Chương 38
Vô Nghi Ninh Tử
08/08/2020
Sau hôm đó cách thức sinh hoạt của Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc thay đổi rất nhiều. Thật ra Tưởng Văn Húc cũng biết bản thân mình quá đáng, do đó hắn ôm tâm tư áy náy bồi thường muốn thân mật chăm sóc Hạ Tri Thư hơn. Nhưng cậu lại lạnh nhạt chưa từng thấy, sau khi lưỡi bị thương thì càng không muốn nói chuyện, bài xích nụ hôn và cái ôm của Tưởng Văn Húc, cuối cùng ồn ào đến mức nhất định phải ngủ ở phòng khách.
“Rốt cuộc thì em muốn làm gì?” Tưởng Văn Húc nhìn Hạ Tri Thư đang thu dọn đồ đạc định ngủ ở phòng khách, đen mặt.
Hạ Tri Thư không nói lời nào, động tác vẫn không dừng.
“Mấy hôm nay em đã không nói chuyện với anh! Anh đã gọi điện hỏi Cảnh Văn, chú ấy bảo không sao hết rồi. Mỗi ngày em buồn bực suy nghĩ cái gì thì nói cho anh chứ, đừng có dằn vặt anh mãi như vậy!” Tưởng Văn Húc càng nói càng cảm thấy oan ức, giật tạp dề ném xẻng xào thức ăn xuống: “Giữa hai thằng đàn ông cần gì phải nhiều phiền phức thế, em cứ liên tục kỳ quặc với anh, còn chiến tranh lạnh mãi, sao tuổi càng lớn càng như đàn bà vậy hả?”
Hạ Tri Thư sững sờ một lúc, mất rất lâu mới tỉnh táo lại. Cậu hơi không tin được những gì mà mình nghe thấy.
Việc chịu thế yếu trong tình yêu, nhẫn nhịn càng ngày càng trầm mặc, tổn thương càng lúc càng yếu ớt, không chỉ có phụ nữ thôi đâu.
” Tưởng Văn Húc, có phải anh cho rằng rời xa anh thì tôi sẽ không sống nổi đúng không?” Đã lâu rồi Hạ Tri Thư không mở miệng, giọng nói vừa thô vừa khàn, mà từng chữ đều đẫm máu và nước mắt.
Tưởng Văn Húc cũng không nổi nóng nữa, hắn lau tay đi xới cơm, ngữ khí đã biến thành ngoan ngoãn lấy lòng: “Không có không có. Tri Thư nhà ta thế nào cũng một đời suôn sẻ sống lâu trăm tuổi.” Vốn hắn chỉ muốn Hạ Tri Thư nói với mình mấy câu, nói gì cũng được, chửi rủa cũng không sao, miễn là có thể để hắn cảm nhận được mình vẫn còn có sự an lòng của cậu.
Hạ Tri Thư tức đến hai mắt đỏ quạch, lần thứ nhất trở nên thô bạo mất khống chế: “Tôi đ*t mẹ anh Tưởng Văn Húc! Anh cho là tôi đang làm nũng, đang trêu anh à? Anh cho rằng tôi chịu lạnh nhạt và oan ức nên mới mong sự quan tâm của anh ư? Anh thật sự cho rằng tôi không rời khỏi anh được, không phải chỉ mười bốn năm thôi ư? Không phải chỉ mười bốn năm sao?!!”
Hạ Tri Thư đột nhiên bùng nổ khiến Tưởng Văn Húc ngẩn ngơ, hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng cảm thấy việc này phát triển thành như vậy khiến hắn không hiểu ra làm sao cả.
Hạ Tri Thư bị đè nén quá lâu, một khi đã phát tiết tâm tình là không thu lại được. Cậu đập vỡ hai cái lọ sứ cắm hoa mai trong phòng khách, mảnh sứ vụn và cánh hoa tán loạn đầy đất. Cậu không vơ được đồ gì nữa bèn đi vào bếp, mãi đến tận khi cậu giật lấy cái bát trong tay Tưởng Văn Húc ném xuống đất, hắn mới phản ứng lại được.
” Hạ Tri Thư! Được rồi, đừng nghịch nữa, đừng ồn ào nữa được không? Ngoan, đừng ồn ào nữa mà…” Tưởng Văn Húc vững vàng ôm chặt lấy thân thể Hạ Tri Thư, trong nháy mắt đó hắn thật sự sợ Hạ Tri Thư sẽ hầm hầm chạy đến cầm dao thái.
Hạ Tri Thư dùng sức giãy dụa cũng không tránh được, cậu tức giận cắn cánh tay Tưởng Văn Húc. Hắn bị đau, buông lỏng tay theo phản xạ.
Hạ Tri Thư xoay người lại cho hắn một bạt tai vang dội: “Anh cút cho tôi!”
Tưởng Văn Húc theo bản năng muốn tát muốn đạp một cái, nhưng lập tức phản ứng lại kịp, hắn nào dám, cũng đâu nỡ lòng động thủ với Hạ Tri Thư nữa?
Người đàn ông cao to mím chặt môi cúi đầu, giống như chó nhà có tang, cụp đuôi muốn vào phòng ngủ tìm một góc không ai phát hiện.
Nhưng Hạ Tri Thư ghét đến mức không muốn nhịn chút nào nữa, sợ thanh thế không đủ lại đập vỡ một cái bát, chỉ ra cửa: “Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Sau đó Tưởng Văn Húc bị đuổi đi.
Hạ Tri Thư mệt mỏi ngồi dưới đất, trong lúc lơ đãng tay cậu bị mấy mảnh sứ vụn cắt thành mấy vệt máu.
Cậu thất thần nghĩ, mình đúng là có tiền đồ thật, chuyện cười đã vô số lần nghĩ tới hoá ra đã thành sự thật. Cậu ném bát xô bàn với người đàn ông kia, hung tợn quát hắn cút khỏi nhà.
Hạ Tri Thư cười ha ha. Cười xong liền đứng dậy, cậu còn phải tự thu dọn những thứ lộn xộn đầy đất này.
Kỳ thực những mảnh vỡ khắp phòng này chẳng khác gì cậu cả, rơi xuống đất xoảng một tiếng là doạ người nhất, sau đó cũng chả còn ý nghĩa gì, quét dọn sạch sẽ, ngày mai có thể có một lọ hoa mới để đúng vị trí cũ trên bàn.
Hạ Tri Thư dùng tay nhặt mảnh sứ vỡ, có bị cắt vào tay cũng không đau. Thật ra sau khi người ta chết lặng rồi thì có bị gì cũng không tạo ra bao nhiêu thương tổn nữa. Cậu thất thần nghĩ, theo cái tính của Tưởng Văn Húc thì không biết bao lâu nữa mới về nhà, cứ để hắn tự sinh tự diệt cũng có thể.
Với cái tính cố chấp này của Tưởng Văn Húc, nếu như có tình nhân dám làm như vậy với hắn, phỏng chừng biện pháp trừng trị ác độc nào hắn cũng có thể nghĩ ra. Nhưng nếu là Hạ Tri Thư thì không sao, thật ra lúc trước Hạ Tri Thư có ồn ào thế nào đi nữa cũng được, dù sao hắn cũng sẽ đè người xuống giường nửa trêu nửa bắt nạt một trận. Cuối cùng lại dỗ ngọt, người bên ngoài chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, em ngoan nhé, sau này anh sẽ bên em nhiều hơn. Nhưng lần này Tưởng Văn Húc không làm như vậy.
Hoặc là nói, mấy ngày nay Hạ Tri Thư đã doạ Tưởng Văn Húc sợ rồi.
Tối đó Hạ Tri Thư ở một mình, cậu cũng phát hiện thật ra ở một mình càng tốt hơn, càng dễ dàng hơn.
Tưởng Văn Húc lại không thư thái như vậy, hắn say khướt ở quán bar. Ông chủ quán bar không có hai năm giao tình với hắn, dĩ nhiên sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Tuý.
Nên sáng sớm lúc Tưởng Văn Húc đau đầu hoa mắt tỉnh lại đã nhìn thấy Thẩm Tuý trần truồng nằm trong ngực mình ngủ say, giống như là chuyện đương nhiên phải thế.
Tưởng Văn Húc rất phiền chán mà đẩy người ra, xưa nay ngoại trừ Hạ Tri Thư hắn chưa từng ôm ai ngủ qua đêm. Thẩm Tuý gần như tỉnh lại trong nháy mắt.
Tưởng Văn Húc là người vô cùng chú trọng đến hiệu suất, bèn nhanh chóng đưa ra lời chia tay.
“Cậu đến chi nhánh công ty làm giám đốc đi, đừng ở cạnh tôi nữa. Nhà và xe để cho cậu, rảnh thì đi bảo thư ký Tống viết chi phiếu. Cậu ta hiểu rõ, sẽ không ghi thiếu cho cậu đâu.” Ngữ khí bình thản không chập chờn, không lãng phí chút tình cảm dư thừa nào cả.
Thẩm Tuý đứng bật dậy, vết đỏ ám muội trên người dường như còn chứng mình nhu tình mật ý ân ái đương nồng của đêm qua. Cậu ta chỉ muốn oà khóc: “Em bị sao? Em có chỗ nào không tốt thì anh cứ nói đi, em sẽ sửa hết mà!”
Tưởng Văn Húc mặt lạnh mặc quần áo, tối hôm qua hắn bị đuổi ra khỏi nhà rồi lên giường một đêm với bồ nhí, trong lòng rất buồn bực, còn có chút cảm giác tự ghét bỏ chính bản thân mình.
“Nói chuyện với anh đấy! Em có chỗ nào không tốt chứ! Em còn chưa đủ nghe lời sao? Em mười ngày nửa tháng không được gặp anh cũng không hề oán giận, anh không thích động vật nên đến con chó đã nuôi mười năm từ nhỏ em cũng vứt đi, em cũng không phải vì tiền nên mới ở bên anh, em…”
“Được rồi.” Tưởng Văn Húc cau mày, hắn không hề có kiên nhẫn với tình nhân: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.”
“Anh không cần em nữa thì cũng phải có nguyên nhân chứ.” Thẩm Tuý tái mặt nghiến chặt răng.
Tưởng Văn Húc đang đeo đồng hồ chuẩn bị đi, nghe vậy bước chân hơi dừng một chút, cười lạnh nói: “Bỏ tình nhân còn phải cần nguyên nhân, cậu thật sự cho là mình đang yêu đương với tôi ư?”
Cậu trai xinh đẹp trên giường đột nhiên bật khóc, nghẹn ngào nói một câu: “Anh lừa em! Rõ ràng là có nguyên nhân! Tối qua anh còn ôm em gọi Hạ Tri Thư cả đêm đấy!”
“Rốt cuộc thì em muốn làm gì?” Tưởng Văn Húc nhìn Hạ Tri Thư đang thu dọn đồ đạc định ngủ ở phòng khách, đen mặt.
Hạ Tri Thư không nói lời nào, động tác vẫn không dừng.
“Mấy hôm nay em đã không nói chuyện với anh! Anh đã gọi điện hỏi Cảnh Văn, chú ấy bảo không sao hết rồi. Mỗi ngày em buồn bực suy nghĩ cái gì thì nói cho anh chứ, đừng có dằn vặt anh mãi như vậy!” Tưởng Văn Húc càng nói càng cảm thấy oan ức, giật tạp dề ném xẻng xào thức ăn xuống: “Giữa hai thằng đàn ông cần gì phải nhiều phiền phức thế, em cứ liên tục kỳ quặc với anh, còn chiến tranh lạnh mãi, sao tuổi càng lớn càng như đàn bà vậy hả?”
Hạ Tri Thư sững sờ một lúc, mất rất lâu mới tỉnh táo lại. Cậu hơi không tin được những gì mà mình nghe thấy.
Việc chịu thế yếu trong tình yêu, nhẫn nhịn càng ngày càng trầm mặc, tổn thương càng lúc càng yếu ớt, không chỉ có phụ nữ thôi đâu.
” Tưởng Văn Húc, có phải anh cho rằng rời xa anh thì tôi sẽ không sống nổi đúng không?” Đã lâu rồi Hạ Tri Thư không mở miệng, giọng nói vừa thô vừa khàn, mà từng chữ đều đẫm máu và nước mắt.
Tưởng Văn Húc cũng không nổi nóng nữa, hắn lau tay đi xới cơm, ngữ khí đã biến thành ngoan ngoãn lấy lòng: “Không có không có. Tri Thư nhà ta thế nào cũng một đời suôn sẻ sống lâu trăm tuổi.” Vốn hắn chỉ muốn Hạ Tri Thư nói với mình mấy câu, nói gì cũng được, chửi rủa cũng không sao, miễn là có thể để hắn cảm nhận được mình vẫn còn có sự an lòng của cậu.
Hạ Tri Thư tức đến hai mắt đỏ quạch, lần thứ nhất trở nên thô bạo mất khống chế: “Tôi đ*t mẹ anh Tưởng Văn Húc! Anh cho là tôi đang làm nũng, đang trêu anh à? Anh cho rằng tôi chịu lạnh nhạt và oan ức nên mới mong sự quan tâm của anh ư? Anh thật sự cho rằng tôi không rời khỏi anh được, không phải chỉ mười bốn năm thôi ư? Không phải chỉ mười bốn năm sao?!!”
Hạ Tri Thư đột nhiên bùng nổ khiến Tưởng Văn Húc ngẩn ngơ, hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng cảm thấy việc này phát triển thành như vậy khiến hắn không hiểu ra làm sao cả.
Hạ Tri Thư bị đè nén quá lâu, một khi đã phát tiết tâm tình là không thu lại được. Cậu đập vỡ hai cái lọ sứ cắm hoa mai trong phòng khách, mảnh sứ vụn và cánh hoa tán loạn đầy đất. Cậu không vơ được đồ gì nữa bèn đi vào bếp, mãi đến tận khi cậu giật lấy cái bát trong tay Tưởng Văn Húc ném xuống đất, hắn mới phản ứng lại được.
” Hạ Tri Thư! Được rồi, đừng nghịch nữa, đừng ồn ào nữa được không? Ngoan, đừng ồn ào nữa mà…” Tưởng Văn Húc vững vàng ôm chặt lấy thân thể Hạ Tri Thư, trong nháy mắt đó hắn thật sự sợ Hạ Tri Thư sẽ hầm hầm chạy đến cầm dao thái.
Hạ Tri Thư dùng sức giãy dụa cũng không tránh được, cậu tức giận cắn cánh tay Tưởng Văn Húc. Hắn bị đau, buông lỏng tay theo phản xạ.
Hạ Tri Thư xoay người lại cho hắn một bạt tai vang dội: “Anh cút cho tôi!”
Tưởng Văn Húc theo bản năng muốn tát muốn đạp một cái, nhưng lập tức phản ứng lại kịp, hắn nào dám, cũng đâu nỡ lòng động thủ với Hạ Tri Thư nữa?
Người đàn ông cao to mím chặt môi cúi đầu, giống như chó nhà có tang, cụp đuôi muốn vào phòng ngủ tìm một góc không ai phát hiện.
Nhưng Hạ Tri Thư ghét đến mức không muốn nhịn chút nào nữa, sợ thanh thế không đủ lại đập vỡ một cái bát, chỉ ra cửa: “Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Sau đó Tưởng Văn Húc bị đuổi đi.
Hạ Tri Thư mệt mỏi ngồi dưới đất, trong lúc lơ đãng tay cậu bị mấy mảnh sứ vụn cắt thành mấy vệt máu.
Cậu thất thần nghĩ, mình đúng là có tiền đồ thật, chuyện cười đã vô số lần nghĩ tới hoá ra đã thành sự thật. Cậu ném bát xô bàn với người đàn ông kia, hung tợn quát hắn cút khỏi nhà.
Hạ Tri Thư cười ha ha. Cười xong liền đứng dậy, cậu còn phải tự thu dọn những thứ lộn xộn đầy đất này.
Kỳ thực những mảnh vỡ khắp phòng này chẳng khác gì cậu cả, rơi xuống đất xoảng một tiếng là doạ người nhất, sau đó cũng chả còn ý nghĩa gì, quét dọn sạch sẽ, ngày mai có thể có một lọ hoa mới để đúng vị trí cũ trên bàn.
Hạ Tri Thư dùng tay nhặt mảnh sứ vỡ, có bị cắt vào tay cũng không đau. Thật ra sau khi người ta chết lặng rồi thì có bị gì cũng không tạo ra bao nhiêu thương tổn nữa. Cậu thất thần nghĩ, theo cái tính của Tưởng Văn Húc thì không biết bao lâu nữa mới về nhà, cứ để hắn tự sinh tự diệt cũng có thể.
Với cái tính cố chấp này của Tưởng Văn Húc, nếu như có tình nhân dám làm như vậy với hắn, phỏng chừng biện pháp trừng trị ác độc nào hắn cũng có thể nghĩ ra. Nhưng nếu là Hạ Tri Thư thì không sao, thật ra lúc trước Hạ Tri Thư có ồn ào thế nào đi nữa cũng được, dù sao hắn cũng sẽ đè người xuống giường nửa trêu nửa bắt nạt một trận. Cuối cùng lại dỗ ngọt, người bên ngoài chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, em ngoan nhé, sau này anh sẽ bên em nhiều hơn. Nhưng lần này Tưởng Văn Húc không làm như vậy.
Hoặc là nói, mấy ngày nay Hạ Tri Thư đã doạ Tưởng Văn Húc sợ rồi.
Tối đó Hạ Tri Thư ở một mình, cậu cũng phát hiện thật ra ở một mình càng tốt hơn, càng dễ dàng hơn.
Tưởng Văn Húc lại không thư thái như vậy, hắn say khướt ở quán bar. Ông chủ quán bar không có hai năm giao tình với hắn, dĩ nhiên sẽ gọi điện thoại cho Thẩm Tuý.
Nên sáng sớm lúc Tưởng Văn Húc đau đầu hoa mắt tỉnh lại đã nhìn thấy Thẩm Tuý trần truồng nằm trong ngực mình ngủ say, giống như là chuyện đương nhiên phải thế.
Tưởng Văn Húc rất phiền chán mà đẩy người ra, xưa nay ngoại trừ Hạ Tri Thư hắn chưa từng ôm ai ngủ qua đêm. Thẩm Tuý gần như tỉnh lại trong nháy mắt.
Tưởng Văn Húc là người vô cùng chú trọng đến hiệu suất, bèn nhanh chóng đưa ra lời chia tay.
“Cậu đến chi nhánh công ty làm giám đốc đi, đừng ở cạnh tôi nữa. Nhà và xe để cho cậu, rảnh thì đi bảo thư ký Tống viết chi phiếu. Cậu ta hiểu rõ, sẽ không ghi thiếu cho cậu đâu.” Ngữ khí bình thản không chập chờn, không lãng phí chút tình cảm dư thừa nào cả.
Thẩm Tuý đứng bật dậy, vết đỏ ám muội trên người dường như còn chứng mình nhu tình mật ý ân ái đương nồng của đêm qua. Cậu ta chỉ muốn oà khóc: “Em bị sao? Em có chỗ nào không tốt thì anh cứ nói đi, em sẽ sửa hết mà!”
Tưởng Văn Húc mặt lạnh mặc quần áo, tối hôm qua hắn bị đuổi ra khỏi nhà rồi lên giường một đêm với bồ nhí, trong lòng rất buồn bực, còn có chút cảm giác tự ghét bỏ chính bản thân mình.
“Nói chuyện với anh đấy! Em có chỗ nào không tốt chứ! Em còn chưa đủ nghe lời sao? Em mười ngày nửa tháng không được gặp anh cũng không hề oán giận, anh không thích động vật nên đến con chó đã nuôi mười năm từ nhỏ em cũng vứt đi, em cũng không phải vì tiền nên mới ở bên anh, em…”
“Được rồi.” Tưởng Văn Húc cau mày, hắn không hề có kiên nhẫn với tình nhân: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.”
“Anh không cần em nữa thì cũng phải có nguyên nhân chứ.” Thẩm Tuý tái mặt nghiến chặt răng.
Tưởng Văn Húc đang đeo đồng hồ chuẩn bị đi, nghe vậy bước chân hơi dừng một chút, cười lạnh nói: “Bỏ tình nhân còn phải cần nguyên nhân, cậu thật sự cho là mình đang yêu đương với tôi ư?”
Cậu trai xinh đẹp trên giường đột nhiên bật khóc, nghẹn ngào nói một câu: “Anh lừa em! Rõ ràng là có nguyên nhân! Tối qua anh còn ôm em gọi Hạ Tri Thư cả đêm đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.