Chương 158: Trận đấu trong đêm mưa
Ốc Sên
18/06/2024
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã xông lên trước.
“So về kiếm thuật, không lẽ ngươi không biết kiếm ý của Mục Vỹ ta ư!”
“Kiếm ý của Mục Vỹ ngươi là cái thá gì chứ! Dưới áp lực của cảnh giới thì ngươi chỉ là một tên ăn hại thôi“.
“Ta có phải là tên ăn hại hay không chưa tới lượt ngươi đánh giá“.
Mục Vỹ mim cười, rút kiếm Thanh Khuyết ra. Hắn công khai công kích hai nhà Uông, Điêu, lần này là liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Mục.
Không còn gì để che giấu nữa.
“Giết!”
Uông Thanh Phong khế gầm lên một tiếng, sau đó lao thẳng tới. Thanh trường kiếm đã dính chặt vào tay hẳn ta như đã hoá thành một phần của thân thể, sát khí ngất trời tuôn ra.
“Cút ngay!”
Mục Vỹ giơ tay lên, tuỳ ý vung kiếm Thanh Khuyết lên chém một đường, kiếm khí mềm dẻo bản vẽ phía Uông Thanh Phong.
“Bảo ta cút ư? Ngươi mới phải cút!”
Uông Thanh Phong giơ kiếm lên, kiếm khí mạnh mẽ xông thẳng lên trời
Cheng cheng..
Một chuỗi âm thanh vang lên, thanh trường kiếm trong tay Uông Thanh Phong rơi xuống đất, còn mười đầu ngón tay của hẳn ta đang chảy máu đầm đìa.
Một kiếm!
Sao có thể?
Uông Thanh Phong đứng ngây ra tại chỗ nhìn Mục Vỹ.
Hắn ta vất vả tu luyện mấy tháng trời, dồn toàn sức lực, củng cố nền móng, đột phá tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, chỉ còn kém một cấp nữa là tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, vậy mà vẫn chưa phải là đối thủ của Mục Vỹ.
Đây là điều mà hẳn ta không thể nào chấp nhận được.
Hắn ta là thiên tài, đồng thời là thầy giáo số một của thành Bắc Vân.
Mục Vỹ là cái thá gì chứ! Hẳn chỉ là một tên vô dụng dựa vào Tân Mộng Dao để loè thiên hạ thôi
“Sao? Còn muốn đấu nữa không?”
“Có!”
Bàn tay đầm đìa máu của Uông Thanh Phong chợt nắm chặt, tiếng răng rắc vang lên từ đôi bàn tay hắn ta.
Kiếm thuật thì hắn ta thua, nhưng sức mạnh thì Mục Vỹ mới là cảnh giới tầng thứ chín của thân xác, chắc chắn không bì được với hẳn ta.
“Đúng là chán sống mà!”
Thấy Uông Thanh Phong vẫn muốn tiếp tục, Mục Vỹ cười lạnh.
Bụp...
Một âm thanh trầm thấp vang lên, lần này, Mục Vỹ không chút lưu tình, đồn toàn lực tấn công
Qua một thời gian điều dưỡng cùng với thần lực được rớt vào người, cơ thể của hẳn đã gần như hoàn hảo.
Từng quyền, từng chiêu thức của hắn đều cho thấy sức mạnh bùng phát dung hợp hoàn mỹ.
Ken két..
Một âm thanh vang lên, Uông Thanh Phong lộ ra vẻ đau đớn, hắn ta không nhịn được nghiến răng.
Đau!
Cơn đau kịch liệt từ đôi bàn tay truyền tới khắp cánh tay hắn ta.
Hắn ta chỉ cảm thấy đôi tay mình như đang run rẩy.
Còn huyệt Nội Quan được mở ra thì như đang không ngừng tan vỡ.
“Không!”
Lúc này, Uông Thanh Phong thấy có một luồng cảm giác vô lực bật ra từ từng bộ phận trong người mình.
Hắn ta chưa từng có cảm giác chấp chới không có chỗ bám víu như thế này bao giờ.
Thiên tài hay ăn hại chỉ khác nhau ở khái niệm thôi, nhưng là ở khái niệm của người khác”.
Thấy Uông Thanh Phong có vẻ mặt như con cá chết, Mục Vỹ không nhịn được cười, trong lòng hắn không có một chút thương xót nào.
Nhà họ Mục bây giờ là nhà của hắn, hắn không cho phép ai phá hoại.
“Phong Nhi.”
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Uông Thanh Phong, Uông Đông Vũ tái mặt, nhưng bị Tân Thời Vũ chặn lại, nên không thể làm gì được.
Tăn Thời Vũ đã đột phá đến tầng thứ bảy, nên không hề có chút áp lực nào khi đối phó với ông ta và Điêu Chấn Vân.
“Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, hai ông hãy giết Mục Vỹ ngay cho ta, ngay lập tức!”
Mắt Uông Đông Vũ như sắp rơi ra ngoài, ông ta gằn giọng nói.
Nghe thấy vậy, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh liếc mắt nhìn nhau, sau đó xông tới chỗ Mục Vỹ.
Trông thấy bọn họ, Mục Vỹ chỉ thấy buồn cười.
Hai người họ đều là người nhà họ Mục, nhưng bây giờ lại nghe lệnh của người ngoài, ra tay với hắn.
Vì lợi ích của bản thân, họ đã phản bội lại gia tộc. Loại người này đáng phải chết.
“Được!”
Đối diện với Mục Vỹ, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đây lửa giận.
Nếu không tại Mục Vỹ, bây giờ bọn họ vẫn là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của nhà họ Mục, chứ không phải lo trước sợ sau, ăn nhờ ở đậu như giờ, điều này khiến họ khổ sở mà không dám nói ra.
“Lên!”
Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh nhìn Mục Vỹ với ánh mắt căm thủ.
Mục Phong Nguyên vốn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, đã mở huyệt Túc Tam Lý, huyệt khiếu ở' giữa hai tay hai chân đã tụ tập chân nguyên, thân thể, vô cùng nhanh nhọn, đòn tấn công cũng đa dạng kỳ lạ.
Còn Mục Phong Thanh cũng đã là cảnh giới Linh. Huyệt tăng thứ hai nhiều năm, đôi cánh tay của lão ta chứa đây sức mạnh bùng nổ.
Bây thế thành công, không được thất bại.
bọn họ cùng bắt tay hành động, chỉ có .
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp |||||
Hơn nữa lần trước, Mục Vỹ đã lấy phương thức luyện chế đan dược tam phẩm ra để đổi lấy tính mạng của bọn họ với Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân, điều này cũng khiến bọn họ cảm thấy một mối nguy cơ trí mạng.
Lần hành động này, bọn họ nhất định phải thành công.
Nghĩ vậy, hai người họ lập tức chia việc, tấn công Mục Vỹ.
“Muốn giết phu quân của ta thì phải xem ta có đồng ý không đã chứ!”
“So về kiếm thuật, không lẽ ngươi không biết kiếm ý của Mục Vỹ ta ư!”
“Kiếm ý của Mục Vỹ ngươi là cái thá gì chứ! Dưới áp lực của cảnh giới thì ngươi chỉ là một tên ăn hại thôi“.
“Ta có phải là tên ăn hại hay không chưa tới lượt ngươi đánh giá“.
Mục Vỹ mim cười, rút kiếm Thanh Khuyết ra. Hắn công khai công kích hai nhà Uông, Điêu, lần này là liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Mục.
Không còn gì để che giấu nữa.
“Giết!”
Uông Thanh Phong khế gầm lên một tiếng, sau đó lao thẳng tới. Thanh trường kiếm đã dính chặt vào tay hẳn ta như đã hoá thành một phần của thân thể, sát khí ngất trời tuôn ra.
“Cút ngay!”
Mục Vỹ giơ tay lên, tuỳ ý vung kiếm Thanh Khuyết lên chém một đường, kiếm khí mềm dẻo bản vẽ phía Uông Thanh Phong.
“Bảo ta cút ư? Ngươi mới phải cút!”
Uông Thanh Phong giơ kiếm lên, kiếm khí mạnh mẽ xông thẳng lên trời
Cheng cheng..
Một chuỗi âm thanh vang lên, thanh trường kiếm trong tay Uông Thanh Phong rơi xuống đất, còn mười đầu ngón tay của hẳn ta đang chảy máu đầm đìa.
Một kiếm!
Sao có thể?
Uông Thanh Phong đứng ngây ra tại chỗ nhìn Mục Vỹ.
Hắn ta vất vả tu luyện mấy tháng trời, dồn toàn sức lực, củng cố nền móng, đột phá tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, chỉ còn kém một cấp nữa là tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, vậy mà vẫn chưa phải là đối thủ của Mục Vỹ.
Đây là điều mà hẳn ta không thể nào chấp nhận được.
Hắn ta là thiên tài, đồng thời là thầy giáo số một của thành Bắc Vân.
Mục Vỹ là cái thá gì chứ! Hẳn chỉ là một tên vô dụng dựa vào Tân Mộng Dao để loè thiên hạ thôi
“Sao? Còn muốn đấu nữa không?”
“Có!”
Bàn tay đầm đìa máu của Uông Thanh Phong chợt nắm chặt, tiếng răng rắc vang lên từ đôi bàn tay hắn ta.
Kiếm thuật thì hắn ta thua, nhưng sức mạnh thì Mục Vỹ mới là cảnh giới tầng thứ chín của thân xác, chắc chắn không bì được với hẳn ta.
“Đúng là chán sống mà!”
Thấy Uông Thanh Phong vẫn muốn tiếp tục, Mục Vỹ cười lạnh.
Bụp...
Một âm thanh trầm thấp vang lên, lần này, Mục Vỹ không chút lưu tình, đồn toàn lực tấn công
Qua một thời gian điều dưỡng cùng với thần lực được rớt vào người, cơ thể của hẳn đã gần như hoàn hảo.
Từng quyền, từng chiêu thức của hắn đều cho thấy sức mạnh bùng phát dung hợp hoàn mỹ.
Ken két..
Một âm thanh vang lên, Uông Thanh Phong lộ ra vẻ đau đớn, hắn ta không nhịn được nghiến răng.
Đau!
Cơn đau kịch liệt từ đôi bàn tay truyền tới khắp cánh tay hắn ta.
Hắn ta chỉ cảm thấy đôi tay mình như đang run rẩy.
Còn huyệt Nội Quan được mở ra thì như đang không ngừng tan vỡ.
“Không!”
Lúc này, Uông Thanh Phong thấy có một luồng cảm giác vô lực bật ra từ từng bộ phận trong người mình.
Hắn ta chưa từng có cảm giác chấp chới không có chỗ bám víu như thế này bao giờ.
Thiên tài hay ăn hại chỉ khác nhau ở khái niệm thôi, nhưng là ở khái niệm của người khác”.
Thấy Uông Thanh Phong có vẻ mặt như con cá chết, Mục Vỹ không nhịn được cười, trong lòng hắn không có một chút thương xót nào.
Nhà họ Mục bây giờ là nhà của hắn, hắn không cho phép ai phá hoại.
“Phong Nhi.”
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Uông Thanh Phong, Uông Đông Vũ tái mặt, nhưng bị Tân Thời Vũ chặn lại, nên không thể làm gì được.
Tăn Thời Vũ đã đột phá đến tầng thứ bảy, nên không hề có chút áp lực nào khi đối phó với ông ta và Điêu Chấn Vân.
“Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh, hai ông hãy giết Mục Vỹ ngay cho ta, ngay lập tức!”
Mắt Uông Đông Vũ như sắp rơi ra ngoài, ông ta gằn giọng nói.
Nghe thấy vậy, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh liếc mắt nhìn nhau, sau đó xông tới chỗ Mục Vỹ.
Trông thấy bọn họ, Mục Vỹ chỉ thấy buồn cười.
Hai người họ đều là người nhà họ Mục, nhưng bây giờ lại nghe lệnh của người ngoài, ra tay với hắn.
Vì lợi ích của bản thân, họ đã phản bội lại gia tộc. Loại người này đáng phải chết.
“Được!”
Đối diện với Mục Vỹ, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đây lửa giận.
Nếu không tại Mục Vỹ, bây giờ bọn họ vẫn là đại trưởng lão và nhị trưởng lão của nhà họ Mục, chứ không phải lo trước sợ sau, ăn nhờ ở đậu như giờ, điều này khiến họ khổ sở mà không dám nói ra.
“Lên!”
Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh nhìn Mục Vỹ với ánh mắt căm thủ.
Mục Phong Nguyên vốn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, đã mở huyệt Túc Tam Lý, huyệt khiếu ở' giữa hai tay hai chân đã tụ tập chân nguyên, thân thể, vô cùng nhanh nhọn, đòn tấn công cũng đa dạng kỳ lạ.
Còn Mục Phong Thanh cũng đã là cảnh giới Linh. Huyệt tăng thứ hai nhiều năm, đôi cánh tay của lão ta chứa đây sức mạnh bùng nổ.
Bây thế thành công, không được thất bại.
bọn họ cùng bắt tay hành động, chỉ có .
||||| Truyện đề cử: Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp |||||
Hơn nữa lần trước, Mục Vỹ đã lấy phương thức luyện chế đan dược tam phẩm ra để đổi lấy tính mạng của bọn họ với Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân, điều này cũng khiến bọn họ cảm thấy một mối nguy cơ trí mạng.
Lần hành động này, bọn họ nhất định phải thành công.
Nghĩ vậy, hai người họ lập tức chia việc, tấn công Mục Vỹ.
“Muốn giết phu quân của ta thì phải xem ta có đồng ý không đã chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.