Chương 176: Quyển 5 - Chương 175: Đồng Mộng
Kiya.s
03/01/2017
* Đồng Mộng : Cùng một giấc mơ
Gần đây tâm tình của Kỷ Nhan đúng là đã khá hơn rất nhiều, bất cứ ai có mắt cũng đều có thể nhìn ra được sự vui vẻ được phát ra từ bên trong nội tâm của cô . Lần này Lăng lão gia đến đây đã làm xoay chuyển hoàn toàn mối quan hệ của cô với Lăng Hạo, mà cô cũng đã được Lăng lão gia đích thân thừa nhận là cháu dâu duy nhất.
Cứ nghĩ tới đây, trong lòng Kỷ Nhan lại vô cùng mãn nguyện. Mặc dù thái độ của Lăng Hạo vẫn không rõ ràng như cũ, song ít nhất mỗi khi có Lăng lão gia ở bên cạnh, Lăng Hạo cũng không dám phản đối lại câu nào.
Lăng Hạo lúc bình thường có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng từ trong xương cốt anh ta lại là một người cháu vô cùng hiểu thuận, nhất là khi phải đối mặt với Lăng lão gia. Ông nội nói một, Lăng Hạo tuyệt đối sẽ không nói hai. Dù gì Lăng Hạo cũng là đứa cháu mà Lăng lão gia đã đích thân nuôi nấng từ tấm bé, điều này khiến tình cảm ông cháu cũng sâu đậm, hoàn toàn vượt xa với tình cảm ông cháu thông thường, thậm chí có lẽ còn vượt xa cả tình phụ tử.
Kỷ Nhan cười với gương mặt đã được hóa trang hoàn hảo trong gương của mình, mặc dù đây là thủ đoạn thấp hèn nhất, nhưng chẳng có thứ gì quan trọng hơn việc giữ Lăng Hạo ở bên cạnh cô cả, dù cho mối tình này có là sự đau khổ cầu xin hay dùng thủ đoạn bỉ ổi để đổi lại, cô cũng không quan tâm. Nhất là khi đối thủ lại là cô ta : Trần Bách Phú!
Bôi lên lớp son môi màu hồng, thỏi son này là lần trước khi cùng đi mua sắm với Lăng lão gia, cô được Lăng Hạo mua cho. Vì thế mấy ngày gần đây, Kỷ Nhan đều dùng thỏi son môi này. Trước đây cô chưa từng thử dùng, thực không ngờ màu sắc này cô bôi lên lại cũng đẹp đến vậy. Khoác thêm một bộ trang phục âu màu trắng, Kỷ Nhan bước ra ngoài cửa.
Hôm nay lại là Lăng Hạo đến đón cô, đương nhiên, đây cũng chính là do Lăng lão gia dặn dò. Lăng lão gia còn đặc biệt chọn riêng cho Kỷ Nhan một căn biệt thự độc lập xinh đẹp tĩnh lặng, chuẩn bị sau khi sửa sang xong xuôi sẽ để hai người họ dọn qua bên đó. Hơn nữa trong khoảng thời gian này ông cũng không có ý định rời đi, có lẽ muốn an tâm tĩnh dưỡng ở nơi này đợi chắt nội ra đời.
Nhìn Lăng Hạo khí chất anh tuấn trên xe, Kỷ Nhan nhịn không được cười một cái, còn tự nhủ: “Dù cho không giữ được trái tim anh, chỉ cần giữ được người anh cũng tốt.”
Vừa bước vào cửa khách sạn, Lăng Hạo và Kỷ Nhan đụng ngay phải Bách Phú.
Lăng Hạo nhìn Bách Phú gương mặt tiều tụy, hít sâu một hơi, anh ta dường như muốn nói gì đó, song lại không thể nói ra được. Kỳ thực anh ta hiện giờ muốn gặp nhất chính là Bách Phú, song không muốn gặp nhất, cũng lại chính là cô. Còn Bách Phú cũng có tâm tình y hệt anh ta, vừa hi vọng gặp được người, lại vừa sợ hãi khi gặp phải người.
Hai người họ lúc nhìn thấy nhau, luôn ai giữ nặng tâm tình người nấy. Hai bên vừa trốn tránh ánh mắt của nhau vừa cố không nhìn đến nhau, lại càng để lộ ra nhịp tim rối loạn và ám muội trong hành động.
Kỷ Nhan là một cô gái thông minh, trực giác của nữ giới nói với cô tình cảnh hiện giờ hoàn toàn chẳng hề có lợi cho cô chút nào. Vì thế cô mỉm cười chào hỏi Bách Phú một cái, sau đó nhanh chóng kéo Lăng Hạo rời đi.
Hai người họ như vậy, tất cả chỉ vì một giấc mơ.
Hai người họ như vậy, tất cả chỉ vì một giấc mơ. ~
*
Sau khi được Mậu Ly giải thoát chú hồn lần nữa, thân thể Bách Phú yếu đi không ít. Suốt cả ngày, cô ngủ mê mệt, rồi mơ một giấc mơ vô cùng cổ quái.
Trong mơ, Bách Phú lại gặp Lăng Hạo. Ở nơi không rõ là nơi đâu kia, chỉ có hai người họ. Nơi này không có những mối quan hệ phức tạp, không có những đám người xô bồ, càng không có đô thị phồn hoa, nếu có chỉ là tình ý và sự thoải mái.
Hai người họ cứ như vậy nắm lấy tay nhau, lặng lẽ bước về phía trước, xuyên qua một thảm cỏ hoa dại đang nở rực rỡ… …
Cùng lúc đó, Lăng Hạo cũng nằm mơ giấc mơ hệt như Bách Phú, hơn nữa còn cùng cô trải qua sự yên tĩnh hiếm có và cơn rung động không cách nào khống chế trong tim. Bản thân anh ta trước giờ cũng chưa từng biết, hóa ta chỉ cần nắm tay cũng có thể khiến cho anh ta mãn nguyện và hạnh phúc đến vậy. Hơn nữa cái cảm giác này, là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được.
*
Vào đến văn phòng, tròng lòng Lăng Hạo dần bình tĩnh hơn. Nghĩ tới việc vừa rồi khi gặp Bách Phú trái tim đập nhanh đến nhường nào, bản thân anh ta lại cảm thấy thực không thể tin được, thậm chí còn đong đầy nghi vấn.
“Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi! Hơn nữa đâu có thực sự xảy ra!”
Lăng Hạo không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng càng khống chế không cho mình nghĩ tới, thì lại càng suy nghĩ về chuyện đó nhiều hơn. Vì vậy, Lăng Hạo bèn bật bài hát gần đây anh ta hay nghe : kỷ niệm của chúng ta ( về bài hát này, sẽ có một phần ngoại truyện riêng nha )
Trong lời ca bi thương, Lăng Hạo lại nhớ về nơi trong giấc mơ kia. Nơi đó quen thuộc đến vậy, giống như anh ta đã từng đi qua nơi đó vậy. Sau đó hồi ức lại đáng ghét bị cắt ngang, Lăng Hạo chẳng còn cách nào đành bỏ cuộc. Vừa hay đến giờ họp.
Do đã lâu anh ta không lộ diện, nên cuộc họp lần này đương nhiên không thể vắng mặt. Lăng Hạo ngồi ở vị trí trung tâm lắng nghe các giám đốc bộ phận báo cáo tình hình, mà lúc này trên người anh ta đang phát ra một loại khí chất lãnh đạo khó mà che dấu, ít nhất cũng khiến cho Kỷ Nhan khó mà dời mắt. Kỷ Nhan chăm chú nhìn Lăng Hạo từ trên xuống dưới, từ tận sâu trong đáy lòng tự hào vì anh ta, bất cứ lúc nào cô cũng đều cảm thấy vì Lăng Hạo dù có phải làm gì cũng đáng cả.
Sau khi nghe các bộ phận khác báo cáo xong, Lăng Hạo đột ngột xoay người về hướng Tô Vi Tín: “Tô tổng, bộ phận của ông thì sao, gần đây hoạt động vẫn như bình thường chứ? Có gặp khó khăn gì không?”
“Hả? Anh gọi tôi?” Tô Vi Tín vô cùng ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người, kể cả Lăng Hạo đều kinh ngạc. Cái ông Tô Vi Tín này đúng là chẳng hiểu nghĩ thế nào, mà hôm nay đã biết rõ sẽ có cuộc họp, còn mặc cái áo sơ mi nhàu nát thế kia, đầu cũng như đống cỏ khô, làm anh ta suýt nữa thì không thể nhận ra được. Lẽ nào đây chính là vị Tô tổng lúc trước luôn ăn mặc vô cùng chỉn chu, tao nhã mà có khí chất đây ư?
Lăng Hạo hít sâu một hơi, sau đó lại đặt ánh mắt lên người Tô Vi Tín nhẫn nại nói tiếp: “Tôi đương nhiên là đang hỏi ông đấy, Tô tổng. Xin ông trong cuộc họp chú ý một chút có được không?”
“Oh, không vấn đề! Kỳ thực tôi cũng có rất nhiều ý kiến!” Tô Vi Tín đứng thẳng dậy, bộ dáng đầy căm phẫn: “Tôi thấy khách sạn của chúng ta quả thực đang quá lãng phí! Rõ ràng là ban ngày, mà sảnh khách sạn còn bật nhiều đèn đến vậy, phải biết tiền điện của khách sạn chúng ta đắt hơn gấp mấy lần tiền điện mà người dân thường vẫn dùng … …” ( đã cắt bớt khoảng 5000 chữ )
Sau khi Tô Vi Tín thở phì phò kết thúc bài thuyết giáo dài đằng đẵng, đến Kỷ Nhan cũng phải thu ánh mắt về nhìn sang phía ông ta. Những người khác lại càng mở to miệng, gương mặt rõ ràng là vẻ không thể tin được.
Lăng Hạo trầm mặc hồi lâu một mặt vừa lắng nghe xem lời này của Tô Vi Tín còn có ý gì khác, một mặt vẫn lạnh lùng hỏi: “Tô tổng không biết từ lúc nào lại quan tâm đến vấn đề tiết kiệm như thế này? Không phải ông đã nói, chúng ta là khách sạn cao cấp, có vài thứ tiền không thể tiết kiệm được hay sao?”
“Tôi đã nói thế sao?” Tô Vi Tín ngạc nhiên, giống như đang cố gắng nhớ lại, có điều cuối cùng ông ta hình như vẫn không thể nhớ được, lại đập bàn một cái, lớn giọng nói: “Chuyện trước đây tôi đã không thể nhớ được nữa, bất luận là ai cũng thế, sau này không được lãng phí như thế nữa! Nếu không thể nào cũng bị sét đánh chết!”
Khi Tô Vi Tín phát ngôn, Lăng Hạo cứ nhìn chăm chú vào gương mặt ông ta, hi vọng có thể nhìn ra được chút giả dối nào trên đó. Song Tô Vi Tín lúc này gương mặt đang tức giận đến đỏ hết cả lên khiến Lăng Hạo biết, ông ta không hề giả dối. Có điều dùng câu “bị sét đánh chết” có phải là khoang trương quá rồi không?
Còn chưa đợi Lăng Hạo lên tiếng, Tô Vi Tín lại bất ngờ chậm rãi ngồi xuống ghế, còn không ngừng vỗ vỗ ngực mình lẩm bẩm: “Lãng phí quá, lãng phí quá… …"
Gần đây tâm tình của Kỷ Nhan đúng là đã khá hơn rất nhiều, bất cứ ai có mắt cũng đều có thể nhìn ra được sự vui vẻ được phát ra từ bên trong nội tâm của cô . Lần này Lăng lão gia đến đây đã làm xoay chuyển hoàn toàn mối quan hệ của cô với Lăng Hạo, mà cô cũng đã được Lăng lão gia đích thân thừa nhận là cháu dâu duy nhất.
Cứ nghĩ tới đây, trong lòng Kỷ Nhan lại vô cùng mãn nguyện. Mặc dù thái độ của Lăng Hạo vẫn không rõ ràng như cũ, song ít nhất mỗi khi có Lăng lão gia ở bên cạnh, Lăng Hạo cũng không dám phản đối lại câu nào.
Lăng Hạo lúc bình thường có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng từ trong xương cốt anh ta lại là một người cháu vô cùng hiểu thuận, nhất là khi phải đối mặt với Lăng lão gia. Ông nội nói một, Lăng Hạo tuyệt đối sẽ không nói hai. Dù gì Lăng Hạo cũng là đứa cháu mà Lăng lão gia đã đích thân nuôi nấng từ tấm bé, điều này khiến tình cảm ông cháu cũng sâu đậm, hoàn toàn vượt xa với tình cảm ông cháu thông thường, thậm chí có lẽ còn vượt xa cả tình phụ tử.
Kỷ Nhan cười với gương mặt đã được hóa trang hoàn hảo trong gương của mình, mặc dù đây là thủ đoạn thấp hèn nhất, nhưng chẳng có thứ gì quan trọng hơn việc giữ Lăng Hạo ở bên cạnh cô cả, dù cho mối tình này có là sự đau khổ cầu xin hay dùng thủ đoạn bỉ ổi để đổi lại, cô cũng không quan tâm. Nhất là khi đối thủ lại là cô ta : Trần Bách Phú!
Bôi lên lớp son môi màu hồng, thỏi son này là lần trước khi cùng đi mua sắm với Lăng lão gia, cô được Lăng Hạo mua cho. Vì thế mấy ngày gần đây, Kỷ Nhan đều dùng thỏi son môi này. Trước đây cô chưa từng thử dùng, thực không ngờ màu sắc này cô bôi lên lại cũng đẹp đến vậy. Khoác thêm một bộ trang phục âu màu trắng, Kỷ Nhan bước ra ngoài cửa.
Hôm nay lại là Lăng Hạo đến đón cô, đương nhiên, đây cũng chính là do Lăng lão gia dặn dò. Lăng lão gia còn đặc biệt chọn riêng cho Kỷ Nhan một căn biệt thự độc lập xinh đẹp tĩnh lặng, chuẩn bị sau khi sửa sang xong xuôi sẽ để hai người họ dọn qua bên đó. Hơn nữa trong khoảng thời gian này ông cũng không có ý định rời đi, có lẽ muốn an tâm tĩnh dưỡng ở nơi này đợi chắt nội ra đời.
Nhìn Lăng Hạo khí chất anh tuấn trên xe, Kỷ Nhan nhịn không được cười một cái, còn tự nhủ: “Dù cho không giữ được trái tim anh, chỉ cần giữ được người anh cũng tốt.”
Vừa bước vào cửa khách sạn, Lăng Hạo và Kỷ Nhan đụng ngay phải Bách Phú.
Lăng Hạo nhìn Bách Phú gương mặt tiều tụy, hít sâu một hơi, anh ta dường như muốn nói gì đó, song lại không thể nói ra được. Kỳ thực anh ta hiện giờ muốn gặp nhất chính là Bách Phú, song không muốn gặp nhất, cũng lại chính là cô. Còn Bách Phú cũng có tâm tình y hệt anh ta, vừa hi vọng gặp được người, lại vừa sợ hãi khi gặp phải người.
Hai người họ lúc nhìn thấy nhau, luôn ai giữ nặng tâm tình người nấy. Hai bên vừa trốn tránh ánh mắt của nhau vừa cố không nhìn đến nhau, lại càng để lộ ra nhịp tim rối loạn và ám muội trong hành động.
Kỷ Nhan là một cô gái thông minh, trực giác của nữ giới nói với cô tình cảnh hiện giờ hoàn toàn chẳng hề có lợi cho cô chút nào. Vì thế cô mỉm cười chào hỏi Bách Phú một cái, sau đó nhanh chóng kéo Lăng Hạo rời đi.
Hai người họ như vậy, tất cả chỉ vì một giấc mơ.
Hai người họ như vậy, tất cả chỉ vì một giấc mơ. ~
*
Sau khi được Mậu Ly giải thoát chú hồn lần nữa, thân thể Bách Phú yếu đi không ít. Suốt cả ngày, cô ngủ mê mệt, rồi mơ một giấc mơ vô cùng cổ quái.
Trong mơ, Bách Phú lại gặp Lăng Hạo. Ở nơi không rõ là nơi đâu kia, chỉ có hai người họ. Nơi này không có những mối quan hệ phức tạp, không có những đám người xô bồ, càng không có đô thị phồn hoa, nếu có chỉ là tình ý và sự thoải mái.
Hai người họ cứ như vậy nắm lấy tay nhau, lặng lẽ bước về phía trước, xuyên qua một thảm cỏ hoa dại đang nở rực rỡ… …
Cùng lúc đó, Lăng Hạo cũng nằm mơ giấc mơ hệt như Bách Phú, hơn nữa còn cùng cô trải qua sự yên tĩnh hiếm có và cơn rung động không cách nào khống chế trong tim. Bản thân anh ta trước giờ cũng chưa từng biết, hóa ta chỉ cần nắm tay cũng có thể khiến cho anh ta mãn nguyện và hạnh phúc đến vậy. Hơn nữa cái cảm giác này, là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được.
*
Vào đến văn phòng, tròng lòng Lăng Hạo dần bình tĩnh hơn. Nghĩ tới việc vừa rồi khi gặp Bách Phú trái tim đập nhanh đến nhường nào, bản thân anh ta lại cảm thấy thực không thể tin được, thậm chí còn đong đầy nghi vấn.
“Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi! Hơn nữa đâu có thực sự xảy ra!”
Lăng Hạo không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng càng khống chế không cho mình nghĩ tới, thì lại càng suy nghĩ về chuyện đó nhiều hơn. Vì vậy, Lăng Hạo bèn bật bài hát gần đây anh ta hay nghe : kỷ niệm của chúng ta ( về bài hát này, sẽ có một phần ngoại truyện riêng nha )
Trong lời ca bi thương, Lăng Hạo lại nhớ về nơi trong giấc mơ kia. Nơi đó quen thuộc đến vậy, giống như anh ta đã từng đi qua nơi đó vậy. Sau đó hồi ức lại đáng ghét bị cắt ngang, Lăng Hạo chẳng còn cách nào đành bỏ cuộc. Vừa hay đến giờ họp.
Do đã lâu anh ta không lộ diện, nên cuộc họp lần này đương nhiên không thể vắng mặt. Lăng Hạo ngồi ở vị trí trung tâm lắng nghe các giám đốc bộ phận báo cáo tình hình, mà lúc này trên người anh ta đang phát ra một loại khí chất lãnh đạo khó mà che dấu, ít nhất cũng khiến cho Kỷ Nhan khó mà dời mắt. Kỷ Nhan chăm chú nhìn Lăng Hạo từ trên xuống dưới, từ tận sâu trong đáy lòng tự hào vì anh ta, bất cứ lúc nào cô cũng đều cảm thấy vì Lăng Hạo dù có phải làm gì cũng đáng cả.
Sau khi nghe các bộ phận khác báo cáo xong, Lăng Hạo đột ngột xoay người về hướng Tô Vi Tín: “Tô tổng, bộ phận của ông thì sao, gần đây hoạt động vẫn như bình thường chứ? Có gặp khó khăn gì không?”
“Hả? Anh gọi tôi?” Tô Vi Tín vô cùng ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Tất cả mọi người, kể cả Lăng Hạo đều kinh ngạc. Cái ông Tô Vi Tín này đúng là chẳng hiểu nghĩ thế nào, mà hôm nay đã biết rõ sẽ có cuộc họp, còn mặc cái áo sơ mi nhàu nát thế kia, đầu cũng như đống cỏ khô, làm anh ta suýt nữa thì không thể nhận ra được. Lẽ nào đây chính là vị Tô tổng lúc trước luôn ăn mặc vô cùng chỉn chu, tao nhã mà có khí chất đây ư?
Lăng Hạo hít sâu một hơi, sau đó lại đặt ánh mắt lên người Tô Vi Tín nhẫn nại nói tiếp: “Tôi đương nhiên là đang hỏi ông đấy, Tô tổng. Xin ông trong cuộc họp chú ý một chút có được không?”
“Oh, không vấn đề! Kỳ thực tôi cũng có rất nhiều ý kiến!” Tô Vi Tín đứng thẳng dậy, bộ dáng đầy căm phẫn: “Tôi thấy khách sạn của chúng ta quả thực đang quá lãng phí! Rõ ràng là ban ngày, mà sảnh khách sạn còn bật nhiều đèn đến vậy, phải biết tiền điện của khách sạn chúng ta đắt hơn gấp mấy lần tiền điện mà người dân thường vẫn dùng … …” ( đã cắt bớt khoảng 5000 chữ )
Sau khi Tô Vi Tín thở phì phò kết thúc bài thuyết giáo dài đằng đẵng, đến Kỷ Nhan cũng phải thu ánh mắt về nhìn sang phía ông ta. Những người khác lại càng mở to miệng, gương mặt rõ ràng là vẻ không thể tin được.
Lăng Hạo trầm mặc hồi lâu một mặt vừa lắng nghe xem lời này của Tô Vi Tín còn có ý gì khác, một mặt vẫn lạnh lùng hỏi: “Tô tổng không biết từ lúc nào lại quan tâm đến vấn đề tiết kiệm như thế này? Không phải ông đã nói, chúng ta là khách sạn cao cấp, có vài thứ tiền không thể tiết kiệm được hay sao?”
“Tôi đã nói thế sao?” Tô Vi Tín ngạc nhiên, giống như đang cố gắng nhớ lại, có điều cuối cùng ông ta hình như vẫn không thể nhớ được, lại đập bàn một cái, lớn giọng nói: “Chuyện trước đây tôi đã không thể nhớ được nữa, bất luận là ai cũng thế, sau này không được lãng phí như thế nữa! Nếu không thể nào cũng bị sét đánh chết!”
Khi Tô Vi Tín phát ngôn, Lăng Hạo cứ nhìn chăm chú vào gương mặt ông ta, hi vọng có thể nhìn ra được chút giả dối nào trên đó. Song Tô Vi Tín lúc này gương mặt đang tức giận đến đỏ hết cả lên khiến Lăng Hạo biết, ông ta không hề giả dối. Có điều dùng câu “bị sét đánh chết” có phải là khoang trương quá rồi không?
Còn chưa đợi Lăng Hạo lên tiếng, Tô Vi Tín lại bất ngờ chậm rãi ngồi xuống ghế, còn không ngừng vỗ vỗ ngực mình lẩm bẩm: “Lãng phí quá, lãng phí quá… …"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.