Chương 4: Mùa hè khuynh tình (4)
Lam Bảo
14/03/2017
Hôm sau, An Như thực sự nhận được điện thoại của Thì Y.
Lúc đó cô còn đang trong mộng, tiếng chuông quen thuộc khiến cô dần dần
tỉnh lại.
Mò mẫm điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, cô thầm oán giận mình đã quên tắt nó. Còn buồn ngủ, cô thoáng thấy số điện thoại gọi đến là một dãy số xa lạ, vì vậy không hề do dự mà từ chối nghe, kéo chăn qua tiếp tục ngủ.
Một tràng tiếng chuông lại reo, An Như buồn bực ngồi dậy, lưng dựa vào gối mềm trên đầu giường, đưa tay cầm lấy điện thoại di động đang reo inh ỏi. Vẫn là dãy số kia, cô rất buồn phiền, sau khi nhận điện thoại gần như là thét lên: “A lô!’’
Đầu bên kia hình như có chút chần chừ, “An Như?’’
Tay An Như siết chiếc điện thoại di động đang cầm, cô vén chăn xuống giường, suy nghĩ một chút rồi mới hỏi:’’Thì Y?’’
Đại khái anh đã đoán được mình quấy nhiễu người tỉnh mộng, “Không phải là em nói có thời gian sao, thời tiết hôm nay đẹp, tôi muốn ra ngoài đi dạo.’’
Cô nhảy xuống giường, kéo rèm cửa sổ nhìn thời tiết. Nắng sớm đầu hạ xuyên qua thủy tinh chiếu vào gian phòng, ánh sáng màu da cam, sáng ngời chói mắt. Cô dùng tay che nửa mắt, đáp:’’Được.’’
Chừng bốn mươi phút sau, Thì Y lái xe đến An gia đón cô, anh giúp cô mở cửa xe, khi anh thấy cách ăn mặc của cô, lông mày anh hơi nhướn lên, hình như An Như lúc này không giống lắm với trong ấn tượng và tưởng tượng của anh.
Lần đâu tiên Thì Y gặp An Như, là ở đại sảnh khách sạn Mễ gia thành phố G. Lúc đó anh đang cùng bạn gái chờ thang máy, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau. Không lâu sau anh nghe thấy tiếng cãi vã truyền đến cách đó không xa. Xuất phát từ sự hiếu kỳ, anh theo tiếng nhìn lại, thấy một cô gái bé nhỏ mặc bộ lễ phục màu tím dài đến gối đang lôi kéo cùng một người đàn ông tây trang giày da. Người đàn ông kia Thì Y có gặp mặt mấy lần. Anh buông cánh tay bạn gái đang khoác trên cánh tay mình, đi về hướng đó.
Chưa chờ Thì Y đến gần, người đàn ông kia chợt lên giọng, cắn răng nghiến lợi nói:’’Không phải là đàn bà thôi à, ngoại trừ biết sinh con còn có thể làm được gì!’’
Cô gái đứng bên cạnh vẻ mặt kiêu căng, lập tức nói kích lại:’’Dù sao vẫn tốt hơn đàn ông, các người ngay cả sinh con cũng chẳng biết.’’
Lời này làm cho Thì Y không nhịn được cười, hơn nữa tiếng phổ thông của cô mang nặng giọng Hồng Kông, cảm thấy rất buồn cườit. Tiếng cười khẽ của anh thu hút sự chú ý của hai người đang tranh chấp. Người đàn ông kia hình như cũng nhận ra Thì Y, cho nên khẽ gật đầu với anh. Anh từ từ đến gần, hỏi thăm nguyên do từ người đàn ông kia.
Sau khi Thì Y nghe xong, dùng tiếng phổ thông giải thích với cô một lần. Không ngờ An Như lại cười lạnh, “Ai đời hỏi đường lại động tay động chân?’’
Thật ra chuyện rất đơn giản, người đàn ông dùng tiếng địa phương của vùng này hỏi đường An Như, An Như hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói gì, cho nên không để ý thêm nữa. Người đàn ông đó ít khi gặp phải sự đối đãi lạnh lùng như vậy, lại nói xấu đối phương. Lúc đầu cô còn như rơi vào trong mây, sau đó người đàn ông này bắt đầu đẩy cô, bởi vậy hoàn toàn chọc giận An Như. Lúc người đàn ông kia biết được cô không phải là người địa phương, càng suồng sã nói lời sỉ nhục cô hơn.
Người đàn ông kia xấu hổ, Thì Y lại rất lễ độ mà đặc biệt ra mặt. An Như không muốn dây dưa với bọn họ nữa, nổi giận đùng đùng rời đi.
Tối nay là sinh nhật của chú tư anh, nhà anh theo thói quen mọi khi, tổ chức một vũ hội mời đối tác đến tham dự. Thì Y không ngờ rằng mình còn có thể gặp lại cô gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cô đang ngồi một mình ở trong góc, khi thì chán ngán nhìn từng đôi nhảy múa, khi thì lại cúi đầu chơi đùa móng tay của mình. Rốt cuộc cô là thiên kim nhà ai, hay cô là bạn gái của ai đó, Thì Y cũng không nghĩ đến nữa.
Bồi bàn nâng khay đầy rượu sâm banh đi về phía anh, cũng hỏi anh là muốn uống hay không. Anh cầm ly không để lại, sau đó lại đặt tầm mắt loanh quanh bóng dáng kia. Trong lòng anh rục rịch, quỷ thần xui khiến bước về phía trước.
Lúc ánh sáng trước mặt mình bị bóng tối cản trở, cuối cùng An Như ngẩng đầu lên. Cô dừng mấy giây, “Là anh?’’
Đúng vào lúc này, Thi Tình đi cùng Mộ Cảnh Thao tới đây. Thi Tình đưa đĩa đang cầm trong tay cho An Như, sau đó mới chào Thì Y. Thấy Thì Y thỉnh thoảng liếc về phía An Như, cô liền nói với Thì Y, “Đây là chị họ của em, An Như.’’ Tiếp đó lại giới thiệu với An Như, “Đây là Thì Y.”
Đêm đó Thì Y mời cô nhảy một điệu, hai người không thể nói là ăn ý, anh cũng lặng lẽ trúng mấy đá. Đến nay anh vẫn còn hoài nghi, rốt cuộc có phải là cô cố ý hay không. Đêm đó từ biệt, lần gặp lại đã là ba năm sau. Hôm nay cô mặc bộ quần áo thể thao màu hồng sáng sủa, thoạt nhìn còn trẻ hơn những năm trước đây.
An Như là người sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, đương nhiên phải tận tình chủ nhà, để cho Thì Y hiểu biết nơi cô lớn lên xinh đẹp động lòng người biết bao. Cô không chọn khách sạn quán rượu xa hoa, trái lại dẫn anh đến một quán trà khá xưa cũ.
Nhìn đĩa điểm tâm in chữ đỏ phục cổ, Thì Y cảm thấy mới lạ. Nghe vài món điểm tâm An Như giới thiệu cô thích ăn với anh, anh cũng hơi động tâm. Anh ngắm nhìn bốn phía, quạt trần bằng đồng quay qua quay lại, con lắc đồng hồ lắc qua lắc lại đếm thời gian. Anh trầm ngâm, nói:’’Tôi nhớ ra một ca khúc tiếng Quảng lâu đời, tên là “Hồng trà quán’’.”
An Như khẽ ngâm hai câu, cười nói:’’Mẹ tôi rất thích bài hát này, tôi cũng rất thích. Này, không ngờ anh cũng nghe ca khúc tiếng Quảng.”
“Qúa kinh điển.’’ Anh dừng lại, nói ca từ, “Hồng trà quán, thâm tình ta khoản đãi?.’’
Biết rất rõ là ca từ, lòng của An Như không hiểu sao tê tê. Cô nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhằm che giấu xao động nơi nội tâm mình. Thì Y lại đặt tầm mắt trên đĩa điểm tâm, nhìn chữ phồn thể vừa xa lạ vừa quen thuộc, khóe miệng anh lại cong lên, không biết là vì cớ gì.
Ăn sáng xong, An Như đuổi Thì Y vào xe, tự mình chở anh đi chơi. Thật ra An Như giao tiếp khá tốt, dọc đường chỉ nói chuyện phiếm với anh vài câu, cô đã có thể tinh tường phỏng đoán được sở thích của anh, như là rượu ngon, đồ cổ cùng với... Người đẹp.
Mặc dù Thì Y chẳng xa lạ gì với Hồng Kông, nhưng không biết nơi này lại có nhiều chỗ khiến anh ngạc nhiên như vậy. Cô có thể tìm được cửa hàng nhỏ chẳng có nổi bảng hiệu, đi qua hành lang dài tít tắp, bên trong lại rộng rãi thoải mái, trong căn phòng trống trải lại trưng bày chi chít đồ cổ Âu Mỹ các loại. Cô có thể thành thạo đậu xe được trong hẻm nhỏ chật hẹp, sau đó tung tăng đưa anh đi dạo khu phố chuyên bán những đĩa nhựa cũ. Sau khi đi qua mấy cửa hàng không biết tên nhưng vô cùng đặc sắc, anh không nhịn được hỏi cô:’’Muốn nghỉ ngơi chút không?’’
An Như nghe vậy giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, “Mới đi dạo hai ba giờ, không cần đâu.’’
Tinh lực của An Như tốt đến kinh người, ăn xong cơm trưa, cô lại hí hửng dẫn Thì Y chạy hết phố lớn đến ngõ nhỏ. Có lẽ là dáng vẻ An Như mua sắm tùy tiện hết sức mê người, Thì Y cũng không kiềm nổi mua hơn vài thứ. Hai người này có một đặc điểm chung, chính là không thích cò kè mặc cả, nếu không phải giá cả thực sự không hợp lý, bọn họ sẽ không hề do dự mua lấy. An Như nói với Thì Y, gặp được thứ mình thích là chuyện chẳng dễ dàng gì, lúc mình có điều kiện đạt được, nhất định phải ra tay quyết đoán.
Trời dần tối, Thì Y hết sức ga lăng cầm đồ đi ở phía sau. An Như vừa đi vừa hỏi:’’Chúng ta đi ăn được không?’’
Xét thấy bữa sáng và cơm trưa đã giải quyết ở quán trà và nhà hàng , anh còn tưởng rằng nơi dùng cơm nên là một nhà hàng đủ vị Hồng Kông hơn. Ngoài dự đoán của Thì Y, An Như lại dẫn anh đến nhà hàng trên đỉnh núi Thái Bình. Cô đỗ xe ở chân núi, rồi hai người từ từ đi lên đỉnh.
Mặt trời chiều đã lặn, khung cảnh xanh biếc trước mắt được ánh sáng nhuộm thành màu vỏ quýt. Gió nhẹ xen lẫn mùi vị từng ngọn cỏ xanh trên núi, An Như hít một hơi thật sâu, càng cảm thấy mát lòng mát dạ. Bởi không chú ý đường xá, cô vấp phải một viên đá nên lảo đảo một bước.
Thì Y nhanh tay lẹ mắt đỡ hông cô, thuận thế kéo cô vào trong ngực. Hai tay An Như khoác lên trên vai anh, ngước mặt nhìn anh. Hình như cô chưa từng quan sát người đàn ông ở khoảng cách gần đến vậy. Đường nét gương mặt anh khá khỏe khoắn, góc cạnh rất rõ ràng. Cô ra vẻ không dám nhìn thẳng con ngươi sâu thẳm của anh, vì vậy liền nhanh chóng lướt đến sống mũi thẳng tắp và làn môi mỏng của anh. Bờ vai rắn chắc và dày rộng dưới tay, hơi thở đầ nam tính lập tức phả vào mặt.
Tay đỡ ở bên hông cô từ từ vòng chặt, cuối cùng cô quay mặt đi, hô hấp thoáng trở nên nặng nề. Thì Y nhìn gò má chưa thoa phấn của cô từ trên cao, sau mấy giây, cuối cùng anh thả cô ra, cũng nhắc nhở cô:’’Đường núi không dễ đi, cẩn thận một chút.’’
Bữa cơm này khá yên ắng. Khi An Như cắt sườn dê không tập trung, khối sườn dê chịu tội kia suýt nữa trượt ra khỏi bàn. Thì Y ung dung bình tỉnh nhìn cô, hỏi:’’Nghĩ gì thế?’’
An Như như vừa tỉnh giấc mộng, cô mím môi dưới, nói:’’Không suy nghĩ gì cả, sườn dê này nướng quá chín rồi’’
Thì Y cũng không nói toạc ra, “Vậy cần giúp không?’’
Thật ra sườn dê này nướng vừa chín tới, nước sốt ngon miệng chảy từ trong sườn dê ra, trông hết sức ngon miệng. An Như lại không muốn ăn gì, cô nhìn sườn dê trong đĩa, lại nhìn Thì Y, sau đó gật đầu. Cô cắn nĩa, vẻ mặt có chút buồn bực, sau đó hỏi anh:’’Thì Y, bao giờ anh về thành phố G?’’
“Xem tình hình đã, một hai tuần, hoặc là lâu hơn.’’ Anh cho một đáp án không rõ ràng, ngước mắt đón lấy ánh mắt nghi hoặc của cô. Anh dùng nĩa cố định sườn dê, vừa từ từ dùng lực, vừa giải thích, “Mẹ tôi là người Hồng Kông, hộ tịch của tôi cũng theo bà.’’
“Hả?’’ Cô vô cùng kinh ngạc, “Sao anh không nói sớm?’’
“Tôi không cho rằng bây giờ là rất muộn.’’ Anh đặt từng miếng sườn dê nhỏ ở trong dĩa của cô, “Hơn nữa, tôi rất thích sự chiêu đãi của em.’’
Sau bữa ăn tối, bọn họ tản bộ đến đài quan sát ngắm cảnh đêm. Hai người cũng không phải là lần đầu tiên ngắm cảnh thành phố về đêm khiến cho người khác kinh diễm ở đỉnh núi Thái Bình. Các tòa cao ốc lớn đều khoác lên bộ trang phục hoa lệ nhờ những ngọn đèn rực rỡ, xe cộ tấp nập xa xa, chỉ còn là những đốm sáng nhỏ di động. Hình như An Như mệt thật, không hề quan tâm hoàn cảnh sạch sẽ hay không, ngồi thẳng xuống đất. Thì Y ngồi ở bên cạnh cô, mắt nhìn về phía trước, chất giọng nóng ấm hỏi cô:’’Mệt rồi à?’’
An Như gật đầu, “Rất mệt.’’
Nghe vậy, anh vỗ vỗ vai mình, nói:’’Cho em mượn tựa.’’
Cô đấu tranh trong lòng, sau đó sát đầu đến gần, thả lỏng thân thể. Cô thoải mái thở hắt ra, nhắm hai mắt lại, cảm nhận gió mát đêm hè thổi vào mặt. Thì Y nghiêng đầu hỏi, “Em lạnh không?’’
Thì Y không nghe được câu trả lời, anh chỉ cảm thấy đầu nhỏ động đậy hai cái trên vai mình, chắc là lắc đầu.
Lúc xuống núi, bước chân của An Như hình như hơi không ổn định. Cả ngày hôm nay cô vẫn đi phía trước, mà bây giờ lại chậm rì theo sau Thì Y. Chỉ mới đi một đoạn đường nhỏ, Thì Y đột nhiên đứng ở trước người cô, hơi ngồi xổm xuống. Cô chớp chớp mắt, không hiểu hỏi:’’Sao thế?”
Mắt anh nhìn về phía sau, nói:’’Tôi cõng em.’’
An Như không thể tin nhìn anh, anh lại thúc giục:’’Lên nhanh chút đi.’’
Cô vốn muốn nói “Như vậy không tốt lắm đâu’’, nhưng lời anh nói hình như mang theo giọng điệu ra lệnh, khiến cô không có cách nào chống cự.
Đường núi rất yên tĩnh, anh đi bước nào, An Như đều có thể nghe tiếng bước chân anh dùng lực. Đầu cô nhẹ nhàng tựa vào gáy anh, cúi đầu gọi:’’Thì Y.’’
“Ừ?’’ Anh lên tiếng đáp lại, cô nghe giọng nói của anh truyền đến, mập mờ mà thân mật.
“Anh có mệt không?’’ An Như hỏi.
Anh cười, ngữ điệu hơi tự hào, “Tôi từng khiêng đồ đạc nặng hơn em, đường đi xa hơn.’’
An Như cong cong khóe miệng, không nói nữa, bước chân Thì Y rất ổn định, cô cảm thấy an lòng, cuối cùng nằm ngủ trên người anh. Về sau là Thì Y đánh thức cô dậy, cô cảm thấy khó thở, cúi đầu nhìn xem, lại là dây an toàn gây hại. Cô dụi mắt nhìn ngó bốn phía, lại phát hiện mình đã đến nhà. Cô dụi mắt thế nào cũng không mở ra được, cuối cùng mơ mơ màng màng nói:’’Để tôi ngủ thêm lát nữa.’’
Lúc này cô gái nhỏ lộ hết vẻ yếu ớt, cô hơi dẩu môi, ngón tay nắm dây an toàn, đầu hơi rũ, lộ ra nửa chiếc cổ thon dài. Thì Y gõ nhẹ trán cô, dịu dàng hỏi:’’Chẳng lẽ còn muốn tôi bế em vàonhà?’’
Giọng nói của An Như rất nhẹ, sẵng giọng:’’Đừng, ba mẹ tôi cũng không dám phóng túng tôi như vậy đâu.’’
Mò mẫm điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, cô thầm oán giận mình đã quên tắt nó. Còn buồn ngủ, cô thoáng thấy số điện thoại gọi đến là một dãy số xa lạ, vì vậy không hề do dự mà từ chối nghe, kéo chăn qua tiếp tục ngủ.
Một tràng tiếng chuông lại reo, An Như buồn bực ngồi dậy, lưng dựa vào gối mềm trên đầu giường, đưa tay cầm lấy điện thoại di động đang reo inh ỏi. Vẫn là dãy số kia, cô rất buồn phiền, sau khi nhận điện thoại gần như là thét lên: “A lô!’’
Đầu bên kia hình như có chút chần chừ, “An Như?’’
Tay An Như siết chiếc điện thoại di động đang cầm, cô vén chăn xuống giường, suy nghĩ một chút rồi mới hỏi:’’Thì Y?’’
Đại khái anh đã đoán được mình quấy nhiễu người tỉnh mộng, “Không phải là em nói có thời gian sao, thời tiết hôm nay đẹp, tôi muốn ra ngoài đi dạo.’’
Cô nhảy xuống giường, kéo rèm cửa sổ nhìn thời tiết. Nắng sớm đầu hạ xuyên qua thủy tinh chiếu vào gian phòng, ánh sáng màu da cam, sáng ngời chói mắt. Cô dùng tay che nửa mắt, đáp:’’Được.’’
Chừng bốn mươi phút sau, Thì Y lái xe đến An gia đón cô, anh giúp cô mở cửa xe, khi anh thấy cách ăn mặc của cô, lông mày anh hơi nhướn lên, hình như An Như lúc này không giống lắm với trong ấn tượng và tưởng tượng của anh.
Lần đâu tiên Thì Y gặp An Như, là ở đại sảnh khách sạn Mễ gia thành phố G. Lúc đó anh đang cùng bạn gái chờ thang máy, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện với nhau. Không lâu sau anh nghe thấy tiếng cãi vã truyền đến cách đó không xa. Xuất phát từ sự hiếu kỳ, anh theo tiếng nhìn lại, thấy một cô gái bé nhỏ mặc bộ lễ phục màu tím dài đến gối đang lôi kéo cùng một người đàn ông tây trang giày da. Người đàn ông kia Thì Y có gặp mặt mấy lần. Anh buông cánh tay bạn gái đang khoác trên cánh tay mình, đi về hướng đó.
Chưa chờ Thì Y đến gần, người đàn ông kia chợt lên giọng, cắn răng nghiến lợi nói:’’Không phải là đàn bà thôi à, ngoại trừ biết sinh con còn có thể làm được gì!’’
Cô gái đứng bên cạnh vẻ mặt kiêu căng, lập tức nói kích lại:’’Dù sao vẫn tốt hơn đàn ông, các người ngay cả sinh con cũng chẳng biết.’’
Lời này làm cho Thì Y không nhịn được cười, hơn nữa tiếng phổ thông của cô mang nặng giọng Hồng Kông, cảm thấy rất buồn cườit. Tiếng cười khẽ của anh thu hút sự chú ý của hai người đang tranh chấp. Người đàn ông kia hình như cũng nhận ra Thì Y, cho nên khẽ gật đầu với anh. Anh từ từ đến gần, hỏi thăm nguyên do từ người đàn ông kia.
Sau khi Thì Y nghe xong, dùng tiếng phổ thông giải thích với cô một lần. Không ngờ An Như lại cười lạnh, “Ai đời hỏi đường lại động tay động chân?’’
Thật ra chuyện rất đơn giản, người đàn ông dùng tiếng địa phương của vùng này hỏi đường An Như, An Như hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói gì, cho nên không để ý thêm nữa. Người đàn ông đó ít khi gặp phải sự đối đãi lạnh lùng như vậy, lại nói xấu đối phương. Lúc đầu cô còn như rơi vào trong mây, sau đó người đàn ông này bắt đầu đẩy cô, bởi vậy hoàn toàn chọc giận An Như. Lúc người đàn ông kia biết được cô không phải là người địa phương, càng suồng sã nói lời sỉ nhục cô hơn.
Người đàn ông kia xấu hổ, Thì Y lại rất lễ độ mà đặc biệt ra mặt. An Như không muốn dây dưa với bọn họ nữa, nổi giận đùng đùng rời đi.
Tối nay là sinh nhật của chú tư anh, nhà anh theo thói quen mọi khi, tổ chức một vũ hội mời đối tác đến tham dự. Thì Y không ngờ rằng mình còn có thể gặp lại cô gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cô đang ngồi một mình ở trong góc, khi thì chán ngán nhìn từng đôi nhảy múa, khi thì lại cúi đầu chơi đùa móng tay của mình. Rốt cuộc cô là thiên kim nhà ai, hay cô là bạn gái của ai đó, Thì Y cũng không nghĩ đến nữa.
Bồi bàn nâng khay đầy rượu sâm banh đi về phía anh, cũng hỏi anh là muốn uống hay không. Anh cầm ly không để lại, sau đó lại đặt tầm mắt loanh quanh bóng dáng kia. Trong lòng anh rục rịch, quỷ thần xui khiến bước về phía trước.
Lúc ánh sáng trước mặt mình bị bóng tối cản trở, cuối cùng An Như ngẩng đầu lên. Cô dừng mấy giây, “Là anh?’’
Đúng vào lúc này, Thi Tình đi cùng Mộ Cảnh Thao tới đây. Thi Tình đưa đĩa đang cầm trong tay cho An Như, sau đó mới chào Thì Y. Thấy Thì Y thỉnh thoảng liếc về phía An Như, cô liền nói với Thì Y, “Đây là chị họ của em, An Như.’’ Tiếp đó lại giới thiệu với An Như, “Đây là Thì Y.”
Đêm đó Thì Y mời cô nhảy một điệu, hai người không thể nói là ăn ý, anh cũng lặng lẽ trúng mấy đá. Đến nay anh vẫn còn hoài nghi, rốt cuộc có phải là cô cố ý hay không. Đêm đó từ biệt, lần gặp lại đã là ba năm sau. Hôm nay cô mặc bộ quần áo thể thao màu hồng sáng sủa, thoạt nhìn còn trẻ hơn những năm trước đây.
An Như là người sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, đương nhiên phải tận tình chủ nhà, để cho Thì Y hiểu biết nơi cô lớn lên xinh đẹp động lòng người biết bao. Cô không chọn khách sạn quán rượu xa hoa, trái lại dẫn anh đến một quán trà khá xưa cũ.
Nhìn đĩa điểm tâm in chữ đỏ phục cổ, Thì Y cảm thấy mới lạ. Nghe vài món điểm tâm An Như giới thiệu cô thích ăn với anh, anh cũng hơi động tâm. Anh ngắm nhìn bốn phía, quạt trần bằng đồng quay qua quay lại, con lắc đồng hồ lắc qua lắc lại đếm thời gian. Anh trầm ngâm, nói:’’Tôi nhớ ra một ca khúc tiếng Quảng lâu đời, tên là “Hồng trà quán’’.”
An Như khẽ ngâm hai câu, cười nói:’’Mẹ tôi rất thích bài hát này, tôi cũng rất thích. Này, không ngờ anh cũng nghe ca khúc tiếng Quảng.”
“Qúa kinh điển.’’ Anh dừng lại, nói ca từ, “Hồng trà quán, thâm tình ta khoản đãi?.’’
Biết rất rõ là ca từ, lòng của An Như không hiểu sao tê tê. Cô nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhằm che giấu xao động nơi nội tâm mình. Thì Y lại đặt tầm mắt trên đĩa điểm tâm, nhìn chữ phồn thể vừa xa lạ vừa quen thuộc, khóe miệng anh lại cong lên, không biết là vì cớ gì.
Ăn sáng xong, An Như đuổi Thì Y vào xe, tự mình chở anh đi chơi. Thật ra An Như giao tiếp khá tốt, dọc đường chỉ nói chuyện phiếm với anh vài câu, cô đã có thể tinh tường phỏng đoán được sở thích của anh, như là rượu ngon, đồ cổ cùng với... Người đẹp.
Mặc dù Thì Y chẳng xa lạ gì với Hồng Kông, nhưng không biết nơi này lại có nhiều chỗ khiến anh ngạc nhiên như vậy. Cô có thể tìm được cửa hàng nhỏ chẳng có nổi bảng hiệu, đi qua hành lang dài tít tắp, bên trong lại rộng rãi thoải mái, trong căn phòng trống trải lại trưng bày chi chít đồ cổ Âu Mỹ các loại. Cô có thể thành thạo đậu xe được trong hẻm nhỏ chật hẹp, sau đó tung tăng đưa anh đi dạo khu phố chuyên bán những đĩa nhựa cũ. Sau khi đi qua mấy cửa hàng không biết tên nhưng vô cùng đặc sắc, anh không nhịn được hỏi cô:’’Muốn nghỉ ngơi chút không?’’
An Như nghe vậy giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, “Mới đi dạo hai ba giờ, không cần đâu.’’
Tinh lực của An Như tốt đến kinh người, ăn xong cơm trưa, cô lại hí hửng dẫn Thì Y chạy hết phố lớn đến ngõ nhỏ. Có lẽ là dáng vẻ An Như mua sắm tùy tiện hết sức mê người, Thì Y cũng không kiềm nổi mua hơn vài thứ. Hai người này có một đặc điểm chung, chính là không thích cò kè mặc cả, nếu không phải giá cả thực sự không hợp lý, bọn họ sẽ không hề do dự mua lấy. An Như nói với Thì Y, gặp được thứ mình thích là chuyện chẳng dễ dàng gì, lúc mình có điều kiện đạt được, nhất định phải ra tay quyết đoán.
Trời dần tối, Thì Y hết sức ga lăng cầm đồ đi ở phía sau. An Như vừa đi vừa hỏi:’’Chúng ta đi ăn được không?’’
Xét thấy bữa sáng và cơm trưa đã giải quyết ở quán trà và nhà hàng , anh còn tưởng rằng nơi dùng cơm nên là một nhà hàng đủ vị Hồng Kông hơn. Ngoài dự đoán của Thì Y, An Như lại dẫn anh đến nhà hàng trên đỉnh núi Thái Bình. Cô đỗ xe ở chân núi, rồi hai người từ từ đi lên đỉnh.
Mặt trời chiều đã lặn, khung cảnh xanh biếc trước mắt được ánh sáng nhuộm thành màu vỏ quýt. Gió nhẹ xen lẫn mùi vị từng ngọn cỏ xanh trên núi, An Như hít một hơi thật sâu, càng cảm thấy mát lòng mát dạ. Bởi không chú ý đường xá, cô vấp phải một viên đá nên lảo đảo một bước.
Thì Y nhanh tay lẹ mắt đỡ hông cô, thuận thế kéo cô vào trong ngực. Hai tay An Như khoác lên trên vai anh, ngước mặt nhìn anh. Hình như cô chưa từng quan sát người đàn ông ở khoảng cách gần đến vậy. Đường nét gương mặt anh khá khỏe khoắn, góc cạnh rất rõ ràng. Cô ra vẻ không dám nhìn thẳng con ngươi sâu thẳm của anh, vì vậy liền nhanh chóng lướt đến sống mũi thẳng tắp và làn môi mỏng của anh. Bờ vai rắn chắc và dày rộng dưới tay, hơi thở đầ nam tính lập tức phả vào mặt.
Tay đỡ ở bên hông cô từ từ vòng chặt, cuối cùng cô quay mặt đi, hô hấp thoáng trở nên nặng nề. Thì Y nhìn gò má chưa thoa phấn của cô từ trên cao, sau mấy giây, cuối cùng anh thả cô ra, cũng nhắc nhở cô:’’Đường núi không dễ đi, cẩn thận một chút.’’
Bữa cơm này khá yên ắng. Khi An Như cắt sườn dê không tập trung, khối sườn dê chịu tội kia suýt nữa trượt ra khỏi bàn. Thì Y ung dung bình tỉnh nhìn cô, hỏi:’’Nghĩ gì thế?’’
An Như như vừa tỉnh giấc mộng, cô mím môi dưới, nói:’’Không suy nghĩ gì cả, sườn dê này nướng quá chín rồi’’
Thì Y cũng không nói toạc ra, “Vậy cần giúp không?’’
Thật ra sườn dê này nướng vừa chín tới, nước sốt ngon miệng chảy từ trong sườn dê ra, trông hết sức ngon miệng. An Như lại không muốn ăn gì, cô nhìn sườn dê trong đĩa, lại nhìn Thì Y, sau đó gật đầu. Cô cắn nĩa, vẻ mặt có chút buồn bực, sau đó hỏi anh:’’Thì Y, bao giờ anh về thành phố G?’’
“Xem tình hình đã, một hai tuần, hoặc là lâu hơn.’’ Anh cho một đáp án không rõ ràng, ngước mắt đón lấy ánh mắt nghi hoặc của cô. Anh dùng nĩa cố định sườn dê, vừa từ từ dùng lực, vừa giải thích, “Mẹ tôi là người Hồng Kông, hộ tịch của tôi cũng theo bà.’’
“Hả?’’ Cô vô cùng kinh ngạc, “Sao anh không nói sớm?’’
“Tôi không cho rằng bây giờ là rất muộn.’’ Anh đặt từng miếng sườn dê nhỏ ở trong dĩa của cô, “Hơn nữa, tôi rất thích sự chiêu đãi của em.’’
Sau bữa ăn tối, bọn họ tản bộ đến đài quan sát ngắm cảnh đêm. Hai người cũng không phải là lần đầu tiên ngắm cảnh thành phố về đêm khiến cho người khác kinh diễm ở đỉnh núi Thái Bình. Các tòa cao ốc lớn đều khoác lên bộ trang phục hoa lệ nhờ những ngọn đèn rực rỡ, xe cộ tấp nập xa xa, chỉ còn là những đốm sáng nhỏ di động. Hình như An Như mệt thật, không hề quan tâm hoàn cảnh sạch sẽ hay không, ngồi thẳng xuống đất. Thì Y ngồi ở bên cạnh cô, mắt nhìn về phía trước, chất giọng nóng ấm hỏi cô:’’Mệt rồi à?’’
An Như gật đầu, “Rất mệt.’’
Nghe vậy, anh vỗ vỗ vai mình, nói:’’Cho em mượn tựa.’’
Cô đấu tranh trong lòng, sau đó sát đầu đến gần, thả lỏng thân thể. Cô thoải mái thở hắt ra, nhắm hai mắt lại, cảm nhận gió mát đêm hè thổi vào mặt. Thì Y nghiêng đầu hỏi, “Em lạnh không?’’
Thì Y không nghe được câu trả lời, anh chỉ cảm thấy đầu nhỏ động đậy hai cái trên vai mình, chắc là lắc đầu.
Lúc xuống núi, bước chân của An Như hình như hơi không ổn định. Cả ngày hôm nay cô vẫn đi phía trước, mà bây giờ lại chậm rì theo sau Thì Y. Chỉ mới đi một đoạn đường nhỏ, Thì Y đột nhiên đứng ở trước người cô, hơi ngồi xổm xuống. Cô chớp chớp mắt, không hiểu hỏi:’’Sao thế?”
Mắt anh nhìn về phía sau, nói:’’Tôi cõng em.’’
An Như không thể tin nhìn anh, anh lại thúc giục:’’Lên nhanh chút đi.’’
Cô vốn muốn nói “Như vậy không tốt lắm đâu’’, nhưng lời anh nói hình như mang theo giọng điệu ra lệnh, khiến cô không có cách nào chống cự.
Đường núi rất yên tĩnh, anh đi bước nào, An Như đều có thể nghe tiếng bước chân anh dùng lực. Đầu cô nhẹ nhàng tựa vào gáy anh, cúi đầu gọi:’’Thì Y.’’
“Ừ?’’ Anh lên tiếng đáp lại, cô nghe giọng nói của anh truyền đến, mập mờ mà thân mật.
“Anh có mệt không?’’ An Như hỏi.
Anh cười, ngữ điệu hơi tự hào, “Tôi từng khiêng đồ đạc nặng hơn em, đường đi xa hơn.’’
An Như cong cong khóe miệng, không nói nữa, bước chân Thì Y rất ổn định, cô cảm thấy an lòng, cuối cùng nằm ngủ trên người anh. Về sau là Thì Y đánh thức cô dậy, cô cảm thấy khó thở, cúi đầu nhìn xem, lại là dây an toàn gây hại. Cô dụi mắt nhìn ngó bốn phía, lại phát hiện mình đã đến nhà. Cô dụi mắt thế nào cũng không mở ra được, cuối cùng mơ mơ màng màng nói:’’Để tôi ngủ thêm lát nữa.’’
Lúc này cô gái nhỏ lộ hết vẻ yếu ớt, cô hơi dẩu môi, ngón tay nắm dây an toàn, đầu hơi rũ, lộ ra nửa chiếc cổ thon dài. Thì Y gõ nhẹ trán cô, dịu dàng hỏi:’’Chẳng lẽ còn muốn tôi bế em vàonhà?’’
Giọng nói của An Như rất nhẹ, sẵng giọng:’’Đừng, ba mẹ tôi cũng không dám phóng túng tôi như vậy đâu.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.