Chương 290: Thua trong một chiêu
Ốc Sên
27/07/2024
Kha Trạch Minh quát lên rồi xông về phía Mục Vỹ
Gã đang ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, toàn vẹn về cả cảnh giới lẫn võ kỹ. Để có thể trở thành thầy giáo cao cấp, trước tiên thự lực phải mạnh.
Lớp mười một đã bị đánh cho tơi tả, người làm thầy như gã phải giương cao ngọn cờ, giành chiến thẳng trong cuộc tranh đấu của các giáo viên.
Xưa nay đều biết Mục Vỹ rất giỏi trong việc dạy dỗ học trò, nhưng bản thân hẳn thì không nổi bật được như thế!
"Thầy Mục, xin chỉ giáo!"
"Được!"
Được?
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Kha Trạch Minh suýt chút nữa đã hộc máu. Đúng là mặt dày, gã chỉ khách sáo thôi mà Mục Vỹ cũng tưởng gã xin hắn chỉ giáo thật!
Keng...
Một âm thanh vang lên, một cây rìu dài bằng cánh tay xuất hiện trong tay Kha Trạch Minh. Cán chỉ dài băng cánh tay, mặt rìu thì lớn băng bàn tay, từ trên xuống dưới một màu đen tuyền trông rất tinh tế.
"Ô, lão Kha nghiêm túc rồi, lấy cả huyền khí trung phẩm ra luôn kìa", Hướng Hâm - chủ nhiệm lớp mười cười nói.
Y không hề chán nản khi bị lớp mười một đánh bại, bởi lớp này thật sự mạnh hơn lớp mười của y rất nhiều. Thua họ thì chẳng có gì phải chống trả cả.
Giờ đây, nhìn thấy Kha Trạch Minh đã dốc hết vốn liếng ra, y càng thích thú hơn.
"Giết!”
Kha Trạch Minh giơ cây rìu nhỏ lên, sát ý ầm ầm phóng ra, sau đó gã lao tới chỗ của Mục Vỹ.
Tuy chưa từng thấy Mục Vỹ xuất thủ nên trong thâm tâm Kha Trạch Minh vẫn luôn coi thường hẳn, nhưng gã cần giành chiến thẳng về cho trận đấu này, gã phải thẳng tuyệt đổi!
"Vũ Long Cầm Trảo Thủ!"
Thấy Kha Trạch Minh lao tới, Mục Vỹ nghiêng người, giơ tay tung chưởng. Cú chưởng hư ảo đập vào Kha Trạch Minh.
Ầm..
Uỳnh...
Hai tiếng động truyền đến, Mục Vỹ và Kha Trạch Minh đổi vị trí cho nhau, mỗi người đứng đối diện với đối thủ.
Tuy nhiên, tình thế hoàn toàn xoay chuyển.
Cây rìu của Kha Trạch Minh đã rơi vào tay Mục Vỹ.
Bị giật binh khí khiến cho Kha Trạch Minh xấu hổ đến đỏ cả mặt, không nói nổi một câu.
"Cảm ơn vì đã nhường!"
Mục Vỹ giao rìu nhỏ cho Kha Trạch Minh rồi mỉm cười, nói:
Kết thúc rồi?
Mới một chiêu mà đã kết thúc rồi?
Lớp mười một khiêu chiến lớp chín, trận này sao mà thẳng nhẹ nhàng quá vậy!
Chủ nhiệm lớp tám Mạnh Trạch Vũ, chú nhiệm lớp bảy Cố Tân Vũ thấy cảnh này thì nhìn nhau.
Tiếp đến, Mục Vỹ sẽ chỉ đạo lớp chín khiêu chiến lớp họ.
Cuộc thi đấu tạm dừng, các học trò trên sân luyện võ đều xôn xao, không ngừng bàn tán về chuyện vừa xảy ra.
Cùng lúc đó, mấy bóng người đang đứng bên lẽ sân luyện võ nhìn vào cuộc tranh tài.
"Lớp chín cao cấp à? Tiêu Doãn Nhị, hôn phu của muội là thầy của lớp đó đúng không?”
Liên quan gì đến huynh!", Tiêu Doãn Nhi hậm hực nói: "Thích Thiếu Uy, tốt xấu gì huynh cũng xếp thứ chín mươi lăm trên long bảng, sao suốt ngày thích hóng chuyện thế hả!"
"Ta thích hóng chuyện?"
Thích Thiếu Uy đứng hình khi nghe thấy lời nói của Tiêu Doãn Nhi.
Hãn ta chỉ hỏi Tiêu Doãn Nhi rằng Mục Vỹ đó có phải hôn phu của cô ta thôi mà, sao lại thành hóng chuyện rồi?
"Hai người đừng ầm ĩ nữa, Lâm đại đại bảo chúng ta tới đây để xem có mầm non nào đáng bồi dưỡng vào long bảng không cơ mà, hai người nghiêm túc chút đi!
Người thanh niên bên cạnh gượng cười.
"Dụ Phong, ngươi đừng có giảng hòa nữa!"
Trong học viện Thất Hiền, cao thủ trên long bảng mang ý nghĩa là vô địch.
Mỗi một viện trong bảy đại viện đều có linh bảng riêng, và chỉ một trăm người trên linh bảng mới có tư cách tiến vào long bảng.
Tất cả cao thủ trên long bảng đều là những người có thiên phú xuất chúng trong học viện, đương nhiên coi trời bằng vung.
Bởi vậy, học viện Thất Hiền đã cứ ra một người phụ trách quản lý bọn cao thủ trên long bảng.
Ai nắm giữ vị trí này phải có tiếng tẩm, thực lực phải hơn những người có tên trên long bảng, quan trọng nhất là phải cực kỳ xuất sắc.
Sau cùng, nhóm thành viên cấp cao trong học viện Thất Hiền quyết định, người sẽ chịu trách nhiệm việc quản lý một trăm tài năng của long bảng chính là Lâm Tiêu Thiên!
Lâm Tiêu Thiên này luôn âm thăm lặng lẽ trong học viện Thất Hiền.
Nhưng mỗi một học trò long bảng đều dè chừng khi nghe được cái tên này.
Trên thực tế, từ khi được Lâm Tiêu Thiên tiếp quản, các học trò trên long bảng quả thật đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ít nhất không còn hành xử ngang tàng trong học viện như trước đây nữa.
"Nào nào nào, Tiêu Doãn Nhi, muội nói nghe thử hôn phu của muội ra sao xem nào? Giáo viên bình thường đâu thể nào đưa lớp chín sơ cấp lên lớp trung cấp, rồi lên lớp cao cấp chỉ trong vòng chưa đến một năm được! Hôn phu của muội đã đến cảnh giới nào rồi? Ta nghĩ hắn có thể đấu lại Lâm đại đại đấy!
"Thích Thiếu Uy, huynh lại ngứa đòn rồi hả!"
"Thôi được rồi mà. Thích Thiếu Uy, Lâm đại đại lợi hại đến đâu, chúng ta khỏi cần bàn cãi nữa. Mục Vỹ mà đấu lại Lâm đại đại á?
Ngươi đúng là gì cũng dám nghĩ, đừng lấy chuyện này ra đùa chứ, lo mà quan sát trận đấu đi!"
"Biết rồi, xem thi đấu!"
Gã đang ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, toàn vẹn về cả cảnh giới lẫn võ kỹ. Để có thể trở thành thầy giáo cao cấp, trước tiên thự lực phải mạnh.
Lớp mười một đã bị đánh cho tơi tả, người làm thầy như gã phải giương cao ngọn cờ, giành chiến thẳng trong cuộc tranh đấu của các giáo viên.
Xưa nay đều biết Mục Vỹ rất giỏi trong việc dạy dỗ học trò, nhưng bản thân hẳn thì không nổi bật được như thế!
"Thầy Mục, xin chỉ giáo!"
"Được!"
Được?
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Kha Trạch Minh suýt chút nữa đã hộc máu. Đúng là mặt dày, gã chỉ khách sáo thôi mà Mục Vỹ cũng tưởng gã xin hắn chỉ giáo thật!
Keng...
Một âm thanh vang lên, một cây rìu dài bằng cánh tay xuất hiện trong tay Kha Trạch Minh. Cán chỉ dài băng cánh tay, mặt rìu thì lớn băng bàn tay, từ trên xuống dưới một màu đen tuyền trông rất tinh tế.
"Ô, lão Kha nghiêm túc rồi, lấy cả huyền khí trung phẩm ra luôn kìa", Hướng Hâm - chủ nhiệm lớp mười cười nói.
Y không hề chán nản khi bị lớp mười một đánh bại, bởi lớp này thật sự mạnh hơn lớp mười của y rất nhiều. Thua họ thì chẳng có gì phải chống trả cả.
Giờ đây, nhìn thấy Kha Trạch Minh đã dốc hết vốn liếng ra, y càng thích thú hơn.
"Giết!”
Kha Trạch Minh giơ cây rìu nhỏ lên, sát ý ầm ầm phóng ra, sau đó gã lao tới chỗ của Mục Vỹ.
Tuy chưa từng thấy Mục Vỹ xuất thủ nên trong thâm tâm Kha Trạch Minh vẫn luôn coi thường hẳn, nhưng gã cần giành chiến thẳng về cho trận đấu này, gã phải thẳng tuyệt đổi!
"Vũ Long Cầm Trảo Thủ!"
Thấy Kha Trạch Minh lao tới, Mục Vỹ nghiêng người, giơ tay tung chưởng. Cú chưởng hư ảo đập vào Kha Trạch Minh.
Ầm..
Uỳnh...
Hai tiếng động truyền đến, Mục Vỹ và Kha Trạch Minh đổi vị trí cho nhau, mỗi người đứng đối diện với đối thủ.
Tuy nhiên, tình thế hoàn toàn xoay chuyển.
Cây rìu của Kha Trạch Minh đã rơi vào tay Mục Vỹ.
Bị giật binh khí khiến cho Kha Trạch Minh xấu hổ đến đỏ cả mặt, không nói nổi một câu.
"Cảm ơn vì đã nhường!"
Mục Vỹ giao rìu nhỏ cho Kha Trạch Minh rồi mỉm cười, nói:
Kết thúc rồi?
Mới một chiêu mà đã kết thúc rồi?
Lớp mười một khiêu chiến lớp chín, trận này sao mà thẳng nhẹ nhàng quá vậy!
Chủ nhiệm lớp tám Mạnh Trạch Vũ, chú nhiệm lớp bảy Cố Tân Vũ thấy cảnh này thì nhìn nhau.
Tiếp đến, Mục Vỹ sẽ chỉ đạo lớp chín khiêu chiến lớp họ.
Cuộc thi đấu tạm dừng, các học trò trên sân luyện võ đều xôn xao, không ngừng bàn tán về chuyện vừa xảy ra.
Cùng lúc đó, mấy bóng người đang đứng bên lẽ sân luyện võ nhìn vào cuộc tranh tài.
"Lớp chín cao cấp à? Tiêu Doãn Nhị, hôn phu của muội là thầy của lớp đó đúng không?”
Liên quan gì đến huynh!", Tiêu Doãn Nhi hậm hực nói: "Thích Thiếu Uy, tốt xấu gì huynh cũng xếp thứ chín mươi lăm trên long bảng, sao suốt ngày thích hóng chuyện thế hả!"
"Ta thích hóng chuyện?"
Thích Thiếu Uy đứng hình khi nghe thấy lời nói của Tiêu Doãn Nhi.
Hãn ta chỉ hỏi Tiêu Doãn Nhi rằng Mục Vỹ đó có phải hôn phu của cô ta thôi mà, sao lại thành hóng chuyện rồi?
"Hai người đừng ầm ĩ nữa, Lâm đại đại bảo chúng ta tới đây để xem có mầm non nào đáng bồi dưỡng vào long bảng không cơ mà, hai người nghiêm túc chút đi!
Người thanh niên bên cạnh gượng cười.
"Dụ Phong, ngươi đừng có giảng hòa nữa!"
Trong học viện Thất Hiền, cao thủ trên long bảng mang ý nghĩa là vô địch.
Mỗi một viện trong bảy đại viện đều có linh bảng riêng, và chỉ một trăm người trên linh bảng mới có tư cách tiến vào long bảng.
Tất cả cao thủ trên long bảng đều là những người có thiên phú xuất chúng trong học viện, đương nhiên coi trời bằng vung.
Bởi vậy, học viện Thất Hiền đã cứ ra một người phụ trách quản lý bọn cao thủ trên long bảng.
Ai nắm giữ vị trí này phải có tiếng tẩm, thực lực phải hơn những người có tên trên long bảng, quan trọng nhất là phải cực kỳ xuất sắc.
Sau cùng, nhóm thành viên cấp cao trong học viện Thất Hiền quyết định, người sẽ chịu trách nhiệm việc quản lý một trăm tài năng của long bảng chính là Lâm Tiêu Thiên!
Lâm Tiêu Thiên này luôn âm thăm lặng lẽ trong học viện Thất Hiền.
Nhưng mỗi một học trò long bảng đều dè chừng khi nghe được cái tên này.
Trên thực tế, từ khi được Lâm Tiêu Thiên tiếp quản, các học trò trên long bảng quả thật đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ít nhất không còn hành xử ngang tàng trong học viện như trước đây nữa.
"Nào nào nào, Tiêu Doãn Nhi, muội nói nghe thử hôn phu của muội ra sao xem nào? Giáo viên bình thường đâu thể nào đưa lớp chín sơ cấp lên lớp trung cấp, rồi lên lớp cao cấp chỉ trong vòng chưa đến một năm được! Hôn phu của muội đã đến cảnh giới nào rồi? Ta nghĩ hắn có thể đấu lại Lâm đại đại đấy!
"Thích Thiếu Uy, huynh lại ngứa đòn rồi hả!"
"Thôi được rồi mà. Thích Thiếu Uy, Lâm đại đại lợi hại đến đâu, chúng ta khỏi cần bàn cãi nữa. Mục Vỹ mà đấu lại Lâm đại đại á?
Ngươi đúng là gì cũng dám nghĩ, đừng lấy chuyện này ra đùa chứ, lo mà quan sát trận đấu đi!"
"Biết rồi, xem thi đấu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.