Chương 169: Mục Thanh Vũ
Ốc Sên
20/06/2024
Ông ta cứ tưởng Bắc Nhất Vấn Thiên có thể đưa được Tần Mộng Dao đi, nào ngờ lại gặp phải Mục Vỹ.
Ông ta càng không ngờ phải mất một phần mười sức mạnh chân nguyên bản mệnh vẫn không thể dễ dàng thu phục Mục Vỹ.
“Lão già chết tiệt, ta vẫn còn nhiều bản lĩnh lắm. Hôm nay ta không chết, sau này nhất định sẽ san bằng Thánh Đan Tông của ông“.
“Ồ? Vậy hả?”
Bóng người kia lại nói: “Vậy thì giờ ta giết ngươi là được”.
“Xin tông chủ giơ cao đánh khẽ”
Đúng lúc bóng người kia định ra tay, một người chạy tới che chắn trước mặt Mục Vỹ.
“Đại sư Diệu Thanh!”
Thấy người tới, bóng người kia giật mình buông tay.
“Đương nhiên ta phải nghe theo đại sư Diệu Thanh. Chỉ là không trừ khử Mục Vỹ, tương lai sẽ trở thành mối hoạ lớn. Hơn nữa, cậu ta chưa chết, sức mạnh thần phách trong người Tân Mộng Dao sẽ bị tình cảm che lấp, khó có thể thức tỉnh sức mạnh lớn nhất“.
Nghe thấy người kia nói chuyện với đại sư Diệu Thanh tôn kính như vậy, mọi người đều sợ ngây người.
Đại sư Diệu Thanh chỉ là một thầy luyện đan ba sao thôi mà?
Một thầy luyện đan ba sao đáng để tông chủ của Thánh Đan Tông phải cung kính như vậy sao?
“Ta biết, chỉ là cậu ta có ơn dạy dỗ với Tiên Ngữ. Ta nợ cậu ta, mong tông chủ tha chết”,
“Không chết cũng được, nhưng ta nhất định phải phế bỏ cậu ta”.
Bóng người vừa dứt lời, lập tức ra tay độc ác.
Ngón tay trong hư không đánh ra một tia sáng mắt thường không thể nhìn thấy về phía Mục Vỹ.
“Thánh Vũ Dịch, dù sao ở đây cũng là đế quốc Nam Vân. Mục Vỹ là con trai của Mục Thanh Vũ ta”.
Một bóng người nhanh như chớp chắn trước người Mục Vỹ, đánh tan tia sáng kia.
“Trưởng tộc đại nhân!”
Mục Lâm Thần và đám con cháu nhà họ Mục vội vàng cúi đầu.
“Mục Thanh Vũ...”
Thánh Vũ Dịch cau mày, đứng im không tiếp tục ra đòn.
“Không ngờ ngươi cũng tới đây. Một đế quốc Nam Vân nho nhỏ không đáng để ta đặt vào mắt. Chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Ta sẽ đưa Tăn Mộng Dao đi, còn đứa con trai kia của ngươi... Đồ đệ của ta sẽ tự tay lấy mạng cậu ta”
Bóng người kia chấp tay sau lưng, kiều ngạo nói.
Ngay sau đó, lão ta vung tay một cái. Tân Mộng Dao lập tức biến mất.
Bắc Nhất Vấn Thiên hung tợn nhìn Mục Vỹ rồi giận dữ rời đi. Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ cũng không dám chậm trễ vội vàng theo sát.
Trận chiến không thể ngăn cản lại vì sự xuất hiện của Mục Thanh Vũ mà ngừng.
Cái kết khiến người ta thấy khó hiểu.
“Biến đi!”
Mục Thanh Vũ phất tay với đám người.
Ngay sau đó, đám người Điêu Chẩn Vân, Uông Đông Vũ lập tức biến thành một vũng máu, biến mất trong màn mưa. Giữa sân chỉ còn lại người nhà họ Mục và nhà họ Tân.
“Trưởng tộc.”
“Thu dọn đồ đạc đã, chuyện khác bàn sau!”
Mục Thanh Vũ hờ hững ra lệnh.
Mục Vỹ quan sát tỉ mí người cha ruột chưa từng gặp mình suốt mười năm nay.
“Loại người này cũng xứng làm phụ thân sao? Ha ha..”
Mục Vỹ nghĩ vậy, dùng sức mạnh sao trời đánh ra một đấm.
Đối với Mục Thanh Vũ, dù là Mục Vỹ của trước kia cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc.
Có chăng chỉ là lòng căm hận.
Vì vậy, cú đấm này là oán hận của Mục Vỹ trước kia, cũng vì hẳn muốn giáo huấn người đàn ông không xứng làm phụ thân này cho bản thân trước kia
Chỉ là nắm đấm còn chưa chạm tới người Mục Thanh Vũ, thân thể Mục Vỹ đã đổ gục, sức sống biến mất....
“Thắng nhóc này.”
Thấy Mục Vỹ ngã xuống đất, Mục Thanh Vũ đi tới đỡ hẳn lên
“Nha đầu nhà ngươi còn định trốn đến bao giờ?”
Ngay sau đó, ông ấy nhìn vào đêm mưa, chợt lên tiếng.
“Ha ha.. Mục thúc thúc, người cũng tới thành Bắc Vân rồi à? Trùng hợp quá ha ha...”
“Không cần giả vờ giả vịt với ta, chăm sóc thằng nhóc này cho tốt”, Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ hôn mê, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Không thành vấn đề!”
Tiêu Doãn Nhi cười hì hì đỡ lấy Mục Vỹ.
Nhưng cô ấy vừa chạm vào người Mục Vỹ đã la hét ầm ĩ, đẩy hắn xuống đất.
“Sao thế?”
“Mục thúc thúc... trên... trên người huynh ấy không có sức sống, toàn thân lạnh toát... rõ ràng là... là chết rồi mà!”
Chết rồi?
Nghe Tiêu Doãn Nhi nói thế, đám người nhà họ Mục trợn mắt nhìn Mục Thanh Vũ.
“Chết hay không phải xem chính bản thân nó Mấy ngày này các ngươi cứ chăm sóc nó cho tốt là được”, Mục Thanh Vũ lạnh nhạt ra lệnh.
Toàn bộ nhà cửa của nhà họ Mục đều bị huỷ hoại trong cuộc chiến lần này.
Người nhà họ Mục dựa vào một bờ tường ngói vỡ cấp tốc dựng lên một căn phòng giản dị, đưa Mục Vỹ vào đó.
Giờ phút này, bọn họ đồng loạt đứng bên ngoài lằng lặng canh giữ thiếu trưởng tộc.
“Hoàn Nhị, rõ ràng tên này đã chết rồi, tại sao Mục thúc thúc lại không cảm nhận được cơ chứ?”, Tiêu Doãn Nhi đứng trong phòng nhìn Mục Vỹ trên giường, khó hiểu hỏi.
Cô ấy liên tục kiểm tra, dám khẳng định trong người hẳn không còn chút sức sống nào.
Trong trận chiến vừa rồi, Mục Vỹ đã dùng tới Đại Sách Mệnh Thuật. Hẳn có thể bộc phát sức mạnh ghê gớm như vậy là vì dựa vào lực sinh mệnh.
Sau khi lực sinh mệnh bị tiêu hao nghiêm trọng, theo lý mà nói Mục Vỹ gần như không còn khả năng sống sót.
Mà thực cũng đúng là như vậy.
Ông ta càng không ngờ phải mất một phần mười sức mạnh chân nguyên bản mệnh vẫn không thể dễ dàng thu phục Mục Vỹ.
“Lão già chết tiệt, ta vẫn còn nhiều bản lĩnh lắm. Hôm nay ta không chết, sau này nhất định sẽ san bằng Thánh Đan Tông của ông“.
“Ồ? Vậy hả?”
Bóng người kia lại nói: “Vậy thì giờ ta giết ngươi là được”.
“Xin tông chủ giơ cao đánh khẽ”
Đúng lúc bóng người kia định ra tay, một người chạy tới che chắn trước mặt Mục Vỹ.
“Đại sư Diệu Thanh!”
Thấy người tới, bóng người kia giật mình buông tay.
“Đương nhiên ta phải nghe theo đại sư Diệu Thanh. Chỉ là không trừ khử Mục Vỹ, tương lai sẽ trở thành mối hoạ lớn. Hơn nữa, cậu ta chưa chết, sức mạnh thần phách trong người Tân Mộng Dao sẽ bị tình cảm che lấp, khó có thể thức tỉnh sức mạnh lớn nhất“.
Nghe thấy người kia nói chuyện với đại sư Diệu Thanh tôn kính như vậy, mọi người đều sợ ngây người.
Đại sư Diệu Thanh chỉ là một thầy luyện đan ba sao thôi mà?
Một thầy luyện đan ba sao đáng để tông chủ của Thánh Đan Tông phải cung kính như vậy sao?
“Ta biết, chỉ là cậu ta có ơn dạy dỗ với Tiên Ngữ. Ta nợ cậu ta, mong tông chủ tha chết”,
“Không chết cũng được, nhưng ta nhất định phải phế bỏ cậu ta”.
Bóng người vừa dứt lời, lập tức ra tay độc ác.
Ngón tay trong hư không đánh ra một tia sáng mắt thường không thể nhìn thấy về phía Mục Vỹ.
“Thánh Vũ Dịch, dù sao ở đây cũng là đế quốc Nam Vân. Mục Vỹ là con trai của Mục Thanh Vũ ta”.
Một bóng người nhanh như chớp chắn trước người Mục Vỹ, đánh tan tia sáng kia.
“Trưởng tộc đại nhân!”
Mục Lâm Thần và đám con cháu nhà họ Mục vội vàng cúi đầu.
“Mục Thanh Vũ...”
Thánh Vũ Dịch cau mày, đứng im không tiếp tục ra đòn.
“Không ngờ ngươi cũng tới đây. Một đế quốc Nam Vân nho nhỏ không đáng để ta đặt vào mắt. Chuyện hôm nay dừng lại ở đây. Ta sẽ đưa Tăn Mộng Dao đi, còn đứa con trai kia của ngươi... Đồ đệ của ta sẽ tự tay lấy mạng cậu ta”
Bóng người kia chấp tay sau lưng, kiều ngạo nói.
Ngay sau đó, lão ta vung tay một cái. Tân Mộng Dao lập tức biến mất.
Bắc Nhất Vấn Thiên hung tợn nhìn Mục Vỹ rồi giận dữ rời đi. Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ cũng không dám chậm trễ vội vàng theo sát.
Trận chiến không thể ngăn cản lại vì sự xuất hiện của Mục Thanh Vũ mà ngừng.
Cái kết khiến người ta thấy khó hiểu.
“Biến đi!”
Mục Thanh Vũ phất tay với đám người.
Ngay sau đó, đám người Điêu Chẩn Vân, Uông Đông Vũ lập tức biến thành một vũng máu, biến mất trong màn mưa. Giữa sân chỉ còn lại người nhà họ Mục và nhà họ Tân.
“Trưởng tộc.”
“Thu dọn đồ đạc đã, chuyện khác bàn sau!”
Mục Thanh Vũ hờ hững ra lệnh.
Mục Vỹ quan sát tỉ mí người cha ruột chưa từng gặp mình suốt mười năm nay.
“Loại người này cũng xứng làm phụ thân sao? Ha ha..”
Mục Vỹ nghĩ vậy, dùng sức mạnh sao trời đánh ra một đấm.
Đối với Mục Thanh Vũ, dù là Mục Vỹ của trước kia cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc.
Có chăng chỉ là lòng căm hận.
Vì vậy, cú đấm này là oán hận của Mục Vỹ trước kia, cũng vì hẳn muốn giáo huấn người đàn ông không xứng làm phụ thân này cho bản thân trước kia
Chỉ là nắm đấm còn chưa chạm tới người Mục Thanh Vũ, thân thể Mục Vỹ đã đổ gục, sức sống biến mất....
“Thắng nhóc này.”
Thấy Mục Vỹ ngã xuống đất, Mục Thanh Vũ đi tới đỡ hẳn lên
“Nha đầu nhà ngươi còn định trốn đến bao giờ?”
Ngay sau đó, ông ấy nhìn vào đêm mưa, chợt lên tiếng.
“Ha ha.. Mục thúc thúc, người cũng tới thành Bắc Vân rồi à? Trùng hợp quá ha ha...”
“Không cần giả vờ giả vịt với ta, chăm sóc thằng nhóc này cho tốt”, Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ hôn mê, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Không thành vấn đề!”
Tiêu Doãn Nhi cười hì hì đỡ lấy Mục Vỹ.
Nhưng cô ấy vừa chạm vào người Mục Vỹ đã la hét ầm ĩ, đẩy hắn xuống đất.
“Sao thế?”
“Mục thúc thúc... trên... trên người huynh ấy không có sức sống, toàn thân lạnh toát... rõ ràng là... là chết rồi mà!”
Chết rồi?
Nghe Tiêu Doãn Nhi nói thế, đám người nhà họ Mục trợn mắt nhìn Mục Thanh Vũ.
“Chết hay không phải xem chính bản thân nó Mấy ngày này các ngươi cứ chăm sóc nó cho tốt là được”, Mục Thanh Vũ lạnh nhạt ra lệnh.
Toàn bộ nhà cửa của nhà họ Mục đều bị huỷ hoại trong cuộc chiến lần này.
Người nhà họ Mục dựa vào một bờ tường ngói vỡ cấp tốc dựng lên một căn phòng giản dị, đưa Mục Vỹ vào đó.
Giờ phút này, bọn họ đồng loạt đứng bên ngoài lằng lặng canh giữ thiếu trưởng tộc.
“Hoàn Nhị, rõ ràng tên này đã chết rồi, tại sao Mục thúc thúc lại không cảm nhận được cơ chứ?”, Tiêu Doãn Nhi đứng trong phòng nhìn Mục Vỹ trên giường, khó hiểu hỏi.
Cô ấy liên tục kiểm tra, dám khẳng định trong người hẳn không còn chút sức sống nào.
Trong trận chiến vừa rồi, Mục Vỹ đã dùng tới Đại Sách Mệnh Thuật. Hẳn có thể bộc phát sức mạnh ghê gớm như vậy là vì dựa vào lực sinh mệnh.
Sau khi lực sinh mệnh bị tiêu hao nghiêm trọng, theo lý mà nói Mục Vỹ gần như không còn khả năng sống sót.
Mà thực cũng đúng là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.