Mười Năm Như Một

Chương 1: Mùa hè khuynh tình

Lam Bảo

14/03/2017

An Như thường được bà nội dạy là có một số việc, mãi mãi cũng “quyết không nên” làm. Mà An Như vẫn luôn cho rằng,lời của bà nội hẳn đều là lời vàng ý ngọc nên làm theo, mặc dù cô thường nghĩ bà nội thông thái rởm. Vì vậy, cô quyết không nên chưa có sự cho phép của cha mẹ đã mở cửa phòng, quyết không nên ngược đãi chó nhỏ mèo nhỏ, quyết không nên ăn kẹo cao su ở Singapore...

Đáng tiếc, năng lực lĩnh hội của cô không đủ, chỉ hiểu được "quyết không nên’’ đơn giản như thế. Đương nhiên, rất nhiều chuyện đều cần cô tự mình trải qua mới có thể tin những chuyện này chính xác xác đáng là “quyết không nên’’ làm.

Gặp phải Thì Y, cũng thuộc phạm trù “quyết không nên’’ . Đạo lý sâu sắc này, cô dám đánh đố, bà nội cũng không thể dự liệu được, huống chi là mình?

Ra khỏi club, làn gió đêm thấm đượm cái nóng giữa hè thổi mạnh qua làn da trần của An Như, sự chệnh lệch nhiệt độ rõ ràng khiến giọng cô bất giác run run. Màn đêm đã được ánh đèn neon nhuộm thành đủ mọi màu sắc rực rỡ, cô mới vừa đi tới bên cạnh con xe của mình, một giọng nói xa lạ vang lên từ sau lưng cô, “Say (rượu) lái xe không tốt thì phải?’’

Người đàn ông này nói rõ ràng là tiếng phổ thông. An Như suy nghĩ mấy giây mới phản ứng được, ý của anh ta là, cô uống rượu, không nên lái xe. Động tác lái xe bất giác dừng lại, cô quay đầu, liền thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay màu đen, đang dựa trên rào chắn ven đường hút thuốc, ánh lửa hơi yếu cùng từng mảng khói ẩn náu xung quanh ánh đèn nê ông.

Tóc ngắn của anh bị gió đêm thổi lên, dưới ánh đèn đường màu da cam chiếu rọi, trông anh càng tuấn tú hơn. An Như thấy anh mắt sáng như sao, mày sắc như kiếm, chỉ cảm thấy anh khí thế bức người.

Thì Y rủ nửa mắt, tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời của cô. Tình huống nhỏ vừa xảy ra trong club), anh thấy không sót chút gì. Lúc đầu, anh chỉ cảm thấy cô gái trẻ này nhìn quen mắt, trong một lúc lại nhớ không nổi rốt cuộc cô là ai. Đến tận khi tên đàn ông vạm vỡ kia gọi cô là An, anh mới nhớ lại đây là chị họ của Thi Tình, An Như.

Rất rõ ràng, An Như cũng không nhận ra anh. Anh dập tắt điếu thuốc lá, đi về phía cô, “Em quên tôi rồi? Chúng ta đã gặp nhau ở khách sạn Mễ thị thành phố G.’’

Qua nhắc nhở của anh, cuối cùng An Như đã nhận ra anh. Đối với mình, anh chỉ dùng “gặp nhau để hình dung, cô không khỏi cảm thấy hơi ngây người... Xét thấy tiếng phổ thông của cô không những không chuẩn, mà còn có cảm giác rất buồn cười, cho nên cô chỉ nói tiếng Việt với anh:’’Tôi nhớ ra rồi.’’

(Tiếng Việt: tiếng Quảng Đông)

Hình như Thì Y mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng trong một thoáng lại khôi phục vẻ mặt trước đó. Anh lại vòng về chủ đề lúc đầu, nói cặn kẽ nguy hại của việc say rượu lái xe một lần với cô. Thấy cô không đáp, anh còn có thể ra vẻ bình tĩnh mà hỏi cô:’’Rốt cuộc em có đang nghe tôi nói hay không?’’

An Như vẫn không tiếp lời, hiếm khi cô có thể kiên trì yên lặng để đợi một người đàn ông nửa xa lạ nói xong lời không thú vị như vậy. Trên thực tế, cô cũng nghe không hiểu bao nhiêu. Tốc độ nói của anh tuy không nhanh không chậm, nhưng anh nói là tiếng phổ thông, cho nên cô có chút không phản ứng kịp.

"Vậy thì sao chứ?'' Cô đứng cách mấy mét nhìn về phía anh, phát hiện vẻ mặt anh nghiêm túc, vẻ mặt cô mới đổi thành nghiêm túc, "Bà nội tôi cũng thường dạy tôi, con gái không nên tùy tiện lên xe đàn ông vào buổi tối.''

Thật ra, điều Ngô Trân Ny lải nhải càng nhiều hơn chính là, con gái không nên lưu luyến hộp đêm, ban đêm không về nhà ngủ. Đương nhiên, An Như chỉ xem những lời khuyên này như gió thoảng qua tai. Dù sao cũng chưa từng chịu thiệt thòi, con người ta mới có thể tùy hứng như vậy.

"Thật đúng là nhìn không ra, thì ra em cũng là một cô nàng nghe lời.'' Ý cười trên mặt anh khá rõ ràng, nhưng giọng nói lại như thành tâm khen ngợi.



An Như bị ánh mắt trêu tức của anh nhìn đến không được tự nhiên vô cùng , kết quả cô vẫn đầu hàng, bất đắc dĩ nói có lệ:’’Tôi đón xe được chưa?’’

Bầu trời đêm trên đỉnh đầu không một vùng sáng tỏ, Thì Y cũng có thể nhận thấy được vẻ không kiên nhẫn trên mặt cô. Ánh mắt anh mang theo chút ý cười, từ giọng nói lại nghe không ra tâm tình:’’Muộn lắm rồi, tôi đi cùng em nhé.’’

Giọng nói ấy trầm thấp êm tai, giống như dưới màn đêm u lam, dụ cho người mê say. Thực ra, cuộc sống về đêm này vừa mới kéo ra màn che, sao lại là muộn? An Như nháy mắt thất thần, lại không biết từ chối làm sao. Huống chi, ban nãy lúc ở club, lon bia kia cô chỉ uống có hai ngụm , bây giờ nửa phần say cũng không có.

Bọn họ sóng vai đứng ở đầu đường đợi mấy phút, cũng không đợi được taxi. An Như như đi vào cõi tiên vô hạn, ở trong lòng hung hăng oán giận người đàn ông xen vào việc người khác này. Mà anh ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng chói xung quanh, nhìn qua có vẻ tự vui một mình. Một chiếc xe buýt hai tầng dừng trạm. Thì Y quay lại, hỏi:’’Ngồi xe buýt được không?’’

“Hả?’’ An Như vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chuyển tầm mắt nhìn về phía đó. Các hành khách lần lượt xuống xe, thùng xe chen chúc lúc đầu đã trở nên trống trải hẳn. Cô suy nghĩ một lát, lôi kéo Thì Y đi về phía xe buýt hai tầng, “Tất nhiên có thể, lên xe thôi.’’

Cô dẫn anh đến tầng trên cùng tìm vị trí ngồi. Hồng Kông càng về đêm càng mỹ lệ, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi nơi đã tràn đầy ánh sáng lung linh. Thì Y nhìn hồi lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt. Anh phát hiện thùng xe chỉ còn có hai người bọn họ.

Dọc theo đường đi bọn họ đều không nói gì, yên lặng nhưng lại thoải mái. Xe buýt chạy nhanh đến trạm cuối cùng, An Như vẫn không có ý xuống xe. Anh nhịn không được hỏi:"Em ở đâu?’’

An Như liếc anh một cái, buồn cười hỏi:’’Anh nghĩ tuyến xe buýt nào đi qua nhà tôi?’’

Thì Y mới phát hiện mình bị đùa cợt, sắc mặt âm u khó đoán, thật lâu cũng không nói gì. An Như ngồi phía trước anh, xoay người, khuỷu tay chống chóp lưng ghế, cười nói:’’Anh dừng ở quán rượu? Tôi sắp tỉnh hết rượu rồi, đưa anh trở về là hoàn toàn không có vấn đề.’’

Người đến đây ngồi xe buýt cũng không nhiều, để cho tiện, đại bộ phận bọn họ chọn vị trí tầng dưới. Trong buồng xe tầng trên trống rỗng này, vẫn chỉ có hai người bọn họ.

Vẻ mặt của anh ẩn nhẫn như trước, ngẩng đầu lên liếc An Như một cái, không nói gì. Cô cũng len lén liếc mắt ngắm anh, trong lòng suy đoán là anh có tức giận hay không. Thường ngày hình như An Như cũng không ham chơi đến thế, chỉ là đêm nay cô ở nơi này lơ đãng phô bày một mặt tính trẻ con trước mặt một người đàn ông gần như xa lạ như vậy. Có lẽ vì cô nghĩ ở đây là địa bàn của mình, cô có thể muốn làm gì thì làm.

Xe buýt lần thứ hai chạy nhanh về khu vực thành thị phồn hoa, ở cùng một trạm xe, An Như thuận tiện trả tiền thay anh rồi đi xuống xe, mà Thì Y cũng theo sát phía sau, tại lúc xuống bậc thang thậm chí còn rất ga lăng đỡ cô. Lần đi đi lại lại này chơi đùa gần mấy tiếng, An Như không có chút áy náy, còn cười hì hì nói với Thì Y:’’Tôi phải về nhà rồi, có cần tiễn anh một đoạn đường hay không?’’

“Xe của tôi ở ngay phía trước, em có muốn tôi đưa về nhà chăng?’’ Anh nửa dựa vào thân xe nhìn An Như, khóe miệng nhếch lên, cân nhắc hỏi ngược lại. Trên thực tế, cũng không phải là anh nói trêu đùa cô, đích thật xe của anh đỗ ở trong bãi đỗ xe cách đó không xa.

An Như nhìn anh, cô chỉ cho rằng đề nghị của anh là một lời nói đùa, sau đó vẫy vẫy tay với anh coi như tạm biệt. Anh cũng không miễn cưỡng, sau khi biết được đáp án liền đi đến phía bên kia. Không đợi Thì Y đi xa, anh đã nghe An Như lớn tiếng kêu tên của mình – “Thì Y!’’

“Chìa khóa và ví tiền của tôi đâu?’’ An Như bước nhanh đuổi theo anh, ngửa đầu nhìn anh giận dữ. Chân cô mang giày cao gót mấy cm, lúc này vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu, tuy là cô tức giận bức người, nhưng khí thế vẫn thấp hơn anh một đoạn.



Thì Y không ngờ cô còn nhớ rõ tên mình, nhướn mày. Hai tay anh đút vào trong túi quần, hơi hơi quay đầu, vô tội hỏi ngược lại:’’Tôi làm sao biết chìa khóa của em ở đâu, có phải rơi trên xe buýt không?’’

Cô không nói lời nào, ánh mắt đầy ắp hoài nghi khóa anh thật chặt. Cô vừa mới thò tay lật khắp nơi trong túi, cũng không tìm được chiếc chìa khóa xe hơi, cho nên muốn gọi điện thoại đến club hỏi tình hình một chút. Không ngờ cô lại kinh ngạc phát hiện, ví tiền của mình cũng không thấy tăm hơi. Trong ví tiền của cô đang để điện thoại di động, tiền mặt và chi phiếu, nếu mấy thứ này đều đồng thời mất tích, mà mình lại không hề phát hiện, cô nghi người hiềm nghi chỉ có một, chính là vị trước mắt này.

Thì Y không chút sợ hãi đối mặt với cô, nhân tiện quan sát tỉ mỉ cô. Ba năm không gặp, gương mặt của cô càng khiến cho người khác mê muội. Cô đeo đồ trang sức trang nhã, đèn đường màu da cam mơ hồ chiếu lên đường nét tinh xảo của cô, lông mi dài dài chiếu xuống nơi đáy mắt một bóng râm, hơi lay động, trêu chọc trái tim này của anh. Ý thức được chính mình thất thần, anh giả vờ ho khan, cuối cùng thu hồi tầm mắt, nói ra bảng số xe buýt công cộng ban nãy bọn họ ngồi, cũng đề nghị:’’Em có thể bảo người khác đi kiểm tra video theo dõi xác minh một chút, tôi tin em có khả năng này.’’

“Anh đang đùa tôi à?’’ An Như cũng không vì lời của anh mà dao động, híp mắt chất vấn.

Thật ra ngũ quan của cô cũng có mấy phần tương tự Thi Tình, nhưng khí chất lộ ra bên ngoài thì khác hẳn. Anh nhún vai, giọng nói hơi khiêu khích, “Trông tôi giống như thiếu tiền lắm sao? Em không tin có thể đến tìm mà.’’

An Như giận dữ cầm túi xách tay đập anh, Thì Y thân thủ nhanh nhẹn, dễ dàng nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó dùng sức kéo một cái, nửa người cô liền không bị khống chế ngã về phía anh. Anh thuận thế nâng ngang lưng cô lên, giam cô trong ngực mình, cúi đầu nhẹ giọng nói:’’Em cũng đang trêu chọc tôi ư?’’

Hơi thở đàn ông trong nháy mắt ngập tràn khắp giác quan của cô, nóng rực mà xa lạ. Cô gằn từng chữ, hai chữ theo kẽ răng tuôn ra , “Buông tay!’’

“Là em động tay trước.’’ Anh cử động nhẹ, trong nháy mắt ép cô đến khúc quanh nơi vách tường, mặt tường thô ráp cọ qua cánh tay trần của cô, đầu tiên là nóng hừng hực một trận, sau đó chính là đau nhức nho nhỏ. Cô chưa kịp oán giận, anh đã nói, “Nghe nói thân thủ dì An tốt, có phải người An gia đều thế hay không?’’

“Anh làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là vì muốn ẩu đả với tôi?’’ Cô cười nhạo, không chút che giấu sự khinh thường trong mắt mình.

“Không, tôi là vì...’’ Anh dừng một chút, giọng mang ý cười, “Đưa em về nhà.’’

An Như cau mày nhìn anh đang bóp cổ tay của mình, trong đầu lại suy nghĩ thoát ra như thế nào. Cô cũng không lo lắng Thì Y bất lợi với mình, dù sao giao tình của anh và Thi Tình không tệ, còn không đến mức vì chút mâu thuẫn ấy dạy dỗ cô một trân.

Nhìn vẻ mặt cô trăm xoay ngàn chuyển, Thì Y lười biếng thu tay về, đồng thời lui về phía sau một bước, cầm điện thoại di động của mình đưa tới trước mặt cô. “Gọi điện thoại về nhà?’’

Cô ngước mặt nhìn anh hồi lâu, cuối cùng đưa tay đoạt điện thoại trong tay anh, gọi cho tài xế nhà mình một cú điện thoại.

Chỉ có gần mười phút, một chiếc xe con nhỏ màu đen chậm rãi lái tới. An Như đi đến bên cạnh xe, lúc mở cửa xe, cô cắn môi quay đầu lại liếc nhìn Thì Y, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì, cúi người xuống ngồi vào trong xe.

Đến tận khi đèn xe chìm ngập vào màn đêm, Thì Y mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía bãi đỗ xe

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Năm Như Một

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook