Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 40: Anh cũng thích em

Tang giới

26/09/2017

Căn phòng hội nghị rộng lớn lúc này lặng ngắt như tờ, im ắng đến độ quái dị.

Ngô Thiên Thu đứng bên cạnh cô với một tư thế mờ ám còn Cù Khê Ngưng thì ngồi bên chiếc bàn dài, yên lặng quan sát họ.

Sau khi nói xong câu ấy, ánh mắt Lăng Họa cũng không hề né tránh, cứ thế đong đầy nụ cười nhìn anh, đợi phản ứng của anh.

“Thôi.” Lát sau, Cù Khê Ngưng bất ngờ bình tĩnh quay đi, tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu trong tay mình.

Nét ngỡ ngàng ánh lên trong đôi mắt cô.

Giây phút đó cô bỗng có cảm giác trái tim mình xuất hiện cảm xúc hụt hẫng rõ ràng.

Chỉ có một chút như vậy mà thôi, chỉ chút xíu, cô tự nhủ với chính mình như vậy.

“Vậy được, chúc anh một buổi tối vui vẻ.”

Sau đó cô mỉm cười, ra hiệu cho Ngô Thiên Thu cùng mình đi ra.

Màn đêm buông xuống, Ngô Thiên Thu lái xe, đưa cô tới thẳng một nhà hàng Tây mới mở trong trung tâm thành phố, hơn nữa bàn cũng đã được anh ấy đặt sẵn, sắp xếp tại một vị trí gần cửa sổ, nơi có view đẹp nhất và cũng yên tĩnh nhất.

Vị trí của anh ấy trong Chính phủ nước A gần như tương đương với địa vị của Cù Khê Ngưng tại Berker Palace, thế nên nghĩ cũng đủ biết mức độ đón nhận cùng với số lượng những “tin đồn” phong lưu của anh ấy nhiều đến mức nào.

Anh ấy và Cù Khê Ngưng có chung toàn bộ những đặc điểm mà những người đàn ông có sức hút sở hữu, có điều anh ấy đối xử với phụ nữ tốt hơn Cù Khê Ngưng rất nhiều lần. Chí ít thì không phải là hoàn toàn vô cảm, chỉ là quan hệ giường chiếu thuần túy. Anh ấy vẫn sẽ cùng đối phương đi dạo phố, hẹn hò, cũng vung tay hào phóng, còn biết tạo tình huống lãng mạn, hoàn thành tốt trách nhiệm của một người bạn trai.

Mấy chuyện này cô đều được nghe từ các đồng nghiệp trong tòa nhà Chính phủ, lúc đó cô vẫn hoàn toàn không quen biết gì anh ấy.

Cũng chỉ mới một khoảng thời gian trước, họ bỗng nhiên có sự tiếp xúc sâu hơn khi chính thức làm việc cùng nhau trong một dự án. Nói chuyện đôi ba câu, họ phát hiện cũng khá hợp nhau, hơn nữa chắc là anh ấy cũng đang trong thời kỳ “cửa sổ”, bên cạnh không có ai, nên rảnh rỗi lại kiếm cô trò chuyện.

Dần dần thành thân quen, có lúc họ còn cùng ăn cơm, uống café, có lúc bàn chuyện công việc, có lúc đi xem một bộ phim, bình luận theo đúng cảm xúc. Ở bên cạnh Ngô Thiên Thu, cô cảm thấy rất thoải mái. Anh ấy vô cùng hài hước, thú vị, cũng không khiến người ta phải thận trọng, e dè.

“Tin anh đi, em không thể tưởng tượng được đồ ăn ở nước P khó nuốt cỡ nào đâu.”

Ngô Thiên Thu nhấp một ngụm rượu, nhìn cô rồi nhíu đôi mày thanh tú của mình lại: “Có khi còn kinh hơn bữa tối đã hỏng ở nhà anh ấy chứ”.

“Anh cứ làm như anh từng ăn phải bữa cơm để ôi vậy.” Cô xiên một miếng bít tết, lập tức bôi bác anh ấy.

“Anh từng ăn thật đấy.” Anh ấy nói ngay: “Hồi còn nhỏ, có một lần ngủ trưa tỉnh dậy, anh phát hiện bà nội lấy một bát chân gà nướng từ trong tủ lạnh ra đặt lên bệ bếp. Anh cũng không chú ý, cứ chắc mẩm là bà chuẩn bị cho mình, thế là cầm lên ăn luôn. Kết quả là anh vừa ăn một miếng, dạ dày đã đau quặn lại, đau đến bò lăn bò toài, cuối cùng bố mẹ phải đưa ngay anh vào bệnh viện”.

“Sau đó thì sao?”

“Sau khi vội vã tới bệnh viện, bà nội mới nói cho anh biết món chân gà nướng đó là đồ thừa để lại từ tối hôm trước, thật ra bà định đem vứt.”

Cô nhịn mấy giây, cuối cùng vẫn cứ phì cười: “Ngốc”.

“Tóm lại, thức ăn ở nước A vẫn là ngon hơn cả, chẳng nơi nào bằng.” Anh ấy nói xong bèn nheo mắt nhìn cô: “Dĩ nhiên, ở đây ngoài đồ ăn, con người cũng tốt”.

Cô làm như không nghe hiểu, tiếp tục cúi đầu nghiêm túc ăn bít tết.

“Rene.” Anh ấy bất ngờ gọi tên cô.

“Dạ?”

Ngô Thiên Thu dựa cả người ra sau ghế, nhướng mày với cô: “Anh đẹp trai không?”.

“Đẹp trai.”

“Thú vị không?”

“Thú vị.”

“Thế có nghĩa là trong lòng em đã có người khác rồi phải không?” Anh ấy nhún vai.

“Vì sao anh lại nói vậy?” Cô bày ra biểu cảm bình thản nhất có thể.

“Vì tâm tư của em không ở đây.” Anh ấy cười: “Cũng chưa bao giờ chú ý tới anh cả”.

Lăng Họa đặt dĩa xuống, cầm ly rượu lên, im lặng uống một ngụm.

“Nói thật lòng, điều này khiến anh có chút ghen tỵ.”

“Ghen tỵ với ai?”

“Dĩ nhiên là với người được em dồn hết mọi suy nghĩ về mình rồi.” Anh ấy nhún vai, vờ tỏ ra không vui: “Haizz, lần đầu tiên trong cuộc đời anh luôn ra ngoài hẹn hò với một cô gái, nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng đối phương nhưng đối phương lại chẳng để ý gì tới anh, cũng không ngủ với anh, thật đúng là xôi hỏng bỏng không”.



“Đại ca à, phiền anh sau này đừng suốt ngày ngang nhiên dùng điển cố và thành ngữ một cách bừa bãi như vậy nữa được không?” Cô lại phụt cười: “Còn nữa, sao em cứ có cảm giác anh có rất nhiều ý kiến với em vậy?”.

“Không dám không dám.” Anh ấy mỉm cười: “Em chịu nể mặt cùng anh đi ăn cơm và xem phim anh đã vinh hạnh vô cùng rồi, còn lại chỉ là phần của một gã thất bại ngồi mơ tưởng nữ thần thôi, em đừng tưởng thật”.

Cô nhìn “gã thất bại” từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ quý tộc trước mặt mình, trầm ngâm giây lát: “Nói thật là, Thiên Thu, em rất quý anh”.

Ngô Thiên Thu gật đầu: “Được, tấm thẻ người tốt này anh xin nhận”.

“Thế nên, nếu anh gặp được cô gái anh thật sự để ý thì nhất định phải theo đuổi cô ấy.”

Anh ấy lắc đầu: “Trước nay anh luôn hiểu em chỉ quý anh với tư cách một người bạn. Được cùng em tiêu phí thời gian anh cũng rất thoải mái, thế nên chuyện này đôi bên tình nguyện, anh không hề cảm thấy mình thiệt thòi chút nào, cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng vì chuyện này mà anh bỏ lỡ một người con gái nào khác”.

“Em nói vậy cũng chỉ muốn tự an ủi mình và xoa dịu chút áy náy dành cho anh thôi.” Cô nháy mắt.

“Áy náy thì làm bạn gái anh đi.” Anh cũng chớp chớp mắt nhìn cô: “Ốc vít linh kiện đầy đủ, không bệnh tật”.

Cô vừa lườm vừa rướn môi cười cầm ly rượu chạm cốc với anh ấy.

***

Đã hẹn trước tối ngày hôm sau sẽ cùng Ngô Thiên Thu đi chơi đánh nhau người thật, kết quả ngay buổi chiều “bà dì khó tính” lại tới khiến cô đau đớn tưởng chết. Cô cố gắng gượng làm việc tới tận khi Mark cũng nhận ra sắc mặt nhợt nhạt của cô mới khẩn trương lệnh cho cô về nhà nghỉ ngơi.

Dọc đường, cô gửi tin nhắn cho Ngô Thiên Thu xin lỗi đã cho anh ấy leo cây. Bạn Thiên Thu lại không hề để tâm, còn hỏi cô có cần mỹ nam tới tận nhà phục vụ không, bị cô dứt khoát phũ phàng từ chối.

Sau khi về nhà, cô nghĩ không biết liệu có thể gọi món gì nóng nóng ăn cho ấm bụng không bèn tiện tay gọi điện cho một nhà hàng, gọi bánh và một cốc nước ấm sau đó nằm lên giường vừa nghịch điện thoại vừa đợi shipper.

Kết quả, chơi mãi chơi mãi cô bèn khó chịu dựa vào gối ngủ thiếp đi, cho tới khi tiếng chuông cùng tiếng gõ cửa nặng nề dồn dập đè lên nhau cô mới chịu mở mắt.

“Tới đây, tới đây.” Cô cố chịu đau bước xuống giường, chậm rãi di chuyển ra ngoài mở cửa.

Người trước cửa đưa những thứ trong tay cho cô. Cô cúi đầu đón lấy, cầm số tiền đã chuẩn bị sẵn ngoài cửa đặt vào tay đối phương: “Cảm ơn anh, không cần trả lại đâu”.

Bây giờ cô đang tóc tai bù xù, mặt mày vàng vọt, mặc bộ quần áo ngủ lôi thôi lếch thếch, không cần nói cũng biết xấu cỡ nào. Cô không dám nhìn thẳng vào mặt người ship đồ, chỉ sợ đứng thêm một lát nữa cô sẽ dọa cho người ta chạy té khói.

Nói xong cô định đóng cửa lại, ai ngờ người ngoài cửa bỗng thẳng thừng lấy tay chặn cửa, nhanh nhẹn nghiêng người đi vào nhà.

Lăng Họa sửng sốt, mồ hôi lạnh túa ra ngay lập tức. Cô ngẩng đầu, chợt phát hiện “nhân viên shipper” mà cô tưởng hóa ra là…

“Mẹ nhà anh…”

Cô thật sự vừa sốc vừa giận, cố gắng dốc nốt chút sức lực cuối cùng giơ ngón giữa về phía Cù Khê Ngưng đang đội mũ, gào lên bằng chất giọng khản đặc: “Anh tới đây làm gì?!”.

Tên này, trước đó thì giả làm nhân viên chuyển phát nhanh, lần này thì giả làm shipper, chơi trò đóng vai đến nghiện rồi chắc?!

Cù Khê Ngưng liếc nhìn cô, một tay cầm bánh và nước ấm, tay kia cưỡng chế ôm eo lôi cô vào trong phòng: “Đừng có thèm khát thế, bây giờ em không còn sức chơi với anh đâu, mà anh cũng không có sở thích ‘tắm máu’”.

“Tắm máu”?! Tên háo sắc hạ lưu chết tiệt kia…

… Cô thề, ban nãy cô đã thật sự mắng chửi anh bằng tất cả những từ ngữ thô tục mà cô biết.

Sau khi đưa được cô lên giường, anh quăng một chiếc chăn lên người cô, sau đó đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, mở túi ra: “Có biết vì sao em lại đau đến mức đó không?”.

Lăng Họa nhìn anh chằm chằm như muốn giết người, cắn chặt môi.

“Bởi vì một năm qua em không được anh tưới tắm, khí huyết không thông.”



Cô bật một câu từ kẽ răng: “Fuck you”.

“Vẫn câu đó thôi, trong tình hình hiện tại anh không thể thỏa mãn được em.” Anh mặc chiếc áo sơ mi đã cởi bỏ hai cúc áo, đầu mày vẫn nhíu chặt, xem ra anh vừa từ tòa nhà Chính phủ ra, còn tiện đường cướp đồ của shipper.

“Ăn bây giờ chứ?” Anh liếc nhìn cô, thẳng thừng ngồi tấn bên cạnh giường, vô cảm lấy nước ấm ra đưa tới bên miệng cô.

Trái tim cô chợt rung rinh, cô đành từ từ uống theo bàn tay đang ép lên của anh.

“Nóng không?” Hai con ngươi đen láy của anh nhìn cô chăm chú.

Cô lắc đầu.

Sau đó anh đặt nước ấm sang một bên, mở nắp hộp bánh nóng, dùng thìa xúc một miếng. Vì sợ cô bỏng, anh còn đưa lên miệng mình thổi nhẹ vài cái rồi mới đút cho cô.

Cô nhìn mà vừa bực bội vừa chua xót, nghiến răng nói: “Tôi tự uống”.



Anh làm như không nghe thấy.

“Cù Khê Ngưng.” Cô nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Tôi bảo để tự tôi mà”.

“Bây giờ đến sức đuổi tôi ra ngoài em còn không có, còn đòi tự xúc?” Anh nhướng mày, cười khẩy.

“Tôi chưa gãy tay.” Cô muốn giành lại cái thìa trong tay anh nhưng bị anh nhân lúc cô không để ý thẳng thừng đút vào miệng cô.

Cô suýt nữa sặc chết.

Sau đó, anh tiếp tục không màng bất kỳ cảm xúc và phản ứng nào của cô, cũng không sợ mỏi chân, vẫn tiếp tục ngồi tấn, đút từng thìa từng thìa bánh cho cô, ép cô phải nuốt.

Đợi cho cô ăn hết, anh lấy khăn giúp cô lau miệng.

Làm xong tất cả, anh mang tất cả rác đi vứt rồi quay trở về, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi ngồi hẳn xuống giường bắt đầu dùng Macbook.

Lăng Họa nằm bên cạnh nhìn khuôn cằm cương nghị của anh, thật sự muốn mắng nhưng lại không biết nên bắt đầu mắng từ đâu. Nói thật, thử hỏi trên thế giới này còn ai có thể ngang nhiên xông vào nhà người ta rồi biến khách thành chủ như anh không?

“Anh có gì muốn nói không?” Cô chuẩn bị tâm lý rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng khiêu khích.

Anh vừa làm việc vừa đáp: “Không”.

Sau đó, anh thật sự thẳng thừng tảng lờ cô.

Lăng Họa bực bội lật người cứ thế ngủ thiếp đi.



Khi cô tỉnh lại lần thứ hai, anh đã cất máy tính đi, dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô khẽ động, anh liền mở mắt ra.

Anh với tay lấy cốc nước trên đầu giường, đưa cho cô: “Uống đi”.

Cô hơi nhổm dậy, ngửi một chút, phát hiện đó là nước đường vàng.

Đợi cô uống xong anh mới nhìn cô hỏi khẽ: “Đỡ hơn chút nào chưa?”.

Cô lãnh đạm gật đầu.

Sau đó anh lại ngang nhiên tiếp tục nhắm mắt dựa vào giường ngủ tiếp.

Lần này Lăng Họa bị chọc giận thật sự. Cô nghiến răng nghiến lợi cầm gối quăng thẳng vào mặt anh.

Một giây sau, Cù Khê Ngưng giơ tay bắt lấy. Anh không nói năng gì, cứ thế bình tĩnh nhìn cô.

“Cù Khê Ngưng, não anh có hố à!” Cô trợn tròn đôi mắt xinh đẹp mắng anh: “Anh là cái thá gì? Vì sao anh cứ muốn thế nào là được như thế? Anh tặng quà thì tôi phải nhận? Anh muốn ngủ là tôi phải cho anh ngủ? Anh muốn xông vào nhà tôi là anh được xông? Anh muốn chăm sóc tôi là tôi phải để cho anh chăm sóc? Anh là cụ tổ của tôi à?!”.

Vì sao vẫn cứ thế chứ?

Cô những tưởng mình khôn lớn rồi. Nhưng sự thật là cô vẫn không thể dự liệu được hành động tiếp theo của mình, cũng không thể duy trì vẻ bình thản như không giống anh. Cho dù cô có thể khiêu khích anh, tảng lờ anh, chọc giận anh thì anh vẫn dễ dàng xoay ngược lại khống chế cảm xúc của cô.

Cô những tưởng mình giở chút thủ đoạn là có thể xoay chuyển cục diện, nhưng từ đầu tới cuối anh lại không hề nhắc đến chuyện của Ngô Thiên Thu hôm qua, giống như nhìn thấy Đốc Mẫn giả vờ thân thiết với cô vậy, dường như không ai có thể quấy nhiễu bước chân anh. Cô những tưởng chí ít anh sẽ thể hiện sự bất mãn, ghen tuông, đố kỵ của mình với cô… Kết quả lại chẳng có gì cả.

Còn cô, ngay từ lúc muốn chọc giận anh là cô đã thua rồi… Cô chung quy vẫn muốn khiến anh quan tâm tới mình.

Thế nên, suốt một năm qua cô vẫn giậm chân tại chỗ, vẫn cứ bị anh dễ dàng chơi đùa trên tay.

Đây chính là sự thật, một chân tướng đẫm máu.

“Tôi nói cho anh biết, người tôi ghét nhất trên đời này chính là anh. Anh là cái đồ tự kiêu tự đại, ngựa đực, khốn kiếp, máy đóng cọc…” Mắt cô đỏ sọng lên, vì giận mà thở hồng hộc: “Tôi còn không biết anh đến đây vì lý do gì nữa…”.

Một lúc lâu sau, Cù Khê Ngưng mới ngước lên, khẽ nói: “Mắng hết chưa?”.

Cô khoanh tay cười khẩy: “Ba ngày ba đêm không hết”.

Một giây sau, anh nghiêng người đè cô lên gối, cúi đầu ngậm chặt lấy môi cô, mút một cái thật mạnh.

Cô lại muốn đánh anh nhưng anh dùng ngón cái nhẹ nhàng đặt lên khóe miệng cô, tỏ ý bảo cô giữ sức một chút.

“Ý tứ của em qua mấy lời vừa rồi anh hiểu rất rõ.”

Bầu không khí yên ắng tới nỗi tiếng một cây kim rơi xuống nền nhà cũng nghe rõ. Anh cọ trán mình lên trán cô, dường như vừa cười: “Anh cũng thích em”.

*Lời tác giả: Viết xong chương này tôi cũng thấy xung quanh toàn màu hồng. Trong lòng tôi, hoàng tử làm nũng trước kia là Djay, hoàng tử giỏi nói lời yêu là Phó Úc, hoàng tử thâm tình là Kha Khinh Đằng… Hôm nay trong lòng tôi chỉ có một người, anh ấy chính là Đại đế. Đọc xong chương này, còn muốn ngược Đại đế nữa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook