Chương 37
Vô Nghi Ninh Tử
08/08/2020
Có thể là do vẻ mặt của Hạ Tri Thư quá lãnh đạm, nên Tưởng Văn Húc vốn định xin lỗi lấy lòng rồi cho qua chuyện này lại cảm thấy hơi phiền muộn. Hắn nhớ Hạ Tri Thư rất dễ dỗ, hơn nữa tính cách cậu còn ấm áp, chỉ cần mình xin lỗi cái là dễ nói chuyện ngay.
Nhưng lần này không phải thế.
Không nói đến chuyện lần này Hạ Tri Thư lạnh lùng cứng rắn, có dỗ bao nhiêu cũng không được, trước đây có chịu oan ức thế nào cũng chưa từng phát hoả ồn ào. Có lẽ đã có gì đó không giống như lúc trước, Hạ Tri Thư đã không còn thói quen nhìn thấy Tưởng Văn Húc là mỉm cười, gò má gầy đã mất đi lúm đồng tiền, ngay cả ánh mắt cũng tăm tối ảm đạm.
“… Lúc anh ở bên ngoài không từ chối bên cảnh sát được, mấy năm em theo anh cũng biết mà, có lúc giao dịch tiền sắc không thể tách rời được. Dù có không thích đi chăng nữa thì cũng phải để lại cho ông chủ mấy phần mặt mũi.” Tưởng Văn Húc vốn không muốn nói những việc này cho Hạ Tri Thư. Thứ nhất là hắn không biết Hạ Tri Thư đã nghe biết được bao nhiêu, nói nhiều sai nhiều; thứ hai là hắn cảm thấy không thẹn với lương tâm, trước đây tự cho là không chê vào đâu được, một khi muốn nói cho người mình thật sự quan tâm thì cả người thấy mất tự nhiên.
“Hai năm qua chuyện làm ăn càng ngày càng phát triển, anh càng lúc càng bận, biết là oan ức lạnh nhạt với em đấy, nhưng cũng không còn cách nào. Thương trường như chiến trường, anh mà không liều mạng là bị người ta nuốt sạch ngay. Anh không nỡ để em chịu khổ, nên mình có chịu khổ chút cũng không sao, chỉ muốn khi nào tiết kiệm được tiền rồi sẽ đưa em xuất ngoại… Đi chỗ nào cũng được, miễn có thể kết hôn là được. Đỡ khiến cho cậu ngốc là em phải suy nghĩ lung tung cả ngày đến mắc bệnh mất.” Tưởng Văn Húc ôm vai Hạ Tri Thư, từ nửa thật nửa giả rồi chuyển thành nói thật. Hắn không nhịn được mà thất thần nghĩ, những điều này thật sự là suy nghĩ thời còn trẻ của mình – cố gắng hết sức để cho Hạ Tri Thư một tương lai quang minh chính đại.
Tưởng Văn Húc cười rộ lên, hắn không còn trẻ nữa, lúc cười thật lòng khoé mắt có nếp nhăn, nhưng càng tôn lên khí chất nội liễm ôn hoà của người trưởng thành.
Vậy mà Hạ Tri Thư lại càng càm thấy thê lương hơn bất cứ khi nào. Lúc một mình cậu đi bệnh viện cầm tờ xét người, lúc làm xong việc hoá liệu đau đớn đến mức không đứng lên nổi, lúc ở nhà một mình sốt đến mơ màng, những nỗi đau ấy đã đến mức nào đây? Hạ Tri Thư không hình dung được, những cậu biết rõ cái này tuyệt đối không thể chỉ dùng hai chữ “Oan ức” để nói hết. Oan ức là có ý làm nũng oán giận với người yêu mình, là có thể tuỳ hứng thoải mái oán trách. Tuyệt đối không phải vô cùng chật vật, tự mình gặm nhấm nỗi bi thương như cậu.
Người thương mày còn không có, mày có tư cách gì mà oan ức?
Hạ Tri Thư không muốn tiếp tục nghe những lời ngon ngọt dối trá của nữa. Chẳng qua là chỉ muốn xin tha thứ để đổi lấy chút thanh thản sau khi làm thương tổn người khác, sau đó cậu lại tiếp tục ôn nhu thâm tình như trước, còn hắn thì vẫn thành thạo trên thương trường, khó có thể từ chối “lời mời” của ông chủ.
Buồn nôn.
Hạ Tri Thư tránh khỏi cái ôm của Tưởng Văn Húc, cố nhịn đau mỏi trong người đứng dậy xuống đất.
“Tri Thư, đừng ồn ào nữa.” Tưởng Văn Húc nắm chặt cổ tay của Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư đột nhiên quay đầu lại, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tưởng Văn Húc, trong miệng đau đến mức không muốn nói một câu. Cậu ồn ào? Ồn ào đến mức kẻ này nhịn không nổi nữa?
Tưởng Văn Húc bị ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén của Hạ Tri Thư thiêu đốt, nhưng vẫn không thả tay cậu ra: “Tri Thư, anh biết tối qua mình quá kích động, em đánh mắng anh đều được, muốn nghe giải thích gì anh cũng sẽ nói. Em ngoan nào, đừng để lòng anh hốt hoảng.”
“Thân thể tôi thế này, đến đứng cũng miễn cưỡng, đánh anh?” Giọng của Hạ Tri Thư vô cùng khàn, vất vả lắm mới có thể nói rõ từng chữ: “Đầu lưỡi tôi đã như vậy rồi, nói còn không rõ, mắng anh? Anh giải thích đi?”
Hạ Tri Thư không kìm được ho khan, sắc mặt càng tái nhợt. Cậu không muốn lãng phí nhiều, Tưởng Văn Húc mới cụt hứng thả tay ra. Cậu cố sức tiến vào buồng tắm.
Tưởng Văn Húc xoa xoa huyệt thái dương, không nói gì đi ra. Hắn chỉ đành vào bếp hâm cháo, sau đó đi ra ban công hút nửa bao thuốc lá. Tưởng Văn Húc không biết nên làm gì mới tốt, Tri Thư của hắn lần đầu tức giận như thế này, có lẽ… là do uất ức bi thương từ rất lâu.
Con người là vậy, việc tự cho là không có sơ hở một khi bị đánh vỡ, thờ ơ hững hờ từ trước đến giờ sẽ không còn nữa, rất lo sợ muốn tìm biện pháp cứu chữa.
Lúc Hạ Tri Thư từ phòng tắm đi ra, Tưởng Văn Húc đã dập thuốc. Người đàn ông cao to trầm mặc đi vào nhà bếp dọn ăn, dáng vẻ chán nản như một chú chó tự dưng bị chủ nhân mắng chửi.
Hạ Tri Thư cúi đầu, cậu rất muốn khóc. Cậu từng lần từng lần tự nói với mình, đều là giả dối hết, giả dối thì có gì đáng để lưu luyến? Chờ mình đi rồi, chỗ này có thể có một người khác ngồi. Nhưng cậu vẫn căm hận Tưởng Văn Húc, rõ ràng hắn đã sớm thay đổi hoàn toàn, nhưng vẫn luôn dùng khuôn mặt của cậu thiếu niên mười năm trước kia dụ dỗ mình như thiêu thân lao đầu vào lửa, thậm chí chỉ cần nghĩ tới việc rời đi là toàn bộ linh hồn đều đau buốt.
“Để nguội một chút hẵng uống, nếu không miệng càng đau hơn đấy.” Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát, ngửi mùi rất thơm: “Quả nhiên là anh vẫn giỏi nấu cháo nhất.”
Tất nhiên là không có trả lời, Tưởng Văn Húc liền tự cười tự đáp nói: “Được rồi… Có thể là vì nấu cháo đơn giản nhất.”
Tưởng Văn Húc vốn muốn đút cho Hạ Tri Thư, kết quả lại bị cự tuyệt. Hắn cũng không để ý lắm, chỉ chống cằm chăm chú nhìn Hạ Tri Thư.
Người đàn ông này quả thật rất ưa nhìn, lúc hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn người vô cùng động lòng.
Hạ Tri Thư biết rất rõ, cho nên cậu không ngẩng đầu lên.
Cậu ăn không nhiều, khoang miệng thật sự đau không chịu nổi, ngậm đồ gì cũng đau gần chết, hơn nữa cậu cũng không có khẩu vị gì, ăn chưa được nửa bát là đủ rồi.
Tưởng Văn Húc hơi đau lòng, cũng không khuyên Hạ Tri Thư ăn nhiều nữa, bèn đứng lên nắm tay Hạ Tri Thư: “Anh đi bôi thuốc cho em, sẽ nhanh khỏi hơn.”
Hạ Tri Thư không còn sức mà từ chối nữa, bị hắn dắt đến sô pha ngồi xuống.
Tưởng Văn Húc cầm thuốc lại, nhẹ nhàng ôm má Hạ Tri Thư, giọng nam trầm thấp ôn nhu khiến người ta muốn chìm sâu vào: “Ngoan, há miệng ra nào.”
Quả nhiên là bị thương rất nghiêm trọng. Tối hôm qua lúc Cảnh Văn xử lý Tưởng Văn Húc hơi thất thần, hôm nay nhìn kỹ càng kinh ngạc. Trong khoang miệng có mười mấy vết thương rách ra trắng bệch, vết cắn nơi lưỡi rất sâu, còn hằn rõ dấu răng. Đây là muốn cắn lưỡi tự sát ư?
“Em xuống tay với mình ác độc quá.” Tưởng Văn Húc cau mày, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư cảm nhận mùi thuốc kỳ quái trong miệng mình, lòng cũng nếm được vị đắng kia. Cậu nghĩ —
Tưởng Văn Húc, anh ra tay với em còn ác hơn.
Nhưng lần này không phải thế.
Không nói đến chuyện lần này Hạ Tri Thư lạnh lùng cứng rắn, có dỗ bao nhiêu cũng không được, trước đây có chịu oan ức thế nào cũng chưa từng phát hoả ồn ào. Có lẽ đã có gì đó không giống như lúc trước, Hạ Tri Thư đã không còn thói quen nhìn thấy Tưởng Văn Húc là mỉm cười, gò má gầy đã mất đi lúm đồng tiền, ngay cả ánh mắt cũng tăm tối ảm đạm.
“… Lúc anh ở bên ngoài không từ chối bên cảnh sát được, mấy năm em theo anh cũng biết mà, có lúc giao dịch tiền sắc không thể tách rời được. Dù có không thích đi chăng nữa thì cũng phải để lại cho ông chủ mấy phần mặt mũi.” Tưởng Văn Húc vốn không muốn nói những việc này cho Hạ Tri Thư. Thứ nhất là hắn không biết Hạ Tri Thư đã nghe biết được bao nhiêu, nói nhiều sai nhiều; thứ hai là hắn cảm thấy không thẹn với lương tâm, trước đây tự cho là không chê vào đâu được, một khi muốn nói cho người mình thật sự quan tâm thì cả người thấy mất tự nhiên.
“Hai năm qua chuyện làm ăn càng ngày càng phát triển, anh càng lúc càng bận, biết là oan ức lạnh nhạt với em đấy, nhưng cũng không còn cách nào. Thương trường như chiến trường, anh mà không liều mạng là bị người ta nuốt sạch ngay. Anh không nỡ để em chịu khổ, nên mình có chịu khổ chút cũng không sao, chỉ muốn khi nào tiết kiệm được tiền rồi sẽ đưa em xuất ngoại… Đi chỗ nào cũng được, miễn có thể kết hôn là được. Đỡ khiến cho cậu ngốc là em phải suy nghĩ lung tung cả ngày đến mắc bệnh mất.” Tưởng Văn Húc ôm vai Hạ Tri Thư, từ nửa thật nửa giả rồi chuyển thành nói thật. Hắn không nhịn được mà thất thần nghĩ, những điều này thật sự là suy nghĩ thời còn trẻ của mình – cố gắng hết sức để cho Hạ Tri Thư một tương lai quang minh chính đại.
Tưởng Văn Húc cười rộ lên, hắn không còn trẻ nữa, lúc cười thật lòng khoé mắt có nếp nhăn, nhưng càng tôn lên khí chất nội liễm ôn hoà của người trưởng thành.
Vậy mà Hạ Tri Thư lại càng càm thấy thê lương hơn bất cứ khi nào. Lúc một mình cậu đi bệnh viện cầm tờ xét người, lúc làm xong việc hoá liệu đau đớn đến mức không đứng lên nổi, lúc ở nhà một mình sốt đến mơ màng, những nỗi đau ấy đã đến mức nào đây? Hạ Tri Thư không hình dung được, những cậu biết rõ cái này tuyệt đối không thể chỉ dùng hai chữ “Oan ức” để nói hết. Oan ức là có ý làm nũng oán giận với người yêu mình, là có thể tuỳ hứng thoải mái oán trách. Tuyệt đối không phải vô cùng chật vật, tự mình gặm nhấm nỗi bi thương như cậu.
Người thương mày còn không có, mày có tư cách gì mà oan ức?
Hạ Tri Thư không muốn tiếp tục nghe những lời ngon ngọt dối trá của nữa. Chẳng qua là chỉ muốn xin tha thứ để đổi lấy chút thanh thản sau khi làm thương tổn người khác, sau đó cậu lại tiếp tục ôn nhu thâm tình như trước, còn hắn thì vẫn thành thạo trên thương trường, khó có thể từ chối “lời mời” của ông chủ.
Buồn nôn.
Hạ Tri Thư tránh khỏi cái ôm của Tưởng Văn Húc, cố nhịn đau mỏi trong người đứng dậy xuống đất.
“Tri Thư, đừng ồn ào nữa.” Tưởng Văn Húc nắm chặt cổ tay của Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư đột nhiên quay đầu lại, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tưởng Văn Húc, trong miệng đau đến mức không muốn nói một câu. Cậu ồn ào? Ồn ào đến mức kẻ này nhịn không nổi nữa?
Tưởng Văn Húc bị ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén của Hạ Tri Thư thiêu đốt, nhưng vẫn không thả tay cậu ra: “Tri Thư, anh biết tối qua mình quá kích động, em đánh mắng anh đều được, muốn nghe giải thích gì anh cũng sẽ nói. Em ngoan nào, đừng để lòng anh hốt hoảng.”
“Thân thể tôi thế này, đến đứng cũng miễn cưỡng, đánh anh?” Giọng của Hạ Tri Thư vô cùng khàn, vất vả lắm mới có thể nói rõ từng chữ: “Đầu lưỡi tôi đã như vậy rồi, nói còn không rõ, mắng anh? Anh giải thích đi?”
Hạ Tri Thư không kìm được ho khan, sắc mặt càng tái nhợt. Cậu không muốn lãng phí nhiều, Tưởng Văn Húc mới cụt hứng thả tay ra. Cậu cố sức tiến vào buồng tắm.
Tưởng Văn Húc xoa xoa huyệt thái dương, không nói gì đi ra. Hắn chỉ đành vào bếp hâm cháo, sau đó đi ra ban công hút nửa bao thuốc lá. Tưởng Văn Húc không biết nên làm gì mới tốt, Tri Thư của hắn lần đầu tức giận như thế này, có lẽ… là do uất ức bi thương từ rất lâu.
Con người là vậy, việc tự cho là không có sơ hở một khi bị đánh vỡ, thờ ơ hững hờ từ trước đến giờ sẽ không còn nữa, rất lo sợ muốn tìm biện pháp cứu chữa.
Lúc Hạ Tri Thư từ phòng tắm đi ra, Tưởng Văn Húc đã dập thuốc. Người đàn ông cao to trầm mặc đi vào nhà bếp dọn ăn, dáng vẻ chán nản như một chú chó tự dưng bị chủ nhân mắng chửi.
Hạ Tri Thư cúi đầu, cậu rất muốn khóc. Cậu từng lần từng lần tự nói với mình, đều là giả dối hết, giả dối thì có gì đáng để lưu luyến? Chờ mình đi rồi, chỗ này có thể có một người khác ngồi. Nhưng cậu vẫn căm hận Tưởng Văn Húc, rõ ràng hắn đã sớm thay đổi hoàn toàn, nhưng vẫn luôn dùng khuôn mặt của cậu thiếu niên mười năm trước kia dụ dỗ mình như thiêu thân lao đầu vào lửa, thậm chí chỉ cần nghĩ tới việc rời đi là toàn bộ linh hồn đều đau buốt.
“Để nguội một chút hẵng uống, nếu không miệng càng đau hơn đấy.” Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng khuấy cháo trong bát, ngửi mùi rất thơm: “Quả nhiên là anh vẫn giỏi nấu cháo nhất.”
Tất nhiên là không có trả lời, Tưởng Văn Húc liền tự cười tự đáp nói: “Được rồi… Có thể là vì nấu cháo đơn giản nhất.”
Tưởng Văn Húc vốn muốn đút cho Hạ Tri Thư, kết quả lại bị cự tuyệt. Hắn cũng không để ý lắm, chỉ chống cằm chăm chú nhìn Hạ Tri Thư.
Người đàn ông này quả thật rất ưa nhìn, lúc hắn dùng ánh mắt thâm tình nhìn người vô cùng động lòng.
Hạ Tri Thư biết rất rõ, cho nên cậu không ngẩng đầu lên.
Cậu ăn không nhiều, khoang miệng thật sự đau không chịu nổi, ngậm đồ gì cũng đau gần chết, hơn nữa cậu cũng không có khẩu vị gì, ăn chưa được nửa bát là đủ rồi.
Tưởng Văn Húc hơi đau lòng, cũng không khuyên Hạ Tri Thư ăn nhiều nữa, bèn đứng lên nắm tay Hạ Tri Thư: “Anh đi bôi thuốc cho em, sẽ nhanh khỏi hơn.”
Hạ Tri Thư không còn sức mà từ chối nữa, bị hắn dắt đến sô pha ngồi xuống.
Tưởng Văn Húc cầm thuốc lại, nhẹ nhàng ôm má Hạ Tri Thư, giọng nam trầm thấp ôn nhu khiến người ta muốn chìm sâu vào: “Ngoan, há miệng ra nào.”
Quả nhiên là bị thương rất nghiêm trọng. Tối hôm qua lúc Cảnh Văn xử lý Tưởng Văn Húc hơi thất thần, hôm nay nhìn kỹ càng kinh ngạc. Trong khoang miệng có mười mấy vết thương rách ra trắng bệch, vết cắn nơi lưỡi rất sâu, còn hằn rõ dấu răng. Đây là muốn cắn lưỡi tự sát ư?
“Em xuống tay với mình ác độc quá.” Tưởng Văn Húc cau mày, nhẹ nhàng bôi thuốc cho Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư cảm nhận mùi thuốc kỳ quái trong miệng mình, lòng cũng nếm được vị đắng kia. Cậu nghĩ —
Tưởng Văn Húc, anh ra tay với em còn ác hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.