Quyển 1 - Chương 10: Bí mật
Tân Tiểu Thuyết
17/01/2017
Buổi tối quay trở lại ký túc xá, Tiếu Tề Tề ghé vào giường Lâm Văn thở hồng hộc, mặc cho Lâm Văn bôi nước hoa, miệng kêu ầm ĩ.
Lâm Văn bôi xong, véo một cái thật mạnh vào lưng cô, đột nhiên hạ giọng nói “Tiếu Tề Tề, bà có biết khi một người càng cố gắng la to là biểu hiện của sự chột dạ?.”
Tiếu Tề Tề giật mình, mạnh mồm “Không biết!”
“À, không biết! Vậy giờ chắc đã biết đi?” Lâm Văn cười gian manh, “Tiếu Tề Tề, buổi chiều hôm nay đi đâu?”
“Không… Không đi đâu cả. Tôi ngủ ở bãi cỏ gần hồ, tỉnh lại thì trời đã tối, trên người giờ mới đầy muỗi đốt thế này.”
“A! Vậy hả? một người?”
“Ừ…chỉ một người.” Tiếu Tề Tề tính dù chết cũng không thừa nhận, nếu Hứa Thuần biết chuyện này chắc sẽ khóc chết thôi, Cá hoa vàng mà biết sẽ lột da cô, bản thân mình đã trót thề độc, để ý đến ai cũng được trừ Hạ Tuyên .
Lâm Văn giơ chân lên bắt chéo, ra vẻ suy nghĩ sâu xa “Thật đáng tiếc, buổi chiều tôi cùng Tô Đồng đi dạo bên hồ, bà có biết tôi thấy ai không?”
“Ai?” Tiếu Tề Tề nuốt một ngụm nước bọt, tim nhảy thình thịch.
“Hạ Tuyên!” Đôi mắt to của Lâm Văn híp lại, bộ dạng đáng yêu như trăng rằm “Ôi, có một tin quan trọng nhé, hắn ta đang nắm tay một cô gái mặc váy kẻ ca rô! Tiếu Tề Tề, bà nói xem nếu tôi đem tin này bán ra liệu có người nào mua không nhỉ?”
Tiếu Tề Tề vùng phắt lên, vội che miệng Lâm Văn lại, hung tợn trợn mắt cho đến khi đôi mắt to như trăng rằm lộ ra dáng vẻ con chó nhỏ đang ủy khuất mới chịu buông tay.
Lâm Văn thở hổn hển, “Tiếu Tề Tề, bà thật tồi, con thỏ không ăn cỏ gần hang, bà còn không cho phép tôi nói!”
“Không phải, không phải như vậy.” Tiếu Tề Tề vội vã lắc đầu, tỏ vẻ oan uổng “Thật mà, cái gì cũng không có!”
Lâm Văn cười to, đôi mắt cong lên, ôm cổ Tiếu Tề Tề hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt đang phiếm hồng. “Tiếu Tề Tề, bà biết tôi thích nhất cái gì không? Thỏ ăn cỏ gần hang. Bà tranh đi, nỗ lực lên, phát điên lên, cướp mối tình đầu của tôi về tay bà, còn hơn hắn rơi vào tay mỹ nữ giả tạo kia nha!” Nói xong, hai mắt Lâm Văn lại bắt đầu tỏa sáng, không ngừng lay lay hai bả vai của Tiếu Tề Tề “Bà cứ yên tâm, tôi tuyệt đối giữ bí mật cho bà, hơn nữa tuyệt đối miễn phí dạy cho bà mấy tuyệt chiêu yêu đương.”
Tiếu Tề Tề hạ khóe miệng, cười khổ, có liên quan gì đến nhau đâu?
Một lát sau, Cá hoa vàng và Hứa Thuần về phòng, sắc mặt tối tăm. Tiếu Tề Tề trừng mắt, liếc nhìn Lâm Văn một cái, Lâm Văn thể hiện bộ dáng cục cưng đáng yêu như trước, cười tủm tỉm giống như con cá nhỏ đang tìm ăn, trưng ra vẻ mặt không tim không phổi. Tiếu Tề Tề lúc này mới yên tâm lau mồ hôi sau gáy, gặp quỷ đi! Mình làm sao khẩn trương hệt như tên trộm thế này? Phi, sao lại so sánh kiểu này?
Ngày hôm sau, Tiếu Tề Tề nằm ở trên giường đấu tranh tư tưởng xem nên đi hay không? Hứa Thuần và Cá Hoa Vàng vừa nghe được nội gián, canh giữ ở phòng học nào đó chờ Hạ Tuyên đại giá, cách mạng gắn bó, thật là bạn tốt của nhau. Lâm Văn cũng không thấy bóng dáng đâu, trong phòng chỉ có mỗi mình Tiếu Tề Tề đang nằm ngay đơ.
Điện thoại vang, Tiếu Tề Tề lăn một phát đứng lên, do dự, đắn đo, nghe hay không?
“Alo?” Tiếu Tề Tề nghe điện thoại, hạ giọng giống như kẻ xấu.
Hạ Tuyên ở phía đầu bên kia cười khẽ lên một tiếng”Ngủ?”
“À, ừ!” Tiếu Tề Tề lầu bà lầu bầu, cũng không nói câu nào
“Đồ heo lười, đừng ngủ, đi ôn thi nào, nhanh ra đây.”
Da đầu Tiếu Tề Tề run lên, sao nghe giống phong cách của Tô Đồng thế nhỉ? Hay là cô nghe nhầm?
Tiếu Tề Tề ôm một chồng sách vở mới cứng đi xuyên qua trường học, chỉ sợ gặp người quen, vỗ ngực than thầm, thật may quá! Chỉ cần qua đường là an toàn.
“Ôi” Gió Bắc? Tiếu Tề Tề cảm thấy thân mình ngã oạch ra, lăn một vòng, đầu choáng váng, mông hạ xuống đất, xoa mông, nhếch miệng, trước mắt chợt xuất hiện một khuôn mặt phóng to “Này, cô có sao không?” Người đó nghiêng người lộ rõ huy hiệu trường đại học K in trên áo phông. Tiếu Tề Tề giận giữ “Đồ đầu heo? Tự nhiên bị ông đâm vào?” Cô vuốt mông, cố gắng đứng lên, trợn mắt nhìn khuôn mặt đang cười làm lành phía đối diện “Điên khùng sao mà để tóc dài như thế? Đóng giả Quách Phú Thành thứ hai à?” Tiếu Tề Tề thử động đậy chân, thấy không có vấn đề gì, đáng hận là tên này rất ra vẻ tự cho mình là tuấn tú, tự dưng lại để kiểu đầu rất phong cách, ở trên đường ra vẻ đua xe. Nếu bình thường, có lẽ Tiếu Tề Tề sẽ ngắm nhìn mà huýt sáo chứ không phải có tâm trạng như vậy. Cô không buồn nhìn nhiều, xoay người khập khiễng đi tiếp về phía trước.
Trần Viễn Hưng ngạc nhiên nhìn nữ sinh kia xoay người dời đi, lắc đầu liên tục. Nữ sinh viên đại học A thật chán, chính mình qua đường không nhìn xe, trách mình? Mà không phải, trách mình để tóc dài? Trần Viễn Hưng phẩy phấy mái tóc dài đã muốn che khuất ánh mắt, rồ ga phóng đi.
Tiếu Tề Tề đi về phía hàng cây phong, nhìn thấy Hạ Tuyên đang ngồi trên xe đạp ngẩng đầu nhìn lên tán lá phong xanh biếc, im lặng tựa như một bức tranh sơn thủy, chỉ cần phác họa bời vài nét bút đơn giản mà lại có chút ý tứ. Tim Tiếu Tề Tề chợt đập nhanh, rất đẹp mắt, thảo nào lại có nhiều người phát điên lên vì hắn.
Hạ Tuyên không quay đầu, vỗ vỗ lên yên xe “Đừng ngẩn người , đi thôi!”
Tiếu Tề Tề để sách vở lên phía giỏ xe, nhảy lên yên “Làm sao anh biết tôi đã tới?”
Hạ Tuyên chân nhấn bàn đạp, xe bắt đầu chuyển bánh “Thử đoán xem, đoán trúng sẽ mời em ăn.”
“Hừ, tôi không phải trẻ con, sẽ không ăn đường.”
“Ha ha.” Hạ Tuyên cười nhẹ, “Sao lâu thế?”
“Trên đường đi gặp phải một anh chàng đẹp trai, trao đổi vài câu” Tiếu Tề Tề trả lời lắt léo, trừng mắt nhìn kỹ sau lưng Hạ Tuyên, không thấy có chút gì khác thường, chán nản.
“Chúng ta tới chỗ ngày hôm qua học bài được không?”
“Được!” Tiếu Tề Tề thấy có chút ủ rũ, trả lời mềm nhũn. Xe đạp đi từ từ trên đường nhỏ ven hồ, gió ấm áp mang theo hương vị tươi mát của hơi nước, thấm vào tim phổi, tâm tình như gió nhẹ, mang theo chút xao động, giống như hạt nảy mầm, chậm rãi nở ra. Tiếu Tề Tề thấy tâm trạng khá hơn, vụng trộm dựa đầu vào sau lưng Hạ Tuyên, rất thoải mái. Một cái xóc nảy lên, đầu Tiếu Tề Tề văng ra, chút nữa thì ngã ra ngoài, tự nhiên thấy tỉnh táo hẳn.
“Nắm chắc vào lưng anh” Tiếng nói Hạ Tuyên nhẹ như gió thoảng, tràn đầy dụ hoặc, Tiếu Tề Tê nhu thuận như con mèo nhỏ, thu hồi móng vuốt, đưa tay ra bám vào tấm lưng chắc chắn, đầu tựa vào, phảng phất như thấy thật thỏa mãn, chuyện gì trọng yếu cũng chỉ như thế này, tim chậm rãi như bị cái gì đó nhẹ nhàng len vào, luẩn quẩn không ra.
Tiếu Tề Tề tựa lên thân cây, học môn xác suất thống kê, giống như đọc sách trời. Thở dài, lại thở dài, thấy Hạ Tuyên lật trang thật nhanh, bộ dạng đọc sách của anh trông trầm tư lại càng hấp dẫn. Đã là năm thứ hai đại học, khuôn mặt anh càng mê người, có thêm nét thâm trầm, hiện tại lại thêm nét u buồn tự nhiên. Thật là mê người và có phong cách.
“Không đọc sách, nhìn anh làm gì?” Hạ Tuyên không buồn ngẩng đầu tiếp tục lật sách.
“Hơ!” Tiếu Tề Tề vụng trộm lè lưỡi, nhìn trộm lại bị anh phát hiện, trực tiếp bỏ sách vở xuống, ôm chân nhìn kỹ Hạ Tuyên, “Anh lật sách nhanh như vậy liệu có nhớ không?” Nghe nói ba tháng nay anh không đi học mà.
“Giở một lần là có thể đủ đáp ứng cuộc thi.” Hạ Tuyên bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn Tiếu Tề Tề, “Không đọc? Thở dài?”
“Đúng vậy! Tôi không đi học, làm sao mà hiểu?” Tiếu Tề Tề gãi đầu, ghét nhất thầy giáo dạy môn xác suất thống kê, xấu xí, chẳng có chút thông cảm gì cả.
“Đi học sao lại viết mấy thứ này?” Hạ Tuyên giống như phù thủy, lấy ra một trang giấy kẹp trong quyển sách.
Tiếu Tề Tề nhìn Hạ Tuyên tựa như phù thủy, dò hỏi “Có gì hay ho? Tự dưng lại lấy ra tờ giấy trong sách làm gì?”
“Ừ!” Ra dấu cho Tiếu Tề Tề tới gần, Tiếu Tề Tề cầm sách vội chạy qua, nhìn cẩn thận, ơ, chữ rất quen nha, rồng bay phượng múa lại cực tiêu sái, vò đầu “Oa, chữ người này thật giống chữ tôi nha?”
Hạ Tuyên giơ bàn tay thon dài gõ lên đầu Tiếu Tề Tề “Nhìn lại xem trên đó viết cái gì!”
Tiếu Tề Tề cúi đầu đọc “Luận tính xấu của XX.” Tiếu Tề Tề giơ khóe miệng, “Tôi, tôi… sao nó lại ở chỗ anh?”
“Là khoa em viết bài chúc mừng ngày Quốc tế Lao động!”
Tiếu Tề Tề hoảng sợ, hai mắt mở to “Ô ô, làm sao có thể, ai hại tôi! Chắc chắn có người nói xấu, tôi từ nhỏ đến giờ là một người rất yêu Đảng và Nhân dân, trung thành ủng hộ đoàn viên thanh niên, tại sao lại có kẻ không có chút giác ngộ, chút nhân tính nào dám viết loại đại nghịch bất đạo này?” Tiếu Tề Tề còn muốn cãi chày cãi cối đã thấy Hạ Tuyên ngả người ra thân cây, vừa cười vừa như không cười nhìn mình, nhụt chí “Tôi thừa nhận đó là chữ của tôi, nhưng thật sự không phải do tôi viết, tôi…tôi quên rồi.” Tức giận nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ không ra cô đã viết nó vào lúc nào?
Hạ Tuyên tức giận, đập đập cô “Em thật quá hồ đồ, nếu không phải anh ở ban xã luận phát hiện ra nó, chỉ sợ lúc này em đang đứng ở văn phòng hiệu trưởng đi?”
Tiếu Tề Tề cảm kích vội gật đầu, nắm lấy tay Hạ Tuyên, tự nhiên nghiêng đầu lên bả vai anh. “Ô ô, Hạ Tuyên, tôi yêu anh chết thôi, anh thật là tốt!”
Tay Hạ Tuyên run lên, chỉ một thoáng sắc mặt biến đổi liên tục “Tiếu Tề Tề, em biết em đang nói cái gì không?”
Tiếu Tề Tề mỗi khi kích động đầu như ngập nước, đặc biệt mỗi khi cô cùng một chỗ với Hạ Tuyên, đầu như thiếu không khí, ví dụ như lúc này, cô chỉ biết gật đầu giống như con tôm “Biết biết, tôi biết anh là thiên hạ đệ nhất người tốt.”
Lung tung nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, ném nó xuống nước cho tới khi không thấy, cô vỗ vỗ ngực, may mắn, thanh danh đời này của cô chút nữa thì bị hủy! Tiếu Tề Tề cắn răng, quỷ nào thiếu đạo đức như thế lại hại cô? Đem chứng cứ viết loạn linh tinh của mình giao cho ban xã luận của trường học? Ôi, còn nữa, trời ạ, cô vừa nói cái gì nhỉ? Coi Hạ Tuyên là Lâm Văn? Bắt tay, yêu thương nhung nhớ, nói “Yêu anh chết mất”? A, Tiếu Tề Tề lại vô cùng hối hận và tự trách bản thân.
Tiếu Tề Tề vò sách, lại vò sách, Hạ Tuyên nhìn biểu hiện lúc thì cười gian giảo, lúc thì phẫn hận, lúc thì hối hận của cô không khỏi lắc đầu, mình thì kích động phát điên mà cô dường như đã quên mình vừa nói cái gì.
“Có cừu oán gì với sách?”
Tiếu Tề Tề gật đầu, rất trịnh trọng nói: “Có cừu oán, tôi không hiểu gì cả”.
Hạ Tuyên kinh ngạc, cô sao nhanh trấn tĩnh như thế?”Anh giảng cho em nhé.”
“Anh? Không phải ba tháng nay anh không đi học sao? Mà anh học cùng năm với tôi nha.” Tiếu Tề Tề nhìn Hạ Tuyên như nhìn một con quái vật.
“Biết cái gì gọi là ngớ ngẩn không? Nước ta hàng năm đều bồi dưỡng vài nhân tài đặc biệt, bọn họ chỉ bị chướng ngại ở bộ phận thần kinh nào đó nhưng bộ phận khác lại là thiên tài! Không tin, bạn đi hỏi, Hạ Tuyên Viện thống kê! Đó là một thiên tài mắc bệnh ngớ ngẩn đấy, mấy vạn con số, hắn ta chỉ liếc một cái là có thể đưa ra một loạt các báo cáo thống kê.” Hạ Tuyên vừa giở sách vừa nói một cách bình thản.
“A?” Tiếu Tề Tề che mặt, lui lại về phía sau mấy bước”Anh, anh, anh?”
“Ha ha, Tiếu Tề Tề, không biết lúc em nói câu này mặt có đỏ hay không?” Hạ Tuyên cười thật thoải mái, Tiếu Tề Tề nhìn qua kẽ tay, thấy anh nằm thoải mái trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, trông vui vẻ hơn bình thường, lại có thêm chút chân thành, thân thiết.
“Hứa Thuần nói với anh?” Tiếu Tề Tề ngập ngừng, chờ Hạ Tuyên cười xong mới ngượng ngùng hỏi. Hứa Thuần, nghĩ đến Hứa Thuần, tim Tiếu Tề Tề bỗng nhiên đập trật một nhịp, nếu cô ấy biết cô và Hạ Tuyên đang ở cùng một chỗ thì sao nhỉ? Nếu như cô ấy và Hạ Tuyên ở cùng nhau thì có như thế này không? Anh có cười ôn nhu như vậy không?
“Dù sao làm người không nên làm chuyện xấu, nếu không cuối cùng vẫn bị người biết.” Hạ Tuyên hếch mặt “Tiếu Tề Tề, kỳ thực em rất đáng giận, có biết không?”
Tiếu Tề Tề như bị người nắm lấy tóc, vội gật đầu liên tục “Tôi thật đáng giận, cho nên từ nay về sau tôi quyết không nói xấu anh, lại càng không đi một mình với anh.”
Hạ Tuyên kinh ngạc, “Cái gì? Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?”
Tiếu Tề Tề trịnh trọng gật đầu, “Thật chứ. Anh cũng biết Hứa Thuần thích anh, Tiếu Tề Tề tôi là người coi trọng nghĩa khí, tuy rằng ở cùng một chỗ với anh thật vui vẻ nhưng tôi không thể làm chuyện có lỗi với cô ấy. Cô ấy thật sự ..yêu anh. Anh có thể tốt với cô ấy một chút được không? Mỗi lần thấy cô ấy khóc tôi đều thấy đau lòng.”
Đôi mắt Hạ Tuyên tối sầm, khôi phục dáng vẻ lễ phép xa cách ngày trước “Cám ơn bạn nhắc nhở, tôi đã biết.”
Tiếu Tề Tề cảm thấy tim như bị dao cắt nhưng vẫn cắn chặt đôi môi mình, nuốt sự hối hận vào bụng.
Cứ như vậy, chỗ ngồi nơi ngọn đồi đối diện với bờ hồ trở thành bí mật của Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên. Cũng như chuyện nòng nọc và cá chạch trên bờ cát đêm nào, giống như ánh sáng thanh lãnh của ánh trăng rớt xuống, là kỷ niệm đẹp mỗi khi nhớ lại của hai người.
Lâm Văn bôi xong, véo một cái thật mạnh vào lưng cô, đột nhiên hạ giọng nói “Tiếu Tề Tề, bà có biết khi một người càng cố gắng la to là biểu hiện của sự chột dạ?.”
Tiếu Tề Tề giật mình, mạnh mồm “Không biết!”
“À, không biết! Vậy giờ chắc đã biết đi?” Lâm Văn cười gian manh, “Tiếu Tề Tề, buổi chiều hôm nay đi đâu?”
“Không… Không đi đâu cả. Tôi ngủ ở bãi cỏ gần hồ, tỉnh lại thì trời đã tối, trên người giờ mới đầy muỗi đốt thế này.”
“A! Vậy hả? một người?”
“Ừ…chỉ một người.” Tiếu Tề Tề tính dù chết cũng không thừa nhận, nếu Hứa Thuần biết chuyện này chắc sẽ khóc chết thôi, Cá hoa vàng mà biết sẽ lột da cô, bản thân mình đã trót thề độc, để ý đến ai cũng được trừ Hạ Tuyên .
Lâm Văn giơ chân lên bắt chéo, ra vẻ suy nghĩ sâu xa “Thật đáng tiếc, buổi chiều tôi cùng Tô Đồng đi dạo bên hồ, bà có biết tôi thấy ai không?”
“Ai?” Tiếu Tề Tề nuốt một ngụm nước bọt, tim nhảy thình thịch.
“Hạ Tuyên!” Đôi mắt to của Lâm Văn híp lại, bộ dạng đáng yêu như trăng rằm “Ôi, có một tin quan trọng nhé, hắn ta đang nắm tay một cô gái mặc váy kẻ ca rô! Tiếu Tề Tề, bà nói xem nếu tôi đem tin này bán ra liệu có người nào mua không nhỉ?”
Tiếu Tề Tề vùng phắt lên, vội che miệng Lâm Văn lại, hung tợn trợn mắt cho đến khi đôi mắt to như trăng rằm lộ ra dáng vẻ con chó nhỏ đang ủy khuất mới chịu buông tay.
Lâm Văn thở hổn hển, “Tiếu Tề Tề, bà thật tồi, con thỏ không ăn cỏ gần hang, bà còn không cho phép tôi nói!”
“Không phải, không phải như vậy.” Tiếu Tề Tề vội vã lắc đầu, tỏ vẻ oan uổng “Thật mà, cái gì cũng không có!”
Lâm Văn cười to, đôi mắt cong lên, ôm cổ Tiếu Tề Tề hôn một cái thật mạnh lên khuôn mặt đang phiếm hồng. “Tiếu Tề Tề, bà biết tôi thích nhất cái gì không? Thỏ ăn cỏ gần hang. Bà tranh đi, nỗ lực lên, phát điên lên, cướp mối tình đầu của tôi về tay bà, còn hơn hắn rơi vào tay mỹ nữ giả tạo kia nha!” Nói xong, hai mắt Lâm Văn lại bắt đầu tỏa sáng, không ngừng lay lay hai bả vai của Tiếu Tề Tề “Bà cứ yên tâm, tôi tuyệt đối giữ bí mật cho bà, hơn nữa tuyệt đối miễn phí dạy cho bà mấy tuyệt chiêu yêu đương.”
Tiếu Tề Tề hạ khóe miệng, cười khổ, có liên quan gì đến nhau đâu?
Một lát sau, Cá hoa vàng và Hứa Thuần về phòng, sắc mặt tối tăm. Tiếu Tề Tề trừng mắt, liếc nhìn Lâm Văn một cái, Lâm Văn thể hiện bộ dáng cục cưng đáng yêu như trước, cười tủm tỉm giống như con cá nhỏ đang tìm ăn, trưng ra vẻ mặt không tim không phổi. Tiếu Tề Tề lúc này mới yên tâm lau mồ hôi sau gáy, gặp quỷ đi! Mình làm sao khẩn trương hệt như tên trộm thế này? Phi, sao lại so sánh kiểu này?
Ngày hôm sau, Tiếu Tề Tề nằm ở trên giường đấu tranh tư tưởng xem nên đi hay không? Hứa Thuần và Cá Hoa Vàng vừa nghe được nội gián, canh giữ ở phòng học nào đó chờ Hạ Tuyên đại giá, cách mạng gắn bó, thật là bạn tốt của nhau. Lâm Văn cũng không thấy bóng dáng đâu, trong phòng chỉ có mỗi mình Tiếu Tề Tề đang nằm ngay đơ.
Điện thoại vang, Tiếu Tề Tề lăn một phát đứng lên, do dự, đắn đo, nghe hay không?
“Alo?” Tiếu Tề Tề nghe điện thoại, hạ giọng giống như kẻ xấu.
Hạ Tuyên ở phía đầu bên kia cười khẽ lên một tiếng”Ngủ?”
“À, ừ!” Tiếu Tề Tề lầu bà lầu bầu, cũng không nói câu nào
“Đồ heo lười, đừng ngủ, đi ôn thi nào, nhanh ra đây.”
Da đầu Tiếu Tề Tề run lên, sao nghe giống phong cách của Tô Đồng thế nhỉ? Hay là cô nghe nhầm?
Tiếu Tề Tề ôm một chồng sách vở mới cứng đi xuyên qua trường học, chỉ sợ gặp người quen, vỗ ngực than thầm, thật may quá! Chỉ cần qua đường là an toàn.
“Ôi” Gió Bắc? Tiếu Tề Tề cảm thấy thân mình ngã oạch ra, lăn một vòng, đầu choáng váng, mông hạ xuống đất, xoa mông, nhếch miệng, trước mắt chợt xuất hiện một khuôn mặt phóng to “Này, cô có sao không?” Người đó nghiêng người lộ rõ huy hiệu trường đại học K in trên áo phông. Tiếu Tề Tề giận giữ “Đồ đầu heo? Tự nhiên bị ông đâm vào?” Cô vuốt mông, cố gắng đứng lên, trợn mắt nhìn khuôn mặt đang cười làm lành phía đối diện “Điên khùng sao mà để tóc dài như thế? Đóng giả Quách Phú Thành thứ hai à?” Tiếu Tề Tề thử động đậy chân, thấy không có vấn đề gì, đáng hận là tên này rất ra vẻ tự cho mình là tuấn tú, tự dưng lại để kiểu đầu rất phong cách, ở trên đường ra vẻ đua xe. Nếu bình thường, có lẽ Tiếu Tề Tề sẽ ngắm nhìn mà huýt sáo chứ không phải có tâm trạng như vậy. Cô không buồn nhìn nhiều, xoay người khập khiễng đi tiếp về phía trước.
Trần Viễn Hưng ngạc nhiên nhìn nữ sinh kia xoay người dời đi, lắc đầu liên tục. Nữ sinh viên đại học A thật chán, chính mình qua đường không nhìn xe, trách mình? Mà không phải, trách mình để tóc dài? Trần Viễn Hưng phẩy phấy mái tóc dài đã muốn che khuất ánh mắt, rồ ga phóng đi.
Tiếu Tề Tề đi về phía hàng cây phong, nhìn thấy Hạ Tuyên đang ngồi trên xe đạp ngẩng đầu nhìn lên tán lá phong xanh biếc, im lặng tựa như một bức tranh sơn thủy, chỉ cần phác họa bời vài nét bút đơn giản mà lại có chút ý tứ. Tim Tiếu Tề Tề chợt đập nhanh, rất đẹp mắt, thảo nào lại có nhiều người phát điên lên vì hắn.
Hạ Tuyên không quay đầu, vỗ vỗ lên yên xe “Đừng ngẩn người , đi thôi!”
Tiếu Tề Tề để sách vở lên phía giỏ xe, nhảy lên yên “Làm sao anh biết tôi đã tới?”
Hạ Tuyên chân nhấn bàn đạp, xe bắt đầu chuyển bánh “Thử đoán xem, đoán trúng sẽ mời em ăn.”
“Hừ, tôi không phải trẻ con, sẽ không ăn đường.”
“Ha ha.” Hạ Tuyên cười nhẹ, “Sao lâu thế?”
“Trên đường đi gặp phải một anh chàng đẹp trai, trao đổi vài câu” Tiếu Tề Tề trả lời lắt léo, trừng mắt nhìn kỹ sau lưng Hạ Tuyên, không thấy có chút gì khác thường, chán nản.
“Chúng ta tới chỗ ngày hôm qua học bài được không?”
“Được!” Tiếu Tề Tề thấy có chút ủ rũ, trả lời mềm nhũn. Xe đạp đi từ từ trên đường nhỏ ven hồ, gió ấm áp mang theo hương vị tươi mát của hơi nước, thấm vào tim phổi, tâm tình như gió nhẹ, mang theo chút xao động, giống như hạt nảy mầm, chậm rãi nở ra. Tiếu Tề Tề thấy tâm trạng khá hơn, vụng trộm dựa đầu vào sau lưng Hạ Tuyên, rất thoải mái. Một cái xóc nảy lên, đầu Tiếu Tề Tề văng ra, chút nữa thì ngã ra ngoài, tự nhiên thấy tỉnh táo hẳn.
“Nắm chắc vào lưng anh” Tiếng nói Hạ Tuyên nhẹ như gió thoảng, tràn đầy dụ hoặc, Tiếu Tề Tê nhu thuận như con mèo nhỏ, thu hồi móng vuốt, đưa tay ra bám vào tấm lưng chắc chắn, đầu tựa vào, phảng phất như thấy thật thỏa mãn, chuyện gì trọng yếu cũng chỉ như thế này, tim chậm rãi như bị cái gì đó nhẹ nhàng len vào, luẩn quẩn không ra.
Tiếu Tề Tề tựa lên thân cây, học môn xác suất thống kê, giống như đọc sách trời. Thở dài, lại thở dài, thấy Hạ Tuyên lật trang thật nhanh, bộ dạng đọc sách của anh trông trầm tư lại càng hấp dẫn. Đã là năm thứ hai đại học, khuôn mặt anh càng mê người, có thêm nét thâm trầm, hiện tại lại thêm nét u buồn tự nhiên. Thật là mê người và có phong cách.
“Không đọc sách, nhìn anh làm gì?” Hạ Tuyên không buồn ngẩng đầu tiếp tục lật sách.
“Hơ!” Tiếu Tề Tề vụng trộm lè lưỡi, nhìn trộm lại bị anh phát hiện, trực tiếp bỏ sách vở xuống, ôm chân nhìn kỹ Hạ Tuyên, “Anh lật sách nhanh như vậy liệu có nhớ không?” Nghe nói ba tháng nay anh không đi học mà.
“Giở một lần là có thể đủ đáp ứng cuộc thi.” Hạ Tuyên bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn Tiếu Tề Tề, “Không đọc? Thở dài?”
“Đúng vậy! Tôi không đi học, làm sao mà hiểu?” Tiếu Tề Tề gãi đầu, ghét nhất thầy giáo dạy môn xác suất thống kê, xấu xí, chẳng có chút thông cảm gì cả.
“Đi học sao lại viết mấy thứ này?” Hạ Tuyên giống như phù thủy, lấy ra một trang giấy kẹp trong quyển sách.
Tiếu Tề Tề nhìn Hạ Tuyên tựa như phù thủy, dò hỏi “Có gì hay ho? Tự dưng lại lấy ra tờ giấy trong sách làm gì?”
“Ừ!” Ra dấu cho Tiếu Tề Tề tới gần, Tiếu Tề Tề cầm sách vội chạy qua, nhìn cẩn thận, ơ, chữ rất quen nha, rồng bay phượng múa lại cực tiêu sái, vò đầu “Oa, chữ người này thật giống chữ tôi nha?”
Hạ Tuyên giơ bàn tay thon dài gõ lên đầu Tiếu Tề Tề “Nhìn lại xem trên đó viết cái gì!”
Tiếu Tề Tề cúi đầu đọc “Luận tính xấu của XX.” Tiếu Tề Tề giơ khóe miệng, “Tôi, tôi… sao nó lại ở chỗ anh?”
“Là khoa em viết bài chúc mừng ngày Quốc tế Lao động!”
Tiếu Tề Tề hoảng sợ, hai mắt mở to “Ô ô, làm sao có thể, ai hại tôi! Chắc chắn có người nói xấu, tôi từ nhỏ đến giờ là một người rất yêu Đảng và Nhân dân, trung thành ủng hộ đoàn viên thanh niên, tại sao lại có kẻ không có chút giác ngộ, chút nhân tính nào dám viết loại đại nghịch bất đạo này?” Tiếu Tề Tề còn muốn cãi chày cãi cối đã thấy Hạ Tuyên ngả người ra thân cây, vừa cười vừa như không cười nhìn mình, nhụt chí “Tôi thừa nhận đó là chữ của tôi, nhưng thật sự không phải do tôi viết, tôi…tôi quên rồi.” Tức giận nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ không ra cô đã viết nó vào lúc nào?
Hạ Tuyên tức giận, đập đập cô “Em thật quá hồ đồ, nếu không phải anh ở ban xã luận phát hiện ra nó, chỉ sợ lúc này em đang đứng ở văn phòng hiệu trưởng đi?”
Tiếu Tề Tề cảm kích vội gật đầu, nắm lấy tay Hạ Tuyên, tự nhiên nghiêng đầu lên bả vai anh. “Ô ô, Hạ Tuyên, tôi yêu anh chết thôi, anh thật là tốt!”
Tay Hạ Tuyên run lên, chỉ một thoáng sắc mặt biến đổi liên tục “Tiếu Tề Tề, em biết em đang nói cái gì không?”
Tiếu Tề Tề mỗi khi kích động đầu như ngập nước, đặc biệt mỗi khi cô cùng một chỗ với Hạ Tuyên, đầu như thiếu không khí, ví dụ như lúc này, cô chỉ biết gật đầu giống như con tôm “Biết biết, tôi biết anh là thiên hạ đệ nhất người tốt.”
Lung tung nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, ném nó xuống nước cho tới khi không thấy, cô vỗ vỗ ngực, may mắn, thanh danh đời này của cô chút nữa thì bị hủy! Tiếu Tề Tề cắn răng, quỷ nào thiếu đạo đức như thế lại hại cô? Đem chứng cứ viết loạn linh tinh của mình giao cho ban xã luận của trường học? Ôi, còn nữa, trời ạ, cô vừa nói cái gì nhỉ? Coi Hạ Tuyên là Lâm Văn? Bắt tay, yêu thương nhung nhớ, nói “Yêu anh chết mất”? A, Tiếu Tề Tề lại vô cùng hối hận và tự trách bản thân.
Tiếu Tề Tề vò sách, lại vò sách, Hạ Tuyên nhìn biểu hiện lúc thì cười gian giảo, lúc thì phẫn hận, lúc thì hối hận của cô không khỏi lắc đầu, mình thì kích động phát điên mà cô dường như đã quên mình vừa nói cái gì.
“Có cừu oán gì với sách?”
Tiếu Tề Tề gật đầu, rất trịnh trọng nói: “Có cừu oán, tôi không hiểu gì cả”.
Hạ Tuyên kinh ngạc, cô sao nhanh trấn tĩnh như thế?”Anh giảng cho em nhé.”
“Anh? Không phải ba tháng nay anh không đi học sao? Mà anh học cùng năm với tôi nha.” Tiếu Tề Tề nhìn Hạ Tuyên như nhìn một con quái vật.
“Biết cái gì gọi là ngớ ngẩn không? Nước ta hàng năm đều bồi dưỡng vài nhân tài đặc biệt, bọn họ chỉ bị chướng ngại ở bộ phận thần kinh nào đó nhưng bộ phận khác lại là thiên tài! Không tin, bạn đi hỏi, Hạ Tuyên Viện thống kê! Đó là một thiên tài mắc bệnh ngớ ngẩn đấy, mấy vạn con số, hắn ta chỉ liếc một cái là có thể đưa ra một loạt các báo cáo thống kê.” Hạ Tuyên vừa giở sách vừa nói một cách bình thản.
“A?” Tiếu Tề Tề che mặt, lui lại về phía sau mấy bước”Anh, anh, anh?”
“Ha ha, Tiếu Tề Tề, không biết lúc em nói câu này mặt có đỏ hay không?” Hạ Tuyên cười thật thoải mái, Tiếu Tề Tề nhìn qua kẽ tay, thấy anh nằm thoải mái trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên, trông vui vẻ hơn bình thường, lại có thêm chút chân thành, thân thiết.
“Hứa Thuần nói với anh?” Tiếu Tề Tề ngập ngừng, chờ Hạ Tuyên cười xong mới ngượng ngùng hỏi. Hứa Thuần, nghĩ đến Hứa Thuần, tim Tiếu Tề Tề bỗng nhiên đập trật một nhịp, nếu cô ấy biết cô và Hạ Tuyên đang ở cùng một chỗ thì sao nhỉ? Nếu như cô ấy và Hạ Tuyên ở cùng nhau thì có như thế này không? Anh có cười ôn nhu như vậy không?
“Dù sao làm người không nên làm chuyện xấu, nếu không cuối cùng vẫn bị người biết.” Hạ Tuyên hếch mặt “Tiếu Tề Tề, kỳ thực em rất đáng giận, có biết không?”
Tiếu Tề Tề như bị người nắm lấy tóc, vội gật đầu liên tục “Tôi thật đáng giận, cho nên từ nay về sau tôi quyết không nói xấu anh, lại càng không đi một mình với anh.”
Hạ Tuyên kinh ngạc, “Cái gì? Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau?”
Tiếu Tề Tề trịnh trọng gật đầu, “Thật chứ. Anh cũng biết Hứa Thuần thích anh, Tiếu Tề Tề tôi là người coi trọng nghĩa khí, tuy rằng ở cùng một chỗ với anh thật vui vẻ nhưng tôi không thể làm chuyện có lỗi với cô ấy. Cô ấy thật sự ..yêu anh. Anh có thể tốt với cô ấy một chút được không? Mỗi lần thấy cô ấy khóc tôi đều thấy đau lòng.”
Đôi mắt Hạ Tuyên tối sầm, khôi phục dáng vẻ lễ phép xa cách ngày trước “Cám ơn bạn nhắc nhở, tôi đã biết.”
Tiếu Tề Tề cảm thấy tim như bị dao cắt nhưng vẫn cắn chặt đôi môi mình, nuốt sự hối hận vào bụng.
Cứ như vậy, chỗ ngồi nơi ngọn đồi đối diện với bờ hồ trở thành bí mật của Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên. Cũng như chuyện nòng nọc và cá chạch trên bờ cát đêm nào, giống như ánh sáng thanh lãnh của ánh trăng rớt xuống, là kỷ niệm đẹp mỗi khi nhớ lại của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.