Chương 23: Nổi Tiếng
Hukhomg
12/05/2023
Mười hai ấn chú
Phía trong xe lúc này.
- Con có số của cậu ta chưa?
Cô Kim lên tiếng hỏi con gái.
- Anh ấy không có điện thoại nên con đưa máy của con cho anh ấy rồi, mai chỉ cần lấy một máy khác gọi vào là được.
-Ừ, mà mẹ thấy con kể với mẹ là cậu ta một mình hạ gục nguyên một đám đông như vậy, con không nói quá đấy chứ?
- Thật mà mẹ, mẹ phải đứng đó mới thấy anh ấy đánh như nào, một đấm một đá là xử xong một thằng, tung chưởng không khác gì phim Tàu mẹ ạ.
Thấy con gái mình luôn miệng nói về Hoàng, chân tay múa may phụ họa, chú Cường bật cười lên tiếng trêu cô con gái.
- Hahaha… xem con gái tôi kể về cậu ta tự hào chưa kìa, kiểu này để ba sắm lễ bắt rể cho con gái rồi.
Hạnh nghe giọng của ba mình trêu thì ngượng ngập đáp, chối bay chối biến.
- Ba…ba. . . ba đừng có trêu con. Con ở vậy với ba luôn.
Nói xong Hạnh đỏ mặt quay qua chỗ khác, hiện trên khóe môi thoáng hiện lên nét cười.
Chiếc xe khuất dần trong màn đêm, trong xe vọng ra tiếng cười nói. Quay trở về nhà nghỉ, đi qua căn phòng bị chính mình đạp hỏng cửa thoáng nhìn vào đó song quay đi lắc đầu cười. Bước vào trong tắm rửa leo lên giường, khoanh chân Hoàng bắt đầu đả tọa.
Chìm trong minh tưởng, ý thức Hoàng dần tiến đến cánh cửa phát sáng, chuẩn bị bước sang cảnh giới Chân Nhân. Một hồi lâu sau Hoàng mở mắt, hắn nở nụ cười.
- Gần tới rồi, một chút nữa thôi.
Bình minh thế chỗ cho màn đêm, ánh nắng đã trải dài trên những con đường với núi non trập trùng nơi mảnh đất Yên Bái.
Cốc cốc cốc…
- Ai gõ cửa vậy…
Tiếng Hoàng giọng điệu ngái ngủ vọng ra bên ngoài
- Em đây….
Hôm qua về muộn không đi ngủ sớm mà ngồi minh tưởng cộng thêm đánh nhau với bọn côn đồ nên sáng sớm nay Hoàng có chút hơi mệt. Nhấc người khỏi chiếc giường tiến ra mở cửa, đối diện Hạnh lúc này hiện ra là thân thể với một vết bớt đỏ kì lạ giữa ngực Hoàng, trên mình hắn bây giờ chỉ mặc mỗi cái quần, Hạnh bị sốc bởi bộ dạng này của Hoàng, cô cứ đứng đó mà không có bất kì một phản ứng gì. Đang trong cơn buồn ngủ, chợt thấy trước mắt mình là Hạnh, giật mình đóng sầm cửa lại và mặc vội bộ quần áo. Cánh cửa lại được mở ra, khuôn mặt xinh đẹp của Hạnh đi kèm mái tóc xoăn cộng với chiếc răng khểnh làm Hoàng đứng hình mất mấy giây.
- Ờ…. Ờm có chuyện gì vậy, cô đến đây tìm tôi có việc gì à?
- Thế cứ phải có việc thì mới được đến gặp anh à?
Hạnh có chụt giận dỗi nói.
- Thì không có việc gì cả, mà sao cô biết phòng của tôi mà tìm được đến đây?
Hoàng vội đổi chủ đề.
- Phòng anh em hỏi ở dưới lễ tân là tìm được ngay ấy mà.
- Mà cô xách cái gì đến đây vậy, tiền hả?
- Anh đúng là đồ hám của, em có mua cho anh bộ quần áo, anh mặc thử vào cho em coi, không vừa để em còn đi đổi.
- Ơ, cái này tôi không cần đâu, cô cứ giữ mà mặc, tôi vẫn còn quần…
- Nói nhiều quá, anh cầm vào thay đi cho em.
Nói xong đoạn Hạnh đóng cửa đẩy Hoàng vào lại bên trong, còn mình đứng ngoài đợi.
Được 10 phút sau Hoàng trở ra
- Oa, anh mặc như này đẹp lắm đó, rất hợp, là rất đẹp đó, để xem còn thiếu cái gì? À phải rồi, đi… em dẫn anh đi cắt tóc.
Hoàng cứ thế bị Hạnh kéo ra bên ngoài.
- Ơ kìa không cần đâu, mà…
Đi đến trước một cửa tiệm cắt tóc Hạnh dẫn hắn vào tiếp đó hô lớn.
- Anh ơi cắt cho bạn này kiểu tóc nào đẹp đẹp một chút nhé.
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong tiệm, có người lên tiếng và như nhận ra người thanh niên cao ráo đi cạnh cô gái này.
- Đây có phải là cái cậu mà hôm qua một mình đánh tay không với nguyên đám côn đồ không?
Một người thanh niên khác nhìn vào Hoàng cũng gật đầu phụ họa nói bồi thêm vào.
- Đúng, đúng, chắc chắn là cậu ta rồi chứ còn ai vào đây nữa.
Nhốn nháo một lúc Hoàng cũng đã có được một kiểu tóc mới, nhìn bây giờ phải là rất soái ca mới đúng. Bấy giờ trong một căn nhà hoang cách xa thị trấn. Âm thanh vỡ cốc kèm tiếng chửi rủa vọng ra.
- Mẹ chúng mày, đi đứng kiểu gì mà sao lại để bọn cớm nó tóm được cả đám vậy, bang ta mới được hơn trăm mạng mày làm thế hết mẹ một phần tư rồi còn gì.
Một tên đàn em tiến đến ghé sát vào tai tên đại ca nói một hồi. mặt tên đại ca chợt biến sắc.
- Hả? Cái gì… Mày có chắc là thằng đó một mình đánh được với cả đám đàn em bang ta không?
- Em chắc chắn, hôm qua chính mắt em thấy, em cũng trong nhóm thằng Đạt phít, thằng đó gọi anh em lên động thủ em trốn vào một góc quan sát hết mà.
Tên đàn em này lên tiếng khẳng định chắc nịch như đinh đóng cột.
- Thằng này mày điều tra được thông tin gì của nó chưa?
Tên đại ca lên tiếng hỏi.
- Dạ thưa anh, em điều tra rồi.
Thằng này ra hiệu, một thằng khác tiến đến đưa cho chiếc smartphone. Mở màn hình ra hắn lướt một hồi rồi dơ ra trước mắt tên đại ca.
- Đây anh xem, đấy là nó, còn đây là nhóm thằng Đạt, theo kết quả em nghe ngóng được thì thằng này nó không phải người ở đây, cũng không phải của bọn cớm cài cắm vào.
Đưa trả chiếc điện thoại lại cho tên đàn em, đoạn hắn phất tay kêu bọn đàn em ra ngoài, ngồi trầm tư một lúc hắn cau mày.
- Kẻ này … hắn là ai?
Phía trong xe lúc này.
- Con có số của cậu ta chưa?
Cô Kim lên tiếng hỏi con gái.
- Anh ấy không có điện thoại nên con đưa máy của con cho anh ấy rồi, mai chỉ cần lấy một máy khác gọi vào là được.
-Ừ, mà mẹ thấy con kể với mẹ là cậu ta một mình hạ gục nguyên một đám đông như vậy, con không nói quá đấy chứ?
- Thật mà mẹ, mẹ phải đứng đó mới thấy anh ấy đánh như nào, một đấm một đá là xử xong một thằng, tung chưởng không khác gì phim Tàu mẹ ạ.
Thấy con gái mình luôn miệng nói về Hoàng, chân tay múa may phụ họa, chú Cường bật cười lên tiếng trêu cô con gái.
- Hahaha… xem con gái tôi kể về cậu ta tự hào chưa kìa, kiểu này để ba sắm lễ bắt rể cho con gái rồi.
Hạnh nghe giọng của ba mình trêu thì ngượng ngập đáp, chối bay chối biến.
- Ba…ba. . . ba đừng có trêu con. Con ở vậy với ba luôn.
Nói xong Hạnh đỏ mặt quay qua chỗ khác, hiện trên khóe môi thoáng hiện lên nét cười.
Chiếc xe khuất dần trong màn đêm, trong xe vọng ra tiếng cười nói. Quay trở về nhà nghỉ, đi qua căn phòng bị chính mình đạp hỏng cửa thoáng nhìn vào đó song quay đi lắc đầu cười. Bước vào trong tắm rửa leo lên giường, khoanh chân Hoàng bắt đầu đả tọa.
Chìm trong minh tưởng, ý thức Hoàng dần tiến đến cánh cửa phát sáng, chuẩn bị bước sang cảnh giới Chân Nhân. Một hồi lâu sau Hoàng mở mắt, hắn nở nụ cười.
- Gần tới rồi, một chút nữa thôi.
Bình minh thế chỗ cho màn đêm, ánh nắng đã trải dài trên những con đường với núi non trập trùng nơi mảnh đất Yên Bái.
Cốc cốc cốc…
- Ai gõ cửa vậy…
Tiếng Hoàng giọng điệu ngái ngủ vọng ra bên ngoài
- Em đây….
Hôm qua về muộn không đi ngủ sớm mà ngồi minh tưởng cộng thêm đánh nhau với bọn côn đồ nên sáng sớm nay Hoàng có chút hơi mệt. Nhấc người khỏi chiếc giường tiến ra mở cửa, đối diện Hạnh lúc này hiện ra là thân thể với một vết bớt đỏ kì lạ giữa ngực Hoàng, trên mình hắn bây giờ chỉ mặc mỗi cái quần, Hạnh bị sốc bởi bộ dạng này của Hoàng, cô cứ đứng đó mà không có bất kì một phản ứng gì. Đang trong cơn buồn ngủ, chợt thấy trước mắt mình là Hạnh, giật mình đóng sầm cửa lại và mặc vội bộ quần áo. Cánh cửa lại được mở ra, khuôn mặt xinh đẹp của Hạnh đi kèm mái tóc xoăn cộng với chiếc răng khểnh làm Hoàng đứng hình mất mấy giây.
- Ờ…. Ờm có chuyện gì vậy, cô đến đây tìm tôi có việc gì à?
- Thế cứ phải có việc thì mới được đến gặp anh à?
Hạnh có chụt giận dỗi nói.
- Thì không có việc gì cả, mà sao cô biết phòng của tôi mà tìm được đến đây?
Hoàng vội đổi chủ đề.
- Phòng anh em hỏi ở dưới lễ tân là tìm được ngay ấy mà.
- Mà cô xách cái gì đến đây vậy, tiền hả?
- Anh đúng là đồ hám của, em có mua cho anh bộ quần áo, anh mặc thử vào cho em coi, không vừa để em còn đi đổi.
- Ơ, cái này tôi không cần đâu, cô cứ giữ mà mặc, tôi vẫn còn quần…
- Nói nhiều quá, anh cầm vào thay đi cho em.
Nói xong đoạn Hạnh đóng cửa đẩy Hoàng vào lại bên trong, còn mình đứng ngoài đợi.
Được 10 phút sau Hoàng trở ra
- Oa, anh mặc như này đẹp lắm đó, rất hợp, là rất đẹp đó, để xem còn thiếu cái gì? À phải rồi, đi… em dẫn anh đi cắt tóc.
Hoàng cứ thế bị Hạnh kéo ra bên ngoài.
- Ơ kìa không cần đâu, mà…
Đi đến trước một cửa tiệm cắt tóc Hạnh dẫn hắn vào tiếp đó hô lớn.
- Anh ơi cắt cho bạn này kiểu tóc nào đẹp đẹp một chút nhé.
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong tiệm, có người lên tiếng và như nhận ra người thanh niên cao ráo đi cạnh cô gái này.
- Đây có phải là cái cậu mà hôm qua một mình đánh tay không với nguyên đám côn đồ không?
Một người thanh niên khác nhìn vào Hoàng cũng gật đầu phụ họa nói bồi thêm vào.
- Đúng, đúng, chắc chắn là cậu ta rồi chứ còn ai vào đây nữa.
Nhốn nháo một lúc Hoàng cũng đã có được một kiểu tóc mới, nhìn bây giờ phải là rất soái ca mới đúng. Bấy giờ trong một căn nhà hoang cách xa thị trấn. Âm thanh vỡ cốc kèm tiếng chửi rủa vọng ra.
- Mẹ chúng mày, đi đứng kiểu gì mà sao lại để bọn cớm nó tóm được cả đám vậy, bang ta mới được hơn trăm mạng mày làm thế hết mẹ một phần tư rồi còn gì.
Một tên đàn em tiến đến ghé sát vào tai tên đại ca nói một hồi. mặt tên đại ca chợt biến sắc.
- Hả? Cái gì… Mày có chắc là thằng đó một mình đánh được với cả đám đàn em bang ta không?
- Em chắc chắn, hôm qua chính mắt em thấy, em cũng trong nhóm thằng Đạt phít, thằng đó gọi anh em lên động thủ em trốn vào một góc quan sát hết mà.
Tên đàn em này lên tiếng khẳng định chắc nịch như đinh đóng cột.
- Thằng này mày điều tra được thông tin gì của nó chưa?
Tên đại ca lên tiếng hỏi.
- Dạ thưa anh, em điều tra rồi.
Thằng này ra hiệu, một thằng khác tiến đến đưa cho chiếc smartphone. Mở màn hình ra hắn lướt một hồi rồi dơ ra trước mắt tên đại ca.
- Đây anh xem, đấy là nó, còn đây là nhóm thằng Đạt, theo kết quả em nghe ngóng được thì thằng này nó không phải người ở đây, cũng không phải của bọn cớm cài cắm vào.
Đưa trả chiếc điện thoại lại cho tên đàn em, đoạn hắn phất tay kêu bọn đàn em ra ngoài, ngồi trầm tư một lúc hắn cau mày.
- Kẻ này … hắn là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.