Chương 291: Ngươi không được lên
Ốc Sên
27/07/2024
Thích Thiếu Uy thở dài rồi nói: "Theo ta thì lớp chín cao cấp này cũng đỉnh thật, có thể xông xáo đến trí thứ ba là không tồi rồi, còn về vị trí đứng đầu thì chắc không có hy vọng đâu. Mặc Dương thì có kiếm ý đỉnh phong, cũng tài giỏi, Mục Phong Hành thì thân pháp cũng rất đáng khen, tiếc là vẫn thua xa cao thủ long bảng chúng ta”.
"Thích Thiếu Uy, mấy lời vô liêm sĩ như thế mà huynh cũng nói ra được hải"
Tiêu Doãn Nhi cười ha ha: "Người ta chưa đến 18 tuổi, nhưng huynh thì đã 22 rồi mà? Chưa biết chừng bọn nó sẽ bỏ xa huynh khi đến tuổi huynh đấy!"
Cuộc tranh tài tiếp tục tiến hành.
Sau khi thẳng lớp mười một, lớp chín cao cấp tiếp tục khiêu chiến lớp tám, lớp bảy, lớp sáu, kết quả là cả bốn đối thủ ăn bốn con không, Cảnh Tân Vũ thì mãi đến giây phút cuối cùng vẫn chưa ra sân.
Không cần cậu ấy phải ra sân, bốn người Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp và Tiêu Khánh Dư đã có thể hạ gục đối thủ một cách dễ dàng.
Đến lúc này, họ mới cảm nhận được nỗi khổ tâm của Mục Vỹ khi bảo họ vào tháp Lôi Phong rèn luyện một tháng.
Tuy những con thú canh giữ trong tháp Lôi Phong khá chậm chạp nhưng lại có sức mạnh rất lớn.
Quan trọng hơn, Mục Vỹ đã yêu cầu họ khiêu chiến tầng cao hơn cảnh giới của mình, võ giả tầng thứ ba thì đi vào tầng tư, võ giả tầng thứ tư thì đi vào tầng năm.
Một tháng dốc sức chiến đấu đã đem lại hiệu quả vô cùng khả quan!
Chuỗi chiến thắng liên tiếp lớp tám, bảy, sáu đã tạo nên tiếng vang cho lớp chín.
Kế đó, đối thủ của họ chỉ còn lớp năm, lớp bốn, ba, hai và lớp một.
Trời đã vẽ đêm, cuộc thi đấu sẽ được tiếp tục vào hôm sau.
Tối đó, Mục Vỹ gọi năm người đến một nơi, hướng dẫn họ khắc phục vấn đề của bản thân rồi tan họp.
Ánh trăng sáng lơ lửng trên cao, Mục Vỹ ngồi trên nóc nhà ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Năm xưa, hẳn là Tiên Vương được người người kính ngưỡng tại thế giới lộng lẫy ấy, còn bây giờ, hắn là một người thầy.
Nhưng hắn nhất định phải trở về đỉnh cao, đi trên con đường chí cao vô thượng một lần nữa!
Không vì ai khác, vì những người từng là bạn bè, huynh đệ. Họ đều đang đợi hẳn.
Mục Vỹ khép mắt, nhịp thở chậm đần, từ từ chìm vào suy tư.
Kinh mạch của hẳn đã bị tổn thương, dù dùng đan dược gì cũng không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Cách giải quyết duy nhất chính là lực linh hồn.
Hắn chỉ có cảnh giới Linh Huyệt mà đã thức tỉnh lực tỉnh thần, chuyện này quả là quá sức tưởng tượng.
Hắn hiểu rất rõ công dụng tuyệt vời của lực linh hồn.
Khi kinh mạch bị tổn thương, lực linh hồn có thể được xem như một ngọn lửa rực cháy với khả năng thanh lọc tuyệt đối những vết ố bẩn kia, có điều quá trình thanh lọc rất đau đớn.
Nhưng ngày mai sẽ đấu với những tỉnh anh lớp sáu, bọn Mặc Dương đang nỗ lực, hắn cũng không thể tụt lại được.
"Quá trình chữa trị vết thương kinh mạch bằng lực linh hồn sẽ quẫn quại lắm nhưng sẽ giúp kinh mạch rắn chắc và mềm dẻo hơn, bắt đầu thôi!"
Mục Vỹ nhắm hai mắt rồi hít sâu một hơi, lực linh hồn từ trong đầu lan ra rồi len lỏi đến các bộ phận trong cơ thể,
Mấy tiếng "xẹt xẹt" vang lên, Mục Vỹ nghe thấy rõ âm thanh như nướng thịt phát ra từ trong người mình.
Phút chốc, cơn đau xẻ thịt phủ lấy hẳn.
"Chỉ mới bắt đầu thôi, còn sau đó nữa, sao có thể hét ra được!", Mục Vỹ cần chặt răng, trong đôi mắt đần hiện lên tơ máu.
Từng giây từng phút trôi qua, hẳn trợn trừng mắt trông rất đáng sợ.
Trăng ngả về Tây, toàn thân bị sương và mồ hôi làm cho ướt đẫm, hắn dần nhắm mắt lại
"Xong rồi!"
Mục Vỹ cười khổ nhìn ngón tay còn đang co giật.
Lúc này, hẳn không chỉ thấy mệt người mà đầu óc cũng rất nặng nề.
Lực linh hồn vận chuyển quanh kinh mạch với cường độ cao làm hắn gần như kiệt quệ, thật may là đã xong rồi.
Mục Vỹ đứng dậy nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mỉm cười.
Cuộc chiến giữa các giáo viên, Mục Vỹ ta tới đây!
Hôm sau, trời vừa tỏ mà sân luyện võ của Lôi Phong Viện đã đông như mắc cửi, trông có vẻ còn đông gấp đôi hôm qua.
Hôm qua, lớp chín cao cấp thắng một mạch lớp. mười một, tám, bảy và lớp sáu. Tin tức này đã thu hút mọi sự chú ý của Lôi Phong Viện.
Dù sao lớp chín chỉ vừa thăng cấp lên lớp cao cấp, đáng lẽ ra trong lớp phải chẳng có học trò nào vượt trội mới đúng.
Ngờ đâu, năm người dự thi mà chỉ cần bốn người ra sân đã đánh bại những lớp đó rồi
Hôm nay sẽ là trận chiến của các lớp nằm trong tốp năm và nổi tiếng nhất.
Trận đầu tiên, lớp chín đấu với lớp năm.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp năm tên là Thứ Dục, tu vi bất phàm. Gã ta nổi tiếng là một kẻ thâm độc, xảo quyệt nên chẳng có bạn bè gì trong Lôi Phong Viện.
Nhất là trong cách đối xử với học trò, Thứ Dục dạy mà như bóc lột, liên tục thúc giục mỗi một người trong lớp đột phá giới hạn của mình.
Vậy nên, lớp năm của Lôi Phong Viện còn được gọi là lớp địa ngục, vài người dù có thực lực đủ mạnh thì thà chọn học lớp sáu, lớp bảy chứ không chọn học lớp năm.
"Trận đầu tiên, Chiêm Thụy, trò lên!”
"Vâng!"
"Ngươi không được lên!", Mục Phong Hành ngăn cản: "Công pháp ngươi tu luyện là Vương Bá Kim Thân, thầy Mục có nói ngươi không được ra sân trừ trường hợp quá bí bách!"
"Thôi được..."
Cảnh Tân Vũ không còn cách nào, uể oải đáp.
"Thích Thiếu Uy, mấy lời vô liêm sĩ như thế mà huynh cũng nói ra được hải"
Tiêu Doãn Nhi cười ha ha: "Người ta chưa đến 18 tuổi, nhưng huynh thì đã 22 rồi mà? Chưa biết chừng bọn nó sẽ bỏ xa huynh khi đến tuổi huynh đấy!"
Cuộc tranh tài tiếp tục tiến hành.
Sau khi thẳng lớp mười một, lớp chín cao cấp tiếp tục khiêu chiến lớp tám, lớp bảy, lớp sáu, kết quả là cả bốn đối thủ ăn bốn con không, Cảnh Tân Vũ thì mãi đến giây phút cuối cùng vẫn chưa ra sân.
Không cần cậu ấy phải ra sân, bốn người Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp và Tiêu Khánh Dư đã có thể hạ gục đối thủ một cách dễ dàng.
Đến lúc này, họ mới cảm nhận được nỗi khổ tâm của Mục Vỹ khi bảo họ vào tháp Lôi Phong rèn luyện một tháng.
Tuy những con thú canh giữ trong tháp Lôi Phong khá chậm chạp nhưng lại có sức mạnh rất lớn.
Quan trọng hơn, Mục Vỹ đã yêu cầu họ khiêu chiến tầng cao hơn cảnh giới của mình, võ giả tầng thứ ba thì đi vào tầng tư, võ giả tầng thứ tư thì đi vào tầng năm.
Một tháng dốc sức chiến đấu đã đem lại hiệu quả vô cùng khả quan!
Chuỗi chiến thắng liên tiếp lớp tám, bảy, sáu đã tạo nên tiếng vang cho lớp chín.
Kế đó, đối thủ của họ chỉ còn lớp năm, lớp bốn, ba, hai và lớp một.
Trời đã vẽ đêm, cuộc thi đấu sẽ được tiếp tục vào hôm sau.
Tối đó, Mục Vỹ gọi năm người đến một nơi, hướng dẫn họ khắc phục vấn đề của bản thân rồi tan họp.
Ánh trăng sáng lơ lửng trên cao, Mục Vỹ ngồi trên nóc nhà ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Năm xưa, hẳn là Tiên Vương được người người kính ngưỡng tại thế giới lộng lẫy ấy, còn bây giờ, hắn là một người thầy.
Nhưng hắn nhất định phải trở về đỉnh cao, đi trên con đường chí cao vô thượng một lần nữa!
Không vì ai khác, vì những người từng là bạn bè, huynh đệ. Họ đều đang đợi hẳn.
Mục Vỹ khép mắt, nhịp thở chậm đần, từ từ chìm vào suy tư.
Kinh mạch của hẳn đã bị tổn thương, dù dùng đan dược gì cũng không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
Cách giải quyết duy nhất chính là lực linh hồn.
Hắn chỉ có cảnh giới Linh Huyệt mà đã thức tỉnh lực tỉnh thần, chuyện này quả là quá sức tưởng tượng.
Hắn hiểu rất rõ công dụng tuyệt vời của lực linh hồn.
Khi kinh mạch bị tổn thương, lực linh hồn có thể được xem như một ngọn lửa rực cháy với khả năng thanh lọc tuyệt đối những vết ố bẩn kia, có điều quá trình thanh lọc rất đau đớn.
Nhưng ngày mai sẽ đấu với những tỉnh anh lớp sáu, bọn Mặc Dương đang nỗ lực, hắn cũng không thể tụt lại được.
"Quá trình chữa trị vết thương kinh mạch bằng lực linh hồn sẽ quẫn quại lắm nhưng sẽ giúp kinh mạch rắn chắc và mềm dẻo hơn, bắt đầu thôi!"
Mục Vỹ nhắm hai mắt rồi hít sâu một hơi, lực linh hồn từ trong đầu lan ra rồi len lỏi đến các bộ phận trong cơ thể,
Mấy tiếng "xẹt xẹt" vang lên, Mục Vỹ nghe thấy rõ âm thanh như nướng thịt phát ra từ trong người mình.
Phút chốc, cơn đau xẻ thịt phủ lấy hẳn.
"Chỉ mới bắt đầu thôi, còn sau đó nữa, sao có thể hét ra được!", Mục Vỹ cần chặt răng, trong đôi mắt đần hiện lên tơ máu.
Từng giây từng phút trôi qua, hẳn trợn trừng mắt trông rất đáng sợ.
Trăng ngả về Tây, toàn thân bị sương và mồ hôi làm cho ướt đẫm, hắn dần nhắm mắt lại
"Xong rồi!"
Mục Vỹ cười khổ nhìn ngón tay còn đang co giật.
Lúc này, hẳn không chỉ thấy mệt người mà đầu óc cũng rất nặng nề.
Lực linh hồn vận chuyển quanh kinh mạch với cường độ cao làm hắn gần như kiệt quệ, thật may là đã xong rồi.
Mục Vỹ đứng dậy nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mỉm cười.
Cuộc chiến giữa các giáo viên, Mục Vỹ ta tới đây!
Hôm sau, trời vừa tỏ mà sân luyện võ của Lôi Phong Viện đã đông như mắc cửi, trông có vẻ còn đông gấp đôi hôm qua.
Hôm qua, lớp chín cao cấp thắng một mạch lớp. mười một, tám, bảy và lớp sáu. Tin tức này đã thu hút mọi sự chú ý của Lôi Phong Viện.
Dù sao lớp chín chỉ vừa thăng cấp lên lớp cao cấp, đáng lẽ ra trong lớp phải chẳng có học trò nào vượt trội mới đúng.
Ngờ đâu, năm người dự thi mà chỉ cần bốn người ra sân đã đánh bại những lớp đó rồi
Hôm nay sẽ là trận chiến của các lớp nằm trong tốp năm và nổi tiếng nhất.
Trận đầu tiên, lớp chín đấu với lớp năm.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp năm tên là Thứ Dục, tu vi bất phàm. Gã ta nổi tiếng là một kẻ thâm độc, xảo quyệt nên chẳng có bạn bè gì trong Lôi Phong Viện.
Nhất là trong cách đối xử với học trò, Thứ Dục dạy mà như bóc lột, liên tục thúc giục mỗi một người trong lớp đột phá giới hạn của mình.
Vậy nên, lớp năm của Lôi Phong Viện còn được gọi là lớp địa ngục, vài người dù có thực lực đủ mạnh thì thà chọn học lớp sáu, lớp bảy chứ không chọn học lớp năm.
"Trận đầu tiên, Chiêm Thụy, trò lên!”
"Vâng!"
"Ngươi không được lên!", Mục Phong Hành ngăn cản: "Công pháp ngươi tu luyện là Vương Bá Kim Thân, thầy Mục có nói ngươi không được ra sân trừ trường hợp quá bí bách!"
"Thôi được..."
Cảnh Tân Vũ không còn cách nào, uể oải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.