Chương 2: Mùa hè khuynh tình (2)
Lam Bảo
14/03/2017
Mẹ của Thì Y Giang Gia Lâm là cô con gái thứ ba của danh
môn Giang gia ở Hồng Kông, bởi thế Thì Y cũng nhập tịch Hồng Kông theo
mẹ. Lúc còn nhỏ, anh thỉnh thoảng sẽ theo mẹ đến Hồng Kông ở một thời
gian ngắn. Đến những năm gần đây, anh đã đăng ký tên công ty của mình ở
Hồng Kông. Mặc dù qua lại ở Hồng Kông không tính là nhiều lần, nhưng anh đối với nó cũng được cho là quen thuộc.
Từ nửa tháng trước, Thì Y đã tới Hồng Kông. Mục đích của chuyến đi này tương đối đặc thù, cũng có chút khác biệt với mục đích trước kia.
Lục Lương – người anh em Thì Y quen biết từ nhỏ đang điều tra một vụ án rửa tiền khá khó khăn. Nguồn gốc của án này là một bức thư mật báo. Người viết thư tự xưng mình là tình nhân của Thẩm Lý Kiệt – thị ủy thành phố B. Ở trong thư cô ấy tiết lộ Thẩm Lý Kiệt nhận hối lộ, cũng mơ hồ thông báo thêm vài hướng điều tra. Sau khi nhận được hạng mục tố cáo này, Lục Lương thuộc tổ điều tra lập tức tiến hành điều tra, cuối cùng lại vì bằng chứng không đủ mà bị gặp trở ngại phía cấp trên.
Lục Lương cũng không muốn ngưng lại từ đấy, cho nên tìm kiếm Thì Y xin giúp đỡ. Nguyên nhân nan giải của vụ án này, thứ nhất là vì thân phận người bị điều tra mẫn cảm, khó có thể đào sâu; thứ hai, lại là vì phương hướng bọn họ có thể điều tra quá hẹp nên khiến tư liệu biểu thị tất cả tài sản củaThẩm Lý Kiệt đều là hợp pháp. Theo anh đoán khoản tiền tham ô này đã bị che giấu dưới lốt hợp pháp
Sau khi tổ điều tra tạm dừng điều tra, Lục Lương lại nhận được một phần báo cáo khác. Trong báo cáo có nhắc tới, con gái của Thẩm Lý Kiệt Thẩm Hề Ảnh đính hôn cùng tam thiếu gia nhà họ Dương Dương Diệu Dương ở thành phố F. Hai nhà Thẩm Dương qua lại cũng không thường xuyên, đột nhiên quan hệ trở nên thân thiết như vậy, Lục Lương cảm thấy kỳ lạ, sau đó thay đổi hướng điều tra khác, tiếp tục truy xét.
Quả nhiên, Lục Lương phát hiện có mấy khoản tiền lớn không rõ lai lịch chảy vào công ty con nào đó của Dương gia, đáng tiếc, khi đến ngân hàng yêu cầu chuyển ghi chép thời gian giao dịch và tư liệu thân phận khách hàng liên quan ra, lại không thu được tư liệu cần thiết. Anh hoài nghi cấp cao của ngân hàng đã sớm thỏa thuận điều kiện với Dương gia, vì vậy từ chối tư liệu điều tra thật cố ý cung cấp tư liệu giả tạo. Ngại vì không có chứng cứ, Lục Lương chỉ cảm thấy đành chịu.
Nghe nói việc này, Thì Y đương nhiên bằng lòng đưa tay ra hỗ trợ. Anh cẩn thận nghiên cứu tư liệu một phen, nghĩ cửa đột phá của án này ở chỗ nguồn gốc tiền đen. Lục Lương cũng đồng ý như thế, anh bắt tay vào điều tra. Cuối cùng biết được, đây là số tiền chuyển khoản từ một ngân hàng nào đó ở Hồng Kông, qua suy đoán ban đầu của bọn họ, con đường thu hoạch của bọn chúng rất có thể là buôn lậu hoặc là buôn bán ma túy.
Thì Y nán lại ở Hồng Kông đúng nửa tháng, nhưng tin tức có thể thu hoạch ít hơn so với dự trù của anh. Giang gia dường như là gia tộc danh môn khá chính tông, từ trước đến nay đều tuân theo đúng pháp luật, có rất ít quan hệ với hắc đạo, cho nên đầu mối anh lấy được từ Giang gia cũng không nhiều. Thời gian buổi tối của Thì Y đều là đứng ở quán bar và câu lạc bộ khác nhau, thu được tin tức thông qua cuộc nói chuyện của người khác. Mà ban ngày, lại thăm viếng ngồi xổm ở "Xã đoàn’’ này kia một lát. Mãi đến đêm nay, ở trong câu lạc bộ anh gặp được An Như.
Lúc đó Thì Y đang ngồi buồn chán ở trên quầy bar mà chờ thông tin có ích cho mình. Bartender của club này là vị mỹ nữ khá nóng tính, chỉ tiếc gương mặt cô ấy lãnh đạm, ngay cả nụ cười nghề nghiệp cơ bản cũng không đọng bên môi. Anh dùng ánh mắt trần trụi đùa giỡn cô ấy một phen, đến tận khi cô ấy khẩn trương đến mức pha rượu sai, anh mới lười biếng thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh.
Cuối cùng anh vẫn khóa mục tiêu chung quanh nơi hai người thanh niên tóc vàng đến bắt chuyện. Bọn họ đi tới bên cạnh một cô gái trẻ, ngồi xuống, như quen biết mà bắt chuyện với cô ấy. Gương mặt cô gái đó kiêu ngạo, cũng không thèm để ý đến bọn họ. Bởi cách một khoảng, anh nghe không rõ nội dung bọn họ nói chuyện với nhau. Chàng trai ngồi ở bên phải khẽ di chuyển thân mình, dùng nửa người thoáng che khuất tay trái của mình, tầm mắt Thì Y nhìn xuống, phát hiện rượu vốn trong vắt đã trở nên vẩn đục, không cần nửa giây, lại khôi phục dáng vẻ lúc trước.
Cô gái kia không hề phát hiện ra, lúc thanh niên tóc vàng đưa chén rượu đến trước mặt cô ấy, cổ liếc thanh niên tóc vàng một cái, lại muốn nhận lấy rượu. Thì Y đương nhiên không thể làm như không thấy, anh để ly rượu xuống, đi về hướng đó.
Không đợi cô đụng tới cái ly, một cánh tay tráng kiện chợt xuất hiện, dùng sức bắt được cánh tay của thanh niên tóc vàng kia. Cô gái kia lười biếng nâng mắt, nhìn dáng người đàn ông cường tráng khôi ngô đoạt lấy ly rượu, động tác dứt khoát đem ly rượu hất thẳng vào mặt chàng trai kia.
Có vài giọt rượu rơi trên váy ngắn của cô ấy, giọt nước mờ nhạt đọng ở trên vải vóc màu lam đậm có vẻ hơi nổi bật. Cô gái kia ngay cả chân mày cũng chẳng nhíu một cái. Nhưng thanh niên tóc vàng cả người chật vật kia lại vô cùng không bình tĩnh, anh ta phun ra vài câu thô tục thấp kém, khuôn mặt biến sắc vì tức giận mà vặn vẹo, xông lên muốn cho người đàn ông cường tráng kia một đấm.
Cánh tay của người đàn ông đó chợt hiện gân xanh, không cần tốn nhiều sức liền tóm lấy thanh niên tóc vàng, quát lên:’’Trợn to mắt chó của mày nhìn rõ cô ấy là ai! Mày dám hạ thuốc (hạ liều) trong rượu An tiểu thư, có phải chán sống hay không? Mày qua mặt ai hả, chút quy tắc ấy cũng không hiểu sao!’’
Thiếu niên tóc vàng mới biết mình đâm vào một đại họa, sợ đến nói cũng chẳng nên lời. Người đàn ông cường tráng kia vặn cánh tay của hắn kêu lên răng rắc, tiếp tục ép hỏi.
Người có thể đi vào hội sở này, phần lớn đều có thân phận nhất định. Mặc dù là hiếu kỳ, nhưng đám người ở đây cũng không sát đến bên này vây xem, chỉ là thường thường chú ý đến nơi đây, để thỏa mãn tính nhiều chuyện trong lòng mỗi người.
Có lẽ là phát hiện vẻ không kiên nhẫn trên mặt cô gái kia, người đàn ông cường tráng cũng không tiện làm phiền thêm nữa, giọng anh ta mang theo vẻ áy náy nói với cô:’’An tiểu thư, thật ngại quá, làm cho cô mất hứng. Tôi đây dẫn hắn đi ngay, dạy dỗ hắn ta đàng hoàng.''
Từ đầu đến cuối cô gái kia đều chưa từng nói một lời, đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời khỏi.
Thì Y cũng đã dừng lại bước chân vào lúc người đàn ông cao lớn xuất hiện. Anh tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mất hết hứng thú mà nhìn màn trò hề này. Càng quan sát tỉ mỉ cô gái kia, anh càng cảm thấy cô ấy nhìn quen quen. Khi người đàn ông đó gọi cô là “An tiểu thư’’, cuối cùng anh đã nhớ ra là rốt cuộc mình đã từng gặp cô ở nơi nào.
Giọng của người đàn ông trông vẻ hung dữ kia rất lớn, anh nghe rõ lời người đàn ông đó nói với thanh niên tóc vàng. Anh không tự chủ nhìn tỉ mỉ An Như lần nữa. Một cô gái bề ngoài vô hại, lại đang có người âm thầm bảo vệ? Anh suy nghĩ một lát, nhớ lại bối cảnh An gia, hình như cũng có chút quan hệ nho nhỏ với hắc đạo.
Anh thanh toán hóa đơn, sau đó chờ cô ở bên ngoài câu lạc bộ. Không ngờ, cô lại cũng là một người chủ thích chơi đùa, đến tận đưa mắt nhìn cô rời khỏi, anh mới giật mình, cô đã sớm không phải là hình dáng trong ấn tượng của mình nữa rồi.
Quay về nơi ở, Thì Y liên hệ với Lục Lương trước, sau đó đi tắm nước lạnh. Từ trong phòng tắm đi ra, bên hông anh chỉ quấn quanh một cái khăn lông, bắp thịt cường tráng hiện ra theo động tác lau tóc của anh. Lau qua loa vài cái, anh liền bỏ khăn mặt qua một bên, nhanh nhẹn mặc quần ngủ, thân trên trần trụi đi về phía phòng sách.
Bàn đọc sách rộng rãi đang đặt một chuỗi chìa khóa và một ví tiền nữ. Anh mở ví tiền ra, lấy từ bên trong ra một chiếc điện thoại di động. Khi anh muốn kiểm tra thông tin và ghi chép cuộc gọi trong điện thoại di động, hệ thống lại nhắc nhở anh điền mật mã vào.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Thì Y tùy tiện thử hai lần, màn hình hiển thị tự nhiên hiện lên“Nhập sai’’. Anh kéo ngăn kéo, lấy dây nối ra, kết nối điện thoại với máy vi tính. Ngón tay của anh ở trên bàn phím gõ vài cái, chỉ chốc lát, hệ thống phòng ngự của điện thoại di động bị phá vỡ toàn bộ. Mới vừa nhập số liệu gốc vào trong máy tính, điện thoại di động đặt ở một bên liền vang lên. Anh liếc mắt nhìn tên người gọi đến, thò tay cầm điện thoại di động, bắt máy.
Là cuộc gọi của Lục Lương. Anh ta nói cho Thì Y, bối cảnh của An Như khá trong sạch, không chút ghi chép nào về khoản tiền bất lương cả. Từ trước đến nay Lục Lương đều làm việc theo đúng trình tự, ở trong phạm vi khả năng của anh, tin tức có thể tra được cũng chỉ có bao nhiêu thế thôi.
Cắt cuộc gọi, Thì Y dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc lâu, anh lại gọi điện cho Mộ Cảnh Thao, đợi ước chừng nửa phút, đường dây điện thoại mới được nối, một giọng nam lười biếng đứng tuổi truyền đến:’’Có việc gì thế?’’
Thì Y dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, môi mỏng khẽ động, “Có việc, chuyện lớn.’’
Ô tô chạy như bay trên con đường vắng vẻ, An Như nhìn đồng hồ, lần thứ hai thúc giục người lái xe:’’Chú Phạm, phiền chú lái nhanh thêm chút nữa.’’
Người lái xe chỉ đáp là được.
Cô ở trong lòng mắng Thì Y một trận, nếu không có sự xuất hiện của anh ta, nhất định cô có thể về nhà đúng giờ. Cô biết đồ của mình sẽ không không cánh mà bay, cô cũng biết chìa khóa và ví tiền có thể là bị Thì Y cầm đi. Nhưng ngại vì thời gian gấp rút, cô không thể cùng anh ta dây dưa thêm.
Mới vừa vào cửa nhà, bước chân của An Như dừng lại. Đã qua 0 giờ, đèn đuốc phòng khách vẫn sáng trưng. Cô ngó ngó phòng khác, trong lòng thấp thỏm, sau đó khom người đổi giày, cô xách theo dép chuẩn bị đi về hướng thang lầu.
“An Như, vội vàng đi đâu thế?’’ Giọng nói không nhanh không chậm của Ngô Trân Ny truyền tới, sống lưng đang nửa khom của An Như không tự chủ thẳng tắp, sau đó chậm rãi xoay người lại.
“Bà nội, bà lại không ngủ được sao ạ?’’ Xem thấy hành tung của mình bị phơi bày, cô thầm than không may, chỉ có thể chấp nhận đi về phía phòng khách, lên tinh thần đấu trí đấu dũng với Ngô Trân Ny.
“Bà còn tưởng rằng con không biết bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.’’ Ngô Trân Ny nhìn đồng hồ, trong giọng nói mềm mại dịu dàng lộ ra uy nghiêm. “Đưa chìa khóa xe của cháu cho bà.’’
An Như mới vừa ngồi ở một chỗ khác trên salon không tự chủ co thân, định làm nũng với bà nội:’’Cháu cũng không phải cố ý đâu.’’
Ngô Trân Ny chẳng vì thế mà dao động, “Ban đầu chúng ta đã giao ước thế nào, cháu quên hết rồi sao?’’
An Như thẳng thân mình, ngồi nghiêm chỉnh, nói:’’Cháu không quên, chuyện nào cháu đã đáp ứng bà chưa thực hiện được chứ? Nhưng mà, chìa khóa thật sự không ở trên tay cháu.’’
Từ sau khi An Như thi được bằng lái này, cô cứ tùy tiện đi ra ngoài điên cuồng. Ngô Trân Ny khá bất mãn, nhắc nhở cha cô nên dạy dỗ thêm nữa. Mặc dù An Hải Dung thi hành chính sách buông lỏng tự do đối với con gái, nhưng vẫn khá tôn trọng ý kiến của mẹ mình, vì vậy lập tức tịch thu chìa khóa xe hơi của An Như.
Với tính tình của An Như, đương nhiên cô không nghe theo. Cha mẹ vẫn luôn trăm y ngàn thuận đối với cô lại có thể kiên quyết hạn chế quyền lợi lái xe của cô như vậy, cô cảm thấy không có cách nào khả thi, cuối cùng xin ông nội giúp đỡ. Tính khí nhỏ của An Như tất cả đều là do An Dực Long nuông chiều mà ra, ông cảm thấy khá đau đầu. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể giao hẹn, chỉ vào ngày nghỉ An Như mới có thể tự do lái chiếc xe con của mình.
Đối với việc này, Ngô Trân Ny vẫn khá bất mãn. Bà cũng không đồng ý cháu gái đêm không về nhà ngủ, thường xuyên lưu luyến với quán bar hộp đêm.
Nhưng trong phạm vi của An Như, đến những chỗ như vậy đúng là bình thường, cô đương nhiên phản kháng với bà nội đến cùng. Lần này thái độ của Ngô Trân Ny vô cùng kiên quyết, không hề chịu nhượng bộ, ngay cả lời nói của An Dực Long cũng không khơi lên chút tác dụng nào. An Như mắt thấy cứng rắn không được, chỉ có thể nhõng nhẽo, quấn chết quấn sống với bà nội nhà mình vài cái cuối tuần, cuối cùng khiến Ngô Trân Ny nhượng bộ. Đương nhiên, phản đối thành công còn kèm theo một hiệp ước không bình đẳng, nếu An Như không thể về nhà trước rạng sáng, cô phải bị tịch thu chìa khóa ô tô.
Ngô Trân Ny không vừa lòng nhìn cô một cái, hoàn toàn không tin lời nói của cô, “Chìa khóa không ở trên tay cháu, lẽ nào ở trên tay kẻ trộm à?’’
Mắt An Như trong nháy mắt trợn tròn, cô ngạc nhiên không dứt mà đáp:’’Làm sao bà biết ạ? Chìa khóa của cháu bị trộm thật mà. Bà xem, đã trễ như thế cháu đây còn phải làm phiền chú Phạm đón cháu quay về đấy.’’
“Đương nhiên bà biết, bên ngoài hỗn loạn nhiều lắm, cháu một cô gái dạo chơi gì ở bên ngoài chứ? Nếu chìa khóa đã bị trộm rồi, về sau buổi tối đều không cho phép ra cửa.’’ Mắt thấy An Như đang muốn phản bác, Ngô Trân Ny lại tiếp tục:’’Cháu nghĩ rằng bà nguyện ý quản cháu thật à? Cuộc sống của cháu ba cháu không muốn can thiệp, bà cũng chỉ có thể thay thế.’’
An Như dùng sức hít sâu, hết sức áp chế nóng nảy trong lòng. Con ngươi cô đảo một vòng, nói:’’Thật ra thì, mới vừa rồi là cháu đùa thôi. Chuyện là thế này, đêm nay cháu gặp một người bạn của Thi Tình, anh ta đến Hồng Kông du lịch, anh ta không có ô tô dùng sẽ rất bất tiện, cho nên cháu đã đem xe của mình cho anh ta mượn. Bà không tin ư, đến tìm túi xách của cháu là được.’’
Nói xong, cô liền mở chiếc túi xách tay của mình ra, trút toàn bộ đồ đạc ở trên ghế sa lon.
Dưới ánh mắt hoài nghi của Ngô Trân Ny khiến cho An Như không tự chủ né tránh, cô đem tóc vén về phía sau, “Anh ta còn rất cảm kích cháu, nhất định phải mời cháu ăn khuya.’’
Cô len lén liếc bà nội nhà mình một cái, “Từ nhỏ bà đã dạy bảo cháu, không nên từ chối ý tốt của người khác, như vậy sẽ rất thất lễ. Cháu vẫn luôn nhớ ở trong lòng. Ban đầu cháu định về nhà sớm, nhưng mà anh ta nói tình hình gần đây của bọn Tiểu Tình, chúng cháu trò chuyện một lát thì...’’
Nghe xong lời nói của An Như, sắc mặt Ngô Trân Ny thoáng hòa hoãn, “Là bạn của Tiểu Tình? Đã là như thế, cháu hãy mời người ta đến nhà ăn bữa cơm đi.’’
Tiếp lời như vậy, chắc là Ngô Trân Ny không dự định truy cứu nữa. An Như bật lên, nhảy lên phía trước mà đến hôn gò má của bà nội, sau đó nói:’’Không thành vấn đề, không thành vấn đề, hôm nào sẽ mời anh ta đến. Ngày hôm qua cháu mệt mỏi quá, đi ngủ trước ạ, bà nội ngủ ngon!’’
Trở về phòng, An Như ném mình lên giường một cái "phịch’’. Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đây đã bị Thì Y đùa bỡn. Túi xách cô đặt ngay ngắn ở bên cạnh mình, khóa kéo vẫn tốt không sứt mẻ gì, sao có thể rơi trong buồng xe được? Huống hồ vừa nãy ở trên đường, trên cơ bản không có người lạ đến gần bọn họ, coi như là (rơi) ở trên xe buýt hai tầng, bọn họ ngồi cũng là trong tầng hai trống rỗng. So với giải thích đồ đạc của mình mất tích không có căn cứ như vậy, cô càng tin việc này là Thì y gây nên hơn.
Vượt qua giường lớn, An Như kéo ngăn kéo ở đầu giường rồi lấy điện thoại di động dự bị từ bên trong ra, sau đó lại nhấn số điện thoại di động của mình. Như cô đoán, điện thoại đã thông, chỉ là không có người nghe. Cô vừa đợi vừa tốn hơi thừa lời, ở trong lòng đem Thì Y kia ra mắng nhiều lần.
Bên đầu kia điện thoại truyền đến tin nhắn nhắc nhở, báo cho cô biết điện thoại tạm thời không kết nối được. Cô suy nghĩ một chút, bắt đầu soạn tin nhắn – “Thì Y, tôi biết là anh.’’
Khi An Như tắm rửa xong ra ngoài, thì cô phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, vì vậy mở ra. Bên trong chỉ có bốn chữ - “Vậy thì thế nào.’’
An Như gọi số của mình lần thứ hai, lần này thì nối thông rất nhanh. Cô không kiềm chế được, giọng điệu không tốt:’’Anh như vậy có nhàm chán không?’’
“Hai ta như nhau.’’ Giọng nói của Thì Y thuần hậu, mang theo một loại cảm nhận khá kỳ lạ.
“Anh lập tức trả lại đồ cho tôi!’’ Cô lười bác lại, đi thẳng vào vấn đề nói ra yêu cầu.
“Được chứ.’’ Hình như anh ta cười, giọng nói ngạo mạn, “Chỉ cần em có thể lấy, lúc nào tôi cũng xin đợi em.’’
Im lặng nhất thời. An Như vốn cũng chẳng phải là người có tính khí tốt, cô bị anh ta đùa bỡn một lần nữa, nơi lồng ngực tích tụ cơn tức nóng rực.
Có lẽ biết An Như tức giận, Thì Y cũng không trêu chọc cô nữa, “Ngày mai tôi sẽ đi xem đua ngựa, em có thể tới tìm tôi.’’
Đối với nhượng bộ của anh, An Như nửa tin nửa ngờ, “Chỉ như vậy?’’
“Đương nhiên.’’ Anh đem hành trình ngày mai nói cho An Như, cuối cùng còn giống như vô tình hỏi, “Cần tôi đến đón em không?’’
An Như lại cảm thấy bực bội, cúp điện thoại mà chẳng nói tiếng nào.
Từ nửa tháng trước, Thì Y đã tới Hồng Kông. Mục đích của chuyến đi này tương đối đặc thù, cũng có chút khác biệt với mục đích trước kia.
Lục Lương – người anh em Thì Y quen biết từ nhỏ đang điều tra một vụ án rửa tiền khá khó khăn. Nguồn gốc của án này là một bức thư mật báo. Người viết thư tự xưng mình là tình nhân của Thẩm Lý Kiệt – thị ủy thành phố B. Ở trong thư cô ấy tiết lộ Thẩm Lý Kiệt nhận hối lộ, cũng mơ hồ thông báo thêm vài hướng điều tra. Sau khi nhận được hạng mục tố cáo này, Lục Lương thuộc tổ điều tra lập tức tiến hành điều tra, cuối cùng lại vì bằng chứng không đủ mà bị gặp trở ngại phía cấp trên.
Lục Lương cũng không muốn ngưng lại từ đấy, cho nên tìm kiếm Thì Y xin giúp đỡ. Nguyên nhân nan giải của vụ án này, thứ nhất là vì thân phận người bị điều tra mẫn cảm, khó có thể đào sâu; thứ hai, lại là vì phương hướng bọn họ có thể điều tra quá hẹp nên khiến tư liệu biểu thị tất cả tài sản củaThẩm Lý Kiệt đều là hợp pháp. Theo anh đoán khoản tiền tham ô này đã bị che giấu dưới lốt hợp pháp
Sau khi tổ điều tra tạm dừng điều tra, Lục Lương lại nhận được một phần báo cáo khác. Trong báo cáo có nhắc tới, con gái của Thẩm Lý Kiệt Thẩm Hề Ảnh đính hôn cùng tam thiếu gia nhà họ Dương Dương Diệu Dương ở thành phố F. Hai nhà Thẩm Dương qua lại cũng không thường xuyên, đột nhiên quan hệ trở nên thân thiết như vậy, Lục Lương cảm thấy kỳ lạ, sau đó thay đổi hướng điều tra khác, tiếp tục truy xét.
Quả nhiên, Lục Lương phát hiện có mấy khoản tiền lớn không rõ lai lịch chảy vào công ty con nào đó của Dương gia, đáng tiếc, khi đến ngân hàng yêu cầu chuyển ghi chép thời gian giao dịch và tư liệu thân phận khách hàng liên quan ra, lại không thu được tư liệu cần thiết. Anh hoài nghi cấp cao của ngân hàng đã sớm thỏa thuận điều kiện với Dương gia, vì vậy từ chối tư liệu điều tra thật cố ý cung cấp tư liệu giả tạo. Ngại vì không có chứng cứ, Lục Lương chỉ cảm thấy đành chịu.
Nghe nói việc này, Thì Y đương nhiên bằng lòng đưa tay ra hỗ trợ. Anh cẩn thận nghiên cứu tư liệu một phen, nghĩ cửa đột phá của án này ở chỗ nguồn gốc tiền đen. Lục Lương cũng đồng ý như thế, anh bắt tay vào điều tra. Cuối cùng biết được, đây là số tiền chuyển khoản từ một ngân hàng nào đó ở Hồng Kông, qua suy đoán ban đầu của bọn họ, con đường thu hoạch của bọn chúng rất có thể là buôn lậu hoặc là buôn bán ma túy.
Thì Y nán lại ở Hồng Kông đúng nửa tháng, nhưng tin tức có thể thu hoạch ít hơn so với dự trù của anh. Giang gia dường như là gia tộc danh môn khá chính tông, từ trước đến nay đều tuân theo đúng pháp luật, có rất ít quan hệ với hắc đạo, cho nên đầu mối anh lấy được từ Giang gia cũng không nhiều. Thời gian buổi tối của Thì Y đều là đứng ở quán bar và câu lạc bộ khác nhau, thu được tin tức thông qua cuộc nói chuyện của người khác. Mà ban ngày, lại thăm viếng ngồi xổm ở "Xã đoàn’’ này kia một lát. Mãi đến đêm nay, ở trong câu lạc bộ anh gặp được An Như.
Lúc đó Thì Y đang ngồi buồn chán ở trên quầy bar mà chờ thông tin có ích cho mình. Bartender của club này là vị mỹ nữ khá nóng tính, chỉ tiếc gương mặt cô ấy lãnh đạm, ngay cả nụ cười nghề nghiệp cơ bản cũng không đọng bên môi. Anh dùng ánh mắt trần trụi đùa giỡn cô ấy một phen, đến tận khi cô ấy khẩn trương đến mức pha rượu sai, anh mới lười biếng thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh.
Cuối cùng anh vẫn khóa mục tiêu chung quanh nơi hai người thanh niên tóc vàng đến bắt chuyện. Bọn họ đi tới bên cạnh một cô gái trẻ, ngồi xuống, như quen biết mà bắt chuyện với cô ấy. Gương mặt cô gái đó kiêu ngạo, cũng không thèm để ý đến bọn họ. Bởi cách một khoảng, anh nghe không rõ nội dung bọn họ nói chuyện với nhau. Chàng trai ngồi ở bên phải khẽ di chuyển thân mình, dùng nửa người thoáng che khuất tay trái của mình, tầm mắt Thì Y nhìn xuống, phát hiện rượu vốn trong vắt đã trở nên vẩn đục, không cần nửa giây, lại khôi phục dáng vẻ lúc trước.
Cô gái kia không hề phát hiện ra, lúc thanh niên tóc vàng đưa chén rượu đến trước mặt cô ấy, cổ liếc thanh niên tóc vàng một cái, lại muốn nhận lấy rượu. Thì Y đương nhiên không thể làm như không thấy, anh để ly rượu xuống, đi về hướng đó.
Không đợi cô đụng tới cái ly, một cánh tay tráng kiện chợt xuất hiện, dùng sức bắt được cánh tay của thanh niên tóc vàng kia. Cô gái kia lười biếng nâng mắt, nhìn dáng người đàn ông cường tráng khôi ngô đoạt lấy ly rượu, động tác dứt khoát đem ly rượu hất thẳng vào mặt chàng trai kia.
Có vài giọt rượu rơi trên váy ngắn của cô ấy, giọt nước mờ nhạt đọng ở trên vải vóc màu lam đậm có vẻ hơi nổi bật. Cô gái kia ngay cả chân mày cũng chẳng nhíu một cái. Nhưng thanh niên tóc vàng cả người chật vật kia lại vô cùng không bình tĩnh, anh ta phun ra vài câu thô tục thấp kém, khuôn mặt biến sắc vì tức giận mà vặn vẹo, xông lên muốn cho người đàn ông cường tráng kia một đấm.
Cánh tay của người đàn ông đó chợt hiện gân xanh, không cần tốn nhiều sức liền tóm lấy thanh niên tóc vàng, quát lên:’’Trợn to mắt chó của mày nhìn rõ cô ấy là ai! Mày dám hạ thuốc (hạ liều) trong rượu An tiểu thư, có phải chán sống hay không? Mày qua mặt ai hả, chút quy tắc ấy cũng không hiểu sao!’’
Thiếu niên tóc vàng mới biết mình đâm vào một đại họa, sợ đến nói cũng chẳng nên lời. Người đàn ông cường tráng kia vặn cánh tay của hắn kêu lên răng rắc, tiếp tục ép hỏi.
Người có thể đi vào hội sở này, phần lớn đều có thân phận nhất định. Mặc dù là hiếu kỳ, nhưng đám người ở đây cũng không sát đến bên này vây xem, chỉ là thường thường chú ý đến nơi đây, để thỏa mãn tính nhiều chuyện trong lòng mỗi người.
Có lẽ là phát hiện vẻ không kiên nhẫn trên mặt cô gái kia, người đàn ông cường tráng cũng không tiện làm phiền thêm nữa, giọng anh ta mang theo vẻ áy náy nói với cô:’’An tiểu thư, thật ngại quá, làm cho cô mất hứng. Tôi đây dẫn hắn đi ngay, dạy dỗ hắn ta đàng hoàng.''
Từ đầu đến cuối cô gái kia đều chưa từng nói một lời, đưa mắt nhìn bóng lưng hai người rời khỏi.
Thì Y cũng đã dừng lại bước chân vào lúc người đàn ông cao lớn xuất hiện. Anh tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mất hết hứng thú mà nhìn màn trò hề này. Càng quan sát tỉ mỉ cô gái kia, anh càng cảm thấy cô ấy nhìn quen quen. Khi người đàn ông đó gọi cô là “An tiểu thư’’, cuối cùng anh đã nhớ ra là rốt cuộc mình đã từng gặp cô ở nơi nào.
Giọng của người đàn ông trông vẻ hung dữ kia rất lớn, anh nghe rõ lời người đàn ông đó nói với thanh niên tóc vàng. Anh không tự chủ nhìn tỉ mỉ An Như lần nữa. Một cô gái bề ngoài vô hại, lại đang có người âm thầm bảo vệ? Anh suy nghĩ một lát, nhớ lại bối cảnh An gia, hình như cũng có chút quan hệ nho nhỏ với hắc đạo.
Anh thanh toán hóa đơn, sau đó chờ cô ở bên ngoài câu lạc bộ. Không ngờ, cô lại cũng là một người chủ thích chơi đùa, đến tận đưa mắt nhìn cô rời khỏi, anh mới giật mình, cô đã sớm không phải là hình dáng trong ấn tượng của mình nữa rồi.
Quay về nơi ở, Thì Y liên hệ với Lục Lương trước, sau đó đi tắm nước lạnh. Từ trong phòng tắm đi ra, bên hông anh chỉ quấn quanh một cái khăn lông, bắp thịt cường tráng hiện ra theo động tác lau tóc của anh. Lau qua loa vài cái, anh liền bỏ khăn mặt qua một bên, nhanh nhẹn mặc quần ngủ, thân trên trần trụi đi về phía phòng sách.
Bàn đọc sách rộng rãi đang đặt một chuỗi chìa khóa và một ví tiền nữ. Anh mở ví tiền ra, lấy từ bên trong ra một chiếc điện thoại di động. Khi anh muốn kiểm tra thông tin và ghi chép cuộc gọi trong điện thoại di động, hệ thống lại nhắc nhở anh điền mật mã vào.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Thì Y tùy tiện thử hai lần, màn hình hiển thị tự nhiên hiện lên“Nhập sai’’. Anh kéo ngăn kéo, lấy dây nối ra, kết nối điện thoại với máy vi tính. Ngón tay của anh ở trên bàn phím gõ vài cái, chỉ chốc lát, hệ thống phòng ngự của điện thoại di động bị phá vỡ toàn bộ. Mới vừa nhập số liệu gốc vào trong máy tính, điện thoại di động đặt ở một bên liền vang lên. Anh liếc mắt nhìn tên người gọi đến, thò tay cầm điện thoại di động, bắt máy.
Là cuộc gọi của Lục Lương. Anh ta nói cho Thì Y, bối cảnh của An Như khá trong sạch, không chút ghi chép nào về khoản tiền bất lương cả. Từ trước đến nay Lục Lương đều làm việc theo đúng trình tự, ở trong phạm vi khả năng của anh, tin tức có thể tra được cũng chỉ có bao nhiêu thế thôi.
Cắt cuộc gọi, Thì Y dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc lâu, anh lại gọi điện cho Mộ Cảnh Thao, đợi ước chừng nửa phút, đường dây điện thoại mới được nối, một giọng nam lười biếng đứng tuổi truyền đến:’’Có việc gì thế?’’
Thì Y dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, môi mỏng khẽ động, “Có việc, chuyện lớn.’’
Ô tô chạy như bay trên con đường vắng vẻ, An Như nhìn đồng hồ, lần thứ hai thúc giục người lái xe:’’Chú Phạm, phiền chú lái nhanh thêm chút nữa.’’
Người lái xe chỉ đáp là được.
Cô ở trong lòng mắng Thì Y một trận, nếu không có sự xuất hiện của anh ta, nhất định cô có thể về nhà đúng giờ. Cô biết đồ của mình sẽ không không cánh mà bay, cô cũng biết chìa khóa và ví tiền có thể là bị Thì Y cầm đi. Nhưng ngại vì thời gian gấp rút, cô không thể cùng anh ta dây dưa thêm.
Mới vừa vào cửa nhà, bước chân của An Như dừng lại. Đã qua 0 giờ, đèn đuốc phòng khách vẫn sáng trưng. Cô ngó ngó phòng khác, trong lòng thấp thỏm, sau đó khom người đổi giày, cô xách theo dép chuẩn bị đi về hướng thang lầu.
“An Như, vội vàng đi đâu thế?’’ Giọng nói không nhanh không chậm của Ngô Trân Ny truyền tới, sống lưng đang nửa khom của An Như không tự chủ thẳng tắp, sau đó chậm rãi xoay người lại.
“Bà nội, bà lại không ngủ được sao ạ?’’ Xem thấy hành tung của mình bị phơi bày, cô thầm than không may, chỉ có thể chấp nhận đi về phía phòng khách, lên tinh thần đấu trí đấu dũng với Ngô Trân Ny.
“Bà còn tưởng rằng con không biết bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.’’ Ngô Trân Ny nhìn đồng hồ, trong giọng nói mềm mại dịu dàng lộ ra uy nghiêm. “Đưa chìa khóa xe của cháu cho bà.’’
An Như mới vừa ngồi ở một chỗ khác trên salon không tự chủ co thân, định làm nũng với bà nội:’’Cháu cũng không phải cố ý đâu.’’
Ngô Trân Ny chẳng vì thế mà dao động, “Ban đầu chúng ta đã giao ước thế nào, cháu quên hết rồi sao?’’
An Như thẳng thân mình, ngồi nghiêm chỉnh, nói:’’Cháu không quên, chuyện nào cháu đã đáp ứng bà chưa thực hiện được chứ? Nhưng mà, chìa khóa thật sự không ở trên tay cháu.’’
Từ sau khi An Như thi được bằng lái này, cô cứ tùy tiện đi ra ngoài điên cuồng. Ngô Trân Ny khá bất mãn, nhắc nhở cha cô nên dạy dỗ thêm nữa. Mặc dù An Hải Dung thi hành chính sách buông lỏng tự do đối với con gái, nhưng vẫn khá tôn trọng ý kiến của mẹ mình, vì vậy lập tức tịch thu chìa khóa xe hơi của An Như.
Với tính tình của An Như, đương nhiên cô không nghe theo. Cha mẹ vẫn luôn trăm y ngàn thuận đối với cô lại có thể kiên quyết hạn chế quyền lợi lái xe của cô như vậy, cô cảm thấy không có cách nào khả thi, cuối cùng xin ông nội giúp đỡ. Tính khí nhỏ của An Như tất cả đều là do An Dực Long nuông chiều mà ra, ông cảm thấy khá đau đầu. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể giao hẹn, chỉ vào ngày nghỉ An Như mới có thể tự do lái chiếc xe con của mình.
Đối với việc này, Ngô Trân Ny vẫn khá bất mãn. Bà cũng không đồng ý cháu gái đêm không về nhà ngủ, thường xuyên lưu luyến với quán bar hộp đêm.
Nhưng trong phạm vi của An Như, đến những chỗ như vậy đúng là bình thường, cô đương nhiên phản kháng với bà nội đến cùng. Lần này thái độ của Ngô Trân Ny vô cùng kiên quyết, không hề chịu nhượng bộ, ngay cả lời nói của An Dực Long cũng không khơi lên chút tác dụng nào. An Như mắt thấy cứng rắn không được, chỉ có thể nhõng nhẽo, quấn chết quấn sống với bà nội nhà mình vài cái cuối tuần, cuối cùng khiến Ngô Trân Ny nhượng bộ. Đương nhiên, phản đối thành công còn kèm theo một hiệp ước không bình đẳng, nếu An Như không thể về nhà trước rạng sáng, cô phải bị tịch thu chìa khóa ô tô.
Ngô Trân Ny không vừa lòng nhìn cô một cái, hoàn toàn không tin lời nói của cô, “Chìa khóa không ở trên tay cháu, lẽ nào ở trên tay kẻ trộm à?’’
Mắt An Như trong nháy mắt trợn tròn, cô ngạc nhiên không dứt mà đáp:’’Làm sao bà biết ạ? Chìa khóa của cháu bị trộm thật mà. Bà xem, đã trễ như thế cháu đây còn phải làm phiền chú Phạm đón cháu quay về đấy.’’
“Đương nhiên bà biết, bên ngoài hỗn loạn nhiều lắm, cháu một cô gái dạo chơi gì ở bên ngoài chứ? Nếu chìa khóa đã bị trộm rồi, về sau buổi tối đều không cho phép ra cửa.’’ Mắt thấy An Như đang muốn phản bác, Ngô Trân Ny lại tiếp tục:’’Cháu nghĩ rằng bà nguyện ý quản cháu thật à? Cuộc sống của cháu ba cháu không muốn can thiệp, bà cũng chỉ có thể thay thế.’’
An Như dùng sức hít sâu, hết sức áp chế nóng nảy trong lòng. Con ngươi cô đảo một vòng, nói:’’Thật ra thì, mới vừa rồi là cháu đùa thôi. Chuyện là thế này, đêm nay cháu gặp một người bạn của Thi Tình, anh ta đến Hồng Kông du lịch, anh ta không có ô tô dùng sẽ rất bất tiện, cho nên cháu đã đem xe của mình cho anh ta mượn. Bà không tin ư, đến tìm túi xách của cháu là được.’’
Nói xong, cô liền mở chiếc túi xách tay của mình ra, trút toàn bộ đồ đạc ở trên ghế sa lon.
Dưới ánh mắt hoài nghi của Ngô Trân Ny khiến cho An Như không tự chủ né tránh, cô đem tóc vén về phía sau, “Anh ta còn rất cảm kích cháu, nhất định phải mời cháu ăn khuya.’’
Cô len lén liếc bà nội nhà mình một cái, “Từ nhỏ bà đã dạy bảo cháu, không nên từ chối ý tốt của người khác, như vậy sẽ rất thất lễ. Cháu vẫn luôn nhớ ở trong lòng. Ban đầu cháu định về nhà sớm, nhưng mà anh ta nói tình hình gần đây của bọn Tiểu Tình, chúng cháu trò chuyện một lát thì...’’
Nghe xong lời nói của An Như, sắc mặt Ngô Trân Ny thoáng hòa hoãn, “Là bạn của Tiểu Tình? Đã là như thế, cháu hãy mời người ta đến nhà ăn bữa cơm đi.’’
Tiếp lời như vậy, chắc là Ngô Trân Ny không dự định truy cứu nữa. An Như bật lên, nhảy lên phía trước mà đến hôn gò má của bà nội, sau đó nói:’’Không thành vấn đề, không thành vấn đề, hôm nào sẽ mời anh ta đến. Ngày hôm qua cháu mệt mỏi quá, đi ngủ trước ạ, bà nội ngủ ngon!’’
Trở về phòng, An Như ném mình lên giường một cái "phịch’’. Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình đây đã bị Thì Y đùa bỡn. Túi xách cô đặt ngay ngắn ở bên cạnh mình, khóa kéo vẫn tốt không sứt mẻ gì, sao có thể rơi trong buồng xe được? Huống hồ vừa nãy ở trên đường, trên cơ bản không có người lạ đến gần bọn họ, coi như là (rơi) ở trên xe buýt hai tầng, bọn họ ngồi cũng là trong tầng hai trống rỗng. So với giải thích đồ đạc của mình mất tích không có căn cứ như vậy, cô càng tin việc này là Thì y gây nên hơn.
Vượt qua giường lớn, An Như kéo ngăn kéo ở đầu giường rồi lấy điện thoại di động dự bị từ bên trong ra, sau đó lại nhấn số điện thoại di động của mình. Như cô đoán, điện thoại đã thông, chỉ là không có người nghe. Cô vừa đợi vừa tốn hơi thừa lời, ở trong lòng đem Thì Y kia ra mắng nhiều lần.
Bên đầu kia điện thoại truyền đến tin nhắn nhắc nhở, báo cho cô biết điện thoại tạm thời không kết nối được. Cô suy nghĩ một chút, bắt đầu soạn tin nhắn – “Thì Y, tôi biết là anh.’’
Khi An Như tắm rửa xong ra ngoài, thì cô phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, vì vậy mở ra. Bên trong chỉ có bốn chữ - “Vậy thì thế nào.’’
An Như gọi số của mình lần thứ hai, lần này thì nối thông rất nhanh. Cô không kiềm chế được, giọng điệu không tốt:’’Anh như vậy có nhàm chán không?’’
“Hai ta như nhau.’’ Giọng nói của Thì Y thuần hậu, mang theo một loại cảm nhận khá kỳ lạ.
“Anh lập tức trả lại đồ cho tôi!’’ Cô lười bác lại, đi thẳng vào vấn đề nói ra yêu cầu.
“Được chứ.’’ Hình như anh ta cười, giọng nói ngạo mạn, “Chỉ cần em có thể lấy, lúc nào tôi cũng xin đợi em.’’
Im lặng nhất thời. An Như vốn cũng chẳng phải là người có tính khí tốt, cô bị anh ta đùa bỡn một lần nữa, nơi lồng ngực tích tụ cơn tức nóng rực.
Có lẽ biết An Như tức giận, Thì Y cũng không trêu chọc cô nữa, “Ngày mai tôi sẽ đi xem đua ngựa, em có thể tới tìm tôi.’’
Đối với nhượng bộ của anh, An Như nửa tin nửa ngờ, “Chỉ như vậy?’’
“Đương nhiên.’’ Anh đem hành trình ngày mai nói cho An Như, cuối cùng còn giống như vô tình hỏi, “Cần tôi đến đón em không?’’
An Như lại cảm thấy bực bội, cúp điện thoại mà chẳng nói tiếng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.