Chương 14: Tớ sẽ giúp cậu tìm tự do
Mạnh Chi Vãn
06/10/2023
Diệp Tiêu kìm nén lại sức lực, càng ngày càng liều mạng học tập.
Phòng học vào giờ ra chơi lúc nào cũng như gà bay chó chạy, bóng rổ và máy bay giấy bay lượn vòng cung trên đỉnh đầu cô, nhưng cô chỉ chăm chú vào đề bài trước mắt, phóng bút như bay, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên một cái.
Cô ghét Nguyễn Vũ Thanh.
Vì vậy cô phải thi được hạng nhất, không cho cậu ấy bất cứ cơ hội nào vượt qua mình.
Mặc dù cô đã nỗ lực như thế, nhưng hiệu quả đạt được lại vẫn không có cách nào khiến bản thân cô vừa ý như cũ. Những lời mẹ nói với cô lúc nhỏ tựa như lời nguyền của phù thủy, lấp đầy bên tai cô biết bao nhiêu năm tháng.
Cô rất ngốc.
Nhưng cô không thể để bất cứ ai phát hiện ra cô rất ngốc.
Một khi cô đem sự ngu ngốc của mình biểu hiện ra, cuộc sống của cô sẽ đi vào con đường chết, cũng không còn đường nào có thể đi nữa.
Bởi vì cô là Diệp Tiêu.
Tình hình của hai kỳ thi tháng từ khi khai giảng như nhau, điểm trung bình của lớp 10/1 vẫn dẫn trước lớp 10/7 như cũ. Thành tích lý hóa sinh của Diệp Tiêu mặc dù không tính là cao nhất, nhưng điểm ngữ văn và tiếng anh của cô đều xếp hạng nhất, khiến cho điểm tổng của cô cao hơn Nguyễn Vũ Thanh 5 điểm. Vưu Bình nén giận trong lòng, nhìn học sinh lớp 10/1 như thế nào cũng không thuận mắt, nhưng học sinh khiến cô ấy không thuận mắt nhất, không nghi ngờ gì hết chính là Diệp Tiêu.
Cách thức giảng dạy của Vưu Bình khiến rất nhiều học sinh của lớp 10/1, bao gồm cả Diệp Tiêu đều cực kỳ chán ghét. Cô ấy thích đặt câu hỏi đột ngột, sau đó lại tiến hành phê bình đối với những học sinh trả lời câu hỏi — hầu hết các lời phê bình đều chứa sự mỉa mai và châm chọc.
Điều khiến Diệp Tiêu đau đầu nhất chính là, Vưu Bình cực kỳ thích đặt câu hỏi cho cô. Mỗi lần học tiết sinh học, Diệp Tiêu luôn cảm thấy bản thân dường như đang đi trên sợi dây thép, không thể đi sai nửa bước. Chỉ cần đáp án của cô có một chút xíu sai sót, Vưu Bình sẽ lập tức dương âm quái khí hỏi: "Đây là trình độ của người đứng hạng nhất toàn khối sao?"
Sau đó cô ấy liền nói, Nguyễn Vũ Thanh lớp chúng tôi sẽ không thể nào phạm lỗi sai nhỏ như này đâu. Nguyễn Vũ Thanh lớp chúng tôi còn chưa chuyên tâm học tập lắm, thằng bé mà nỗ lực bằng một nửa Diệp Tiêu lớp các cô cậu, hạng nhất toàn khối chưa chắc gì đã là chuyện của Diệp Tiêu của lớp các cô cậu.
"Cô ấy có bệnh đúng không." Sau kỳ thi giữa kỳ Cố Gia Nam được xếp ngồi cùng bàn với Diệp Tiêu, cô ấy trợn trắng mắt nói với Diệp Tiêu kế bên, "Hèn chi cậu ghét Nguyễn Vũ Thanh, nếu tớ là cậu, mỗi ngày nghe cô ấy nhắc tới mãi như vậy, tớ cũng sẽ ghét chết cậu ấy."
Diệp Tiêu cười nhạt, không có nói lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh - giữa hai con người này không nói chuyện với nhau, từ xa lạ đến mức đối địch là bởi vì Vưu Bình. Chỉ có bản thân Diệp Tiêu biết, thật sự không phải như vậy.
Cô ghét Nguyễn Vũ Thanh, là vì Nguyễn Vũ Thanh không thích cô.
Cô ghét việc Nguyễn Vũ Thanh không thích cô, vì vậy mới xem cậu ấy là kẻ địch.
Đơn giản chỉ là vì nguyên nhân này mà thôi.
"Tớ chịu đựng cô ấy nhiều nhất là nửa học kì nữa, khai giảng kì sau tớ sẽ chuyển sang học văn, không gặp lại cô ấy nữa." Cố Gia Nam khoanh hai chân, biểu cảm căm hận, dùng đầu bút chọc vào cuốn sách sinh học trước mắt.
"Tớ cũng có chút muốn học văn." Bỗng nhiên Diệp Tiêu nói nhỏ.
Vẻ mặt của Cố Gia Nam ngạc nhiên: "Cậu nói gì? Cậu muốn học ban xã hội?"
"Sao thế?" Diệp Tiêu cười hỏi.
"Vậy chắc Vưu Bình vui đến chết luôn, còn giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta sẽ bị cậu chọc cho tức chết."
"Người đứng đầu khoa tự nhiên muốn đi học văn, có lẽ cậu là người đầu tiên trường mình." Cố Gia Nam trầm ngâm, "Được, đủ phản nghịch."
Cố Gia Nam nói tiếp: "Không ngờ rằng Nguyễn Vũ Thanh lại nói về cậu chuẩn đến vậy?"
Diệp Tiêu sững người, hỏi: "Cậu ấy nói cái gì?"
Cố Gia Nam cười lên: "Chính là hai ngày trước cá cược với cậu ấy, cược rằng lớp chúng ta và lớp cậu ấy, hai lớp chọn có ai sẽ chuyển sang học văn không."
"Cậu ấy nói cậu ấy cược cậu sẽ đi học văn."
"Vì sao?" Diệp Tiêu hỏi.
"Đúng vậy, tớ cũng rất tò mò, thế nên lập tức hỏi cậu ấy."
"Lời nói của cậu ấy cũng rất kỳ lạ, cậu ấy nói cho dù cậu học văn hay học tự nhiên đều có thể đạt được hạng nhất, nhưng nếu như cậu học lớp văn —"
"Cậu sẽ càng tự do."
Biểu cảm của Diệp Tiêu thay đổi, trái tim run rẩy.
"Theo tớ thấy cậu ấy chính là muốn cậu đi học lớp văn, sau đó bản thân đạt được hạng nhất. Tiêu Tiêu, chuyện này cậu thật sự phải nghĩ kĩ cho bản thân ấy...."
Cố Gia Nam tha thiết khuyên Diệp Tiêu quyết định lại, Diệp Tiêu nhìn có vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng tâm tư không biết sớm đã bay tới phương nào rồi.
"Nguyễn Vũ Thanh, cậu biết không?"
"Mỗi khi tớ biểu hiện ra một chút xíu không vui, những người khác đều sẽ hỏi, Diệp Tiêu, cậu có gì mà không vui cơ chứ? Cái gì cậu cũng tốt, cái gì cũng không thiếu, rốt cuộc cậu còn muốn thứ gì nữa?"
"Đúng rồi, cái gì cậu cũng đều tốt, cái gì cũng đều không thiếu." Dưới con đường rợp bóng cây của buổi chiều hoàng hôn, Nguyễn Vũ Thanh đẩy xe đạp đi bên cạnh cô, "Nhưng cậu muốn có tự do, cậu muốn tìm tự do."
"Nhưng tìm được tự do khó quá, tớ vẫn luôn không tìm được." Diệp Tiêu cúi thấp đầu đá hòn đá nhỏ bị ánh nắng thiêu nóng bên chân, tự lẩm bẩm.
"Không có gì khó cả, cậu còn có tớ mà." Nguyễn Vũ Thanh nói với sự tự tin, "Tớ có thể giúp cậu đi tìm. Chỉ cần cậu cần tớ, tớ sẽ luôn giúp cậu tìm."
Nụ cười thiếu niên nở rộ trong ánh mặt trời chiều tà, chói lóa như vầng thái dương phía sau cậu, chói đến mức khiến cô choáng váng.
Những lời nói dối mà cậu ấy đã từng nói này, cô sẽ không tin nó nữa.
Sau khi qua kỳ thi giữa kỳ, học sinh trung học toàn quốc bắt đầu báo danh cuộc thi các môn đơn*. Thời gian báo danh và thi năm nay có sớm hơn mọi năm một chút, cuộc thi của hai môn thi sơ khảo trước tiên là toán học và vật lý, vào cuối tháng mười một.
*Cuộc thi này giống như thi học sinh giỏi toàn quốc bên mình hay sao ý: gồm một vài môn chuyên biệt.
"Cuộc thi lần này có cộng điểm thi đại học, con phải chuẩn bị tốt cho mẹ, đừng có làm hư việc!" Mẹ nói.
"Cật lực chuẩn bị, đừng để xảy ra sai sót, sai lầm!" Chủ nhiệm lớp nói.
"Cậu chắc không cần phải lo lắng, nếu như đến cậu cũng không thể vô được trận quyết đấu, vậy chúng ta không cần phải báo danh nữa!" Bạn học cùng đi báo danh với cô nói.
Mỗi lần nghe được lời nói như thế này, Diệp Tiêu đều sẽ phát tiết ở trong lòng, muốn hét thật lớn với từng người, có thể đừng nói nữa hay không? Tôi biết bản thân không thể phạm sai, các người đừng đến nhắc nhở tôi nữa, có được không vậy?
Một tuần trước cuộc thi sơ khảo, Diệp Tiêu dùng tất cả cả các tiết tự học và thời gian buổi tối để chuẩn bị cho cuộc thi, liên tiếp bốn năm ngày mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng. Cuối cùng, "bà dì" của cô lại không báo trước mà đến vào hai ngày trước khi thi, thân thể của cô dường như đã chống chịu đến cực hạn rồi.
Tiết tự học buổi chiều, Diệp Tiêu ôm lấy bụng nằm dài lên bàn, nhắm mắt định ngủ một lúc.
"Cậu quá liều mạng rồi, Tiêu Tiêu, dựa vào thực lực của cậu căn bản chẳng cần phải liều như vậy đâu." Cố Gia Nam nói.
Dựa vào thực lực của tớ sao?
Diệp Tiêu mệt mỏi nhắm mắt, nhẹ nhàng hỏi Cố Gia Nam ở trong tim, nhưng làm sao mà cậu lại biết rõ thực lực của tớ chứ?
Thực lực của tớ rốt cuộc như thế nào, đến bản thân tớ còn không biết.
"Mang bài tập giao ngày hôm qua ra đây, hai tiết tự học này sẽ giải đáp cho các cô cậu." Vưu Bình đột nhiên dẫm giày cao gót bước từ ngoài cửa vào.
"Không phải chứ, ngay cả tiết tự học mà cô ấy cũng chiếm, còn chiếm cả hai tiết, có chút nhân tính nào không vậy trời," Cố Gia Nam cả mặt suy sụp.
Diệp Tiêu nhọc nhằn từ trên bàn đứng dậy, lấy sách bài tập từ trong cặp ra.
Cô biết làm hết tất cả những bài mà hôm qua Vưu Bình đã giao, thế nên cô để sách phụ đạo cuộc thi toán học lên trên sách bài tập sinh, không để ý đến lời giảng của Vưu Bình, im lặng xem đề bài cuộc thi toán học trước mắt.
"Bài tiếp theo, nào, Diệp Tiêu nói cho cả lớp cách tư duy."
Diệp Tiêu mơ mơ hồ hồ, căn bản không nghe thấy lời nói của Vưu Bình,
"Tiêu Tiêu!" Cố Gia Nam dùng lực đẩy cánh tay Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu đột ngột đứng dậy, ý thức vẫn mơ hồ.
"Sao thế, ôn tập cuộc thi cả đêm không ngủ à?" Vưu Bình liếc mắt nhìn cô một cái, "Cuộc thi cần học, nên không cần học trên lớp nữa đúng không?"
Vưu Bình nói tiếp: "Không phải buồn ngủ đó chứ? Buồn ngủ thì đứng đó nghe đi."
Diệp Tiêu đứng tại chỗ, vừa xoa mắt, liền nghe thấy giọng Vưu Bình nói: "Đi về phía sau đứng nghe! Đứng đây thì mấy bạn học phía sau nhìn không thấy bảng!"
"Không phải, cô ấy lúc nào cũng nhằm vào cậu là có ý gì chứ?" Cố Gia Nam không nhìn nổi nữa, chau mày lẩm bẩm nói.
"Không sao." Diệp Tiêu lạnh nhạt nói, vô thức ôm lấy cuốn sách cuộc thi toán học trên bàn lên, vừa định xoay người đi về phía sau, liền nghe thấy Vưu Bình lại hét lên với cô.
"Học toán trong tiết học của tôi đúng không? Muốn học toán thì đi ra ngoài, ra đứng ngoài hành lang mà học!"
Trong phòng học rối loạn lên, mọi người nhao nhao nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu, châu đầu ghé tai nghị luận nhỏ với nhau.
"Không cần phải như vậy chứ, cô!" Một nam sinh nói.
"Đúng vậy, vốn dĩ là cô ấy chiếm tiết, chiếm tiết còn có lý không..." Một nam sinh khác ai oán nói.
Vưu Bình cầm cây thước trên bục giảng gõ "Cạch cạch" máy cái xuống bản đen.
"Ai có ý kiến?" Vưu Bình hỏi.
Sự ồn ào trong lớp học dần dần yên tĩnh lại, Diệp Tiêu ôm sách ôn thi toán lặng lẽ xoay người, đi từ cửa sau ra ngoài, đứng dựa vào chỗ tường ở kế bên cửa.
Mùa đông lạnh lẽo, gió thổi xuyên qua hành lang, lạnh đến thấu xương, Diệp Tiêu nhịn không được mà rùng mình. Cô có chút hối hận vì đã không lấy áo khoác liền đi ra ngoài đứng phạt, nhưng lại không có cách nào vào trong lấy, chỉ đành ôm lấy hai cánh tay chà chà.
Thời gian hơn một nửa tiết học trôi qua, Vưu Bình không cho ra chơi, khi chuông tiết tự học thứ hai vang lên, Diệp Tiêu cuối cùng đứng không vững nữa, dựa tường rồi từ từ ngồi xổm xuống, co thành khối nhỏ.
Bụng dưới đau nhức, cả người đông cứng vì lạnh, cô dùng ngón tay tê cứng cầm bút, từng chút từng chút giải từng bước của bài trên sách thi.
Một bóng dáng đột nhiên hiện ra trước tầm mắt của cô.
"Nữ... nữ thần?"
Diệp Tiêu nhận ra nam sinh này, là Vu Dương lớp 10/7, có quan hệ không tệ với Nguyễn Vũ Thanh và Lạc Nhất Xuyên, thái độ đối với các học sinh lớp 10/1 cũng rất tốt.
Diệp Tiêu ngẩng đầu, miễn cưỡng cười lễ phép với cậu ấy.
"Thật sự là cậu sao nữ thần, cậu sao lại...." Tựa như là nghe thấy âm thanh quen thuộc của chủ nhiệm lớp mình từ trong phòng học truyền ra, Vu Dương thò đầu qua cửa sau nhìn vào trong, chợt hiểu ra gì đó, "Hiểu rồi, cô ấy lại tìm cậu chọc khóe."
Chú ý đến sắc mặt trắng nhợt cùng biểu tình không đúng lắm của Diệp Tiêu, Vu Dương hỏi tiếp: "Nữ thần có phải cậu khó chịu ở đâu không a? Hay là cậu tìm nơi nào nghỉ chút đi? Dù sao cậu không ở đây cô ấy cũng chẳng phát hiện ra...."
"Sao thế?" Giọng của Lạc Nhất Xuyên ở gần đó đột nhiên truyền đến.
Diệp Tiêu nâng mắt nhìn qua, nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh và Lạc Nhất Xuyên cùng nhau đi về phía của cô, theo bản năng cô cúi đầu dời đi tầm nhìn.
"Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta đang dạy học ở bên trong, bắt nữ thần đứng phạt ấy! Tớ thấy nữ thần có chút không khỏe...."
"Không sao." Diệp Tiêu ngẩng đầu, cười với Lạc Nhất Xuyên, "Tớ thật sự không sao, không có khó chịu, các cậu mau về lớp học bài đi."
Phát hiện ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh rơi xuống mặt của cô, biểu tình của Diệp Tiêu có chút không được tự nhiên. Cô nhanh chóng thúc giục bọn học rời đi, sau đó lặng lẽ dùi đầu vào trong sách ôn thi, không nhìn bọn họ nữa.
"Cô ơi!" Vu Dương bỗng nhiên hô lên từ cửa sau một câu, "Tại sao cô lại ở đây dạy lớp 10/1 vậy."
"Cô ơi, học sinh lớp ta nói có câu không biết làm, muốn cô trở về giải đáp!"
Ngữ khí người nói câu này rất lớn, là Nguyễn Vũ Thanh.
Lông mi của Diệp Tiêu khẽ rung rung, động tác cầm bút dừng lại.
"Đúng vậy cô ơi, chúng em cũng muốn lời giải!" Lạc Nhất Xuyên cũng nói tiếp theo đó.
Chẳng qua bao lâu, Vưu Bình liền tức giận đi ra khỏi cửa: "Mấy người bọn em hét cái gì mà hét! Sợ lớp khác nghe không thấy sao?"
"Cô ơi, học sinh lớp mình nghe nói cô đang dạy lớp 10/1, có ý kiến rất lớn, nói rằng không công bằng," Nguyễn Vũ Thanh lãnh đạm, rõ ràng có mang theo chút tâm tư, "Hay là tiết này cô trở về lớp chúng ta đi."
Vưu Bình lạnh mặt, trầm mặc vài giây, nói: "Đi, về lớp."
Trước khi đi, Vưu Bình liếc Diệp Tiêu một cái, nói: "Em cũng đừng có quanh quẩn ở đây, đi về lớp đi!"
Diệp Tiêu nâng mắt, nhìn thấy Vu Dương và Lạc Nhất Xuyên cùng quay đầu qua, đắc ý nhìn cô cười. Chỉ có người làm lớp trưởng là Nguyễn Vũ Thanh không có quay đầu lại, cậu ấy nhẹ cúi đầu, không nói lời nào chịu sự quở mắng và trách cứ của Vưu Bình.
Diệp Tiêu xoa đôi chân tê cứng, từ từ đứng dậy, ánh mắt rơi xuống bóng lưng cao thẳng của Nguyễn Vũ Thanh.
Ánh chiều ngoài cửa sổ ôn nhu phủ lên bóng lưng còn sót lại của thiếu niên một tầng màu cam, gió lạnh thổi xuyên qua hành lang, thổi bay chiếc áo khoác rộng màu trắng trên người, phác họa lên đường nét của tấm lưng mảnh khảnh.
Cho đến khi cậu đi xa, bóng lưng triệt để biến mất cuối hàng hành lang, Diệp Tiêu cuối cùng mới nỡ thu lại ánh mắt, xoay người bước vào phòng học.
Phòng học vào giờ ra chơi lúc nào cũng như gà bay chó chạy, bóng rổ và máy bay giấy bay lượn vòng cung trên đỉnh đầu cô, nhưng cô chỉ chăm chú vào đề bài trước mắt, phóng bút như bay, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên một cái.
Cô ghét Nguyễn Vũ Thanh.
Vì vậy cô phải thi được hạng nhất, không cho cậu ấy bất cứ cơ hội nào vượt qua mình.
Mặc dù cô đã nỗ lực như thế, nhưng hiệu quả đạt được lại vẫn không có cách nào khiến bản thân cô vừa ý như cũ. Những lời mẹ nói với cô lúc nhỏ tựa như lời nguyền của phù thủy, lấp đầy bên tai cô biết bao nhiêu năm tháng.
Cô rất ngốc.
Nhưng cô không thể để bất cứ ai phát hiện ra cô rất ngốc.
Một khi cô đem sự ngu ngốc của mình biểu hiện ra, cuộc sống của cô sẽ đi vào con đường chết, cũng không còn đường nào có thể đi nữa.
Bởi vì cô là Diệp Tiêu.
Tình hình của hai kỳ thi tháng từ khi khai giảng như nhau, điểm trung bình của lớp 10/1 vẫn dẫn trước lớp 10/7 như cũ. Thành tích lý hóa sinh của Diệp Tiêu mặc dù không tính là cao nhất, nhưng điểm ngữ văn và tiếng anh của cô đều xếp hạng nhất, khiến cho điểm tổng của cô cao hơn Nguyễn Vũ Thanh 5 điểm. Vưu Bình nén giận trong lòng, nhìn học sinh lớp 10/1 như thế nào cũng không thuận mắt, nhưng học sinh khiến cô ấy không thuận mắt nhất, không nghi ngờ gì hết chính là Diệp Tiêu.
Cách thức giảng dạy của Vưu Bình khiến rất nhiều học sinh của lớp 10/1, bao gồm cả Diệp Tiêu đều cực kỳ chán ghét. Cô ấy thích đặt câu hỏi đột ngột, sau đó lại tiến hành phê bình đối với những học sinh trả lời câu hỏi — hầu hết các lời phê bình đều chứa sự mỉa mai và châm chọc.
Điều khiến Diệp Tiêu đau đầu nhất chính là, Vưu Bình cực kỳ thích đặt câu hỏi cho cô. Mỗi lần học tiết sinh học, Diệp Tiêu luôn cảm thấy bản thân dường như đang đi trên sợi dây thép, không thể đi sai nửa bước. Chỉ cần đáp án của cô có một chút xíu sai sót, Vưu Bình sẽ lập tức dương âm quái khí hỏi: "Đây là trình độ của người đứng hạng nhất toàn khối sao?"
Sau đó cô ấy liền nói, Nguyễn Vũ Thanh lớp chúng tôi sẽ không thể nào phạm lỗi sai nhỏ như này đâu. Nguyễn Vũ Thanh lớp chúng tôi còn chưa chuyên tâm học tập lắm, thằng bé mà nỗ lực bằng một nửa Diệp Tiêu lớp các cô cậu, hạng nhất toàn khối chưa chắc gì đã là chuyện của Diệp Tiêu của lớp các cô cậu.
"Cô ấy có bệnh đúng không." Sau kỳ thi giữa kỳ Cố Gia Nam được xếp ngồi cùng bàn với Diệp Tiêu, cô ấy trợn trắng mắt nói với Diệp Tiêu kế bên, "Hèn chi cậu ghét Nguyễn Vũ Thanh, nếu tớ là cậu, mỗi ngày nghe cô ấy nhắc tới mãi như vậy, tớ cũng sẽ ghét chết cậu ấy."
Diệp Tiêu cười nhạt, không có nói lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh - giữa hai con người này không nói chuyện với nhau, từ xa lạ đến mức đối địch là bởi vì Vưu Bình. Chỉ có bản thân Diệp Tiêu biết, thật sự không phải như vậy.
Cô ghét Nguyễn Vũ Thanh, là vì Nguyễn Vũ Thanh không thích cô.
Cô ghét việc Nguyễn Vũ Thanh không thích cô, vì vậy mới xem cậu ấy là kẻ địch.
Đơn giản chỉ là vì nguyên nhân này mà thôi.
"Tớ chịu đựng cô ấy nhiều nhất là nửa học kì nữa, khai giảng kì sau tớ sẽ chuyển sang học văn, không gặp lại cô ấy nữa." Cố Gia Nam khoanh hai chân, biểu cảm căm hận, dùng đầu bút chọc vào cuốn sách sinh học trước mắt.
"Tớ cũng có chút muốn học văn." Bỗng nhiên Diệp Tiêu nói nhỏ.
Vẻ mặt của Cố Gia Nam ngạc nhiên: "Cậu nói gì? Cậu muốn học ban xã hội?"
"Sao thế?" Diệp Tiêu cười hỏi.
"Vậy chắc Vưu Bình vui đến chết luôn, còn giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta sẽ bị cậu chọc cho tức chết."
"Người đứng đầu khoa tự nhiên muốn đi học văn, có lẽ cậu là người đầu tiên trường mình." Cố Gia Nam trầm ngâm, "Được, đủ phản nghịch."
Cố Gia Nam nói tiếp: "Không ngờ rằng Nguyễn Vũ Thanh lại nói về cậu chuẩn đến vậy?"
Diệp Tiêu sững người, hỏi: "Cậu ấy nói cái gì?"
Cố Gia Nam cười lên: "Chính là hai ngày trước cá cược với cậu ấy, cược rằng lớp chúng ta và lớp cậu ấy, hai lớp chọn có ai sẽ chuyển sang học văn không."
"Cậu ấy nói cậu ấy cược cậu sẽ đi học văn."
"Vì sao?" Diệp Tiêu hỏi.
"Đúng vậy, tớ cũng rất tò mò, thế nên lập tức hỏi cậu ấy."
"Lời nói của cậu ấy cũng rất kỳ lạ, cậu ấy nói cho dù cậu học văn hay học tự nhiên đều có thể đạt được hạng nhất, nhưng nếu như cậu học lớp văn —"
"Cậu sẽ càng tự do."
Biểu cảm của Diệp Tiêu thay đổi, trái tim run rẩy.
"Theo tớ thấy cậu ấy chính là muốn cậu đi học lớp văn, sau đó bản thân đạt được hạng nhất. Tiêu Tiêu, chuyện này cậu thật sự phải nghĩ kĩ cho bản thân ấy...."
Cố Gia Nam tha thiết khuyên Diệp Tiêu quyết định lại, Diệp Tiêu nhìn có vẻ nghiêm túc lắng nghe, nhưng tâm tư không biết sớm đã bay tới phương nào rồi.
"Nguyễn Vũ Thanh, cậu biết không?"
"Mỗi khi tớ biểu hiện ra một chút xíu không vui, những người khác đều sẽ hỏi, Diệp Tiêu, cậu có gì mà không vui cơ chứ? Cái gì cậu cũng tốt, cái gì cũng không thiếu, rốt cuộc cậu còn muốn thứ gì nữa?"
"Đúng rồi, cái gì cậu cũng đều tốt, cái gì cũng đều không thiếu." Dưới con đường rợp bóng cây của buổi chiều hoàng hôn, Nguyễn Vũ Thanh đẩy xe đạp đi bên cạnh cô, "Nhưng cậu muốn có tự do, cậu muốn tìm tự do."
"Nhưng tìm được tự do khó quá, tớ vẫn luôn không tìm được." Diệp Tiêu cúi thấp đầu đá hòn đá nhỏ bị ánh nắng thiêu nóng bên chân, tự lẩm bẩm.
"Không có gì khó cả, cậu còn có tớ mà." Nguyễn Vũ Thanh nói với sự tự tin, "Tớ có thể giúp cậu đi tìm. Chỉ cần cậu cần tớ, tớ sẽ luôn giúp cậu tìm."
Nụ cười thiếu niên nở rộ trong ánh mặt trời chiều tà, chói lóa như vầng thái dương phía sau cậu, chói đến mức khiến cô choáng váng.
Những lời nói dối mà cậu ấy đã từng nói này, cô sẽ không tin nó nữa.
Sau khi qua kỳ thi giữa kỳ, học sinh trung học toàn quốc bắt đầu báo danh cuộc thi các môn đơn*. Thời gian báo danh và thi năm nay có sớm hơn mọi năm một chút, cuộc thi của hai môn thi sơ khảo trước tiên là toán học và vật lý, vào cuối tháng mười một.
*Cuộc thi này giống như thi học sinh giỏi toàn quốc bên mình hay sao ý: gồm một vài môn chuyên biệt.
"Cuộc thi lần này có cộng điểm thi đại học, con phải chuẩn bị tốt cho mẹ, đừng có làm hư việc!" Mẹ nói.
"Cật lực chuẩn bị, đừng để xảy ra sai sót, sai lầm!" Chủ nhiệm lớp nói.
"Cậu chắc không cần phải lo lắng, nếu như đến cậu cũng không thể vô được trận quyết đấu, vậy chúng ta không cần phải báo danh nữa!" Bạn học cùng đi báo danh với cô nói.
Mỗi lần nghe được lời nói như thế này, Diệp Tiêu đều sẽ phát tiết ở trong lòng, muốn hét thật lớn với từng người, có thể đừng nói nữa hay không? Tôi biết bản thân không thể phạm sai, các người đừng đến nhắc nhở tôi nữa, có được không vậy?
Một tuần trước cuộc thi sơ khảo, Diệp Tiêu dùng tất cả cả các tiết tự học và thời gian buổi tối để chuẩn bị cho cuộc thi, liên tiếp bốn năm ngày mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng. Cuối cùng, "bà dì" của cô lại không báo trước mà đến vào hai ngày trước khi thi, thân thể của cô dường như đã chống chịu đến cực hạn rồi.
Tiết tự học buổi chiều, Diệp Tiêu ôm lấy bụng nằm dài lên bàn, nhắm mắt định ngủ một lúc.
"Cậu quá liều mạng rồi, Tiêu Tiêu, dựa vào thực lực của cậu căn bản chẳng cần phải liều như vậy đâu." Cố Gia Nam nói.
Dựa vào thực lực của tớ sao?
Diệp Tiêu mệt mỏi nhắm mắt, nhẹ nhàng hỏi Cố Gia Nam ở trong tim, nhưng làm sao mà cậu lại biết rõ thực lực của tớ chứ?
Thực lực của tớ rốt cuộc như thế nào, đến bản thân tớ còn không biết.
"Mang bài tập giao ngày hôm qua ra đây, hai tiết tự học này sẽ giải đáp cho các cô cậu." Vưu Bình đột nhiên dẫm giày cao gót bước từ ngoài cửa vào.
"Không phải chứ, ngay cả tiết tự học mà cô ấy cũng chiếm, còn chiếm cả hai tiết, có chút nhân tính nào không vậy trời," Cố Gia Nam cả mặt suy sụp.
Diệp Tiêu nhọc nhằn từ trên bàn đứng dậy, lấy sách bài tập từ trong cặp ra.
Cô biết làm hết tất cả những bài mà hôm qua Vưu Bình đã giao, thế nên cô để sách phụ đạo cuộc thi toán học lên trên sách bài tập sinh, không để ý đến lời giảng của Vưu Bình, im lặng xem đề bài cuộc thi toán học trước mắt.
"Bài tiếp theo, nào, Diệp Tiêu nói cho cả lớp cách tư duy."
Diệp Tiêu mơ mơ hồ hồ, căn bản không nghe thấy lời nói của Vưu Bình,
"Tiêu Tiêu!" Cố Gia Nam dùng lực đẩy cánh tay Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu đột ngột đứng dậy, ý thức vẫn mơ hồ.
"Sao thế, ôn tập cuộc thi cả đêm không ngủ à?" Vưu Bình liếc mắt nhìn cô một cái, "Cuộc thi cần học, nên không cần học trên lớp nữa đúng không?"
Vưu Bình nói tiếp: "Không phải buồn ngủ đó chứ? Buồn ngủ thì đứng đó nghe đi."
Diệp Tiêu đứng tại chỗ, vừa xoa mắt, liền nghe thấy giọng Vưu Bình nói: "Đi về phía sau đứng nghe! Đứng đây thì mấy bạn học phía sau nhìn không thấy bảng!"
"Không phải, cô ấy lúc nào cũng nhằm vào cậu là có ý gì chứ?" Cố Gia Nam không nhìn nổi nữa, chau mày lẩm bẩm nói.
"Không sao." Diệp Tiêu lạnh nhạt nói, vô thức ôm lấy cuốn sách cuộc thi toán học trên bàn lên, vừa định xoay người đi về phía sau, liền nghe thấy Vưu Bình lại hét lên với cô.
"Học toán trong tiết học của tôi đúng không? Muốn học toán thì đi ra ngoài, ra đứng ngoài hành lang mà học!"
Trong phòng học rối loạn lên, mọi người nhao nhao nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu, châu đầu ghé tai nghị luận nhỏ với nhau.
"Không cần phải như vậy chứ, cô!" Một nam sinh nói.
"Đúng vậy, vốn dĩ là cô ấy chiếm tiết, chiếm tiết còn có lý không..." Một nam sinh khác ai oán nói.
Vưu Bình cầm cây thước trên bục giảng gõ "Cạch cạch" máy cái xuống bản đen.
"Ai có ý kiến?" Vưu Bình hỏi.
Sự ồn ào trong lớp học dần dần yên tĩnh lại, Diệp Tiêu ôm sách ôn thi toán lặng lẽ xoay người, đi từ cửa sau ra ngoài, đứng dựa vào chỗ tường ở kế bên cửa.
Mùa đông lạnh lẽo, gió thổi xuyên qua hành lang, lạnh đến thấu xương, Diệp Tiêu nhịn không được mà rùng mình. Cô có chút hối hận vì đã không lấy áo khoác liền đi ra ngoài đứng phạt, nhưng lại không có cách nào vào trong lấy, chỉ đành ôm lấy hai cánh tay chà chà.
Thời gian hơn một nửa tiết học trôi qua, Vưu Bình không cho ra chơi, khi chuông tiết tự học thứ hai vang lên, Diệp Tiêu cuối cùng đứng không vững nữa, dựa tường rồi từ từ ngồi xổm xuống, co thành khối nhỏ.
Bụng dưới đau nhức, cả người đông cứng vì lạnh, cô dùng ngón tay tê cứng cầm bút, từng chút từng chút giải từng bước của bài trên sách thi.
Một bóng dáng đột nhiên hiện ra trước tầm mắt của cô.
"Nữ... nữ thần?"
Diệp Tiêu nhận ra nam sinh này, là Vu Dương lớp 10/7, có quan hệ không tệ với Nguyễn Vũ Thanh và Lạc Nhất Xuyên, thái độ đối với các học sinh lớp 10/1 cũng rất tốt.
Diệp Tiêu ngẩng đầu, miễn cưỡng cười lễ phép với cậu ấy.
"Thật sự là cậu sao nữ thần, cậu sao lại...." Tựa như là nghe thấy âm thanh quen thuộc của chủ nhiệm lớp mình từ trong phòng học truyền ra, Vu Dương thò đầu qua cửa sau nhìn vào trong, chợt hiểu ra gì đó, "Hiểu rồi, cô ấy lại tìm cậu chọc khóe."
Chú ý đến sắc mặt trắng nhợt cùng biểu tình không đúng lắm của Diệp Tiêu, Vu Dương hỏi tiếp: "Nữ thần có phải cậu khó chịu ở đâu không a? Hay là cậu tìm nơi nào nghỉ chút đi? Dù sao cậu không ở đây cô ấy cũng chẳng phát hiện ra...."
"Sao thế?" Giọng của Lạc Nhất Xuyên ở gần đó đột nhiên truyền đến.
Diệp Tiêu nâng mắt nhìn qua, nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh và Lạc Nhất Xuyên cùng nhau đi về phía của cô, theo bản năng cô cúi đầu dời đi tầm nhìn.
"Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta đang dạy học ở bên trong, bắt nữ thần đứng phạt ấy! Tớ thấy nữ thần có chút không khỏe...."
"Không sao." Diệp Tiêu ngẩng đầu, cười với Lạc Nhất Xuyên, "Tớ thật sự không sao, không có khó chịu, các cậu mau về lớp học bài đi."
Phát hiện ánh mắt của Nguyễn Vũ Thanh rơi xuống mặt của cô, biểu tình của Diệp Tiêu có chút không được tự nhiên. Cô nhanh chóng thúc giục bọn học rời đi, sau đó lặng lẽ dùi đầu vào trong sách ôn thi, không nhìn bọn họ nữa.
"Cô ơi!" Vu Dương bỗng nhiên hô lên từ cửa sau một câu, "Tại sao cô lại ở đây dạy lớp 10/1 vậy."
"Cô ơi, học sinh lớp ta nói có câu không biết làm, muốn cô trở về giải đáp!"
Ngữ khí người nói câu này rất lớn, là Nguyễn Vũ Thanh.
Lông mi của Diệp Tiêu khẽ rung rung, động tác cầm bút dừng lại.
"Đúng vậy cô ơi, chúng em cũng muốn lời giải!" Lạc Nhất Xuyên cũng nói tiếp theo đó.
Chẳng qua bao lâu, Vưu Bình liền tức giận đi ra khỏi cửa: "Mấy người bọn em hét cái gì mà hét! Sợ lớp khác nghe không thấy sao?"
"Cô ơi, học sinh lớp mình nghe nói cô đang dạy lớp 10/1, có ý kiến rất lớn, nói rằng không công bằng," Nguyễn Vũ Thanh lãnh đạm, rõ ràng có mang theo chút tâm tư, "Hay là tiết này cô trở về lớp chúng ta đi."
Vưu Bình lạnh mặt, trầm mặc vài giây, nói: "Đi, về lớp."
Trước khi đi, Vưu Bình liếc Diệp Tiêu một cái, nói: "Em cũng đừng có quanh quẩn ở đây, đi về lớp đi!"
Diệp Tiêu nâng mắt, nhìn thấy Vu Dương và Lạc Nhất Xuyên cùng quay đầu qua, đắc ý nhìn cô cười. Chỉ có người làm lớp trưởng là Nguyễn Vũ Thanh không có quay đầu lại, cậu ấy nhẹ cúi đầu, không nói lời nào chịu sự quở mắng và trách cứ của Vưu Bình.
Diệp Tiêu xoa đôi chân tê cứng, từ từ đứng dậy, ánh mắt rơi xuống bóng lưng cao thẳng của Nguyễn Vũ Thanh.
Ánh chiều ngoài cửa sổ ôn nhu phủ lên bóng lưng còn sót lại của thiếu niên một tầng màu cam, gió lạnh thổi xuyên qua hành lang, thổi bay chiếc áo khoác rộng màu trắng trên người, phác họa lên đường nét của tấm lưng mảnh khảnh.
Cho đến khi cậu đi xa, bóng lưng triệt để biến mất cuối hàng hành lang, Diệp Tiêu cuối cùng mới nỡ thu lại ánh mắt, xoay người bước vào phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.