Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối
Chương 68: Nữ nhân độc ác
Mộc Mộc Tầm Tầm
11/11/2021
"Ta đã sai người tìm thảo dược cần thiết để chữa mắt cho nàng ấy rồi, muội đừng lo."
Hàn Tử Dạ lên tiếng an ủi Lãnh Thanh.
"A Dạ, thiếp mới là thê tử của chàng, chàng có thể đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với nữ nhân khác trước mặt thiếp không?"
Lãnh Nguyệt giả vờ trách móc.
"Mẫu thân, Vân Nhi chỉ nói chuyện với mỗi mình mẫu thân"
Vân Nhi ở trong lòng Lãnh Nguyệt khẽ lên tiếng.
Hàn Tử Dạ thì giật mình kinh ngạc, phải biết rằng Lãnh Nguyệt chưa bao giờ nói chuyện với hẳn như thể.
Lúc nào nàng cũng dùng giọng điệu xa lạ, nhưng hôm nay.
Có phải nàng đang ghen không? Dù sao đây cũng không phải muội muội thật của nàng.
Hàn Tử Dạ mỉm cười, chỉ cần nàng ấy ghen có nghĩa là nàng ấy thật sự để ý đến hắn.
Hắn vui mừng, nàng muốn hẳn làm gì hắn cũng đều nghe theo nàng.
Chỉ cần nàng luôn đổi xử với hẳn như thể là được.
"Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy? Muội nào phải nữ nhân khác chứ?"
Lãnh Thanh giọng đáng thương.
Nữ nhân này chẳng lẽ sau khi mù cũng đổi luôn tính nết rồi sao.
Rõ ràng trước kia nàng ta không như thể.
Luôn luôn căn dặn Hàn Tử Dạ phải chăm sóc tốt cho nàng, giờ nàng ta nói thế kia là có ý gì.
Lãnh Thanh khẽ siết chặt nắm tay.
"Được, nương tử nói gì ta đều nghe nàng."
Hàn Tử Dạ đáp lời khẳng định.
Lãnh Nguyệt khẽ nhếch mép, coi như tên Hàn Tử Dạ này cũng còn biết nghe lời.
Muội muội tốt này của nguyên chủ chắc chắn có liên quan đến chuyện nguyên chủ mất tích ở Đông Lăng.
Rất có khả năng chính nàng ta đã hãm hại nguyên chủ để độc chiếm phu quân của tỷ tỷ.
Chắc hẳn là như vậy.
Có thời gian nàng sẽ gọi các con vật trong phủ đến để điều tra.
Nàng ta chắc chắn kiểu gì cũng không thể che giấu hết chuyện ác nàng ta đã làm.
"Tỷ phu, sao huynh...??"
Lãnh Thanh còn chưa nói hết câu lại nghe Lãnh Nguyệt xen vào.
"Thiếp mệt rồi, thiếp muốn về phòng nghỉ"
"Mẫu thân, Vân Nhi dìu người"
Hàn Tử Vân ngoan ngoãn.
"A Dạ, chàng bế ta về phòng được không?"
Lãnh Nguyệt cố tình.
"Nữ nhân ngốc ngươi lợi hại đó."
Hàn Tử Dạ đương nhiên rất vui vẻ mà chiều ý Lãnh Nguyệt, hẳn bước nhanh đến trước mặt nàng. Truyện Dị Năng
Khom người bế nàng lên.
Lãnh Nguyệt vòng tay qua cổ hắn, tựa đầu vào ngực hắn.
Hàn Tử Dạ mỉm cười.
Riêng Lãnh Thanh nhìn cảnh này mà tức không thể nào nói được.
Rõ ràng là nàng ta cổ ý, trước kia nàng ta có khi nào cùng Hàn Tử Dạ gần gũi thân mật trước mặt nàng đâu.
Có những lúc Hàn Tử Dạ nắm tay nàng ta trước mặt nàng mà nàng ta còn không cho, thì làm gì có chuyện ôm ấp như hiện tại.
Thật ra vì lý do gì nàng ta lại thay đổi? "Nàng cố ý phải không?"
Vừa về đến phòng Hàn Tử Dạ đã hỏi nàng.
"Đúng thì sao? Chàng có ý kiến?"
Lãnh Nguyệt kiêu ngạo hỏi lại.
"Nương tử nói gì ta đều nghe nàng."
Hàn Tử Dạ hôn một cái lên trán nàng khẽ nói.
"Ta muốn nghỉ ngơi ngươi đi ra đi.
Quên nữa, ngươi nên cẩn thận một chút.
Lãnh Thanh vừa đi gặp hoàng hậu về đấy"
Lãnh Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Hàn Tử Dạ không cảm thấy bất ngờ với những chuyện nàng nói nữa.
Bởi vì hẳn biết bên cạnh nàng có rất nhiều quân sư thông báo tin cho nàng.
Hắn chỉ ngạc nhiên đột nhiên hoàng hậu muốn gặp Lãnh Thanh em gái nàng làm gì? "Nàng không muốn tiếp tục lợi dụng ta nữa sao?"
Hàn Tử Dạ tỏ vẻ đáng thương.
Nàng cũng vô tình thật vừa rồi còn lợi dụng hẳn ôm ấp hắn, nói lời dễ nghe với hẳn.
Giờ mục đích đã đạt được liền không thương tiếc đuổi hắn ra ngoài.
"Giờ ta lợi dụng ngươi cho ai xem hử?"
Lãnh Nguyệt nghiến răng.
"Thì cho quân sư của nàng xem"
Hàn Tử Dạ vô sỉ đáp.
"Cửu Vương gia, chúng ta không muốn ăn cẩu lương"
Lãnh Nguyệt cùng Hàn Tử Dạ đôi co qua lại mãi, Lãnh Nguyệt cũng chịu thua với độ vô sỉ của Hàn Tử Dạ nên cho hản lên năm cạnh nàng nghỉ ngơi.
Hàn Tử Dạ đắc ý vừa được nắm xuống hắn đã đưa tay ôm lấy nàng.
Nhưng cánh tay vừa đưa ra hắn đã bị nàng đánh cho rụt tay về.
Hắn dở khóc dở cười, nằm với thê tử, thịt đã đưa đến miệng mà không được ăn.
Hắn thật muốn chết mà.
"Tiểu thư, Lãnh Nguyệt tiểu thư vẫn còn sống làm sao đây? Có khi nào nàng ấy biết là chúng ta hại không?"
Tiểu Lan sợ hãi.
Lúc nhìn thấy Lãnh Nguyệt nàng đã chết đứng tại chỗ sau đó run lập cập sợ hãi, sợ nàng ta tố cáo.
"Ngươi mau ngậm miệng lại cho bổn tiểu thư.
Ai đánh mà ngươi đã khai ra hả.
Ngu đốt."
Lãnh Thanh tức giận trừng mắt vội Tiểu Lan.
Chuyện này chỉ có nàng và Tiểu Lan biết, nhìn biểu hiện của Lãnh Nguyệt.
Nàng đoán chắc nàng ta không còn nhớ gì về chuyện kia rồi cũng nên.
Vậy thì chắc chản chuyện này sẽ không ai biết rằng người hại Lãnh Nguyệt mất tích chính là nàng cả.
Thế nhưng Lãnh Thanh không ngờ rằng, trước ngày hôm nay có thể sẽ không ai biết chuyện nàng ta làm.
Nhưng chính vì những lời Tiểu Lan vừa lo lắng tiếc lộ ra đã được các quân sư ngầm của Lãnh Nguyệt nghe thấy hết.
Và đĩ nhiên chuyện này sẽ nhanh chóng đến tai Lãnh Nguyệt.
Vì không biết mình đang bị giám sát nên Lãnh Thanh lại tiếp tục nói ra những âm mưu của mình.
"Tiểu Lan ngươi mau đi nấu một bát canh gà mang đến đây cho ta, ta sẽ mang đến cho tỷ phu."
Lãnh Thanh lấy trong tay ra vật hoàng hậu nương nương dựa cho nàng cười nham hiểm.
Đây chính là mê tình cổ.
Nàng sẽ cho Hàn Tử Dạ uống cổ gốc.
Phải chắc chắn Hàn Tử Dạ đã trúng phải cổ độc gốc nàng mới uống cổ độc nhánh vào.
Nàng không ngốc mà uống trước lỡ như Hàn Tử Dạ phát hiện ra thì nàng không phải tự tìm đường chết sao.
"Tiểu thư đây là gì thế?"
Tiểu Lan ngốc nghếch tò mò hỏi.
"Ngươi có nghe đến mê tình cổ không? Nếu người trúng cổ độc gốc và người trúng cổ độc nhánh không giao hoan với nhau thì sẽ thất khiếu mà chết"
Lãnh Thanh những tưởng không có người ngoài ở đây nên nàng thản nhiên nói ra.
"Nữ nhân này tâm địa quá ác độc, mau đi báo cho nữ nhân ngốc biết thôi: "Nương nương, có tin báo Cửu Vương gia cùng vương phi trở lại vương phủ bình an rồi"
"Mạng hắn lớn thật.
Nhưng để xem hắn còn sống được bao lâu"
Nữ nhân ánh mắt sắc lạnh.
"Nữ nhân ngốc, có chuyện gấp mau tỉnh lại đi"
Một con kiến nhỏ bò đến bên tai Lãnh Nguyệt hét to.
Lãnh Nguyệt đang ngủ say thì giật mình tỉnh lại.
Nàng còn chưa nghe được thật ra là chuyện gì gấp thì nàng phát hiện Hàn Tử Dạ vi phạm lời hứa trước khi ngủ với nàng.
Rõ ràng nàng không cho hắn chạm vào nàng thế mà giờ hay rồi, hẳn dám ôm nàng, còn gác chân lên người nàng không chút hình tượng là thể quái gì nữa đây.
Lãnh Nguyệt tức giận nhưng vì không muốn đánh thức hẳn trước khi nàng nghe xem quân sư của nàng muốn nói chuyện quan trọng gì.
Chờ nàng giải quyết xong chuyện này, nàng sẽ xử lý hắn sao.
Con kiến kia thuật lại toàn bộ chuyện mà nó nghe trộm được ở phòng của Lãnh Thanh cho nàng nghe.
Bao gồm cả chuyện ai đã hại nguyên chủ mất tích cũng như nàng ta chuẩn bị hạ cô độc gốc vào Hàn Tử Dạ.
Bắt Hàn Tử Dạ phải giao hoan với nàng ta mới có thể giải độc.
Lãnh Nguyệt nghe xong liên bừng bừng lửa giận trong người.
Nàng ta có còn là con người nữa không? Nguyên chủ chẳng phải tỷ tỷ ruột của nàng ta sao? Chỉ vì muốn cướp nam nhân với tỷ tỷ mà không tiếc hãm hại như vậy.
Nàng không ngờ lời suy đoán của nàng không sai một điều nào.
Hàn Tử Dạ lên tiếng an ủi Lãnh Thanh.
"A Dạ, thiếp mới là thê tử của chàng, chàng có thể đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với nữ nhân khác trước mặt thiếp không?"
Lãnh Nguyệt giả vờ trách móc.
"Mẫu thân, Vân Nhi chỉ nói chuyện với mỗi mình mẫu thân"
Vân Nhi ở trong lòng Lãnh Nguyệt khẽ lên tiếng.
Hàn Tử Dạ thì giật mình kinh ngạc, phải biết rằng Lãnh Nguyệt chưa bao giờ nói chuyện với hẳn như thể.
Lúc nào nàng cũng dùng giọng điệu xa lạ, nhưng hôm nay.
Có phải nàng đang ghen không? Dù sao đây cũng không phải muội muội thật của nàng.
Hàn Tử Dạ mỉm cười, chỉ cần nàng ấy ghen có nghĩa là nàng ấy thật sự để ý đến hắn.
Hắn vui mừng, nàng muốn hẳn làm gì hắn cũng đều nghe theo nàng.
Chỉ cần nàng luôn đổi xử với hẳn như thể là được.
"Tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy? Muội nào phải nữ nhân khác chứ?"
Lãnh Thanh giọng đáng thương.
Nữ nhân này chẳng lẽ sau khi mù cũng đổi luôn tính nết rồi sao.
Rõ ràng trước kia nàng ta không như thể.
Luôn luôn căn dặn Hàn Tử Dạ phải chăm sóc tốt cho nàng, giờ nàng ta nói thế kia là có ý gì.
Lãnh Thanh khẽ siết chặt nắm tay.
"Được, nương tử nói gì ta đều nghe nàng."
Hàn Tử Dạ đáp lời khẳng định.
Lãnh Nguyệt khẽ nhếch mép, coi như tên Hàn Tử Dạ này cũng còn biết nghe lời.
Muội muội tốt này của nguyên chủ chắc chắn có liên quan đến chuyện nguyên chủ mất tích ở Đông Lăng.
Rất có khả năng chính nàng ta đã hãm hại nguyên chủ để độc chiếm phu quân của tỷ tỷ.
Chắc hẳn là như vậy.
Có thời gian nàng sẽ gọi các con vật trong phủ đến để điều tra.
Nàng ta chắc chắn kiểu gì cũng không thể che giấu hết chuyện ác nàng ta đã làm.
"Tỷ phu, sao huynh...??"
Lãnh Thanh còn chưa nói hết câu lại nghe Lãnh Nguyệt xen vào.
"Thiếp mệt rồi, thiếp muốn về phòng nghỉ"
"Mẫu thân, Vân Nhi dìu người"
Hàn Tử Vân ngoan ngoãn.
"A Dạ, chàng bế ta về phòng được không?"
Lãnh Nguyệt cố tình.
"Nữ nhân ngốc ngươi lợi hại đó."
Hàn Tử Dạ đương nhiên rất vui vẻ mà chiều ý Lãnh Nguyệt, hẳn bước nhanh đến trước mặt nàng. Truyện Dị Năng
Khom người bế nàng lên.
Lãnh Nguyệt vòng tay qua cổ hắn, tựa đầu vào ngực hắn.
Hàn Tử Dạ mỉm cười.
Riêng Lãnh Thanh nhìn cảnh này mà tức không thể nào nói được.
Rõ ràng là nàng ta cổ ý, trước kia nàng ta có khi nào cùng Hàn Tử Dạ gần gũi thân mật trước mặt nàng đâu.
Có những lúc Hàn Tử Dạ nắm tay nàng ta trước mặt nàng mà nàng ta còn không cho, thì làm gì có chuyện ôm ấp như hiện tại.
Thật ra vì lý do gì nàng ta lại thay đổi? "Nàng cố ý phải không?"
Vừa về đến phòng Hàn Tử Dạ đã hỏi nàng.
"Đúng thì sao? Chàng có ý kiến?"
Lãnh Nguyệt kiêu ngạo hỏi lại.
"Nương tử nói gì ta đều nghe nàng."
Hàn Tử Dạ hôn một cái lên trán nàng khẽ nói.
"Ta muốn nghỉ ngơi ngươi đi ra đi.
Quên nữa, ngươi nên cẩn thận một chút.
Lãnh Thanh vừa đi gặp hoàng hậu về đấy"
Lãnh Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Hàn Tử Dạ không cảm thấy bất ngờ với những chuyện nàng nói nữa.
Bởi vì hẳn biết bên cạnh nàng có rất nhiều quân sư thông báo tin cho nàng.
Hắn chỉ ngạc nhiên đột nhiên hoàng hậu muốn gặp Lãnh Thanh em gái nàng làm gì? "Nàng không muốn tiếp tục lợi dụng ta nữa sao?"
Hàn Tử Dạ tỏ vẻ đáng thương.
Nàng cũng vô tình thật vừa rồi còn lợi dụng hẳn ôm ấp hắn, nói lời dễ nghe với hẳn.
Giờ mục đích đã đạt được liền không thương tiếc đuổi hắn ra ngoài.
"Giờ ta lợi dụng ngươi cho ai xem hử?"
Lãnh Nguyệt nghiến răng.
"Thì cho quân sư của nàng xem"
Hàn Tử Dạ vô sỉ đáp.
"Cửu Vương gia, chúng ta không muốn ăn cẩu lương"
Lãnh Nguyệt cùng Hàn Tử Dạ đôi co qua lại mãi, Lãnh Nguyệt cũng chịu thua với độ vô sỉ của Hàn Tử Dạ nên cho hản lên năm cạnh nàng nghỉ ngơi.
Hàn Tử Dạ đắc ý vừa được nắm xuống hắn đã đưa tay ôm lấy nàng.
Nhưng cánh tay vừa đưa ra hắn đã bị nàng đánh cho rụt tay về.
Hắn dở khóc dở cười, nằm với thê tử, thịt đã đưa đến miệng mà không được ăn.
Hắn thật muốn chết mà.
"Tiểu thư, Lãnh Nguyệt tiểu thư vẫn còn sống làm sao đây? Có khi nào nàng ấy biết là chúng ta hại không?"
Tiểu Lan sợ hãi.
Lúc nhìn thấy Lãnh Nguyệt nàng đã chết đứng tại chỗ sau đó run lập cập sợ hãi, sợ nàng ta tố cáo.
"Ngươi mau ngậm miệng lại cho bổn tiểu thư.
Ai đánh mà ngươi đã khai ra hả.
Ngu đốt."
Lãnh Thanh tức giận trừng mắt vội Tiểu Lan.
Chuyện này chỉ có nàng và Tiểu Lan biết, nhìn biểu hiện của Lãnh Nguyệt.
Nàng đoán chắc nàng ta không còn nhớ gì về chuyện kia rồi cũng nên.
Vậy thì chắc chản chuyện này sẽ không ai biết rằng người hại Lãnh Nguyệt mất tích chính là nàng cả.
Thế nhưng Lãnh Thanh không ngờ rằng, trước ngày hôm nay có thể sẽ không ai biết chuyện nàng ta làm.
Nhưng chính vì những lời Tiểu Lan vừa lo lắng tiếc lộ ra đã được các quân sư ngầm của Lãnh Nguyệt nghe thấy hết.
Và đĩ nhiên chuyện này sẽ nhanh chóng đến tai Lãnh Nguyệt.
Vì không biết mình đang bị giám sát nên Lãnh Thanh lại tiếp tục nói ra những âm mưu của mình.
"Tiểu Lan ngươi mau đi nấu một bát canh gà mang đến đây cho ta, ta sẽ mang đến cho tỷ phu."
Lãnh Thanh lấy trong tay ra vật hoàng hậu nương nương dựa cho nàng cười nham hiểm.
Đây chính là mê tình cổ.
Nàng sẽ cho Hàn Tử Dạ uống cổ gốc.
Phải chắc chắn Hàn Tử Dạ đã trúng phải cổ độc gốc nàng mới uống cổ độc nhánh vào.
Nàng không ngốc mà uống trước lỡ như Hàn Tử Dạ phát hiện ra thì nàng không phải tự tìm đường chết sao.
"Tiểu thư đây là gì thế?"
Tiểu Lan ngốc nghếch tò mò hỏi.
"Ngươi có nghe đến mê tình cổ không? Nếu người trúng cổ độc gốc và người trúng cổ độc nhánh không giao hoan với nhau thì sẽ thất khiếu mà chết"
Lãnh Thanh những tưởng không có người ngoài ở đây nên nàng thản nhiên nói ra.
"Nữ nhân này tâm địa quá ác độc, mau đi báo cho nữ nhân ngốc biết thôi: "Nương nương, có tin báo Cửu Vương gia cùng vương phi trở lại vương phủ bình an rồi"
"Mạng hắn lớn thật.
Nhưng để xem hắn còn sống được bao lâu"
Nữ nhân ánh mắt sắc lạnh.
"Nữ nhân ngốc, có chuyện gấp mau tỉnh lại đi"
Một con kiến nhỏ bò đến bên tai Lãnh Nguyệt hét to.
Lãnh Nguyệt đang ngủ say thì giật mình tỉnh lại.
Nàng còn chưa nghe được thật ra là chuyện gì gấp thì nàng phát hiện Hàn Tử Dạ vi phạm lời hứa trước khi ngủ với nàng.
Rõ ràng nàng không cho hắn chạm vào nàng thế mà giờ hay rồi, hẳn dám ôm nàng, còn gác chân lên người nàng không chút hình tượng là thể quái gì nữa đây.
Lãnh Nguyệt tức giận nhưng vì không muốn đánh thức hẳn trước khi nàng nghe xem quân sư của nàng muốn nói chuyện quan trọng gì.
Chờ nàng giải quyết xong chuyện này, nàng sẽ xử lý hắn sao.
Con kiến kia thuật lại toàn bộ chuyện mà nó nghe trộm được ở phòng của Lãnh Thanh cho nàng nghe.
Bao gồm cả chuyện ai đã hại nguyên chủ mất tích cũng như nàng ta chuẩn bị hạ cô độc gốc vào Hàn Tử Dạ.
Bắt Hàn Tử Dạ phải giao hoan với nàng ta mới có thể giải độc.
Lãnh Nguyệt nghe xong liên bừng bừng lửa giận trong người.
Nàng ta có còn là con người nữa không? Nguyên chủ chẳng phải tỷ tỷ ruột của nàng ta sao? Chỉ vì muốn cướp nam nhân với tỷ tỷ mà không tiếc hãm hại như vậy.
Nàng không ngờ lời suy đoán của nàng không sai một điều nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.