Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 41: Tôi không tin

Tang giới

26/09/2017

Khi chữ cuối cùng trong câu nói của Cù Khê Ngưng rơi ra, Lăng Họa cũng bất động nhìn anh.

Trái tim cô trong giây lát trào dâng những cảm xúc mãnh liệt như sóng cuộn biển trào. Cả cuộc đời này cô cũng không bao giờ mơ tưởng có thể được nghe từ ấy từ anh, đến nỗi chính cô còn hoài nghi không biết có phải tai mình có vấn đề hay không.

Trái tim mềm nhũn ra như có ai dùng bàn tay nóng bỏng ủ ấm, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, trái tim lại lập tức lạnh ngắt.

Mười giây mà như vừa đi qua cả một chặng đường núi gồ ghề, nhấp nhô lên xuống.

Lát sau, tâm trạng cô dần dần bình tĩnh trở lại. Cô nhướng mày: “Thích?”.

Anh vẫn mang biểu cảm chắc chắn đó đè xuống người cô, bình thản điềm nhiên, cất giọng cao ngạo: “Lẽ nào không phải?”.

Cô không nói gì sau đó cô bỗng nhiên cười một tiếng rất khẽ.

“Cù Khê Ngưng, thật ra tôi không hề cảm thấy anh hiểu ý nghĩa của từ này.” Lăng Họa giơ tay nhẹ nhàng đẩy anh ra: “‘Thích’ không phải là một ngày anh bỗng nhiên nghĩ ra, cảm thấy nói từ này là có thể mua chuộc tôi, để tôi tiếp tục nghe anh răm rắp”.

Anh nhíu mày: “Câu từ của anh chưa rẻ mạt tới mức dùng để lấy lòng người khác”.

“Thế ư?” Cô nhìn anh: “Vậy anh hãy tự hỏi lại lòng mình đi. Một năm trước, anh dồn hết tâm sức để dụ dỗ và thao túng tôi, lẽ nào không phải đang lợi dụng tình cảm ‘thích’ của tôi sao?”.

Anh bỗng trầm mặc.

Khóe miệng của cô gợn lên một nụ cười nhạt: “Anh chưa bao giờ hiểu tình cảm có ý nghĩa như thế nào, nhưng anh biết làm sao để lợi dụng tình cảm của người khác nhằm đạt được mục đích của mình. Trước kia anh lợi dụng những cô gái đó để giải quyết nhu cầu sinh lý. Sau này anh lại lợi dụng tôi để đi nốt con đường hướng về quyền lực. Cho dù là bây giờ, kể cả anh đã hy sinh điều gì để tới bên cạnh tôi thì so với những gì tôi đã dành cho anh cũng chỉ đáng khinh như muối bỏ bể mà thôi”.

“Em khác với họ.” Ánh mắt anh sắc lạnh như gió rét mùa đông: “Lăng Họa, em không giống bất kỳ một ai hết”.

“Không giống điểm nào? À, vậy thì có lẽ là tôi thông minh hơn họ một chút, vừa có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh lại vừa giúp được anh hoàn thành con đường quyền lực, có nhiều công năng để đồng thời sử dụng.” Cô cười khiêu khích: “Thế nên, đừng dùng từ ‘cũng’, như vậy là chà đạp tình cảm trước kia tôi dành cho anh”.

“Em không tin những lời anh vừa nói.”

“Tôi không tin.”

Anh ngước mắt lên: “Em vẫn còn oán trách anh. Chỉ cần em còn trách anh thì chứng tỏ em vẫn chưa quên được anh hoàn toàn”.

Cô mấp máy môi nhưng không lên tiếng.

“Em lặp đi lặp lại ‘trước đây’, chỉ là muốn chứng minh bây giờ em không còn tình cảm gì với tôi nữa. Rốt cuộc em đang thuyết phục tôi hay thuyết phục chính mình?” Anh tiếp tục nói.

“Phải, tôi chỉ đang thuyết phục chính mình.” Cô nhắm mắt lại: “Vì chỉ cần nghĩ tới trước kia, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi sẽ nhớ lại anh đã thờ ơ đứng nhìn tôi càng lún càng sâu như thế nào, mà bản thân tôi thì đáng thương đến mức nào”.

Cô đã từng nằm mơ cũng cầu nguyện anh có một chút tình cảm nào đó vượt ra ngoài sự “lợi dụng” dành cho mình, cho dù chỉ là một chút. Có những khi nhìn vào mắt anh, cô cũng biết anh đối với cô hơi khác biệt thế nên mới càng ôm hy vọng. Nhưng đợi tới cuối cùng vẫn chỉ đổi lại sự thờ ơ của anh.

Sự kỳ vọng kia cuối cùng biến thành tuyệt vọng, cô không muốn phải trải nghiệm cảm giác đó lần thứ hai nữa.

Cù Khê Ngưng nhìn đôi mắt đỏ sọng của cô, ánh mắt hiện lên một tầng dằn vặt, giọng nói khàn đi: “Anh sẽ không đối xử với anh như đối xử với em nữa. Rốt cuộc anh phải làm đến mức nào mới có thể khiến em hiểu…”.

Cảm ơn anh hôm nay đã tới chăm sóc tôi, mời anh về cho.”

Cô nằm lại xuống giường, đắp chăn lên, không nhìn anh nữa: “Vẫn câu nói ấy, nếu anh vĩnh viễn muốn làm người chiến thắng và kẻ kiểm soát, cảm thấy dù anh ban phát cho tôi chuyện tốt xấu gì tôi cũng phải chấp nhận thì tôi nhận thua, chỉ cần anh chịu buông tha cho tôi”.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ của anh và tiếng đóng cửa bên ngoài.

Cô kéo chăn lên, nhắm mắt lại để cho nước mắt từ từ chảy xuống thấm vào mái tóc…



Còn bên ngoài cửa, Cù Khê Ngưng đi tới trước cửa thang máy, anh nhíu mày, bực bội lần tìm một điếu thuốc định hút, nhưng do dự vào giây cuối cùng lại cất đi.

Anh đi đi lại lại mấy vòng trước cửa thang máy, cuối cùng không nhịn được nữa bèn lấy di động ra, hằn học bấm một dãy số điện thoại.

Chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối, một giọng nam dễ nghe, uể oải vọng ra từ trong điện thoại: “Có chuyện gì thế?”.

“Mạnh Phương Ngôn. Mấy chiêu trò của cậu không có ích với trường hợp của mình.” Giọng anh vẫn lạnh như băng: “Cậu bảo mình phải nói những lời ‘mật ngọt chết ruồi’, thế mà cô ấy không những không vui lại còn giận dữ hơn?”.

Mạnh Phương Ngôn ở đầu bên kia ngây ra giây lát rồi bỗng nhiên phá lên cười.

“Cười cái gì hả?” Cù Khê Ngưng mặt mày nhăn lại mỗi lúc một khó coi: “Mình nói cho mà biết, cậu mà không đưa ra được một lời giải thích hợp lý thì mình có hàng trăm hàng ngàn cách khiến cậu phải quay trở lại Shadow làm tuyến một đấy. Như thế thì cậu lại có vài năm chỉ có thể đứng nhìn vợ con từ xa thôi, cậu tin không?”.

“Cậu xem, chính là vì thế này đấy.” Mạnh Phương Ngôn thở dài ngao ngán: “Đây chính là nguyên nhân vì sao Tiểu Hoa Hoa nghe thấy cậu nói xong giận càng thêm giận. Cậu nói chuyện bao giờ cũng giống như ra lệnh, uy hiếp, khẩu khí bề trên, chỉ tay năm ngón. Cậu muốn biểu đạt tình cảm trong trái tim mà lại ăn nói như đang ban phát, bố thí cho cô ấy vậy. Cậu nghĩ coi, nghe thấy cái gọi là ‘ngọt ngào’ này, cô ấy có vui nổi không?”.



Cù Khê Ngưng vốn dĩ định cãi lại nhưng bỗng im bặt, không nói câu nào nữa.

“Trước kia đứng trước mặt một kẻ khốn nạn như cậu, cô ấy nhịn. Bây giờ cậu muốn theo đuổi lại người ta mà vẫn còn bày ra cái vẻ kiêu ngạo của mình, cậu cảm thấy có theo đuổi được không? Cô ấy là người vô liêm sỉ tới mức để cậu gọi thì tới, đuổi thì đi à?”

“Vậy thì cậu bày một cách gì đó cho mình đi.” Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Mạnh Phương Ngôn, cậu không thể tưởng tượng được bây giờ mình phiền muộn thế nào đâu”.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Phương Ngôn nhìn thấy biểu cảm này của anh. Bao nhiêu năm qua, Cù Khê Ngưng mà anh ấy biết là người cho dù trời sập xuống cũng sẽ không nhíu mày vậy mà hôm nay lại ở đây hạ giọng xuống nước hỏi ý kiến anh chuyện theo đuổi vợ, quả thật là kỳ tích thứ tám của thế giới.

Anh ấy mừng thầm trong lòng, định bụng lát nữa về kiểu gì cũng phải kể cho Chúc Tịnh nghe, nhưng ngoài mặt anh ấy vẫn cố tỏ ra nghiêm chỉnh: “Cách hả, thật ra rất đơn giản”.

“Nói đi.”

“Chính là hãy thể hiện dáng vẻ bực bội này của cậu cho cô ấy thấy.” Mạnh Phương Ngôn nói: “Cô ấy chẳng qua muốn nhìn thấy con người thật của cậu và những suy nghĩ thật của cậu. Xưa nay cậu luôn thể hiện mình không giống một người bình thường, không có những thái độ tiêu cực của một người bình thường như phẫn nộ, đố kỵ, khó chịu. Cậu cứ cho cô ấy nhìn thấy hết những gì cậu che giấu, chắc là sẽ có hiệu quả đấy”.

Cù Khê Ngưng nắm chặt điện thoại, trầm ngâm mấy giây: “Cậu chắc chứ?”.

“Có sao dùng vậy thôi.”

Anh giơ tay day trán: “… Việc này đối với mình… hơi khó”.

Anh vẫn luôn quen giấu kín mọi cảm xúc của mình, tự tạo ra một lớp mặt nạ, bày ra biểu cảm mà anh muốn mọi người nhìn thấy, vì thời gian trôi qua quá lâu, đến bản thân anh cũng đã quên mất phải thể hiện những cảm xúc đó như thế nào.

“Mình biết là rất khó.” Mạnh Phương Ngôn nói trước khi ngắt máy: “Nhưng cậu đối diện với cô ấy, người cậu tin tưởng nhất cơ mà, phải không?”.

***

Sáng hôm sau, Lăng Họa đã hồi phục tinh thần, trước khi ra khỏi nhà đã quên sạch sẽ những chuyện hôm qua. Cô vẫn đến tòa nhà Chính phủ làm việc như mọi ngày.

Vừa đi vào văn phòng, cô liền nhìn thấy một tách café nóng hổi trên mặt bàn.

“Của Chase pha cho cô đấy.” Một đồng nghiệp đứng bên cạnh tủm tỉm cười rồi chỉ tay về phía Cù Khê Ngưng đang đứng nói chuyện với người khác ở gần đó.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, lập tức anh cũng quay mặt về phía cô.

“Anh uống đi.” Một giây sau, cô thu lại ánh mắt của mình, đưa cốc café cho người đồng nghiệp không chút do dự: “Hôm nay người tôi không được thoải mái, không muốn uống”.

Tới trưa, cô vừa đứng dậy khỏi ghế liền nhìn thấy Cù Khê Ngưng ngay gần đó đi về phía cô.

“Cùng đi ăn trưa chứ?” Anh đi tới trước mặt cô, khẽ hỏi.

“Thật xin lỗi ngài Phó Chủ tịch.” Cô tao nhã cười: “Tôi có hẹn mất rồi”.

“Ai?”

Cô chỉ tay về phía Ngô Thiên Thu đã đợi sẵn trước cửa thang may: “Willis”.

Sắc mặt anh tái xanh, anh nói ngay lập tức: “Anh đi cùng hai người”.

Cô nhìn biểu cảm của anh, chợt xao động: “Được”.

Thấy Cù Khê Ngưng cũng tham gia, Ngô Thiên Thu có phần kinh ngạc. Nhưng anh ấy là người ở đẳng cấp nào? Lập tức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười ha ha chào hỏi Cù Khê Ngưng.

Ba người họ tìm một vị trí sát cửa sổ trong nhà hàng của tòa nhà Chính phủ, bắt đầu gọi món.

Cù Khê Ngưng gọi xong phần của mình thì liếc nhìn Lăng Họa rồi nói với phục vụ: “Cobb Salad”.

“Ấy?” Ngô Thiên Thu ngồi bên cạnh nhướng mày, nhìn về phía Lăng Họa: “Chẳng phải em thích ăn salad hoa quả ư?”.

“Tôi gọi một phần salad hoa quả.” Cô nói xong với người phục vụ thì nhìn Cù Khê Ngưng mỉm cười: “Tôi đổi khẩu vị rồi”.

Cù Khê Ngưng nhìn lại cô, gân xanh trên trán loáng thoáng gồ lên.

“Thêm một cốc chocolate nóng nữa.” Lúc này Ngô Thiên Thu lên tiếng.

“Cảm ơn anh.” Cô cười tít mắt, gật đầu với NgôThiên Thu.

Người phục vụ nhận xong đồ cũng rời đi, anh ấy bèn nháy mắt với cô: “Tối nay còn chơi game thực tế ảo không?”.

“Có.” Cô trả lời ngay.



Ngô Thiên Thu gật đầu rồi cúi xuống lấy di động ra nhắn một tin. Một lát sau anh ấy lên tiếng: “Hôm nay có người bao chỗ đó mất rồi, hay là bảo họ nhường cho chúng ta?”.

“Không cần phiền vậy đâu.” Cô lắc đầu: “Hôm khác đi”.

“Hay là tới nhà anh chơi trò Chiến thần mới ra đi?” Ngô Thiên Thu búng tay: “Sáng hôm nay vừa chuyển tới, còn nóng nguyên”.

Cô không cần suy nghĩ, trả lời ngay: “Được ạ”.

“Choang” một tiếng.

Cô và Ngô Thiên Thu đồng thời quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cốc nước trước mặt Cù Khê Ngưng bị đổ.

“Aiya, để tôi bảo họ đổi cốc khác cho anh.” Cô làm như không nhìn thấy gương mặt như bão bùng sắp tới của anh, mặt không đổi sắc gọi phục vụ: “Phiền anh giúp ngài Phó Chủ tịch đổi cốc nước khác, cảm ơn”.

Cù Khê Ngưng nhìn cô chằm chằm, thật sự chỉ như muốn bóp chết cô.

Ngô Thiên Thu nhìn qua nhìn lại giữa hai người, đáy mắt lập tức lướt qua biểu cảm đã hiểu. Lúc này anh ấy đứng lên khỏi ghế, khẽ cúi đầu: “Anh đi vào nhà vệ sinh một chút”.

Anh ấy vừa đi, cô lập tức yên lặng cầm chocolate lên, uống một ngụm.

“Sao trước đây anh không biết em thích chơi game vậy?” Cô nghe thấy giọng anh lành lạnh vang bên tai.

Cô đặt cốc nước xuống, cười mỉm: “Anh còn không biết nhiều chuyện lắm”.

“Ví dụ?”

“Ví dụ như tôi thích chơi game.”

Anh chỉ tay vào chỗ ngồi của Ngô Thiên Thu: “Chơi game còn phải chạy tới nhà hắn chơi?”.

“Anh ấy không có vợ, tôi chưa có đối tượng, hai người độc thân có gì không được?” Cô chậm rãi nói: “À, anh định nói nhân viên cao cấp Chính phủ có tin đồn tình cảm thì không hay? Yên tâm đi, nước A rộng rãi hơn nước D, không để ý mấy chuyện này đâu?”.

“Em cảm thấy tên công tử lăng nhăng này tốt?”

“Có gì không tốt?” Cô đếm đầu ngón tay: “Đẹp trai này, thông minh này, rộng rãi này, biết lấy lòng con gái, biết nói lời tình cảm… Ừm, khả năng giường chắc cũng không tệ”.

“Lăng Họa, em đừng có khiêu chiến giới hạn của anh.” Cù Khê Ngưng nuốt nước bọt.

Cô không hề tức giận mà giơ cao hai tay: “Tôi không có nhiều bản lĩnh để khiêu chiến giới hạn của anh”.

“Vậy thì từ hôm nay em hãy nhớ kỹ.” Anh hơi đổ người về phía trước, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn cô chằm chằm: “Em tức anh, giận anh thì cứ nhằm vào anh đây này. Nhưng em mà có gì với gã đàn ông khác thì tức là đụng phải giới hạn của anh”.

Lăng Họa mấp máy môi, một cảm xúc ngỡ ngàng không thể nói rõ ánh lên trong đôi mắt.

Nói xong câu ấy, Cù Khê Ngưng liền đứng dậy rời khỏi ghế.

Không quá lâu sau, Ngô Thiên Thu quay lại. Anh ấy nhìn chiếc ghế trống không của Cù Khê Ngưng rồi nhướng mày: “Anh ta đi rồi à?”.

“Ừm.” Lăng Họa cụp mắt xuống, nghịch di động trên tay.

Ngô Thiên Thu chắp hai tay sau gáy, dựa vào ghế, vắt chéo chân: “Hai người có gì hả?”.

Cô không phủ nhận.

“… Bảo sao.” Ngô Thiên Thu không mấy bất ngờ, giơ tay lên xoa xoa sống mũi cao thẳng của mình: “Lần này gặp anh, ánh mắt anh ta nhìn anh cứ như nhìn kẻ thù giết cha ấy”.

Cô phì cười.

“Cười cái gì mà cười? Em hại anh thê thảm rồi.” Ngô Thiên Thu lườm cô: “Sớm biết người trong lòng em là anh ta, ban nãy có đánh chết anh cũng không nói muốn em tới nhà anh chơi đâu”.

“Cả anh mà cũng sợ anh ấy?”

“Tình địch là ai cũng chơi, nhưng là anh ta, anh không đụng vào được.” Ngô Thiên Thu nhún vai: “Chưa nói tới chuyện trước kia anh ta là đặc công, cho dù chơi bài tâm kế anh cũng thua chắc”.

Lăng Họa thở dài, chống tay lên trán: “… Em thật sự đã đánh giá anh quá cao rồi”.

“Theo anh thấy ấy…” Ngô Thiên Thu gõ ngón tay lên bàn: “Em đừng có hờn dỗi nữa, khẩn trương gói mình làm quà, mặc đồ nội y tình thú, nằm lên giường, thế lại hóa hay”.

*Lời tác giả: Dưới sự dẫn dắt của “quân sư đầu chó” Mạnh phiền phức, con đường theo đuổi vợ của Đại đế mỗi lúc một xa. Không giấu gì các bạn, giờ mỗi ngày ngược đãi anh ấy đã trở thành niềm vui của tôi. Tôi nhất định sẽ ngược đến khi anh ấy ghen đến mất hết hình tượng thì thôi. Bên cạnh đó, có người nói với tôi nên gán ghép bạn học Thiên Thu và em gái Molly thành một đôi?! Các bạn nghĩ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook