Chương 122: Quyển 4 - Chương 121: Cuộc Chiến Của Nam Nhân ( hai )
Kiya.s
03/01/2017
***
Mậu Ly thấy vậy bèn nói : “Không sai, hiện giờ chúng ta đúng là đang trên đường đi đến thôn Nhạn Đề.”
Lời này của Mậu Ly khiến hai người họ trợn hết cả mắt, cùng len lén liếc nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ tối. Cũng chính là nói, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, họ đã lái xe đến được nơi mà máy bay cũng phải mất đến hơn một tiếng mới tới.
Trời ơi, chuyện này làm sao có thể ! ~
*
Mậu Ly giống như nhìn thấu tâm tư Lăng Hạo vậy, khinh thường động đậy khóe miệng một chút nói : “Điều này đối với người bình thường như anh đương nhiên là không thể nào, có điều, đối với tôi mà nói, những điều này chẳng là gì cả.”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Mậu Ly như không có biểu tình gì, lại như đang có vẻ mặt rất phức tạp. Lăng Hạo với Ninh Tiêu ở bên cạnh thấy vậy đúng là chẳng thể hiểu được, cũng không cách nào đoán được suy nghĩ của Mậu Ly. Điều hiện giờ có thể khẳng định là , bọn họ đúng là đã tới được thôn Nhạn Đề. Vậy Sở Phương cũng đến đây rồi sao ?
Mậu Ly tiến lên phía trước với tốc độ rất nhanh, Ninh Tiêu và Lăng Hạo hai người phải mất hết sức mới đuổi theo được, hai người họ vì không muốn bị người này vứt lại quá xa nên đành cắn răng mà theo sát. Cuối cùng, đã đến được đỉnh núi, tiếc là thôn Nhạn Đề giờ đã chỉ còn lại một cảnh tượng thê lương hoang tàn.
Như thể đã biết rõ Sở Phương đang ở nơi nào, Mậu Ly lập tức đi về nơi từng có căn nhà gỗ nhỏ của Từ lão bà. Quả nhiên, ở trước cửa đang có một người như tượng gỗ đứng ở nơi đó, một thân ảnh bất động.
Lăng Hạo và Ninh Tiêu dừng bước chân, sẵn sàng chuẩn bị đối mặt với sự tập kích sắp xảy ra.
“Con gái của ta đâu ?” Bóng đen bất động kia mở lời hỏi.
Quả nhiên không hề sai, đúng là Sở Phương.
Con gái của hắn … …Lăng Hạo và Ninh Tiêu nhớ tới Từ lão bà đã được Bách Phú nhắc đến. Lẽ nào Từ lão bà kia chính là con gái của Sở Phương ?
“Con gái của ta đâu ?” Sở Phương mạnh mẽ quay đầu lại, gương mặt hiện lên vẻ dữ tợn, trong mắt đang phóng ra ánh sáng đỏ rực, nhìn trực diện vào Mậu Ly.
Mậu Ly không có đến nửa điểm khiếp đảm, vẫn là nụ cười tà như cũ, hỏi ngược lại : “Ngươi nói xem ?”
Ba chữ đơn giản này khiến cho Sở Phương như con dã thú lên cơn, điên cuồng xông thẳng về phía Mậu Ly. Tốc độ đó người thường tuyệt đối không thể nào đạt tới được, thậm chí đến trên mặt đất cũng bị Sở Phương dẫm xuống phát ra thành một đường màu xanh. Song đối mặt với Sở Phương đang điên cuồng này, Mậu Ly chỉ xoay người, đã nhẹ nhàng tránh được.
Hiện trường lúc này như đấu trường đấu bò tót ở Tây Ban Nha vậy. Mậu Ly chính là đấu sĩ tiêu sái tuẫn mỹ, còn Sở Phương lại là con bò đực đang bị chọc giận đến phát hung dữ. Lăng Hạo và Ninh Tiêu đứng ở một bên quan sát cân nhắc, rất muốn giúp sức, nhưng lại cảm thấy hoàn toàn chẳng có chút khả năng, sợ là thậm chí đi giúp mà lại còn gây rắc rối thêm.
Lăng Hạo len lén nắm chặt một thanh gỗ, chuẩn bị chiến đấu.
Sở Phương bị Mậu Ly trêu đùa suốt một lúc lâu cuối cùng đã bình tĩnh hơn, hắn âm u nhìn gương mặt không chút biểu tình của Mậu Ly, đột nhiên cười lớn lên. Sau đó, Sở Phương nhắm hai mắt lại, lầm bầm niệm chú.
Cùng với âm thanh niệm chú, khắp bốn bề lại vang lên tiếng “dong dong” . Hơn nữa cái âm thanh “dong dong” đó càng lúc lại càng nhiều hơn, càng lúc càng to hơn, đến cả mặt trăng trên bầu trời cũng bị dọa trốn vào trong mây đen.
Lăng Hạo căng thẳng nhỏ giọng nhắc nhở Ninh Tiêu : “Có điểm không bình thường, phải cẩn thận một chút, trên mặt đất có gậy đấy.” Sau đó nắm chắc lấy khúc gỗ trong tay mình, đến nỗi lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi.
Kỳ thực cho đến lúc này, Lăng Hạo vẫn không hiểu mục đích của Mậu Ly khi gọi mình đến đây cùng, bản thân anh liệu có chỗ nào giúp đỡ được hay không. Nhưng, Mậu Ly cái tên kiêu ngạo xảo quyệt này cực kỳ khiến anh ta không ưa, song lại mang đến một cảm giác khác khiến cho anh ta có thể tin cậy được.
Hơn nữa, Lăng Hạo cũng tin là, Mậu Ly yêu cầu anh ta đi cùng, nhất định là đã có dự định của hắn ta, mà những gì Lăng Hạo hiện đang làm đây, nhất định là có thể giúp được Bách Phú.
Chỉ cần nghĩ đến điều này thì còn gì quan trọng hơn nữa ? Bản thân vốn là một người đàn ông, lại có gì phải sợ hãi, cùng lắm thì cũng chỉ là chết mà thôi.
Ninh Tiêu và Lăng Hạo đứng đối lưng vào nhau, hai người vừa bị rơi vào trong bóng tối nhất thời chưa thích ứng lại được, không thể không căng hết cả tai lên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh mình. Song điều làm họ không thể ngờ được là, nguy hiểm lại không hề đến từ bốn phía.
Đột nhiên một trận đau nhức xuyên đến tận tim, khiến Lăng Hạo suýt nữa thì kêu thành tiếng, anh ta cố hết sức nhẫn nhịn, lập tức đẩy Ninh Tiêu đang đứng bên cạnh ra, hét lớn : “Mau tránh ra ! Cẩn thận dưới chân !”
Ninh Tiêu bị Lăng Hạo đẩy một cái, có chút đứng không vững. Khi cân bằng lại rồi anh ta mới nhìn thấy rõ, dưới chân Lăng Hạo đang có vô số những cánh tay nho nhỏ kéo chặt lấy chân anh ta. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi ngẩn ra đó, Ninh Tiêu lập tức cũng bị một bàn tay đen xì giữ chắc lấy bờ vai.
Lăng Hạo dùng sức đập thanh gỗ trong tay mình, muốn đánh đuổi những bàn tay bé xíu đang nắm lấy chân anh ta, cùng với bàn tay đen ngòm kia. Tuy nhiên, tất cả chỉ là vô nghĩa. Bất luận Lăng Hạo có cố gắng đến bao nhiêu, thì những bàn tay đó vẫn như chẳng hề cảm giác thấy chút gì đau đớn kéo chặt lấy anh ta, làm thế nao cũng không buông tay.
Rõ ràng những bàn tay kia là từ dưới đất chui lên, khiến cho mặt đất vốn bằng phẳng giờ đang bị cày xới lên không biết bao nhiêu đất cát, mỗi một lần Lăng Hạo vung gậy, đều mang theo vô số đất đá, hơn nữa còn vung vãi khắp nơi. Rất nhanh, cây gậy gỗ trong tay Lăng Hạo đã bị gẫy làm hai.
Cắn cắn răng, Ninh Tiêu lấy từ trong ngực ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh đen. Trên thân kiếm đã bị vương đầy những vết rêu xanh, lưỡi kiếm nhìn qua cùn đến mức có lẽ một mớ rau cũng chẳng cắt được.
Lúc đầu khi Mậu Ly đưa thanh kiếm đồng xanh này cho Ninh Tiêu, Ninh Tiêu cũng đã thấy vô cùng nghi ngờ, cái thanh kiếm nhỏ chẳng khác gì phế liệu này để làm gì chứ ? có điều thấy Mậu Ly nhiệt tình quá mức, kiến Ninh Tiêu chỉ đành tươi cười nhận lấy.
Hiện giờ thanh gỗ trong tay Ninh Tiêu còn thảm hại hơn của Lăng Hạo, đã bị gẫy thành bốn năm khúc. Trước mắt ngoài thanh kiếm cũ này, đã chẳng còn thứ vũ khí gì khác.
Song nằm ngoài dự liệu của Ninh Tiêu, thanh kiếm đồng xanh nho nhỏ này lại ẩn chứa một sức mạnh chẳng hề nhỏ bé chút nào. Về điểm này, kể từ lúc anh ta rút kiếm từ trong người ra đã cảm nhận được. Ở giữa nơi toàn là yêu khí vây quanh này, thanh kiếm đồng xanh phát ra một đạo ánh sáng màu xanh tím sáng. Đến cả lưỡi kiếm cùn đến không thể cùn hơn, cũng đang phát ra sát khí lạnh lẽo.
Ninh Tiêu dùng lực vung thanh kiếm đồng xanh lên, mỗi lần ánh sáng xanh tím chém xuống đám tay quỷ, đều có thể nghe thấy âm thanh thê lương thét lên . Chém hết những bàn tay đang bám lấy trên người mình và Lăng Hạo xong, lại còn chém ra cả một đường máu giữa vô số những bàn tay quỷ kia.
Đám tay quỷ bị kiếm khí áp đảo dường như đã lĩnh ngộ ra được sự lợi hại của kiếm đồng, vội vã rút tay về trong mặt đất.
Ở ngoài xa kia Mậu Ly và Sở Phương cũng đang đánh nhau đến khó mà phân được ai là ai, chỉ thấy hai cái bóng màu đen đang cuốn lấy nhau phía xa xa. Mặc dù tạm thời Mậu Ly có thể ứng phó được, song động tác của anh ta luôn bị chậm hơn một chút, dường như có gì đó không thích hợp. Ninh Tiêu quan sát Mậu Ly, trong lòng nổt lên nỗi bất an vô cùng.
“Kiếm của cậu từ đâu mà ra thế ?” Lăng Hạo chật vật mới thoát ra khỏi nguy hiểm, xoa xoa đôi chân đang đau nhức hỏi.
“Là Mậu Ly đưa cho em.” Ninh Tiêu lập tức trả lời, “Anh ta nói việc lần này có thể nguy hiểm, cho nên đưa thanh kiếm này. Anh ta không đưa cho anh nữa sao ?”
Lăng Hạo chán nản, rất không thoải mái cứng ngắc đáp : “Không hề.”
Nghe vậy, Ninh Tiêu lập tức ngậm chặt miệng.
“Hừm.” Lăng Hạo lạnh lùng cười một cái. Mậu Ly không thích anh ta, điểm này Lăng Hạo biết rõ. Cũng giống như anh ta chẳng hề thích Mậu Ly chút nào vậy.
Không thích, nhưng lại cũng không cách nào ghét bỏ. Đây chính là cảm giác sâu sắc nhất của Lăng Hạo đối với Mậu Ly. Không thể không phủ nhận, Mậu Ly đúng là một nam nhân ưu tú. Điểm này khiến Lăng Hạo vô cùng thán phục, cũng khiến Lăng Hạo có không ít đề phòng. Nam nhân này cứ như thiên địch của Lăng Hạo, khiến anh ta lúc nào cũng cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm. Lại thêm gương mặt tuấn mỹ của Mậu Ly, nhiều lúc đến Lăng Hạo cũng nhịn không được mà liếc nhìn. Đồng thời cũng mang đến một sự ghen ghét bài trừ từ sâu trong suy nghĩ : Một người đàn ông , đẹp như thế để làm cái gì ?
Nhất là khi nghĩ đến chuyện Bách Phú và cái tên này đi xem phim, Lăng Hạo lại không ngừng bốc lên cơn ghen trong lòng. Song một Mậu Ly vừa dũng cảm lại vừa tiêu sái trước mắt này, cũng lại khiến cho anh ta từ trong tim thầm bái phục. Trên người Mậu Ly hình như luôn có một sức mạnh thần bí, thu hút lấy anh ta, cũng thu hút những người khác nữa.
Sở Phương liếc thấy Ninh Tiêu và Lăng Hạo đã đánh bại những bàn tay quỷ của hắn, có chút kinh ngạc. Trong mắt lóe lên ánh sáng chết chóc, Sở Phương lại lầm bầm niệm chú
Mậu Ly thấy vậy bèn nói : “Không sai, hiện giờ chúng ta đúng là đang trên đường đi đến thôn Nhạn Đề.”
Lời này của Mậu Ly khiến hai người họ trợn hết cả mắt, cùng len lén liếc nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ tối. Cũng chính là nói, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, họ đã lái xe đến được nơi mà máy bay cũng phải mất đến hơn một tiếng mới tới.
Trời ơi, chuyện này làm sao có thể ! ~
*
Mậu Ly giống như nhìn thấu tâm tư Lăng Hạo vậy, khinh thường động đậy khóe miệng một chút nói : “Điều này đối với người bình thường như anh đương nhiên là không thể nào, có điều, đối với tôi mà nói, những điều này chẳng là gì cả.”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Mậu Ly như không có biểu tình gì, lại như đang có vẻ mặt rất phức tạp. Lăng Hạo với Ninh Tiêu ở bên cạnh thấy vậy đúng là chẳng thể hiểu được, cũng không cách nào đoán được suy nghĩ của Mậu Ly. Điều hiện giờ có thể khẳng định là , bọn họ đúng là đã tới được thôn Nhạn Đề. Vậy Sở Phương cũng đến đây rồi sao ?
Mậu Ly tiến lên phía trước với tốc độ rất nhanh, Ninh Tiêu và Lăng Hạo hai người phải mất hết sức mới đuổi theo được, hai người họ vì không muốn bị người này vứt lại quá xa nên đành cắn răng mà theo sát. Cuối cùng, đã đến được đỉnh núi, tiếc là thôn Nhạn Đề giờ đã chỉ còn lại một cảnh tượng thê lương hoang tàn.
Như thể đã biết rõ Sở Phương đang ở nơi nào, Mậu Ly lập tức đi về nơi từng có căn nhà gỗ nhỏ của Từ lão bà. Quả nhiên, ở trước cửa đang có một người như tượng gỗ đứng ở nơi đó, một thân ảnh bất động.
Lăng Hạo và Ninh Tiêu dừng bước chân, sẵn sàng chuẩn bị đối mặt với sự tập kích sắp xảy ra.
“Con gái của ta đâu ?” Bóng đen bất động kia mở lời hỏi.
Quả nhiên không hề sai, đúng là Sở Phương.
Con gái của hắn … …Lăng Hạo và Ninh Tiêu nhớ tới Từ lão bà đã được Bách Phú nhắc đến. Lẽ nào Từ lão bà kia chính là con gái của Sở Phương ?
“Con gái của ta đâu ?” Sở Phương mạnh mẽ quay đầu lại, gương mặt hiện lên vẻ dữ tợn, trong mắt đang phóng ra ánh sáng đỏ rực, nhìn trực diện vào Mậu Ly.
Mậu Ly không có đến nửa điểm khiếp đảm, vẫn là nụ cười tà như cũ, hỏi ngược lại : “Ngươi nói xem ?”
Ba chữ đơn giản này khiến cho Sở Phương như con dã thú lên cơn, điên cuồng xông thẳng về phía Mậu Ly. Tốc độ đó người thường tuyệt đối không thể nào đạt tới được, thậm chí đến trên mặt đất cũng bị Sở Phương dẫm xuống phát ra thành một đường màu xanh. Song đối mặt với Sở Phương đang điên cuồng này, Mậu Ly chỉ xoay người, đã nhẹ nhàng tránh được.
Hiện trường lúc này như đấu trường đấu bò tót ở Tây Ban Nha vậy. Mậu Ly chính là đấu sĩ tiêu sái tuẫn mỹ, còn Sở Phương lại là con bò đực đang bị chọc giận đến phát hung dữ. Lăng Hạo và Ninh Tiêu đứng ở một bên quan sát cân nhắc, rất muốn giúp sức, nhưng lại cảm thấy hoàn toàn chẳng có chút khả năng, sợ là thậm chí đi giúp mà lại còn gây rắc rối thêm.
Lăng Hạo len lén nắm chặt một thanh gỗ, chuẩn bị chiến đấu.
Sở Phương bị Mậu Ly trêu đùa suốt một lúc lâu cuối cùng đã bình tĩnh hơn, hắn âm u nhìn gương mặt không chút biểu tình của Mậu Ly, đột nhiên cười lớn lên. Sau đó, Sở Phương nhắm hai mắt lại, lầm bầm niệm chú.
Cùng với âm thanh niệm chú, khắp bốn bề lại vang lên tiếng “dong dong” . Hơn nữa cái âm thanh “dong dong” đó càng lúc lại càng nhiều hơn, càng lúc càng to hơn, đến cả mặt trăng trên bầu trời cũng bị dọa trốn vào trong mây đen.
Lăng Hạo căng thẳng nhỏ giọng nhắc nhở Ninh Tiêu : “Có điểm không bình thường, phải cẩn thận một chút, trên mặt đất có gậy đấy.” Sau đó nắm chắc lấy khúc gỗ trong tay mình, đến nỗi lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi.
Kỳ thực cho đến lúc này, Lăng Hạo vẫn không hiểu mục đích của Mậu Ly khi gọi mình đến đây cùng, bản thân anh liệu có chỗ nào giúp đỡ được hay không. Nhưng, Mậu Ly cái tên kiêu ngạo xảo quyệt này cực kỳ khiến anh ta không ưa, song lại mang đến một cảm giác khác khiến cho anh ta có thể tin cậy được.
Hơn nữa, Lăng Hạo cũng tin là, Mậu Ly yêu cầu anh ta đi cùng, nhất định là đã có dự định của hắn ta, mà những gì Lăng Hạo hiện đang làm đây, nhất định là có thể giúp được Bách Phú.
Chỉ cần nghĩ đến điều này thì còn gì quan trọng hơn nữa ? Bản thân vốn là một người đàn ông, lại có gì phải sợ hãi, cùng lắm thì cũng chỉ là chết mà thôi.
Ninh Tiêu và Lăng Hạo đứng đối lưng vào nhau, hai người vừa bị rơi vào trong bóng tối nhất thời chưa thích ứng lại được, không thể không căng hết cả tai lên, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh mình. Song điều làm họ không thể ngờ được là, nguy hiểm lại không hề đến từ bốn phía.
Đột nhiên một trận đau nhức xuyên đến tận tim, khiến Lăng Hạo suýt nữa thì kêu thành tiếng, anh ta cố hết sức nhẫn nhịn, lập tức đẩy Ninh Tiêu đang đứng bên cạnh ra, hét lớn : “Mau tránh ra ! Cẩn thận dưới chân !”
Ninh Tiêu bị Lăng Hạo đẩy một cái, có chút đứng không vững. Khi cân bằng lại rồi anh ta mới nhìn thấy rõ, dưới chân Lăng Hạo đang có vô số những cánh tay nho nhỏ kéo chặt lấy chân anh ta. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi ngẩn ra đó, Ninh Tiêu lập tức cũng bị một bàn tay đen xì giữ chắc lấy bờ vai.
Lăng Hạo dùng sức đập thanh gỗ trong tay mình, muốn đánh đuổi những bàn tay bé xíu đang nắm lấy chân anh ta, cùng với bàn tay đen ngòm kia. Tuy nhiên, tất cả chỉ là vô nghĩa. Bất luận Lăng Hạo có cố gắng đến bao nhiêu, thì những bàn tay đó vẫn như chẳng hề cảm giác thấy chút gì đau đớn kéo chặt lấy anh ta, làm thế nao cũng không buông tay.
Rõ ràng những bàn tay kia là từ dưới đất chui lên, khiến cho mặt đất vốn bằng phẳng giờ đang bị cày xới lên không biết bao nhiêu đất cát, mỗi một lần Lăng Hạo vung gậy, đều mang theo vô số đất đá, hơn nữa còn vung vãi khắp nơi. Rất nhanh, cây gậy gỗ trong tay Lăng Hạo đã bị gẫy làm hai.
Cắn cắn răng, Ninh Tiêu lấy từ trong ngực ra một thanh kiếm nhỏ màu xanh đen. Trên thân kiếm đã bị vương đầy những vết rêu xanh, lưỡi kiếm nhìn qua cùn đến mức có lẽ một mớ rau cũng chẳng cắt được.
Lúc đầu khi Mậu Ly đưa thanh kiếm đồng xanh này cho Ninh Tiêu, Ninh Tiêu cũng đã thấy vô cùng nghi ngờ, cái thanh kiếm nhỏ chẳng khác gì phế liệu này để làm gì chứ ? có điều thấy Mậu Ly nhiệt tình quá mức, kiến Ninh Tiêu chỉ đành tươi cười nhận lấy.
Hiện giờ thanh gỗ trong tay Ninh Tiêu còn thảm hại hơn của Lăng Hạo, đã bị gẫy thành bốn năm khúc. Trước mắt ngoài thanh kiếm cũ này, đã chẳng còn thứ vũ khí gì khác.
Song nằm ngoài dự liệu của Ninh Tiêu, thanh kiếm đồng xanh nho nhỏ này lại ẩn chứa một sức mạnh chẳng hề nhỏ bé chút nào. Về điểm này, kể từ lúc anh ta rút kiếm từ trong người ra đã cảm nhận được. Ở giữa nơi toàn là yêu khí vây quanh này, thanh kiếm đồng xanh phát ra một đạo ánh sáng màu xanh tím sáng. Đến cả lưỡi kiếm cùn đến không thể cùn hơn, cũng đang phát ra sát khí lạnh lẽo.
Ninh Tiêu dùng lực vung thanh kiếm đồng xanh lên, mỗi lần ánh sáng xanh tím chém xuống đám tay quỷ, đều có thể nghe thấy âm thanh thê lương thét lên . Chém hết những bàn tay đang bám lấy trên người mình và Lăng Hạo xong, lại còn chém ra cả một đường máu giữa vô số những bàn tay quỷ kia.
Đám tay quỷ bị kiếm khí áp đảo dường như đã lĩnh ngộ ra được sự lợi hại của kiếm đồng, vội vã rút tay về trong mặt đất.
Ở ngoài xa kia Mậu Ly và Sở Phương cũng đang đánh nhau đến khó mà phân được ai là ai, chỉ thấy hai cái bóng màu đen đang cuốn lấy nhau phía xa xa. Mặc dù tạm thời Mậu Ly có thể ứng phó được, song động tác của anh ta luôn bị chậm hơn một chút, dường như có gì đó không thích hợp. Ninh Tiêu quan sát Mậu Ly, trong lòng nổt lên nỗi bất an vô cùng.
“Kiếm của cậu từ đâu mà ra thế ?” Lăng Hạo chật vật mới thoát ra khỏi nguy hiểm, xoa xoa đôi chân đang đau nhức hỏi.
“Là Mậu Ly đưa cho em.” Ninh Tiêu lập tức trả lời, “Anh ta nói việc lần này có thể nguy hiểm, cho nên đưa thanh kiếm này. Anh ta không đưa cho anh nữa sao ?”
Lăng Hạo chán nản, rất không thoải mái cứng ngắc đáp : “Không hề.”
Nghe vậy, Ninh Tiêu lập tức ngậm chặt miệng.
“Hừm.” Lăng Hạo lạnh lùng cười một cái. Mậu Ly không thích anh ta, điểm này Lăng Hạo biết rõ. Cũng giống như anh ta chẳng hề thích Mậu Ly chút nào vậy.
Không thích, nhưng lại cũng không cách nào ghét bỏ. Đây chính là cảm giác sâu sắc nhất của Lăng Hạo đối với Mậu Ly. Không thể không phủ nhận, Mậu Ly đúng là một nam nhân ưu tú. Điểm này khiến Lăng Hạo vô cùng thán phục, cũng khiến Lăng Hạo có không ít đề phòng. Nam nhân này cứ như thiên địch của Lăng Hạo, khiến anh ta lúc nào cũng cảm thấy có một loại cảm giác nguy hiểm. Lại thêm gương mặt tuấn mỹ của Mậu Ly, nhiều lúc đến Lăng Hạo cũng nhịn không được mà liếc nhìn. Đồng thời cũng mang đến một sự ghen ghét bài trừ từ sâu trong suy nghĩ : Một người đàn ông , đẹp như thế để làm cái gì ?
Nhất là khi nghĩ đến chuyện Bách Phú và cái tên này đi xem phim, Lăng Hạo lại không ngừng bốc lên cơn ghen trong lòng. Song một Mậu Ly vừa dũng cảm lại vừa tiêu sái trước mắt này, cũng lại khiến cho anh ta từ trong tim thầm bái phục. Trên người Mậu Ly hình như luôn có một sức mạnh thần bí, thu hút lấy anh ta, cũng thu hút những người khác nữa.
Sở Phương liếc thấy Ninh Tiêu và Lăng Hạo đã đánh bại những bàn tay quỷ của hắn, có chút kinh ngạc. Trong mắt lóe lên ánh sáng chết chóc, Sở Phương lại lầm bầm niệm chú
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.