Mười Năm

Quyển 1 - Chương 5: Bầu cử

Tân Tiểu Thuyết

17/01/2017

“Tề Tề, đi đi !” Lâm Văn lại một lần nữa lay lay Tiếu Tề Tề, “Bầu cử hội sinh viên năm thứ nhất nhé, nghe nói có rất nhiều trai đẹp.” Lâm Văn cúi xuống dựng Tiếu Tề Tề đang ngủ như chết dậy, nói nhỏ bên tai một câu, “Nghe nói Ngu ngốc cũng muốn tranh cử chức chủ tịch Hội sinh viên, thật là cơ hội tốt đấy”

Tiếu Tề Tề vừa nghe thấy hai chữ “Ngu ngc” quả nhiên mở mắt, trong lòng tính nhanh, ngu ngốc = Hạ Tuyên = háo sắc = nòng nọc, tính đi tính lại vẫn chỉ là kẻ thù mà thôi, không hiểu sao Tiếu Tề Tề thấy tỉnh ngủ hẳn, ngồi dậy, hùng dũng nhảy xuống giường, thay quần áo, vẫy tay “Đi!” Lại quay đầu nói: “Mà Hứa Thuần và Mẹ kế đâu?”

“Hứ! Đi trước chiếm chỗ rồi.” Lâm Văn cười một cách khinh thường “Bà ngã trông giống như con lợn, chỉ biết ngủ suốt ngày thôi” Tiếu Tề Tề nghe Lâm Văn nói móc, chỉ cười hăng hắc.

Chuyện Hứa Thuần đã lan truyền khắp trường, một đám trai trẻ theo đuổi cô ấy, ầm ỹ la hét nói lời “Yêu”, thậm chí còn có kẻ giống như người ngoài hành tinh chạy tới trước mặt là Lý Dược! Mà người bị thảm hại nhất cũng chính là hắn. Không ai biết Hứa Thuần dùng phương pháp gì làm cho Lý Dược đang theo đuổi lại im hơi lặng tiếng, mọi người chỉ nhìn thấy, mỗi khi Lý Dược gặp thấy mấy cô cùng phòng với Hứa Thuần thì đều ngẩng cao đầu không buồn liếc mắt. Trải qua được một năm nhưng chuyện Hứa Thuần theo đuổi bạn cùng phòng với Lý Dược – anh chàng đẹp trai Hạ Tuyên lại vẫn oanh oanh liệt liệt. Một người là công chúa xinh đẹp như hoa, một người là hoàng tử anh tuấn, ôn nhu như nước, một người theo, một người lại chỉ cười, từ chối một cách hiền lành. Hạ Tuyên nói, chỉ có thể là bạn, không thể vượt qua ranh giới này. Vì thế Hứa Thuần khóc mất ba buổi tối, Cá Hoa Vàng cổ vũ ba buổi tối, Lâm Văn châm chọc ba buổi tối, Tiếu Tề Tề là khách sáo ba buổi tối. Từ đó, Hứa Thuần càng thêm có động lực, trong suốt bốn năm chỉ tập trung mỗi một việc là theo đuổi Hạ Tuyên!

Bầu cử Hội sinh viên giống như một nồi cháo hổ lốn, Tiếu Tề Tề ngáp to, thật vất vả mới kiếm được chỗ, ngồi cạnh với Lâm Văn, điều làm cho Tiếu Tề Tề hứng thú chính là những lời lẽ tranh cử lưu loát, hùng hồn giống như làm chính trị, Tiếu Tề Tề rất muốn cười nhưng không dám cười lớn tiếng, chỉ biết dùng sức cấu vào cái đùi mềm mại như bông của Lâm Văn để cúi gằm xuống. Lâm Văn bị cô sỗ sàng mãi cũng quen nhưng không chịu nổi móng tay Tề Tề không ngừng công kích. Thấy “kẻ thù” ngu ngốc lên đài, hai mắt Lâm Văn như phun hỏa, thầm nghĩ làm sao kéo được gương mặt tươi cười kia xuống, bất ngờ đùi bị đâm một cái thật đau, nhịn không được nhảy dựng lên, mắng: ” Tiếu Tề Tề, điên hả? Đừng giống như tên ngớ ngẩn trên đài kia, điên cuồng điên dại” Lời Lâm Văn làm cho cả phòng im lặng, Lâm Văn che miệng lại, hoảng sợ nhìn xung quanh xem hậu quả do chính mình gây ra. Ôi, tên Ngớ ngẩn kia vẫn đang trên đài? Chỉ một mình hắn, khuôn mặt anh tuấn, phong độ làm cho vô số nữ sinh si mê.

“Ngớ ngẩn?” Cuối cùng cũng có người lặp lại, sau đó bắt đầu có tiếng cười điên cuồng từ đối thủ cạnh tranh, tiếng xôn xao, tiếng chửi bậy, thật là náo nhiệt. Tiếu Tề Tề so vai, kéo Lâm Văn cúi xuống, lại cúi, bị một đôi chân dài ngăn lại, đổi hướng, vẫn bị chặn lại, lại đổi, lại đổi! Lâm Văn cuối cùng đứng thẳng dậy khóc to “Không phải tôi, là Tiếu Tề Tề bảo tôi nói!” Lâm trận bán đứng bạn bè, Lâm Văn nhắm mắt lại đẩy đẩy Tiếu Tề Tề. Tiếu Tề Tề cười ngượng nghịu “A, ôi? Thời tiết thật đẹp, ôi, bộ quần áo này thật đẹp!”

“Tiếu Tề Tề? Hóa ra cô là Tiếu Tề Tề!” Hạ Tuyên cười ôn nhu như trước nhưng dưới đáy mắt tràn ngập lửa giận, Tiếu Tề Tề cảm thấy lưng nóng lên từng đợt, ôi chao, người này trông ôn nhu như thế chẳng lẽ mắt có khả năng phóng hỏa? Vậy thì đốt tên trứng thối Lâm Văn phía sau thành tro đi!

“Hừ!” Hạ Tuyên thản nhiên hừ một tiếng từ lỗ mũi, xoay người cao ngạo rời đi, không nói thêm câu nào.

Lâm Văn từ sau lưng Tiếu Tề Tề lộ ra nửa đầu, “Cứ thế mà đi? Không đánh chúng mình cái nào?”

“Hazz, người ta là quân tử! đâu tiểu nhân giống như bà!” Tiếu Tề Tề xoay tay lại cấu lên cánh tay mềm mại của Lâm Văn “Con muỗi nhỏ, cũng biết vu oan nhé?”

“A!” Lâm Văn hét thảm thiết làm cho mọi người ghé mắt nhìn.

“Chính là cô ta, cô ta vừa nói Hạ Tuyên là kẻ ngớ ngẩn!” Tiếng la hét căm phẫn từ những cô gái háo sắc “Hừ, đánh cô ta đi!”

Lâm Văn chạy, sau lại phát hiện Tiếu Tề Tề đã chạy không còn bóng dáng, vì thế lại một lần nữa gào to lên “Tôi tên là Tiếu Tề Tề!”



Từ đó về sau, xung quanh đại học A có một truyền thuyết đẹp đẽ. Một người con gái tên là Tiếu Tề Tề ngay tại lễ tranh cử chủ tịch hội sinh viên đã mắng to bạn học Hạ Tuyên – khóm cỏ thơm nổi tiếng ôn nhu thoát trần, tiêu sái, hấp dẫn bao cô gái si mê là kẻ “ngớ ngẩn”. Từ đó về sau, nó trở thành biệt hiệu của Hạ Tuyên, nổi tiếng đại học A không ai địch nổi.

Tiếu Tề Tề và Lâm Văn chạy hổn hển về ký túc xá, đối diện, sau đó nằm trên giường cười ha ha. Ôi, thật kích thích!

Cửa phòng kêu “loảng xoảng” bị đẩy ra thật mạnh. Mỹ nữ Hứa Thuần với vẻ mặt tức giận đi vào, cái mồm thối của Lâm Văn lại mở ra “Oa! Con cua thật to, hơn nữa lại là con cua đang nhảy trong chảo nóng.”

Hứa Thuần vốn đầy bụng tức giận, nhìn người trong lòng mình bị mắng “ngớ ngẩn” trước mặt nhiều người như vậy, dù tốt tính cũng không nhịn được. Kẻ gây họa còn nằm kia nói móc, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi xẹt qua một tia cười lạnh, “Lâm Văn, đồ trẻ con có gan làm không có gan nhận!”

“Tôi làm sao dám làm không dám nhận ?” Lâm Văn cãi lại, “Dọa, tôi đã nói Hạ Tuyên là kẻ ngớ ngẩn thì làm sao? Hắn cũng không phải bạn trai bà, bà trưng cái mặt mẹ kế cho ai xem?”

Hứa Thuần giận quá hóa cười “Lâm Văn, không phải bà thích Hạ Tuyên đi? Bằng không sao để ý hắn như vậy?” Câu này làm cho Lâm Văn ngồi xuống giường “Thiết! Hạ Tuyên là đồ ngu ngốc, ai thèm! Cả ngày trưng ra cái khuôn mặt giả tạo chỉ có bà – Hứa Thuần mới thèm thôi!”

Hứa Thuần đi đến trước bàn mình, cầm lược chậm rãi chải lên mái tóc dài như thác nước “Ôi, thật đáng thương tiếc! Tôi hiểu nhất loại tâm tính của tiểu cô nương này, bởi vì để ý cho nên liều mạng nói bậy, thâm tâm thực ra muốn người ta thêm vài phần kính trọng mình mà thôi. Thật là ngây ngô không lớn nổi!”

Câu nói đả kích Lâm Văn Hứa Thuần lại làm cho tim Tiếu Tề Tề không ngừng thon thót, bởi vì để ý cho nên đả kích, không phải nói chính mình đi? Ngớ ngẩn là tên do mình phát minh ra mà! Lại cả nòng nọc nữa, ôi, thật đáng giận, mình là một cô gái ngây thơ sao lại có thể nghĩ đến cái xấu xa như vậy? Mềm, lạnh lạnh, đen đen, còn run lên run xuống! Tiếu Tề Tề hú lên quái dị, che kín mặt.

Hứa Thuần và Lâm Văn đang cãi nhau nhất thời ngừng hẳn, kỳ quái nhìn về phía Tiếu Tề Tề, Tiếu Tề Tề cười khổ, “… Các bà tiếp tục!”

Lâm Văn vừa nghe thấy thế lại bổ nhào vào lòng Tiếu Tề Tề “Tề Tề, Hứa Thuần oan uổng tôi! Cô ấy bất bình thay cho Hạ Tuyên vũ nhục sự trong sạch của tôi .”

Tiếu Tề Tề dũng cảm đập vào tay Lâm Văn “Đừng sợ, Thỏ bạch muội muội. Tôi dẫn bà đi ăn chim bìm bịp, cam đoan mọi phiền não sẽ bay xa.”

“Vì sao là chim bìm bịp?”



“… Bởi vì, bởi vì chim bìm bịp là mẹ của nòng nọc!” Một lúc sau Tiếu Tề Tề mới rặn ra một câu.

Tin tức trong trường so với đài mồm còn nhanh hơn, dọc theo đường đi, Tiếu Tề Tề và Lâm Văn giống như trộm, không dám nghe những lời bàn tán khắp nơi, đại đa số là những lời bất bình, phẫn hận, à, bởi vì người đi trên đường chủ yếu là các nữ sinh mà nữ sinh là quân chủ lực trong đội ngủ buôn chuyện.

Trong đó, có một tin làm cho Tiếu Tề Tề đứng thẳng lưng sau nửa ngày cúi “… Nghe nói Tiếu Tề Tề ở phòng 402 nhà 8, Hạ Tuyên ở phòng 607 nhà 7, cửa sổ thẳng nhau. Hai phòng này muốn kết nghĩa nhưng Hạ Tuyên sống chết cũng không đồng ý. Tôi biết rõ vì có một đồng hương cùng phòng với Hạ Tuyên, nói là Hạ Tuyên lúc đó về phòng quả thực rất giận..”

“Bạn chỉ nói điêu, tính Hạ Tuyên tốt như vậy, ôn nhu như vậy làm sao có thể phát giận ?”



Tiếu Tề Tề cắn răng, nắm tay, đồ ngu ngốc chết tiệt! Kết nghĩa, tiểu thư ta mới không muốn liên quan tới ngươi đâu! Lâm Văn vẫn hốt hoảng, không biết suy nghĩ cái gì. Tiếu Tề Tề niết niết cánh tay mềm mại của cô nàng “Này, phòng của ngu ngốc muốn kết nghĩa với phòng mình, sao tôi lại không biết?”

Lâm Văn bị Tiếu Tề Tề véo mạnh liền nheo đôi mắt to: “Ô ô, Tề Tề, đừng cấu, tớ nát cả ruột cả gan ra.”

“Vì sao?” Tiếu Tề Tề cổ quái nhìn khuôn mặt tròn xoe “Không phải bị Hứa đại mỹ nữ giận đến nỗi không ăn được cơm chứ?”

“Tôi nghĩ… Tôi chắc là thích Hạ Tuyên .”

Tiếu Tề Tề lảo đảo, may mắn là kịp ôm một cây ngô đồng bên cạnh. Thế giới này chắc điên thật rồi. Lâm Văn mới mười sáu tuổi, cứng đầu cứng cổ, nhoáng cái lại thích Ngu ngốc! Người qua đường ai cũng nhìn cô gái đang ôm cây cười không ngừng. Lâm Văn dùng sức kéo tay Tiếu Tề Tề, mãi không kéo được.

Một đám thanh niên mặc quần áo đá bóng đi tới, từ xa có thể nghe thấy tiếng hip-hop đầy sức sống .”Oa, Tiếu Tề Tề, sao bạn lại ôm cây?” Lý Dược đi tới tò mò nhìn mười ngón tay trắng như tuyết đang gắt gao ôm thân cây tróc vỏ loang lổ. Lâm Văn pha trò, “mát mẻ!”

Tiếu Tề Tề liếc mắt một cái đã thấy Ngu ngốc đang đứng giữa đám người, cười trong suốt, buông tay, đá một cái, ra vẻ thoải mái “Mát mẻ!” Kéo Lâm Văn vênh váo tự đắc rời đi, để lại những con mắt kinh ngạc.

Tình yêu của Lâm Văn vĩnh viễn sẽ không vượt qua kỳ hạn một tuần, đây là chân lý Tiếu Tề Tề đã tổng kết. Lâm Văn “Yêu” Hạ Tuyên một tuần, sau đó hứng trí bừng bừng đi du lịch cũng với một anh chàng mới kết bạn có má lúm đồng tiền, sau khi trở về tuyên bố có người yêu. Tốc độ nhanh đến nỗi mẹ kế Cá hoa vàng lại muốn khóc nhưng người mất mát nhất phải là Tiếu Tề Tề, từ nay về sau chỉ một thân một mình, không còn tiểu bạch thỏ theo sau nữa, ai, một người thật cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook