫn có thể phục hồi, nhưng nỗi đau này đã khắc vào trong xương tủy.
“Cút!”
Mạt Vấn quát tháo Hoàng Thương Kha đang nằm liệt dưới đất: “Về nói cho Hoàng Cực Thiên, cha của ngươi biết, ta mà thấy ngươi bén mảng vào học viện Thất Hiền lần nào nữa là cho ngươi chết không toàn thây ngay!”
“Đi!”
Hoàng Thương Kha đang được Tăn thúc đỡ lấy im lặng cả buổi mới nặn ra được một câu, sau đó bất tỉnh nhân sự.
“Sư phụ, để con trị thương cho người!”
“Không cần, con quên lão già này ăn đan dược gì cũng thành độc dược rồi sao!”
“Sư phụ...”, giọng nói của Mạt Vấn đầy bi thương và tuyệt vọng.
“Được rồi, ta sắp chết đến nơi, còn hai đứa con đều là thầy luyện đan vang danh cả để quốc, sao lại như con nít thế này!”
Lão Cam gượng dậy: “Nói thế nào thì Hoàng thất cũng là một trong năm thế lực lớn, hiện giờ học viện Thất Hiền tranh đấu dữ dội,hai đứa đừng gây thêm phiền phức. Hoàng Thương Kha là con trai của Hoàng Cực Thiên, ngây thơ chưa trải sự đời, có ai còn trẻ mà không phạm sai lầm!”
“Vâng, thưa sư phụ!”
Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cúi người đáp.
“Lão Mạt!”
“Chuyện gì thế này”, Mạt Vấn đanh mặt nhìn bãi chiến trường trên sàn, hừ lạnh rồi nói: “Biết Lôi Phong là đâu không mà các ngươi ở đây đánh đánh giết giết vậy hả, các ngươi...”
“Sư phụ!”
Ông ấy chưa nói xong thì nhìn thấy người đang nằm dưới đất, đôi mắt tức khắc trợn trừng, nối cơn thịnh nộ.
Sư phụ?
Sư phụ?
Những người ở đây đều ngỡ ngàng khi nghe thấy tiếng la thất thanh của Mạt Vấn.
“Sư phụ, người không sao chứ?”, ông ấy không quan tâm họ đang ngạc nhiên thế nào, không nhìn cả Mục Vỹ mà lao đến bên lão Cam. Mạt Vấn cúi người xuống, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy lão Cam hộc máu, Mạt Vấn còn đau lòng hơn cả khi bản thân bị thương.
“Sư phụ!”
Giữa lúc đó, mọi người vẫn chưa thôi kinh ngạc thì lại một tiếng thét khác truyền đến.
“Đại sư Mạt!”
“Mạt Khánh Thiên!”
Lại một người xuất hiện khiến cho họ há hốc mồm.
Sự hiện diện của Mạt Vấn đã đủ để làm họ sửng sốt rồi, đằng này Mạt Khánh Thiên cũng đến đây, quả thật không còn gì có thể làm họ kinh hãi hơn nữa.
Mạt Khánh Thiên là ai?
Là một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền, thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc. Trong đế quốc, tên tuổi của ông cụ còn có tầm ảnh hưởng hơn cả Mạt Vấn.
Giờ đây, cả Mạt Khánh Thiên lẫn Mạt Vấn đều cùng gọi ông lão trong phòng luyện đan là sư phụ!
“Sư phụ, người sao rồi? Kẻ nào đã làm người ra nông nỗi này?”, nét mặt Mạt Vấn đầy đau đớn, chỉ ước bản thân chịu đau thay cho lão Cam.
“Sư phụ, đồ nhỉ xin lỗi người!”
Mạt Khánh Thiên quỳ phịch xuống đất với vẻ mặt đầy hổ thẹn.
“Hai đứa con lớn to đầu rồi mà còn khóc với chả lóc, còn ra thể thống gì chứ. Ta già cả rồi...”
Lão Cam gượng cười nhìn hai người.
Sư phụ?
Lúc này đây, có ngốc đến đâu thì những người khác cũng đã nhận ra, lão Cam này chính là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn!
Tiêu rồi!
Lục hoàng tử Hoàng Thương Kha sững sờ, lần này y đã sờ trúng mông hổ rồi
Có chết y cũng không ngờ rằng lão già đã bước một chân vào quan tài này là sư phụ của Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên!
“Hoàng Thương Kha, ngươi xẵng bậy quá rồi!”
Mạt Vấn hoàn hồn, quay sang Hoàng Thương Kha quát: “Đêm hôm ngươi dẫn hộ vệ hoàng gia đến Lôi Phong Viện, đúng là to gan! Xem ra phụ thân Hoàng Cực Thiên của ngươi không dạy dỗ ngươi đến chốn rồi!”
Dứt lời, ông ấy duỗi tay đánh về phía y.
“Ông dám!”
Tần thúc đang đứng bên cạnh Hoàng Thương Kha lập tức xuất thủ.
“Ông mà cũng dám cản ta? Ông xứng không?”
Mạt Vấn khịt mũi coi thường, làm lơ Tần thúc kia, từ đầu đến cuối chỉ tập trung sự chú ý lên Hoàng, Thương Kha. Còn Mạt Khánh Thiên thì bất chợt ra tay ngăn cản Tần thúc.
“Tần thúc, cứu!”
Hoàng Thương Kha rơi vào tay Mạt Vấn thì như biến thành một con rối, hoàn toàn không thể phản kháng.
“Cứu ngươi? Dám làm sư phụ ta bị thương, cái mạng chó của ngươi không đủ để đền bù đâu!”, Mạt Vấn thật sự rất phẫn nộ.
Mục Vỹ phát hiện ra rằng từ khi quen biết Mạt Vấn, hẳn chưa bao giờ thấy ông ấy tức giận đến thế.
“Giết luôn đi, ta chống mắt lên xem Hoàng Cực Thiên nói gì được”.
Mạt Khánh Thiên tàn khốc nói.
“Càn quấy!”
Lão Cam đột nhiên ho ra máu: “Hai đứa các con già cả nên hồ đồ rồi sao? Vì cái mạng già của ta mà chém giết lung tung làm gì? Thả cậu ta ra!”
“Sư phụ, năm đó người quá nhân từ nên mới...”
“Ta nói, thả cậu ta rai”, lão Cam quát: “Ta chết rồi à? Các con không nghe lời ta nữa đúng không!”
“Bọn con không dám!”
Thấy lão Cam nổi giận, Mạt Khánh Thiên tức thì nói nhỏ nhẹ lại.
“Thả cậu ta thì được, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Mạt Vấn đã bị cơn nóng giận làm cho mê muội.
Rắc rắc rắc rắc....
Chỉ trong chớp mắt, bốn tiếng rắc vang lên. Mặt mày Hoàng Thương Kha tái mét, y hét toáng lên vì không chịu nổi cơn đau.
Tay chân bị bẻ gãy toàn bộ!
Gãy tay gãy chân vẫn có thể phục hồi, nhưng nỗi đau này đã khắc vào trong xương tủy.
“Cút!”
Mạt Vấn quát tháo Hoàng Thương Kha đang nằm liệt dưới đất: “Về nói cho Hoàng Cực Thiên, cha của ngươi biết, ta mà thấy ngươi bén mảng vào học viện Thất Hiền lần nào nữa là cho ngươi chết không toàn thây ngay!”
“Đi!”
Hoàng Thương Kha đang được Tăn thúc đỡ lấy im lặng cả buổi mới nặn ra được một câu, sau đó bất tỉnh nhân sự.
“Sư phụ, để con trị thương cho người!”
“Không cần, con quên lão già này ăn đan dược gì cũng thành độc dược rồi sao!”
“Sư phụ...”, giọng nói của Mạt Vấn đầy bi thương và tuyệt vọng.
“Được rồi, ta sắp chết đến nơi, còn hai đứa con đều là thầy luyện đan vang danh cả để quốc, sao lại như con nít thế này!”
Lão Cam gượng dậy: “Nói thế nào thì Hoàng thất cũng là một trong năm thế lực lớn, hiện giờ học viện Thất Hiền tranh đấu dữ dội,hai đứa đừng gây thêm phiền phức. Hoàng Thương Kha là con trai của Hoàng Cực Thiên, ngây thơ chưa trải sự đời, có ai còn trẻ mà không phạm sai lầm!”
“Vâng, thưa sư phụ!”
Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cúi người đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.