Chương 177: Quyển 5 - Chương 176: Quỷ Keo Kiệt ( 01 )
Kiya.s
03/01/2017
Còn chưa đợi Lăng Hạo lên tiếng, Tô Vi Tín lại bất ngờ chậm rãi ngồi xuống ghế, còn không ngừng vỗ vỗ ngực mình lẩm bẩm: “Lãng phí quá, lãng phí quá… …”
*
Lăng Hạo vừa về đến văn phòng làm việc, đã nhận được điện thoại của bộ phận phục vụ khách hàng.
“Ông Tô Vi Tín này không bị làm sao đấy chứ?” Lăng Hạo tức giận vứt ống nghe điện thoại trên tay xuống bàn, giọng nói thôi cũng khiến cho Kỷ Nhan bị giật mình: “Ông ta dám cho người tắt đèn trên hành lang đi! Đây là khách sạn cao cấp, kiểu phục vụ thế này làm sao có thể! Để lối đi tối om om, rốt cuộc khiến cho khách hàng không cẩn thận bị trượt ngã, đang phàn nàn hết cả lên!”
Cứ nghĩ tới Tô Vi Tín hôm nay trong phòng họp, Kỷ Nhan cũng vừa suy nghĩ, vừa nói: “Hôm nay Tô Vi Tín ông ta có vẻ gì đó lạ lắm, không nói đến biểu hiện của ông ta, mà chỉ cần nhìn cách ăn mặc cũng có cảm giác như ông ta đã biến thành một người khác, căn bản không còn là ông ta như bình thường nữa.”
“Được rồi, không nghĩ nữa, đi ăn cơm đã. Hôm nay chúng ta phải đến nhà ăn nhân viên, xem xem có gì cần phải cải tiến hay không. Ông đã nói, tuyệt đối không thể đối xử không tốt với nhân viên.”
Ai mà ngờ, lúc hai người họ tới nhà ăn, lại đụng phải Bách Phú gương mặt đỏ bừng, đang vô cùng gượng gạo. Còn ngồi trước mặt Bách Phú, chính là Tô Vi Tín như đã biến thành một người hoàn toàn khác kia. Bách Phú đang trợn tròn mắt, đến chớp cũng không chớp một cái chăm chú nhìn Tô Vi Tín, cứ như đang nhìn một người xa lạ vậy. Cô cứ bất an không ngừng lấy bàn chân đạp đạp lên mặt đất, bộ dạng rõ ràng hận lúc này không thể chui xuống lỗ đi cho rồi.
Nhìn thấy Bách Phú đang khó xử, Lăng Hạo chẳng hề suy nghĩ đã bước chân về phía đó. Ngồi xuống bên cạnh Bách Phú, còn Kỷ Nhan đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Đôi mắt Lăng Hạo chăm chú đối diện với Tô Vi Tín đang ăn như hùm như hổ đói, trong lòng thầm than, thực không ngờ một Tô Vi Tín trước nay luôn trọng hình thức mà giờ lại có kiểu ăn uống như thế này! Cứ như nạn dân bị bỏ đói mấy hôm vậy.
Sau khi ăn xong, bên miệng Tô Vi Tín còn dính lại không ít vệt dầu mỡ. Bách Phú thấy thế vội vã đưa một tờ giấy ăn sang cho ông ta, nào ngờ Tô Vi Tín lại không dùng đến, ngược lại còn cẩn thận gấp tờ giấy đó, sau đó cất vào trong túi áo, giống như đó không phải là giấy ăn, mà là một tờ séc vậy! Tô Vi Tín dùng tay áo lau lau miệng, sau đó mãn nguyện đứng lên nói với Bách Phú: “Cám ơn cô, Bách Phú. Cô đúng là một cô gái tốt.”
“Oh.” Bách Phú hoảng hốt gật gật đầu, không thể nói thêm được câu nào.
“Sao thế Bách Phú?” Lăng Hạo ghé sát lại bên tai Bách Phú hỏi nhỏ, hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ của Kỷ Nhan bên cạnh mình lúc này.
Liếc Lăng Hạo một cái, Bách Phú ngượng ngùng lí nhí nói ra mấy chữ : “Tô tổng ông ấy thực không ngờ còn ăn phần cơm mà tôi để thừa.”
“Hả?” Lăng Hạo và Kỷ Nhan cùng choáng hết cả người.
“Cô nói, phần cơm thừa cô không ăn nữa, Tô tổng ông ta giúp cô ăn hết sao?” Kỷ Nhan do dự hỏi.
Bách Phú gật gật đầu, đến trên gương mặt cô cũng là vẻ kinh ngạc không cách nào che giấu được. Lăng Hạo ngóng nhìn Tô Vi Tín lúc này lại đang lén lút đi chăm chú nhìn vào đĩa thức ăn của người khác, ông ta dường như trong chốc lát già đi rất nhiều, mái tóc đã lâu chưa được chăm chút giờ lốm đốm không ít sợi bạc, đằng sau lưng cũng hình như hơi gù lên. Lăng Hạo lần đầu tiên cảm thấy, kỳ thực con người này hình như không hề đáng ghét đến vậy.
Vừa quay về văn phòng, Bách Phú đã nhìn thấy Mậu Ly chỉ chuyên đến đây tìm cô.
“Sao anh lại đến đây?” Bách Phú có chút lạ lùng nhìn anh ta. “Mấy hôm trước anh mệt như thế, nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng chứ. Đến tôi còn mệt gần chết đây.”
Nói xong, Bách Phú không chút sức lực ngáp một cái rõ to, một chút hình tượng thục nữ cũng không giữ lại được.
Mậu Ly cũng cười cười, gương mặt anh tuấn giống như có làn gió xuân thổi qua, gần đây anh ta càng lúc càng cười nhiều hơn, mặc dù lần nào cũng chỉ là lướt nhẹ qua. Mậu Ly rất nhanh lại hồi phục sự lạnh lùng của mình: “Tôi không sao rồi, còn cô cũng nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Kỳ thực tôi đến đây, là để tìm chú hồn dễ đối phó nhất trong mười ba lời nguyền. Nếu thuận lợi, thì có lẽ rất nhanh là có thể thu phục được nó rồi.”
“Kỳ thực tôi đến đây, là để tìm chú hồn dễ đối phó nhất trong mười ba lời nguyền. Nếu thuận lợi, thì có lẽ rất nhanh là có thể thu phục được nó rồi.” ~
*
“Thật sao?” Bách Phú vui đến nỗi suýt nữa thì nhảy cả lên. “Anh đã tìm thấy rồi sao?”
“Thật.” Nói xong, Mậu Ly dùng hàm hất hất về phía bên trong văn phòng.
Lần này, Bách Phú hoàn toàn hiểu ra: “Là ông ta sao?” Ngón tay Bách Phú chỉ về phía Tô Vi Tín, thấy Mậu Ly gật đầu, cô lúc này mới hiểu tại sao Tô Vi Tín lại có sự thay đổi lớn nhường đó.
“Thảm nào … ..”
“Sao thế?”
“Tại anh không biết đấy, bữa trưa hôm nay ông ấy đã ăn hết cả phần cơm thừa của tôi nữa.”
Nhìn gương mặt Bách Phú hơi nhăn lại, Mậu Ly nhịn không được lại mỉm cười: “Chẳng kỳ lạ chút nào, vì kiếp trước ông ta là một con quỷ keo kiệt mà, đến thức ăn nấu mỗi ngày, ông ta cũng phải đếm đi đếm lại, tuyệt đối không thể nấu quá 6 cọng rau.”
“Á, thế thì ăn kiểu gì?” Bách Phú há hốc miệng. “Vậy sau đó ông ta vì sao mà chết?”
“Do ông ta nhất thời không cẩn thận làm mất một đồng tiền, lại cứ ngỡ là đứa con trai ăn trộm. Trong lúc giận dữ, đã giết chết mất đứa con. Vợ ông ta quá đau thương tuyệt vọng, nên đã ôm xác đứa con mà tự vẫn. Song chẳng ai ngờ được là, sau đó ông ta lại chẳng hề thương nhớ gì vợ con mình, mà ngược lại vẫn canh cánh trong lòng về đồng tiền kia, kết quả cứ thế bị tức mà chết.”
“Thực giống như xem một vở kịch.” Bách Phú than thở, bất giác mà nhớ lại một vở kịch có tên gọi : “Một đồng tiền.”
Chỉ vì một đồng tiền, lẽ nào ông ta lại thực sự cảm thấy số tiền đó còn quan trọng hơn cả vợ và con mình hay sao?
Đột nhiên, Bách Phú như nhớ lại gì đó, nhìn chằm chằm vào Mậu Ly, kỳ quái hỏi: “Anh sao lại biết rõ thế, lại còn kể tường tận đến vậy.”
“Ừm .. ..” Mậu Ly trả lời: “Tôi là đọc được ở trên cuộn da người.”
Lần này Bách Phú còn kinh ngạc hơn: “Trên cuộn da người còn viết về những thứ này hay sao?”
“Đúng thế, nhưng không phải cái này cũng tỉ mỉ như thế này.”
Bách Phú sau khi nghe xong gật mạnh đầu, kỳ thực trong lòng cô vẫn còn rất nhều câu hỏi, chỉ là nhìn ra được Mậu Ly dường như không muốn bị hỏi han thêm nữa, nên mới dừng lại.
Cũng do cô vô cùng kiên định rằng, Mậu Ly này dù rất thần bí, dù không nói nhiều, nhưng rõ ràng là đang giúp đỡ cô, chứ không hề hại cô chút nào.
“Thế có cần tôi làm gì không?” Bách Phú trấn tĩnh lại hỏi.
Mậu Ly liếc một cái Tô Vi Tín đang đi đi lại lại trong văn phòng mình, nhỏ giọng nói: “Chú hồn này chọn Tô Vi Tín làm vật để nhập vào, có lẽ vì trong tay Tô Vi Tín có thứ gì đó rất quan trọng đối với nó. Mà có khả năng nhất, chính là đồng tiền bằng đồng kia. Cô thử xem xem liệu có thể tìm được hay không, nếu có phát hiện gì, đừng quên lắc cái lục lặc.”
“Có cần dùng đến máu của tôi không?”
“Không cần, chú hồn này keo kiệt đã thành bản tính, làm sao có thể dễ dàng để cho người khác biết được bí mật của nó. Hơn nữa … …”
“Hơn nữa gì cơ?” Bách Phú thực thà gặng hỏi.
Mậu Ly rất không tự nhiên đáp: “Hơn nữa, tôi cũng không muốn cô phải chịu khổ thêm. Tôi biết chứ, mỗi lần trải qua quỷ lịch, cô kỳ thực phải chịu đựng không ít đau khổ, mà tôi thì không muốn nhìn thấy cô đau khổ chút nào.”
Đúng là rất đau khổ, không chỉ về mặt tinh thần, mà trên cả xác thịt, chẳng thể dùng ngôn ngữ nào có thể hình dung về nỗi thống khổ này. Bách Phú trước nay luôn rất cẩn thận che giấu sự thống khổ này của mình, cứ ngỡ không ai phát hiện được, thực không ngờ lại bị Mậu Ly nhìn ra.
Sự quan tâm này của Mậu Ly, khiến Bách Phú không tự chủ được thấy ấm áp trong lòng. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Mậu Ly, dịu dàng nói lời cảm ơn.
Điều này rõ ràng là nằm ngoài dự liệu của Mậu Ly, làm gương mặt sau khi hồi lại được thần của anh ta dâng lên một mảng ửng hồng.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đỏ mặt, Bách Phú nhịn không được cười nhẹ một cái. Mậu Ly trước mắt này sớm đã không còn sự lạnh lùng và kiêu ngạo cô độc, ngược lại giống như một cậu bé lớn xác cũng biết ngượng ngùng.
“Mậu Ly, anh đỏ mặt rồi.” Bách Phú trêu chọc nói.
Mậu Ly có chút không thoải mái liếc Bách Phú một cái: “Sao có thể.”
“Sao mà không thể, không tin thì tự anh nhìn xem.” Nói xong, Bách Phú thuận tay đưa cho Mậu Ly chiếc gương nhỏ tinh xảo của mình.
Nhận lấy chiếc gương soi soi một lúc, đến chính Mậu Ly cũng phải ngạc nhiên.
Thấy Mậu Ly chăm chú nhìn bộ dạng mình trong gương không chớp mắt, khiến cô cảm thấy có chút buồn cười: “Sao thế, có phải là thấy mình anh tuấn quá nên tự yêu không đấy?”
Cứ ngỡ là Mậu Ly sẽ không vui, thực không ngờ anh ta lại dịu dàng mỉm cười lại với Bách Phú” “Chiếc gương này … …có thể tặng lại cho tôi không?”
“Anh thích nó sao? Không sao anh cứ cầm đi.” Bách Phú rất thoải mái phất phất tay.
“Cảm ơn cô.” Ánh mắt Mậu Ly lúc nói câu này lại quay trở về trên chiếc gương trong tay mình.
*
Lăng Hạo vừa về đến văn phòng làm việc, đã nhận được điện thoại của bộ phận phục vụ khách hàng.
“Ông Tô Vi Tín này không bị làm sao đấy chứ?” Lăng Hạo tức giận vứt ống nghe điện thoại trên tay xuống bàn, giọng nói thôi cũng khiến cho Kỷ Nhan bị giật mình: “Ông ta dám cho người tắt đèn trên hành lang đi! Đây là khách sạn cao cấp, kiểu phục vụ thế này làm sao có thể! Để lối đi tối om om, rốt cuộc khiến cho khách hàng không cẩn thận bị trượt ngã, đang phàn nàn hết cả lên!”
Cứ nghĩ tới Tô Vi Tín hôm nay trong phòng họp, Kỷ Nhan cũng vừa suy nghĩ, vừa nói: “Hôm nay Tô Vi Tín ông ta có vẻ gì đó lạ lắm, không nói đến biểu hiện của ông ta, mà chỉ cần nhìn cách ăn mặc cũng có cảm giác như ông ta đã biến thành một người khác, căn bản không còn là ông ta như bình thường nữa.”
“Được rồi, không nghĩ nữa, đi ăn cơm đã. Hôm nay chúng ta phải đến nhà ăn nhân viên, xem xem có gì cần phải cải tiến hay không. Ông đã nói, tuyệt đối không thể đối xử không tốt với nhân viên.”
Ai mà ngờ, lúc hai người họ tới nhà ăn, lại đụng phải Bách Phú gương mặt đỏ bừng, đang vô cùng gượng gạo. Còn ngồi trước mặt Bách Phú, chính là Tô Vi Tín như đã biến thành một người hoàn toàn khác kia. Bách Phú đang trợn tròn mắt, đến chớp cũng không chớp một cái chăm chú nhìn Tô Vi Tín, cứ như đang nhìn một người xa lạ vậy. Cô cứ bất an không ngừng lấy bàn chân đạp đạp lên mặt đất, bộ dạng rõ ràng hận lúc này không thể chui xuống lỗ đi cho rồi.
Nhìn thấy Bách Phú đang khó xử, Lăng Hạo chẳng hề suy nghĩ đã bước chân về phía đó. Ngồi xuống bên cạnh Bách Phú, còn Kỷ Nhan đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Đôi mắt Lăng Hạo chăm chú đối diện với Tô Vi Tín đang ăn như hùm như hổ đói, trong lòng thầm than, thực không ngờ một Tô Vi Tín trước nay luôn trọng hình thức mà giờ lại có kiểu ăn uống như thế này! Cứ như nạn dân bị bỏ đói mấy hôm vậy.
Sau khi ăn xong, bên miệng Tô Vi Tín còn dính lại không ít vệt dầu mỡ. Bách Phú thấy thế vội vã đưa một tờ giấy ăn sang cho ông ta, nào ngờ Tô Vi Tín lại không dùng đến, ngược lại còn cẩn thận gấp tờ giấy đó, sau đó cất vào trong túi áo, giống như đó không phải là giấy ăn, mà là một tờ séc vậy! Tô Vi Tín dùng tay áo lau lau miệng, sau đó mãn nguyện đứng lên nói với Bách Phú: “Cám ơn cô, Bách Phú. Cô đúng là một cô gái tốt.”
“Oh.” Bách Phú hoảng hốt gật gật đầu, không thể nói thêm được câu nào.
“Sao thế Bách Phú?” Lăng Hạo ghé sát lại bên tai Bách Phú hỏi nhỏ, hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ của Kỷ Nhan bên cạnh mình lúc này.
Liếc Lăng Hạo một cái, Bách Phú ngượng ngùng lí nhí nói ra mấy chữ : “Tô tổng ông ấy thực không ngờ còn ăn phần cơm mà tôi để thừa.”
“Hả?” Lăng Hạo và Kỷ Nhan cùng choáng hết cả người.
“Cô nói, phần cơm thừa cô không ăn nữa, Tô tổng ông ta giúp cô ăn hết sao?” Kỷ Nhan do dự hỏi.
Bách Phú gật gật đầu, đến trên gương mặt cô cũng là vẻ kinh ngạc không cách nào che giấu được. Lăng Hạo ngóng nhìn Tô Vi Tín lúc này lại đang lén lút đi chăm chú nhìn vào đĩa thức ăn của người khác, ông ta dường như trong chốc lát già đi rất nhiều, mái tóc đã lâu chưa được chăm chút giờ lốm đốm không ít sợi bạc, đằng sau lưng cũng hình như hơi gù lên. Lăng Hạo lần đầu tiên cảm thấy, kỳ thực con người này hình như không hề đáng ghét đến vậy.
Vừa quay về văn phòng, Bách Phú đã nhìn thấy Mậu Ly chỉ chuyên đến đây tìm cô.
“Sao anh lại đến đây?” Bách Phú có chút lạ lùng nhìn anh ta. “Mấy hôm trước anh mệt như thế, nên ở nhà nghỉ ngơi mới đúng chứ. Đến tôi còn mệt gần chết đây.”
Nói xong, Bách Phú không chút sức lực ngáp một cái rõ to, một chút hình tượng thục nữ cũng không giữ lại được.
Mậu Ly cũng cười cười, gương mặt anh tuấn giống như có làn gió xuân thổi qua, gần đây anh ta càng lúc càng cười nhiều hơn, mặc dù lần nào cũng chỉ là lướt nhẹ qua. Mậu Ly rất nhanh lại hồi phục sự lạnh lùng của mình: “Tôi không sao rồi, còn cô cũng nên nghỉ ngơi cho tốt đi. Kỳ thực tôi đến đây, là để tìm chú hồn dễ đối phó nhất trong mười ba lời nguyền. Nếu thuận lợi, thì có lẽ rất nhanh là có thể thu phục được nó rồi.”
“Kỳ thực tôi đến đây, là để tìm chú hồn dễ đối phó nhất trong mười ba lời nguyền. Nếu thuận lợi, thì có lẽ rất nhanh là có thể thu phục được nó rồi.” ~
*
“Thật sao?” Bách Phú vui đến nỗi suýt nữa thì nhảy cả lên. “Anh đã tìm thấy rồi sao?”
“Thật.” Nói xong, Mậu Ly dùng hàm hất hất về phía bên trong văn phòng.
Lần này, Bách Phú hoàn toàn hiểu ra: “Là ông ta sao?” Ngón tay Bách Phú chỉ về phía Tô Vi Tín, thấy Mậu Ly gật đầu, cô lúc này mới hiểu tại sao Tô Vi Tín lại có sự thay đổi lớn nhường đó.
“Thảm nào … ..”
“Sao thế?”
“Tại anh không biết đấy, bữa trưa hôm nay ông ấy đã ăn hết cả phần cơm thừa của tôi nữa.”
Nhìn gương mặt Bách Phú hơi nhăn lại, Mậu Ly nhịn không được lại mỉm cười: “Chẳng kỳ lạ chút nào, vì kiếp trước ông ta là một con quỷ keo kiệt mà, đến thức ăn nấu mỗi ngày, ông ta cũng phải đếm đi đếm lại, tuyệt đối không thể nấu quá 6 cọng rau.”
“Á, thế thì ăn kiểu gì?” Bách Phú há hốc miệng. “Vậy sau đó ông ta vì sao mà chết?”
“Do ông ta nhất thời không cẩn thận làm mất một đồng tiền, lại cứ ngỡ là đứa con trai ăn trộm. Trong lúc giận dữ, đã giết chết mất đứa con. Vợ ông ta quá đau thương tuyệt vọng, nên đã ôm xác đứa con mà tự vẫn. Song chẳng ai ngờ được là, sau đó ông ta lại chẳng hề thương nhớ gì vợ con mình, mà ngược lại vẫn canh cánh trong lòng về đồng tiền kia, kết quả cứ thế bị tức mà chết.”
“Thực giống như xem một vở kịch.” Bách Phú than thở, bất giác mà nhớ lại một vở kịch có tên gọi : “Một đồng tiền.”
Chỉ vì một đồng tiền, lẽ nào ông ta lại thực sự cảm thấy số tiền đó còn quan trọng hơn cả vợ và con mình hay sao?
Đột nhiên, Bách Phú như nhớ lại gì đó, nhìn chằm chằm vào Mậu Ly, kỳ quái hỏi: “Anh sao lại biết rõ thế, lại còn kể tường tận đến vậy.”
“Ừm .. ..” Mậu Ly trả lời: “Tôi là đọc được ở trên cuộn da người.”
Lần này Bách Phú còn kinh ngạc hơn: “Trên cuộn da người còn viết về những thứ này hay sao?”
“Đúng thế, nhưng không phải cái này cũng tỉ mỉ như thế này.”
Bách Phú sau khi nghe xong gật mạnh đầu, kỳ thực trong lòng cô vẫn còn rất nhều câu hỏi, chỉ là nhìn ra được Mậu Ly dường như không muốn bị hỏi han thêm nữa, nên mới dừng lại.
Cũng do cô vô cùng kiên định rằng, Mậu Ly này dù rất thần bí, dù không nói nhiều, nhưng rõ ràng là đang giúp đỡ cô, chứ không hề hại cô chút nào.
“Thế có cần tôi làm gì không?” Bách Phú trấn tĩnh lại hỏi.
Mậu Ly liếc một cái Tô Vi Tín đang đi đi lại lại trong văn phòng mình, nhỏ giọng nói: “Chú hồn này chọn Tô Vi Tín làm vật để nhập vào, có lẽ vì trong tay Tô Vi Tín có thứ gì đó rất quan trọng đối với nó. Mà có khả năng nhất, chính là đồng tiền bằng đồng kia. Cô thử xem xem liệu có thể tìm được hay không, nếu có phát hiện gì, đừng quên lắc cái lục lặc.”
“Có cần dùng đến máu của tôi không?”
“Không cần, chú hồn này keo kiệt đã thành bản tính, làm sao có thể dễ dàng để cho người khác biết được bí mật của nó. Hơn nữa … …”
“Hơn nữa gì cơ?” Bách Phú thực thà gặng hỏi.
Mậu Ly rất không tự nhiên đáp: “Hơn nữa, tôi cũng không muốn cô phải chịu khổ thêm. Tôi biết chứ, mỗi lần trải qua quỷ lịch, cô kỳ thực phải chịu đựng không ít đau khổ, mà tôi thì không muốn nhìn thấy cô đau khổ chút nào.”
Đúng là rất đau khổ, không chỉ về mặt tinh thần, mà trên cả xác thịt, chẳng thể dùng ngôn ngữ nào có thể hình dung về nỗi thống khổ này. Bách Phú trước nay luôn rất cẩn thận che giấu sự thống khổ này của mình, cứ ngỡ không ai phát hiện được, thực không ngờ lại bị Mậu Ly nhìn ra.
Sự quan tâm này của Mậu Ly, khiến Bách Phú không tự chủ được thấy ấm áp trong lòng. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Mậu Ly, dịu dàng nói lời cảm ơn.
Điều này rõ ràng là nằm ngoài dự liệu của Mậu Ly, làm gương mặt sau khi hồi lại được thần của anh ta dâng lên một mảng ửng hồng.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đỏ mặt, Bách Phú nhịn không được cười nhẹ một cái. Mậu Ly trước mắt này sớm đã không còn sự lạnh lùng và kiêu ngạo cô độc, ngược lại giống như một cậu bé lớn xác cũng biết ngượng ngùng.
“Mậu Ly, anh đỏ mặt rồi.” Bách Phú trêu chọc nói.
Mậu Ly có chút không thoải mái liếc Bách Phú một cái: “Sao có thể.”
“Sao mà không thể, không tin thì tự anh nhìn xem.” Nói xong, Bách Phú thuận tay đưa cho Mậu Ly chiếc gương nhỏ tinh xảo của mình.
Nhận lấy chiếc gương soi soi một lúc, đến chính Mậu Ly cũng phải ngạc nhiên.
Thấy Mậu Ly chăm chú nhìn bộ dạng mình trong gương không chớp mắt, khiến cô cảm thấy có chút buồn cười: “Sao thế, có phải là thấy mình anh tuấn quá nên tự yêu không đấy?”
Cứ ngỡ là Mậu Ly sẽ không vui, thực không ngờ anh ta lại dịu dàng mỉm cười lại với Bách Phú” “Chiếc gương này … …có thể tặng lại cho tôi không?”
“Anh thích nó sao? Không sao anh cứ cầm đi.” Bách Phú rất thoải mái phất phất tay.
“Cảm ơn cô.” Ánh mắt Mậu Ly lúc nói câu này lại quay trở về trên chiếc gương trong tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.