Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối
Chương 66: Nguy hiểm được giải trừ
Mộc Mộc Tầm Tầm
11/11/2021
"Ngươi có thể ra đây được rồi đấy?"
Hàn Tử Dạ lạnh giọng nói vào không trung.
Không biết từ đâu liền xuất hiện một tên nam nhân và kẻ đó không ai khác chính là Dư Mặc.
Từ khi biết nàng sẽ theo Hàn Tử Dạ về Nam Triều, hắn rất lo lắng cho nàng.
Cho nên đã âm thầm đi theo nàng, hắn chờ đến khi nàng được ăn toàn được ổn định, lúc đó hắn mới có thể yên tâm đi tìm loại cỏ có thể chữa mắt cho nàng.
Nhưng không ngờ vừa theo đến đây hẳn cũng phát hiện ra có rất nhiều hắc y nhân đang mai phục phía trước.
Hắn vừa định xuất hiện đế kịp báo cho Hàn Tử Dạ để hẳn tìm cách, nào ngờ hẳn đã biết còn gọi hản xuất hiện.
Nhưng vừa nhìn Hàn Tử Dạ hẳn nhìn thấy Lãnh Nguyệt đang nhắm mắt ngủ trong Hàn Tử Dạ, hắn nhíu mày.
"Nàng ấy...?"
"Là ta đánh ngất nàng."
Hàn Tử Dạ bình tĩnh nói.
Sau đó không cho thời gian Dư Mặc hỏi thêm điều gì, Hàn Tử Dạ ngay lập tức nói cho Dư Mặc biết kế hoạch cũng như ý định của hẳn.
Hắn muốn Dư Mặc mang Lãnh Nguyệt rời đi trước, một mình hản sẽ đi tiếp.
Hẳn sợ sẽ không bảo vệ được cho nàng.
"Được Dư Mặc không phản đổi với quyết định vừa Hàn Tử Dạ bởi vì hắn biết lúc này không phải là lúc tranh chấp, thời gian cấp bách, nguy hiểm gần trong gang tấc.
Cả hai đều có chung suy nghĩ bảo vệ cho nàng được an toàn mới là quan trọng.
Tuy nhiên Dư Mặc vừa định bế Lãnh Nguyệt rời đi, đột nhiên từ đâu xuất hiện một tên ám vệ đi nhanh đến nói nhỏ vào tai Hàn Tử Dạ gì đó.
Hàn Tử Dạ càng nghe càng siết chặt đầu mày, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không biết chuyện này là như thế nào? Nhưng chỉ cần không còn nguy hiểm nữa là được.
Hắn cho tên ám vệ lui xuống rồi quay sang nói với Dư Mặc bên cạnh.
"Không cần ngươi mang nàng ấy đi nữa.
Hơn phân nửa hắc y nhân đã bị trúng độc bọ cạp chết, số còn sống cũng rút hết rồi"
Dư Mặc nhíu mày, trúng độc bọ cạp sao? Sau đột nhiên lại có bò cạp, hơn nữa hắn xem qua có rất nhiều hắc y nhân hơn phân nửa chết, vậy thì phải có rất nhiều bò cạp.
Trước lúc bọn chúng mai phục chắc chắn có dò la địa điểm trước, vậy tại sao không phát hiện được có bò cạp kịch độc ở đó chứ.
Chuyện này thật khó có thể tin.
Cả Hàn Tử Dạ và Dư Mặc đều không thể ngờ rằng, tất cả bò cạp kia đều do hai con chim sẻ đến báo tin cho Lãnh Nguyệt gọi đến.
Hàng nghìn con âm thầm tiếp cận bọn hắc y nhân, khi trúng phi người lên không trung lại gặp phải rất nhiều con bò cạp đã ở trên thân cây trúc từ lúc nào nhảy vào người.
Những kẻ may mắn tránh được mới có thể thoát chết bỏ chạy.
Chắc hẳn ngay cả bọn hắc y nhân cũng không biết tại sao lại có nhiều bò cạp đến như vậy.
Sau khi xác định không sao, xe của Hàn Tử Dạ tiếp tục lên đường.
Dư Mặc cũng biến mất vào không trung.
Nửa canh giờ sau cuối cùng Lãnh Nguyệt cũng đã tỉnh lại.
Câu đầu tiên nàng đã lên tiếng mắng Hàn Tử Dạ không thương tiếc.
"Hàn Tử Dạ chết tiệt, ngươi bị điên sao? Dám đánh ngất bà đây.
Ngươi muốn làm gì bà đây hả?"
Lãnh Nguyệt tức giận hét lên.
Tưởng hắn tốt lành lắm đột nhiên nói lời thâm tình còn lãng mạn hôn nàng thì ra là muốn đánh ngất nàng.
Thật là tức chết mà.
Có phải hắn định bỏ nàng lại một mình chạy trốn không? Đường đường là Cửu vương gia mà chẳng anh hùng chút nào là thế quái gì.
"Ta chỉ lỡ tay"
Hàn Tử Dạ khó xử hắn cũng không biết giải thích mọi chuyện thế nào.
"Lỡ tay cái đầu ngươi.
Bà nó chứ, ngươi...
đột nhiên đang nói Lãnh Nguyệt lại trở nên im lặng.
Thật ra, bên tai nàng các quân sư ngầm đang báo cáo cho nàng tất cả mọi chuyện trong lúc nàng ngất đi, bao gồm cả lý do tại sao Hàn Tử Dạ lại đánh ngất nàng.
"Nữ nhân ngốc, lần này ngươi nợ bọn ta đấy.
Nhớ sau này phải trả ơn cho bọn ta đấy nhé."
Nàng có nên vui mừng không? Chính nhờ khả năng đặc biệt của nàng mà tính mạng của Hàn Tử Dạ cũng như của nàng mới được bảo toàn.
May mắn thật, nếu không nhờ hai con chim sẻ kia đi tìm viện binh thì e rằng ngay cả Hàn Tử Dạ cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào để đảm bảo an toàn cho cả hai.
"Ta buồn ngủ rồi ta ngủ tiếp đây.' Lãnh Nguyệt viện lý do rồi tiếp tục nằm yên trở lại.
Nàng bị mù nên có ngủ hay thức cũng chẳng ai biết được, nên nàng muốn nói thế nào không được.
Hàn Tử Dạ khó hiểu nhìn nữ nhân đang nhắm mắt kia.
Chẳng phải trước đó nàng đã ngủ một giấc rất sâu rôi sau, bây giờ lại buồn ngủ nữa là thể nào? Còn nữa đang mảng hẳn sau lại dừng đột ngột.
Đã xảy ra chuyện gì? Hàn Tử Dạ rất muốn hỏi nàng cho rõ nhưng hắn vẫn không mở lời.
"Nương nương, khi xe ngựa của Hàn Tử Dạ còn chưa đến nơi phục kích thì không biết ở đâu xuất hiện rất nhiều bò cạp cắn chết rất nhiều người của chúng ta."
Một tên hắc y nhân thoát được lên tiếng bẩm báo.
"Vô dụng, toàn một lũ vô dụng."
Nữ nhân tức giận ném chung trà về phía tên hắc y nhân.
Hàn Tử Dạ không ở Nam Triều, không ở vương phủ là cơ hội cực kỳ tốt để tiêu diệt hản.
Vậy mà hết lần này đến lần khác hắn lại có thể vượt qua.
Mạng của hắn thật lớn mà.
Bà đã phái luôn đội thị vệ tinh nhuệ nhất của mình đi ám sát mà cũng bị thất bại.
Nếu lần này để hản an toàn trở lại Nam Triều, chỉ e rằng sẽ không còn cơ hội tốt để cho bà ra tay nữa.
Nữ nhân ánh mắt nhìn ra xa, trầm tư suy nghĩ.
Đột nhiên bà cười lạnh.
Nếu không thể giết chết được hản ngay lập tức vậy thì hãy để hẳn được chết từ từ.
"Mau sai người gọi Lãnh Thanh vào cung gặp bổn cung."
Đừng tưởng rằng bà ở trong cung cấm thì không biết mọi chuyện bên ngoài, nhất là chuyện xảy ra trong vương phủ của Hàn Tử Dạ.
Chuyện vương phi của hẳn mất tích, chỉ e rằng chỉ có mỗi mình hẳn mới không biết là ai đã làm.
Lãnh Thanh nữ nhân này nếu bà biết cách lợi dụng ả ta, bà tin chắc nữ nhân này sẽ là một quân cờ cực kỳ tốt trong việc giết chết Hàn Tử Dạ.
Tỷ tỷ của ả ngây thơ, hiền lành bao nhiêu thì ả lại tâm cơ thâm độc bấy nhiêu.
Nhưng bà lại thích những nữ nhân như vậy, phải thủ đoạn một chút thì mới có thể sống tốt trên cõi đời này.
Nữ nhân ngu ngốc chỉ để người khác chà đạp hãm hại mà thôi.
"Tiểu thư, hoàng hậu nương nương cho người sai tiểu thư vào cung gặp mặt."
"Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta sao? Sao đột nhiên lại tìm ta?"
Lãnh Thanh kinh ngạc.
"Tiểu thư, có khi nào hoàng hậu thích ngài muốn lập ngài thành thái tử phi cho thái tử không?"
Nô tì Tiểu Lan mắt sáng lên.
Lãnh Thanh trầm tư, chẳng lẽ nào mọi chuyện lại như tiểu Lan nói.
Hoàng hậu muốn nàng làm thái tử phi.
Nếu thật sự như vậy nàng nên đồng ý hay từ chối, dù sao người nàng yêu không phải là thái tử mà là Cửu vương gia.
Nàng cũng sắp được thành vương phi rồi.
Lãnh Thanh suy nghĩ một chút, rôi quyết định.
Thái tử phi có cơ hội sau này trở thành hoàng hậu không phải sao? Hoàng hậu vẫn hơn một vương phi đúng chứ.
Hơn nữa với thế lực hiện tại của Hoàng hậu nương nương thì nàng nếu trở thành thái tử phi chỉ có lợi mà không có hại.
Lãnh Thanh mỉm cười nham hiểm.
Hàn Tử Dạ lạnh giọng nói vào không trung.
Không biết từ đâu liền xuất hiện một tên nam nhân và kẻ đó không ai khác chính là Dư Mặc.
Từ khi biết nàng sẽ theo Hàn Tử Dạ về Nam Triều, hắn rất lo lắng cho nàng.
Cho nên đã âm thầm đi theo nàng, hắn chờ đến khi nàng được ăn toàn được ổn định, lúc đó hắn mới có thể yên tâm đi tìm loại cỏ có thể chữa mắt cho nàng.
Nhưng không ngờ vừa theo đến đây hẳn cũng phát hiện ra có rất nhiều hắc y nhân đang mai phục phía trước.
Hắn vừa định xuất hiện đế kịp báo cho Hàn Tử Dạ để hẳn tìm cách, nào ngờ hẳn đã biết còn gọi hản xuất hiện.
Nhưng vừa nhìn Hàn Tử Dạ hẳn nhìn thấy Lãnh Nguyệt đang nhắm mắt ngủ trong Hàn Tử Dạ, hắn nhíu mày.
"Nàng ấy...?"
"Là ta đánh ngất nàng."
Hàn Tử Dạ bình tĩnh nói.
Sau đó không cho thời gian Dư Mặc hỏi thêm điều gì, Hàn Tử Dạ ngay lập tức nói cho Dư Mặc biết kế hoạch cũng như ý định của hẳn.
Hắn muốn Dư Mặc mang Lãnh Nguyệt rời đi trước, một mình hản sẽ đi tiếp.
Hẳn sợ sẽ không bảo vệ được cho nàng.
"Được Dư Mặc không phản đổi với quyết định vừa Hàn Tử Dạ bởi vì hắn biết lúc này không phải là lúc tranh chấp, thời gian cấp bách, nguy hiểm gần trong gang tấc.
Cả hai đều có chung suy nghĩ bảo vệ cho nàng được an toàn mới là quan trọng.
Tuy nhiên Dư Mặc vừa định bế Lãnh Nguyệt rời đi, đột nhiên từ đâu xuất hiện một tên ám vệ đi nhanh đến nói nhỏ vào tai Hàn Tử Dạ gì đó.
Hàn Tử Dạ càng nghe càng siết chặt đầu mày, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không biết chuyện này là như thế nào? Nhưng chỉ cần không còn nguy hiểm nữa là được.
Hắn cho tên ám vệ lui xuống rồi quay sang nói với Dư Mặc bên cạnh.
"Không cần ngươi mang nàng ấy đi nữa.
Hơn phân nửa hắc y nhân đã bị trúng độc bọ cạp chết, số còn sống cũng rút hết rồi"
Dư Mặc nhíu mày, trúng độc bọ cạp sao? Sau đột nhiên lại có bò cạp, hơn nữa hắn xem qua có rất nhiều hắc y nhân hơn phân nửa chết, vậy thì phải có rất nhiều bò cạp.
Trước lúc bọn chúng mai phục chắc chắn có dò la địa điểm trước, vậy tại sao không phát hiện được có bò cạp kịch độc ở đó chứ.
Chuyện này thật khó có thể tin.
Cả Hàn Tử Dạ và Dư Mặc đều không thể ngờ rằng, tất cả bò cạp kia đều do hai con chim sẻ đến báo tin cho Lãnh Nguyệt gọi đến.
Hàng nghìn con âm thầm tiếp cận bọn hắc y nhân, khi trúng phi người lên không trung lại gặp phải rất nhiều con bò cạp đã ở trên thân cây trúc từ lúc nào nhảy vào người.
Những kẻ may mắn tránh được mới có thể thoát chết bỏ chạy.
Chắc hẳn ngay cả bọn hắc y nhân cũng không biết tại sao lại có nhiều bò cạp đến như vậy.
Sau khi xác định không sao, xe của Hàn Tử Dạ tiếp tục lên đường.
Dư Mặc cũng biến mất vào không trung.
Nửa canh giờ sau cuối cùng Lãnh Nguyệt cũng đã tỉnh lại.
Câu đầu tiên nàng đã lên tiếng mắng Hàn Tử Dạ không thương tiếc.
"Hàn Tử Dạ chết tiệt, ngươi bị điên sao? Dám đánh ngất bà đây.
Ngươi muốn làm gì bà đây hả?"
Lãnh Nguyệt tức giận hét lên.
Tưởng hắn tốt lành lắm đột nhiên nói lời thâm tình còn lãng mạn hôn nàng thì ra là muốn đánh ngất nàng.
Thật là tức chết mà.
Có phải hắn định bỏ nàng lại một mình chạy trốn không? Đường đường là Cửu vương gia mà chẳng anh hùng chút nào là thế quái gì.
"Ta chỉ lỡ tay"
Hàn Tử Dạ khó xử hắn cũng không biết giải thích mọi chuyện thế nào.
"Lỡ tay cái đầu ngươi.
Bà nó chứ, ngươi...
đột nhiên đang nói Lãnh Nguyệt lại trở nên im lặng.
Thật ra, bên tai nàng các quân sư ngầm đang báo cáo cho nàng tất cả mọi chuyện trong lúc nàng ngất đi, bao gồm cả lý do tại sao Hàn Tử Dạ lại đánh ngất nàng.
"Nữ nhân ngốc, lần này ngươi nợ bọn ta đấy.
Nhớ sau này phải trả ơn cho bọn ta đấy nhé."
Nàng có nên vui mừng không? Chính nhờ khả năng đặc biệt của nàng mà tính mạng của Hàn Tử Dạ cũng như của nàng mới được bảo toàn.
May mắn thật, nếu không nhờ hai con chim sẻ kia đi tìm viện binh thì e rằng ngay cả Hàn Tử Dạ cũng không biết giải quyết chuyện này thế nào để đảm bảo an toàn cho cả hai.
"Ta buồn ngủ rồi ta ngủ tiếp đây.' Lãnh Nguyệt viện lý do rồi tiếp tục nằm yên trở lại.
Nàng bị mù nên có ngủ hay thức cũng chẳng ai biết được, nên nàng muốn nói thế nào không được.
Hàn Tử Dạ khó hiểu nhìn nữ nhân đang nhắm mắt kia.
Chẳng phải trước đó nàng đã ngủ một giấc rất sâu rôi sau, bây giờ lại buồn ngủ nữa là thể nào? Còn nữa đang mảng hẳn sau lại dừng đột ngột.
Đã xảy ra chuyện gì? Hàn Tử Dạ rất muốn hỏi nàng cho rõ nhưng hắn vẫn không mở lời.
"Nương nương, khi xe ngựa của Hàn Tử Dạ còn chưa đến nơi phục kích thì không biết ở đâu xuất hiện rất nhiều bò cạp cắn chết rất nhiều người của chúng ta."
Một tên hắc y nhân thoát được lên tiếng bẩm báo.
"Vô dụng, toàn một lũ vô dụng."
Nữ nhân tức giận ném chung trà về phía tên hắc y nhân.
Hàn Tử Dạ không ở Nam Triều, không ở vương phủ là cơ hội cực kỳ tốt để tiêu diệt hản.
Vậy mà hết lần này đến lần khác hắn lại có thể vượt qua.
Mạng của hắn thật lớn mà.
Bà đã phái luôn đội thị vệ tinh nhuệ nhất của mình đi ám sát mà cũng bị thất bại.
Nếu lần này để hản an toàn trở lại Nam Triều, chỉ e rằng sẽ không còn cơ hội tốt để cho bà ra tay nữa.
Nữ nhân ánh mắt nhìn ra xa, trầm tư suy nghĩ.
Đột nhiên bà cười lạnh.
Nếu không thể giết chết được hản ngay lập tức vậy thì hãy để hẳn được chết từ từ.
"Mau sai người gọi Lãnh Thanh vào cung gặp bổn cung."
Đừng tưởng rằng bà ở trong cung cấm thì không biết mọi chuyện bên ngoài, nhất là chuyện xảy ra trong vương phủ của Hàn Tử Dạ.
Chuyện vương phi của hẳn mất tích, chỉ e rằng chỉ có mỗi mình hẳn mới không biết là ai đã làm.
Lãnh Thanh nữ nhân này nếu bà biết cách lợi dụng ả ta, bà tin chắc nữ nhân này sẽ là một quân cờ cực kỳ tốt trong việc giết chết Hàn Tử Dạ.
Tỷ tỷ của ả ngây thơ, hiền lành bao nhiêu thì ả lại tâm cơ thâm độc bấy nhiêu.
Nhưng bà lại thích những nữ nhân như vậy, phải thủ đoạn một chút thì mới có thể sống tốt trên cõi đời này.
Nữ nhân ngu ngốc chỉ để người khác chà đạp hãm hại mà thôi.
"Tiểu thư, hoàng hậu nương nương cho người sai tiểu thư vào cung gặp mặt."
"Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta sao? Sao đột nhiên lại tìm ta?"
Lãnh Thanh kinh ngạc.
"Tiểu thư, có khi nào hoàng hậu thích ngài muốn lập ngài thành thái tử phi cho thái tử không?"
Nô tì Tiểu Lan mắt sáng lên.
Lãnh Thanh trầm tư, chẳng lẽ nào mọi chuyện lại như tiểu Lan nói.
Hoàng hậu muốn nàng làm thái tử phi.
Nếu thật sự như vậy nàng nên đồng ý hay từ chối, dù sao người nàng yêu không phải là thái tử mà là Cửu vương gia.
Nàng cũng sắp được thành vương phi rồi.
Lãnh Thanh suy nghĩ một chút, rôi quyết định.
Thái tử phi có cơ hội sau này trở thành hoàng hậu không phải sao? Hoàng hậu vẫn hơn một vương phi đúng chứ.
Hơn nữa với thế lực hiện tại của Hoàng hậu nương nương thì nàng nếu trở thành thái tử phi chỉ có lợi mà không có hại.
Lãnh Thanh mỉm cười nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.