Chương 170: Trong Tru Tiên Đồ
Ốc Sên
20/06/2024
Lúc này Mục Vỹ chỉ cảm thấy toàn thân như bị xé toạc ra.
Từng đoạn kinh mạch, từng giọt máu, từng tế bào đều bị tách rời thành từng mảnh nhỏ.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là ý thức của hắn.
Hắn vẫn cảm nhận được cơ thể của mình.
Nhưng cơ thể này không chịu sự khống chế của hẳn, giống như đang trôi nổi trơ trọi ở nơi đó.
“Đây là đâu....”
Mục Vỹ thấy mình ở trong một không gian trắng xóa như đi tới một thế giới khác.
Linh hồn thoát xác?
Không thể nào, hẳn còn chưa đột phá cảnh giới Thông Thần, làm gì có linh hồn?
Linh hồn chỉ được sinh ra khi võ giả tu luyện thân xác tới mức cực hạn, hẳn vẫn còn kém xa.
“Kia là.. thần khí hạ phẩm, thần thương Câu Ngọc!”
“Trời ạ, còn có cả thần khí thượng phẩm Nhuyễn Ngân Hồ Tiễn”.
“Lại còn có cả Bát Hoang Tửu Thần Quyền“.
Mục Vỹ ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Những bảo vật này đều được hân của kiếp trước đặt ở đại thế giới Vạn Thiên, khiến hàng nghìn người điên cuồng tranh đoạt. Vậy mà giờ đây, chúng đều ở trong không gian thần bí này.
Không chỉ thần khí, nhiều hài cốt thần thú, linh đan, linh dược, linh thảo, kim loại đều có đủ.
Trong cái động thiên này chính là một Tàng Bảo Các đặc bi
Mục Vỹ đột nhiên hiểu ra mình đang ở nơi nào.
Trụ Tiên Đồ!
Đây là động thiên trong Tru Tiên Đồ.
Dù kiếp trước hân là Tiên Vương, biết nhiều nhẫn không gian to nhỏ khác nhau, đủ loại bảo vật giấu đỏ nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy không gian rộng lớn của động thiên này.
Hắn có thể cảm giác được, trước mắt mình chỉ là một góc nhỏ. Hắn chưa đủ khả năng chạm tới tồn tại lớn hơn
Mục Vỹ nhìn thấy những thứ này, nhưng không thể chạm vào chúng.
Những thần khí kia như đang đung đưa ngay trước mắt hẳn, lại giống như cách hẳn rất xa
Tuy nhiên, hẳn lại có thể chạm vào huyền khí cấp thấp và linh dược cấp thấp.
Mục Vỹ không ngờ trận chiến đoạt mạng lần này tiêu hao gần hết tuổi thọ của hẳn nhưng giờ đây lại có biến chuyển.
Mở được Tru Tiên Đồ, bảo tàng bên trong còn khiến hẳn vui sướng hơn thần lực tản ra trước đó.
Trước mắt có thể xác định hai tác dụng to lớn của Tru Tiên Đồ.
Một là có thể tắn ra thần lực, đây là thứ chưa từng xuất hiện ở đại thế giới Vạn Thiên.
Hai là bảo tàng phong phú trước mắt có đủ mọi loại bảo vật. Mục Vỹ tin dù cả đại thế giới Vạn Thiên cộng lại cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Chí là hai tác dụng rất hấp dẫn này lại không được đầy đủ.
Thứ nhất, có vẻ thần lực xuất hiện theo quy tắc. Lúc trước Mục Vỹ đột phá cũng chỉ có chân nguyên tản ra chứ không phải thần lực. Hai thứ này khác một trời một vực.
Thứ hai, chỉ căn lấy ra một thần khí trong bảo tàng này cũng đủ khiến cả Thiên Vận Đại Lục hỗn loạn, người người tranh cướp.
Nhưng hiện giờ Mục Vỹ chỉ có thể lấy được một vài phàm khí và huyền khí, số lượng cũng bị hạn chế bởi thực lực của hẳn
Hai điểm này hạn chế sự mở rộng Tru Tiên Đồ, nhưng lại có ích cho Mục Vỹ,
Đúng là kho tàng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn sẽ giúp hẳn nhảy vọt một bước lớn, thế nhưng về mặt võ đạo lại làm hắn tê liệt.
Hiện giờ hắn không còn là Tiên Vương oai hùng khi xưa.
Hắn chỉ là Mục Vỹ, con cháu của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân.
Nghĩ tới đây, hẳn bỗng thấy xấu hổ.
Giờ phút này, ý thức của hắn tồn tại trong Tru Tiên Đồ, nhưng làm thế nào mới có thể quay trở về thân thể, nấm quyền khống chế cơ thể chính mình đây?
Hơn nữa, hắn đã tiêu hao gần hết lực sinh mệnh, e là không còn đường sống.
“Chẳng lẽ ta chỉ có thể ngắm nhìn những bảo vật này, trơ mắt nhìn người ta chôn thi thể mình xuống đất sao?”, nghĩ vậy, Mục Vỹ không khỏi rùng mình một cái.
“Nhất định sẽ có cách!”
Hắn tự nhủ.
Hắn đã tiêu hao hết tuổi thọ, vốn phải nhận lấy cái chết.
Thế nhưng Tru Tiên Đồ đưa ý thức của hắn vào đây, nhất định là có mục đích gì đó.
Chỉ là hẳn vẫn chưa thể nghĩ ra.
“Nhất định sẽ nghĩ ra được!”
Mục Vỹ ngồi ngay ngần, khổ sở suy nghĩ.
“Tru Tiên Đồ đưa mình bảo đây chắc chắn không chỉ vì muốn mình nhìn thấy bảo tàng này. Nhất định vẫn còn đồ vật quan trọng nào đó mà mình chưa thấy được”.
Nghĩ vậy, Mục Vỹ cuống quýt đứng lên.
Hắn quan sát bốn phía nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Hắn bèn nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc cảm nhận, đần dần phát hiện ra một điều kỳ quái.
Tựa như sâu bên trong động thiên của Tru Tiên Đồ này có một tấm lưới giăng ra. Hắn không nhìn thấy, nhưng thực sự có một tấm lưới ở đó.
Tấm lưới này giăng kín toàn bộ Tru Tiên Đồ, giống như mạch mệnh của nó.
Mục Vỹ dần lấy lại bình tĩnh.
Hắn bắt đầu chia tách kinh mạch của mình.
Tuy chỉ là ý thức nhưng vẫn đau đớn vô cùng.
Cơ hồ như đang tách rời cơ thể.
Hắn cần răng, chậm rãi tách thân thể của mình ra.
Từng giọt mồ hôi vô hình như đang thấm ướt toàn thân hắn.
“Tìm thấy rồi”
Đột nhiên trong người hẳn vang lên một tiếng, lan ra toàn thân.
Từng đoạn kinh mạch, từng giọt máu, từng tế bào đều bị tách rời thành từng mảnh nhỏ.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là ý thức của hắn.
Hắn vẫn cảm nhận được cơ thể của mình.
Nhưng cơ thể này không chịu sự khống chế của hẳn, giống như đang trôi nổi trơ trọi ở nơi đó.
“Đây là đâu....”
Mục Vỹ thấy mình ở trong một không gian trắng xóa như đi tới một thế giới khác.
Linh hồn thoát xác?
Không thể nào, hẳn còn chưa đột phá cảnh giới Thông Thần, làm gì có linh hồn?
Linh hồn chỉ được sinh ra khi võ giả tu luyện thân xác tới mức cực hạn, hẳn vẫn còn kém xa.
“Kia là.. thần khí hạ phẩm, thần thương Câu Ngọc!”
“Trời ạ, còn có cả thần khí thượng phẩm Nhuyễn Ngân Hồ Tiễn”.
“Lại còn có cả Bát Hoang Tửu Thần Quyền“.
Mục Vỹ ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Những bảo vật này đều được hân của kiếp trước đặt ở đại thế giới Vạn Thiên, khiến hàng nghìn người điên cuồng tranh đoạt. Vậy mà giờ đây, chúng đều ở trong không gian thần bí này.
Không chỉ thần khí, nhiều hài cốt thần thú, linh đan, linh dược, linh thảo, kim loại đều có đủ.
Trong cái động thiên này chính là một Tàng Bảo Các đặc bi
Mục Vỹ đột nhiên hiểu ra mình đang ở nơi nào.
Trụ Tiên Đồ!
Đây là động thiên trong Tru Tiên Đồ.
Dù kiếp trước hân là Tiên Vương, biết nhiều nhẫn không gian to nhỏ khác nhau, đủ loại bảo vật giấu đỏ nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc khi thấy không gian rộng lớn của động thiên này.
Hắn có thể cảm giác được, trước mắt mình chỉ là một góc nhỏ. Hắn chưa đủ khả năng chạm tới tồn tại lớn hơn
Mục Vỹ nhìn thấy những thứ này, nhưng không thể chạm vào chúng.
Những thần khí kia như đang đung đưa ngay trước mắt hẳn, lại giống như cách hẳn rất xa
Tuy nhiên, hẳn lại có thể chạm vào huyền khí cấp thấp và linh dược cấp thấp.
Mục Vỹ không ngờ trận chiến đoạt mạng lần này tiêu hao gần hết tuổi thọ của hẳn nhưng giờ đây lại có biến chuyển.
Mở được Tru Tiên Đồ, bảo tàng bên trong còn khiến hẳn vui sướng hơn thần lực tản ra trước đó.
Trước mắt có thể xác định hai tác dụng to lớn của Tru Tiên Đồ.
Một là có thể tắn ra thần lực, đây là thứ chưa từng xuất hiện ở đại thế giới Vạn Thiên.
Hai là bảo tàng phong phú trước mắt có đủ mọi loại bảo vật. Mục Vỹ tin dù cả đại thế giới Vạn Thiên cộng lại cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Chí là hai tác dụng rất hấp dẫn này lại không được đầy đủ.
Thứ nhất, có vẻ thần lực xuất hiện theo quy tắc. Lúc trước Mục Vỹ đột phá cũng chỉ có chân nguyên tản ra chứ không phải thần lực. Hai thứ này khác một trời một vực.
Thứ hai, chỉ căn lấy ra một thần khí trong bảo tàng này cũng đủ khiến cả Thiên Vận Đại Lục hỗn loạn, người người tranh cướp.
Nhưng hiện giờ Mục Vỹ chỉ có thể lấy được một vài phàm khí và huyền khí, số lượng cũng bị hạn chế bởi thực lực của hẳn
Hai điểm này hạn chế sự mở rộng Tru Tiên Đồ, nhưng lại có ích cho Mục Vỹ,
Đúng là kho tàng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn sẽ giúp hẳn nhảy vọt một bước lớn, thế nhưng về mặt võ đạo lại làm hắn tê liệt.
Hiện giờ hắn không còn là Tiên Vương oai hùng khi xưa.
Hắn chỉ là Mục Vỹ, con cháu của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân.
Nghĩ tới đây, hẳn bỗng thấy xấu hổ.
Giờ phút này, ý thức của hắn tồn tại trong Tru Tiên Đồ, nhưng làm thế nào mới có thể quay trở về thân thể, nấm quyền khống chế cơ thể chính mình đây?
Hơn nữa, hắn đã tiêu hao gần hết lực sinh mệnh, e là không còn đường sống.
“Chẳng lẽ ta chỉ có thể ngắm nhìn những bảo vật này, trơ mắt nhìn người ta chôn thi thể mình xuống đất sao?”, nghĩ vậy, Mục Vỹ không khỏi rùng mình một cái.
“Nhất định sẽ có cách!”
Hắn tự nhủ.
Hắn đã tiêu hao hết tuổi thọ, vốn phải nhận lấy cái chết.
Thế nhưng Tru Tiên Đồ đưa ý thức của hắn vào đây, nhất định là có mục đích gì đó.
Chỉ là hẳn vẫn chưa thể nghĩ ra.
“Nhất định sẽ nghĩ ra được!”
Mục Vỹ ngồi ngay ngần, khổ sở suy nghĩ.
“Tru Tiên Đồ đưa mình bảo đây chắc chắn không chỉ vì muốn mình nhìn thấy bảo tàng này. Nhất định vẫn còn đồ vật quan trọng nào đó mà mình chưa thấy được”.
Nghĩ vậy, Mục Vỹ cuống quýt đứng lên.
Hắn quan sát bốn phía nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Hắn bèn nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc cảm nhận, đần dần phát hiện ra một điều kỳ quái.
Tựa như sâu bên trong động thiên của Tru Tiên Đồ này có một tấm lưới giăng ra. Hắn không nhìn thấy, nhưng thực sự có một tấm lưới ở đó.
Tấm lưới này giăng kín toàn bộ Tru Tiên Đồ, giống như mạch mệnh của nó.
Mục Vỹ dần lấy lại bình tĩnh.
Hắn bắt đầu chia tách kinh mạch của mình.
Tuy chỉ là ý thức nhưng vẫn đau đớn vô cùng.
Cơ hồ như đang tách rời cơ thể.
Hắn cần răng, chậm rãi tách thân thể của mình ra.
Từng giọt mồ hôi vô hình như đang thấm ướt toàn thân hắn.
“Tìm thấy rồi”
Đột nhiên trong người hẳn vang lên một tiếng, lan ra toàn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.