Chương 73
Ưng Thập Lục
10/08/2023
Toàn bộ toán con trai của lớp số 5 đổ tới giữa sân, Ngũ Đức quỳ trên mặt đất ôm lấy Tưởng Dực môi bệch không còn chút máu, khóc thảm thiết: "Tớ biết là cậu làm được mà! Tớ biết cậu sẽ làm được! Bọn mình thắng rồi! Chúng ta vào chung kết rồi!"
"Cút qua bên cạnh mà khóc!" Quan Siêu gạt cậu ấy ra, túm lấy ống chân Tưởng Dực: "Vết thương làm sao?"
"Má!" Tưởng Dực nhịn suốt nãy giờ, lúc ấy mới thả lỏng bộ hàm, khẽ bật ra tiếng chửi thề. "Gỡ băng ra cho tớ! Đau chết ông rồi!"
"Má nó ai bảo máu!" Quan Siêu mắng sa sả lại, chẳng còn thấy phong độ lúc nãy trên sân, "Má nó bị thương còn vào sân, muốn chứng tỏ mình ngon hả con!"
"Má ông nhẹ tay thôi, má nó đau chết tao cái thằng!"
"Thắng rồi ông còn phải hầu hạ mày cái thằng! Còn có công lý gì không?"
"Má má má nhẹ tay thôi không biết gỡ thì cút ra cho ông!" Tưởng đại gia đấu banh thắng, cả người nhẹ nhõm ra hẳn, lại càng không chịu nổi đau, bấy giờ mặc kệ mặt mũi, la oai oái kêu: "Quách Tĩnh đâu? Quách Tĩnh! Lôi thằng đần này ra cho tớ! Cậu đổi băng giúp tớ!"
Quan Siêu cũng bốc hoả: "Hầu hạ tới nơi còn chê ông mạnh tay? Má ngồi yên cho tao!" Tưởng Dực càng nổi cơn tanh bành: "Má cái thằng mày nhẹ thôi! Quách Tĩnh! Quách Tĩnh đâu rồi?"
"Quách Tĩnh đang đi tìm xe đạp cho cậu, giờ mình đi bệnh viện." Trang Viễn chịu hết thấu cảnh hai ông tướng ngồi chửi thề như súng liên thanh vào mặt nhau, bước tới thế chỗ: "Được rồi Quan Siêu, cậu ra đi, tớ làm cho."
"Má nó! Cứ nuông!" Quan Siêu mắng nốt một câu, nhưng vẫn thả tay ra, giao cho Trang Viễn.
Bác sĩ của trường vốn đứng ngay kế cạnh, chỉ là nãy giờ bị tiếng hai con "quái thú" chẳng biết là địch hay bạn gầm nhau làm sợ cứng người. Lúc này anh chàng mới tỉnh ra, run run nói: "Hay, hay hay hay là, tôi làm cho?"
"Không cần đâu." Trang Viễn nhẹ nhàng nói, "Tí nữa cậu ấy phát dại cắn người đấy." ""Má nó ông mới cắn người... á đau đau đau đau đau đau má nó Trang Viễn ông nhẹ thôi!" Bác sĩ sợ mất mật chạy tuốt ra xa: "Quá quá quá quá dữ dằn! Cậu..."
"Em có tiêm phòng rồi." Trang Viễn hết sức bình thản gỡ xuống lớp băng cuối, ngẩng đầu cười: "Với lại, em còn có cây chọc mèo." "Ông bảo ai là mèo?" Tưởng Dực điên hết cả tiết lên chửi.
"Không phải mèo, cậu là ông ba mươi, được chưa hả?" Trang Viễn đứng dậy, nhìn ra ngoài sân: "Chưa có xe đạp à?" "Có đây!"
Đám đông tách ra.
Hết trận xong bèn như một con người, không, một con mèo ướt chính là Tưởng đại gia, bấy giờ càng nổi xung lên: "Tớ không ngồi xe của tên ấy."
Liêu Tinh bấy giờ cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại từ chỗ không xa lắm đạp xe đến, cười bảo: "Được thôi, vậy cậu cứ lết bộ qua, có mỗi một cây số ấy mà." Trang Viễn dùng bộ óc khoa học nghĩ 1 giây: "Tới nơi cũng chưa đến nỗi què giò đâu."
Quan Siêu cười mát: "Đau thấy ông bà ông vải thôi."
Tưởng Dực cứng miệng số một, cười lạnh: "Tớ thà đau thấy ông bà ông vải!"
Quách Tĩnh xoa đầu mày: "Được rồi Tưởng Dực, đừng quấy nữa, tớ chở cậu. Mau qua đây, dằng dai nữa Hoàng Doanh Tử khóc hết hơi ngất ra đấy mất."
"Cậu, cậu, cậu cậu mới khóc hết hơi ngất ấy."
Tôi đang thổn thức, vừa trông thấy cẳng chân sưng đỏ của Tưởng Dực, lại trông thấy cậu ấy nhịn đau cắn bật cả máu môi, tiếng thổn thức nghèn nghẹt bèn lại biến thành ầng ậc nước mắt, "Đã đã đã nói cậu đừng vào sân rồi! Còn gạt người nói không sao! Bây giờ đau như thế phải làm sao phải làm sao..."
Tưởng Dực vịn vai Trang Viễn gượng đứng dậy, vừa đau vừa bực mình, đến phải bật cười: "Cậu im chút có được không hả? Nghe cậu làm ầm lên đầu tớ nhức còn hơn chân đây này." Tôi khóc đến không hít nổi khí, càng giận hơn, cái này cũng trách tôi!? Còn có thể ghét hơn được nữa không.
"Tớ đi bệnh viện, cậu đừng có theo." Tưởng đại gia ra lệnh, "Không đấy."
"Về ôn tập đi." "Tớ không!"
Thấy bọn tôi lại sắp đấu võ mồm, Niệm Từ kịp thời khuyên: "Được rồi Tưởng Dực, cả đám mình cùng đi đi, không thì bọn tớ cũng không yên tâm." Tưởng đại gia mèo ướt bị ấn đầu vuốt lông, miễn cưỡng gật đầu.
Quách Tĩnh đạp xe, Tưởng Dực ngồi nghiêng một bên, bị huýt sáo trêu "ê ê giống con gái" cũng chả nổi giận. Trang Viễn với Quan Siêu đi kẹp hai bên, Liêu Tinh đi đằng sau, cả đội bóng rổ hai lớp đều tò tò đi theo hộ tống. Niệm Từ dắt mấy người bọn tôi đi theo sau, rồng rắn kéo tới bệnh viện.
Khâu Hàng vào khu cấp cứu kéo một cái xe lăn ra, thấy nguyên cả một bầu đoàn xuất hiện, bực đến phải phì cười: "Các cậu đến khám hay là kéo băng uýnh lộn thế?" "Đừng phí lời nữa." Quách Tĩnh bị ồn suốt một đoạn đường, cũng đang bực mình: "Mau cho cậu ấy vào khám."
"Được, cậu đi với tớ, mọi người thì chờ tạm ở ngoài đi." Khâu Hàng nhìn tôi, hắt hủi: "Nhất là Hoàng Doanh Tử, khóc xấu chết đi được, vào bác sĩ mắng cho mà xem."
"Cậu mới xấu xí!" Tôi khóc đến phát nấc cụt. Minh Vũ nói: "Hai đứa bọn tớ cũng lên."
Khâu Hàng gật đầu ngay tắp lự: "Vậy mình lên."
Trước mặt Phương Minh Vũ mà còn để ý quy định thì chả phải Khâu công tử rồi.
======
"Cút qua bên cạnh mà khóc!" Quan Siêu gạt cậu ấy ra, túm lấy ống chân Tưởng Dực: "Vết thương làm sao?"
"Má!" Tưởng Dực nhịn suốt nãy giờ, lúc ấy mới thả lỏng bộ hàm, khẽ bật ra tiếng chửi thề. "Gỡ băng ra cho tớ! Đau chết ông rồi!"
"Má nó ai bảo máu!" Quan Siêu mắng sa sả lại, chẳng còn thấy phong độ lúc nãy trên sân, "Má nó bị thương còn vào sân, muốn chứng tỏ mình ngon hả con!"
"Má ông nhẹ tay thôi, má nó đau chết tao cái thằng!"
"Thắng rồi ông còn phải hầu hạ mày cái thằng! Còn có công lý gì không?"
"Má má má nhẹ tay thôi không biết gỡ thì cút ra cho ông!" Tưởng đại gia đấu banh thắng, cả người nhẹ nhõm ra hẳn, lại càng không chịu nổi đau, bấy giờ mặc kệ mặt mũi, la oai oái kêu: "Quách Tĩnh đâu? Quách Tĩnh! Lôi thằng đần này ra cho tớ! Cậu đổi băng giúp tớ!"
Quan Siêu cũng bốc hoả: "Hầu hạ tới nơi còn chê ông mạnh tay? Má ngồi yên cho tao!" Tưởng Dực càng nổi cơn tanh bành: "Má cái thằng mày nhẹ thôi! Quách Tĩnh! Quách Tĩnh đâu rồi?"
"Quách Tĩnh đang đi tìm xe đạp cho cậu, giờ mình đi bệnh viện." Trang Viễn chịu hết thấu cảnh hai ông tướng ngồi chửi thề như súng liên thanh vào mặt nhau, bước tới thế chỗ: "Được rồi Quan Siêu, cậu ra đi, tớ làm cho."
"Má nó! Cứ nuông!" Quan Siêu mắng nốt một câu, nhưng vẫn thả tay ra, giao cho Trang Viễn.
Bác sĩ của trường vốn đứng ngay kế cạnh, chỉ là nãy giờ bị tiếng hai con "quái thú" chẳng biết là địch hay bạn gầm nhau làm sợ cứng người. Lúc này anh chàng mới tỉnh ra, run run nói: "Hay, hay hay hay là, tôi làm cho?"
"Không cần đâu." Trang Viễn nhẹ nhàng nói, "Tí nữa cậu ấy phát dại cắn người đấy." ""Má nó ông mới cắn người... á đau đau đau đau đau đau má nó Trang Viễn ông nhẹ thôi!" Bác sĩ sợ mất mật chạy tuốt ra xa: "Quá quá quá quá dữ dằn! Cậu..."
"Em có tiêm phòng rồi." Trang Viễn hết sức bình thản gỡ xuống lớp băng cuối, ngẩng đầu cười: "Với lại, em còn có cây chọc mèo." "Ông bảo ai là mèo?" Tưởng Dực điên hết cả tiết lên chửi.
"Không phải mèo, cậu là ông ba mươi, được chưa hả?" Trang Viễn đứng dậy, nhìn ra ngoài sân: "Chưa có xe đạp à?" "Có đây!"
Đám đông tách ra.
Hết trận xong bèn như một con người, không, một con mèo ướt chính là Tưởng đại gia, bấy giờ càng nổi xung lên: "Tớ không ngồi xe của tên ấy."
Liêu Tinh bấy giờ cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại từ chỗ không xa lắm đạp xe đến, cười bảo: "Được thôi, vậy cậu cứ lết bộ qua, có mỗi một cây số ấy mà." Trang Viễn dùng bộ óc khoa học nghĩ 1 giây: "Tới nơi cũng chưa đến nỗi què giò đâu."
Quan Siêu cười mát: "Đau thấy ông bà ông vải thôi."
Tưởng Dực cứng miệng số một, cười lạnh: "Tớ thà đau thấy ông bà ông vải!"
Quách Tĩnh xoa đầu mày: "Được rồi Tưởng Dực, đừng quấy nữa, tớ chở cậu. Mau qua đây, dằng dai nữa Hoàng Doanh Tử khóc hết hơi ngất ra đấy mất."
"Cậu, cậu, cậu cậu mới khóc hết hơi ngất ấy."
Tôi đang thổn thức, vừa trông thấy cẳng chân sưng đỏ của Tưởng Dực, lại trông thấy cậu ấy nhịn đau cắn bật cả máu môi, tiếng thổn thức nghèn nghẹt bèn lại biến thành ầng ậc nước mắt, "Đã đã đã nói cậu đừng vào sân rồi! Còn gạt người nói không sao! Bây giờ đau như thế phải làm sao phải làm sao..."
Tưởng Dực vịn vai Trang Viễn gượng đứng dậy, vừa đau vừa bực mình, đến phải bật cười: "Cậu im chút có được không hả? Nghe cậu làm ầm lên đầu tớ nhức còn hơn chân đây này." Tôi khóc đến không hít nổi khí, càng giận hơn, cái này cũng trách tôi!? Còn có thể ghét hơn được nữa không.
"Tớ đi bệnh viện, cậu đừng có theo." Tưởng đại gia ra lệnh, "Không đấy."
"Về ôn tập đi." "Tớ không!"
Thấy bọn tôi lại sắp đấu võ mồm, Niệm Từ kịp thời khuyên: "Được rồi Tưởng Dực, cả đám mình cùng đi đi, không thì bọn tớ cũng không yên tâm." Tưởng đại gia mèo ướt bị ấn đầu vuốt lông, miễn cưỡng gật đầu.
Quách Tĩnh đạp xe, Tưởng Dực ngồi nghiêng một bên, bị huýt sáo trêu "ê ê giống con gái" cũng chả nổi giận. Trang Viễn với Quan Siêu đi kẹp hai bên, Liêu Tinh đi đằng sau, cả đội bóng rổ hai lớp đều tò tò đi theo hộ tống. Niệm Từ dắt mấy người bọn tôi đi theo sau, rồng rắn kéo tới bệnh viện.
Khâu Hàng vào khu cấp cứu kéo một cái xe lăn ra, thấy nguyên cả một bầu đoàn xuất hiện, bực đến phải phì cười: "Các cậu đến khám hay là kéo băng uýnh lộn thế?" "Đừng phí lời nữa." Quách Tĩnh bị ồn suốt một đoạn đường, cũng đang bực mình: "Mau cho cậu ấy vào khám."
"Được, cậu đi với tớ, mọi người thì chờ tạm ở ngoài đi." Khâu Hàng nhìn tôi, hắt hủi: "Nhất là Hoàng Doanh Tử, khóc xấu chết đi được, vào bác sĩ mắng cho mà xem."
"Cậu mới xấu xí!" Tôi khóc đến phát nấc cụt. Minh Vũ nói: "Hai đứa bọn tớ cũng lên."
Khâu Hàng gật đầu ngay tắp lự: "Vậy mình lên."
Trước mặt Phương Minh Vũ mà còn để ý quy định thì chả phải Khâu công tử rồi.
======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.