Chương 121: Quyển 4 - Chương 120: Cuộc Chiến Của Nam Nhân ( một )
Kiya.s
03/01/2017
Mậu Ly bước đi rất nhanh, nhanh như đang bay vậy. Chớp mắt, anh ta đã đến một khu đất hoang ở phía ngoại thành. Anh ta lạnh lùng nói với bóng đen phía sau lưng mình : “Ra đi.”
Sở Phương trên miệng mang theo nụ cười trêu chọc bước đến trước mặt Mậu Ly : “Sao ? Đau lòng à ?”
“Lấy ra đây.” Mậu Ly lãnh đạm nói, bên trong mang theo sát ý nồng đậm.
“Ngươi muốn cái gì ? cuộn da người sao ?” Sở Phương mắt vằn máu nhìn Mậu Ly. “Cũng được, có điều ngươi phải giúp ta một chuyện.”
“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.”
“Ha ha ha …, thật sao ?” Lời nói của Sở Phương vừa dứt, đã bị Mậu Ly tóm lấy cổ áo.
Nhưng, Sở Phương đang bị Mậu Ly khống chế đột nhiên biến thành một ngọn cỏ nhỏ màu xanh ngọc, rơi trong bàn tay Mậu Ly.
Mậu Ly cười lạnh : “Thuật thế thân, trò vớ vẩn.”
“Không sai, ha ha ha ha, đối với ngươi mà nói đúng chỉ là trò vớ vẩn.” Âm thanh của Sở Phương lại lần nữa vang lên trong vùng đất trống trải, “Có điều sao lại không nhìn ra được thế, sức lực vẫn chưa hồi phục lại được sao ? Vậy thì ngươi phải làm thế nào mới cứu được Bách Phú kia ? ha ha ha ha , ngươi nói xem sự thống khổ đó, một cô gái có thể chịu đựng được mấy lần ? Chi bằng vẫn là nên suy nghĩ một chút chấp nhận điều kiện của ta đi … …”
Tiếng nói của Sở Phương càng lúc càng xa, Mậu Ly vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn lên mặt trăng đỏ rực trên bầu trời, mang theo sự ưu thương trong lòng : Cô ấy, vẫn đang thống khổ sao ? Nếu như bản thân có thể chịu đựng tất cả những nỗi đau đớn của cô ấy, vậy thì tốt biết bao.
*
Sau khi mặt trăng đỏ rực rời đi, Bách Phú cũng dần dần bình ổn lại được. Mồ hôi đã thấm ướt hết hoàn toàn y phục trên người cô, để lại cô yếu ớt nằm trên giường, chầm chậm đi vào trong cơn mộng mị.
Anh Đào vẫn luôn túc trực bên người Bách Phú, cũng nhìn thấy những vết thương của Bách Phú từng chút từng chút tự động lành lại, chi đến khi chỉ còn lưu lại những vệt màu đen dài dài. Anh Đào đếm thử, tất cả có mười ba đường.
Gần đây có quá nhiều việc xảy ra, khiến Anh Đào kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng không hề có chút biểu hiện thái quá nào, chỉ là rất buồn phiền vì sự đau đớn mà Bách Phú đang phải trải qua.
Nếu như anh ta biết chuyện này, nhất định sẽ đau lòng lắm đúng không ? Anh Đào nhìn Bách Phú đang dần đi vào giấc ngủ, tự nói với chính mình. Cô sớm đã nhận ra được sự quan tâm hơn mức bình thường của Lăng Hạo với chị họ mình, thậm chí còn vượt qua cả đối với Kỷ Nhan là vị hôn phu của anh ta. Không biết vì sao, nhưng trong lòng Anh Đào lại không hề có đố kỵ, chỉ có sự ngưỡng mộ vô hạn, giống như hai người họ vốn dĩ nên là một đôi vậy.
*
Đến ngày hôm sau, Bách Phú không thể đi làm, cô vẫn như tối hôm qua, ngủ chập chờn, Trương Dương, Dịch Đạo, và Thợ săn đều ở nhà chăm sóc cho cô.
Anh Đào khi đến khách sạn, do dự hồi lâu rốt cuộc vẫn không nói cho Lăng Hạo biết chuyện của Bách Phú. Cô có thể nhìn ra được Lăng Hạo đang mệt mỏi vô cùng, mấy ngày nay anh ta vẫn đang bận xử lý chuyện làm ăn của khách sạn, lại vừa phải lo lắng cho sự an nguy của Bách Phú, thực chẳng dễ dàng gì. Kỳ thực hôm nay, gương mặt của Lăng Hạo như hơi bị sưng lên, bọng mắt lại thâm đen, xem ra tối qua nhất định không ngủ đủ giấc.
Sau khi chào hỏi Anh Đào xong, Lăng Hạo trở về văn phòng mình. Anh Đào đoán quả không sai, Lăng Hạo chính xác là cả đêm ngủ không ngon giấc. Tối qua anh ta chỉ cần nhắm mắt lại, là lập tức có một cảm giác giật mình thon thót. Vì vậy chỉ đành ngồi dậy xem chút phim ảnh, đánh mấy trò chơi, chứ không hề có cảm giác muốn ngủ.
Cho mãi đến khi trời sáng, Lăng Hạo mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên sofa. Nhưng trong giấc mơ, đều là nước mắt ủy khuất và những lời cầu xin bi thương của Kỷ Nhan, còn có sự ăn năn và bất lực của chính mình.
Trong giấc mơ, Lăng Hạo cũng rõ ràng biết được, có một người đang giữ chặt lấy trái tim anh ta, khiến anh ta phản bội lại lời hứa hẹn và trách nhiệm với Kỷ Nhan, làm một kẻ phụ tâm vô tình vô nghĩa bất chấp tất cả như hiện giờ.
Người đó trước sau không hề xuất hiện trong giấc mơ của Lăng Hạo, thậm chí đến hình dáng của người đó như thế nào anh cũng không biết. Chỉ là cảm thấy trái tim mình đã bị người đó chiếm giữ hết cả, đến nỗi không còn cách nào để chứa đựng bất cứ thứ gì khác nữa.
Người đó là Bách Phú sao ? Lăng Hạo tự hỏi chính mình. Bách Phú đối với anh ta mà nói đúng là một người rất đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy cô, anh ta sẽ không tự chủ được mỉm cười, vì Bách Phú luôn có thể khiến cho anh ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Nhưng, cái người ở trong lòng Lăng Hạo lại không hề như vậy. Chỉ cần nghĩ tới người đó, trái tim Lăng Hạo lại đong đầy mâu thuẫn, khổ sở, không vì lý do gì mà phẫn nộ thậm chí còn có tâm niệm điên cuồng. Lăng Hạo hận sự vô tình sự tuyệt tình của người đó. Cứ nghĩ tới người đó, Lăng Hạo lại không thể vui vẻ được, chỉ có nỗi đau ! Người đó như thể trước giờ chưa bao giờ rời đi, vẫn luôn bị chôn sâu trong đáy tim anh ta vậy. Song bản thân Lăng Hạo lại không hề biết người đó là ai , thực đúng là chuyện nực cười biết bao !
Mới ngồi chưa được bao lâu, thì một người Lăng Hạo không thể ngờ được đến tìm anh ta — Mậu Ly.
Biết bao nhiêu câu hỏi đang âm ỷ bên trong lòng chưa kịp nói ra, Mậu Ly đã mở lời trước : “Anh có đồng ý cùng tôi đi cứu Bách Phú không ?”
Giọng nói của Mậu Ly vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí còn như thêm một chút ác ý ghét bỏ. Nhưng Lăng hạo vẫn nhẫn nại xuống, bởi vì, anh ta đã nghe thấy tên Bách Phú. Kỳ thực, Lăng Hạo cũng chưa từng thích Mậu Ly, kể từ lúc gặp mặt đầu tiên đã như vậy. Có lẽ Mậu Ly cũng thế.
“Tôi đương nhiên đồng ý.”
Nghe thấy câu trả lời này của Lăng Hạo, Mậu Ly xoay người bước đi, Lăng Hạo vội vàng đuổi theo đằng sau. Anh Đào nhìn thấy Lăng Hạo vội vã chạy ra khỏi văn phòng, mặc dù có chút thắc mắc, nhưng cũng không dám hỏi.
Bước ra đến phía ngoài, Lăng Hạo mới phát hiện còn có một người nữa cùng đi, đó là cậu em họ Ninh Tiêu.
“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi, tôi biết Sở Phương hiện giờ đang ở đâu.” Mậu Ly lạnh lùng xoay người, giống như không muốn nhìn thấy bộ dạng của Lăng Hạo vậy.
Lăng Hạo có chút kỳ lạ hỏi : “Chỉ có ba chúng ta thôi sao? Không cần Dịch Đạo và Thợ săn đi cùng giúp sức à ?”
Mậu Ly ngừng lại một chút, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười khinh bỉ chế nhạo : “Sao ? Anh sợ chết à ? Không sao cả, anh có thể lựa chọn quay về.”
“Tôi không sợ chết !” Lăng Hạo cũng có chút tức giận , nhưng lý trí vẫn khống chế được cảm xúc của anh ta , “Tôi chỉ e là không có khả năng để cứu Bách Phú mà thôi.”
Ninh Tiêu cũng do dự hướng về phía Mậu Ly hỏi : “Anh họ nói cũng không sai, tôi và anh ấy đều không biết pháp thuật, nếu như không giúp được anh, ngược lại còn khiến anh bị liên lụy thì phải làm sao ? Hay là cứ gọi Thợ săn và Dịch Đạo đi cùng .”
Cùng một lời nói, Mậu Ly lại không hề có ác cảm với Ninh Tiêu, ngược lại cười nhẹ, nhỏ giọng nói : “Cậu vẫn thế, thật dễ dàng tin người khác quá.”
Nói xong, Mậu Ly dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào Lăng Hạo : “Lần này tôi muốn anh đi cùng, đương nhiên có lý do để anh đi. Nếu như anh là một nam nhân, thì đừng hỏi gì cả, đi theo tôi.” Sau đó quay người bước đi, không nói thêm lời nào.
Ninh Tiêu và Lăng Hạo thấy Mậu Ly quyết liệt như vậy, lại nghĩ tới sự thần bí cùng sức mạnh của Mậu Ly, vì vậy cắn răng, xuất phát cùng anh ta.
Mậu Ly phụ trách lái xe, không biết có phải là vì ngủ không đủ, mà Lăng Hạo dần dần đã ngủ thiếp đi mất. Khi tỉnh lại lần nữa, thấy Ninh Tiêu cũng đang gục đầu trên vai anh ta ngủ say.
Lăng Hạo đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy kỳ quái vì chẳng hiểu mình đang ở đâu, nhưng chưa kịp hỏi, đã lại lần nữa mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.
*
“Chúng ta đến rồi, dậy đi.” Mậu Ly dùng giọng nói lạnh lẽo của anh ta đánh thức Lăng Hạo và Ninh Tiêu.
Hai người đang chìm đắm trong giấc ngủ vội vã dụi dụi mắt, bước từ trong xe xuống. Mậu Ly chẳng nói gì hết, chỉ dẫn đường đi phía trước hai người họ.
Đi mãi đi mãi, Lăng Hạo đột nhiên phát hiện ra có chỗ không đúng. Tiêp đó, mỗi một bước đi, lại càng tăng thêm sự nghi ngờ. Bởi vì chuyện lần trước để lại ấn tượng quá sâu sắc, khiến dù cho có trong giấc mộng, những cảnh tượng đáng sợ này anh ta vẫn không cách nào quên được.
Do dự một lúc lâu, Lăng Hạo cuối cùng vẫn là không dám tin tưởng mở miệng hỏi : “Nơi này … …là đường đi về phía thôn Nhạn Đề đúng không ?”
Ninh Tiêu vừa nghe vậy, đã ngây ra. Mặc dù chưa từng tới thôn Nhạn Đề, nhưng cũng đã được nghe mấy người Bách Phú kể qua. Hơn nữa, thời gian đó, Kỷ Nhan còn thường xuyên gọi điện thoại, yêu cầu anh ta nghe ngóng chuyện ở thôn Nhạn Đề này. Đáng tiếc là, những thám tử giỏi được thuê, đều chẳng thể nghe ngóng được dù chỉ một tin tức nhỏ. May mà không để lỡ việc, nếu không làm sao nhìn mặt anh họ được nữa.
Nhưng thôn Nhạn Đề không phải ở Tương Tây sao ? Làm sao có thể chỉ trong thời gian chưa đầy một đêm, mà đã có thể lái xe đến tận Tương Tây được ? Ninh Tiêu dụi dụi mắt lén nhìn Mậu Ly.
Mậu Ly thấy vậy bèn nói : “Không sai, hiện giờ chúng ta đúng là đang trên đường đi đến thôn Nhạn Đề.”
Lời này của Mậu Ly khiến hai người họ trợn hết cả mắt, cùng len lén liếc nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ tối. Cũng chính là nói, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, họ đã lái xe đến được nơi mà máy bay cũng phải mất đến hơn một tiếng mới tới.
Trời ơi, chuyện này làm sao có thể !
Sở Phương trên miệng mang theo nụ cười trêu chọc bước đến trước mặt Mậu Ly : “Sao ? Đau lòng à ?”
“Lấy ra đây.” Mậu Ly lãnh đạm nói, bên trong mang theo sát ý nồng đậm.
“Ngươi muốn cái gì ? cuộn da người sao ?” Sở Phương mắt vằn máu nhìn Mậu Ly. “Cũng được, có điều ngươi phải giúp ta một chuyện.”
“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.”
“Ha ha ha …, thật sao ?” Lời nói của Sở Phương vừa dứt, đã bị Mậu Ly tóm lấy cổ áo.
Nhưng, Sở Phương đang bị Mậu Ly khống chế đột nhiên biến thành một ngọn cỏ nhỏ màu xanh ngọc, rơi trong bàn tay Mậu Ly.
Mậu Ly cười lạnh : “Thuật thế thân, trò vớ vẩn.”
“Không sai, ha ha ha ha, đối với ngươi mà nói đúng chỉ là trò vớ vẩn.” Âm thanh của Sở Phương lại lần nữa vang lên trong vùng đất trống trải, “Có điều sao lại không nhìn ra được thế, sức lực vẫn chưa hồi phục lại được sao ? Vậy thì ngươi phải làm thế nào mới cứu được Bách Phú kia ? ha ha ha ha , ngươi nói xem sự thống khổ đó, một cô gái có thể chịu đựng được mấy lần ? Chi bằng vẫn là nên suy nghĩ một chút chấp nhận điều kiện của ta đi … …”
Tiếng nói của Sở Phương càng lúc càng xa, Mậu Ly vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn lên mặt trăng đỏ rực trên bầu trời, mang theo sự ưu thương trong lòng : Cô ấy, vẫn đang thống khổ sao ? Nếu như bản thân có thể chịu đựng tất cả những nỗi đau đớn của cô ấy, vậy thì tốt biết bao.
*
Sau khi mặt trăng đỏ rực rời đi, Bách Phú cũng dần dần bình ổn lại được. Mồ hôi đã thấm ướt hết hoàn toàn y phục trên người cô, để lại cô yếu ớt nằm trên giường, chầm chậm đi vào trong cơn mộng mị.
Anh Đào vẫn luôn túc trực bên người Bách Phú, cũng nhìn thấy những vết thương của Bách Phú từng chút từng chút tự động lành lại, chi đến khi chỉ còn lưu lại những vệt màu đen dài dài. Anh Đào đếm thử, tất cả có mười ba đường.
Gần đây có quá nhiều việc xảy ra, khiến Anh Đào kinh ngạc vô cùng, nhưng cũng không hề có chút biểu hiện thái quá nào, chỉ là rất buồn phiền vì sự đau đớn mà Bách Phú đang phải trải qua.
Nếu như anh ta biết chuyện này, nhất định sẽ đau lòng lắm đúng không ? Anh Đào nhìn Bách Phú đang dần đi vào giấc ngủ, tự nói với chính mình. Cô sớm đã nhận ra được sự quan tâm hơn mức bình thường của Lăng Hạo với chị họ mình, thậm chí còn vượt qua cả đối với Kỷ Nhan là vị hôn phu của anh ta. Không biết vì sao, nhưng trong lòng Anh Đào lại không hề có đố kỵ, chỉ có sự ngưỡng mộ vô hạn, giống như hai người họ vốn dĩ nên là một đôi vậy.
*
Đến ngày hôm sau, Bách Phú không thể đi làm, cô vẫn như tối hôm qua, ngủ chập chờn, Trương Dương, Dịch Đạo, và Thợ săn đều ở nhà chăm sóc cho cô.
Anh Đào khi đến khách sạn, do dự hồi lâu rốt cuộc vẫn không nói cho Lăng Hạo biết chuyện của Bách Phú. Cô có thể nhìn ra được Lăng Hạo đang mệt mỏi vô cùng, mấy ngày nay anh ta vẫn đang bận xử lý chuyện làm ăn của khách sạn, lại vừa phải lo lắng cho sự an nguy của Bách Phú, thực chẳng dễ dàng gì. Kỳ thực hôm nay, gương mặt của Lăng Hạo như hơi bị sưng lên, bọng mắt lại thâm đen, xem ra tối qua nhất định không ngủ đủ giấc.
Sau khi chào hỏi Anh Đào xong, Lăng Hạo trở về văn phòng mình. Anh Đào đoán quả không sai, Lăng Hạo chính xác là cả đêm ngủ không ngon giấc. Tối qua anh ta chỉ cần nhắm mắt lại, là lập tức có một cảm giác giật mình thon thót. Vì vậy chỉ đành ngồi dậy xem chút phim ảnh, đánh mấy trò chơi, chứ không hề có cảm giác muốn ngủ.
Cho mãi đến khi trời sáng, Lăng Hạo mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên sofa. Nhưng trong giấc mơ, đều là nước mắt ủy khuất và những lời cầu xin bi thương của Kỷ Nhan, còn có sự ăn năn và bất lực của chính mình.
Trong giấc mơ, Lăng Hạo cũng rõ ràng biết được, có một người đang giữ chặt lấy trái tim anh ta, khiến anh ta phản bội lại lời hứa hẹn và trách nhiệm với Kỷ Nhan, làm một kẻ phụ tâm vô tình vô nghĩa bất chấp tất cả như hiện giờ.
Người đó trước sau không hề xuất hiện trong giấc mơ của Lăng Hạo, thậm chí đến hình dáng của người đó như thế nào anh cũng không biết. Chỉ là cảm thấy trái tim mình đã bị người đó chiếm giữ hết cả, đến nỗi không còn cách nào để chứa đựng bất cứ thứ gì khác nữa.
Người đó là Bách Phú sao ? Lăng Hạo tự hỏi chính mình. Bách Phú đối với anh ta mà nói đúng là một người rất đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy cô, anh ta sẽ không tự chủ được mỉm cười, vì Bách Phú luôn có thể khiến cho anh ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Nhưng, cái người ở trong lòng Lăng Hạo lại không hề như vậy. Chỉ cần nghĩ tới người đó, trái tim Lăng Hạo lại đong đầy mâu thuẫn, khổ sở, không vì lý do gì mà phẫn nộ thậm chí còn có tâm niệm điên cuồng. Lăng Hạo hận sự vô tình sự tuyệt tình của người đó. Cứ nghĩ tới người đó, Lăng Hạo lại không thể vui vẻ được, chỉ có nỗi đau ! Người đó như thể trước giờ chưa bao giờ rời đi, vẫn luôn bị chôn sâu trong đáy tim anh ta vậy. Song bản thân Lăng Hạo lại không hề biết người đó là ai , thực đúng là chuyện nực cười biết bao !
Mới ngồi chưa được bao lâu, thì một người Lăng Hạo không thể ngờ được đến tìm anh ta — Mậu Ly.
Biết bao nhiêu câu hỏi đang âm ỷ bên trong lòng chưa kịp nói ra, Mậu Ly đã mở lời trước : “Anh có đồng ý cùng tôi đi cứu Bách Phú không ?”
Giọng nói của Mậu Ly vẫn lạnh nhạt như trước, thậm chí còn như thêm một chút ác ý ghét bỏ. Nhưng Lăng hạo vẫn nhẫn nại xuống, bởi vì, anh ta đã nghe thấy tên Bách Phú. Kỳ thực, Lăng Hạo cũng chưa từng thích Mậu Ly, kể từ lúc gặp mặt đầu tiên đã như vậy. Có lẽ Mậu Ly cũng thế.
“Tôi đương nhiên đồng ý.”
Nghe thấy câu trả lời này của Lăng Hạo, Mậu Ly xoay người bước đi, Lăng Hạo vội vàng đuổi theo đằng sau. Anh Đào nhìn thấy Lăng Hạo vội vã chạy ra khỏi văn phòng, mặc dù có chút thắc mắc, nhưng cũng không dám hỏi.
Bước ra đến phía ngoài, Lăng Hạo mới phát hiện còn có một người nữa cùng đi, đó là cậu em họ Ninh Tiêu.
“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi, tôi biết Sở Phương hiện giờ đang ở đâu.” Mậu Ly lạnh lùng xoay người, giống như không muốn nhìn thấy bộ dạng của Lăng Hạo vậy.
Lăng Hạo có chút kỳ lạ hỏi : “Chỉ có ba chúng ta thôi sao? Không cần Dịch Đạo và Thợ săn đi cùng giúp sức à ?”
Mậu Ly ngừng lại một chút, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười khinh bỉ chế nhạo : “Sao ? Anh sợ chết à ? Không sao cả, anh có thể lựa chọn quay về.”
“Tôi không sợ chết !” Lăng Hạo cũng có chút tức giận , nhưng lý trí vẫn khống chế được cảm xúc của anh ta , “Tôi chỉ e là không có khả năng để cứu Bách Phú mà thôi.”
Ninh Tiêu cũng do dự hướng về phía Mậu Ly hỏi : “Anh họ nói cũng không sai, tôi và anh ấy đều không biết pháp thuật, nếu như không giúp được anh, ngược lại còn khiến anh bị liên lụy thì phải làm sao ? Hay là cứ gọi Thợ săn và Dịch Đạo đi cùng .”
Cùng một lời nói, Mậu Ly lại không hề có ác cảm với Ninh Tiêu, ngược lại cười nhẹ, nhỏ giọng nói : “Cậu vẫn thế, thật dễ dàng tin người khác quá.”
Nói xong, Mậu Ly dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào Lăng Hạo : “Lần này tôi muốn anh đi cùng, đương nhiên có lý do để anh đi. Nếu như anh là một nam nhân, thì đừng hỏi gì cả, đi theo tôi.” Sau đó quay người bước đi, không nói thêm lời nào.
Ninh Tiêu và Lăng Hạo thấy Mậu Ly quyết liệt như vậy, lại nghĩ tới sự thần bí cùng sức mạnh của Mậu Ly, vì vậy cắn răng, xuất phát cùng anh ta.
Mậu Ly phụ trách lái xe, không biết có phải là vì ngủ không đủ, mà Lăng Hạo dần dần đã ngủ thiếp đi mất. Khi tỉnh lại lần nữa, thấy Ninh Tiêu cũng đang gục đầu trên vai anh ta ngủ say.
Lăng Hạo đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy kỳ quái vì chẳng hiểu mình đang ở đâu, nhưng chưa kịp hỏi, đã lại lần nữa mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ.
*
“Chúng ta đến rồi, dậy đi.” Mậu Ly dùng giọng nói lạnh lẽo của anh ta đánh thức Lăng Hạo và Ninh Tiêu.
Hai người đang chìm đắm trong giấc ngủ vội vã dụi dụi mắt, bước từ trong xe xuống. Mậu Ly chẳng nói gì hết, chỉ dẫn đường đi phía trước hai người họ.
Đi mãi đi mãi, Lăng Hạo đột nhiên phát hiện ra có chỗ không đúng. Tiêp đó, mỗi một bước đi, lại càng tăng thêm sự nghi ngờ. Bởi vì chuyện lần trước để lại ấn tượng quá sâu sắc, khiến dù cho có trong giấc mộng, những cảnh tượng đáng sợ này anh ta vẫn không cách nào quên được.
Do dự một lúc lâu, Lăng Hạo cuối cùng vẫn là không dám tin tưởng mở miệng hỏi : “Nơi này … …là đường đi về phía thôn Nhạn Đề đúng không ?”
Ninh Tiêu vừa nghe vậy, đã ngây ra. Mặc dù chưa từng tới thôn Nhạn Đề, nhưng cũng đã được nghe mấy người Bách Phú kể qua. Hơn nữa, thời gian đó, Kỷ Nhan còn thường xuyên gọi điện thoại, yêu cầu anh ta nghe ngóng chuyện ở thôn Nhạn Đề này. Đáng tiếc là, những thám tử giỏi được thuê, đều chẳng thể nghe ngóng được dù chỉ một tin tức nhỏ. May mà không để lỡ việc, nếu không làm sao nhìn mặt anh họ được nữa.
Nhưng thôn Nhạn Đề không phải ở Tương Tây sao ? Làm sao có thể chỉ trong thời gian chưa đầy một đêm, mà đã có thể lái xe đến tận Tương Tây được ? Ninh Tiêu dụi dụi mắt lén nhìn Mậu Ly.
Mậu Ly thấy vậy bèn nói : “Không sai, hiện giờ chúng ta đúng là đang trên đường đi đến thôn Nhạn Đề.”
Lời này của Mậu Ly khiến hai người họ trợn hết cả mắt, cùng len lén liếc nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ tối. Cũng chính là nói, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, họ đã lái xe đến được nơi mà máy bay cũng phải mất đến hơn một tiếng mới tới.
Trời ơi, chuyện này làm sao có thể !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.