Mục Thần

Chương 318: Kiếm khách Tử Dạ

Ốc Sên

15/08/2024

Nhưng khi thấy đại sư Hồng Trần xuất hiện, mọi người càng thấy tò mò hơn, vì ban nấy bọn họ đã nghe thấy rõ mười mươi lời nói của Mục Thanh Vũ.

Song đại sư Hồng Trần mới là viện trưởng, nếu có sa thải một viện phó thì cũng chưa tới lượt Mục Thanh Vũ quyết định.

Bọn họ muốn xem đại sư Hồng Trần sẽ giải quyết thế nào.

“Viện trưởng đại nhân, xin cứu mạng!”

Thấy Hồng Trần tới, La Phù vội gào lên như túm được cái phao cứu sinh: “Viện trưởng đại nhân, cứu ta với. Ta chỉ xử lý công việc theo quy tắc thôi, nhưng trưởng tộc Mục lại...”

“Lại làm sao?”

Hồng Trần nhíu mày, không nhịn được quát.

Ông ấy là viện trưởng của Lôi Phong Viện, đồng thời còn là một thầy luyện huyền khí cực phẩm, điều ông ấy ghét nhất là có thế lực tranh chấp trong học viện.

Nhưng những tranh chấp này lại xảy ra thường xuyên.

“Ta.."

Nói rồi, La Phù cúi đầu xuống, tỏ vẻ oan ức.

Thấy vậy, Mục Vỹ chỉ muốn bật cười.

Là một viện phó mà La Phù lại bày ra cái vẻ mặt đáng xấu hổ đó.

“Viện trưởng Hồng Trần, Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ta, đến Lôi Phong Viện làm thầy giáo. Ta nghĩ nếu nó làm trái quy tắc thì phải bị phạt, nhưng nếu Vỹ Nhi bị đối xử bất công thì người làm cha như ta đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ”.

Mục Thanh Vũ cũng không muốn dài dòng.

Ngày trước, Mục Vỹ như thế nào thì ông ấy không quan tâm. Nhưng bây giờ, hắn đã là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục thì phải có thân phận mà một thiếu trưởng tộc nên có.

Nếu ai có ý đồ xấu với Mục Vỹ thì cũng như đối đầu với nhà họ Mục.

Điểm này, Mục Thanh Vũ quyết không khoan nhượng.

Đây là vấn đề tôn nghiêm của nhà họ Mục.

“La Phù, ông nói rõ cho ta nghe, chuyện này là như thế nào hả? Cút cho ta!”



Thấy Mục Thanh Vũ sa sâm mặt, đại sư Hồng Trần chợt quát.

Tiếng quát này khiến La Phù suýt nữa ngây người.

Đại sư Hồng Trần định trở mặt ư? Vì Mục Thanh Vũ mà ông ấy định trở mặt với ông ta?

“Vâng!”

Nhưng dù thế, La Phù cũng không dám cãi lời.

“Ha ha... Không ngờ đại sư Hồng Trần lại xử phạt cấp dưới nhẹ tay thế này!” Đúng lúc này, một tiếng cười sảng khoái vang lên.

Một tia sáng xuyên thủng tâng mây ở phía chân trời, ngay sau đó đã đáp xuống lôi đài.

“Kiếm khách Tử Dại”

'Trông thấy người đó, Mục Thanh Vũ khẽ nhíu mày.

Kiếm khách Tử Dạ?

Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ra.

Trong học viện Thất Hiền chỉ có duy nhất một người có biệt danh này, đó là Trương Tử Hào!

Hồi còn trẻ, Trương Tử Hào rất ngông cuồng. Ông ta là một sát thủ, thủ đoạn độc ác, kiếm thuật cao cường nên được gọi là kiếm khách Tử Dạ.

Ông ta thường ra tay vào ban đêm, giết người một cách vô hình. “Trương Tử Hào, ông không yên phận ở Phong Hiền Viện đi còn đến Lôi Phong Viện của ta làm gì?”, nhìn thấy Trương Tử Hào, đại sư Hồng Trần hậm hực nói.

Trương Tử Hào vốn là một kiếm khách cao cường, viện trưởng của Phong Hiền Viện, đồng thời còn là một trong mười đại trưởng lão.

Lúc này, trong mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền thì đã có ba người tới đây, ngoài ra còn có Niệm Linh Quan - viện phó của Hoả Viện nữa.

Ba nhân vật lớn đều xuất hiện ở đây, đám học trò không một ai dám ho he gì.

“Phong Hiền Viện không có cuộc thi của khối cao cấp. Ta đến đây đương nhiên để xem trò vui, tiện thể xem có học trò nào phù hợp làm đệ tử quan môn của Trương Tử Hào ta không”.

Hử?



Nghe thấy thế, đại sư Hồng Trần và Mục Thanh Vũ đều ngây người.

Bọn họ biết rõ Trương Tử Hào là người như thế nào. Lão già này tự cho mình là kiếm khách số một của đế quốc Nam Vân, đã lĩnh ngộ được kiếm thế nên vô cùng kiêu ngạo. Ông ta luôn miệng kêu gào muốn thu nhận một người làm đệ tử quan môn, những mãi chưa vừa mắt một ai.

Hôm nay bỗng dưng ông ta lại xuất hiện đòi nhận đệ tử?

“Một kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm thế ảo đương nhiên có thể khiến Trương Tử Hào ta động lòng rồi!”, dứt câu, Trương Tử Hào nhìn sang Mục Vỹ.

Kiếm thế ảo?

Ai cơ?

Câu nói này của ông ta khiến mọi người đều thấy mơ hồ.

Nhưng khi thấy Trương Tử Hào nhìn Mục Vỹ, tất cả mọi người đã hiểu ra ngay.

'Thứ mà Mục Vỹ đã lĩnh ngộ không chỉ là kiếm ý đỉnh phong, mà là... kiếm thế

“Khụ khu...

Mục Thanh Vũ ho khan vài tiếng rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ tức giận, rốt cuộc thằng nhãi này còn có bao nhiêu bí mật giấu ông ấy nữa?

“Ông muốn nhận Mục Vỹ làm đệ tử ư?”

Đại sư Hồng Trần lập tức nổi giận, hừ nói: “Ta nhổ vào! Trương Tử Hào, ông còn vô liêm sỉ tới mức đến Lôi Phong Viện của ta cướp người ư? Phong Hiền Viện của ông hết người rồi à?”

“Đại sư Hồng Trần hà tất phải nổi nóng, ta chỉ nhận đồ đệ thôi, chứ có nói là cướp Mục Vỹ đi đâu”.

“Không được!” Đại sư Hồng Trần lập tức bị kích động.

“Mục Vỹ hợp nhất là luyện khí, Cổ Vũ Phàm do một tay cậu ấy dạy dỗ có thiên bẩm luyện khí tuyệt vời. Từ đó có thể thấy Mục Vỹ rất tinh thông luyện khí, hơn nữa ta đã quan sát kiếm Thanh Giao và kiếm Thanh Khuyết mà Mặc Dương từng sử dụng rồi.

Ngoài thầy luyện khí cấp đại sư tuyệt đỉnh ra thì không một ai có thể luyện chế được”.

“Ngoài ra, Mục Vỹ có khả năng lĩnh ngộ riêng về luyện khí, ta thấy khế văn của các món phàm khí thượng phẩm mà Tề Minh luyện chế ra đều có văn lộ riêng. Một thiên tài như vậy không làm thầy luyện khí mà đi theo ông học kiếm thuật tư? Đùa nhau à?”

“Ta nhổ vào!” Song một tiếng quát tháo lại vang lên.

“Hồng Trần, Trương Tử Hào, hai ông sống ngần ấy tuổi rồi mà vẫn không biết xấu hổ thế à! Nghe ta nói đây này, Mục Vỹ hợp nhất là làm thầy luyện đan”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook