Mục Thần

Chương 210: Thiết Phong thắng

Ốc Sên

02/07/2024

Lúc trước, vì bản thân lần lữa mãi không thể đột phá được tầng thứ mười của thân xác nên Thiết Phong cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Vì vậy, khi bị Khô Minh khiêu khích, cậu ấy cũng sợ hãi rụt rè.

Nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác, cậu ấy đã đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất.

Cậu ấy đã mở huyệt Hợp Gốc, sức mạnh của đôi tay tăng vọt, sức lực của bản thân cũng tăng nhanh chưa từng có.

Đây là điểm mạnh của võ giả cảnh giới Linh Huyệt, huyệt Hợp Cốc được mở thì sức mạnh của cơ thể sẽ hơn hẳn võ giả tầng thứ mười cảnh giới thân xác.

“Khô Minh, ngươi muốn đấu với ta đúng không? Được, lên đi!”

Ý chí chiến đấu của Thiết Phong sục sôi, cậu ấy nhìn Khô Minh với vẻ rất nóng lòng muốn tỉ thí.

Nếu trước kia, cậu ấy thấy hơi sợ Khô Minh thì bây giờ, nỗi sợ ấy đã hoàn toàn biến mất.

Lớp chín sơ cấp đã bị lớp mười sơ cấp bắt nạt rất lâu, cậu ấy là lớp trưởng mà mãi chẳng thể làm gì được. Hôm nay, cuối cùng cậu ấy cũng có thể thoải mái đấu một trận rồi.

“Ngươi mà cũng đòi tư”

Trông thấy Thiết Phong đột nhiên bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, Khô Minh cũng thấy rất kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.

Thiết Phong này giậm chân ở tầng thứ mười của thân xác gần hai năm, mãi không nhích thêm được một bước nào, bây giờ tự nhiên lại đột phá nhưng cũng chỉ là vừa mới đột phá thôi.

So với Thiết Phong thì Khô Minh đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất từ lâu rồi

Ngoài ra, điều quan trọng hơn là cậu ta là cao thủ được ghi danh trong địa linh bảng. Cậu ta đứng thứ chín mươi chín, điều này đủ để chứng minh sự lợi hại của cậu ta ở cảnh giới này.

“Thiết Phong này đúng là ngờ nghệch, tưởng đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt là có thể sánh ngang với cậu ta hay sao!

“Cũng được! Ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, để ngươi đỡ nghĩ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất là có thể ngang tài ngang sức với ta”.

Khô Minh cười châm biếm, vẻ chế giễu trên gương mặt ngày càng đậm.

Không phải cậu ta coi thường Thiết Phong, mà là sự chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn.

Địa linh bảng là bảng danh sách tự xếp hạng ở Lôi Phong Viện, dù không bằng linh bảng nhưng cũng có một giá trị nhất định.



Thiết Phong vừa tiến vào cảnh giới Linh Huyệt mà đã dám lên giọng, đúng là chán sống.

“Lớp trưởng Khô Minh, hãy dạy cho hẳn một bài học nhớ đời, cho hẳn biết thực lực của lớp chín chúng ta đi.”

“Đúng vậy, hẳn tưởng bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất là trở thành thiên tài siêu cấp rồi ư? Địa linh bảng làm gì có chỗ của hắn“.

“Đánh hắn quỳ xuống kêu cha đi, lớp mười vô dụng!”

Ngay sau đó, một vài học trò của lớp chín đã không nhẫn nhịn thêm được nữa.

Hai lớp đều là lớp sơ cấp, lớp mười cũng không giỏi hơn lớp chín là bao, nhưng lớp trưởng Khô Minh của bọn họ đứng thứ chín mươi chín trong địa linh bảng, đây chính là điểm khiến lớp mười luôn huênh hoang.

Thiết Phong này vừa đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt đã lên giọng ngông cưỡng, đúng là không ra làm sao!

“Đánh thì đánh đi!”

“Thiết Phong gầm lên như tiếng hổ, khí thế toàn thân tản ra khiến Khô Minh thấy chấn động.

Tên này vừa bước vào cảnh giới Linh Huyệt thôi mà, sao khí thế toàn thân lại hung hãn thế nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, Khô Minh không còn thời gian để nghĩ nữa, Thiết Phong đã lao tới như một tảng đá.

“Lạc Thạch Chưởng Pháp!”

Thiết Phong giáng một chưởng xuống, tư thế tay mở rộng.

“Cút”

Địa linh bảng là bảng thể hiện thực lực của hơn một trăm lớp sơ cấp, Khô Minh là cao thủ trong bảng xếp hạng này nên cậu ta không hề sợ hãi khi đối mặt với khí thế tấn công mạnh mẽ của Thiết Phong.

Khô Minh quặp tay lại, đẩy bàn tay cứng rằn của Thiết Phong ra, cùng lúc đó, cậu ta nhấc chân đạp thẳng vào bụng của Thiết Phong.

“Giờ ngươi tưởng chiêu này còn tác dụng với ta ư?”

“Thiết Phong cười lạnh một tiếng, bàn tay vốn đang giơ ra chợt móc vào.

Rắc...



Một tiếng gãy xương vang lên răng rắc dội vào rong tai mọi người.

Sau đó, một tiếng hét thảm thiết đau thương cũng vang lên

“Chân của ta... chân của ta..”

Khô Minh kêu gào nằm xuống đất, chân của cậu ta giơ lên cao, bất động.

“Khô Minh, từ nay trở đi, vị trí chín mươi chín trong địa linh bảng sẽ thuộc về Thiết Phong ta, còn Khô Minh ngươi mới đúng là một tên vô dụng!”

Thiết Phong bật cười nói: “Bây giờ có phải ngươi nên quỷ xuống gọi ta là cha không nhỉ!”

“Ngươi..”

Khô Minh thẹn quá hoá giận, thêm cơn đau nhức ở chân, cậu ta không nhịn được nữa, hộc ra một ngụm máu lớn, tồi ngất xỉu.

Quá đã!

Trong đầu Thiết Phong chỉ có hai chữ này!

Thực lực nâng cao, đúng là quá đã.

Đánh bại Khô Minh, Thiết Phong được mở mày mở mặt nên càng vui hơn.

“Chào thầy Mục!”

Thiết Phong cúi người đầy cung kính nhìn Mục Vỹ, rong mắt cậu ấy có vẻ kính nể.

Cậu ấy không khinh thường Mục Vỹ vì hắn mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, cũng không xem nhẹ Mục Vỹ vì vẻ bề ngoài chỉ mới mười chín tuổi của hắn.

Mà là vì hành động ban nãy của hẳn, nếu là người khác, chắc họ không thể khiến cậu ấy đột phá lên cảnh Linh Huyệt tầng thứ nhất nhanh như vậy được.

Thậm chí Thiết Phong còn thầm nghĩ có lẽ lớp chín sẽ trở nên xuất sắc hơn nhờ sự xuất hiện của Mục Vỹ.

“Trò là lớp trưởng của lớp chín sơ cấp đúng không? Thế thì dẫn ta đến phòng học xem sao đi!”

“Vâng thưa thầy Mục!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook