Quyển 1 - Chương 9: Theo dõi
Tân Tiểu Thuyết
17/01/2017
“Vì sao lại là tôi?” Tiếu Tề Tề giật mình, cô rất, rất không muốn gặp Hạ Tuyên, thấy anh, tự nhiên cả người đều không thoải mái!
Cá hoa vàng đẩy đẩy Tiếu Tề Tề, “Tôi cùng Hứa Thuần phải gội đầu, tắm rửa, quét tước vệ sinh, bà chạy nhanh đi thư viện hoặc phòng học tìm xem Hạ Tuyên ngồi ở đâu, sau đó báo tin cho Hứa Thuần, một lát sau cô ấy sẽ lên.” Hai năm trôi qua, Cá Hoa vàng vẫn nhiệt tình như vậy.
Tiếu Tề Tề mặt nhăn nhó, nhận mệnh ôm một chồng sách vở, dù sao cũng là thi cuối kỳ, coi như tìm chỗ để tự ôn vậy.
“Tề Tề!” Hứa Thuần đột nhiên gọi cô lại.
Tiếu Tề Tề dừng lại, lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt Hứa Thuần có chút lạ lẫm quái dị “Người đẹp, phát hiện ra chồng đẹp trai có phải không? Sao lại nhìn như thế, người ta vẫn là…trai tân!” Tiếu Tề Tề cười nhếch miệng.
“Không phải, Tề Tề, chính là hôm nay thấy bạn thật xinh đẹp, tự nhiên lại mặc váy.” Ánh sáng trong mắt Hứa Thuần làm cho Tiếu Tề Tề chẳng chút đắc ý, chỉ thấy đau đầu.”Đúng rồi, bao lâu rồi bạn chưa gặp Hạ Tuyên?”
“Bao lâu?” Tiếu Tề Tề gãi gãi đầu, hỏi Cá hoa vàng, “Cá hoa vàng, bao lâu rồi”
Hứa Thuần cười đánh Tiếu Tề Tề, “Tớ chỉ thuận miệng hỏi vì sợ bạn không nhớ anh ấy thôi, nhanh đi đi!”
Tiếu Tề Tề cười hì hì đi ra khỏi ký túc xá, trời thật nắng, biết thế mang theo ô. Tiếu Tề Tề giơ cao sách vở lên đầu che nắng, hệt như con chuột túi, chỉ kiếm chỗ đi vào những chỗ râm.
Hạ Tuyên đi phía sau Tiếu Tề Tề, nhìn cô mặc cái váy liền kẻ ca rô, chân đi đôi giày vải bạt, đôi bắp chân thon dài dưới ánh mặt trời nhìn trắng bóng, động tác vẫn không đổi, vừa đi đường vừa nhảy. Đã lâu rồi không nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của cô? Hai tháng, ba tháng? Hạ Tuyên thở dài, anh rời trường học cũng gần ba tháng, lúc về đã gần giữa hè.
Tiếu Tề Tề vừa nhảy vừa thì thào lẩm bẩm “Đồ ngu ngốc chết tiệt, tán gái tôi còn phải giúp anh, đã về sao không trực tiếp gọi lấy một cuộc điện thoại: Alo, anh đang ở chỗ tự học nào đó, người đẹp XX mau tới thăm nào!” Nói xong Tiếu Tề Tề không nhịn được liền cười rộ lên, ôi chao, anh ta có phải gấu mèo đâu mà phải đi thăm. Đúng rồi, anh ta cuối cùng đi đâu không biết? Nghe nói rời trường học mất mấy thắng, thảo nào Hứa Thuần lần này lại coi trọng như vậy, ngay cả mình cũng phát động nhờ đi tìm Hạ Tuyên, xem ra mấy tháng không gặp như cách N thu đây!” Đồ Ngu ngốc chệt tiệt, anh ta thật ra ở tòa nhà nào đây?” Tiếu Tề Tề giơ vở ra, ngửa đầu nhìn xung quanh, mấy tòa xung quanh đều có phòng tự học, chẳng lẽ tòa nào mình cũng phải tìm từng tầng?
“Ơi, ở tòa nhà 2, phòng 803.” Có người ở phía sau nhẹ nhàng nói.
“A? Thật sao, cám ơn!” Tiếu Tề Tề bị mặt trời phơi nắng nên đầu óc thành ngớ ngẩn, lúc sau mới nhảy dựng lên “Không đúng, anh là ai, làm sao biết tôi tìm ai?” Quay đầu, thấy ngay một thân hình thon dài ở phía sau lưng, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như trước, chỉ có điều còn có thêm chút u buồn, bình thản làm cho khuôn mặt vốn nhu hòa có thêm vài phần kiên nghị, sắc mặt cũng có vài phần tái nhợt. Tiếu Tề Tề ngửa đầu, hí mắt nhìn chàng trai đang cười tủm tỉm trước mặt, khó khăn nuốt nước bọt, đáng chết, không có việc gì sao lại đẹp như vậy, còn thêm tội cười, cười chết đi “Cười ngu ngốc!” Tiếu Tề Tề lại thối miệng, nói xong cũng thấy hơi ngượng ngùng liền nhìn xuống mũi chân, chân Hạ Tuyên đang đi đôi giày thể thao màu trắng, hình như phía gót còn có một đường thêu trần bằng chỉ trắng. Trong lòng Tiếu Tề Tề giật mình, cô nhớ rõ khi ông cô mất, mẹ cô cũng đánh dấu một đường chỉ màu trắng lên đôi giày thể thao của mình.”Anh…” Tiếu Tề Tề ngẩng đầu vụng trộm đánh giá vẻ mặt Hạ Tuyên “Anh không sao chứ?”
Hạ Tuyên nhìn thấy đáy mắt Tiếu Tề Tề có chút áy náy, không khỏi cười, nhẹ giọng nói: “Không sao, đi thôi, sợ cô phơi nắng, lát nữa làn da lại đau.”
Tiếu Tề Tề lần này cực ngoan ngoãn, dù sao mọi người đều nói, ưu tiên kẻ thương tâm, cô có thể cảm giác nụ cười của Hạ Tuyên đầy chua xót và đau lòng, vội trả lời đi theo Hạ Tuyên về phía tòa nhà 2, đây là tòa nhà gần nhất, còn có thể đi qua dưới những tán cây. Tiếu Tề Tề đến gần hàng cây, nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện Hạ Tuyên căn bản không đi về phía tòa nhà 2 mà đi dọc theo hàng cây về phía cổng lớn “Này, anh đi đâu thế?”
Hạ Tuyên quay đầu, “Không phải bạn tìm tôi sao, tôi đi nơi nào không phải bạn cũng nên đi theo chứ?”
Tiếu Tề Tề cứng họng, nhiệm vụ của cô đúng là đi theo dõi Hạ Tuyên mà.
Ra khỏi trường cũng là hết bóng râm, phải đi xuyên qua đường cái mới lại có một hàng cây phong, Tiếu Tề Tề nói thầm, “Nắng chết mất, tôi không đi.”
Hạ Tuyên quay lại mấy bước, cầm mấy quyển vở che ở đỉnh đầu Tiếu Tề Tề “Ngoan, đừng náo loạn, đi cùng tôi một chút.”
Tiếu Tề Tề sửng sốt, anh nói chuyện với cô nghe sao có chút…ám muội, lần trước do cô không thoải mái có thể bỏ qua, nhưng lần này? Tiếu Tề Tề nhìn ánh mắt đau xót của anh liền nhu thuận câm miệng lại. Cất bước chạy, đi qua đường cái sẽ không phải phơi nắng. Tay chợt ấm áp, thân mình không khỏi đổ về phía sau, áp lên một bờ ngực dày rộng, phía trước có một chiếc xe máy vừa vọt qua người.
“Đừng chạy, nhìn đường cẩn thận.” Tiếng nói Hạ Tuyên trầm trầm vang lên phía đỉnh đầu Tiếu Tề Tề, nghe vào tai cô lại cảm giác như có chút…lo lắng.
Hạ Tuyên cứ như vậy nắm tay Tiếu Tề Tề đi qua đường cái, đi dưới hàng cây phong dẫn ra hồ, anh không buông bàn tay mềm mại này ra, chỉ cảm thấy trong lòng thật an tâm. Tiếu Tề Tề mặt nghẹn hồng, không thấy cảm giác chán ghét, lại cảm thấy thật an toàn, ấm áp.
Hạ Tuyên nắm tay Tiếu Tề Tề đi dọc theo hàng cây ven hồ, đi về hướng bắc “Chúng ta vòng qua chỗ này, lên núi đối diện kia chơi được không?” Hạ Tuyên nghiêng đầu hỏi Tiếu Tề Tề, đáy mắt ôn nhu như nước bao phủ hết thảy cảm giác của Tiếu Tề Tề, cô ngu ngốc gật gật đầu.
Bọn họ cứ như vậy nắm tay nhau đi, Hạ Tuyên không nói câu nào, Tiếu Tề Tề cũng nhu thuận, im lặng như một con mèo, tùy anh nắm tay dắt về nơi nào cũng không rõ. Tiếu Tề Tề có thời điểm hoảng hốt, nắm tay như vậy giống như có thể đi đến thiên trường địa cửu.
Tiếu Tề Tề ngồi ở phía sau Hạ Tuyên, lẳng lặng nhìn thân hình đứng yên như tượng, hồ nước, gió núi, tán cây, thỉnh thoảng có tiếng chim hót. Tiếu Tề Tề cảm thấy lúc này trời đất vừa xinh đẹp, vừa kỳ diệu. Nhưng không khí lúc này lại không giống như người ngồi kia, áp lực, thương tâm và cô đơn.
Tiếu Tề Tề nhìn về phía chân trời lúc này chỉ còn lại một mảnh nắng chiều vàng óng, giống như làn váy của một nàng tiên đang nhẹ nhàng tung ra, không còn phong cảnh xinh đẹp và hoàn mỹ, chỉ còn lại thế giới tịch liêu và ưu thương. Cô chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Hạ Tuyên”… Anh rất đau lòng phải không?”
Hạ Tuyên chậm rãi nghiêng đầu nhìn Tiếu Tề Tề, ánh mắt sáng ngời mang theo sự lo lắng và tìm tòi nghiên cứu, giống như ánh mắt xinh đẹp của mẹ mình “Tôi có thể hôn lên mắt của bạn được không?”
Tiếu Tề Tề chớp mắt khó hiểu, Hạ Tuyên cười khẽ lắc đầu, “Đừng ngại, tôi chỉ cảm thấy mắt của bạn rất đẹp, giống hệt mẹ tôi.”
Tiếu Tề Tề nhìn anh cười chua sót, cảm thấy đáy lòng như có một dòng nhiệt lạ lùng chạy qua, chậm rãi nhắm mắt, ngửa đầu lên. Hạ Tuyên nhìn đôi lông mi giống như cánh bướm đang run rẩy như giọt sương, tạo nên một cái bóng trên làn da trắng nõn, thật đẹp, làm cho tim người ta đập mạnh, không khỏi cúi đầu xuống, vừa nhẹ nhàng, vừa kinh hãi lại tràn đầy âu yếm hôn lên cặp mắt xinh đẹp giống như đồ sứ kia.
Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy một chút hô hấp ấm áp chậm rãi nhẹ nhàng mà xẹt qua khuôn mặt, mang theo hơi thở sạch sẽ đặc trưng trên người anh, giống như chuồn chuồn nước đậu lên lưu lại một làn sóng nhỏ.
“Mẹ tôi mất rồi.” Hạ Tuyên nhìn hồ nước, Tiếu Tề Tề chậm rãi mở to mắt, “Bà rất đẹp, cũng thật tốt bụng nhưng cả đời đau khổ lại không có cách nào khắc phục được. Mặc kệ tôi cố gắng giữ lại, cầu nguyện nhưng bà vẫn bỏ tôi mà đi.”
“Tôi biết!” Tiếu Tề Tề vươn tay ra, nắm lấy ngón tay run run của anh “Mọi người đều nói người thân không phải rời bỏ chúng ta, mà biến thành sao trên trời, ngày ngày bảo vệ bên cạnh chúng ta, chỉ có điều là đứng ở chỗ khác. Anh không cần đau lòng, đừng khóc, nếu không mọi người thấy sẽ bị đau lòng theo.”
Hạ Tuyên nắm lại tay Tiếu Tề Tề, “Mẹ tôi cũng nói thế, cho nên tôi không đau lòng.” Trong đáy mắt Hạ Tuyên như có đám lửa đang cháy làm cho tim Tiếu Tề Tề như bị đập nhanh hơn, cô chợt thốt ra “Chúng ta về đi, Hứa Thuần đang đợi anh đấy.” Nói xong lại hận không thể đập vào cái miệng rộng của mình, cảnh đang đẹp, không gian hữu tình, chính mình tự nhiên lại nhắc đến cái dằm Hứa Thuần làm gì.
Hạ Tuyên quả nhiên sửng sốt, đứng dậy, trong lúc Tiếu Tề Tề đang cố thoát khỏi sự chật vật, anh bỗng thản nhiên nói một câu, “Đồ ngốc, em có biết mình đang làm gì không?” Trong giọng nói có chút gì đó….sủng nịch, làm cho Tiếu Tề Tề không dám đoán tiếp.
Có một câu nhu tình gì đó sau khi biến mất, Tiếu Tề Tề lại biến trở về thành con sói xám tà ác. Trên đường quay về không chịu đi một cách ngoan ngoãn, màn đêm buông xuống, chỉ còn chút ánh đèn le lắt, muỗi nhiều vô kể làm cho Tiếu Tề Tề nhảy dựng lên, Hạ Tuyên nhìn cô cười, không nói câu nào.
Tiếu Tề Tề bắt đầu tà ác “A, Hạ Tuyên, đồ trứng thối. Tôi bị muỗi cắn chết mất thôi.”
“Hạ Tuyên, tôi mệt chết đi, còn xa lắm không?”
“Hạ Tuyên, tôi mỏi chân quá, không đi nữa.”
“Hạ Tuyên, chân tôi đau quá.”
“Hạ Tuyên…”
“Anh cõng em!” Hạ Tuyên đột nhiên thốt ra một câu, ngồi xổm xuống trước mặt Tiếu Tề Tề thở dài, “Em còn đi chậm như vậy, quả thật bị muỗi phanh thây.”
Tiếu Tề Tề nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, bờ vai không rộng mà có chút mảnh khảnh, suy nghĩ ba giây, Giang Nhất Lam nói, có lợi không dùng là đứa ngốc, Tiếu Tề Tề cô không muốn làm đứa ngốc. Vì thế Tiếu Tề Tề rất đắc ý ghé lên lưng Hạ Tuyên mà ngủ. Hạ Tuyên vuốt vệt nước ẩm ướt chảy xuống cổ mình lại cười khổ, cô ấy vậy mà cũng ngủ được?
Lắc lắc! Tiếu Tề Tề cảm thấy đầu óc giống như đang ở con thuyền nhỏ lắc lư trên biển, xóc nảy liên tục, cáu giận bèn giơ tay ra đập đập. Tay lại bị một đôi tay hơi lạnh nắm lấy. “Tiếu Tề Tề, em không tỉnh lại anh liền ném em xuống hồ cho cá ăn!”
Tiếu Tề Tề sợ ném cho cá nên tỉnh ngủ rất nhanh, lau cái gì đó trên khóe miệng, vò đầu “Mình đang ở đâu thế này?”
Hạ Tuyên cười, thả cô xuống, cố gắng buông sách vở kẹp ở nách ra, ngồi xổm xuống giơ cánh tay đã tê rần, “Tiếu Tề Tề, em nên giảm cân.”
Tiếu Tề Tề nhìn về phía những ngọn đèn, lúc này mới nhớ tới mình vừa ghé lên lưng ai mà ngủ, vẫn ngửi thấy hương vị ấm áp, tươi mát giống như cỏ phơi nắng trên núi phía sau nhà, thoải mái, ấm áp, tự nhiên liền ngủ quên mất. Tiếu Tề Tề cười mỉa, cầm sách vở lên “Được, cảm ơn anh nhé” rồi xoay người bỏ chạy, đi nhanh như gió, được một lúc lại dừng lại, xoay người đi lại từng bước khó khăn, đi lùi từng bước “Chuyện này…… Hứa Thuần…”
Hạ Tuyên vỗ vỗ trán “Cứ nói không tìm được anh, ngày mai, ừ, ngày mai anh chờ em chỗ này.” Chỗ này hiện tại là một còn đường nhỏ trồng đầy phong, cách cổng trường khoảng một trăm mét.
Tiếu Tề Tề ngạc nhiên, “… Vì sao phải chờ tôi?”
Hạ Tuyên giơ sách trong tay lên “Anh mang em tới chỗ này ôn tập, em muốn ôn lại phải không? Nhìn xem, sách của em còn mới nguyên, em không phải tới giờ mới học bài chứ?”
Tiếu Tề Tề nhăn mặt nhăn mũi, “Nói bậy, tôi có học chứ.” Tuy nhiên, suy đi tính lại, tiếng nói nhỏ dần đi xuống, “Tôi, chúng ta đi cùng nhau, nhỡ ai thấy…không được, tôi không đi!”
“Chỉ cần hai tuần thôi, thật đấy” Hạ Tuyên tới gần, Tiếu Tề Tề cúi đầu nhìn đường chỉ trắng trên chân anh “Chúng ta chỉ đi ôn bài, đã ba tháng anh không đi học, cũng phải đọc sách mà. Mọi người ngày nào cũng đi theo anh, anh chẳng lẽ lại học lại?”
Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy như có con giun nhỏ chui trong người ra, không tự chủ được lại gật đầu, quyệt miệng nói “Tôi không đi xa được!”
“Yên tâm!” Hạ Tuyên sờ lên đầu cô giống như một cậu nhóc
Tiếu Tề Tề né tránh, “Đừng có sờ đầu tôi, tôi không phải trẻ con.”
Hạ Tuyên cười, vẫy tay, bóng dáng biến mất phía sau mấy thân cây. Tiếu Tề Tề ôm ngực thở sâu, mình đã đồng ý ngày mai…hẹn hò cùng anh ấy? Phi, phi, hẹn hò cái gì, là đọc sách, ôn tập. Cố gắng học tập mỗi ngày hướng về tương lai được không?
Cá hoa vàng đẩy đẩy Tiếu Tề Tề, “Tôi cùng Hứa Thuần phải gội đầu, tắm rửa, quét tước vệ sinh, bà chạy nhanh đi thư viện hoặc phòng học tìm xem Hạ Tuyên ngồi ở đâu, sau đó báo tin cho Hứa Thuần, một lát sau cô ấy sẽ lên.” Hai năm trôi qua, Cá Hoa vàng vẫn nhiệt tình như vậy.
Tiếu Tề Tề mặt nhăn nhó, nhận mệnh ôm một chồng sách vở, dù sao cũng là thi cuối kỳ, coi như tìm chỗ để tự ôn vậy.
“Tề Tề!” Hứa Thuần đột nhiên gọi cô lại.
Tiếu Tề Tề dừng lại, lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt Hứa Thuần có chút lạ lẫm quái dị “Người đẹp, phát hiện ra chồng đẹp trai có phải không? Sao lại nhìn như thế, người ta vẫn là…trai tân!” Tiếu Tề Tề cười nhếch miệng.
“Không phải, Tề Tề, chính là hôm nay thấy bạn thật xinh đẹp, tự nhiên lại mặc váy.” Ánh sáng trong mắt Hứa Thuần làm cho Tiếu Tề Tề chẳng chút đắc ý, chỉ thấy đau đầu.”Đúng rồi, bao lâu rồi bạn chưa gặp Hạ Tuyên?”
“Bao lâu?” Tiếu Tề Tề gãi gãi đầu, hỏi Cá hoa vàng, “Cá hoa vàng, bao lâu rồi”
Hứa Thuần cười đánh Tiếu Tề Tề, “Tớ chỉ thuận miệng hỏi vì sợ bạn không nhớ anh ấy thôi, nhanh đi đi!”
Tiếu Tề Tề cười hì hì đi ra khỏi ký túc xá, trời thật nắng, biết thế mang theo ô. Tiếu Tề Tề giơ cao sách vở lên đầu che nắng, hệt như con chuột túi, chỉ kiếm chỗ đi vào những chỗ râm.
Hạ Tuyên đi phía sau Tiếu Tề Tề, nhìn cô mặc cái váy liền kẻ ca rô, chân đi đôi giày vải bạt, đôi bắp chân thon dài dưới ánh mặt trời nhìn trắng bóng, động tác vẫn không đổi, vừa đi đường vừa nhảy. Đã lâu rồi không nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của cô? Hai tháng, ba tháng? Hạ Tuyên thở dài, anh rời trường học cũng gần ba tháng, lúc về đã gần giữa hè.
Tiếu Tề Tề vừa nhảy vừa thì thào lẩm bẩm “Đồ ngu ngốc chết tiệt, tán gái tôi còn phải giúp anh, đã về sao không trực tiếp gọi lấy một cuộc điện thoại: Alo, anh đang ở chỗ tự học nào đó, người đẹp XX mau tới thăm nào!” Nói xong Tiếu Tề Tề không nhịn được liền cười rộ lên, ôi chao, anh ta có phải gấu mèo đâu mà phải đi thăm. Đúng rồi, anh ta cuối cùng đi đâu không biết? Nghe nói rời trường học mất mấy thắng, thảo nào Hứa Thuần lần này lại coi trọng như vậy, ngay cả mình cũng phát động nhờ đi tìm Hạ Tuyên, xem ra mấy tháng không gặp như cách N thu đây!” Đồ Ngu ngốc chệt tiệt, anh ta thật ra ở tòa nhà nào đây?” Tiếu Tề Tề giơ vở ra, ngửa đầu nhìn xung quanh, mấy tòa xung quanh đều có phòng tự học, chẳng lẽ tòa nào mình cũng phải tìm từng tầng?
“Ơi, ở tòa nhà 2, phòng 803.” Có người ở phía sau nhẹ nhàng nói.
“A? Thật sao, cám ơn!” Tiếu Tề Tề bị mặt trời phơi nắng nên đầu óc thành ngớ ngẩn, lúc sau mới nhảy dựng lên “Không đúng, anh là ai, làm sao biết tôi tìm ai?” Quay đầu, thấy ngay một thân hình thon dài ở phía sau lưng, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như trước, chỉ có điều còn có thêm chút u buồn, bình thản làm cho khuôn mặt vốn nhu hòa có thêm vài phần kiên nghị, sắc mặt cũng có vài phần tái nhợt. Tiếu Tề Tề ngửa đầu, hí mắt nhìn chàng trai đang cười tủm tỉm trước mặt, khó khăn nuốt nước bọt, đáng chết, không có việc gì sao lại đẹp như vậy, còn thêm tội cười, cười chết đi “Cười ngu ngốc!” Tiếu Tề Tề lại thối miệng, nói xong cũng thấy hơi ngượng ngùng liền nhìn xuống mũi chân, chân Hạ Tuyên đang đi đôi giày thể thao màu trắng, hình như phía gót còn có một đường thêu trần bằng chỉ trắng. Trong lòng Tiếu Tề Tề giật mình, cô nhớ rõ khi ông cô mất, mẹ cô cũng đánh dấu một đường chỉ màu trắng lên đôi giày thể thao của mình.”Anh…” Tiếu Tề Tề ngẩng đầu vụng trộm đánh giá vẻ mặt Hạ Tuyên “Anh không sao chứ?”
Hạ Tuyên nhìn thấy đáy mắt Tiếu Tề Tề có chút áy náy, không khỏi cười, nhẹ giọng nói: “Không sao, đi thôi, sợ cô phơi nắng, lát nữa làn da lại đau.”
Tiếu Tề Tề lần này cực ngoan ngoãn, dù sao mọi người đều nói, ưu tiên kẻ thương tâm, cô có thể cảm giác nụ cười của Hạ Tuyên đầy chua xót và đau lòng, vội trả lời đi theo Hạ Tuyên về phía tòa nhà 2, đây là tòa nhà gần nhất, còn có thể đi qua dưới những tán cây. Tiếu Tề Tề đến gần hàng cây, nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện Hạ Tuyên căn bản không đi về phía tòa nhà 2 mà đi dọc theo hàng cây về phía cổng lớn “Này, anh đi đâu thế?”
Hạ Tuyên quay đầu, “Không phải bạn tìm tôi sao, tôi đi nơi nào không phải bạn cũng nên đi theo chứ?”
Tiếu Tề Tề cứng họng, nhiệm vụ của cô đúng là đi theo dõi Hạ Tuyên mà.
Ra khỏi trường cũng là hết bóng râm, phải đi xuyên qua đường cái mới lại có một hàng cây phong, Tiếu Tề Tề nói thầm, “Nắng chết mất, tôi không đi.”
Hạ Tuyên quay lại mấy bước, cầm mấy quyển vở che ở đỉnh đầu Tiếu Tề Tề “Ngoan, đừng náo loạn, đi cùng tôi một chút.”
Tiếu Tề Tề sửng sốt, anh nói chuyện với cô nghe sao có chút…ám muội, lần trước do cô không thoải mái có thể bỏ qua, nhưng lần này? Tiếu Tề Tề nhìn ánh mắt đau xót của anh liền nhu thuận câm miệng lại. Cất bước chạy, đi qua đường cái sẽ không phải phơi nắng. Tay chợt ấm áp, thân mình không khỏi đổ về phía sau, áp lên một bờ ngực dày rộng, phía trước có một chiếc xe máy vừa vọt qua người.
“Đừng chạy, nhìn đường cẩn thận.” Tiếng nói Hạ Tuyên trầm trầm vang lên phía đỉnh đầu Tiếu Tề Tề, nghe vào tai cô lại cảm giác như có chút…lo lắng.
Hạ Tuyên cứ như vậy nắm tay Tiếu Tề Tề đi qua đường cái, đi dưới hàng cây phong dẫn ra hồ, anh không buông bàn tay mềm mại này ra, chỉ cảm thấy trong lòng thật an tâm. Tiếu Tề Tề mặt nghẹn hồng, không thấy cảm giác chán ghét, lại cảm thấy thật an toàn, ấm áp.
Hạ Tuyên nắm tay Tiếu Tề Tề đi dọc theo hàng cây ven hồ, đi về hướng bắc “Chúng ta vòng qua chỗ này, lên núi đối diện kia chơi được không?” Hạ Tuyên nghiêng đầu hỏi Tiếu Tề Tề, đáy mắt ôn nhu như nước bao phủ hết thảy cảm giác của Tiếu Tề Tề, cô ngu ngốc gật gật đầu.
Bọn họ cứ như vậy nắm tay nhau đi, Hạ Tuyên không nói câu nào, Tiếu Tề Tề cũng nhu thuận, im lặng như một con mèo, tùy anh nắm tay dắt về nơi nào cũng không rõ. Tiếu Tề Tề có thời điểm hoảng hốt, nắm tay như vậy giống như có thể đi đến thiên trường địa cửu.
Tiếu Tề Tề ngồi ở phía sau Hạ Tuyên, lẳng lặng nhìn thân hình đứng yên như tượng, hồ nước, gió núi, tán cây, thỉnh thoảng có tiếng chim hót. Tiếu Tề Tề cảm thấy lúc này trời đất vừa xinh đẹp, vừa kỳ diệu. Nhưng không khí lúc này lại không giống như người ngồi kia, áp lực, thương tâm và cô đơn.
Tiếu Tề Tề nhìn về phía chân trời lúc này chỉ còn lại một mảnh nắng chiều vàng óng, giống như làn váy của một nàng tiên đang nhẹ nhàng tung ra, không còn phong cảnh xinh đẹp và hoàn mỹ, chỉ còn lại thế giới tịch liêu và ưu thương. Cô chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh Hạ Tuyên”… Anh rất đau lòng phải không?”
Hạ Tuyên chậm rãi nghiêng đầu nhìn Tiếu Tề Tề, ánh mắt sáng ngời mang theo sự lo lắng và tìm tòi nghiên cứu, giống như ánh mắt xinh đẹp của mẹ mình “Tôi có thể hôn lên mắt của bạn được không?”
Tiếu Tề Tề chớp mắt khó hiểu, Hạ Tuyên cười khẽ lắc đầu, “Đừng ngại, tôi chỉ cảm thấy mắt của bạn rất đẹp, giống hệt mẹ tôi.”
Tiếu Tề Tề nhìn anh cười chua sót, cảm thấy đáy lòng như có một dòng nhiệt lạ lùng chạy qua, chậm rãi nhắm mắt, ngửa đầu lên. Hạ Tuyên nhìn đôi lông mi giống như cánh bướm đang run rẩy như giọt sương, tạo nên một cái bóng trên làn da trắng nõn, thật đẹp, làm cho tim người ta đập mạnh, không khỏi cúi đầu xuống, vừa nhẹ nhàng, vừa kinh hãi lại tràn đầy âu yếm hôn lên cặp mắt xinh đẹp giống như đồ sứ kia.
Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy một chút hô hấp ấm áp chậm rãi nhẹ nhàng mà xẹt qua khuôn mặt, mang theo hơi thở sạch sẽ đặc trưng trên người anh, giống như chuồn chuồn nước đậu lên lưu lại một làn sóng nhỏ.
“Mẹ tôi mất rồi.” Hạ Tuyên nhìn hồ nước, Tiếu Tề Tề chậm rãi mở to mắt, “Bà rất đẹp, cũng thật tốt bụng nhưng cả đời đau khổ lại không có cách nào khắc phục được. Mặc kệ tôi cố gắng giữ lại, cầu nguyện nhưng bà vẫn bỏ tôi mà đi.”
“Tôi biết!” Tiếu Tề Tề vươn tay ra, nắm lấy ngón tay run run của anh “Mọi người đều nói người thân không phải rời bỏ chúng ta, mà biến thành sao trên trời, ngày ngày bảo vệ bên cạnh chúng ta, chỉ có điều là đứng ở chỗ khác. Anh không cần đau lòng, đừng khóc, nếu không mọi người thấy sẽ bị đau lòng theo.”
Hạ Tuyên nắm lại tay Tiếu Tề Tề, “Mẹ tôi cũng nói thế, cho nên tôi không đau lòng.” Trong đáy mắt Hạ Tuyên như có đám lửa đang cháy làm cho tim Tiếu Tề Tề như bị đập nhanh hơn, cô chợt thốt ra “Chúng ta về đi, Hứa Thuần đang đợi anh đấy.” Nói xong lại hận không thể đập vào cái miệng rộng của mình, cảnh đang đẹp, không gian hữu tình, chính mình tự nhiên lại nhắc đến cái dằm Hứa Thuần làm gì.
Hạ Tuyên quả nhiên sửng sốt, đứng dậy, trong lúc Tiếu Tề Tề đang cố thoát khỏi sự chật vật, anh bỗng thản nhiên nói một câu, “Đồ ngốc, em có biết mình đang làm gì không?” Trong giọng nói có chút gì đó….sủng nịch, làm cho Tiếu Tề Tề không dám đoán tiếp.
Có một câu nhu tình gì đó sau khi biến mất, Tiếu Tề Tề lại biến trở về thành con sói xám tà ác. Trên đường quay về không chịu đi một cách ngoan ngoãn, màn đêm buông xuống, chỉ còn chút ánh đèn le lắt, muỗi nhiều vô kể làm cho Tiếu Tề Tề nhảy dựng lên, Hạ Tuyên nhìn cô cười, không nói câu nào.
Tiếu Tề Tề bắt đầu tà ác “A, Hạ Tuyên, đồ trứng thối. Tôi bị muỗi cắn chết mất thôi.”
“Hạ Tuyên, tôi mệt chết đi, còn xa lắm không?”
“Hạ Tuyên, tôi mỏi chân quá, không đi nữa.”
“Hạ Tuyên, chân tôi đau quá.”
“Hạ Tuyên…”
“Anh cõng em!” Hạ Tuyên đột nhiên thốt ra một câu, ngồi xổm xuống trước mặt Tiếu Tề Tề thở dài, “Em còn đi chậm như vậy, quả thật bị muỗi phanh thây.”
Tiếu Tề Tề nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, bờ vai không rộng mà có chút mảnh khảnh, suy nghĩ ba giây, Giang Nhất Lam nói, có lợi không dùng là đứa ngốc, Tiếu Tề Tề cô không muốn làm đứa ngốc. Vì thế Tiếu Tề Tề rất đắc ý ghé lên lưng Hạ Tuyên mà ngủ. Hạ Tuyên vuốt vệt nước ẩm ướt chảy xuống cổ mình lại cười khổ, cô ấy vậy mà cũng ngủ được?
Lắc lắc! Tiếu Tề Tề cảm thấy đầu óc giống như đang ở con thuyền nhỏ lắc lư trên biển, xóc nảy liên tục, cáu giận bèn giơ tay ra đập đập. Tay lại bị một đôi tay hơi lạnh nắm lấy. “Tiếu Tề Tề, em không tỉnh lại anh liền ném em xuống hồ cho cá ăn!”
Tiếu Tề Tề sợ ném cho cá nên tỉnh ngủ rất nhanh, lau cái gì đó trên khóe miệng, vò đầu “Mình đang ở đâu thế này?”
Hạ Tuyên cười, thả cô xuống, cố gắng buông sách vở kẹp ở nách ra, ngồi xổm xuống giơ cánh tay đã tê rần, “Tiếu Tề Tề, em nên giảm cân.”
Tiếu Tề Tề nhìn về phía những ngọn đèn, lúc này mới nhớ tới mình vừa ghé lên lưng ai mà ngủ, vẫn ngửi thấy hương vị ấm áp, tươi mát giống như cỏ phơi nắng trên núi phía sau nhà, thoải mái, ấm áp, tự nhiên liền ngủ quên mất. Tiếu Tề Tề cười mỉa, cầm sách vở lên “Được, cảm ơn anh nhé” rồi xoay người bỏ chạy, đi nhanh như gió, được một lúc lại dừng lại, xoay người đi lại từng bước khó khăn, đi lùi từng bước “Chuyện này…… Hứa Thuần…”
Hạ Tuyên vỗ vỗ trán “Cứ nói không tìm được anh, ngày mai, ừ, ngày mai anh chờ em chỗ này.” Chỗ này hiện tại là một còn đường nhỏ trồng đầy phong, cách cổng trường khoảng một trăm mét.
Tiếu Tề Tề ngạc nhiên, “… Vì sao phải chờ tôi?”
Hạ Tuyên giơ sách trong tay lên “Anh mang em tới chỗ này ôn tập, em muốn ôn lại phải không? Nhìn xem, sách của em còn mới nguyên, em không phải tới giờ mới học bài chứ?”
Tiếu Tề Tề nhăn mặt nhăn mũi, “Nói bậy, tôi có học chứ.” Tuy nhiên, suy đi tính lại, tiếng nói nhỏ dần đi xuống, “Tôi, chúng ta đi cùng nhau, nhỡ ai thấy…không được, tôi không đi!”
“Chỉ cần hai tuần thôi, thật đấy” Hạ Tuyên tới gần, Tiếu Tề Tề cúi đầu nhìn đường chỉ trắng trên chân anh “Chúng ta chỉ đi ôn bài, đã ba tháng anh không đi học, cũng phải đọc sách mà. Mọi người ngày nào cũng đi theo anh, anh chẳng lẽ lại học lại?”
Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy như có con giun nhỏ chui trong người ra, không tự chủ được lại gật đầu, quyệt miệng nói “Tôi không đi xa được!”
“Yên tâm!” Hạ Tuyên sờ lên đầu cô giống như một cậu nhóc
Tiếu Tề Tề né tránh, “Đừng có sờ đầu tôi, tôi không phải trẻ con.”
Hạ Tuyên cười, vẫy tay, bóng dáng biến mất phía sau mấy thân cây. Tiếu Tề Tề ôm ngực thở sâu, mình đã đồng ý ngày mai…hẹn hò cùng anh ấy? Phi, phi, hẹn hò cái gì, là đọc sách, ôn tập. Cố gắng học tập mỗi ngày hướng về tương lai được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.