Chương 22: Chú Cường - Cô Kim
Hukhomg
12/05/2023
Mười hai ấn chú
Một lát sau từ xa có một người phụ nữ hớt hải tiến đến về phía Hạnh lo lắng hỏi.
- Hạnh ơi… con đây rồi may quá, có bị làm sao không không con, có xước xát ở đâu không, mẹ đã bảo rồi mà… cái con bé này, dặn mày mà mày không có nghe mẹ gì cả.
Người đàn bà xuýt xoa nhìn ngó khắp người cô con gái. Một vị trung niên trạc tứ tuần đi tới nghiêm mặt.
- Cái con bé này lại chốn đi chơi rồi, bây giờ thì sáng mắt chưa, may là có các anh công an ở đây nếu không thì không biết thành ra cái gì rồi.
- Còn đây là…
Người phụ nữ nhìn thấy Hoàng trên bả vai quấn băng trắng lập tức lên tiếng hỏi.
- Đây là người đã cứu con gái hai cô chú khỏi bọn lưu manh kia đấy.
Vị cảnh sát ngồi cạnh bàn lấy cung lên tiếng trả lời, nói xong anh ta còn chỉ ra chỗ đám người bị còng tay.
Trong mắt Hoàng hai người này có lẽ là cha mẹ Hạnh. Người chồng ngũ quan tương đối, mặt vuông chữ Điền, mắt sáng trán không quá cao, có tướng làm người điều hành nhỏ, người vợ khuôn mặt có đôi nét phúc hậu toát ra từ ánh mắt, da dẻ hồng hào, tướng hợp phu ích tử. Nói chung cặp vợ chồng này thuộc điển hình của những người có kinh tế, vị trí trong kinh doanh làm ăn buôn bán.
Còn đang chú ý tới hai người này Hoàng không để ý từ lúc nào bà mẹ đã tiến tới nói chuyện với hắn.
- Cảm ơn cậu, hai vợ chồng chúng tôi cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu chắc con bé nó…
Nói đến đây người mẹ bắt đầu rơm rớm nước mắt.
- Ơ kìa mình, con gái nó không có chuyện gì là tốt rồi, đừng khóc như thế người ta cười cho. Còn cậu tên là gì? Cứ gọi trống không như vậy nghe không hay cho lắm.
Vị trung niên lên tiếng nhắc khéo bà vợ sau quay ra hỏi tên người thanh niên đã cứu con gái mình.
- Hai bác cứ gọi cháu là Hoàng.
Người chồng này dơ tay ra ý bắt lấy tay Hoàng đoạn nói.
- Tôi tên Cường, giới thiệu với cậu đây là vợ tôi bà ấy tên Kim, còn đây là con gái tôi nó tên Hạnh, mong cậu bỏ qua cho con bé, ở nhà được bố mẹ nuông chiều ra đường nghịch ngợm để cậu phải ra tay, ảnh hưởng tới cậu rồi…
Hoàng đưa tay ra bắt lấy tay chú Cường hơi cúi người đáp lễ.
- Dạ thôi bác, không cần phải khách sáo đâu, cháu giúp con gái hai bác cái này là lẽ thường tình thôi, với lần sau hai bác cho cô ấy hạn chế ra ngoài vào buổi tối hoặc nếu đi nên đi cùng 2, 3 người cho an toàn. Thôi bây giờ cũng muộn rồi cháu cũng phải về không nhà nghỉ nó đóng cửa.
Thấy Hoàng chuẩn bị rời đi cô Kim vội lên tiếng.
- Ngày mai nếu cậu không chê có thể qua nhà tôi dùng bữa cơm coi như là để vợ chồng tôi cảm ơn.
- Thôi bác ạ, không cần bày vẽ đâu.
Giọng bà mẹ quả quyết.
- Không được, mai cậu nhất định phải qua nhà tôi đấy.
Hoàng thấy cô Kim nói vậy đành miễn cưỡng đồng ý.
- Cung kính không bằng tuân lệnh, vậy để mai cháu qua nhà bác vậy.
Chồng bác Kim sợ Hoàng không biết nhà liền nói trước.
- Mai tôi sẽ đến đón cậu, không phải tìm đến nhà làm gì.
Thấy Hoàng trả lời giọng có vẻ như không phải người ở đây, chú Cường lên tiếng hỏi.
- Cậu không phải người ở đây vậy cậu từ chỗ nào đến, tôi nghe giọng cậu không giống dân chỗ này.
- Dạ đúng rồi bác, cháu không phải người ở đây, nhà cháu ở mạn Lai Châu, xuống dưới Hà Nội học, chỉ tình cờ ghé qua đây thuê một chỗ nghỉ tạm một hai bữa thôi.
Chú Cường gật gù đánh giá hắn đoạn nói.
- Ờm, thế để tôi đưa cậu về nhé. Nhà nghỉ cậu thuê gần đây không?
- Cũng được bác ạ, cháu cảm ơn, chỗ cháu thuê cũng gần đây thôi.
Vợ chú Cường lên tiếng khách sáo.
- Ui giời, ơn huệ gì, con gái tôi cậu cứu nó tôi còn chưa cảm ơn được thì thôi. Mà cậu cứ xưng vợ chồng tôi là cô chú nghe cho nó trẻ không cứ một câu bác hai câu bác làm như già lắm rồi ấy.
Chợt có tiếng gọi từ một viên cảnh sát.
- Này cậu thanh niên…
Tiến tới vỗ vào vai Hoàng người này giơ ngón cái lên tán thưởng.
- Đánh hay lắm, học võ ở đâu vậy một mình đánh gục ba chục thằng đô con, chỉ tôi vài đường được không?
- Dạ bình thường thôi anh ạ, võ mèo cào ấy mà anh đừng để ý.
Viên cảnh sát nghe vậy liền bĩu môi nói.
- Võ mèo cào…. Tôi mà học được võ của cậu có khó thế nào tôi cũng học cho bằng được, một mình cậu mà đánh được như vậy thì cũng phải loại võ sư giấy ngoài kia rồi, mà quên tôi chưa dặn cậu mai ra đường để ý, khả năng qua tối nay ít nhiều sẽ bị chú ý đấy.
Viên cảnh sát tốt bụng lên tiếng nhắc nhở Hoàng.
- Cảm ơn anh.
Hoàng gật đầu cảm ơn viên cảnh sát vì đã nhắc nhở mình.
Tiếng một chiếc xe hơi đỗ lại trước cửa nhà nghỉ. Mở cửa xe bước xuống, Hoàng tạm biệt hai cô chú tiến vào bên trong.
Một lát sau từ xa có một người phụ nữ hớt hải tiến đến về phía Hạnh lo lắng hỏi.
- Hạnh ơi… con đây rồi may quá, có bị làm sao không không con, có xước xát ở đâu không, mẹ đã bảo rồi mà… cái con bé này, dặn mày mà mày không có nghe mẹ gì cả.
Người đàn bà xuýt xoa nhìn ngó khắp người cô con gái. Một vị trung niên trạc tứ tuần đi tới nghiêm mặt.
- Cái con bé này lại chốn đi chơi rồi, bây giờ thì sáng mắt chưa, may là có các anh công an ở đây nếu không thì không biết thành ra cái gì rồi.
- Còn đây là…
Người phụ nữ nhìn thấy Hoàng trên bả vai quấn băng trắng lập tức lên tiếng hỏi.
- Đây là người đã cứu con gái hai cô chú khỏi bọn lưu manh kia đấy.
Vị cảnh sát ngồi cạnh bàn lấy cung lên tiếng trả lời, nói xong anh ta còn chỉ ra chỗ đám người bị còng tay.
Trong mắt Hoàng hai người này có lẽ là cha mẹ Hạnh. Người chồng ngũ quan tương đối, mặt vuông chữ Điền, mắt sáng trán không quá cao, có tướng làm người điều hành nhỏ, người vợ khuôn mặt có đôi nét phúc hậu toát ra từ ánh mắt, da dẻ hồng hào, tướng hợp phu ích tử. Nói chung cặp vợ chồng này thuộc điển hình của những người có kinh tế, vị trí trong kinh doanh làm ăn buôn bán.
Còn đang chú ý tới hai người này Hoàng không để ý từ lúc nào bà mẹ đã tiến tới nói chuyện với hắn.
- Cảm ơn cậu, hai vợ chồng chúng tôi cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu chắc con bé nó…
Nói đến đây người mẹ bắt đầu rơm rớm nước mắt.
- Ơ kìa mình, con gái nó không có chuyện gì là tốt rồi, đừng khóc như thế người ta cười cho. Còn cậu tên là gì? Cứ gọi trống không như vậy nghe không hay cho lắm.
Vị trung niên lên tiếng nhắc khéo bà vợ sau quay ra hỏi tên người thanh niên đã cứu con gái mình.
- Hai bác cứ gọi cháu là Hoàng.
Người chồng này dơ tay ra ý bắt lấy tay Hoàng đoạn nói.
- Tôi tên Cường, giới thiệu với cậu đây là vợ tôi bà ấy tên Kim, còn đây là con gái tôi nó tên Hạnh, mong cậu bỏ qua cho con bé, ở nhà được bố mẹ nuông chiều ra đường nghịch ngợm để cậu phải ra tay, ảnh hưởng tới cậu rồi…
Hoàng đưa tay ra bắt lấy tay chú Cường hơi cúi người đáp lễ.
- Dạ thôi bác, không cần phải khách sáo đâu, cháu giúp con gái hai bác cái này là lẽ thường tình thôi, với lần sau hai bác cho cô ấy hạn chế ra ngoài vào buổi tối hoặc nếu đi nên đi cùng 2, 3 người cho an toàn. Thôi bây giờ cũng muộn rồi cháu cũng phải về không nhà nghỉ nó đóng cửa.
Thấy Hoàng chuẩn bị rời đi cô Kim vội lên tiếng.
- Ngày mai nếu cậu không chê có thể qua nhà tôi dùng bữa cơm coi như là để vợ chồng tôi cảm ơn.
- Thôi bác ạ, không cần bày vẽ đâu.
Giọng bà mẹ quả quyết.
- Không được, mai cậu nhất định phải qua nhà tôi đấy.
Hoàng thấy cô Kim nói vậy đành miễn cưỡng đồng ý.
- Cung kính không bằng tuân lệnh, vậy để mai cháu qua nhà bác vậy.
Chồng bác Kim sợ Hoàng không biết nhà liền nói trước.
- Mai tôi sẽ đến đón cậu, không phải tìm đến nhà làm gì.
Thấy Hoàng trả lời giọng có vẻ như không phải người ở đây, chú Cường lên tiếng hỏi.
- Cậu không phải người ở đây vậy cậu từ chỗ nào đến, tôi nghe giọng cậu không giống dân chỗ này.
- Dạ đúng rồi bác, cháu không phải người ở đây, nhà cháu ở mạn Lai Châu, xuống dưới Hà Nội học, chỉ tình cờ ghé qua đây thuê một chỗ nghỉ tạm một hai bữa thôi.
Chú Cường gật gù đánh giá hắn đoạn nói.
- Ờm, thế để tôi đưa cậu về nhé. Nhà nghỉ cậu thuê gần đây không?
- Cũng được bác ạ, cháu cảm ơn, chỗ cháu thuê cũng gần đây thôi.
Vợ chú Cường lên tiếng khách sáo.
- Ui giời, ơn huệ gì, con gái tôi cậu cứu nó tôi còn chưa cảm ơn được thì thôi. Mà cậu cứ xưng vợ chồng tôi là cô chú nghe cho nó trẻ không cứ một câu bác hai câu bác làm như già lắm rồi ấy.
Chợt có tiếng gọi từ một viên cảnh sát.
- Này cậu thanh niên…
Tiến tới vỗ vào vai Hoàng người này giơ ngón cái lên tán thưởng.
- Đánh hay lắm, học võ ở đâu vậy một mình đánh gục ba chục thằng đô con, chỉ tôi vài đường được không?
- Dạ bình thường thôi anh ạ, võ mèo cào ấy mà anh đừng để ý.
Viên cảnh sát nghe vậy liền bĩu môi nói.
- Võ mèo cào…. Tôi mà học được võ của cậu có khó thế nào tôi cũng học cho bằng được, một mình cậu mà đánh được như vậy thì cũng phải loại võ sư giấy ngoài kia rồi, mà quên tôi chưa dặn cậu mai ra đường để ý, khả năng qua tối nay ít nhiều sẽ bị chú ý đấy.
Viên cảnh sát tốt bụng lên tiếng nhắc nhở Hoàng.
- Cảm ơn anh.
Hoàng gật đầu cảm ơn viên cảnh sát vì đã nhắc nhở mình.
Tiếng một chiếc xe hơi đỗ lại trước cửa nhà nghỉ. Mở cửa xe bước xuống, Hoàng tạm biệt hai cô chú tiến vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.