Chương 168: Tông chủ Thánh Đan Tông
Ốc Sên
20/06/2024
“Đáng chết!”
Bắc Nhất Vấn Thiên thấy Mục Vỹ tung đòn tấn công, cảm nhận được sát khí mãnh liệt của hắn lập tức hoảng hốt.
“Chỉ có thể dùng chiêu kia!”
Sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên trở nên lạnh lùng, sát khí trong lòng càng thêm rồng đậm.
Không cần biết tại sao Mục Vỹ lại có thực lực như vậy, chắc chẩn tương lai sẽ trở thành uy hiếp cực lớn với hẳn ta.
“Lưới trời lồng lộng, sao sáng đầy trời. Chí tôn vô thượng, còn ai ngoài ta!”
Hắn ta quát khẽ một tiếng, khí thế trên người bộc phát không hề thua kém Mục Vỹ.
Đó là nguồn sức mạnh đến từ thời xa xưa. Không ai ngờ tới một võ giả cảnh giới Thông Thần như hắn ta lại có được sức mạnh khủng bố như vậy.
“Hắn ta điên rồi sao...”
“Sao hắn dám dùng tới sức mạnh kia? Muốn chết sao?”
Lâm Hinh Vũ cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.
Bắc Nhất Vấn Thiên có thể trở thành đệ tử thân truyền đứng đầu Thánh Đan Tông không chỉ vì có thiên phú siêu phàm, mà còn vì sức mạnh Hồng Hoang trong người hân ta kia.
Nhưng Lâm Hinh Vũ từng nghe sư phụ nói, sức. mạnh kia quá đổi cường hãn, hiện giờ Bắc Nhất Vấn Thiên không thể kiểm soát được.
Hành động của hắn ta chẳng khác nào đang đâm đầu vào chỗ chết.
“Ồ!”, Mục Vỹ khẽ cau mày khi thấy hành động của Bắc Nhất Vấn Thiên, hơi kinh ngạc cười nói: “Thì ra là vậy. Trong người có được tỉnh phách như vậy, khó trách ngươi dám ngạo mạn“.
“Đáng tiếc... người ngươi gặp phải là ta!”
Mục Vỹ đánh ra một chưởng, chân nguyên cuồn cuộn tuôn trào, khí thế sát phạt ngập trời
Ong...
Nhưng khi hai người sắp va chạm vào nhau, một tiếng vù vù vang lên. Trời đất như đứng yên.
Dường như hết thảy đều bình tĩnh lại.
“Vấn Thiên, con bị kích động rồi”
Dưới làn mưa bay, một tiếng quát lớn vang lên.
Mưa to lập tức ngừng rơi.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Ba người Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ nhìn thấy một bóng người mờ ảo đông, loạt quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
“Mục Vỹ đúng không?”
Ánh mắt của bóng người kia nhìn vào Mục Vỹ, gật đầu nói: “Chắc hắn ngươi đã biết trong người Tân Mộng Dao có thần phách Băng Hoàng! Ngươi cũng nên biết điều này có nghĩa là gì
Không sai, Mục Vỹ biết rõ điều này có ý nghĩa gì.
Một khi thần phách trong người Tân Mộng Dao bị người khác phát hiện, bị mấy vị đại năng ra tay cướp đoạt, tính mạng của cô cũng khó giữ.
Nhưng sao hắn có thể tin tưởng vị tông chủ Thánh Đan Tông trước mắt này?
“Sao ta phải tin ông?”
“Đơn giản!”
Bóng người kia gật đầu cười nói: “Bởi vì ngươi không còn lựa chọn nào khác. Một là ta giết ngươi rồi đưa Tân Mộng Dao đi, hai là ngươi đồng ý để ta đưa con bé đi”
“Không còn lựa chọn sao..”
Mục Vỹ cười khổ một tiếng, mái tóc trắng muốt tung bay trong đêm mưa.
“Dù vậy, ta vẫn phải liều mạng một lần...”
Hắn đột nhiên lên tiếng, sức mạnh bộc phát, sao trời lại toả sáng lấp lánh.
Bịch...
Chỉ là hẳn còn chưa kịp giơ tay lên, bóng người kia đã tiện tay vung một cái, sao trời lập tức trở nên ảm đạm, mưa như trút nước.
Một cái vung tay điều khiển sức mạnh của đất trời, ngăn chặn mọi hành động của Mục Vỹ.
“Sao hả? Vẫn chưa hết hy vọng à?”
Bóng người kia lạnh nhạt hỏi Mục Vỹ.
“Hết hy vọng? Mơ đi!”
Mục Vỹ không thèm để ý tới sự ngăn trở của mọi người xung quanh, tóc trắng càng thêm loá mắt.
Từng sợi tóc trắng muốt dựng ngược, một sợi chân nguyên của đất trời bị rút ra nhập vào trong người hắn.
“Hả?”
Thấy thế, bóng người trên không trung cũng không khỏi kinh ngạc.
Ông ta chưa từng nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ như vậy.
“Mở ra”
Mục Vỹ quát lớn, cơ thể thẳng tắp, năng lượng cưỡng bạo như muốn xoắn đứt từng sợi kinh mạch trong người hắn.
Giờ phút này, trông hắn như một thùng gỗ chứa đây nước, nước sắp tràn ra ngoài. Thế nhưng hắn vẫn gắng gượng ép nước xuống.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Trông thấy hành động điên cưỡng của Mục Vỹ, bóng người kia cười nhạo một tiếng.
Ông ta nhấc tay lên, chưởng ấn màu vàng chói mắt từ trên trời giáng xuống.
“Cút ra!”
Đầu tóc Mục Vỹ bay múa, vẻ mặt dữ tợn như con vượn khổng lồ bạo phát.
Ầm.
Mục Vỹ va chạm với chưởng ấn kia, năng lượng khủng khiếp tắn ra bốn phía, toàn bộ nhà họ Mục gần như bị huỷ diệt.
“Phụt..”
Một bóng dáng hiện ra trong khói bụi của vụ nổi vừa rồi, rơi bịch xuống đất.
“Mục Vỹ!”
“Ha ha.. Ngươi khiến ta rất kinh ngạc. Nhưng hôm nay ngươi đã gây thù oán với Vấn Thiên. Nếu không ta đã thu nhận cả ngươi vào Thánh Đan Tông, rồi”.
Bóng người kia ở trên cao nhìn xuống Mục Vỹ.
Bắc Nhất Vấn Thiên thấy Mục Vỹ tung đòn tấn công, cảm nhận được sát khí mãnh liệt của hắn lập tức hoảng hốt.
“Chỉ có thể dùng chiêu kia!”
Sắc mặt Bắc Nhất Vấn Thiên trở nên lạnh lùng, sát khí trong lòng càng thêm rồng đậm.
Không cần biết tại sao Mục Vỹ lại có thực lực như vậy, chắc chẩn tương lai sẽ trở thành uy hiếp cực lớn với hẳn ta.
“Lưới trời lồng lộng, sao sáng đầy trời. Chí tôn vô thượng, còn ai ngoài ta!”
Hắn ta quát khẽ một tiếng, khí thế trên người bộc phát không hề thua kém Mục Vỹ.
Đó là nguồn sức mạnh đến từ thời xa xưa. Không ai ngờ tới một võ giả cảnh giới Thông Thần như hắn ta lại có được sức mạnh khủng bố như vậy.
“Hắn ta điên rồi sao...”
“Sao hắn dám dùng tới sức mạnh kia? Muốn chết sao?”
Lâm Hinh Vũ cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.
Bắc Nhất Vấn Thiên có thể trở thành đệ tử thân truyền đứng đầu Thánh Đan Tông không chỉ vì có thiên phú siêu phàm, mà còn vì sức mạnh Hồng Hoang trong người hân ta kia.
Nhưng Lâm Hinh Vũ từng nghe sư phụ nói, sức. mạnh kia quá đổi cường hãn, hiện giờ Bắc Nhất Vấn Thiên không thể kiểm soát được.
Hành động của hắn ta chẳng khác nào đang đâm đầu vào chỗ chết.
“Ồ!”, Mục Vỹ khẽ cau mày khi thấy hành động của Bắc Nhất Vấn Thiên, hơi kinh ngạc cười nói: “Thì ra là vậy. Trong người có được tỉnh phách như vậy, khó trách ngươi dám ngạo mạn“.
“Đáng tiếc... người ngươi gặp phải là ta!”
Mục Vỹ đánh ra một chưởng, chân nguyên cuồn cuộn tuôn trào, khí thế sát phạt ngập trời
Ong...
Nhưng khi hai người sắp va chạm vào nhau, một tiếng vù vù vang lên. Trời đất như đứng yên.
Dường như hết thảy đều bình tĩnh lại.
“Vấn Thiên, con bị kích động rồi”
Dưới làn mưa bay, một tiếng quát lớn vang lên.
Mưa to lập tức ngừng rơi.
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
“Tông chủ!”
Ba người Bắc Nhất Vấn Thiên, Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ nhìn thấy một bóng người mờ ảo đông, loạt quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
“Mục Vỹ đúng không?”
Ánh mắt của bóng người kia nhìn vào Mục Vỹ, gật đầu nói: “Chắc hắn ngươi đã biết trong người Tân Mộng Dao có thần phách Băng Hoàng! Ngươi cũng nên biết điều này có nghĩa là gì
Không sai, Mục Vỹ biết rõ điều này có ý nghĩa gì.
Một khi thần phách trong người Tân Mộng Dao bị người khác phát hiện, bị mấy vị đại năng ra tay cướp đoạt, tính mạng của cô cũng khó giữ.
Nhưng sao hắn có thể tin tưởng vị tông chủ Thánh Đan Tông trước mắt này?
“Sao ta phải tin ông?”
“Đơn giản!”
Bóng người kia gật đầu cười nói: “Bởi vì ngươi không còn lựa chọn nào khác. Một là ta giết ngươi rồi đưa Tân Mộng Dao đi, hai là ngươi đồng ý để ta đưa con bé đi”
“Không còn lựa chọn sao..”
Mục Vỹ cười khổ một tiếng, mái tóc trắng muốt tung bay trong đêm mưa.
“Dù vậy, ta vẫn phải liều mạng một lần...”
Hắn đột nhiên lên tiếng, sức mạnh bộc phát, sao trời lại toả sáng lấp lánh.
Bịch...
Chỉ là hẳn còn chưa kịp giơ tay lên, bóng người kia đã tiện tay vung một cái, sao trời lập tức trở nên ảm đạm, mưa như trút nước.
Một cái vung tay điều khiển sức mạnh của đất trời, ngăn chặn mọi hành động của Mục Vỹ.
“Sao hả? Vẫn chưa hết hy vọng à?”
Bóng người kia lạnh nhạt hỏi Mục Vỹ.
“Hết hy vọng? Mơ đi!”
Mục Vỹ không thèm để ý tới sự ngăn trở của mọi người xung quanh, tóc trắng càng thêm loá mắt.
Từng sợi tóc trắng muốt dựng ngược, một sợi chân nguyên của đất trời bị rút ra nhập vào trong người hắn.
“Hả?”
Thấy thế, bóng người trên không trung cũng không khỏi kinh ngạc.
Ông ta chưa từng nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ như vậy.
“Mở ra”
Mục Vỹ quát lớn, cơ thể thẳng tắp, năng lượng cưỡng bạo như muốn xoắn đứt từng sợi kinh mạch trong người hắn.
Giờ phút này, trông hắn như một thùng gỗ chứa đây nước, nước sắp tràn ra ngoài. Thế nhưng hắn vẫn gắng gượng ép nước xuống.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Trông thấy hành động điên cưỡng của Mục Vỹ, bóng người kia cười nhạo một tiếng.
Ông ta nhấc tay lên, chưởng ấn màu vàng chói mắt từ trên trời giáng xuống.
“Cút ra!”
Đầu tóc Mục Vỹ bay múa, vẻ mặt dữ tợn như con vượn khổng lồ bạo phát.
Ầm.
Mục Vỹ va chạm với chưởng ấn kia, năng lượng khủng khiếp tắn ra bốn phía, toàn bộ nhà họ Mục gần như bị huỷ diệt.
“Phụt..”
Một bóng dáng hiện ra trong khói bụi của vụ nổi vừa rồi, rơi bịch xuống đất.
“Mục Vỹ!”
“Ha ha.. Ngươi khiến ta rất kinh ngạc. Nhưng hôm nay ngươi đã gây thù oán với Vấn Thiên. Nếu không ta đã thu nhận cả ngươi vào Thánh Đan Tông, rồi”.
Bóng người kia ở trên cao nhìn xuống Mục Vỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.