Chương 5: Mùa hè khuynh tình (5)
Lam Bảo
21/03/2017
Mấy ngày qua, hành tung của An Như rất thất thường, đi
sớm về trễ. Mặc dù như thế, cô cũng không đến gần sáng sớm mới về nhà
như ngày trước, thế nên Ngô Trân Ny luôn yêu cầu rất cao cũng không bới
ra được bất kỳ khuyết điểm gì. Vì vậy, bà cháu hai người cuối cùng cũng
yên tĩnh không ít.
Trần Vũ Thi lặng lẽ quan sát con gái. Buổi tối An Như về, rõ ràng là vẻ mặt mệt mỏi, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra sắc thái thường ngày không có. Hôm nay hiếm thấy An Như ăn sáng ở nhà, sau khi đợi người giúp việc* Marry đi xuống, bà liền thấp giọng gọi An Như.
(* Nguyên văn là Phi Dong菲佣: người giúp việc cao cấp người Philipin, hiểu chút tiếng Anh, có văn hóa.)
An Như mới vừa cầm bánh mì lên, tiếp đó cắn một cái, mới đáp:’’Dạ!’’
“Có phải con đang yêu đương không?’’ Trần Vũ Thi dịu dàng hỏi, đích thân múc một chén cháo giúp con gái.
Động tác của người lớn ngồi bên cạnh đều vô thức chậm lại, yên lặng chờ đợi An Như trả lời. An Như từ từ giải quyết bánh mì, sau đó đẩy chén cháo đến trước mặt mình, khuấy nhẹ hai cái, không để ý hỏi ngược lại:’’Con yêu đương với ai?’’
“Không phải là mẹ đang hỏi con sao?” Trần Vũ Thi nói tiếp.
“Làm sao con biết.’’ An Như có chút không kiên nhẫn, thỉnh thoảng chạm thìa canh vào chén kiểu kêu lên coong coong, Ngô Trân Ny nghe được cau mày.
Hoa tươi sáng nay đưa tới đang đặt chính giữa bàn ăn dài, trên nụ hoa chưa nở còn nhiễm vài giọt sương sớm, có mấy đóa đã ngạo nghễ nở rộ, trong phòng tràn ngập hương thơm thanh nhã. Nhành hoa che khuất nửa khuôn mặt cô, Ngô Trân Ny ngồi ở phía trước cô, không nhìn rõ vẻ mặt của cháu gái.
“Cái con bé này!’’ Trần Vũ Thi bất đắc dĩ sẵng giọng.
“Mấy ngày nay cháu đều ra ngoài với ai?’’ Mắt thấy con dâu hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra được gì, Ngô Trân Ny đành phải tự mình ra tay.
An Như cũng không tính giấu diếm, thản nhiên đáp:’’Bạn của Thi Tình.’’
“Nam hay nữ?’’ An Hải Dung vẫn luôn lật báo cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện quái lạ này.
“Nam.’’ An Như tức giận nhìn cha mình, đáp.
Nghe xong câu trả lời của An Như, ông thuận miệng “ừ’’ một tiếng, sau đó để tờ báo qua một bên, đứng lên nói:’’Con đi công ty trước.’’
An Như nhún vai, ánh mắt lướt qua mấy người trên bàn ăn, mới phát hiện bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Cô chống tay lên bàn, đẩy ghế về phía sau, tiếp đó rời khỏi phòng ăn. An Như đuổi theo, vừa đúng lúc An Hải Dung đang thay giày, cô đứng phía sau cách vài mét, không hề động đậy.
Nhận ra được cô đến, An Hải Dung quay đầu nhìn cô, hỏi:’’Con cũng ra ngoài à? Chở con một đoạn?’’
An Như do dự đôi chút, đáp được. Cô quay lại mang túi xách theo, sau đó đi tới ghế dài bên cạnh tủ giày ngồi xuống, yên lặng đổi giày.
Lại là một ngày đẹp trời. Hôm nay An Hải Dung không dùng tài xế, An Như đợi ở cửa, cho đến khi xe dừng ở bên cạnh cô, cô cũng chưa lấy lại tinh thần. An Hải Dung hạ cửa sổ bên ghế phụ, cau mày gọi cô:’’Tiểu Như?’’
An Như vội vàng mở cửa xe ngồi xuống, nói với cha mình muốn đi quảng trường Trung Hoàn. Cô thắt chặt dây an toàn rồi đặt tay trên đầu gối, vài lần muốn nói lại thôi.
Chiếc xe bình ổn lái ra đường Thi Huân, hòa vào dòng xe cộ tấp nập. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua kính hắt vào trong xe, An Hải Dung kéo tấm che xuống, phá vỡ im lặng trước tiên, “Có chuyện muốn nói?’’
Trên mặt cô mang theo vẻ hoang mang, như một cô gái nhỏ lạc đường. An Hải Dung cũng không giục, chỉ im lặng chờ đợi. Yên lặng hồi lâu, cô trịnh trọng nói:’’ Ba ba, hình như con thích một người.’’
Đúng lúc gặp đèn đỏ, An Hải Dung từ từ dừng xe, cười cười, quay đầu hỏi:’’Nghiêm túc chứ?’’
Vẻ mặt An Như có vẻ rất trịnh trọng, “Con nghĩ... Con là nghiêm túc.’’
Nhìn vẻ mặt của con gái, ông thu lại nụ cười, nói:’’Các con quen nhau bao lâu rồi?’’
“Mới quen ạ.’’ Cô lấy ngón tay cuộn vạt áo mình, khe khẽ đáp.
“À?’’ Ông ý vị sâu xa lên tiếng đáp lại, nhìn đèn tín hiệu thay đổi, ông khởi động xe vừa nói, “Tiếng sét ái tình? Con gái mê tín thứ này nhất.’’
“Con không biết.’’ An Như thấp thỏm, nghĩ lại rồi nói tiếp, “Con ở bên anh ấy, có loại cảm giác không giống với ở bên người khác. Con cảm thấy con thích anh ấy, nhưng lại cảm thấy mình không thích anh ấy.’’
“Con nói với cậu ta chưa?’’
“Chưa, nhưng mà con định nói rồi.’’
An Như có khí chất người Hồng Kông đặc biệt, nóng nảy, thẳng thắn, nhưng cũng vội vàng. Năm tháng vẫn cứ vội vã, những thứ mập mờ thành tình yêu, ngược lại khiến cho tình cảm mất đi ý vị vốn có.
“Cậu ta chính là người con trai ở cùng với con mấy ngày nay? Con biết cậu ta nghĩ như thế nào ư?”
“Con không biết.’’ An Như lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
“Tiểu Như, không phải là ba cản trở con yêu đương, cũng không phải nghi ngờ ánh mắt của con, chỉ là ba cảm thấy con quá nóng lòng.’’ Ông dừng lại, “Con gái như con dễ lừa nhất, người khác nói hai câu đường mật hoặc là cho con một chút quan tâm dịu dàng thì con đã để tâm rồi chăng? Con gái ngốc, đừng quá vui vẻ mà để bản thân chìm đắm.’’
“Nhưng mà...” Cô hấp tấp mở miệng, nhưng không tìm được lời thích hợp phản bác.
Vừa mới lái đến Trung Hoàn, An Hải Dung dừng xe sát lề, nghiêm túc nói với An Như:’’Nếu con lấy chồng, ba sẽ khiến cậu ta khuynh gia bại sản, đời này cũng không có sức lực và vốn liếng làm lại lần nữa. Mà con yêu đương thôi, thì phải dốc hết tình cảm cậu ta có, khiến đời này cậu ta không có cách nào yêu thêm những người khác nữa. Về phần có thể làm được hay không, thì phải xem bản lĩnh của chính con rồi.’’
Không đợi An Như nói, trong nháy mắt ông lại trở về dáng vẻ của người cha tốt tuyệt thế mọi ngày, “Được rồi, đi đi, tối nay về nhà ăn cơm sớm.’’
Do có An Hải Dung đưa đón, An Như đến sớm hơn thời gian hẹn gần một giờ. Cô tìm một nhà hàng nhỏ ngồi xuống. Thời gian còn sớm, khách hàng trong tiệm lác đác chẳng có bao nhiêu. Cô thong thả lật thực đơn, cuối cùng chỉ chọn một ly trà sữa trân châu. Ngồi không cũng buồn, sau đó cô gọi điện thoại cho Thì Y, bảo anh ra ngoài sớm.
Tối hôm qua lúc bọn họ tạm biệt, chỉ hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, cũng không lập kế hoạch về hành trình hôm nay. An Như cảm thấy chỗ Thì Y thích hợp đi, cô đều dẫn anh đi rồi. Nếu lại muốn tìm chỗ đặc biệt, quả thật có chút khó khăn.
Nhân viên phục vụ bê trà sữa lên rất nhanh, hơi lạnh còn bốc trên mép ly, bọt nước phủ dày đặc trên thành. An Như vươn ngón tay chọt một cái, bọt nước rạch ra, để lại một dấu vết không to không nhỏ. Cô nghiêng nghiêng đầu, tiếp theo vươn đoạn mút đầu ngón tay, tỉ mỉ vẽ một hình trái tim.
Từ trước đến nay tốc độ của Thì Y đều nhanh đến kinh người. An Như còn chưa uống xong trà sữa, thì anh đã xuất hiện trước mắt mình. Cô bảo nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến đưa cho anh, “Anh còn chưa ăn sáng à?’’
Nhận lấy thực đơn, Thì Y lật tới lật lui, “Tôi ăn rồi.’’
Thì Y có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, đến Hồng Kông rồi cũng vận động giống như mọi ngày. Lúc nhận được điện thoại của An Như, anh mới vừa tắm rửa xong, chuẩn bị tìm đọc tài liệu mới nhất Lục Lương chuyển tới. Biết được An Như đã ra ngoài, anh chỉ tốn hai ba phút nhanh chóng xem sơ qua thông tin. Thật ra anh cũng có thể trễ giờ mới đến, nhưng anh thà dừng công việc lại, cũng không muốn thất lễ với An Như.
Cô gật đầu, lại nghe thấy anh hỏi:’’Hôm nay sao đến sớm thế?’’
“Tôi ra ngoài cùng ba tôi.’’ An Như nhớ tới lời cha mình, chợt có loại cảm giác không biết làm thế nào. Cô cúi đầu khuấy khuấy viên đá trong trà sữa, hỏi anh, “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?’’
Khép thực đơn lại, anh hỏi:’’Ba em có đặc biệt quản lý em chặt không?’’
An Như chỉ mỉm cười, tiếp đó lại nghe thấy anh nói:’’Em dẫn tôi đi nhiều nơi như thế, hay là hôm nay đến lượt tôi nhé. Có chỗ nào người lớn nhà em không cho phép em đi, tôi có thể dẫn em đi.’’
Thấy An Như thoáng động lòng, anh khẽ nhếch môi, dụ dỗ:’’Đi sòng bạc Ma Cao, thế nào?’’
Thời gian gặp mặt ngày hôm nay sớm gần hai giờ so với mọi khi, cho nên thời gian bọn họ có đủ để qua lại giữa Hồng Kông và Ma Cao. Lúc đến bến tàu, An Như còn hơi do dự, Thì Y thấy thế, cũng không miễn cưỡng, “Nếu em không muốn đi, chúng ta có thể đổi chỗ khác.’’
Mặc dù lòng có bất an, nhưng An Như cũng không thích lùi bước. Cô kiên định lắc đầu, “Anh đừng mật báo là tốt rồi.’’
Thời tiết hai ngày này khá nóng bức, mặt đất như là bị nhiệt độ cao bao lấy. Sau khi rời thuyền, An Như và Thì Y đều tự mình đeo kính mát, chậm rãi xuyên qua đường phố phồn hoa.
An Như chưa hề đi đến sòng bạc chính quy. Trước khi vào trong, ánh mắt Thì Y hơi nhướng lên, quét cô từ trên xuống dưới một vòng, trêu đùa nói:’’Em đủ hai mốt tuổi chưa đấy?’’
An Như cầm túi che trước ngực, liếc mắt trừng anh.
Sau khi trải qua kiểm tra an toàn, cô đi theo Thì Y xuyên qua phòng khách lộng lẫy, rồi nhìn anh làm xong một loạt thủ tục. Lúc đổi xong thẻ đánh bạc, Thì Y đưa cho An Như một nắm thẻ, An Như cầm thẻ đánh lung tung, thấy thích chỗ nào liền tùy tiện đặt vào, không hề suy nghĩ đến phía sau thẻ đánh bạc nho nhỏ này là số tiền bao nhiêu.
Trái ngược với sự lỗ mãng của An Như, thì Thì Y có vẻ trầm ổn hơn. Anh thường quan sát rất lâu rồi mới đặt tiền cược, hơn nữa rất là chuẩn xác. An Như hai tay trống trơn nhìn anh thắng đẹp mấy ván, kéo kéo đuôi áo anh thấp giọng hỏi:’’Sao anh thắng mãi thế?’’
Bầu không khí trong sòng bạc khẩn trương, bốn phía có vẻ khá yên ắng. Anh hơi nghiêng cổ về, dùng âm lượng chỉ có An Như có thể nghe được nói:’’Tiểu thư xinh đẹp, vận may của em không được tốt lắm.’’
Hơi thở ấm áp phả trên vành tai cô, hơi ngứa. An Như dẩu môi, không phục nói:’’Nào có? Lúc trước tôi chơi chưa từng thua.’’
An Như khá thân thiết với An Dực Long. Lúc An Như còn nhỏ, thỉnh thoảng ông cũng sẽ mang cô thăm hỏi anh em trước kia, chỗ đi nhiều nhất chính là sòng bạc tư nhân, bến tàu cùng với câu lạc bộ. An Như biết quá khứ của ông nội. Ông từng là nhân vật nổi tiếng trên đường nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Nhớ năm đó, ông bảy người đàm phán với hơn mười lão đại xã đoàn, kết quả lông tóc không tổn hao gì, không phí người nào mà giải quyết tranh đấu nảy sinh sắp không thể cứu vãn. Can đảm như thế, quả quyết như thế, đúng là một nhân vật, đáng để sau nhiều năm vẫn được người ta bàn tán hăng say.
Lại thêm một ván, Thì Y được thần may mắn quan tâm lần nữa. An Như không thể không bội phục, cuối cùng còn hạ thể diện xin anh chỉ bảo. Thì Y cười khẽ, tiếng cười kia giống như phát ra từ sâu trong lồng ngực, trầm khàn mà hấp dẫn. Anh tự nhiên kéo An Như đến bên cạnh mình, cố làm ra vẻ huyền bí nói:’’Tôi không nói cho em.’’
An Như hơi ngước mặt lên, đôi tròng mắt sâu đen mang theo khát vọng, đang không chớp mắt lom lom nhìn anh. Anh cúi đầu, đối mặt với ánh mắt của cô, phút chốc ý cười sâu hơn, đè thấp dây thanh, nói:’’Xin tôi?’’
“Xin anh mà!’’ An Như chỉ coi như là một câu vui đùa. Mặc dù người nói vô tâm, nhưng người nghe hữu ý, ngay cả mặt mày Thì Y cũng nhiễm ý cười. Cô hoàn toàn chưa phát hiện ra, tiếp tục cầu xin anh:’’Anh nói cho tôi biết ngay đi!’’
Câu nói kia rõ ràng mang theo vị nũng nịu, khóe môi Thì Y nhếch lên, thì thầm nói:’’Thật ra...”
“Sao?’’
Ánh mắt anh hơi híp lại, giọng nói nhẹ nhàng không gì sánh được, “Tôi thông đồng với vị tiểu thư xinh đẹp chia bài kia.’’
Nín thở tập trung còn tràn đầy vui vẻ nghe anh truyền thụ bí quyết, không ngờ lại nhận được một câu nói đùa như vậy, An Như cười ha ha hai tiếng, sau đó dùng khuỷu tay huých anh một cú thật mạnh. Không biết là Thì Y bất ngờ không kịp đề phòng hay không nghĩ đến tránh né, nên tự dưng trúng phải, anh không giảm ý cười, chỉ chia thẻ đánh bạc cho An Như.
An Như cầm thẻ vòng vo một đợt, cô đặt mấy khoản, lại có hai khoản là thắng, điều này thực rất nằm ngoài dự đoán của cô. Khi cô muốn chơi thêm một ván nữa, người bên cạnh cô ra vẻ lơ đãng đụng cô một cái,tay cô run lên, mấy thẻ đánh bạc liền rơi xuống tấm thảm mềm mại, không có tiếng vang. Lông mày cô khẽ cau lại, sau đó khom lưng muốn nhặt thẻ lên.
“Không tệ nhỉ.’’ Bên tai có giọng nói quen thuộc vang lên, cô không cần quay đầu cũng biết là ai. Lời ca ngợi của anh như thật như giả, An Như vẫn vô cùng vui vẻ đón nhận.
Gạt thẻ đánh bạc An Như còn thừa lại, Thì Y nói:’’Chúng ta qua bên kia chơi chứ?’’
An Như gật đầu, đi cùng anh đến một khu khác. An Như vừa mới xoay người, không đề phòng liền đụng phải một tấm lưng rắn chắc. Cô lùi lại hít vào một hơi, lấy mu bàn tay che trán. Nhưng thấy rõ người đụng phải rồi, cô kinh ngạc mở to hai mắt, nháy mắt lấy hai tay che kín mặt lần nữa.
Trần Vũ Thi lặng lẽ quan sát con gái. Buổi tối An Như về, rõ ràng là vẻ mặt mệt mỏi, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra sắc thái thường ngày không có. Hôm nay hiếm thấy An Như ăn sáng ở nhà, sau khi đợi người giúp việc* Marry đi xuống, bà liền thấp giọng gọi An Như.
(* Nguyên văn là Phi Dong菲佣: người giúp việc cao cấp người Philipin, hiểu chút tiếng Anh, có văn hóa.)
An Như mới vừa cầm bánh mì lên, tiếp đó cắn một cái, mới đáp:’’Dạ!’’
“Có phải con đang yêu đương không?’’ Trần Vũ Thi dịu dàng hỏi, đích thân múc một chén cháo giúp con gái.
Động tác của người lớn ngồi bên cạnh đều vô thức chậm lại, yên lặng chờ đợi An Như trả lời. An Như từ từ giải quyết bánh mì, sau đó đẩy chén cháo đến trước mặt mình, khuấy nhẹ hai cái, không để ý hỏi ngược lại:’’Con yêu đương với ai?’’
“Không phải là mẹ đang hỏi con sao?” Trần Vũ Thi nói tiếp.
“Làm sao con biết.’’ An Như có chút không kiên nhẫn, thỉnh thoảng chạm thìa canh vào chén kiểu kêu lên coong coong, Ngô Trân Ny nghe được cau mày.
Hoa tươi sáng nay đưa tới đang đặt chính giữa bàn ăn dài, trên nụ hoa chưa nở còn nhiễm vài giọt sương sớm, có mấy đóa đã ngạo nghễ nở rộ, trong phòng tràn ngập hương thơm thanh nhã. Nhành hoa che khuất nửa khuôn mặt cô, Ngô Trân Ny ngồi ở phía trước cô, không nhìn rõ vẻ mặt của cháu gái.
“Cái con bé này!’’ Trần Vũ Thi bất đắc dĩ sẵng giọng.
“Mấy ngày nay cháu đều ra ngoài với ai?’’ Mắt thấy con dâu hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra được gì, Ngô Trân Ny đành phải tự mình ra tay.
An Như cũng không tính giấu diếm, thản nhiên đáp:’’Bạn của Thi Tình.’’
“Nam hay nữ?’’ An Hải Dung vẫn luôn lật báo cũng bắt đầu tham gia vào cuộc trò chuyện quái lạ này.
“Nam.’’ An Như tức giận nhìn cha mình, đáp.
Nghe xong câu trả lời của An Như, ông thuận miệng “ừ’’ một tiếng, sau đó để tờ báo qua một bên, đứng lên nói:’’Con đi công ty trước.’’
An Như nhún vai, ánh mắt lướt qua mấy người trên bàn ăn, mới phát hiện bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Cô chống tay lên bàn, đẩy ghế về phía sau, tiếp đó rời khỏi phòng ăn. An Như đuổi theo, vừa đúng lúc An Hải Dung đang thay giày, cô đứng phía sau cách vài mét, không hề động đậy.
Nhận ra được cô đến, An Hải Dung quay đầu nhìn cô, hỏi:’’Con cũng ra ngoài à? Chở con một đoạn?’’
An Như do dự đôi chút, đáp được. Cô quay lại mang túi xách theo, sau đó đi tới ghế dài bên cạnh tủ giày ngồi xuống, yên lặng đổi giày.
Lại là một ngày đẹp trời. Hôm nay An Hải Dung không dùng tài xế, An Như đợi ở cửa, cho đến khi xe dừng ở bên cạnh cô, cô cũng chưa lấy lại tinh thần. An Hải Dung hạ cửa sổ bên ghế phụ, cau mày gọi cô:’’Tiểu Như?’’
An Như vội vàng mở cửa xe ngồi xuống, nói với cha mình muốn đi quảng trường Trung Hoàn. Cô thắt chặt dây an toàn rồi đặt tay trên đầu gối, vài lần muốn nói lại thôi.
Chiếc xe bình ổn lái ra đường Thi Huân, hòa vào dòng xe cộ tấp nập. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua kính hắt vào trong xe, An Hải Dung kéo tấm che xuống, phá vỡ im lặng trước tiên, “Có chuyện muốn nói?’’
Trên mặt cô mang theo vẻ hoang mang, như một cô gái nhỏ lạc đường. An Hải Dung cũng không giục, chỉ im lặng chờ đợi. Yên lặng hồi lâu, cô trịnh trọng nói:’’ Ba ba, hình như con thích một người.’’
Đúng lúc gặp đèn đỏ, An Hải Dung từ từ dừng xe, cười cười, quay đầu hỏi:’’Nghiêm túc chứ?’’
Vẻ mặt An Như có vẻ rất trịnh trọng, “Con nghĩ... Con là nghiêm túc.’’
Nhìn vẻ mặt của con gái, ông thu lại nụ cười, nói:’’Các con quen nhau bao lâu rồi?’’
“Mới quen ạ.’’ Cô lấy ngón tay cuộn vạt áo mình, khe khẽ đáp.
“À?’’ Ông ý vị sâu xa lên tiếng đáp lại, nhìn đèn tín hiệu thay đổi, ông khởi động xe vừa nói, “Tiếng sét ái tình? Con gái mê tín thứ này nhất.’’
“Con không biết.’’ An Như thấp thỏm, nghĩ lại rồi nói tiếp, “Con ở bên anh ấy, có loại cảm giác không giống với ở bên người khác. Con cảm thấy con thích anh ấy, nhưng lại cảm thấy mình không thích anh ấy.’’
“Con nói với cậu ta chưa?’’
“Chưa, nhưng mà con định nói rồi.’’
An Như có khí chất người Hồng Kông đặc biệt, nóng nảy, thẳng thắn, nhưng cũng vội vàng. Năm tháng vẫn cứ vội vã, những thứ mập mờ thành tình yêu, ngược lại khiến cho tình cảm mất đi ý vị vốn có.
“Cậu ta chính là người con trai ở cùng với con mấy ngày nay? Con biết cậu ta nghĩ như thế nào ư?”
“Con không biết.’’ An Như lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
“Tiểu Như, không phải là ba cản trở con yêu đương, cũng không phải nghi ngờ ánh mắt của con, chỉ là ba cảm thấy con quá nóng lòng.’’ Ông dừng lại, “Con gái như con dễ lừa nhất, người khác nói hai câu đường mật hoặc là cho con một chút quan tâm dịu dàng thì con đã để tâm rồi chăng? Con gái ngốc, đừng quá vui vẻ mà để bản thân chìm đắm.’’
“Nhưng mà...” Cô hấp tấp mở miệng, nhưng không tìm được lời thích hợp phản bác.
Vừa mới lái đến Trung Hoàn, An Hải Dung dừng xe sát lề, nghiêm túc nói với An Như:’’Nếu con lấy chồng, ba sẽ khiến cậu ta khuynh gia bại sản, đời này cũng không có sức lực và vốn liếng làm lại lần nữa. Mà con yêu đương thôi, thì phải dốc hết tình cảm cậu ta có, khiến đời này cậu ta không có cách nào yêu thêm những người khác nữa. Về phần có thể làm được hay không, thì phải xem bản lĩnh của chính con rồi.’’
Không đợi An Như nói, trong nháy mắt ông lại trở về dáng vẻ của người cha tốt tuyệt thế mọi ngày, “Được rồi, đi đi, tối nay về nhà ăn cơm sớm.’’
Do có An Hải Dung đưa đón, An Như đến sớm hơn thời gian hẹn gần một giờ. Cô tìm một nhà hàng nhỏ ngồi xuống. Thời gian còn sớm, khách hàng trong tiệm lác đác chẳng có bao nhiêu. Cô thong thả lật thực đơn, cuối cùng chỉ chọn một ly trà sữa trân châu. Ngồi không cũng buồn, sau đó cô gọi điện thoại cho Thì Y, bảo anh ra ngoài sớm.
Tối hôm qua lúc bọn họ tạm biệt, chỉ hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, cũng không lập kế hoạch về hành trình hôm nay. An Như cảm thấy chỗ Thì Y thích hợp đi, cô đều dẫn anh đi rồi. Nếu lại muốn tìm chỗ đặc biệt, quả thật có chút khó khăn.
Nhân viên phục vụ bê trà sữa lên rất nhanh, hơi lạnh còn bốc trên mép ly, bọt nước phủ dày đặc trên thành. An Như vươn ngón tay chọt một cái, bọt nước rạch ra, để lại một dấu vết không to không nhỏ. Cô nghiêng nghiêng đầu, tiếp theo vươn đoạn mút đầu ngón tay, tỉ mỉ vẽ một hình trái tim.
Từ trước đến nay tốc độ của Thì Y đều nhanh đến kinh người. An Như còn chưa uống xong trà sữa, thì anh đã xuất hiện trước mắt mình. Cô bảo nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến đưa cho anh, “Anh còn chưa ăn sáng à?’’
Nhận lấy thực đơn, Thì Y lật tới lật lui, “Tôi ăn rồi.’’
Thì Y có thói quen chạy bộ vào buổi sáng, đến Hồng Kông rồi cũng vận động giống như mọi ngày. Lúc nhận được điện thoại của An Như, anh mới vừa tắm rửa xong, chuẩn bị tìm đọc tài liệu mới nhất Lục Lương chuyển tới. Biết được An Như đã ra ngoài, anh chỉ tốn hai ba phút nhanh chóng xem sơ qua thông tin. Thật ra anh cũng có thể trễ giờ mới đến, nhưng anh thà dừng công việc lại, cũng không muốn thất lễ với An Như.
Cô gật đầu, lại nghe thấy anh hỏi:’’Hôm nay sao đến sớm thế?’’
“Tôi ra ngoài cùng ba tôi.’’ An Như nhớ tới lời cha mình, chợt có loại cảm giác không biết làm thế nào. Cô cúi đầu khuấy khuấy viên đá trong trà sữa, hỏi anh, “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?’’
Khép thực đơn lại, anh hỏi:’’Ba em có đặc biệt quản lý em chặt không?’’
An Như chỉ mỉm cười, tiếp đó lại nghe thấy anh nói:’’Em dẫn tôi đi nhiều nơi như thế, hay là hôm nay đến lượt tôi nhé. Có chỗ nào người lớn nhà em không cho phép em đi, tôi có thể dẫn em đi.’’
Thấy An Như thoáng động lòng, anh khẽ nhếch môi, dụ dỗ:’’Đi sòng bạc Ma Cao, thế nào?’’
Thời gian gặp mặt ngày hôm nay sớm gần hai giờ so với mọi khi, cho nên thời gian bọn họ có đủ để qua lại giữa Hồng Kông và Ma Cao. Lúc đến bến tàu, An Như còn hơi do dự, Thì Y thấy thế, cũng không miễn cưỡng, “Nếu em không muốn đi, chúng ta có thể đổi chỗ khác.’’
Mặc dù lòng có bất an, nhưng An Như cũng không thích lùi bước. Cô kiên định lắc đầu, “Anh đừng mật báo là tốt rồi.’’
Thời tiết hai ngày này khá nóng bức, mặt đất như là bị nhiệt độ cao bao lấy. Sau khi rời thuyền, An Như và Thì Y đều tự mình đeo kính mát, chậm rãi xuyên qua đường phố phồn hoa.
An Như chưa hề đi đến sòng bạc chính quy. Trước khi vào trong, ánh mắt Thì Y hơi nhướng lên, quét cô từ trên xuống dưới một vòng, trêu đùa nói:’’Em đủ hai mốt tuổi chưa đấy?’’
An Như cầm túi che trước ngực, liếc mắt trừng anh.
Sau khi trải qua kiểm tra an toàn, cô đi theo Thì Y xuyên qua phòng khách lộng lẫy, rồi nhìn anh làm xong một loạt thủ tục. Lúc đổi xong thẻ đánh bạc, Thì Y đưa cho An Như một nắm thẻ, An Như cầm thẻ đánh lung tung, thấy thích chỗ nào liền tùy tiện đặt vào, không hề suy nghĩ đến phía sau thẻ đánh bạc nho nhỏ này là số tiền bao nhiêu.
Trái ngược với sự lỗ mãng của An Như, thì Thì Y có vẻ trầm ổn hơn. Anh thường quan sát rất lâu rồi mới đặt tiền cược, hơn nữa rất là chuẩn xác. An Như hai tay trống trơn nhìn anh thắng đẹp mấy ván, kéo kéo đuôi áo anh thấp giọng hỏi:’’Sao anh thắng mãi thế?’’
Bầu không khí trong sòng bạc khẩn trương, bốn phía có vẻ khá yên ắng. Anh hơi nghiêng cổ về, dùng âm lượng chỉ có An Như có thể nghe được nói:’’Tiểu thư xinh đẹp, vận may của em không được tốt lắm.’’
Hơi thở ấm áp phả trên vành tai cô, hơi ngứa. An Như dẩu môi, không phục nói:’’Nào có? Lúc trước tôi chơi chưa từng thua.’’
An Như khá thân thiết với An Dực Long. Lúc An Như còn nhỏ, thỉnh thoảng ông cũng sẽ mang cô thăm hỏi anh em trước kia, chỗ đi nhiều nhất chính là sòng bạc tư nhân, bến tàu cùng với câu lạc bộ. An Như biết quá khứ của ông nội. Ông từng là nhân vật nổi tiếng trên đường nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Nhớ năm đó, ông bảy người đàm phán với hơn mười lão đại xã đoàn, kết quả lông tóc không tổn hao gì, không phí người nào mà giải quyết tranh đấu nảy sinh sắp không thể cứu vãn. Can đảm như thế, quả quyết như thế, đúng là một nhân vật, đáng để sau nhiều năm vẫn được người ta bàn tán hăng say.
Lại thêm một ván, Thì Y được thần may mắn quan tâm lần nữa. An Như không thể không bội phục, cuối cùng còn hạ thể diện xin anh chỉ bảo. Thì Y cười khẽ, tiếng cười kia giống như phát ra từ sâu trong lồng ngực, trầm khàn mà hấp dẫn. Anh tự nhiên kéo An Như đến bên cạnh mình, cố làm ra vẻ huyền bí nói:’’Tôi không nói cho em.’’
An Như hơi ngước mặt lên, đôi tròng mắt sâu đen mang theo khát vọng, đang không chớp mắt lom lom nhìn anh. Anh cúi đầu, đối mặt với ánh mắt của cô, phút chốc ý cười sâu hơn, đè thấp dây thanh, nói:’’Xin tôi?’’
“Xin anh mà!’’ An Như chỉ coi như là một câu vui đùa. Mặc dù người nói vô tâm, nhưng người nghe hữu ý, ngay cả mặt mày Thì Y cũng nhiễm ý cười. Cô hoàn toàn chưa phát hiện ra, tiếp tục cầu xin anh:’’Anh nói cho tôi biết ngay đi!’’
Câu nói kia rõ ràng mang theo vị nũng nịu, khóe môi Thì Y nhếch lên, thì thầm nói:’’Thật ra...”
“Sao?’’
Ánh mắt anh hơi híp lại, giọng nói nhẹ nhàng không gì sánh được, “Tôi thông đồng với vị tiểu thư xinh đẹp chia bài kia.’’
Nín thở tập trung còn tràn đầy vui vẻ nghe anh truyền thụ bí quyết, không ngờ lại nhận được một câu nói đùa như vậy, An Như cười ha ha hai tiếng, sau đó dùng khuỷu tay huých anh một cú thật mạnh. Không biết là Thì Y bất ngờ không kịp đề phòng hay không nghĩ đến tránh né, nên tự dưng trúng phải, anh không giảm ý cười, chỉ chia thẻ đánh bạc cho An Như.
An Như cầm thẻ vòng vo một đợt, cô đặt mấy khoản, lại có hai khoản là thắng, điều này thực rất nằm ngoài dự đoán của cô. Khi cô muốn chơi thêm một ván nữa, người bên cạnh cô ra vẻ lơ đãng đụng cô một cái,tay cô run lên, mấy thẻ đánh bạc liền rơi xuống tấm thảm mềm mại, không có tiếng vang. Lông mày cô khẽ cau lại, sau đó khom lưng muốn nhặt thẻ lên.
“Không tệ nhỉ.’’ Bên tai có giọng nói quen thuộc vang lên, cô không cần quay đầu cũng biết là ai. Lời ca ngợi của anh như thật như giả, An Như vẫn vô cùng vui vẻ đón nhận.
Gạt thẻ đánh bạc An Như còn thừa lại, Thì Y nói:’’Chúng ta qua bên kia chơi chứ?’’
An Như gật đầu, đi cùng anh đến một khu khác. An Như vừa mới xoay người, không đề phòng liền đụng phải một tấm lưng rắn chắc. Cô lùi lại hít vào một hơi, lấy mu bàn tay che trán. Nhưng thấy rõ người đụng phải rồi, cô kinh ngạc mở to hai mắt, nháy mắt lấy hai tay che kín mặt lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.