Chương 173: Quyển 5 - Chương 172: Quỷ Lịch Của Bách Phú Về Đôi Tình Nhân Mang Mối Thù ( thượ
Kiya.s
03/01/2017
Mạn Hà u buồn cúi mắt xuống, cô ta nhẹ nhàng nói với Trình Phong: “Ta biết, Chính Huy, ta biết lòng chàng. Nếu như còn có kiếp sau, ta nhất định sẽ là người vợ tốt nhất trên thế giới này của chàng.”
*
Trải qua một hồi trầm luân, Bách Phú cuối cùng đã tới được thế giới của Mạn Hà, hơn nữa còn biến thành hóa thân của Mạn Hà.
*
Ta tên là Mạn Hà, phụ thân là trọng thần Bộ lễ của triều đình, gia tộc họ Chung nhà chúng ta là một gia đình lớn trong kinh thành này. Từ nhỏ phụ thân đã đích thân dạy ta đọc sách, cùng học với ta, còn có hắn : Cừu Chính Huy.
Cừu Chính Huy là con trai độc nhất của bạn đồng hương phụ thân ta, do phụ thân hắn sớm qua đời, nên phụ thân ta nhất quyết muốn giúp đỡ cho đứa con nối dõi duy nhất của Cừu gia. Ta và Cừu Chính Huy cùng lớn lên, thanh mai trúc mã, kỳ thực ta cũng chính là thê tử được hắn lựa chọn.
Kể từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, ta chỉ nhớ những gì Cừu Chính Huy đối tốt với ta, ta thích những bông hoa nhỏ màu vàng trên núi, hắn sẽ len lén đi ra khỏi phòng, nửa đêm lên núi. Chỉ là để vào lúc trời rạng sáng, có thể hái được những bông hoa tươi rói vẫn còn đọng trên đó giọt sương ban mai.
Ta nói ta muốn có con rùa nhỏ nơi khe Bạch Nguyệt, hắn sẽ một ngày không biết bao nhiêu lần, đứng ngâm mình suốt trong nước tìm bắt rùa cho ta. Cho mãi đến khi trời đã tối, cho đến khi nương hắn chạy đến nhà ta nhờ tìm con … …
Còn nhớ ngày hôm đó, Cừu Chính Huy hai tay trống rỗng chạy tới buồn bã nói với ta: “Xin lỗi nhé Mạn Hà, trời lạnh quá, rùa nhỏ đều trốn hết cả, ta không bắt được. Có điều muội an tâm, ta nhất định ngày nào cũng sẽ đi, cho đến khi bắt được thì thôi.”
Ta vui vẻ cười cười nói với hắn: “Được a.”
Đúng thực, vào ngày thứ ba đã thấy hắn mang về một con rùa nhỏ đáng yêu màu xanh lục. Đổi lại, lại là một trận đánh mắng khủng khiếp của nương hắn và một tháng nằm dài trên giường vì cảm lạnh.
Phụ thân nói với ta, thân là nữ nhi trong nhà, ta không được phép quá mức tùy tiện, bắt đầu từ bây giờ nên học xem làm thế nào để làm một người vợ đúng mực. Vì thế, ta bắt đầu học thuê thùa và làm điểm tâm.
Chiếc khăn tay đầu tiên mà ta thêu, chiếc bánh điểm tâm đầu tiên ta làm, tất cả đều dành tặng cho Cừu Chính Huy. Nhìn thấy hắn vui vẻ, ta còn thấy vui vẻ hơn.
Không phụ kỳ vọng của phụ thân ta, Cừu Chính Huy đã đỗ trạng nguyên! Ngày hôm đó đã là ngày hạnh phúc nhất của đời ta, bởi vì ngày hôm đó, cũng là ngày mà nương hắn cùng phụ thân ta quyết định ngày đại hôn của chúng ta.
Ta cứ ngỡ rằng, chúng ta sẽ có thể cứ như vậy nắm tay nhau, từng bước đi đến lúc già.
Song có câu nói rất đúng, thiên hữu bất trắc phong vân ( mây gió trên trời không lường trước được )
Phụ thân bởi vì liên lụy tới một vụ án trọng thần nhận hối lộ lớn nên bị Hoàng thượng khâm điểm, kỳ thực gia đình chúng ta đều biết, phụ thân là vì bảo vệ cả gia đình ta nên mới không thể không gia nhập vào.
Mà phụ trách trọng án này, chính là Cừu Chính Huy vừa đỗ trạng nguyên.
Ta cứ ngỡ thân là đồ đệ của phụ thân, là hôn phu tương lai của ta, Chính Huy nhất định sẽ hết sức giúp đỡ chúng ta, bởi vì hắn hiểu phụ thân, hiểu ta.
Nhưng thực ngoài tưởng tượng, Chính Huy không những tra xét đến tận cùng vụ án này, thậm chí còn từ đó tra ra được mấy vụ án có liên quan khác.Chung gia nhà chúng ta thân làm đồng phạm, bị giao cho Cừu Chính Huy phán xử.
Kỳ thực phụ thân ta đều hiểu hết, Chung gia nhà chúng ta bất quá chỉ là con chim đưa đầu ra đỡ đạn, sự phán xử của Chính Huy không những ảnh hưởng tới Chung gia chúng ta, mà còn trực tiếp nhằm vào thủ phạm hối lộ lớn nhất đứng đằng sau vụ án này!
Chính Huy lúc đó là tất cả hi vọng của gia đình chúng ta, lúc phụ thân bị áp giải đi, ta không hề để ý đến tôn nghiêm quỳ xuống đất để cầu xin hắn cứu phụ thân ta. Nhưng bất luận ta có khóc thế nào, có cầu xin thế nào, hắn cũng chỉ dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn ta.
Kể từ lúc đó, ta đã biết quyết định của hắn.
Ngày cả nhà chúng ta bị áp giải vào thiên lao, phụ thân vẫn không ngừng mỉm cười nói với ta: “Mạn Hà à, đừng trách Chính Huy, nó chỉ muốn làm một vị quan tốt. Phụ thân đã làm sai, cũng là chính phụ thân đã dạy nó ‘Làm quan tuyệt đối không được tư tình’. Nó là đồ nhi giỏi nhất, cũng là đứa nghe lời nhất của ta.”
Nhưng, những lời khuyên giải này của phụ thân lại giống như từng mũi tên nhọn đâm sâu vào bên trong trái tim ta. Kỳ thực, Chung gia nhà chúng ta bất quá chỉ là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đấu quyền lực chốn Triều đình mà thôi. Còn Chính Huy … …Chính Huy, người là vị hôn phu tương lai của ta lại chính là con dao sắc để hủy diệt những kẻ hi sinh là gia đình ta!
Chính Huy đã không quan tâm đến chuyện cha ta là ân sư nhiều năm của hắn, không quan tâm đến ta là thê tử sắp qua cửa của hắn, dứt khoát vì chức vị quan lại của mình mà hi sinh chúng ta.
Hắn không xứng làm người yêu thương của Chung Mạn Hà ta!
Từ ngày phải vào thiên lao, Chính Huy không một lần nào đến thăm gia đình chúng ta, mặc dù thức ăn của chúng ta luôn tốt hơn những phạm nhân khác rất nhiều, nhưng thế thì có ý nghĩa gì? Ta không cần những thứ này, ta chỉ hi vọng hắn có thể tha cho phụ thân, tha cho người đáng thương đã vì bảo vệ đứa con nối dõi cuối cùng của một dòng họ mà mất đi danh tiết.
Ngày xử trảm, ta không giống như những người khác. Ta quỳ thẳng trên bục hành hình, nhìn thẳng vào Chính Huy.
Xa quá, ta không thể nhìn rõ ánh mắt của Chính Huy. Nhưng, chỉ cần giây phút đó còn chưa tới, ta vẫn sẽ đối với hắn còn lại hi vọng cuối cùng. Mãi cho đến khi hắn nhấc cây bút lớn lên, viết xuống chữ “trảm” đỏ tươi đó.
Ta không hề khóc, ngược lại còn cười, đến khắc đó ta mới biết hóa ra trong lòng Chính Huy ta chẳng là gì. Cứ như thế, ta mang theo ý cười đó, vì sự bất lực, vì sự khinh miệt, còn vì nỗi đau trong tim … …
Khi đôi tay đao phủ nhấc cây đao cao cao hạ xuống, ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ không hề động đậy nhìn hắn. Vậy mà ta đã nghĩ mọi chuyện sẽ cứ như thế mà kết thúc, nhưng cơn đau và sự phẫn nộ nơi trái tim ta chỉ là bắt đầu.
Mỗi khi ta nhớ lại sự thất vọng khi từng ngày chờ đợi hắn trong thiên lao, nhớ tới vẻ tuyệt tình của hắn khi vứt lệnh bài xuống, nhớ lại máu tươi của phụ thân và nương bị chém trước tiên văng lên người ta, ta lại bắt đầu hận.
Nỗi hận không thể ngừng lại, ý hận tràn ra không ngừng … …
Ta không thể tha thứ cho sự tuyệt tình của hắn, không thể tha thứ cho sự phản bội của hắn. Mỗi ngày chờ đợi trong thiên lao, ta đều hi vọng hắn có thể buông xuống tất cả, nắm lấy tay ta, đưa ta trốn đi, dẫu rằng đến lúc đó sẽ chỉ còn đường chết.
Nhưng, tại sao hắn đến một lời giải thích cũng chưa từng có, ngoài một câu: “Mạn Hà, ân sư ông ấy … …thực sự đã làm chuyện đi ngược lại kỷ cương triều đình, ta thân là mệnh quan trong triều tuyệt đối không thể bênh vực được.”
Hắn chính là người đàn ông mà Chung Mạn Hà ta yêu cả đời sao?
Hắn chính là kẻ trước đây chỉ vì một câu nói của ta, bèn cam tâm tình nguyện xuống sông bắt rùa, lên núi hái hoa sao?
Hắn chính là kẻ mà không nỡ ăn chiếc bánh điểm tâm ta làm rồi để suốt cả tháng, cho mãi đến khi nó hỏng rồi mới chịu ăn, kết quả là bị ốm một trận sao?
Toàn gia bị trảm! Chính là cái kết cho việc ta yêu hắn.
Còn hắn thì sao? Có thực là đã từng yêu ta chăng ? ~
———————————————-
Vốn chuyện tình buồn mới là câu chuyện để lại nhiều day dứt, chuyện này khiến Bibon nhớ tới lời một bài hát, cho phép Bibon được viết thêm mấy dòng để nói thay nỗi buồn của Mạn Hà…
Nho nhỏ(Tiểu tiểu) – Dung Tố Nhi
Hồi ức giống như một người kể chuyện,
Dùng giọng nói thấm đẫm chất quê hương
Vượt dòng kênh suối, băng qua thôn xóm nhỏ
Chờ đợi duyên phận gặp gỡ.
Chàng dùng đất sét xây nên một tòa thành
Hứa rằng tương lai sẽ đón thiếp vào cửa
Đã bao đổi thay, bao lần qua cửa, phí hoài thanh xuân.
Một lời hứa nhỏ nhoi còn chưa chắc chắn
Một giọt lệ nhỏ nhoi vẫn cố kìm nén
Đôi môi non nớt mềm mại lại đang nói lời chia ly.
Từ đó trong lòng thiếp chỉ còn lại một người
Từng bộ dáng lúc nhỏ của chúng ta
Băng ghế nhỏ chàng chuyển cho thiếp ngày xưa đó
Thiếp ham chơi cũng đuổi theo một đường.
Thiếp đang tìm kiếm người trong câu chuyện xưa
Chàng là một phần không thể thiếu trong đó
Chàng nhỏ bé ngủ say dưới tàng cây cổ thụ
Thiếp nhỏ bé ngây ngốc đợi chờ… …
…. …
Sự cảm động nhỏ nhoi mưa vũ bay bay
Sự gượng gạo nhỏ bé khiến người đau khổ
Con người nhỏ bé đó còn chưa biết hôn.
Từ đó trong lòng thiếp chỉ còn lại một người
Từng bộ dáng lúc nhỏ của chúng ta
Lúc đó khi học người ta nói lời yêu như trong vở kịch
Chàng sún răng đến phát âm còn không rõ ràng.
Thiếp đang tìm kiếm người trong câu chuyện xưa
Chàng là một phần không thể thiếu trong đó
Bàn tay nhỏ bé níu chặt một người nhỏ bé
Bảo vệ một vĩnh hằng nhỏ nhoi … …
Không biết đã bạn nào nghe bài này chưa, bài hát “Nhỏ nhoi ” của Dung Tổ Nhi … Đối với Bibon, kỷ niệm thời xưa bé lúc nào cũng là bảo vật đáng quý nhất mà ta không bao giờ quên được !
*
Trải qua một hồi trầm luân, Bách Phú cuối cùng đã tới được thế giới của Mạn Hà, hơn nữa còn biến thành hóa thân của Mạn Hà.
*
Ta tên là Mạn Hà, phụ thân là trọng thần Bộ lễ của triều đình, gia tộc họ Chung nhà chúng ta là một gia đình lớn trong kinh thành này. Từ nhỏ phụ thân đã đích thân dạy ta đọc sách, cùng học với ta, còn có hắn : Cừu Chính Huy.
Cừu Chính Huy là con trai độc nhất của bạn đồng hương phụ thân ta, do phụ thân hắn sớm qua đời, nên phụ thân ta nhất quyết muốn giúp đỡ cho đứa con nối dõi duy nhất của Cừu gia. Ta và Cừu Chính Huy cùng lớn lên, thanh mai trúc mã, kỳ thực ta cũng chính là thê tử được hắn lựa chọn.
Kể từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, ta chỉ nhớ những gì Cừu Chính Huy đối tốt với ta, ta thích những bông hoa nhỏ màu vàng trên núi, hắn sẽ len lén đi ra khỏi phòng, nửa đêm lên núi. Chỉ là để vào lúc trời rạng sáng, có thể hái được những bông hoa tươi rói vẫn còn đọng trên đó giọt sương ban mai.
Ta nói ta muốn có con rùa nhỏ nơi khe Bạch Nguyệt, hắn sẽ một ngày không biết bao nhiêu lần, đứng ngâm mình suốt trong nước tìm bắt rùa cho ta. Cho mãi đến khi trời đã tối, cho đến khi nương hắn chạy đến nhà ta nhờ tìm con … …
Còn nhớ ngày hôm đó, Cừu Chính Huy hai tay trống rỗng chạy tới buồn bã nói với ta: “Xin lỗi nhé Mạn Hà, trời lạnh quá, rùa nhỏ đều trốn hết cả, ta không bắt được. Có điều muội an tâm, ta nhất định ngày nào cũng sẽ đi, cho đến khi bắt được thì thôi.”
Ta vui vẻ cười cười nói với hắn: “Được a.”
Đúng thực, vào ngày thứ ba đã thấy hắn mang về một con rùa nhỏ đáng yêu màu xanh lục. Đổi lại, lại là một trận đánh mắng khủng khiếp của nương hắn và một tháng nằm dài trên giường vì cảm lạnh.
Phụ thân nói với ta, thân là nữ nhi trong nhà, ta không được phép quá mức tùy tiện, bắt đầu từ bây giờ nên học xem làm thế nào để làm một người vợ đúng mực. Vì thế, ta bắt đầu học thuê thùa và làm điểm tâm.
Chiếc khăn tay đầu tiên mà ta thêu, chiếc bánh điểm tâm đầu tiên ta làm, tất cả đều dành tặng cho Cừu Chính Huy. Nhìn thấy hắn vui vẻ, ta còn thấy vui vẻ hơn.
Không phụ kỳ vọng của phụ thân ta, Cừu Chính Huy đã đỗ trạng nguyên! Ngày hôm đó đã là ngày hạnh phúc nhất của đời ta, bởi vì ngày hôm đó, cũng là ngày mà nương hắn cùng phụ thân ta quyết định ngày đại hôn của chúng ta.
Ta cứ ngỡ rằng, chúng ta sẽ có thể cứ như vậy nắm tay nhau, từng bước đi đến lúc già.
Song có câu nói rất đúng, thiên hữu bất trắc phong vân ( mây gió trên trời không lường trước được )
Phụ thân bởi vì liên lụy tới một vụ án trọng thần nhận hối lộ lớn nên bị Hoàng thượng khâm điểm, kỳ thực gia đình chúng ta đều biết, phụ thân là vì bảo vệ cả gia đình ta nên mới không thể không gia nhập vào.
Mà phụ trách trọng án này, chính là Cừu Chính Huy vừa đỗ trạng nguyên.
Ta cứ ngỡ thân là đồ đệ của phụ thân, là hôn phu tương lai của ta, Chính Huy nhất định sẽ hết sức giúp đỡ chúng ta, bởi vì hắn hiểu phụ thân, hiểu ta.
Nhưng thực ngoài tưởng tượng, Chính Huy không những tra xét đến tận cùng vụ án này, thậm chí còn từ đó tra ra được mấy vụ án có liên quan khác.Chung gia nhà chúng ta thân làm đồng phạm, bị giao cho Cừu Chính Huy phán xử.
Kỳ thực phụ thân ta đều hiểu hết, Chung gia nhà chúng ta bất quá chỉ là con chim đưa đầu ra đỡ đạn, sự phán xử của Chính Huy không những ảnh hưởng tới Chung gia chúng ta, mà còn trực tiếp nhằm vào thủ phạm hối lộ lớn nhất đứng đằng sau vụ án này!
Chính Huy lúc đó là tất cả hi vọng của gia đình chúng ta, lúc phụ thân bị áp giải đi, ta không hề để ý đến tôn nghiêm quỳ xuống đất để cầu xin hắn cứu phụ thân ta. Nhưng bất luận ta có khóc thế nào, có cầu xin thế nào, hắn cũng chỉ dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn ta.
Kể từ lúc đó, ta đã biết quyết định của hắn.
Ngày cả nhà chúng ta bị áp giải vào thiên lao, phụ thân vẫn không ngừng mỉm cười nói với ta: “Mạn Hà à, đừng trách Chính Huy, nó chỉ muốn làm một vị quan tốt. Phụ thân đã làm sai, cũng là chính phụ thân đã dạy nó ‘Làm quan tuyệt đối không được tư tình’. Nó là đồ nhi giỏi nhất, cũng là đứa nghe lời nhất của ta.”
Nhưng, những lời khuyên giải này của phụ thân lại giống như từng mũi tên nhọn đâm sâu vào bên trong trái tim ta. Kỳ thực, Chung gia nhà chúng ta bất quá chỉ là vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đấu quyền lực chốn Triều đình mà thôi. Còn Chính Huy … …Chính Huy, người là vị hôn phu tương lai của ta lại chính là con dao sắc để hủy diệt những kẻ hi sinh là gia đình ta!
Chính Huy đã không quan tâm đến chuyện cha ta là ân sư nhiều năm của hắn, không quan tâm đến ta là thê tử sắp qua cửa của hắn, dứt khoát vì chức vị quan lại của mình mà hi sinh chúng ta.
Hắn không xứng làm người yêu thương của Chung Mạn Hà ta!
Từ ngày phải vào thiên lao, Chính Huy không một lần nào đến thăm gia đình chúng ta, mặc dù thức ăn của chúng ta luôn tốt hơn những phạm nhân khác rất nhiều, nhưng thế thì có ý nghĩa gì? Ta không cần những thứ này, ta chỉ hi vọng hắn có thể tha cho phụ thân, tha cho người đáng thương đã vì bảo vệ đứa con nối dõi cuối cùng của một dòng họ mà mất đi danh tiết.
Ngày xử trảm, ta không giống như những người khác. Ta quỳ thẳng trên bục hành hình, nhìn thẳng vào Chính Huy.
Xa quá, ta không thể nhìn rõ ánh mắt của Chính Huy. Nhưng, chỉ cần giây phút đó còn chưa tới, ta vẫn sẽ đối với hắn còn lại hi vọng cuối cùng. Mãi cho đến khi hắn nhấc cây bút lớn lên, viết xuống chữ “trảm” đỏ tươi đó.
Ta không hề khóc, ngược lại còn cười, đến khắc đó ta mới biết hóa ra trong lòng Chính Huy ta chẳng là gì. Cứ như thế, ta mang theo ý cười đó, vì sự bất lực, vì sự khinh miệt, còn vì nỗi đau trong tim … …
Khi đôi tay đao phủ nhấc cây đao cao cao hạ xuống, ta vẫn giữ nguyên tư thế cũ không hề động đậy nhìn hắn. Vậy mà ta đã nghĩ mọi chuyện sẽ cứ như thế mà kết thúc, nhưng cơn đau và sự phẫn nộ nơi trái tim ta chỉ là bắt đầu.
Mỗi khi ta nhớ lại sự thất vọng khi từng ngày chờ đợi hắn trong thiên lao, nhớ tới vẻ tuyệt tình của hắn khi vứt lệnh bài xuống, nhớ lại máu tươi của phụ thân và nương bị chém trước tiên văng lên người ta, ta lại bắt đầu hận.
Nỗi hận không thể ngừng lại, ý hận tràn ra không ngừng … …
Ta không thể tha thứ cho sự tuyệt tình của hắn, không thể tha thứ cho sự phản bội của hắn. Mỗi ngày chờ đợi trong thiên lao, ta đều hi vọng hắn có thể buông xuống tất cả, nắm lấy tay ta, đưa ta trốn đi, dẫu rằng đến lúc đó sẽ chỉ còn đường chết.
Nhưng, tại sao hắn đến một lời giải thích cũng chưa từng có, ngoài một câu: “Mạn Hà, ân sư ông ấy … …thực sự đã làm chuyện đi ngược lại kỷ cương triều đình, ta thân là mệnh quan trong triều tuyệt đối không thể bênh vực được.”
Hắn chính là người đàn ông mà Chung Mạn Hà ta yêu cả đời sao?
Hắn chính là kẻ trước đây chỉ vì một câu nói của ta, bèn cam tâm tình nguyện xuống sông bắt rùa, lên núi hái hoa sao?
Hắn chính là kẻ mà không nỡ ăn chiếc bánh điểm tâm ta làm rồi để suốt cả tháng, cho mãi đến khi nó hỏng rồi mới chịu ăn, kết quả là bị ốm một trận sao?
Toàn gia bị trảm! Chính là cái kết cho việc ta yêu hắn.
Còn hắn thì sao? Có thực là đã từng yêu ta chăng ? ~
———————————————-
Vốn chuyện tình buồn mới là câu chuyện để lại nhiều day dứt, chuyện này khiến Bibon nhớ tới lời một bài hát, cho phép Bibon được viết thêm mấy dòng để nói thay nỗi buồn của Mạn Hà…
Nho nhỏ(Tiểu tiểu) – Dung Tố Nhi
Hồi ức giống như một người kể chuyện,
Dùng giọng nói thấm đẫm chất quê hương
Vượt dòng kênh suối, băng qua thôn xóm nhỏ
Chờ đợi duyên phận gặp gỡ.
Chàng dùng đất sét xây nên một tòa thành
Hứa rằng tương lai sẽ đón thiếp vào cửa
Đã bao đổi thay, bao lần qua cửa, phí hoài thanh xuân.
Một lời hứa nhỏ nhoi còn chưa chắc chắn
Một giọt lệ nhỏ nhoi vẫn cố kìm nén
Đôi môi non nớt mềm mại lại đang nói lời chia ly.
Từ đó trong lòng thiếp chỉ còn lại một người
Từng bộ dáng lúc nhỏ của chúng ta
Băng ghế nhỏ chàng chuyển cho thiếp ngày xưa đó
Thiếp ham chơi cũng đuổi theo một đường.
Thiếp đang tìm kiếm người trong câu chuyện xưa
Chàng là một phần không thể thiếu trong đó
Chàng nhỏ bé ngủ say dưới tàng cây cổ thụ
Thiếp nhỏ bé ngây ngốc đợi chờ… …
…. …
Sự cảm động nhỏ nhoi mưa vũ bay bay
Sự gượng gạo nhỏ bé khiến người đau khổ
Con người nhỏ bé đó còn chưa biết hôn.
Từ đó trong lòng thiếp chỉ còn lại một người
Từng bộ dáng lúc nhỏ của chúng ta
Lúc đó khi học người ta nói lời yêu như trong vở kịch
Chàng sún răng đến phát âm còn không rõ ràng.
Thiếp đang tìm kiếm người trong câu chuyện xưa
Chàng là một phần không thể thiếu trong đó
Bàn tay nhỏ bé níu chặt một người nhỏ bé
Bảo vệ một vĩnh hằng nhỏ nhoi … …
Không biết đã bạn nào nghe bài này chưa, bài hát “Nhỏ nhoi ” của Dung Tổ Nhi … Đối với Bibon, kỷ niệm thời xưa bé lúc nào cũng là bảo vật đáng quý nhất mà ta không bao giờ quên được !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.