Chương 209: Nhất định không thua
Ốc Sên
02/07/2024
“Thầy ấy ạ?”
“Không phải chứ, trông người này còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã làm thầy dạy ư? Có kinh nghiệm không vậy?”
“Kinh nghiệm kinh nghiếc cái gì, thầy dạy có kinh nghiệm thì đâu thèm tới lớp chín sơ cấp”.
“Haizz, xem ra học viện lại tìm đại một thầy dạy cho lớp chín sơ cấp rồi”.
“Đúng thế! Ai bị phân tới dạy lớp này thì đúng là xui xẻ”.
...
Trông thấy dáng vẻ trẻ trung của Mục Vỹ, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, các học trò đứng quanh toà nhà dạy học cũng lời ra tiếng vào.
“Khụ khụ... Chào cả lớp, ta là Mục Vỹ, từ nay trở đi, ta chính là giáo viên chủ nhiệm mới của các trò!”
Mục Vỹ ho vài tiếng, sau đó tự giới thiệu vẽ mình.
Giới thiệu bản thân trong tình huống này đúng là hơi mất tự nhiên.
Rõ ràng lớp chín sơ cấp là một lớp học không mấy vẻ vang, không ngờ lão hồ ly Mạc Khánh Thiên này lại âm thăm chơi hẳn một vố như vậy.
Nhưng nếu đã lựa chọn Lôi Phong Viện thì Mục Vỹ sẽ không bỏ cuộc.
Cái cậu lớp trưởng Thiết Phong gì đó trông có vẻ là người thật thà, đúng là đáng được bồi dưỡng.
“Ơ kìa Thiết Phong, nghe thấy gì chưa? Lớp bọn ngươi lại có giáo viên chủ nhiệm mới đấy. Để ta xem thầy dạy trẻ tuổi này sẽ trụ được bao lâu”
Khô Minh nói một cách khoa trương: “Một tháng? Không không, nếu thấy lớp chín các ngươi không tiến bộ một chút nào, chắc nửa tháng là thầy ấy chạy mất dép”
“Khô Minh, tổng phụ trách Tống và thầy Mục đang ở đây, ngươi im miệng ngay!”
Thiết Phong nổi giận, không nhịn được quát.
Khô Minh này đúng là quá đáng!
“Sao? Ta nói sai à? Có giỏi thì ngươi đấu với ta một trận đi. Nếu ngươi thẳng, ta sẽ gọi ngươi là cha, ngược lại thì ngươi phải quỳ xuống nói lớp chín là lũ ăn hại ba lần! Dám không?”
“Thiết Phong vừa định từ chối, một giọng nói châm chọc chợt vang lên.
“Được!”
Người lên tiếng chính là Mục Vỹ.
“Thầy Mục... tò... trò không phải là đối thủ của cậu ta”, Thiết Phong mới chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, cậu ấy có vẻ xấu hổ khi thấy Mục Vỹ ra mặt cho mình.
“Không phải trò có cảnh giới tầng thứ mười của thân xác à? Cậu ta chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi, sợ gì chứ?”
“Không phải, trò...”
“Ha ha... Mọi người nghe thấy hết rồi nhé!”, Khô Minh mừng ra mặt, cười lớn nói: “Thầy Mục đã đồng ý rồi, thầy chủ nhiệm đã đồng ý mà lớp chín sơ cấp các ngươi còn định từ chối sao?”
“Thầy Mục, trò...”
“Yên tâm, nhất định sẽ thẳng. Bây giờ, trò chỉ cần ngồi xuống, nhớ lại những võ kỹ mà mình từng học là được!”
Nói rồi Mục Vỹ đặt bàn tay lên vai Thiết Phong, một tia thần lực mỏng manh trong lòng bàn tay hắn chui vào trong người Thiết Phong.
Thiết Phong định nói gì đó, nhưng ngay sau đó cậu ấy đã ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời
Lúc Mục Vỹ đặt tay lên người, cậu ấy cảm thấy trong người mình như đang có sự thay đổi long trời lở đất.
Nếu không phải đang có nhiều người ở cạnh, chắc cậu ấy đã vui mừng đến mức hét lên từ lâu.
Thiết Phong ngồi xếp bằng xuống, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, bắt đầu chuyên tâm lĩnh ngộ sự biến đối trong cơ thể mình.
Dần dà, chân nguyên trong cơ thể cậu ấy di chuyển vẽ hướng huyệt Hợp Cốc ở hai tay, những chân nguyên này chảy ào ào vào huyệt đạo như sắp phá vỡ huyệt Hợp Cốc.
Ầm..
Một tiếng nổ vang lên, Thiết Phong chỉ cảm thấy toàn thân mình như được lột xác.
Chân nguyên trong cơ thể cậu ấy tích tụ một cách điên cưỡng, sau đó tập trung hết ở huyệt Hợp Cốc. Chân nguyên nồng đậm ở đó đến từ mọi hướng, rồi từng bước kích mở huyệt Hợp Cốc.
Vù...
Đầu óc Thiết Phong thanh tỉnh, cậu ấy chợt đứng dậy, khí tức toàn thân đã hoàn toàn khác trước.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!
Cậu ấy đã mắc kẹt ở tầng thứ mười cảnh giới thân xác hai năm, vậy mà lại đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất vào lúc này, đúng là kỳ tích.
Thiết Phong kích động tới mức đôi tay run lên, sau đó hướng ánh mắt cảm kích vẽ phía Mục Vỹ.
Cậu ấy biết, nếu không nhờ có Mục Vỹ thì mình đã không thể đột phá rồi.
Luồng thần lực thần kỳ ấy vẫn đang quanh quần trong người cậu ấy.
“Đa tạ thầy Mục!”, Thiết Phong chấp tay, mặt đỏ lên.
Cảm giác này khó mà nói nên lời
Điều đau đớn nhất của võ giả là gì?
Đó là chậm nâng cao cảnh giới.
Mà điều đau khổ hơn nữa chính là giậm chân tại chỗ mãi ở một cảnh giới nào đó
Còn cậu ấy đã dừng ở cảnh giới thân xác hai năm!
Hai năm có nghĩa là gì?
Với võ giả ở độ tuổi 14, 15 mà nói thì hai năm là khoảng thời gian quan trọng nhất để rèn luyện thể xá mở huyệt đạo, sự chậm trễ này khiến cậu ấy tốn biết bao thời gian.
“Cảm ơn cái gì? Tự trò đột phá đấy chứ, ta có giúp gì đâu. Hơn nữa, bây giờ đừng cảm ơn ta vội, nếu thua thì trò phải quỳ xuống đấy!”
“Thầy Mục yên tâm!”
Thiết Phong mỉm cười tự tin nói: “Nhất định trò sẽ không thua đâu a!”
“Không phải chứ, trông người này còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã làm thầy dạy ư? Có kinh nghiệm không vậy?”
“Kinh nghiệm kinh nghiếc cái gì, thầy dạy có kinh nghiệm thì đâu thèm tới lớp chín sơ cấp”.
“Haizz, xem ra học viện lại tìm đại một thầy dạy cho lớp chín sơ cấp rồi”.
“Đúng thế! Ai bị phân tới dạy lớp này thì đúng là xui xẻ”.
...
Trông thấy dáng vẻ trẻ trung của Mục Vỹ, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, các học trò đứng quanh toà nhà dạy học cũng lời ra tiếng vào.
“Khụ khụ... Chào cả lớp, ta là Mục Vỹ, từ nay trở đi, ta chính là giáo viên chủ nhiệm mới của các trò!”
Mục Vỹ ho vài tiếng, sau đó tự giới thiệu vẽ mình.
Giới thiệu bản thân trong tình huống này đúng là hơi mất tự nhiên.
Rõ ràng lớp chín sơ cấp là một lớp học không mấy vẻ vang, không ngờ lão hồ ly Mạc Khánh Thiên này lại âm thăm chơi hẳn một vố như vậy.
Nhưng nếu đã lựa chọn Lôi Phong Viện thì Mục Vỹ sẽ không bỏ cuộc.
Cái cậu lớp trưởng Thiết Phong gì đó trông có vẻ là người thật thà, đúng là đáng được bồi dưỡng.
“Ơ kìa Thiết Phong, nghe thấy gì chưa? Lớp bọn ngươi lại có giáo viên chủ nhiệm mới đấy. Để ta xem thầy dạy trẻ tuổi này sẽ trụ được bao lâu”
Khô Minh nói một cách khoa trương: “Một tháng? Không không, nếu thấy lớp chín các ngươi không tiến bộ một chút nào, chắc nửa tháng là thầy ấy chạy mất dép”
“Khô Minh, tổng phụ trách Tống và thầy Mục đang ở đây, ngươi im miệng ngay!”
Thiết Phong nổi giận, không nhịn được quát.
Khô Minh này đúng là quá đáng!
“Sao? Ta nói sai à? Có giỏi thì ngươi đấu với ta một trận đi. Nếu ngươi thẳng, ta sẽ gọi ngươi là cha, ngược lại thì ngươi phải quỳ xuống nói lớp chín là lũ ăn hại ba lần! Dám không?”
“Thiết Phong vừa định từ chối, một giọng nói châm chọc chợt vang lên.
“Được!”
Người lên tiếng chính là Mục Vỹ.
“Thầy Mục... tò... trò không phải là đối thủ của cậu ta”, Thiết Phong mới chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, cậu ấy có vẻ xấu hổ khi thấy Mục Vỹ ra mặt cho mình.
“Không phải trò có cảnh giới tầng thứ mười của thân xác à? Cậu ta chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi, sợ gì chứ?”
“Không phải, trò...”
“Ha ha... Mọi người nghe thấy hết rồi nhé!”, Khô Minh mừng ra mặt, cười lớn nói: “Thầy Mục đã đồng ý rồi, thầy chủ nhiệm đã đồng ý mà lớp chín sơ cấp các ngươi còn định từ chối sao?”
“Thầy Mục, trò...”
“Yên tâm, nhất định sẽ thẳng. Bây giờ, trò chỉ cần ngồi xuống, nhớ lại những võ kỹ mà mình từng học là được!”
Nói rồi Mục Vỹ đặt bàn tay lên vai Thiết Phong, một tia thần lực mỏng manh trong lòng bàn tay hắn chui vào trong người Thiết Phong.
Thiết Phong định nói gì đó, nhưng ngay sau đó cậu ấy đã ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời
Lúc Mục Vỹ đặt tay lên người, cậu ấy cảm thấy trong người mình như đang có sự thay đổi long trời lở đất.
Nếu không phải đang có nhiều người ở cạnh, chắc cậu ấy đã vui mừng đến mức hét lên từ lâu.
Thiết Phong ngồi xếp bằng xuống, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, bắt đầu chuyên tâm lĩnh ngộ sự biến đối trong cơ thể mình.
Dần dà, chân nguyên trong cơ thể cậu ấy di chuyển vẽ hướng huyệt Hợp Cốc ở hai tay, những chân nguyên này chảy ào ào vào huyệt đạo như sắp phá vỡ huyệt Hợp Cốc.
Ầm..
Một tiếng nổ vang lên, Thiết Phong chỉ cảm thấy toàn thân mình như được lột xác.
Chân nguyên trong cơ thể cậu ấy tích tụ một cách điên cưỡng, sau đó tập trung hết ở huyệt Hợp Cốc. Chân nguyên nồng đậm ở đó đến từ mọi hướng, rồi từng bước kích mở huyệt Hợp Cốc.
Vù...
Đầu óc Thiết Phong thanh tỉnh, cậu ấy chợt đứng dậy, khí tức toàn thân đã hoàn toàn khác trước.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!
Cậu ấy đã mắc kẹt ở tầng thứ mười cảnh giới thân xác hai năm, vậy mà lại đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất vào lúc này, đúng là kỳ tích.
Thiết Phong kích động tới mức đôi tay run lên, sau đó hướng ánh mắt cảm kích vẽ phía Mục Vỹ.
Cậu ấy biết, nếu không nhờ có Mục Vỹ thì mình đã không thể đột phá rồi.
Luồng thần lực thần kỳ ấy vẫn đang quanh quần trong người cậu ấy.
“Đa tạ thầy Mục!”, Thiết Phong chấp tay, mặt đỏ lên.
Cảm giác này khó mà nói nên lời
Điều đau đớn nhất của võ giả là gì?
Đó là chậm nâng cao cảnh giới.
Mà điều đau khổ hơn nữa chính là giậm chân tại chỗ mãi ở một cảnh giới nào đó
Còn cậu ấy đã dừng ở cảnh giới thân xác hai năm!
Hai năm có nghĩa là gì?
Với võ giả ở độ tuổi 14, 15 mà nói thì hai năm là khoảng thời gian quan trọng nhất để rèn luyện thể xá mở huyệt đạo, sự chậm trễ này khiến cậu ấy tốn biết bao thời gian.
“Cảm ơn cái gì? Tự trò đột phá đấy chứ, ta có giúp gì đâu. Hơn nữa, bây giờ đừng cảm ơn ta vội, nếu thua thì trò phải quỳ xuống đấy!”
“Thầy Mục yên tâm!”
Thiết Phong mỉm cười tự tin nói: “Nhất định trò sẽ không thua đâu a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.