Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối
Chương 67: Lãnh Thanh
Mộc Mộc Tầm Tầm
11/11/2021
"Tiểu nữ Lãnh Thanh thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cát tường"
"Miễn lễ, mau lại đây ngồi đi"
Hoàng hậu mỉm cười thân thiện.
"Đa tạ hoàng hậu nương nương."
Lãnh Thanh lần đầu được vào cung, cũng là lần đầu được gặp riêng hoàng hậu.
Lúc trước nàng chỉ nghe mọi người nói về hoàng hậu, nàng cứ nghĩ hoàng hậu rất khó gần nào ngờ bà lại thân thiện dễ gần như thể.
Làm cho nàng cũng bớt đi lo lắng hồi hộp.
Cũng như nàng cũng có thể phần nào khẳng định suy đoán của mình.
"Lãnh Thanh cô nương quả nhiên sắc nước hương trời, Cửu Vương gia không lập ngươi làm trắc phi quả là không có mắt nhìn."
Hoàng hậu nói bóng nói gió.
Lãnh Thanh sửng sốt, sau đột nhiên hoàng hậu lại nói đến chuyện này.
Tại sao bà ta lại biết nàng muốn làm trắc phí của Hàn Tử Dạ.
Nói như vậy hôm nay bà ta gọi nàng vào cung chắc không phải muốn lập nàng làm thái tử phi đâu nhỉ.
Nếu không bà ta cũng không nói như vậy.
"Tiểu nữ nào dám tranh giành phu quân với tỷ tỷ mình, nương nương đừng trêu chọc tiểu nữ"
Lãnh Thanh ngượng ngùng cúi đầu.
Hoàng hậu âm thầm đánh giá nữ nhân trước mặt, đúng như bà nghĩ nữ nhân này ngụy trang tốt thật, nếu như bà không biết được những chuyện nàng ta từng làm có khi bà cũng tin những lời nàng ta nói.
Con cờ này bà nhất định phải nằm bắt.
"Nếu như so sánh với Lãnh Nguyệt, bốn cung thấy ngươi tài sắc hơn tỷ tỷ ngươi nhiêu."
Hoàng hậu tiếp tục lấy lòng Lãnh Thanh.
"Đa tạ nương nương khen tặng nhưng Lãnh Thanh quả thật không bằng tỷ tỷ đâu ạ""
Lãnh Thanh khiêm tốn.
Nhưng trong lòng âm thầm đắc ý cũng như đang toan tính cho mình.
Hoàng hậu là người thủ đoạn, chắc chắn việc bà ta đang lấy lòng nàng là có ý muốn nàng làm gì đó cho bà ta, chỉ là nàng chưa biết thật ra là chuyện gì thôi.
Nhưng nếu bà ta muốn nàng làm việc cho bà ấy không phải là không được, chỉ cần bà ấy giúp nàng thổi gió bên tai hoàng thượng, xin hoàng thượng ban hôn cho nàng và Cửu Vương gia.
Nàng tin là có thánh chỉ ban hôn Hàn Tử Dạ sẽ không thế không cưới nàng.
"Nếu bốn cung có cách giúp cho Cửu Vương gia cam tâm tình nguyện nạp ngươi vào phủ, ngươi có muốn không?"
Hoàng hậu thử thăm dò.
"Hoàng hậu muốn tiểu nữ làm gì cho người?"
Lãnh Thanh không vội trả lời mà to gan hỏi ngược lại.
"Quả nhiên là nữ nhân thông minh.
Bổn cung không tin lầm ngươi"
Hoàng hậu đắc ý.
Nghe câu nói của bà, Lãnh Thanh biết chäc mình đoán đúng.
Hoàng hậu muốn nàng làm gì đó cho bà ta.
Không ai cho không ai thứ gì chính là sự thật.
Một canh giờ sau.
"Tiểu thư, có phải hoàng hậu nương nương muốn lập người làm thái tử phi không?"
Tiểu Lan vừa nhìn thấy tiểu thư nhà nàng bước ra đã vui vẻ chạy đến hỏi.
"Không phải."
Lãnh Thanh lạnh lùng.
"Không phải ạ"
Tiểu Lan trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nàng muốn hỏi thêm nếu không phải gọi vào làm thái tử phi vậy thì gọi tiểu thư vào làm gì, tuy nhiên nhìn gương mặt lạnh lùng của tiểu thư nhà mình.
Nàng ta không dám tiếp tục tò mò nữa.
Nàng im lặng đi theo phía sau.
Lãnh Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, không ngờ hoàng hậu lại dùng cách này.
Lãnh Thanh khẽ siết chặt chiếc hộp nàng đang nắm trong tay áo.
Nàng cũng từng suy nghĩ sẽ dùng phương pháp này để Hàn Tử Dạ có thể chấp nhận nàng thế nhưng nàng lại tìm kiếm rất lâu cũng không tìm được thứ này.
Nàng còn nghĩ thứ này không có thật, chỉ là giang hồ đồn thổi mà thôi.
Nào ngờ thật sự là có thứ này.
Chẳng qua nó không dễ tìm mà thôi.
Nếu có thứ này trong tay, nàng thật sự rất tò mò muốn biết nếu trúng thứ này liệu Hàn Tử Dạ còn từ chối thị tẩm nàng nữa không? Vừa về đến phủ nàng đã nghe tiếng nói cười vui vẻ nơi giang nhà chính.
Nàng nhíu mày có chuyện gì mà trong phủ lại vui vẻ như thế.
Sáng nay lúc nàng rời phủ trong phủ vẫn bình thường mà.
Nàng khó hiểu nhanh chân hơn đi vào, và rồi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mặt làm nàng cứng đờ người.
"Mẫu thân, Vân Nhi rất nhớ người.
Cuối cùng mẫu thân cũng trở lại rồi.
Vân Nhi vui lắm"
Hàn Tử Vân vui vẻ cầm tay Lãnh Nguyệt lắc tới lắc lui.
Hàn Tử Dạ ngôi bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng mỉm cười, thật may mắn nàng đã trở về.
Cho dù hồn phách của nàng không phải mẫu thân của Vân Nhi thì đã sao? Chỉ cần nàng đồng ý quay về đây với hắn, hẳn tin có một ngày nàng sẽ xem Vân Nhi là ruột thịt của mình.
Thương yêu nó như chính mình sinh ra.
"Được rồi, Vân Nhi con đừng lắc nữa.
Mẫu thân sắp sức luôn cánh tay rồi này.
Mau lại đây mẫu thân ôm cái nào"
Lãnh Nguyệt cười khổ.
Hàn Tử Vân không lắc nữa chạy vào lòng nàng, hai tay nhỏ ôm chầm lấy nàng.
Cái đầu nhỏ dụi vào người nàng.
Lãnh Nguyệt cũng dang rộng hai tay ôm thằng bé vào lòng.
Tuy nàng không phải là mẫu thân thật sự của nó nhưng dù sao thân thể này cũng là của mẫu thân nó.
Nếu nàng đã mượn nhờ thân thể của mẫu thân nó mà sống lại thì cũng nên yêu thương nó thay mẫu thân nó chăm sóc nó phải không? Nghĩ như vậy nàng càng thấy yêu thương thằng nhóc này hơn.
"Vân Nhi, mẫu thân không nhìn thấy mặt con được, nên không biết Vân Nhi đã khác trước như thế nào? Con có thể cho mẫu thân chạm vào mặt con được không?"
Lãnh Nguyệt nhỏ giọng.
"Được ạ.
Mẫu thân muốn sờ bao lâu cũng được ạ"
Hàn Tử Vân vui vẻ gật đầu ngoan ngoãn cầm lấy tay Lãnh Nguyệt đặt lên mặt nó.
Lúc mẫu thân nó vừa về nó rất vui nhưng sau đó biết mẫu thân nó mắt đã không thể nhìn thấy nó nữa, nó rất đau lòng.
Cũng rất thương mẫu thân nó.
"Tỷ phu đã trở lại rồi"
Lãnh Thanh sau khi cố gắng bình tĩnh lại mới tiến đến.
"Thanh Nhi, muội về rồi sao? Muội xem ta đưa ai trở về?"
Hàn Tử Dạ vui mừng đưa tay về hướng Lãnh Nguyệt.
Lãnh Thanh dù không cam tâm nhưng cũng cố gắng ngụy trang cho mình, nàng chạy đến trước mặt Lãnh Nguyệt.
Bật khóc nức nở.
"Tỷ tỷ, cuối cùng cũng tìm được tỷ rồi.
Muội nhớ tỷ nhiều lắm"
"Nữ nhân này diễn sâu thật đấy, kẻ mù cũng nhìn ra nàng ta ghét nữ nhân ngốc ngươi"
Lãnh Nguyệt không biết là tiếng nói của con vật nào đang nói với nàng, nhưng nàng biết bọn chúng không bao giờ lừa nàng.
Nàng cũng biết muội muội này của nguyên chủ chắc chắn không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Nếu thật sự nàng ta quan tâm tỷ tỷ mình thật, cũng không phải chờ Hàn Tử Dạ nhắc nhở mới nhìn thấy nàng đâu.
Nàng cũng không nhỏ bé đến mức nàng ta chỉ nhìn thấy Hàn Tử Dạ mà không nhìn thấy nàng đúng không? "Lãnh Thanh, tỷ cũng rất nhớ muội.
Tỷ đã trở về rồi, từ đây về sau tỷ còn phải nhờ muội chăm sóc.
Tỷ mù rồi"
Lãnh Nguyệt thẳng thắn.
Nàng muốn thử xem phản ứng của nàng ta khi biết nàng mù là thế nào.
"Làm sao có thể? Tỷ phu, sao tỷ tỷ lại mù? Tỷ phu mau gọi đại phu tìm cách chữa trị cho tỷ tỷ đi"
Lãnh Thanh kinh ngạc.
Nhưng thật ra trong bụng lại không ngừng vui vẻ, thì ra nàng ta đã mù, như vậy càng tốt.
Uổng công nàng còn lo lắng sợ nàng ta phát hiện ra chuyện gì.
Mù thì nhìn ra chuyện gì được, có khi bị người ta hại chết lần nữa cũng không hay.
Quay về rồi cũng chẳng ảnh hưởng lớn gì, nàng ta mù vậy có khi còn giúp nàng có thêm lý do tiếp cận Hàn Tử Dạ nữa kìa.
Lãnh Thanh khẽ nhếch mép đầy nham hiểm.
"Miễn lễ, mau lại đây ngồi đi"
Hoàng hậu mỉm cười thân thiện.
"Đa tạ hoàng hậu nương nương."
Lãnh Thanh lần đầu được vào cung, cũng là lần đầu được gặp riêng hoàng hậu.
Lúc trước nàng chỉ nghe mọi người nói về hoàng hậu, nàng cứ nghĩ hoàng hậu rất khó gần nào ngờ bà lại thân thiện dễ gần như thể.
Làm cho nàng cũng bớt đi lo lắng hồi hộp.
Cũng như nàng cũng có thể phần nào khẳng định suy đoán của mình.
"Lãnh Thanh cô nương quả nhiên sắc nước hương trời, Cửu Vương gia không lập ngươi làm trắc phi quả là không có mắt nhìn."
Hoàng hậu nói bóng nói gió.
Lãnh Thanh sửng sốt, sau đột nhiên hoàng hậu lại nói đến chuyện này.
Tại sao bà ta lại biết nàng muốn làm trắc phí của Hàn Tử Dạ.
Nói như vậy hôm nay bà ta gọi nàng vào cung chắc không phải muốn lập nàng làm thái tử phi đâu nhỉ.
Nếu không bà ta cũng không nói như vậy.
"Tiểu nữ nào dám tranh giành phu quân với tỷ tỷ mình, nương nương đừng trêu chọc tiểu nữ"
Lãnh Thanh ngượng ngùng cúi đầu.
Hoàng hậu âm thầm đánh giá nữ nhân trước mặt, đúng như bà nghĩ nữ nhân này ngụy trang tốt thật, nếu như bà không biết được những chuyện nàng ta từng làm có khi bà cũng tin những lời nàng ta nói.
Con cờ này bà nhất định phải nằm bắt.
"Nếu như so sánh với Lãnh Nguyệt, bốn cung thấy ngươi tài sắc hơn tỷ tỷ ngươi nhiêu."
Hoàng hậu tiếp tục lấy lòng Lãnh Thanh.
"Đa tạ nương nương khen tặng nhưng Lãnh Thanh quả thật không bằng tỷ tỷ đâu ạ""
Lãnh Thanh khiêm tốn.
Nhưng trong lòng âm thầm đắc ý cũng như đang toan tính cho mình.
Hoàng hậu là người thủ đoạn, chắc chắn việc bà ta đang lấy lòng nàng là có ý muốn nàng làm gì đó cho bà ta, chỉ là nàng chưa biết thật ra là chuyện gì thôi.
Nhưng nếu bà ta muốn nàng làm việc cho bà ấy không phải là không được, chỉ cần bà ấy giúp nàng thổi gió bên tai hoàng thượng, xin hoàng thượng ban hôn cho nàng và Cửu Vương gia.
Nàng tin là có thánh chỉ ban hôn Hàn Tử Dạ sẽ không thế không cưới nàng.
"Nếu bốn cung có cách giúp cho Cửu Vương gia cam tâm tình nguyện nạp ngươi vào phủ, ngươi có muốn không?"
Hoàng hậu thử thăm dò.
"Hoàng hậu muốn tiểu nữ làm gì cho người?"
Lãnh Thanh không vội trả lời mà to gan hỏi ngược lại.
"Quả nhiên là nữ nhân thông minh.
Bổn cung không tin lầm ngươi"
Hoàng hậu đắc ý.
Nghe câu nói của bà, Lãnh Thanh biết chäc mình đoán đúng.
Hoàng hậu muốn nàng làm gì đó cho bà ta.
Không ai cho không ai thứ gì chính là sự thật.
Một canh giờ sau.
"Tiểu thư, có phải hoàng hậu nương nương muốn lập người làm thái tử phi không?"
Tiểu Lan vừa nhìn thấy tiểu thư nhà nàng bước ra đã vui vẻ chạy đến hỏi.
"Không phải."
Lãnh Thanh lạnh lùng.
"Không phải ạ"
Tiểu Lan trợn tròn mắt kinh ngạc.
Nàng muốn hỏi thêm nếu không phải gọi vào làm thái tử phi vậy thì gọi tiểu thư vào làm gì, tuy nhiên nhìn gương mặt lạnh lùng của tiểu thư nhà mình.
Nàng ta không dám tiếp tục tò mò nữa.
Nàng im lặng đi theo phía sau.
Lãnh Thanh vừa đi vừa suy nghĩ, không ngờ hoàng hậu lại dùng cách này.
Lãnh Thanh khẽ siết chặt chiếc hộp nàng đang nắm trong tay áo.
Nàng cũng từng suy nghĩ sẽ dùng phương pháp này để Hàn Tử Dạ có thể chấp nhận nàng thế nhưng nàng lại tìm kiếm rất lâu cũng không tìm được thứ này.
Nàng còn nghĩ thứ này không có thật, chỉ là giang hồ đồn thổi mà thôi.
Nào ngờ thật sự là có thứ này.
Chẳng qua nó không dễ tìm mà thôi.
Nếu có thứ này trong tay, nàng thật sự rất tò mò muốn biết nếu trúng thứ này liệu Hàn Tử Dạ còn từ chối thị tẩm nàng nữa không? Vừa về đến phủ nàng đã nghe tiếng nói cười vui vẻ nơi giang nhà chính.
Nàng nhíu mày có chuyện gì mà trong phủ lại vui vẻ như thế.
Sáng nay lúc nàng rời phủ trong phủ vẫn bình thường mà.
Nàng khó hiểu nhanh chân hơn đi vào, và rồi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mặt làm nàng cứng đờ người.
"Mẫu thân, Vân Nhi rất nhớ người.
Cuối cùng mẫu thân cũng trở lại rồi.
Vân Nhi vui lắm"
Hàn Tử Vân vui vẻ cầm tay Lãnh Nguyệt lắc tới lắc lui.
Hàn Tử Dạ ngôi bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng mỉm cười, thật may mắn nàng đã trở về.
Cho dù hồn phách của nàng không phải mẫu thân của Vân Nhi thì đã sao? Chỉ cần nàng đồng ý quay về đây với hắn, hẳn tin có một ngày nàng sẽ xem Vân Nhi là ruột thịt của mình.
Thương yêu nó như chính mình sinh ra.
"Được rồi, Vân Nhi con đừng lắc nữa.
Mẫu thân sắp sức luôn cánh tay rồi này.
Mau lại đây mẫu thân ôm cái nào"
Lãnh Nguyệt cười khổ.
Hàn Tử Vân không lắc nữa chạy vào lòng nàng, hai tay nhỏ ôm chầm lấy nàng.
Cái đầu nhỏ dụi vào người nàng.
Lãnh Nguyệt cũng dang rộng hai tay ôm thằng bé vào lòng.
Tuy nàng không phải là mẫu thân thật sự của nó nhưng dù sao thân thể này cũng là của mẫu thân nó.
Nếu nàng đã mượn nhờ thân thể của mẫu thân nó mà sống lại thì cũng nên yêu thương nó thay mẫu thân nó chăm sóc nó phải không? Nghĩ như vậy nàng càng thấy yêu thương thằng nhóc này hơn.
"Vân Nhi, mẫu thân không nhìn thấy mặt con được, nên không biết Vân Nhi đã khác trước như thế nào? Con có thể cho mẫu thân chạm vào mặt con được không?"
Lãnh Nguyệt nhỏ giọng.
"Được ạ.
Mẫu thân muốn sờ bao lâu cũng được ạ"
Hàn Tử Vân vui vẻ gật đầu ngoan ngoãn cầm lấy tay Lãnh Nguyệt đặt lên mặt nó.
Lúc mẫu thân nó vừa về nó rất vui nhưng sau đó biết mẫu thân nó mắt đã không thể nhìn thấy nó nữa, nó rất đau lòng.
Cũng rất thương mẫu thân nó.
"Tỷ phu đã trở lại rồi"
Lãnh Thanh sau khi cố gắng bình tĩnh lại mới tiến đến.
"Thanh Nhi, muội về rồi sao? Muội xem ta đưa ai trở về?"
Hàn Tử Dạ vui mừng đưa tay về hướng Lãnh Nguyệt.
Lãnh Thanh dù không cam tâm nhưng cũng cố gắng ngụy trang cho mình, nàng chạy đến trước mặt Lãnh Nguyệt.
Bật khóc nức nở.
"Tỷ tỷ, cuối cùng cũng tìm được tỷ rồi.
Muội nhớ tỷ nhiều lắm"
"Nữ nhân này diễn sâu thật đấy, kẻ mù cũng nhìn ra nàng ta ghét nữ nhân ngốc ngươi"
Lãnh Nguyệt không biết là tiếng nói của con vật nào đang nói với nàng, nhưng nàng biết bọn chúng không bao giờ lừa nàng.
Nàng cũng biết muội muội này của nguyên chủ chắc chắn không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Nếu thật sự nàng ta quan tâm tỷ tỷ mình thật, cũng không phải chờ Hàn Tử Dạ nhắc nhở mới nhìn thấy nàng đâu.
Nàng cũng không nhỏ bé đến mức nàng ta chỉ nhìn thấy Hàn Tử Dạ mà không nhìn thấy nàng đúng không? "Lãnh Thanh, tỷ cũng rất nhớ muội.
Tỷ đã trở về rồi, từ đây về sau tỷ còn phải nhờ muội chăm sóc.
Tỷ mù rồi"
Lãnh Nguyệt thẳng thắn.
Nàng muốn thử xem phản ứng của nàng ta khi biết nàng mù là thế nào.
"Làm sao có thể? Tỷ phu, sao tỷ tỷ lại mù? Tỷ phu mau gọi đại phu tìm cách chữa trị cho tỷ tỷ đi"
Lãnh Thanh kinh ngạc.
Nhưng thật ra trong bụng lại không ngừng vui vẻ, thì ra nàng ta đã mù, như vậy càng tốt.
Uổng công nàng còn lo lắng sợ nàng ta phát hiện ra chuyện gì.
Mù thì nhìn ra chuyện gì được, có khi bị người ta hại chết lần nữa cũng không hay.
Quay về rồi cũng chẳng ảnh hưởng lớn gì, nàng ta mù vậy có khi còn giúp nàng có thêm lý do tiếp cận Hàn Tử Dạ nữa kìa.
Lãnh Thanh khẽ nhếch mép đầy nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.