Chương 157: Vẫn không phải là đối thủ
Ốc Sên
18/06/2024
“Bốp bốp bốp..”
Tiếng vỗ tay chợt vang lên. Ở một góc sân, từng người xuất hiện.
Bọn họ chính là đám người Tần Thời Vũ và Mục Lâm Thần.
Còn Mục Vỹ đi đầu, tươi cười vỗ tay nhìn đám người.
“Được Điêu trưởng tộc và Uông trưởng tộc tới chung vui đúng là niềm vinh hạnh lớn lao!”, Mục Vỹ mỉm cười nhìn Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ
“Mục Vỹ, ngươi đúng là quá giáo hoạt, không ngờ lại giăng bẫy lừa gạt bọn ta!”
“Ranh con tâm tư xảo quyệt nhà ngươi dám giở thủ đoạn với bọn tai”
Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân thẹn quá hóa giận.
“Tâm tư xảo quyệt?”, Mục Vỹ nở nụ cười âm trầm: “Các ngươi tâm tư xảo quyệt mới đúng! Giết!”
Hắn vừa ra lệnh, võ giả của nhà họ Tần và nhà họ Mục tay căm vũ khí đồng loạt xông lên. Mà lúc này, cổng lớn nhà họ Mục đã bị đóng chặt.
“Thằng nhãi ranh muốn chết hả?”
Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ không nén nổi cơn tức giận, lao ra tấn công.
“Để ta!”
Nhưng hai người chưa kịp chạm vào người Mục Tân lão thái gia đã xuất hiện, bộ dạng ngạo nghễ khác hắn vẻ yếu ớt gần đất xa trời khi xưa.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy!
Sao có thể?
Trước kia Tần lão thái gia chỉ mới đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu. Thế nhưng giờ đây ông đã đả thông được huyệt Thần Khuyết, đột phá tầng thứ bảy.
Sao lại thành ra như vậy?
Tân Thời Vũ vốn phải là tuổi cao thì sức phải yếu, cuối cùng từ trần.
Vậy mà hiện giờ, ông lại đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, mở được huyệt Thần Khuyết, chẳng khác nào lấy lại được tuổi thọ.
Huyệt Thần Khuyết tăng thứ bảy, thông suốt đan
điền, lấy chân nguyên hội tụ tẩm bổ đan điền, đồng thời cũng bồi bổ sinh mệnh cho võ giả.
“Đáng chết!”
Trông thấy Tần Thời Vũ ra tay, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ lập tức lùi lại. Bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ của ông.
“Lão già chết tiệt, ở đây không có chỗ của ông!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang vọng. Tia u ám từ trên trời giáng xuống.
“Thiệu Danh Ngự!”
Trong mắt Mục Lâm Thần tuôn ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Tuy Thiệu Danh Ngự là một thầy luyện huyền khí cực phẩm nhưng cũng chỉ mới tới cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ sáu. Mục Lâm Thần được Mục Vỹ trợ giúp đã nâng cao thực lực, hiện giờ chỉ cách tầng thứ sáu một bước.
Đối mặt với Thiệu Danh Ngự, ông ấy thực sự rất muốn đấu một trận để trở nên mạnh hơn nữa.
Cuộc chiến nhanh chóng trở nên đẫm máu.
Cuộc chiến lần này quyết định sự sống chết của hai nhà Tân, Mục, cũng liên quan mật thiết tới sự tồn vong của hai nhà Điêu, Uông.
Một khí hai phe đối đầu trực tiếp, chỉ còn đường liều mạng chiến đấu.
Nhưng càng đánh, võ giả của nhà họ Điêu và nhà họ Uông lại càng khiếp sợ.
Bọn họ đã được Thiệu Danh Ngự cho một vài phàm khí trung phẩm và thượng phẩm, thậm chí có cả phàm khí cực phẩm.
Nếu là đánh với người cùng cảnh giới, bọn họ hắn phải chiếm ưu thế lớn hơn nhà họ Mục và nhà họ Tần mới phải. Thế nhưng không ngờ sau khi đánh lại phát hiện hai bên ngang sức ngang tài.
Không biết từ bao giờ, trong tay mỗi một võ giả của hai nhà Mục, Tân đều có phàm khí. Võ giả cảnh giới Linh Huyệt còn chuẩn bị cả huyền khí,
“Ha ha, bị dọa ngốc rồi hả? Lũ ô hợp nhà họ Uông và nhà họ Điêu kia, thiếu trưởng tộc đã nhờ đại sư Tế luyện chế cho bọn ta phàm khí và huyền khí tốt hơn nhiều. Các ngươi cứ đợi bị bọn ta làm thịt đi!”
“Đám chúng mày lại dám ra tay với ông đây, để ta cho các ngươi biết sự lợi hại của nhà họ Mục”.
Đám võ giả nhà họ Mục như bị tiêm thuốc tăng lực, điên cuồng chém giết không ngừng.
Rơi vào tình cảnh này, dù có thêm đám người Thiệu Danh Ngự dẫn tới trợ giúp cũng khó mà chống đỡ nổi.
Nhờ tác dụng của linh dịch, hơn một tháng nay, tư chất của bọn họ đều được cải thiện rất lớn.
Trên con đường tu luyện của võ giả, tư chất là cái trời ban, thế nhưng thần lực lại có thể cải tạo tư chất.
“Mục Vỹ, mau qua đây chịu chết đi!”
Cùng lúc đó, Uông Thanh Phong lẫn trong đám người nhìn thấy Mục Vỹ, lập tức xách kiếm xông đến.
“Uông Thanh Phong, ngươi là thầy giáo cao cấp của học viện, Mục Vỹ cũng vậy. Sao ngươi dám ra tay với huynh ấy?”
“Hôm nay chỉ có gia tộc, không có học viện. Mục Vỹ nhất định phải chết. Chỉ có như vậy, hôn lễ hôm nay mới thuộc về hai ta”.
Uông Thanh Phong nhìn chằm chằm Tân Mộng Dao, bừng bừng lửa giận.
Bỗng nhiên, trên vòng eo tỉnh tế của cô xuất hiện một cánh tay ôm cô vào lòng
“Thầy Uông nhớ thương thê tử của người ta. Đạo đức của ngươi thật chẳng ra làm sao!”
“Đáng chết!”
Trông thấy nữ thần trong lòng mình bị người khác ôm vào tay, làm sao Uông Thanh Phong có thể nhịn được?
Hắn ta giơ kiếm xông tới, đâm thắng về phía Mục Vỹ. Mỗi một chiêu thức đều vô cùng quen thuộc.
“Khó trách ngươi lại tự tin như vậy. Thì ra là đột phá cảnh giới Linh Huyệt, suýt nữa có thể rót chân nguyên đả thông huyệt Nội Quan, bước vào tầng thứ hai. Chỉ đáng tiếc... ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!”
Tiếng vỗ tay chợt vang lên. Ở một góc sân, từng người xuất hiện.
Bọn họ chính là đám người Tần Thời Vũ và Mục Lâm Thần.
Còn Mục Vỹ đi đầu, tươi cười vỗ tay nhìn đám người.
“Được Điêu trưởng tộc và Uông trưởng tộc tới chung vui đúng là niềm vinh hạnh lớn lao!”, Mục Vỹ mỉm cười nhìn Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ
“Mục Vỹ, ngươi đúng là quá giáo hoạt, không ngờ lại giăng bẫy lừa gạt bọn ta!”
“Ranh con tâm tư xảo quyệt nhà ngươi dám giở thủ đoạn với bọn tai”
Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân thẹn quá hóa giận.
“Tâm tư xảo quyệt?”, Mục Vỹ nở nụ cười âm trầm: “Các ngươi tâm tư xảo quyệt mới đúng! Giết!”
Hắn vừa ra lệnh, võ giả của nhà họ Tần và nhà họ Mục tay căm vũ khí đồng loạt xông lên. Mà lúc này, cổng lớn nhà họ Mục đã bị đóng chặt.
“Thằng nhãi ranh muốn chết hả?”
Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ không nén nổi cơn tức giận, lao ra tấn công.
“Để ta!”
Nhưng hai người chưa kịp chạm vào người Mục Tân lão thái gia đã xuất hiện, bộ dạng ngạo nghễ khác hắn vẻ yếu ớt gần đất xa trời khi xưa.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy!
Sao có thể?
Trước kia Tần lão thái gia chỉ mới đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu. Thế nhưng giờ đây ông đã đả thông được huyệt Thần Khuyết, đột phá tầng thứ bảy.
Sao lại thành ra như vậy?
Tân Thời Vũ vốn phải là tuổi cao thì sức phải yếu, cuối cùng từ trần.
Vậy mà hiện giờ, ông lại đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, mở được huyệt Thần Khuyết, chẳng khác nào lấy lại được tuổi thọ.
Huyệt Thần Khuyết tăng thứ bảy, thông suốt đan
điền, lấy chân nguyên hội tụ tẩm bổ đan điền, đồng thời cũng bồi bổ sinh mệnh cho võ giả.
“Đáng chết!”
Trông thấy Tần Thời Vũ ra tay, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ lập tức lùi lại. Bọn họ vốn dĩ không phải là đối thủ của ông.
“Lão già chết tiệt, ở đây không có chỗ của ông!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang vọng. Tia u ám từ trên trời giáng xuống.
“Thiệu Danh Ngự!”
Trong mắt Mục Lâm Thần tuôn ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Tuy Thiệu Danh Ngự là một thầy luyện huyền khí cực phẩm nhưng cũng chỉ mới tới cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ sáu. Mục Lâm Thần được Mục Vỹ trợ giúp đã nâng cao thực lực, hiện giờ chỉ cách tầng thứ sáu một bước.
Đối mặt với Thiệu Danh Ngự, ông ấy thực sự rất muốn đấu một trận để trở nên mạnh hơn nữa.
Cuộc chiến nhanh chóng trở nên đẫm máu.
Cuộc chiến lần này quyết định sự sống chết của hai nhà Tân, Mục, cũng liên quan mật thiết tới sự tồn vong của hai nhà Điêu, Uông.
Một khí hai phe đối đầu trực tiếp, chỉ còn đường liều mạng chiến đấu.
Nhưng càng đánh, võ giả của nhà họ Điêu và nhà họ Uông lại càng khiếp sợ.
Bọn họ đã được Thiệu Danh Ngự cho một vài phàm khí trung phẩm và thượng phẩm, thậm chí có cả phàm khí cực phẩm.
Nếu là đánh với người cùng cảnh giới, bọn họ hắn phải chiếm ưu thế lớn hơn nhà họ Mục và nhà họ Tần mới phải. Thế nhưng không ngờ sau khi đánh lại phát hiện hai bên ngang sức ngang tài.
Không biết từ bao giờ, trong tay mỗi một võ giả của hai nhà Mục, Tân đều có phàm khí. Võ giả cảnh giới Linh Huyệt còn chuẩn bị cả huyền khí,
“Ha ha, bị dọa ngốc rồi hả? Lũ ô hợp nhà họ Uông và nhà họ Điêu kia, thiếu trưởng tộc đã nhờ đại sư Tế luyện chế cho bọn ta phàm khí và huyền khí tốt hơn nhiều. Các ngươi cứ đợi bị bọn ta làm thịt đi!”
“Đám chúng mày lại dám ra tay với ông đây, để ta cho các ngươi biết sự lợi hại của nhà họ Mục”.
Đám võ giả nhà họ Mục như bị tiêm thuốc tăng lực, điên cuồng chém giết không ngừng.
Rơi vào tình cảnh này, dù có thêm đám người Thiệu Danh Ngự dẫn tới trợ giúp cũng khó mà chống đỡ nổi.
Nhờ tác dụng của linh dịch, hơn một tháng nay, tư chất của bọn họ đều được cải thiện rất lớn.
Trên con đường tu luyện của võ giả, tư chất là cái trời ban, thế nhưng thần lực lại có thể cải tạo tư chất.
“Mục Vỹ, mau qua đây chịu chết đi!”
Cùng lúc đó, Uông Thanh Phong lẫn trong đám người nhìn thấy Mục Vỹ, lập tức xách kiếm xông đến.
“Uông Thanh Phong, ngươi là thầy giáo cao cấp của học viện, Mục Vỹ cũng vậy. Sao ngươi dám ra tay với huynh ấy?”
“Hôm nay chỉ có gia tộc, không có học viện. Mục Vỹ nhất định phải chết. Chỉ có như vậy, hôn lễ hôm nay mới thuộc về hai ta”.
Uông Thanh Phong nhìn chằm chằm Tân Mộng Dao, bừng bừng lửa giận.
Bỗng nhiên, trên vòng eo tỉnh tế của cô xuất hiện một cánh tay ôm cô vào lòng
“Thầy Uông nhớ thương thê tử của người ta. Đạo đức của ngươi thật chẳng ra làm sao!”
“Đáng chết!”
Trông thấy nữ thần trong lòng mình bị người khác ôm vào tay, làm sao Uông Thanh Phong có thể nhịn được?
Hắn ta giơ kiếm xông tới, đâm thắng về phía Mục Vỹ. Mỗi một chiêu thức đều vô cùng quen thuộc.
“Khó trách ngươi lại tự tin như vậy. Thì ra là đột phá cảnh giới Linh Huyệt, suýt nữa có thể rót chân nguyên đả thông huyệt Nội Quan, bước vào tầng thứ hai. Chỉ đáng tiếc... ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.