Chương 13: Tớ thật sự rất ghét cậu ấy
Mạnh Chi Vãn
06/10/2023
Quan hệ giữa Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh không tốt, không biết từ khi
nào lại trở thành chuyện bát quát mà toàn bộ khối lớp 10 đều biết.
Lúc mới đầu, mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao nguyên nhân của sự xa cách giữa Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh, sau này khi hai lớp chọn tự nhiên song song là 10/1 và 10/7 cạnh tranh về những việc lớn bé, mọi người cũng dần dần hiểu ra nguyên do dẫn đến mối quan hệ căng thẳng giữa hoa khôi và nam khôi của khối.
Năng lực của giáo viên chủ nhiệm lớp 10/1 Trương Nhã Thục và giáo viên chủ nhiệm lớp 10/7 Vưu Bình ngang nhau, không ai chịu thua ai, nhưng mà trong các cuộc kiểm tra lớn nhỏ, thành tích trung bình của lớp 10/1 lúc nào cũng dẫn trước lớp 10/7. Tuy rằng thành tích của Diệp Tiêu luôn xếp thứ nhất, nhưng mà thành tích các môn khoa học tự nhiên lại không chiếm ưu thế. Chủ yếu là dựa vào điểm của môn văn và anh mà vượt qua hạng 2 Nguyễn Vũ Thanh. Vưu Bình là chủ nhiệm lớp 10/7 và là chủ nhiệm giáo vụ của khối, đồng thời cũng là giáo viên dạy sinh lớp 10/1 và 10/7. Bởi vì tức không chịu nổi, trong tiết học sinh học của lớp 10/1 cô ấy lúc nào cũng như có như không mà hạ thấp lớp 10/1 và Diệp Tiêu, nâng cao lớp 10/7 và Nguyễn Vũ Thanh. Dần dần, quan hệ giữa lớp 10/1 và 10/7 trở nên như chó với mèo, sự phớt lờ nhau giữa Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh cũng được các bạn học của hai lớp xem như lẽ thường tình.
Sau khi thi giữa kì, buổi tập thể dục giữa giờ cũng được đổi mới, bắt buộc đổi từ tập thể dục theo nhạc thành múa hữu nghị (kiểu khiêu vũ á mn). Để ứng phó trước sự kiểm tra của lãnh đạo Bộ giáo dục thành phố về việc thực hiện thể dục giữa giờ kiểu mới, nội dung tiết thể dục đã thay đổi từ việc hoạt động tự do sang học khiêu vũ.
Vì phải tạm thời điều chỉnh tiết học, tiết thể dục sáng thứ 6 của lớp 10/7 bị đổi thành chiều thứ 6, cùng giờ với tiết thể dục của lớp 10/1. Bởi vì cùng giáo viên, học sinh hai lớp chỉ có thể không tình không nguyện mà cùng nhau học.
Hiệu trưởng trường yêu cầu giáo viên lớp 10/1 chọn một nam một nữ học sinh đều vừa đẹp vừa nhảy giỏi đứng ở đầu hàng điều khiển. Bởi vì ngoại hình và khí chất của Diệp Tiêu đều tốt, động tác tập lại cực kỳ đúng tiêu chiểu, vậy nên được giáo viên chọn làm nữ điều khiển tập. Về phần nam điều khiển, giáo viên thể dục lựa chọn rất kỹ, cuối cùng vẫn là quyết định để Nguyễn Vũ Thanh - người nhảy bình thường nhưng có ngoại hình tốt nhất lên.
Bên trong nhà thi đấu rộng rãi sáng sủa, Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh mặt đối mặt đứng trước hàng ngũ của hai lớp, tiếp nhận từng đôi từng đôi mắt hóng chuyện, tò mò quan sát đánh giá.
Thời gian như lùi lại 3 năm trước, khi đó cậu ấy cúi đầu mỉm cười giữa những tiếng la hét của các bạn cùng lớp, vừa cười rồi ngẩng đầu, dùng ánh mắt thăm dò trưng cầu ý kiến của cô.
Cậu ấy cực kỳ ngốc, khi khiêu vũ với cô, không phải là giẫm lên chân cô thì là bị vấp vào cô, nhưng lại cợt nhả nói với cô, loại chuyện mất mặt này, để một mình cậu ấy phụ trách là được rồi.
Đó là khoảng thời gian lúc nhỏ mà bọn họ không thể quay trở lại được.
Âm nhạc bỗng nhiên vang lên, Diệp Tiêu nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh vươn tay phải ra trước mặt cô. Cô nhất thời ngây người, từ từ vươn tay trái ra, nhưng làm sao cũng không thể tự nhiên mà đặt lên tay của cậu được, thế là dùng móng tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo đồng phục của cậu.
Cảnh này bị thầy giáo thể dục nhạy bén nhìn thấy, âm thanh trong loa đột nhiên dừng lại.
"Nắm tay! Không thể nắm tay sao?" Giáo viên thể dục chau mày hô Diệp Tiêu, lại nói thêm, "Còn nữa, em đứng cách bạn ấy xa như vậy, tí có thể khiêu vũ được không thế?"
Bị giáo viên thể dục quở mắng, Diệp Tiêu chỉ đành đi về trước, đứng lại gần cậu ấy một chút, sau đó dùng ngón tay móc vào ngón tay của cậu ấy. Cô vẫn luôn cúi đầu, không thèm nhìn biểu cảm của Nguyễn Vũ Thanh, nhưng lại cảm giác được ngón tay bị cô nắm chặt của cậu dường như run nhẹ.
"Không phải, hai người các em có thù đấy chứ? Có việc nắm tay bình thường mà cũng tốn sức như thế?" Giáo viên thể dục triệt để bị biểu hiện của hai người chọc tức, hét về phía hai người.
Những bạn học trong hàng ngũ của hai lớp không nhịn được mà vừa cười ồ lên, vừa thấp giọng nghị luận.
"Còn phải nói, hai người bọn họ thật sự giống như có thù."
"Nhìn ánh mắt kháng cự kia của Tiêu Tiêu kìa."
"Anh Thanh có được không vậy, không được thì để tớ thay cậu lên a."
"Im lặng hết!" Giáo viên thể dục đi tiếp đi đến trước mặt hai người, nhét tay của Diệp Tiêu vào trong lòng bàn tay của Nguyễn Vũ Thanh, "Như này mới gọi là nắm tay! Hiểu chưa? Hai đứa phải nắm tay như này, năm tay trong 10 phút cho tôi! Tôi không tin có nắm cái tay mà cũng không được!"
Giáo viên thể dục trách mắng nói: "Mười sáu mười bảy tuổi rồi mà còn non nớt như thế, làm mình làm mấy cái gì vậy."
Giáo viên thể dục nói xong liền kệ hai người bọn họ, đi vào trong đội ngũ chỉ động tác cho các nhóm học sinh.
Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh liền ngại ngùng như thế mà nắm tay lẫn nhau, mặt đối mặt đứng trước mọi người trong hàng ngũ. Cuối mùa thu, trong nhà thi đấu trống trải có các trận gió thổi vào, ngón tay lạnh lẽo của Diệp Tiêu được bao bọc trong lòng bàn tay ấm nóng của Nguyễn Vũ Thanh, hơi ấm lan tỏa khắp nơi, đốt cháy trái tim cô phát đau.
"Quá tốt rồi! Giáo viên chủ nhiệm nói tuần này không đổi chỗ, chúng ta có thể tiếp tục ngồi gần cửa sổ rồi!"
"Ngồi gần cửa sổ có gì vui sao?"
"Bên dưới cửa sổ có máy sưởi nha! Cậu có thể vừa học vừa bỏ tay nướng trên máy sưởi, như vậy thì tay sẽ không lạnh như này nữa rồi!"
"Cậu quản tớ làm gì? Tay tớ lạnh hay không, thì có liên quan gì đến cậu chứ?"
"Sao lại không liên quan! Mỗi lần khiêu vũ thể dục giữa giờ cùng cậu, tay tớ đều bị tay của cậu làm cho lạnh hết!"
"Cậu có biết rằng tớ nắm tay cậu giống như nắm một cây kem vậy á! Mùa đông mà tớ vẫn còn phải năm một cây kem...."
"Tay cậu mới là cây kem!"
"Mới không phải! Tay tớ là bảo bối ấm áp! Là bảo bối ấm áp chuyên dùng để làm tan chảy kem."
Hồi ức trong quá khứ như dâng lên như thủy triều, mặt mũi của chàng trai trong trí nhớ và bộ dáng của thiếu niên trước mặt dần dần hòa lại làm một, trước mặt Diệp Tiêu bỗng nhiên như có sương mù, khoang mũi đau xót đến khó chịu.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên một chút, cố ý kìm lại nước mắt nơi vành mắt chảy ra, nhưng lại bị Nguyễn Vũ Thanh phát hiện ra tâm tình khác thường của bản thân.
Cậu ấy nâng mắt nhìn cô, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Nước mắt trong mắt của Diệp Tiêu bỗng nhiên càng ngày càng nhiều.
Những hồi ức giữa bọn họ, dựa vào đâu, mà chỉ một câu nói "không nhớ rõ" của cậu ấy liền có thể qua loa xem như xong, nhưng cô lại bị mắc kẹt bên trong, chịu sự dày vò, muốn chạy cũng không chạy được.
Dựa vào đâu cơ chứ?
Chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, Diệp Tiêu đột ngột rút tay lại, che mặt xoay người chạy vào trong nhà vệ sinh gần đó.
Cô vặn vòi nước, hứng nước lạnh phốc lên mặt của bản thân, muốn dùng cách thức như này để cho bản thân tỉnh táo. Nhưng mặt của cô quá nóng rồi, có hất thêm nước cũng cũng chả có cách nào giảm bớt cái nóng trên mặt của cô.
Đợi khi cô rửa xong mặt rồi, ổn định cảm xúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Cố Gia Nam đang dựa trên tường đợi cô.
"Cậu không sao chứ?" Cố Gia Nam hỏi.
Diệp Tiêu cắn nhẹ khóe môi, lắc đầu.
"Đi thôi, đến căn-tin ăn cơm." Cố Gia Nam nói.
Diệp Tiêu và Cố Gia Nam cùng nhau đi ra khỏi cửa nhà thi đấu, gió lạnh ập vào mặt, một cơn lạnh thấu xương, chạy khắp người cô.
"Vừa nãy Nguyễn Vũ Thanh đi tìm giáo viên rồi, nói rằng cậu ấy không nhảy được, để giáo viên đổi nam sinh khác nhảy với cậu."
Trái tim của Diệp Tiêu đột nhiên rùng lên một cái.
"Đoán chừng cậu ấy nhìn ra cậu thật sự không muốn nhảy với cậu ấy đi."
"Nam sinh lớp mình không đủ, giáo viên mượn một vài bạn nam lớp 10/7 qua, cũng để cho Nguyễn Vũ Thanh đứng sau lớp mình rồi, cậu ấy và Hoàng Y Trừng vừa đúng là một cặp."
"Hai người các cậu cũng không dày vò lẫn nhau nữa, để cậu ấy và Hoàng Y Trừng nhảy tốt hơn, Hoàng Y Trừng hận không thể nhảy 800 lần một ngày cùng với cậu ấy."
Diệp Tiêu vẫn cứ không nói chuyện, vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người khác không đoán được cảm xúc.
"Tiêu Tiêu, cậu thật sự ghét Nguyễn Vũ Thanh đến như vậy à?" Cố Gia Nam bỗng nhiên hỏi cô ấy.
"Ừm," Diệp Tiêu nhấc khóe môi cười cười, giọng nói khàn đến khó nghe, "Tớ thật sự rất ghét Nguyễn Vũ Thanh."
Lúc mới đầu, mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao nguyên nhân của sự xa cách giữa Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh, sau này khi hai lớp chọn tự nhiên song song là 10/1 và 10/7 cạnh tranh về những việc lớn bé, mọi người cũng dần dần hiểu ra nguyên do dẫn đến mối quan hệ căng thẳng giữa hoa khôi và nam khôi của khối.
Năng lực của giáo viên chủ nhiệm lớp 10/1 Trương Nhã Thục và giáo viên chủ nhiệm lớp 10/7 Vưu Bình ngang nhau, không ai chịu thua ai, nhưng mà trong các cuộc kiểm tra lớn nhỏ, thành tích trung bình của lớp 10/1 lúc nào cũng dẫn trước lớp 10/7. Tuy rằng thành tích của Diệp Tiêu luôn xếp thứ nhất, nhưng mà thành tích các môn khoa học tự nhiên lại không chiếm ưu thế. Chủ yếu là dựa vào điểm của môn văn và anh mà vượt qua hạng 2 Nguyễn Vũ Thanh. Vưu Bình là chủ nhiệm lớp 10/7 và là chủ nhiệm giáo vụ của khối, đồng thời cũng là giáo viên dạy sinh lớp 10/1 và 10/7. Bởi vì tức không chịu nổi, trong tiết học sinh học của lớp 10/1 cô ấy lúc nào cũng như có như không mà hạ thấp lớp 10/1 và Diệp Tiêu, nâng cao lớp 10/7 và Nguyễn Vũ Thanh. Dần dần, quan hệ giữa lớp 10/1 và 10/7 trở nên như chó với mèo, sự phớt lờ nhau giữa Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh cũng được các bạn học của hai lớp xem như lẽ thường tình.
Sau khi thi giữa kì, buổi tập thể dục giữa giờ cũng được đổi mới, bắt buộc đổi từ tập thể dục theo nhạc thành múa hữu nghị (kiểu khiêu vũ á mn). Để ứng phó trước sự kiểm tra của lãnh đạo Bộ giáo dục thành phố về việc thực hiện thể dục giữa giờ kiểu mới, nội dung tiết thể dục đã thay đổi từ việc hoạt động tự do sang học khiêu vũ.
Vì phải tạm thời điều chỉnh tiết học, tiết thể dục sáng thứ 6 của lớp 10/7 bị đổi thành chiều thứ 6, cùng giờ với tiết thể dục của lớp 10/1. Bởi vì cùng giáo viên, học sinh hai lớp chỉ có thể không tình không nguyện mà cùng nhau học.
Hiệu trưởng trường yêu cầu giáo viên lớp 10/1 chọn một nam một nữ học sinh đều vừa đẹp vừa nhảy giỏi đứng ở đầu hàng điều khiển. Bởi vì ngoại hình và khí chất của Diệp Tiêu đều tốt, động tác tập lại cực kỳ đúng tiêu chiểu, vậy nên được giáo viên chọn làm nữ điều khiển tập. Về phần nam điều khiển, giáo viên thể dục lựa chọn rất kỹ, cuối cùng vẫn là quyết định để Nguyễn Vũ Thanh - người nhảy bình thường nhưng có ngoại hình tốt nhất lên.
Bên trong nhà thi đấu rộng rãi sáng sủa, Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh mặt đối mặt đứng trước hàng ngũ của hai lớp, tiếp nhận từng đôi từng đôi mắt hóng chuyện, tò mò quan sát đánh giá.
Thời gian như lùi lại 3 năm trước, khi đó cậu ấy cúi đầu mỉm cười giữa những tiếng la hét của các bạn cùng lớp, vừa cười rồi ngẩng đầu, dùng ánh mắt thăm dò trưng cầu ý kiến của cô.
Cậu ấy cực kỳ ngốc, khi khiêu vũ với cô, không phải là giẫm lên chân cô thì là bị vấp vào cô, nhưng lại cợt nhả nói với cô, loại chuyện mất mặt này, để một mình cậu ấy phụ trách là được rồi.
Đó là khoảng thời gian lúc nhỏ mà bọn họ không thể quay trở lại được.
Âm nhạc bỗng nhiên vang lên, Diệp Tiêu nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh vươn tay phải ra trước mặt cô. Cô nhất thời ngây người, từ từ vươn tay trái ra, nhưng làm sao cũng không thể tự nhiên mà đặt lên tay của cậu được, thế là dùng móng tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo đồng phục của cậu.
Cảnh này bị thầy giáo thể dục nhạy bén nhìn thấy, âm thanh trong loa đột nhiên dừng lại.
"Nắm tay! Không thể nắm tay sao?" Giáo viên thể dục chau mày hô Diệp Tiêu, lại nói thêm, "Còn nữa, em đứng cách bạn ấy xa như vậy, tí có thể khiêu vũ được không thế?"
Bị giáo viên thể dục quở mắng, Diệp Tiêu chỉ đành đi về trước, đứng lại gần cậu ấy một chút, sau đó dùng ngón tay móc vào ngón tay của cậu ấy. Cô vẫn luôn cúi đầu, không thèm nhìn biểu cảm của Nguyễn Vũ Thanh, nhưng lại cảm giác được ngón tay bị cô nắm chặt của cậu dường như run nhẹ.
"Không phải, hai người các em có thù đấy chứ? Có việc nắm tay bình thường mà cũng tốn sức như thế?" Giáo viên thể dục triệt để bị biểu hiện của hai người chọc tức, hét về phía hai người.
Những bạn học trong hàng ngũ của hai lớp không nhịn được mà vừa cười ồ lên, vừa thấp giọng nghị luận.
"Còn phải nói, hai người bọn họ thật sự giống như có thù."
"Nhìn ánh mắt kháng cự kia của Tiêu Tiêu kìa."
"Anh Thanh có được không vậy, không được thì để tớ thay cậu lên a."
"Im lặng hết!" Giáo viên thể dục đi tiếp đi đến trước mặt hai người, nhét tay của Diệp Tiêu vào trong lòng bàn tay của Nguyễn Vũ Thanh, "Như này mới gọi là nắm tay! Hiểu chưa? Hai đứa phải nắm tay như này, năm tay trong 10 phút cho tôi! Tôi không tin có nắm cái tay mà cũng không được!"
Giáo viên thể dục trách mắng nói: "Mười sáu mười bảy tuổi rồi mà còn non nớt như thế, làm mình làm mấy cái gì vậy."
Giáo viên thể dục nói xong liền kệ hai người bọn họ, đi vào trong đội ngũ chỉ động tác cho các nhóm học sinh.
Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh liền ngại ngùng như thế mà nắm tay lẫn nhau, mặt đối mặt đứng trước mọi người trong hàng ngũ. Cuối mùa thu, trong nhà thi đấu trống trải có các trận gió thổi vào, ngón tay lạnh lẽo của Diệp Tiêu được bao bọc trong lòng bàn tay ấm nóng của Nguyễn Vũ Thanh, hơi ấm lan tỏa khắp nơi, đốt cháy trái tim cô phát đau.
"Quá tốt rồi! Giáo viên chủ nhiệm nói tuần này không đổi chỗ, chúng ta có thể tiếp tục ngồi gần cửa sổ rồi!"
"Ngồi gần cửa sổ có gì vui sao?"
"Bên dưới cửa sổ có máy sưởi nha! Cậu có thể vừa học vừa bỏ tay nướng trên máy sưởi, như vậy thì tay sẽ không lạnh như này nữa rồi!"
"Cậu quản tớ làm gì? Tay tớ lạnh hay không, thì có liên quan gì đến cậu chứ?"
"Sao lại không liên quan! Mỗi lần khiêu vũ thể dục giữa giờ cùng cậu, tay tớ đều bị tay của cậu làm cho lạnh hết!"
"Cậu có biết rằng tớ nắm tay cậu giống như nắm một cây kem vậy á! Mùa đông mà tớ vẫn còn phải năm một cây kem...."
"Tay cậu mới là cây kem!"
"Mới không phải! Tay tớ là bảo bối ấm áp! Là bảo bối ấm áp chuyên dùng để làm tan chảy kem."
Hồi ức trong quá khứ như dâng lên như thủy triều, mặt mũi của chàng trai trong trí nhớ và bộ dáng của thiếu niên trước mặt dần dần hòa lại làm một, trước mặt Diệp Tiêu bỗng nhiên như có sương mù, khoang mũi đau xót đến khó chịu.
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên một chút, cố ý kìm lại nước mắt nơi vành mắt chảy ra, nhưng lại bị Nguyễn Vũ Thanh phát hiện ra tâm tình khác thường của bản thân.
Cậu ấy nâng mắt nhìn cô, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Nước mắt trong mắt của Diệp Tiêu bỗng nhiên càng ngày càng nhiều.
Những hồi ức giữa bọn họ, dựa vào đâu, mà chỉ một câu nói "không nhớ rõ" của cậu ấy liền có thể qua loa xem như xong, nhưng cô lại bị mắc kẹt bên trong, chịu sự dày vò, muốn chạy cũng không chạy được.
Dựa vào đâu cơ chứ?
Chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, Diệp Tiêu đột ngột rút tay lại, che mặt xoay người chạy vào trong nhà vệ sinh gần đó.
Cô vặn vòi nước, hứng nước lạnh phốc lên mặt của bản thân, muốn dùng cách thức như này để cho bản thân tỉnh táo. Nhưng mặt của cô quá nóng rồi, có hất thêm nước cũng cũng chả có cách nào giảm bớt cái nóng trên mặt của cô.
Đợi khi cô rửa xong mặt rồi, ổn định cảm xúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Cố Gia Nam đang dựa trên tường đợi cô.
"Cậu không sao chứ?" Cố Gia Nam hỏi.
Diệp Tiêu cắn nhẹ khóe môi, lắc đầu.
"Đi thôi, đến căn-tin ăn cơm." Cố Gia Nam nói.
Diệp Tiêu và Cố Gia Nam cùng nhau đi ra khỏi cửa nhà thi đấu, gió lạnh ập vào mặt, một cơn lạnh thấu xương, chạy khắp người cô.
"Vừa nãy Nguyễn Vũ Thanh đi tìm giáo viên rồi, nói rằng cậu ấy không nhảy được, để giáo viên đổi nam sinh khác nhảy với cậu."
Trái tim của Diệp Tiêu đột nhiên rùng lên một cái.
"Đoán chừng cậu ấy nhìn ra cậu thật sự không muốn nhảy với cậu ấy đi."
"Nam sinh lớp mình không đủ, giáo viên mượn một vài bạn nam lớp 10/7 qua, cũng để cho Nguyễn Vũ Thanh đứng sau lớp mình rồi, cậu ấy và Hoàng Y Trừng vừa đúng là một cặp."
"Hai người các cậu cũng không dày vò lẫn nhau nữa, để cậu ấy và Hoàng Y Trừng nhảy tốt hơn, Hoàng Y Trừng hận không thể nhảy 800 lần một ngày cùng với cậu ấy."
Diệp Tiêu vẫn cứ không nói chuyện, vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người khác không đoán được cảm xúc.
"Tiêu Tiêu, cậu thật sự ghét Nguyễn Vũ Thanh đến như vậy à?" Cố Gia Nam bỗng nhiên hỏi cô ấy.
"Ừm," Diệp Tiêu nhấc khóe môi cười cười, giọng nói khàn đến khó nghe, "Tớ thật sự rất ghét Nguyễn Vũ Thanh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.