Mười Năm

Quyển 1 - Chương 13: Trôi qua

Tân Tiểu Thuyết

17/01/2017

“Tiểu thư, có vẻ cô lấn chiếm địa bàn của tôi.” Tiếng nói không còn vẻ non nớt mà trầm thấp, ấm áp, càng thêm mê người. Tiếu Tề Tề bỏ tay đang gãi gãi đầu xuống quyển sách, ánh mắt híp lại nhìn khuôn mặt phóng to trước mắt mình, xoay người, úp sách lên mặt, tiếp tục ngủ. Ngứa quá, Tiếu Tề Tề không nhịn được gãi gãi mũi, bất lịch sự hắt xì một tiếng, lại hắt xì thêm phát nữa, cuối cùng cũng tỉnh ngủ liền lười biếng ngồi dậy “Tiên sinh, chỉ có trẻ con mới quấy rầy giấc ngủ trưa của người khác bằng cách này.”

Tiếu Tề Tề gãi mái tóc đã rối như một chiếc bánh ngô, nhìn Hạ Tuyên đang tươi cười ôn nhu, ánh mắt mê ly, khóe miệng nhếch lên, trong tay còn đang cầm một cọng cỏ mà nhẹ nhàng phe phẩy.

Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn Tiếu Tề Tề, “Không phải cô muốn cùng một chỗ với tôi sao? Chạy tới địa bàn của tôi làm gì?”

“Thích!” Tiếu Tề Tề không còn mất tự nhiên như một năm trước, cô gái nhỏ ngây thơ không còn nghịch ngợm, không mạnh miệng nói láo, hét to, châm chọc, không còn mặc những bộ quần áo lạ kỳ, không còn trốn tránh, cả tật nháy mắt cũng không còn. Có một số chuyện cứ nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất “Nơi này yên tĩnh.” Tiếu Tề Tề nói thật, cô sớm học cách im lặng, học được cách cười bình tĩnh dưới ánh mắt săm soi trắng trợn của mọi người. Tuy nhiên cô lại không chịu được cách đối xử dối trá bịa chuyện nên ngoài ký túc xá, internet, những con đường không có người quen, cô còn biết đi đâu? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có chỗ này, tuy là địa bàn của Hạ Tuyên nhưng thỉnh thoảng hắn ta mới tới chỗ này ngồi, cho nên cô cũng ít gặp. Hơn nữa, chỉ còn hơn tháng nữa là nghỉ hề rồi.

“Rất đẹp.” Hạ Tuyên tự nhiên ngồi bên cạnh Tiếu Tề Tề.

“Cám ơn.” Tiếu Tề Tề nhìn người con trai bên cạnh, không còn vẻ ngây ngô mà trở nên đĩnh đạc hơn, quần âu thẳng tắp, áo sơ mi màu xanh nhạt xắn lên vài nấc, ánh mắt sương mù đã có thêm chút kiên nghị, trầm tĩnh, bả vai gầy yếu tựa hồ cũng dày rộng hơn, tuy nhiên bóng dáng vẫn còn nét thản nhiên, thương tâm, bất lực đồng thời mang theo sức hấp dẫn mê người. Tiếu Tề Tề bỗng nhiên cười, “Đái Côn Côn gần đây mê một anh chàng cắt tóc rất đẹp trai cho nên ngày nào cũng ép tôi đi làm tóc, mọi người nói đầu tôi giống như cái ổ gà, chỉ có anh là nói tôi trông đẹp.”

Hạ Tuyên quay đầu, “Tôi nói thật, rất được, con gái nếu đẹp thì dù thế nào cũng vẫn đẹp.”

Tiếu Tề Tề nhìn anh một cách ngạc nhiên “Miệng lưỡi thật ngọt? Có phải thường xuyên nói ngọt như vậy với các cô gái khác?”

“Không, tôi chỉ nói với người con gái nào tôi thấy đẹp.”

“Hứa Thuần thì sao?” Tim Tiếu Tề Tề nhảy dựng lên, lại hỏi một cách khiêu khích.

Hạ Tuyên vẫn cười ôn nhu, không tỏ vẻ do dự hoặc kinh ngạc, “Cô ấy là một cô gái đẹp.”

“Ha ha…” Tiếu Tề Tề lắc đầu cười “May mà anh nói như vậy, nếu không, chắc chắn tôi sẽ đá anh một cái.”

“Tôi là người thành thật.” Hạ Tuyên đưa cọng cỏ lên miệng, khẽ cắn, ánh mắt sương mù không có chút độ ấm nào nơi đáy mắt, Tiếu Tề Tề bỗng thấy hoảng hốt, giống như người đang ngồi cạnh cô là một người hoàn toàn khác.

Ngày yên tĩnh trôi qua như vậy, tự nhiên Tiếu Tề Tề không còn băn khoăn về tình cảm của mình, tìm nguyên nhân, hậu quả tại sao cô lại cùng một chỗ với Hạ Tuyên, không còn do dự, sợ hãi, trốn tránh. Cô chỉ biết là cô thấy thoải mái, an bình, chỉ cần thế là đủ. Quan hệ của cô và Hạ Tuyên vẫn lúc gần lúc xa, thỉnh thoảng có chút ái muội. Thỉnh thoảng, Hạ Tuyên cũng vuốt tóc cô, nói: “Ngoan, đừng ầm ỹ, đọc sách đi.” Thấy cô cần phát tiết, gào ầm ĩ lại nói: “Tề Tề, đừng làm ồn, cá bị dọa chạy hết rồi.” Thời gian chủ yếu là cô ngủ trên cỏ, anh sẽ lấy cỏ chọc chọc vào mũi cô “Tiếu Tề Tề, cô đừng có ngủ ở đây có được không?” Cô sẽ khôi phục vẻ kiêu ngạo ngày xưa, mắng anh Ngu ngốc, anh sẽ cố ra vẻ hằm mặt lên, nói: “Này, nếu còn nói tôi ngu ngốc, tôi sẽ đánh cô!” Nói xong, không nhịn được lại cười…

Thế nhưng hai người cũng không tiến hơn, cô không muốn đến gần anh, anh tựa như sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Bọn họ từ đó không còn đề cập tới Hứa Thuần, cũng không đề này tới “Chuyện xưa” của Tiếu Tề Tề. Cứ sạch sẽ giống như ngày nào đó, nơi ánh hoàng hôn chiếu xuống sân thể dục, chỉ có thiên nhiên xung quanh, cô ngồi ở trên cây, anh đứng dưới tàng cây, cùng nhìn về phía cuối chân trời.

Bí mật một năm trước như lại trở về, đó là kỷ niệm đẹp của hai người. Mùa đông bên hồ rất lạnh nhưng hai người sẽ cùng ngồi một chỗ ngắm ánh chiều tà rớt xuống mặt hồ, ánh sáng mỏng manh dập dờn trên mặt hồ, không phải trong trẻo lạnh lùng mà là thản nhiên ấm áp, anh sẽ chia sẻ với cô chút ấm áp trên ngón tay lạnh như băng, bàn tay nhỏ bé cứng ngắc nằm trong lòng bàn tay to và ấm áp, đầu ngón tay lưu trữ hơi thở ngàn năm, hai người nhìn nhau cười. Bọn họ ngồi đối diện nhau đốt lửa nấu mì, chưa kịp nấu xong đã bị bản vệ tới mắng cho một trận, hai người nhìn nhau làm mặt xấu. Bọn họ cùng nhau chạy bộ sưởi ấm, cùng đi nhìn tàu hỏa chạy về phía phương xa.

Tiếu Tề Tề trốn ở góc khuất trong quán tập trung ăn mỳ, khuôn mặt đỏ bừng vì rét, hơi nóng từ bát mỳ bốc lên lại càng thêm hồng. Hạ Tuyên ngồi đối diện, ăn rất tao nhã, thỉnh thoảng nhìn Tiếu Tề Tề, cảm giác thật ấm áp, lại thấy cô một lần nữa lè lưỡi nhịn không được buồn cười nói: “Chậm một chút, có ai ăn tranh với em đâu, nóng quá hả?” Tiếu Tề Tề vươn tay ra dấu “Hư” một tiếng, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, trông cực kỳ đáng yêu. “Đừng nói, người ta nhìn thấy bây giờ, phiền toái.” Hạ Tuyên lắc đầu, “Không phải em đã nói không để ý sao? Chẳng lẽ sợ anh ảnh hưởng tới thanh danh của em?”

Đôi mắt Tiếu Tề Tề buồn bã, cô ỉu xìu nói: “Là em sợ ảnh hưởng tới thanh danh của anh.” Hạ Tuyên nhìn sự ưu thương nơi đáy mắt cô bỗng thấy tim như trĩu xuống, lời đồn đãi khắp trường không phải anh không nghe thấy nhưng anh tin vào hai mắt của mình, không nhịn được anh vươn tay, vuốt tóc cô, đánh trống lảng: “Tóc để tự nhiên vẫn tốt nhất, vừa suôn vừa dày.” Mặt Tiếu Tề Tề nhăn nhó “Khi đó ai đã nói tóc uốn nhìn cũng đẹp.”

“Anh nói em đẹp chứ không phái nói tóc em đẹp.” Hạ Tuyên cười dối trá, Tiếu Tề Tề cứng họng “Hạ Tuyên, anh thật sự thay đổi.”

Hạ Tuyên đập vào trán cô “Sắp tốt nghiệp đến nơi, chẳng nhẽ anh còn giống năm đó mặc cho em gọi là Ngu ngốc, lại còn chạy đi mua thuốc cho em nữa?”

Nhắc tới hai từ “mua thuốc”, mặt Tiếu Tề Tề càng hồng, hừ nhỏ một tiếng như muỗi kêu “Chán ghét!”

“Con gái nói con trai chán ghét có hai nghĩa muốn nói “Anh thật đáng yêu” hoặc “Em rất yêu anh”. Tự nhiên có tiếng nói không lạnh không nhạt vang lên ở phía sau. Tiếu Tề Tề sợ tới mức làm cho chiếc đũa kêu “Ba” một tiếng, rơi trên mặt bàn, đồ quỷ, gặp người quen!

Hạ Tuyên nâng cằm “Lại đây ngồi cùng nhau.” Sau đó, anh lấy ra một đôi đũa khác ra cho Tiếu Tề Tề.

Tiếu Tề Tề cầm đũa liền đánh lên tay Hạ Tuyên, Hạ Tuyên né nhanh, anh vốn thấy Lý Dược từ trước. Lý Dược bưng một nửa bát mỳ còn lại ngồi cạnh Hạ Tuyên, ánh mắt không nhìn về phía Tiếu Tề Tề, “Lát nữa đi Ám dạ nhé?”

Hạ Tuyên gật đầu, “Được.”

Tiếu Tề Tề cũng giật mình, Ám Dạ? Bọn họ muốn nói trò chơi trên mạng hay là chỗ nào? Cô không dám hỏi, Hạ Tuyên và Lý Dược tất nhiên cũng không nói. Ba người ăn ý chỉ tập trung vào ăn mỳ. Tiếu Tề Tề ăn xong vội đứng dậy “Tôi ăn xong rồi.”



“Em về à?” Hạ Tuyên ngẩng đầu hỏi, Tiếu Tề Tề gật đầu, cười miễn cưỡng, mỗi khi ở bên Hạ Tuyên, nếu có thêm người khác cô sẽ trở nên xa cách và ngượng ngùng như vậy. Hạ Tuyên đứng dậy, đi tới trước mặt Tiếu Tề Tề, đưa tay ra, Tiếu Tề Tề ngây ngốc nhìn anh.

“Chẳng lẽ muốn mang về tái sử dụng?” Hạ Tuyên lau đi mảnh giấy vụn dính bên miệng cô, lại vỗ vỗ lên đầu “Đi ngủ sớm một chút, hai ngày nữa thi rồi.” Tiếu Tề Tề lúc này mới phát hiện, hóa ra anh đã cao như vậy, cô cao 1m64 mà anh lại cao hơn cô hẳn một cái đầu. Thật là ngưỡng mộ.

Tiếu Tề Tề mờ mịt gật đầu, không dám nhìn vào đôi mắt đang trợn to như quái vật của Lý Dược, không nhìn hắn cũng không có nghĩa là hắn không nhìn cô, cười ẩn ý: “Con gái trăm lần không nên dễ dàng nói “Chán ghét” với con trai, sẽ bị người khác hiểu lầm, đúng không Hạ Tuyên?”

Tiếu Tề Tề cuối cùng cũng bùng nổ, nghiến răng mắng “Cút!”, sau đó nghênh mặt khiêu khích nhìn Lý Dược phía đối diện, Lý Dược cuối cùng cúi đầu, “Không chấp con gái.”

Hạ Tuyên vẫn mỉm cười nhìn Tiếu Tề Tề, mãi cho đến khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa mới quay đầu nói với Lý Dược: “Về sau không được bắt nạt cô ấy.”

“Hạ Tuyên, ông không phải muốn nói với tôi ông muốn ăn cỏ gần hang Tiếu Tề Tề đi?”

“Cút!” Hạ Tuyên vừa chửi người vừa mỉm cười, điệu cười làm cho Lý Dược thật ủ rũ.

Nhưng Lý Dược vẫn là chưa từ bỏ ý định, “… Hạ Tuyên, ông chẳng lẽ không nghe thấy lời đồn kia?”

Khuôn mặt Hạ Tuyên bốc chốc như phủ kín một tầng sương lạnh, đôi mắt đen giống như thanh kiếm sắc quét về phía Lý Dược, “Nhìn người, nhìn bằng tâm, không cần nghe lời người khác nói. Chẳng lẽ ông tin?”

Lý Dược cười ha ha, vỗ lên vai Hạ Tuyên, “Ông bạn, cuối cùng không làm cho tôi thất vọng. Tôi cũng không bao giờ tin chuyện đó.”

Hạ Tuyên lại có chút trầm tư suy nghĩ, Lý Dược tiếp tục ăn mỳ, lại cảm thấy mỳ dường như ngày càng khó ăn, hắn biết còn nhiều hơn so với Hạ Tuyên và cả so với bản thân Tiếu Tề Tề, chính là hắn… Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, cho dù là anh em thân thiết bốn năm cũng không thể nói.

Ám Dạ, vẫn như cũ đầy máu me, chém giết. Cá chạch đi theo Nòng nọc, liên tục nhằm vào phía Phong Thần mà đánh, cuối cùng phân thắng bại. Tiếu Tề Tề rất đắc ý muốn cười to ba tiếng, chỉ có điều đây là trên mạng internet nên đành chịu.

Nòng nọc: “Hôm nay bạn có vẻ vui?”

“Ừ, rất vui.”

“Vì sao?”

“Lừa tình được một anh chàng.”

“Anh ta thế nào?”

“Một anh chàng khá được.”

“Bạn thường xuyên lừa tình sao?”

“Đương nhiên!”

“Vậy sao bà không lừa tình tôi?”

“Thì tôi đang lừa tình ông đấy thôi.”

“…” Một lúc lâu sau, một icon đang khóc

“Tôi cũng hiểu được.”

Cá chạch, đánh ra một icon mặt cười

“888.”

Tâm tình vui vẻ, đổi cửa sổ khác cãi nhau với Phong Thần.



“Đồ điên, ngu ngốc?”

“Đồ con gái xấu xa, bóc da của bà nướng ăn.”

“Nhóc con, chỉ sợ không kịp bóc da bà đây thì ông đã vào viện tâm thần rồi.”

“Vào viện tâm thần cũng ăn bà trước.”

“Đàn ông con trai phải rộng lượng, tính toán chi li chỉ làm người ta thêm ghét.”

“Giống như tên Nòng nọc của bà?”

“Tất nhiên.”

“Con gái ấy mà, não ngắn, đều là động vật ngu xuẩn.”

“Con trai lại thích con gái ngu xuẩn, ông nói xem ai ngu hơn ai?”

“Bà là ngu nhất!”

… Tiếp tục lảm nhảm.

“Cá chạch, tôi phát hiện tôi yêu bà mất rồi, chúng ta gặp nhau đi.”

“Được.”

Icon khuôn mặt cười, “Gặp thế nào?”

“Cổng đông đại học A, 6 giờ chiều, có một cô gái đẹp như tiên nữ tóc dài, mặc áo trắng, đó chính là bà chị đây.”

“Phi! Mùa đông, áo trắng bay cái gì? Bà mặc áo tang?”

Nhẫn nhịn!

“Áo lông trắng có được không?”

“Được! Không phải gái xinh tôi đánh chết bà!”

“Được!”

Sáu giờ chiều ngày hôm sau, bạn học Hứa Thuần mặc áo lông màu trắng, quần ôm màu đen đứng ở cổng đông trường đại học A chăm chú nhìn về phía đông người, nhìn đồng hồ liên tục, than thở, “Đồ chết tiệt Tiếu Tề Tề, chạy đi đâu rồi?” Đôi môi mím chặt tuy tức giận vẫn thật động lòng người. Trần Viễn Hưng đứng ở phía xa, tròng mắt suýt rơi xuống, thật là gái xinh nha?

Buổi tối, Cá chạch đắc ý, “Ai, sao ông không tới? Tôi chờ ông thật lâu.”

Phong Thần: “… Có bản lĩnh bà lăn ra đây cho tôi?”

Tiếu Tề Tề chợt cười.

Trần Viễn Hưng lúc đó vô cùng vui vẻ đi tới trước mặt tiên nữ áo trắng, cực kỳ lễ phép hỏi: “Xin hỏi bạn có phải là Cá chạch không?”

Hứa Thuần trừng to đôi mắt xinh đẹp kiều mị, nhíu mi, từ hàm răng nghiến ra ba chữ “Đồ thần kinh!” sau đó rời đi một cách tao nhã, để lại Trần Viễn Hưng với vẻ mặt kinh ngạc và một người trốn trong rừng cây cười hăng hắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook