Quyển 1 - Chương 12
Tân Tiểu Thuyết
17/01/2017
Nghỉ hè, cô và Giang Nhất Lam đi làm gia sư, cả ngày ở cùng với đám
thanh thiếu niên mới đang nảy chút mầm non thanh xuân, Tiếu Tề Tề cảm
thấy ngày trôi qua thật dễ chịu, suốt ngày chỉ nghe bọn họ chuyện trò là nam sinh nào và nữ sinh nào cặp kè với nhau, nữ sinh nào yêu đương mặn
nồng, nam sinh nào đứng ở trước cửa phòng nữ sinh hát tình ca bị cha mẹ
người ta đánh cho xưng đầu. thầy cô nào như gà mẹ nhất, thầy cô nào đáng yêu nhất, người nào có tình sử rung động lòng người nhất. Ngày nào Tiếu Tề Tề và Giang Nhất Lam đều cười đến đau cả bụng, tuổi trẻ thật là hạnh phúc, trong veo như nước, sạch sẽ hơn cả dòng suối trong khe suối.
Không lớn lên thật tốt, đây là kỳ nghỉ hè Tiếu Tề Tề thấy có nhiều cảm
khái, chính là cô không còn nhắc tới cái đề tài liên quan đến “ngu ngốc” hoặc “nòng nọc” lần nào.
Ngày trôi qua thật mau, nghỉ hè, khai giảng, trở lại ký túc xá, đoàn tụ, lặp lại.
Lại là tiết trời cuối mùa thu, một ngày vốn dễ chịu nhưng lại trở thành ngày dày vò đối với Tiếu Tề Tề, cô chỉ dám trốn ở trong ký túc xá, ngắt điện thoại mà lo ngủ, cũng là nhàn nhã nhưng không phải giống như những ngày nằm trên bãi cỏ ven hồ mà hít thở hương thơm mùa thu.
Đó là vì dưới tầng có một người rất kỳ lạ, mặc một áo phong rộng thùng thình, quần bò rách tơi tả, có một làn râu mép, nghe nói là đồng hương của Tiếu Tề Tề. Ăn mặc khác người không nói làm gì, cái kỳ lạ là trong tay người đó ngày nào cũng cầm một bông hoa hồng. Lúc ban đầu, Tiếu Tề Tề còn có chút tò mò, hoa hồng đấy, con gái ai chẳng yêu, sau hai ngày, nhìn mãi khuôn mặt tươi cười quái dị kia cô liền không thể nhịn được, nhìn thẩm mỹ là biết ngay dạng người, Tiếu Tề Tề chỉ biết lẩn trốn.
Một ngày, hai ngày, nửa tháng trôi qua, tòa nhà 8 ai cũng đều biết người con trai để ria mép, cầm hoa hồng hát tình ca cả ngày là đang theo đuổi một cô gái tên là Tiếu Tề Tề.
Tiếu Tề Tề thở dài, lại thở dài, ăn đi ăn lại cùng một loại canh, trong tim thì như bốc hỏa, thật muốn rống to lên một tiếng, thế rồi Tiếu Tề Tề vọt tới ban công, “Này, ngày nào cũng hát cổ họng không đau à?” Ria mép đắc ý xua tay, trả lời rõ rang “Tề Tề, anh mang theo thật nhiều loại nước uống, em có muốn uống hay không?” “Uống cho chết ông đi!” Tiếu Tề Tề đóng cửa ban công, lau mồ hôi, từ nhỏ tới giờ cô chưa xử lý loại chuyện này bao giờ nên hơi sợ.
Đập đập Hứa Thuần, “Vợ thân yêu, em kinh nghiệm phong phú như vậy đuổi hộ chồng tên Ria mép kia với.”
Hứa Thuần tỉnh bơ đáp “Ôi nha, đừng động vào tay vợ, hỏng bây giờ.”
Tiếu Tề Tề bất đắc dĩ buông tay, “Van vợ đấy, chồng muốn đi chơi, nếu không ra khỏi phòng chắc chồng chết vì nghẹn mất.”
Hứa Thuần cười một nụ cười quyến rũ, trông rất câu hồn nhìn chăm chú đánh giá Tiếu Tề Tề, “Mặc kệ dùng phương pháp gì?”
“Ừ, phương pháp nào cũng được.” Tiếu Tề Tề gật như gà mổ thóc.
“Mời vợ ăn tôm hùm.”
“Được, được, chồng đang có tiền.” Tiếu Tề Tề vỗ mạnh lên túi quần, làm thêm sau kỳ nghỉ hè có khác, đang giàu có nha.
“Mặc kệ biện pháp kia có để lại hậu quả hay không cũng đừng trách vợ?”
“Chồng thề, tuyệt đối không trách.”
Vì thế Hứa Thuần tao nhã đi ra ngoài, bóng dánh xinh đẹp ngày càng đậm đà them hương vị tiên khí, có lẽ con gái kiên cường là xinh đẹp nhất, Hứa Thuần vừa đủ kiên cường lại vừa xinh đẹp cho nên càng mê người.
Tiếu Tề Tề vụng trộm nằm úp sấp trên ban công, nhìn đại mỹ nữ Hứa Thuần với dáng vẻ yểu điệu đi tới trước mặt Ria mép, đưa ra một đôi mắt hồ ly câu hồn người, Tiếu Tề Tề nhịn không được bĩu môi, ai, sao mình không nghĩ tới chiêu này, để đại mỹ nữ đi câu dẫn hắn ta có phải xong sớm không?
Hứa Thuần chỉ nói mấy câu với Ria mép, Ria mép liền lộ vẻ mặt hoảng sợ đi như chạy trốn, ôm theo cả một đống nước đủ màu sắc, Tiếu Tề Tề như muốn ngã xuống, mỹ nữ thật mạnh mẽ, cô cùng một trăm tám mươi loại phương pháp cũng không làm gì được Ria mép, Hứa đại mỹ nữ chỉ dùng ba câu là thu phục?
Hứa Thuần vừa trở về, Tiếu Tề Tề liền chạy vội qua, sùng bái nhìn Hứa Thuần, “Vợ nói gì với hắn ta đấy?”
Hứa Thuần vuốt vuốt mái tóc dài, trở lại trước bàn tiếp tục sơn móng tay, nói một cách thản nhiên: “Vợ nói với hắn ta chồng mười hai tuổi đã không còn là gái trinh.”
Tiếu Tề Tề “Đông” một tiếng, ngã ngồi lên ghế, mông bị đâm một phát đau nhói, nhìn Hứa Thuần một cách ngớ ngẩn “Không thể nào, đại mỹ nữ, câu nói này vợ cũng có thể nói ra mồm?”
“Đàn ông ấy à, đều có tính cách như vậy, tình cảm dành cho gái trinh. Đây là phương pháp rõ ràng nhất.”
Tiếu Tề Tề nhìn Hứa Thuần một cách kỳ quái, “… Không phải trước kia vợ đều dùng phương pháp này?”
Hứa Thuần tập trung vào việc vẽ móng tay, tiếng nói lạnh lung “Vợ với chồng không nhau.” Tiếu Tề Tề vội vàng cúi đầu giống như trẻ nhỏ phạm lỗi, Hứa Thuần tiếp tục nói một cách dửng dưng: “Vợ là giấu đầu hở đuôi, cho nên liều mạng che dấu. Chồng thì lại khác cho nên chẳng sao cả..”
Điều này cũng đúng, khi Tiếu Tề Tề đi ra khỏi tòa ký túc xá, một con ruồi cũng không thấy bay quanh nơi này, bèn lại tiếp tục tiêu dao.
Nhưng Tiếu Tề Tề dần dần phát hiện, danh vọng của cô ở trường lại một lần nữa có xu thế tăng cấp. Còn hung mãnh hơn so với lúc mới nhập học dính vào sự kiện phỉ bảng Hạ Tuyên. Đi đâu cô cũng thấy có người chỉ trỏ, thậm chí châm biếm. Sinh viên nữ thì khinh thường, phỉ nhổ, sinh viên nam thẳng thắn tìm tòi, nghiên cứu, thậm chí …dâm đãng. Đợi đến lúc Tiếu Tề Tề cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện này thì mùa đông đã tới từ lâu, ánh mắt con người thế nhưng còn lạnh lẽo hơn cả gió rét, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.
Tiếu Tề Tề hỏi thử Hứa Thuần, Hứa Thuần mờ mịt lắc đầu, hỏi Lâm Văn, Lâm Văn mắt lòe lòe nhấp nháy, hỏi Cá hoa vàng, Cá hoa vàng chửi ầm lên và sờ đầu cô, an ủi rằng chắc họ bị bệnh thần kinh. Tiếu Tề Tề chỉ còn cách gõ cửa phòng Đái Côn Côn.
Đái Côn Côn và Tiếu Tề Tề ghé vào lan can cầu vắt qua hồ, ngắm nhìn mặt nước lăn tăn theo từng đợt gió, Đái Côn Côn cắn răng, “Ngươi thật sự không biết?”
Tiếu Tề Tề mờ mịt lắc đầu.
“Đứa nhỏ đáng thương. Lời đồn không biết bắt đầu từ chỗ nào, có người nói là các bà uống rượu bên ngoài, chính bà nói, về sau tên Ria mép người đã theo đuổi bà trước kia công nhận, có người nói người đầu tiên nói ra là tên Ria mép, nghe thấy bà nói chuyện nên hỏi bà để chứng mình.” Đái Côn Côn nói một hồi giống như khẩu lệnh, Tiếu Tề Tề càng mờ mịt.
“Tóm lại, trung tâm lời đồn chính là bà, Tiếu Tề Tề mười hai tuổi đã không còn là gái trinh.” Đái Côn Côn rầu rĩ thở dài.
Tiếu Tề Tề sửng sốt, rồi bật cười ha hả “Chỉ là chuyện dở hơi này? Tôi đã nói rồi, vì chuyện này mà cũng coi tôi giống như là mãnh thú sao?” Thời buổi này, xã hội đã rất tân tiến, ngoài trường học có rất nhiều phòng nghỉ, cả trai lẫn gái trong đó gồm Lâm Văn qua mười tám tuổi đều cùng với Tô Đồng thuê phòng ở bên ngoài mà.
“Chuyện này còn nghiêm trọng hơn.” Đái Côn Côn lắc đầu, “Tôi nói ra, bà đừng phát điên.”
“Chuyện gì nào, bà nói đi, tôi không sợ.” Tiếu Tề Tề tỏ vẻ không sao, bản thân cô khoongl àm chuyện gì xấu thì sợ gì lời đồn của người khác?
“Bọn họ nói từ năm mười hai tuổi, bà đã lên giường cùng thấy giáo, còn chia rẽ vợ chồng người ta. Sau đó cha mẹ bà phải cho bà chuyển trường.”
“Chuyển trường? Đó là bởi vì tôi học tiểu học ở quê nội, đến trung học mới chuyển tới trường học gần chỗ cha mẹ tôi ở có được không? Chuyển trường lúc học trung học là vì chuyển nhà. Đợi chút, trên giường? Chia rẽ vợ chồng người ta?”
Đái Côn Côn xua tay, “Bà đừng cắt lời, hãy nghe tôi nói hết. Bọn họ nói bà ở chỗ nào cũng có rất nhiều bạn trai, thầy giáo, đầu bếp căng tin, bạn học cùng lớp, lưu manh bên ngoài, sáu năm trung học bà có tới mười mấy bạn trai, nạo thai rất nhiều. Thaamjchis nói khung xương của bà tinh tế là vì quan hệ với đàn ông nhiều quá. Tóm lại bà chính là …kỹ nữ. Đến đại học vì dấu diếm nên suốt ngày mặc quần áo kiểu chẳng giống ai, chủ yếu là để khi lêu lổng bên ngoài không ai nhận ra bà. Bọn họ còn nói bà hành tung khó xác định, thích đi lại một mình, chỉ vì thường xuyên ra vào chỗ ăn chơi, bọn họ còn nói…”
“Đủ rồi!” Móng tay Tiếu Tề Tề cơ hồ như bấm sâu vào lan can cầu bằng trúc, lắc đầu liên tục, “Hoang đường, vớ vẩn, buồn cười, sao lại truyền nhảm như thế?”
“Lời đồn đãi sao, hừ, lúc nào chẳng như thế, truyền qua người khác đã thêm mắm thêm muối, vẽ loạn thêm ra, chưa kể lại còn thêm chút nói quá, cuối cùng một truyền mười, mười truyền trăm, nghe nhầm đồn bậy liền trở thành hiện thực giống như thế này. Giống như quả cầu tuyết ấy, lăn xuống mấy tháng là trở thành núi tuyết ngay .”
Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy trên mặt như nghẹn đến đỏ bừng, lời đồn đãi đáng sợ như vậy? Thảo nào, thảo nào người ta chỉ trỏ sau lưng, thảo nào ngay cả giáo viên chủ nhiệm mỗi khi đứng trước mặt cô đều ấp úng, thảo nào những cô gái đang quan hệ tốt với mình lại né tránh vội vàng, còn bọn con trai thì vô tình giơ tay giơ chân, thảo nào…
Tiếu Tề Tề không dám nghĩ tới, cảm thấy nếu nghĩ tiếp thì cô sẽ điên mất. Thế giới thật đáng sợ.
“Tề Tề, bà sao thế? Muốn khóc thì cứ khóc đi?” Đái Côn Côn lo lắng kéo tay Tiếu Tề Tề, cười khổ, “Tôi đã bảo bà không biết là tốt nhất, bà không nên hỏi tôi!”
Tiếu Tề Tề ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời, một mảnh mây đen dần dần kéo tới, nặng nề làm cho cô như thấy khó có thể thở được “Côn Côn, bà về trước đi, tôi cần bình tĩnh một chút.”
Tiếu Tề Tề cuối cùng cự tuyệt sự an ủi của Đái Côn Côn, một mình đi lòng vòng trên con đường nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía trước, không mục đích, đi tới rừng cây yên tĩnh mà cô và Hạ Tuyên đã từng đến hè năm trước.
Hồ nước vẫn trong veo như trước, không có vẻ xanh biếc của mùa hè, chỉ còn chút gió lạnh như băng thổi qua, mặt cỏ khô héo không chút tươi tốt, nhánh cây trụi lủi mang theo sự tiêu điều không ngừng lay động, giống như không chịu nổi sự tàn phá của gió lạnh. Tiếu Tề Tề ngồi ở lên tảng đá nơi Hạ Tuyên từng ngồi nhìn lên bầu trời, nhìn mặt nước lạnh lẽo, nghe tiếng thông reo nức nở, nghe tiếng vịt trời kêu.
Cô tịch, hóa ra đơn giản như vậy.
Tiếu Tề Tề suốt đêm ngồi ở quán internet chơi game, trò nào cũng vào, đổi nick liên tục nhưng rất nhanh lại thoát ra, giống như sợ những cái nick kia đột nhiêu chuyển thành “Tiếu Tề Tề”. Lại giống như cô đã hoàn toàn kiệt sức, không biết bản thân mình đứng trên vũ đài là vì vinh quang hay vì sự sống còn. Mãi cho tới khi cô tìm được trò chơi khá kích thích CS, nắm lấy khẩu súng tự động, Tiếu Tề Tề lần lượt hạ gục đối thủ, chân thật làm cho cô cảm thấy hả giận, kích thích, xúc động, làm cho tâm tình của cô lại bắt đầu thấy khá hơn. Có một đội, tên là Ám Dạ, Tiếu Tề vô tình click vào, đội trưởng tên là “Nòng nọc”, giây phúc này cô cảm thấy vô cùng vui mừng, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc, cô lấy nick là “Cá chạch”, từ đó về sau, không hề do dự, không hề bồi hồi, liền ở trong này có nòng nọc và cá chạch làm bạn, khiêu vũ trong bóng đêm.
Hai người nói chuyện phiếm.
Nòng nọc hỏi: “Bạn không vui?”
“Tôi muốn đánh vỡ đầu mọi người, mọi người là ma quỷ.”
“Tôi tràn đầy cảm kích cùng yêu thương nói lời cảm tạ tới mọi người. Rất là cảm ơn mọi người đã hảo tâm trèo tường ra ngoài, nghỉ chân nghe chút âm nhạc của tôi rồi mới tiếp tục bước đi, lao tới thương trường hoặc là điện thánh vì tiền đồ của mình, không thể nào quay lại.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo, bàn phím phát ra tiếng lách cách. Cá chạch trầm ngâm một lúc, nói lời “Cám ơn.” rồi rời đi. Cô thấy tâm tình thoải mái và tự tin, chỉ trong chốc mắt, tâm tình đã như hồi phục trở về lúc ban đầu.
Con người, không cần chỉ dùng ánh mắt để hận thù. Thượng đế cho bạn ánh mắt chỉ để tìm kiếm chân trời, đây là lời bình của Tiếu Tề Tề nhiều năm sau mỗi khi cô nhớ lại thời gian này. Tuy rằng khi đó, cô vẫn chưa hiểu lừa gạt, tà ác, nói xấu là như thế nào nhưng lòng thẳng thắn, thành khẩn của cô vẫn luôn còn. Cô sẽ tốt với những người cô yêu, có lẽ thế là đủ.
Giang Nhất Lam nói, thẳng thắn đối mặt với mọi chuyện. Vì tuổi trẻ, chúng ta thoải mái tiêu xài, vì tuổi trẻ nên chúng ta dễ dang học tha thứ, vì tuổi trẻ, chúng ta kích tình, vì tuổi trẻ, chúng ta không sợ hãi tương lai, vì tuổi trẻ, chúng ta vẫn muốn yêu.
Ngày trôi qua thật mau, nghỉ hè, khai giảng, trở lại ký túc xá, đoàn tụ, lặp lại.
Lại là tiết trời cuối mùa thu, một ngày vốn dễ chịu nhưng lại trở thành ngày dày vò đối với Tiếu Tề Tề, cô chỉ dám trốn ở trong ký túc xá, ngắt điện thoại mà lo ngủ, cũng là nhàn nhã nhưng không phải giống như những ngày nằm trên bãi cỏ ven hồ mà hít thở hương thơm mùa thu.
Đó là vì dưới tầng có một người rất kỳ lạ, mặc một áo phong rộng thùng thình, quần bò rách tơi tả, có một làn râu mép, nghe nói là đồng hương của Tiếu Tề Tề. Ăn mặc khác người không nói làm gì, cái kỳ lạ là trong tay người đó ngày nào cũng cầm một bông hoa hồng. Lúc ban đầu, Tiếu Tề Tề còn có chút tò mò, hoa hồng đấy, con gái ai chẳng yêu, sau hai ngày, nhìn mãi khuôn mặt tươi cười quái dị kia cô liền không thể nhịn được, nhìn thẩm mỹ là biết ngay dạng người, Tiếu Tề Tề chỉ biết lẩn trốn.
Một ngày, hai ngày, nửa tháng trôi qua, tòa nhà 8 ai cũng đều biết người con trai để ria mép, cầm hoa hồng hát tình ca cả ngày là đang theo đuổi một cô gái tên là Tiếu Tề Tề.
Tiếu Tề Tề thở dài, lại thở dài, ăn đi ăn lại cùng một loại canh, trong tim thì như bốc hỏa, thật muốn rống to lên một tiếng, thế rồi Tiếu Tề Tề vọt tới ban công, “Này, ngày nào cũng hát cổ họng không đau à?” Ria mép đắc ý xua tay, trả lời rõ rang “Tề Tề, anh mang theo thật nhiều loại nước uống, em có muốn uống hay không?” “Uống cho chết ông đi!” Tiếu Tề Tề đóng cửa ban công, lau mồ hôi, từ nhỏ tới giờ cô chưa xử lý loại chuyện này bao giờ nên hơi sợ.
Đập đập Hứa Thuần, “Vợ thân yêu, em kinh nghiệm phong phú như vậy đuổi hộ chồng tên Ria mép kia với.”
Hứa Thuần tỉnh bơ đáp “Ôi nha, đừng động vào tay vợ, hỏng bây giờ.”
Tiếu Tề Tề bất đắc dĩ buông tay, “Van vợ đấy, chồng muốn đi chơi, nếu không ra khỏi phòng chắc chồng chết vì nghẹn mất.”
Hứa Thuần cười một nụ cười quyến rũ, trông rất câu hồn nhìn chăm chú đánh giá Tiếu Tề Tề, “Mặc kệ dùng phương pháp gì?”
“Ừ, phương pháp nào cũng được.” Tiếu Tề Tề gật như gà mổ thóc.
“Mời vợ ăn tôm hùm.”
“Được, được, chồng đang có tiền.” Tiếu Tề Tề vỗ mạnh lên túi quần, làm thêm sau kỳ nghỉ hè có khác, đang giàu có nha.
“Mặc kệ biện pháp kia có để lại hậu quả hay không cũng đừng trách vợ?”
“Chồng thề, tuyệt đối không trách.”
Vì thế Hứa Thuần tao nhã đi ra ngoài, bóng dánh xinh đẹp ngày càng đậm đà them hương vị tiên khí, có lẽ con gái kiên cường là xinh đẹp nhất, Hứa Thuần vừa đủ kiên cường lại vừa xinh đẹp cho nên càng mê người.
Tiếu Tề Tề vụng trộm nằm úp sấp trên ban công, nhìn đại mỹ nữ Hứa Thuần với dáng vẻ yểu điệu đi tới trước mặt Ria mép, đưa ra một đôi mắt hồ ly câu hồn người, Tiếu Tề Tề nhịn không được bĩu môi, ai, sao mình không nghĩ tới chiêu này, để đại mỹ nữ đi câu dẫn hắn ta có phải xong sớm không?
Hứa Thuần chỉ nói mấy câu với Ria mép, Ria mép liền lộ vẻ mặt hoảng sợ đi như chạy trốn, ôm theo cả một đống nước đủ màu sắc, Tiếu Tề Tề như muốn ngã xuống, mỹ nữ thật mạnh mẽ, cô cùng một trăm tám mươi loại phương pháp cũng không làm gì được Ria mép, Hứa đại mỹ nữ chỉ dùng ba câu là thu phục?
Hứa Thuần vừa trở về, Tiếu Tề Tề liền chạy vội qua, sùng bái nhìn Hứa Thuần, “Vợ nói gì với hắn ta đấy?”
Hứa Thuần vuốt vuốt mái tóc dài, trở lại trước bàn tiếp tục sơn móng tay, nói một cách thản nhiên: “Vợ nói với hắn ta chồng mười hai tuổi đã không còn là gái trinh.”
Tiếu Tề Tề “Đông” một tiếng, ngã ngồi lên ghế, mông bị đâm một phát đau nhói, nhìn Hứa Thuần một cách ngớ ngẩn “Không thể nào, đại mỹ nữ, câu nói này vợ cũng có thể nói ra mồm?”
“Đàn ông ấy à, đều có tính cách như vậy, tình cảm dành cho gái trinh. Đây là phương pháp rõ ràng nhất.”
Tiếu Tề Tề nhìn Hứa Thuần một cách kỳ quái, “… Không phải trước kia vợ đều dùng phương pháp này?”
Hứa Thuần tập trung vào việc vẽ móng tay, tiếng nói lạnh lung “Vợ với chồng không nhau.” Tiếu Tề Tề vội vàng cúi đầu giống như trẻ nhỏ phạm lỗi, Hứa Thuần tiếp tục nói một cách dửng dưng: “Vợ là giấu đầu hở đuôi, cho nên liều mạng che dấu. Chồng thì lại khác cho nên chẳng sao cả..”
Điều này cũng đúng, khi Tiếu Tề Tề đi ra khỏi tòa ký túc xá, một con ruồi cũng không thấy bay quanh nơi này, bèn lại tiếp tục tiêu dao.
Nhưng Tiếu Tề Tề dần dần phát hiện, danh vọng của cô ở trường lại một lần nữa có xu thế tăng cấp. Còn hung mãnh hơn so với lúc mới nhập học dính vào sự kiện phỉ bảng Hạ Tuyên. Đi đâu cô cũng thấy có người chỉ trỏ, thậm chí châm biếm. Sinh viên nữ thì khinh thường, phỉ nhổ, sinh viên nam thẳng thắn tìm tòi, nghiên cứu, thậm chí …dâm đãng. Đợi đến lúc Tiếu Tề Tề cuối cùng cũng phát hiện ra chuyện này thì mùa đông đã tới từ lâu, ánh mắt con người thế nhưng còn lạnh lẽo hơn cả gió rét, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.
Tiếu Tề Tề hỏi thử Hứa Thuần, Hứa Thuần mờ mịt lắc đầu, hỏi Lâm Văn, Lâm Văn mắt lòe lòe nhấp nháy, hỏi Cá hoa vàng, Cá hoa vàng chửi ầm lên và sờ đầu cô, an ủi rằng chắc họ bị bệnh thần kinh. Tiếu Tề Tề chỉ còn cách gõ cửa phòng Đái Côn Côn.
Đái Côn Côn và Tiếu Tề Tề ghé vào lan can cầu vắt qua hồ, ngắm nhìn mặt nước lăn tăn theo từng đợt gió, Đái Côn Côn cắn răng, “Ngươi thật sự không biết?”
Tiếu Tề Tề mờ mịt lắc đầu.
“Đứa nhỏ đáng thương. Lời đồn không biết bắt đầu từ chỗ nào, có người nói là các bà uống rượu bên ngoài, chính bà nói, về sau tên Ria mép người đã theo đuổi bà trước kia công nhận, có người nói người đầu tiên nói ra là tên Ria mép, nghe thấy bà nói chuyện nên hỏi bà để chứng mình.” Đái Côn Côn nói một hồi giống như khẩu lệnh, Tiếu Tề Tề càng mờ mịt.
“Tóm lại, trung tâm lời đồn chính là bà, Tiếu Tề Tề mười hai tuổi đã không còn là gái trinh.” Đái Côn Côn rầu rĩ thở dài.
Tiếu Tề Tề sửng sốt, rồi bật cười ha hả “Chỉ là chuyện dở hơi này? Tôi đã nói rồi, vì chuyện này mà cũng coi tôi giống như là mãnh thú sao?” Thời buổi này, xã hội đã rất tân tiến, ngoài trường học có rất nhiều phòng nghỉ, cả trai lẫn gái trong đó gồm Lâm Văn qua mười tám tuổi đều cùng với Tô Đồng thuê phòng ở bên ngoài mà.
“Chuyện này còn nghiêm trọng hơn.” Đái Côn Côn lắc đầu, “Tôi nói ra, bà đừng phát điên.”
“Chuyện gì nào, bà nói đi, tôi không sợ.” Tiếu Tề Tề tỏ vẻ không sao, bản thân cô khoongl àm chuyện gì xấu thì sợ gì lời đồn của người khác?
“Bọn họ nói từ năm mười hai tuổi, bà đã lên giường cùng thấy giáo, còn chia rẽ vợ chồng người ta. Sau đó cha mẹ bà phải cho bà chuyển trường.”
“Chuyển trường? Đó là bởi vì tôi học tiểu học ở quê nội, đến trung học mới chuyển tới trường học gần chỗ cha mẹ tôi ở có được không? Chuyển trường lúc học trung học là vì chuyển nhà. Đợi chút, trên giường? Chia rẽ vợ chồng người ta?”
Đái Côn Côn xua tay, “Bà đừng cắt lời, hãy nghe tôi nói hết. Bọn họ nói bà ở chỗ nào cũng có rất nhiều bạn trai, thầy giáo, đầu bếp căng tin, bạn học cùng lớp, lưu manh bên ngoài, sáu năm trung học bà có tới mười mấy bạn trai, nạo thai rất nhiều. Thaamjchis nói khung xương của bà tinh tế là vì quan hệ với đàn ông nhiều quá. Tóm lại bà chính là …kỹ nữ. Đến đại học vì dấu diếm nên suốt ngày mặc quần áo kiểu chẳng giống ai, chủ yếu là để khi lêu lổng bên ngoài không ai nhận ra bà. Bọn họ còn nói bà hành tung khó xác định, thích đi lại một mình, chỉ vì thường xuyên ra vào chỗ ăn chơi, bọn họ còn nói…”
“Đủ rồi!” Móng tay Tiếu Tề Tề cơ hồ như bấm sâu vào lan can cầu bằng trúc, lắc đầu liên tục, “Hoang đường, vớ vẩn, buồn cười, sao lại truyền nhảm như thế?”
“Lời đồn đãi sao, hừ, lúc nào chẳng như thế, truyền qua người khác đã thêm mắm thêm muối, vẽ loạn thêm ra, chưa kể lại còn thêm chút nói quá, cuối cùng một truyền mười, mười truyền trăm, nghe nhầm đồn bậy liền trở thành hiện thực giống như thế này. Giống như quả cầu tuyết ấy, lăn xuống mấy tháng là trở thành núi tuyết ngay .”
Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy trên mặt như nghẹn đến đỏ bừng, lời đồn đãi đáng sợ như vậy? Thảo nào, thảo nào người ta chỉ trỏ sau lưng, thảo nào ngay cả giáo viên chủ nhiệm mỗi khi đứng trước mặt cô đều ấp úng, thảo nào những cô gái đang quan hệ tốt với mình lại né tránh vội vàng, còn bọn con trai thì vô tình giơ tay giơ chân, thảo nào…
Tiếu Tề Tề không dám nghĩ tới, cảm thấy nếu nghĩ tiếp thì cô sẽ điên mất. Thế giới thật đáng sợ.
“Tề Tề, bà sao thế? Muốn khóc thì cứ khóc đi?” Đái Côn Côn lo lắng kéo tay Tiếu Tề Tề, cười khổ, “Tôi đã bảo bà không biết là tốt nhất, bà không nên hỏi tôi!”
Tiếu Tề Tề ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời, một mảnh mây đen dần dần kéo tới, nặng nề làm cho cô như thấy khó có thể thở được “Côn Côn, bà về trước đi, tôi cần bình tĩnh một chút.”
Tiếu Tề Tề cuối cùng cự tuyệt sự an ủi của Đái Côn Côn, một mình đi lòng vòng trên con đường nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía trước, không mục đích, đi tới rừng cây yên tĩnh mà cô và Hạ Tuyên đã từng đến hè năm trước.
Hồ nước vẫn trong veo như trước, không có vẻ xanh biếc của mùa hè, chỉ còn chút gió lạnh như băng thổi qua, mặt cỏ khô héo không chút tươi tốt, nhánh cây trụi lủi mang theo sự tiêu điều không ngừng lay động, giống như không chịu nổi sự tàn phá của gió lạnh. Tiếu Tề Tề ngồi ở lên tảng đá nơi Hạ Tuyên từng ngồi nhìn lên bầu trời, nhìn mặt nước lạnh lẽo, nghe tiếng thông reo nức nở, nghe tiếng vịt trời kêu.
Cô tịch, hóa ra đơn giản như vậy.
Tiếu Tề Tề suốt đêm ngồi ở quán internet chơi game, trò nào cũng vào, đổi nick liên tục nhưng rất nhanh lại thoát ra, giống như sợ những cái nick kia đột nhiêu chuyển thành “Tiếu Tề Tề”. Lại giống như cô đã hoàn toàn kiệt sức, không biết bản thân mình đứng trên vũ đài là vì vinh quang hay vì sự sống còn. Mãi cho tới khi cô tìm được trò chơi khá kích thích CS, nắm lấy khẩu súng tự động, Tiếu Tề Tề lần lượt hạ gục đối thủ, chân thật làm cho cô cảm thấy hả giận, kích thích, xúc động, làm cho tâm tình của cô lại bắt đầu thấy khá hơn. Có một đội, tên là Ám Dạ, Tiếu Tề vô tình click vào, đội trưởng tên là “Nòng nọc”, giây phúc này cô cảm thấy vô cùng vui mừng, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc, cô lấy nick là “Cá chạch”, từ đó về sau, không hề do dự, không hề bồi hồi, liền ở trong này có nòng nọc và cá chạch làm bạn, khiêu vũ trong bóng đêm.
Hai người nói chuyện phiếm.
Nòng nọc hỏi: “Bạn không vui?”
“Tôi muốn đánh vỡ đầu mọi người, mọi người là ma quỷ.”
“Tôi tràn đầy cảm kích cùng yêu thương nói lời cảm tạ tới mọi người. Rất là cảm ơn mọi người đã hảo tâm trèo tường ra ngoài, nghỉ chân nghe chút âm nhạc của tôi rồi mới tiếp tục bước đi, lao tới thương trường hoặc là điện thánh vì tiền đồ của mình, không thể nào quay lại.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo, bàn phím phát ra tiếng lách cách. Cá chạch trầm ngâm một lúc, nói lời “Cám ơn.” rồi rời đi. Cô thấy tâm tình thoải mái và tự tin, chỉ trong chốc mắt, tâm tình đã như hồi phục trở về lúc ban đầu.
Con người, không cần chỉ dùng ánh mắt để hận thù. Thượng đế cho bạn ánh mắt chỉ để tìm kiếm chân trời, đây là lời bình của Tiếu Tề Tề nhiều năm sau mỗi khi cô nhớ lại thời gian này. Tuy rằng khi đó, cô vẫn chưa hiểu lừa gạt, tà ác, nói xấu là như thế nào nhưng lòng thẳng thắn, thành khẩn của cô vẫn luôn còn. Cô sẽ tốt với những người cô yêu, có lẽ thế là đủ.
Giang Nhất Lam nói, thẳng thắn đối mặt với mọi chuyện. Vì tuổi trẻ, chúng ta thoải mái tiêu xài, vì tuổi trẻ nên chúng ta dễ dang học tha thứ, vì tuổi trẻ, chúng ta kích tình, vì tuổi trẻ, chúng ta không sợ hãi tương lai, vì tuổi trẻ, chúng ta vẫn muốn yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.