Chương 174: Quyển 5 - Chương 173: Quỷ Lịch Của Bách Phú Về Đôi Tình Nhân Mang Mối Thù ( hạ)
Kiya.s
03/01/2017
Toàn gia bị trảm! Chính là cái kết cho việc ta yêu hắn.
Còn hắn thì sao? Có thực là đã từng yêu ta chăng ? ~
*
Ta nhìn thấy bộ dạng Chính Huy rơi lệ trước mộ ta, bởi vì ta đang đứng trước mặt hắn.
Chính Huy mang đến thứ ta thích nhất, mang đến bó hoa vàng nhỏ còn vương sương mai và chú rùa nhỏ màu xanh lục, chỉ có điều những giọt lệ của hắn đã khiến sương mai không còn trong suốt.
Không biết có phải vì người và quỷ khác biệt hay không, mà ta không nghe được hắn nói gì, chỉ nhìn thấy từng hàng lệ đang rơi. Đến giờ , làm những việc này còn có ý nghĩa gì? Nhìn thấy hắn đến đây chỉ khiến ta càng thêm phẫn nộ, càng thêm uất hận.
Không biết có phải do oán khí quá nặng, mà cả gia đình chúng ta không thể nào đi đầu thai được. Hơn nữa phụ thân nương và các huynh tỉ tẩu tẩu, còn không ngừng phải chịu đựng cơn thống khổ và oán hận lặp đi lặp lại khi cái chết đến với họ, ta dù không đến nỗi như vậy, song cũng không cách nào thoát khỏi sự giày vò của thù hận và đau lòng.
Cho đến một ngày, có một người nhẹ nhàng nói với ta: “Đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi báo thù, đến lúc đó người nhà của ngươi sẽ được đầu thai chuyển thế, không còn phải chịu đựng sự thống khổ nơi đoạn đầu đài … ”
Ta không nhìn được hình dáng của hắn, song lại tin tưởng vào lời hắn nói. Bởi vì ta không còn lựa chọn nào khác, căn bản không ai có thể giúp được ta.
*
Một nghìn năm qua đi, Chung gia chúng ta đã phải chịu đựng thống khổ suốt một nghìn năm.
Nhưng kẻ đó không hề lừa gạt ta, ta được giải thoát ra khỏi mười ba lời nguyền, hơn nữa còn gặp được hắn — cái kẻ đã khiến gia đình ta đau đến đứt gan đứt ruột. Ta ngày nào cũng nghĩ xem nên trừng phạt hắn thế nào, đã nghĩ suốt một nghìn năm nay.
Ngày đó lúc gặp hắn, ta nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn, ta cứ ngỡ hắn đã nhận ra mình. Song vừa nghĩ vậy ta liền cười nhạo bản thân mình, hắn sớm đã không còn là hắn của nghìn năm trước, làm sao có thể nhớ nổi một Chung Mạn Hà nhỏ bé như ta.
Sau khi gặp lại hắn lần nữa ta mới biết, hóa ra kiếp này hắn tên là Trình Phong. Bất luận hắn có tên gì, ta nhất định phải dùng máu của hắn để rửa sạch oán khí của chúng ta. Kẻ thần bí giấu mặt kia đã từng nói, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho gia đình chúng ta được đầu thai chuyển kiếp, kết thúc hết những thống khổ lâu nay, cũng có thể hóa giải hoàn toàn thù hận trong lòng ta.
Còn làm bằng cách gì ư? Ta cũng muốn khiến hắn phải nếm sự thống khổ ở kiếp trước của ta, để hắn biết được bị một người mình tin tưởng bán đứng trái tim sẽ đau nhức thế nào, sẽ chua xót thế nào.
Ta muốn hắn cảm nhận sự hoảng sợ và tuyệt vọng trước lúc chết. Cái tên bảo vệ nào đó, chẳng qua chỉ là để cảnh cáo hắn, rằng đó chính là kết cục chờ đợi hắn.
Ha ha, cứ nghĩ tới gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của hắn, là ta lại thấy vui sướng vô cùng!
Ha ha, cứ nghĩ tới gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của hắn, là ta lại thấy vui sướng vô cùng! ~
*
Không biết có phải là do ý thức còn lưu lại từ kiếp trước, mà kế hoạch của ta tiến hành vô cùng thuận lợi. Thật không ngờ hắn nhanh như vậy đã rơi vào cái bẫy ta bầy ra, có điều, ta không có quá nhiều thời gian để lãng phí, bởi vì càng kéo dài thời gian thì người nhà của ta càng phải chịu nhiều thống khổ hơn.
Dù sao, ta cũng không muốn chơi đùa với hắn thêm nữa.
Tên Dịch Đạo pháp sư ở bên cạnh Chính Huy khiến ta bất an, mặc dù mới nhìn qua, thì hắn cũng chỉ như những pháp sư bình thường khác. Song, trên người hắn còn cất giấu một sức mạnh khiến ta không cách nào bớt lo lắng. Hơn nữa, nếu ta có chuyện gì, thì người nhà của ta, phụ thân và nương ta, tất cả phải làm thế nào? Vĩnh viễn chịu thống khổ sao? Không, ta không thể để mình mạo hiểm như thế.
Sau đó lại thêm một cô gái tên Bách Phú đến đây, ta biết cô ta là ai, cũng biết những việc trước đây của cô ta, chỉ là bản thân cô ta hiện giờ vẫn không rõ những điều đó. Đã từng, ta hận cô ta, vì chính cô ta là kẻ đã mang lại nạn thảm sát diệt môn cho Chung gia chúng ta.
Nhưng, hiện giờ không thế nữa, vì ta đã hiểu … …
Dù ta là chú hồn trói buộc cô ta, nhưng trong lòng ta thực sự không muốn hại cô ta, bởi vì thứ ta muốn không chỉ có tự do. Chỉ cần người nhà chúng ta được thoát ra khỏi nỗi thống khổ không ngừng lặp đi lặp lại, là ta có thể biến mất rồi.
Có lẽ đây chính là số mệnh của ta.
Chẳng dễ dàng gì mới tìm được cơ hội để xuống tay, song lại bị một kẻ kỳ quái phá hỏng kế hoạch của ta. Kẻ này khiến ta ngửi thấy được mùi vị nguy hiểm, cũng giống như Dịch Đạo, ta không thể nhìn thấy được kiếp trước của hắn, những việc trước đây của hắn, thậm chí còn không thể cảm nhận được sức mạnh của hắn.
Đối mặt với kẻ này, ta chỉ đành trốn đi. Nếu không, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sức mạnh không lường được của hắn nuốt mất.
Khi nhìn thấy Chính Huy một mình đi tới đây, ta còn ngỡ kế hoạch của mình đã thành công. Khi hắn run rẩy bước qua con đường máu, ta lần đầu tiên thấy tim mình mềm đi, thậm chí còn có mâu thuẫn không biết liệu mình có xuống tay được nữa không. Có điều cứ nhìn thấy phụ thân nương và các huynh tỉ tẩu tẩu đáng thương của ta, là ta lại biết mình không hề lựa chọn sai.
Vào giây phút con dao kia cắm vào thân thể Chính Huy, nó cũng đã cắm vào cả trái tim ta.
Nực cười là, chính vào lúc ta muốn hi sinh chính mình để cùng được ra đi với Chính Huy thì lại phát hiện ra, hóa ra ta đã rơi vào một cái bẫy. Đương nhiên ta phẫn nộ, oán khí tích tụ suốt nghìn năm nay đã bộc phát ra, ta căn bản không thể khống chế được, cũng không muốn kìm nén nữa.
Ta phải giết chết chúng, mặc dù biết mình có thể không làm được điều đó. Còn gì phải sợ hơn nữa, cùng lắm thì chỉ là tan biến, đã chết một lần, đau đớn suốt nghìn năm, còn có gì có thể khiến ta sợ hãi hơn?
Vậy mà, khi Chính Huy che chắn trước mặt ta, dùng thân thể để chống đỡ thanh kiếm đen có thể hủy diệt ta bất cứ lúc nào kia, ta đột nhiên nhớ tới những ngày tháng vui vẻ thời thơ ấu: cùng Chính Huy lén giấu cha trốn đi bắt dế mèn, kết quả ta lại bị vấp ngã, còn bắt hắn phải cõng ta về nhà; khi chúng ta cùng ra ngọn núi phía sau nhà hắn đi bắt thỏ con, kết quả ngược lại còn bị nó cắn cho một phát, hắn còn nhanh mồm nhanh miệng nói với ta chẳng đau chút nào; khi ta không cẩn thận để đổ mực lên bức họa mà phụ thân thích nhất, Chính Huy đã đứng ra gánh tội giúp ta, còn bị phụ thân đánh cho một trận thật đau … …
Những giọt máu rơi xuống từ trên người Chính Huy giống như chiếc chìa khóa, nhất thời đánh thức bản thân ta. Đến lúc đó ta mới phát hiện ra, kỳ thực ta chưa bào giờ hận qua chàng. Cái mà ta nghĩ là hận đó, chỉ là biến thân của tình yêu mà thôi. Hóa ra khoảng cách giữa yêu và hận lại gần như vậy, chỉ cách nhau có một sợi dây.
Giống như Dịch Đạo đã nói, sự tỉnh ngộ của ta đã giải thoát hết cả gia đình ta, hóa ra nỗi đau khổ mà họ phải chịu đựng là vì chấp niệm của chính ta.
Khi ta buông được xuống, họ cũng được giải thoát!
Hiện giờ ta đã không còn ước nguyện nào khác, chỉ hi vọng mình có cơ hội được đầu thai chuyển kiếp, kiếp sau nếu có cơ hội gặp lại chàng, ta sẽ làm một thê tử tốt nhất.
Còn hắn thì sao? Có thực là đã từng yêu ta chăng ? ~
*
Ta nhìn thấy bộ dạng Chính Huy rơi lệ trước mộ ta, bởi vì ta đang đứng trước mặt hắn.
Chính Huy mang đến thứ ta thích nhất, mang đến bó hoa vàng nhỏ còn vương sương mai và chú rùa nhỏ màu xanh lục, chỉ có điều những giọt lệ của hắn đã khiến sương mai không còn trong suốt.
Không biết có phải vì người và quỷ khác biệt hay không, mà ta không nghe được hắn nói gì, chỉ nhìn thấy từng hàng lệ đang rơi. Đến giờ , làm những việc này còn có ý nghĩa gì? Nhìn thấy hắn đến đây chỉ khiến ta càng thêm phẫn nộ, càng thêm uất hận.
Không biết có phải do oán khí quá nặng, mà cả gia đình chúng ta không thể nào đi đầu thai được. Hơn nữa phụ thân nương và các huynh tỉ tẩu tẩu, còn không ngừng phải chịu đựng cơn thống khổ và oán hận lặp đi lặp lại khi cái chết đến với họ, ta dù không đến nỗi như vậy, song cũng không cách nào thoát khỏi sự giày vò của thù hận và đau lòng.
Cho đến một ngày, có một người nhẹ nhàng nói với ta: “Đồng ý với ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi báo thù, đến lúc đó người nhà của ngươi sẽ được đầu thai chuyển thế, không còn phải chịu đựng sự thống khổ nơi đoạn đầu đài … ”
Ta không nhìn được hình dáng của hắn, song lại tin tưởng vào lời hắn nói. Bởi vì ta không còn lựa chọn nào khác, căn bản không ai có thể giúp được ta.
*
Một nghìn năm qua đi, Chung gia chúng ta đã phải chịu đựng thống khổ suốt một nghìn năm.
Nhưng kẻ đó không hề lừa gạt ta, ta được giải thoát ra khỏi mười ba lời nguyền, hơn nữa còn gặp được hắn — cái kẻ đã khiến gia đình ta đau đến đứt gan đứt ruột. Ta ngày nào cũng nghĩ xem nên trừng phạt hắn thế nào, đã nghĩ suốt một nghìn năm nay.
Ngày đó lúc gặp hắn, ta nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn, ta cứ ngỡ hắn đã nhận ra mình. Song vừa nghĩ vậy ta liền cười nhạo bản thân mình, hắn sớm đã không còn là hắn của nghìn năm trước, làm sao có thể nhớ nổi một Chung Mạn Hà nhỏ bé như ta.
Sau khi gặp lại hắn lần nữa ta mới biết, hóa ra kiếp này hắn tên là Trình Phong. Bất luận hắn có tên gì, ta nhất định phải dùng máu của hắn để rửa sạch oán khí của chúng ta. Kẻ thần bí giấu mặt kia đã từng nói, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho gia đình chúng ta được đầu thai chuyển kiếp, kết thúc hết những thống khổ lâu nay, cũng có thể hóa giải hoàn toàn thù hận trong lòng ta.
Còn làm bằng cách gì ư? Ta cũng muốn khiến hắn phải nếm sự thống khổ ở kiếp trước của ta, để hắn biết được bị một người mình tin tưởng bán đứng trái tim sẽ đau nhức thế nào, sẽ chua xót thế nào.
Ta muốn hắn cảm nhận sự hoảng sợ và tuyệt vọng trước lúc chết. Cái tên bảo vệ nào đó, chẳng qua chỉ là để cảnh cáo hắn, rằng đó chính là kết cục chờ đợi hắn.
Ha ha, cứ nghĩ tới gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của hắn, là ta lại thấy vui sướng vô cùng!
Ha ha, cứ nghĩ tới gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của hắn, là ta lại thấy vui sướng vô cùng! ~
*
Không biết có phải là do ý thức còn lưu lại từ kiếp trước, mà kế hoạch của ta tiến hành vô cùng thuận lợi. Thật không ngờ hắn nhanh như vậy đã rơi vào cái bẫy ta bầy ra, có điều, ta không có quá nhiều thời gian để lãng phí, bởi vì càng kéo dài thời gian thì người nhà của ta càng phải chịu nhiều thống khổ hơn.
Dù sao, ta cũng không muốn chơi đùa với hắn thêm nữa.
Tên Dịch Đạo pháp sư ở bên cạnh Chính Huy khiến ta bất an, mặc dù mới nhìn qua, thì hắn cũng chỉ như những pháp sư bình thường khác. Song, trên người hắn còn cất giấu một sức mạnh khiến ta không cách nào bớt lo lắng. Hơn nữa, nếu ta có chuyện gì, thì người nhà của ta, phụ thân và nương ta, tất cả phải làm thế nào? Vĩnh viễn chịu thống khổ sao? Không, ta không thể để mình mạo hiểm như thế.
Sau đó lại thêm một cô gái tên Bách Phú đến đây, ta biết cô ta là ai, cũng biết những việc trước đây của cô ta, chỉ là bản thân cô ta hiện giờ vẫn không rõ những điều đó. Đã từng, ta hận cô ta, vì chính cô ta là kẻ đã mang lại nạn thảm sát diệt môn cho Chung gia chúng ta.
Nhưng, hiện giờ không thế nữa, vì ta đã hiểu … …
Dù ta là chú hồn trói buộc cô ta, nhưng trong lòng ta thực sự không muốn hại cô ta, bởi vì thứ ta muốn không chỉ có tự do. Chỉ cần người nhà chúng ta được thoát ra khỏi nỗi thống khổ không ngừng lặp đi lặp lại, là ta có thể biến mất rồi.
Có lẽ đây chính là số mệnh của ta.
Chẳng dễ dàng gì mới tìm được cơ hội để xuống tay, song lại bị một kẻ kỳ quái phá hỏng kế hoạch của ta. Kẻ này khiến ta ngửi thấy được mùi vị nguy hiểm, cũng giống như Dịch Đạo, ta không thể nhìn thấy được kiếp trước của hắn, những việc trước đây của hắn, thậm chí còn không thể cảm nhận được sức mạnh của hắn.
Đối mặt với kẻ này, ta chỉ đành trốn đi. Nếu không, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sức mạnh không lường được của hắn nuốt mất.
Khi nhìn thấy Chính Huy một mình đi tới đây, ta còn ngỡ kế hoạch của mình đã thành công. Khi hắn run rẩy bước qua con đường máu, ta lần đầu tiên thấy tim mình mềm đi, thậm chí còn có mâu thuẫn không biết liệu mình có xuống tay được nữa không. Có điều cứ nhìn thấy phụ thân nương và các huynh tỉ tẩu tẩu đáng thương của ta, là ta lại biết mình không hề lựa chọn sai.
Vào giây phút con dao kia cắm vào thân thể Chính Huy, nó cũng đã cắm vào cả trái tim ta.
Nực cười là, chính vào lúc ta muốn hi sinh chính mình để cùng được ra đi với Chính Huy thì lại phát hiện ra, hóa ra ta đã rơi vào một cái bẫy. Đương nhiên ta phẫn nộ, oán khí tích tụ suốt nghìn năm nay đã bộc phát ra, ta căn bản không thể khống chế được, cũng không muốn kìm nén nữa.
Ta phải giết chết chúng, mặc dù biết mình có thể không làm được điều đó. Còn gì phải sợ hơn nữa, cùng lắm thì chỉ là tan biến, đã chết một lần, đau đớn suốt nghìn năm, còn có gì có thể khiến ta sợ hãi hơn?
Vậy mà, khi Chính Huy che chắn trước mặt ta, dùng thân thể để chống đỡ thanh kiếm đen có thể hủy diệt ta bất cứ lúc nào kia, ta đột nhiên nhớ tới những ngày tháng vui vẻ thời thơ ấu: cùng Chính Huy lén giấu cha trốn đi bắt dế mèn, kết quả ta lại bị vấp ngã, còn bắt hắn phải cõng ta về nhà; khi chúng ta cùng ra ngọn núi phía sau nhà hắn đi bắt thỏ con, kết quả ngược lại còn bị nó cắn cho một phát, hắn còn nhanh mồm nhanh miệng nói với ta chẳng đau chút nào; khi ta không cẩn thận để đổ mực lên bức họa mà phụ thân thích nhất, Chính Huy đã đứng ra gánh tội giúp ta, còn bị phụ thân đánh cho một trận thật đau … …
Những giọt máu rơi xuống từ trên người Chính Huy giống như chiếc chìa khóa, nhất thời đánh thức bản thân ta. Đến lúc đó ta mới phát hiện ra, kỳ thực ta chưa bào giờ hận qua chàng. Cái mà ta nghĩ là hận đó, chỉ là biến thân của tình yêu mà thôi. Hóa ra khoảng cách giữa yêu và hận lại gần như vậy, chỉ cách nhau có một sợi dây.
Giống như Dịch Đạo đã nói, sự tỉnh ngộ của ta đã giải thoát hết cả gia đình ta, hóa ra nỗi đau khổ mà họ phải chịu đựng là vì chấp niệm của chính ta.
Khi ta buông được xuống, họ cũng được giải thoát!
Hiện giờ ta đã không còn ước nguyện nào khác, chỉ hi vọng mình có cơ hội được đầu thai chuyển kiếp, kiếp sau nếu có cơ hội gặp lại chàng, ta sẽ làm một thê tử tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.