Chương 317: Đây là lời của Mục Thanh Vũ ta!
Ốc Sên
15/08/2024
"Cái gì!"
La Phù thấy Mục Vỹ giết bốn tên võ giả thấp nhất là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chỉ bằng một nhát kiếm cũng há hốc mồm.
Lế nào ông ta phải tự ra tay?
"Mục Vỹ, ngươi phản rồi đúng không? Từ hôm nay, ngươi không được phép ở lại Lôi Phong Viện nữa!"
"Vậy luôn? Có giỏi thì tự bắt ta đi!"
Kiếm Thanh Giao trong tay Mục Vỹ đã thành một đống sắt sứt mẻ, nhưng chính thanh kiếm ấy lại khiến cho những kẻ mặc đồ đen khác sợ hãi, không dám tiến lên nửa bước."
"Ngươi..."
"Lớp chín cao cấp, các ngươi cứ đứng đấy nhìn thầy Mục của mình bị vây bắt àm
Một tiếng thét thình lình vang lên giữa đám đông. Là Tiêu Khánh Dư!
Tiêu Khánh Dư chợt đứng dậy. Nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới mà xem, nào còn có vẻ hấp hối vì thương thế quá nặng như vừa rồi.
Niệm Linh Quan đang đứng đợi cũng ngạc nhiên quá đỗi, há hốc mồm.
"Dư Nhi, con..."
"Con không sao đâu mẹ, ngược lại còn khỏe như vâm ấy chứ!”
"Ơ, con... Linh Huyệt tầng thứ năm..."
"Vâng, con thánh thú bướng bỉnh kia đã bị con xử đẹp rồi ạ! Từ hôm nay trở đỉ, mạng sống của con thuộc về thầy Mục, nếu không nhờ thầy thì giờ con vẫn là một đứa khù khờ chứ nào có thể sống thoải mái được như bây giờ".
Tiêu Khánh Dư cười sung sướng, đi đến phía trước Mục Vỹ.
"Mặc Dương, Mục Phong Hành, sao các ngươi còn đứng đó? Khi nào tu vi ta cao hơn các ngươi sẽ đánh cho mông các ngươi nở hoaI”
Câu nói của Tiêu Khánh Dư làm cho Mặc Dương và Mục Phong Hành cười trừ, họ lập tức chạy đến chỗ của Mục Vỹ.
"Lớp chín ở đây, thầy Mục sẽ bình an vô sự!" "Đúng!" "Đúng!"
Phút chốc, toàn thể học trò lớp chín lao lên lôi đài rồi vây quanh Mục Vỹ để bảo vệ hắn.
Đây hoàn toàn là tinh thần tự giác, không ai cưỡng ép, không ai bắt buộc.
"Được lắm, hay cho một Mục Vỹ!”
La Phù nổi cơn thịnh nộ.
"Giáo viên cao cấp có trách nhiệm giáo dục học trò, còn ngươi thì biến lớp chín cao cấp thành địa bàn của mình và đào tạo nhân tài cho mình. Ngươi còn
dám nói ngươi không tư lợi?"
"Nhảm nhí!"
Mục Vỹ giễu cợt: "Chẳng lẽ học trò của ta thấy ta gặp nạn mà đứng yên nhìn ta chết mới đúng hả? Vậy mấy đứa Mục Vỹ này dạy dỗ nên là học trò hay thú vật đây?"
"Ngươi... Ta phải bắt ngươi về tra khảo mới được!"
La Phù giận dữ thét.
Ông ta tiến lên một bước rồi vỗ tay. Tiếng gió âm ầm vang lên, cả lớp chín đều bị trận gió thổi bay, chỉ còn Mục Vỹ lẻ loi đứng một mình.
Nhưng Mục Vỹ không tránh né, không ẩn thân thậm chí không phản kháng chút nào. Hắn vẫn đứng đấy.
"La Phù, nhớ năm nào phụ thân ta đối xử tử tế với ông, đào tạo ông thành phó viện trưởng của Lôi Phong Viện. Vậy mà bây giờ ông dám xuống tay với con ta, to gan đấy!"
Cú chưởng La Phù vừa tung ra tấn công Mục Vỹ bất chợt chững lại.
Vì đã có một bóng dáng xuất hiện trước người hắn như một làn gió mát.
"Mục Thanh Vũ!"
Khi đã nhận ra người đó là ai, trên mặt La Phù rịn đây mồ hôi, giọng run run gắn ra từng chữ.
"Con còn tưởng cha tính mặc xác thằng con bị cha bắt làm thiếu trưởng tộc chết ở đây cơ", nhìn thấy Mục Thanh Vũ đã xuất hiện, Mục Vỹ than thở.
"Lý nào lại vậy?”
Mục Thanh Vũ tủm tỉm quay lại nhìn Mục Vỹ: "Tên nhãi nhà con không sợ trời không sợ đất mà giờ trách ngược lại ta hả? Hay ta giết ông ta để xin lỗi con nhé?”
Trong lúc nói chuyện, Mục Thanh Vũ giơ tay lên. La Phù thoáng chốc không động đậy nổi, chân nguyên đao gió cứa vào cổ La Phù. Máu chảy tí tách.
"Ấy đừng đừng! Cha đừng giết ông ta, không là con hứng hết tội lỗi đấy, họ sẽ bảo con ỷ có nhà họ Mục mà ngang ngược đấy!"
Ngang ngược? Ý có nhà họ Mục? Các giáo viên lẫn học trò đều đứng hình.
Với thực lực cho thấy hôm nay, Mục Vỹ cần phải có nhà họ Mục chống lưng mới ngạo mạn, ngang ngược được hả?
"Cái thằng này..." Mục Thanh Vũ rút tay về, lắc đầu cười trừ với Mục Vỹ.
"Chuyện hôm nay dừng tại đây. La Phù, ông biến khỏi Lôi Phong Viện cho ta, nói cho Hồng Trần biết đây là lời của Mục Thanh Vũ tai"
Ngầu đét!
Mục Vỹ cảm thấy lời lẽ của Mục Thanh Vũ gắt quá chừng!
Đây mới là phong thái của trưởng tộc nhà họ Mục chứ. Nhà họ Mục có thể phát triển và tiến vào hàng ngũ năm gia tộc lớn một cách vẻ vang chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi hoàn toàn nhờ một mình Mục Thanh Vũ.
Nhìn lúc này là biết!
"Giỏi quá, ngầu lắm, cuối cùng cũng có được chút xíu ngông nghênh, ngang ngược giống con rồi!", Mục Vỹ đột nhiên khen ngợi Mục Thanh Vũ.
Câu nói của Mục Vỹ làm cả sân luyện võ im phăng phắc.
Đáng ra câu này phải do Mục Thanh Vũ nói chứ?
"Chuyện gì đây? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giữa lúc đó, một người mặc trường bào màu trắng đi đến sân luyện võ. Đó là đại sư Hồng Trần.
Ông ấy đang cầm một thanh trường kiếm, không biết vì sao nơi này lại tan hoang như thế nên ngơ ngác nhìn mọi người.
Đám đông lại được dịp trợn tròn mắt vì sự xuất hiện của đại sư Hồng Trần. Đại sư Hồng Trần này đúng là dở hơi!
Trên cương vị là viện trưởng Lôi Phong Viện mà không đến xem thi đấu, chuyện ầm ï ra nông nỗi này mới thong thả đi ra!
La Phù thấy Mục Vỹ giết bốn tên võ giả thấp nhất là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chỉ bằng một nhát kiếm cũng há hốc mồm.
Lế nào ông ta phải tự ra tay?
"Mục Vỹ, ngươi phản rồi đúng không? Từ hôm nay, ngươi không được phép ở lại Lôi Phong Viện nữa!"
"Vậy luôn? Có giỏi thì tự bắt ta đi!"
Kiếm Thanh Giao trong tay Mục Vỹ đã thành một đống sắt sứt mẻ, nhưng chính thanh kiếm ấy lại khiến cho những kẻ mặc đồ đen khác sợ hãi, không dám tiến lên nửa bước."
"Ngươi..."
"Lớp chín cao cấp, các ngươi cứ đứng đấy nhìn thầy Mục của mình bị vây bắt àm
Một tiếng thét thình lình vang lên giữa đám đông. Là Tiêu Khánh Dư!
Tiêu Khánh Dư chợt đứng dậy. Nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới mà xem, nào còn có vẻ hấp hối vì thương thế quá nặng như vừa rồi.
Niệm Linh Quan đang đứng đợi cũng ngạc nhiên quá đỗi, há hốc mồm.
"Dư Nhi, con..."
"Con không sao đâu mẹ, ngược lại còn khỏe như vâm ấy chứ!”
"Ơ, con... Linh Huyệt tầng thứ năm..."
"Vâng, con thánh thú bướng bỉnh kia đã bị con xử đẹp rồi ạ! Từ hôm nay trở đỉ, mạng sống của con thuộc về thầy Mục, nếu không nhờ thầy thì giờ con vẫn là một đứa khù khờ chứ nào có thể sống thoải mái được như bây giờ".
Tiêu Khánh Dư cười sung sướng, đi đến phía trước Mục Vỹ.
"Mặc Dương, Mục Phong Hành, sao các ngươi còn đứng đó? Khi nào tu vi ta cao hơn các ngươi sẽ đánh cho mông các ngươi nở hoaI”
Câu nói của Tiêu Khánh Dư làm cho Mặc Dương và Mục Phong Hành cười trừ, họ lập tức chạy đến chỗ của Mục Vỹ.
"Lớp chín ở đây, thầy Mục sẽ bình an vô sự!" "Đúng!" "Đúng!"
Phút chốc, toàn thể học trò lớp chín lao lên lôi đài rồi vây quanh Mục Vỹ để bảo vệ hắn.
Đây hoàn toàn là tinh thần tự giác, không ai cưỡng ép, không ai bắt buộc.
"Được lắm, hay cho một Mục Vỹ!”
La Phù nổi cơn thịnh nộ.
"Giáo viên cao cấp có trách nhiệm giáo dục học trò, còn ngươi thì biến lớp chín cao cấp thành địa bàn của mình và đào tạo nhân tài cho mình. Ngươi còn
dám nói ngươi không tư lợi?"
"Nhảm nhí!"
Mục Vỹ giễu cợt: "Chẳng lẽ học trò của ta thấy ta gặp nạn mà đứng yên nhìn ta chết mới đúng hả? Vậy mấy đứa Mục Vỹ này dạy dỗ nên là học trò hay thú vật đây?"
"Ngươi... Ta phải bắt ngươi về tra khảo mới được!"
La Phù giận dữ thét.
Ông ta tiến lên một bước rồi vỗ tay. Tiếng gió âm ầm vang lên, cả lớp chín đều bị trận gió thổi bay, chỉ còn Mục Vỹ lẻ loi đứng một mình.
Nhưng Mục Vỹ không tránh né, không ẩn thân thậm chí không phản kháng chút nào. Hắn vẫn đứng đấy.
"La Phù, nhớ năm nào phụ thân ta đối xử tử tế với ông, đào tạo ông thành phó viện trưởng của Lôi Phong Viện. Vậy mà bây giờ ông dám xuống tay với con ta, to gan đấy!"
Cú chưởng La Phù vừa tung ra tấn công Mục Vỹ bất chợt chững lại.
Vì đã có một bóng dáng xuất hiện trước người hắn như một làn gió mát.
"Mục Thanh Vũ!"
Khi đã nhận ra người đó là ai, trên mặt La Phù rịn đây mồ hôi, giọng run run gắn ra từng chữ.
"Con còn tưởng cha tính mặc xác thằng con bị cha bắt làm thiếu trưởng tộc chết ở đây cơ", nhìn thấy Mục Thanh Vũ đã xuất hiện, Mục Vỹ than thở.
"Lý nào lại vậy?”
Mục Thanh Vũ tủm tỉm quay lại nhìn Mục Vỹ: "Tên nhãi nhà con không sợ trời không sợ đất mà giờ trách ngược lại ta hả? Hay ta giết ông ta để xin lỗi con nhé?”
Trong lúc nói chuyện, Mục Thanh Vũ giơ tay lên. La Phù thoáng chốc không động đậy nổi, chân nguyên đao gió cứa vào cổ La Phù. Máu chảy tí tách.
"Ấy đừng đừng! Cha đừng giết ông ta, không là con hứng hết tội lỗi đấy, họ sẽ bảo con ỷ có nhà họ Mục mà ngang ngược đấy!"
Ngang ngược? Ý có nhà họ Mục? Các giáo viên lẫn học trò đều đứng hình.
Với thực lực cho thấy hôm nay, Mục Vỹ cần phải có nhà họ Mục chống lưng mới ngạo mạn, ngang ngược được hả?
"Cái thằng này..." Mục Thanh Vũ rút tay về, lắc đầu cười trừ với Mục Vỹ.
"Chuyện hôm nay dừng tại đây. La Phù, ông biến khỏi Lôi Phong Viện cho ta, nói cho Hồng Trần biết đây là lời của Mục Thanh Vũ tai"
Ngầu đét!
Mục Vỹ cảm thấy lời lẽ của Mục Thanh Vũ gắt quá chừng!
Đây mới là phong thái của trưởng tộc nhà họ Mục chứ. Nhà họ Mục có thể phát triển và tiến vào hàng ngũ năm gia tộc lớn một cách vẻ vang chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi hoàn toàn nhờ một mình Mục Thanh Vũ.
Nhìn lúc này là biết!
"Giỏi quá, ngầu lắm, cuối cùng cũng có được chút xíu ngông nghênh, ngang ngược giống con rồi!", Mục Vỹ đột nhiên khen ngợi Mục Thanh Vũ.
Câu nói của Mục Vỹ làm cả sân luyện võ im phăng phắc.
Đáng ra câu này phải do Mục Thanh Vũ nói chứ?
"Chuyện gì đây? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giữa lúc đó, một người mặc trường bào màu trắng đi đến sân luyện võ. Đó là đại sư Hồng Trần.
Ông ấy đang cầm một thanh trường kiếm, không biết vì sao nơi này lại tan hoang như thế nên ngơ ngác nhìn mọi người.
Đám đông lại được dịp trợn tròn mắt vì sự xuất hiện của đại sư Hồng Trần. Đại sư Hồng Trần này đúng là dở hơi!
Trên cương vị là viện trưởng Lôi Phong Viện mà không đến xem thi đấu, chuyện ầm ï ra nông nỗi này mới thong thả đi ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.