Quyển 1 - Chương 19: Ngọt ngào
Tân Tiểu Thuyết
17/01/2017
“Tề Tề, em ở chỗ này?” Hạ Tuyên đánh giá căn phòng nhỏ của Nguyễn Mai nơi Tiếu Tề Tề ở hơn một tháng qua “Trời ạ, còn kinh khủng hơn phòng ký túc xá của bọn anh.”
“Hì hì, chắc chưa từng ở chỗ nào như vậy phải không?” Tiếu Tề Tề ném cái túi lên giường rồi đi tìm lọ để cắm hoa “À, quên mua bình hoa .”
“Anh vừa mới thấy có của hàng bán đồ gia dụng gần đây, chắc là có bán bình hoa, để anh đi mua.”
Tiếu Tề Tề kéo Hạ Tuyên, “Không cần, dù sao vài ngày nữa cũng héo đi, cứ để đó cũng được.”
Hạ Tuyên túm nhẹ lên mũi Tiếu Tề Tề “Anh không muốn hoa anh tặng cho em lại có số mệnh như vậy.” Hạ Tuyên chỉ vào chai rượu có cắm một bông hoa nơi cửa sổ.
Tiếu Tề Tề rụt tay cười “Đó là hôm qua em tự mua, không có gì cắm nên cắm vào đó.”
“Chờ anh một chút, rất nhanh thôi.”
Tiếu Tề Tề gật đầu, sau khi Hạ Tuyên đi liền bắt đầu nhóm lò, buổi sáng đi vội nên bếp lò đã tắt ngúm. Trong phòng không có lò sưởi lạnh như hầm băng. Máy sưởi là dùng than đốt sau đó đưa ống dẫn hơi vào trong phòng để sưởi ấm đồng thời khói than cũng bị thoát ra trong phòng. Biết là không an toàn nhưng biết làm sao được, đại đa số nhà nào ở tầng dưới đều làm vậy. Tiếu Tề Tề dùng cồn đốt lửa để nhóm than nên càng khó nhóm, cô vừa phồng mồm thổi vừa quạt mà mãi không thấy “dễ dàng” giống như lời Nguyễn Mai nói nên càng nhụt chí.
Cửa phòng mở, Tiếu Tề Tề thở phì phì mở cửa, Hạ Tuyên giơ lên cái bình hoa bằng thủy tinh, khuôn mặt tràn đầy ý cười, trong chớp mắt ngừng lại, nhìn Tiếu Tề Tề một cách kinh ngạc. Tiếu Tề Tề cảm thấy mệt, gáy nóng lên, lau mặt một cách qua loa, “Nhanh thế, bình hoa trông thật đẹp.”
Hạ Tuyên từ lúc vào cửa vẫn nhìn Tiếu Tề Tề một cách kỳ lạ, thấy Tiếu Tề Tề lại lau mặt lần nữa tròng mắt mở càng lớn hơn, cắn môi cố nín nhịn, Tiếu Tề Tề liếc thấy khuôn mặt kỳ lạ của anh hỏi một cách khó hiểu: “Anh là có chuyện gì thế?”
Hạ Tuyên cuối cùng không nhịn được, cúi đầu cười ha ha, “Tề Tề, em đi hát hí khúc sẽ không cần phải hóa trang đâu.”
Tiếu Tề Tề nhìn tay mình, cũng không phải là đen lắm, chỉ còn lại vài vệt mờ, đúng rồi, có vẻ như cô vừa dùng tay này lau mặt, Tiếu Tề Tề nhìn Hạ Tuyên cười không nhịn được liền hét lên một tiếng, nhảy tới đưa tay lau trên mặt Hạ Tuyên. Hạ Tuyên không ngờ được cô giở trò lưu manh như thế nên làm cho cô dễ dàng thành công để lại trên má trái của anh một vệt đen, Tiếu Tề Tề lại giơ tay chuyển sang má bên phải nhưng anh đã kịp né đi, đưa tay ra nắm lấy tay Tiếu Tề Tề, Tiếu Tề Tề cười né tránh, trong lúc hỗn loạn, Hạ Tuyên cảm thấy bàn tay buông lỏng, trong chớp mắt, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, bình hoa đã rơi xuống nền nhà, vỡ tan tành.
Nhất thời, cả Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên đều dừng tay, nhìn những mảnh thủy tinh trong suốt nằm đầy trên mặt đất, lại nhìn lên khuôn mặt đối diện giống như diễn viên hát hí khúc liền nhịn không được cười òa lên.
Hai người trở lại nghiêm túc, Hạ Tuyên rửa mặt cho Tiếu Tề Tề, anh lau thật cẩn thận, khăn mắt lướt qua da thịt đỏ bừng, Hạ Tuyên nhịn không được nói, “Tề Tề, anh bảo cái này.”
Tiếu Tề Tề chăm chú nhìn Hạ Tuyên, “Cái gì?”
Đáy mắt Hạ Tuyên hiện lên một tia giảo hoạt, tiến đến bên tai Tiếu Tề Tề, “Anh muốn hôn em.”
“Hử!” Tiếu Tề Tề cười thoải mái “Hạ Tuyên, anh trở nên hư hỏng từ lúc nào thế?”
Hạ Tuyên cười ha hả, trong sân có một cây lựu rất lớn, Hạ Tuyên đứng ở dưới gốc cây, cầm khăn mặt cười với vẻ sung sướng, ôn nhu, phong thái chói mắt làm cho nhiều năm sau, Tiếu Tề Tề vẫn còn nhớ một cách rõ ràng.
Tiếu Tề Tề nhặt những mảnh vụn thủy tinh, Hạ Tuyên đặt hoa hồng lên trên bệ cửa sổ.
“Ôi, thật chán quá, đồ tốt thế này lại vỡ mất? ” Tiếu Tề Tề ảo não nhìn lên đống thủy tinh, lại nhìn Hạ Tuyên, “Hạ Tuyên, anh nói xem liệu có phải là điềm xấu không? Ngày đầu tiên chúng ta cùng một chỗ, món quà đầu tiên sao lại vỡ như thế này.”
Hạ Tuyên đi tới, đón túi rác trong tay Tiếu Tề Tề “Nói bậy, cùng lắm chỉ là cái bình hoa, đầu em chứa cái gì mà lại liên tưởng đến cái đó?” Nói xong đem túi rác bỏ vào thùng rác.
Tiếu Tề Tề nhìn anh làm một cách tự nhiên, thoải mái, cảm giác thư thái, ấm áp lại dâng lên.
Tiếu Tề Tề đến nhà cô hàng xóm sát vách lấy viên than về, trong phòng rất nhanh trở nên ấm áp, Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên ngồi trên giường, nói chuyện lung tung.
Tiếu Tề Tề nằm trong vòng tay rộng rãi, ấm áp của Hạ Tuyên, nhìn biểu tình của anh khi nói chuyện, đường viền môi thật rõ ràng, trông như một bức họa hoàn mỹ. Hạ Tuyên cười: “Nhìn cái gì?”
“Nhìn anh thật đẹp trai” Tiếu Tề Tề cười hì hì trả lời, “Trước kia mọi người đều nói anh đẹp trai mê người, giờ cũng thấy đúng, con trai xinh đẹp giống như một bức tranh, càng ngắm càng thấy thoải mái.”
“Không được nói anh xinh đẹp, xinh đẹp là từ dùng cho con gái.” Hạ Tuyên cố ý cau mặt.
Tiếu Tề Tề không buồn để ý tới anh, tiếp tục tìm kiếm từng đường cong rõ ràng trên mặt anh “Vì thế em rất sợ hãi, Hạ Tuyên.”
“Sợ cái gì? Về sau, có anh ở đây, không phải sợ gì cả.”
“Sợ hãi mất anh, sợ vô cùng.” Tiếu Tề Tề nghiêng đầu tựa vào vai Hạ Tuyên “Anh quá vĩ đại, em cảm thấy hạnh phúc tới quá dễ dàng, cũng quá bất ngờ. Giống như…giống như cảm giác từ trên trời rơi xuống một cái bánh ý.”
“Đồ ngốc.” Hạ Tuyên đặt cằm nhẹ nhàng lên trán Tiếu Tề Tề, ngửi mùi tóc thơm ngát “Tin anh, cũng nên tin tưởng bản thân em, từ nay về sau em chính là báu vật quý nhất trong lòng anh, anh sẽ bảo vệ em.”
“Bao lâu?”
“Cả đời.”
Lời nói giữa hai người yêu nhau luôn là những lời nói ngọt ngào, cô cuối cùng cũng thoáng buông lỏng chuyện mình với Hạ Tuyên. Nhìn người con trai trước mắt cô, sạch sẽ, hoàn mỹ, ôn nhu, ôn nhã, ngay cả sự u buồn trong ánh mắt anh cũng làm cho người ta động lòng, Tiếu Tề Tề đã kìm lòng không được mà trầm mê. Hoa hồng trong ngày lễ tình nhân, thổ lộ, lời tâm tình, hôn môi, đủ để cho trái tim của mỗi cô gái đang ở tuổi thanh xuân xao động.
“Hạ Tuyên, chúng ta, chúng ta quay về trường học đừng để cho người khác biết quan hệ của chúng ta, được không?” Tiếu Tề Tề dựa vào lồng ngực ấm áp của Hạ Tuyên, chiếc áo lông màu đen mềm mại như nhung làm cho cái mũi ngứa ngứa, Tiếu Tề Tề nhịn không được hắt hơi vài cái, vuốt mũi.
Hạ Tuyên kéo tay cô ra, rút khăn lau nơi đầu giường, lau một cách nhẹ nhàng “Vì sao?”
“Em…” Từ “sợ” cuối cùng cũng chưa nói ra mồm “Em muốn cho mọi người ngạc nhiên, làm cho mọi người đều tiếc nuối mà ra trường, Trời ơi, cọng cỏ thơm Hạ Tuyên đến lúc tốt nghiệp mà vẫn còn độc thân đấy. A, cái gì? Anh ấy thân với Tiếu Tề Tề lắm mà, Tiếu Tề Tề thật là lợi hại. Ha, đương nhiên rồi, Tề Tề dù sao cũng là á khôi trường Đại học A cơ mà. Thiết, tình bạn giữa nam và nữ, chỉ là gạt người…” Tiếu Tề Tề thay đổi giọng điệu, dáng vẻ sinh động giống như thật, nói xong chính cô cũng nhịn không được cười lăn ra, ngã xuống giường, thở dốc “Hạ Tuyên, anh nói xem, thật là vui nhé, làm cho mọi người phỏng đoán, kinh ngạc, tức giận, có phải rất hay đúng không Hạ Tuyên?”
“Được, đều theo lời của em.” Hạ Tuyên đột nhiên cúi người xuống, tay chống vào cằm, nghiêng xuống cạnh khuôn mặt của Tiếu Tề Tề, “Tề Tề.” tiếng nói ôn nhu, mềm nhẹ lại trầm ấm.
“Gì thế?” Tiếu Tề Tề nghiêng mặt nhìn anh.
“Anh muốn hôn em.” Đôi mắt anh như tỏa ra lửa, không đợi Tiếu Tề Tề cười né tránh, cánh tay dài đã vươn ra ôm lấy thắt lưng của Tiếu Tề Tề, đôi môi nóng như lửa đã phủ lại đây, dán xuống đôi gò má nóng bỏng Tiếu Tề Tề, chỉ lướt nhẹ một chút. Tiếu Tề Tề khẩn trương, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, cảm thấy anh rời ra mới từ từ mở to mắt, lại như ngập chìm trong một hồ nước sâu vô cùng, giống như con cá gặp được dòng nước mát lành, sung sướng, hài hòa và vui vẻ
“Hạ Tuyên, liệu có phải chúng ta phát triển quá nhanh? .” Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên nằm song song trên giường, tiếp tục nói chuyện.
“Sao lại mau, quá chậm, anh chờ mất bốn năm mới tới ngày này.”
“Không đúng, chúng ta biết nhau có ba năm rưỡi.”
“Làm tròn không là bốn năm.” Hạ Tuyên lại lẻo mép.
“Ôi chao.” Tiếu Tề Tề đánh Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng không trốn, để mặc cho cô gõ thùng thùng vào ngực mình. Hạ Tuyên nhìn khuôn mặt giận dữ mang theo ý cười nhịn không được, vươn tay ra nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn trên ngực mình, “Tề Tề, chúng ta sẽ hạnh phúc .”
“Đúng, chúng ta sẽ hạnh phúc.” Tiếu Tề Tề lặp lại lời Hạ Tuyên. Hạnh phúc tựa hồ rất gần nhưng lại cũng rất xa. “Hạ Tuyên, sao tay anh lại ấm thế?”
“Đó là bởi vì lòng anh thấy ấm áp. Trong lòng anh có em cho nên ấm áp.”
“Thiết, mùa đông em chỉ sợ lạnh, chẳng lẽ do lòng em lạnh như sắt?” Tiếu Tề Tề kéo Hạ Tuyên rồi hai người cười ha hả. Tiếu Tề Tề càng càn rỡ chồm lên phía trước “Hạ Tuyên, hóa ra anh sợ cù, em đã tìm được điểm yếu của.” Hạ Tuyên cười làm cho khuôn mặt không còn vẻ ôn nhuận, mặt nhăn lại thành một đống tựa như con gấu khổng lồ trên giường cô, ủy khuất mà không thể tránh khỏi mỗi ngày bị cô chà đạp. Hạ Tuyên không chịu được nắm lấy hai tay của Tiếu Tề Tề, ngã ngửa ra giường, thở hổn hển, đôi lông mày nhíu “Tiếu Tề Tề, thực ra em mới là điểm yếu của anh.”
Tiếu Tề Tề như cảm thấy có một dòng điện chạy qua, tránh ra gương mặt Hạ Tuyên gần trong gang tấc, “Hạ Tuyên, em cảm thấy mình thật mất mặt, làm sao bây giờ, anh mới tới một ngày em đã sa ngã hoàn toàn.” Cô ảo não nhăn mặt nhăn mũi, Hạ Tuyên lại xoay người nằm lại, cười đến mặt đỏ tai hồng, tỏ vẻ đắc chí “Tề Tề, anh thích nghe em nói như vậy” Tiếu Tề Tề che mặt, không để ý tới anh.
Hạ Tuyên thấy cô tỏ vẻ không để ý tới mình, biết là cô thẹn thùng và ảo não nên thay đổi để tài “Nếu không thì sang Hongkong chơi với anh?”
“Công việc làm sao bây giờ?”
“Em còn chưa tốt nghiệp, không cần nóng nảy.”
Tiếu Tề Tề buông tay che mặt ra, lắc đầu kiên quyết “Đây là cuộc sống độc lập mà em muốn tìm, Hạ Tuyên.”
Hạ Tuyên nhìn đôi mắt kiên định của Tiếu Tề Tề, gật đầu, “Em luôn quật cường như vậy, thế nhưng nếu không như thế thì không phải là Tiếu Tề Tề mà anh thích.”
“Đúng vậy, Hạ Tuyên, vui vẻ nhất là sống thực với bản thân, cho nên anh mới không thấy vui vẻ. Mọi người ép anh làm chuyện anh không thích đúng không?” Đây là điều Tiếu Tề Tề vẫn muốn hỏi .
Hạ Tuyên nhìn biểu tình thân thiết của Tiếu Tề Tề, lắc đầu, “Mọi người không ép anh, thực ra là do bản thân anh tự ép buộc mà thôi.”
“Em không hiểu, em chỉ biết là nếu không vui vẻ em sẽ không đi. Anh nếu không thích căn nhà đó thì sẽ không cần về, thế không được sao?”
Hạ Tuyên cười khổ, “Đồ ngốc.”
Tiếu Tề Tề tỏ vẻ ủy khuất, nhăn mặt nhăn mũi, “Chán ghét, về sau không nói chuyện này với anh nữa, tùy anh.”
“Được, nửa năm tới anh sẽ chỉ ở bên em, chỉ nói chuyện yêu đương, không nói chuyện thế tục.” Hạ Tuyên vuốt nhẹ lên mũi Tiếu Tề Tề “Cứ nhăn mặt nhăn mũi giống hệt một bà già.”
“Hạ Tuyên, những ngày qua anh làm gì?” Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên tiếp tục ôm chăn nói chuyện phiếm, trong bóng đêm nên tiếng hô hấp của người kia thật rõ ràng.
“Thật ra rất là bận.” Hạ Tuyên chậm rãi lựa chọn từ ngữ “Ngày nào cũng gặp rất nhiều người, học chuyện xử lý công việc ở công ty, buổi tối tham dự các buổi tiệc chiêu đãi, tụ hội, cười với nhiều loại người, hàn huyên, nói những câu từ sáo rỗng, rập khuôn.”
“Thật vất vả đúng không?” Tiếu Tề Tề tưởng tượng ra cảnh những bộ quần áo là lượt, lễ phục dạ hội hoa lệ, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười vạn năm không thay đổi, đấy gọi là cuộc sống của xã hội thượng lưu.
“Anh cũng quen rồi.” Tiếng nói Hạ Tuyên lộ vẻ lạnh lùng thản nhiên.
“Thế…có phải có rất nhiều mỹ nữ?” Báo lá cải luôn rất quan tâm tới các anh chàng giàu có quan hệ với đủ loại mỹ nữ, ngôi sao, tuy rằng cô không biết gia đình Hạ Tuyên có bao nhiêu tiền, địa vị xã hội ở Hongkong ra sao.
“Ha ha…” Hạ Tuyên buồn cười, “Em lại nghĩ tới cái gì thế?”
Tiếu Tề Tề âm thầm chậc lưỡi, nói thầm thì: “Người ta không phải đều nói như thế sao.”
“Thực ra sẽ có rất nhiều mỹ nữ.” Bên cạnh những người đó luôn sẽ có những mỹ nữ, địa vị trong mắt mọi người không phải là dựa vào tiền của và đàn bà để mà khoe ra sao. Hạ Tuyên yên lặng nhắm mắt lại. Mẹ anh nói, nếu đã lựa chọn thì nên kiên trì, có lẽ rồi anh sẽ quen thôi.
“Thế anh có phải là gặp được rất nhiều ngôi sao? Có phải đều xinh đẹp giống như trên tivi?” Tiếu Tề Tề bắt đầu hóng chuyện, nghiêng hẳn nửa người nhìn Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên đưa tay ra, ấn cô nằm lại vào trong chăn “Không phải em kêu lạnh, đừng nhúc nhích. Lại tức giận : “Làm sao em cũng thích nghe ngóng loại chuyện nhảm này nhỉ?”
Tiếu Tề Tề thở dài, rầu rĩ nói: “Không phải chỉ cảm thấy hứng thú, mà là, Hạ Tuyên, em đột nhiên cảm thấy chúng ta cách nhau quá xa..”
“Nói bậy, chúng ta gần đến thế.”
Đúng vậy, chúng ta gần đến thế lại sao thấy xa xôi. Có lẽ tình yêu với Hạ Tuyên ngay từ đầu đã khi xa khi gần, như không phải hiện thực.
Tiếu Tề Tề không nhớ cô ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ cô cùng Hạ Tuyên nói tới trường lớp, bạn bè, thầy giáo, sự nghiệp, tốt nghiệp, thực tập và những chuyện linh tinh liên quan tới đồng nghiệp. Mười ngón tay nắm chặt, Hạ Tuyên không nói nhiều, chỉ nắm tay cô, cẩn thận nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Cô cứ như vậy, có chút lo lắng nằm trên một cái giường với Hạ Tuyên mà vượt qua một đêm tình nhân ấm áp.
Ngày hôm sau, Hạ Tuyên bay đi, Tiếu Tề Tề chỉ đưa anh tới bến xe, nhìn anh mỉm cười rời đi rồi cô cũng nhảy lên xe bus tới Công ty. Con đường phía trước còn rất dài, chẳng ai đoán trước được tương lai, chúng ta chỉ nên sống cho hiện tại. Đây là sau vài năm sống mơ mơ màng màng, lúc tốt nghiệp Tiếu Tề Tề đã tự an ủi mình như thế.
Sau ngày đó, ngày nào cũng buôn điện thoại giống như mỗi đôi yêu nhau. Hạ Tuyên luôn ôn nhu, kiên nhẫn, lẳng lặng nói những lời quan tâm tới cô, thỉnh thoảng lại nói câu “Tề Tề, anh nhớ em.” Chỉ một câu nói đơn giản như thế lại làm Tiếu Tề Tề kích động thật lâu. Có lẽ, một khi cửa sổ mở ra, cô sẽ không còn do dự đón nhận thế giới mới nữa mà ôm hẳn vào trong lòng,
Tiếu Tề Tề vẫn cố gắng đến hết ba tháng mới trở lại trường, cầm theo tờ giấy bán mình. Cô nhớ lời nói của Hạ Tuyên, “Tốt nghiệp theo anh đi Mỹ được không?” Được không, không phải trả lời ngay nhưng cô đã có câu trả lời, vốn không nằm trong kế hoạch tình yêu của Tiếu Tề Tề. Cuối cùng Hạ Tuyên nói “Thật ra đại học quốc gia thành phố X cũng tốt, tiếp tục học ở đó cũng .” Tiếu Tề Tề nghe câu này trong điện thoại thấy hoảng hốt, hứa hẹn hay là tin lành đã tới?
“Hì hì, chắc chưa từng ở chỗ nào như vậy phải không?” Tiếu Tề Tề ném cái túi lên giường rồi đi tìm lọ để cắm hoa “À, quên mua bình hoa .”
“Anh vừa mới thấy có của hàng bán đồ gia dụng gần đây, chắc là có bán bình hoa, để anh đi mua.”
Tiếu Tề Tề kéo Hạ Tuyên, “Không cần, dù sao vài ngày nữa cũng héo đi, cứ để đó cũng được.”
Hạ Tuyên túm nhẹ lên mũi Tiếu Tề Tề “Anh không muốn hoa anh tặng cho em lại có số mệnh như vậy.” Hạ Tuyên chỉ vào chai rượu có cắm một bông hoa nơi cửa sổ.
Tiếu Tề Tề rụt tay cười “Đó là hôm qua em tự mua, không có gì cắm nên cắm vào đó.”
“Chờ anh một chút, rất nhanh thôi.”
Tiếu Tề Tề gật đầu, sau khi Hạ Tuyên đi liền bắt đầu nhóm lò, buổi sáng đi vội nên bếp lò đã tắt ngúm. Trong phòng không có lò sưởi lạnh như hầm băng. Máy sưởi là dùng than đốt sau đó đưa ống dẫn hơi vào trong phòng để sưởi ấm đồng thời khói than cũng bị thoát ra trong phòng. Biết là không an toàn nhưng biết làm sao được, đại đa số nhà nào ở tầng dưới đều làm vậy. Tiếu Tề Tề dùng cồn đốt lửa để nhóm than nên càng khó nhóm, cô vừa phồng mồm thổi vừa quạt mà mãi không thấy “dễ dàng” giống như lời Nguyễn Mai nói nên càng nhụt chí.
Cửa phòng mở, Tiếu Tề Tề thở phì phì mở cửa, Hạ Tuyên giơ lên cái bình hoa bằng thủy tinh, khuôn mặt tràn đầy ý cười, trong chớp mắt ngừng lại, nhìn Tiếu Tề Tề một cách kinh ngạc. Tiếu Tề Tề cảm thấy mệt, gáy nóng lên, lau mặt một cách qua loa, “Nhanh thế, bình hoa trông thật đẹp.”
Hạ Tuyên từ lúc vào cửa vẫn nhìn Tiếu Tề Tề một cách kỳ lạ, thấy Tiếu Tề Tề lại lau mặt lần nữa tròng mắt mở càng lớn hơn, cắn môi cố nín nhịn, Tiếu Tề Tề liếc thấy khuôn mặt kỳ lạ của anh hỏi một cách khó hiểu: “Anh là có chuyện gì thế?”
Hạ Tuyên cuối cùng không nhịn được, cúi đầu cười ha ha, “Tề Tề, em đi hát hí khúc sẽ không cần phải hóa trang đâu.”
Tiếu Tề Tề nhìn tay mình, cũng không phải là đen lắm, chỉ còn lại vài vệt mờ, đúng rồi, có vẻ như cô vừa dùng tay này lau mặt, Tiếu Tề Tề nhìn Hạ Tuyên cười không nhịn được liền hét lên một tiếng, nhảy tới đưa tay lau trên mặt Hạ Tuyên. Hạ Tuyên không ngờ được cô giở trò lưu manh như thế nên làm cho cô dễ dàng thành công để lại trên má trái của anh một vệt đen, Tiếu Tề Tề lại giơ tay chuyển sang má bên phải nhưng anh đã kịp né đi, đưa tay ra nắm lấy tay Tiếu Tề Tề, Tiếu Tề Tề cười né tránh, trong lúc hỗn loạn, Hạ Tuyên cảm thấy bàn tay buông lỏng, trong chớp mắt, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, bình hoa đã rơi xuống nền nhà, vỡ tan tành.
Nhất thời, cả Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên đều dừng tay, nhìn những mảnh thủy tinh trong suốt nằm đầy trên mặt đất, lại nhìn lên khuôn mặt đối diện giống như diễn viên hát hí khúc liền nhịn không được cười òa lên.
Hai người trở lại nghiêm túc, Hạ Tuyên rửa mặt cho Tiếu Tề Tề, anh lau thật cẩn thận, khăn mắt lướt qua da thịt đỏ bừng, Hạ Tuyên nhịn không được nói, “Tề Tề, anh bảo cái này.”
Tiếu Tề Tề chăm chú nhìn Hạ Tuyên, “Cái gì?”
Đáy mắt Hạ Tuyên hiện lên một tia giảo hoạt, tiến đến bên tai Tiếu Tề Tề, “Anh muốn hôn em.”
“Hử!” Tiếu Tề Tề cười thoải mái “Hạ Tuyên, anh trở nên hư hỏng từ lúc nào thế?”
Hạ Tuyên cười ha hả, trong sân có một cây lựu rất lớn, Hạ Tuyên đứng ở dưới gốc cây, cầm khăn mặt cười với vẻ sung sướng, ôn nhu, phong thái chói mắt làm cho nhiều năm sau, Tiếu Tề Tề vẫn còn nhớ một cách rõ ràng.
Tiếu Tề Tề nhặt những mảnh vụn thủy tinh, Hạ Tuyên đặt hoa hồng lên trên bệ cửa sổ.
“Ôi, thật chán quá, đồ tốt thế này lại vỡ mất? ” Tiếu Tề Tề ảo não nhìn lên đống thủy tinh, lại nhìn Hạ Tuyên, “Hạ Tuyên, anh nói xem liệu có phải là điềm xấu không? Ngày đầu tiên chúng ta cùng một chỗ, món quà đầu tiên sao lại vỡ như thế này.”
Hạ Tuyên đi tới, đón túi rác trong tay Tiếu Tề Tề “Nói bậy, cùng lắm chỉ là cái bình hoa, đầu em chứa cái gì mà lại liên tưởng đến cái đó?” Nói xong đem túi rác bỏ vào thùng rác.
Tiếu Tề Tề nhìn anh làm một cách tự nhiên, thoải mái, cảm giác thư thái, ấm áp lại dâng lên.
Tiếu Tề Tề đến nhà cô hàng xóm sát vách lấy viên than về, trong phòng rất nhanh trở nên ấm áp, Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên ngồi trên giường, nói chuyện lung tung.
Tiếu Tề Tề nằm trong vòng tay rộng rãi, ấm áp của Hạ Tuyên, nhìn biểu tình của anh khi nói chuyện, đường viền môi thật rõ ràng, trông như một bức họa hoàn mỹ. Hạ Tuyên cười: “Nhìn cái gì?”
“Nhìn anh thật đẹp trai” Tiếu Tề Tề cười hì hì trả lời, “Trước kia mọi người đều nói anh đẹp trai mê người, giờ cũng thấy đúng, con trai xinh đẹp giống như một bức tranh, càng ngắm càng thấy thoải mái.”
“Không được nói anh xinh đẹp, xinh đẹp là từ dùng cho con gái.” Hạ Tuyên cố ý cau mặt.
Tiếu Tề Tề không buồn để ý tới anh, tiếp tục tìm kiếm từng đường cong rõ ràng trên mặt anh “Vì thế em rất sợ hãi, Hạ Tuyên.”
“Sợ cái gì? Về sau, có anh ở đây, không phải sợ gì cả.”
“Sợ hãi mất anh, sợ vô cùng.” Tiếu Tề Tề nghiêng đầu tựa vào vai Hạ Tuyên “Anh quá vĩ đại, em cảm thấy hạnh phúc tới quá dễ dàng, cũng quá bất ngờ. Giống như…giống như cảm giác từ trên trời rơi xuống một cái bánh ý.”
“Đồ ngốc.” Hạ Tuyên đặt cằm nhẹ nhàng lên trán Tiếu Tề Tề, ngửi mùi tóc thơm ngát “Tin anh, cũng nên tin tưởng bản thân em, từ nay về sau em chính là báu vật quý nhất trong lòng anh, anh sẽ bảo vệ em.”
“Bao lâu?”
“Cả đời.”
Lời nói giữa hai người yêu nhau luôn là những lời nói ngọt ngào, cô cuối cùng cũng thoáng buông lỏng chuyện mình với Hạ Tuyên. Nhìn người con trai trước mắt cô, sạch sẽ, hoàn mỹ, ôn nhu, ôn nhã, ngay cả sự u buồn trong ánh mắt anh cũng làm cho người ta động lòng, Tiếu Tề Tề đã kìm lòng không được mà trầm mê. Hoa hồng trong ngày lễ tình nhân, thổ lộ, lời tâm tình, hôn môi, đủ để cho trái tim của mỗi cô gái đang ở tuổi thanh xuân xao động.
“Hạ Tuyên, chúng ta, chúng ta quay về trường học đừng để cho người khác biết quan hệ của chúng ta, được không?” Tiếu Tề Tề dựa vào lồng ngực ấm áp của Hạ Tuyên, chiếc áo lông màu đen mềm mại như nhung làm cho cái mũi ngứa ngứa, Tiếu Tề Tề nhịn không được hắt hơi vài cái, vuốt mũi.
Hạ Tuyên kéo tay cô ra, rút khăn lau nơi đầu giường, lau một cách nhẹ nhàng “Vì sao?”
“Em…” Từ “sợ” cuối cùng cũng chưa nói ra mồm “Em muốn cho mọi người ngạc nhiên, làm cho mọi người đều tiếc nuối mà ra trường, Trời ơi, cọng cỏ thơm Hạ Tuyên đến lúc tốt nghiệp mà vẫn còn độc thân đấy. A, cái gì? Anh ấy thân với Tiếu Tề Tề lắm mà, Tiếu Tề Tề thật là lợi hại. Ha, đương nhiên rồi, Tề Tề dù sao cũng là á khôi trường Đại học A cơ mà. Thiết, tình bạn giữa nam và nữ, chỉ là gạt người…” Tiếu Tề Tề thay đổi giọng điệu, dáng vẻ sinh động giống như thật, nói xong chính cô cũng nhịn không được cười lăn ra, ngã xuống giường, thở dốc “Hạ Tuyên, anh nói xem, thật là vui nhé, làm cho mọi người phỏng đoán, kinh ngạc, tức giận, có phải rất hay đúng không Hạ Tuyên?”
“Được, đều theo lời của em.” Hạ Tuyên đột nhiên cúi người xuống, tay chống vào cằm, nghiêng xuống cạnh khuôn mặt của Tiếu Tề Tề, “Tề Tề.” tiếng nói ôn nhu, mềm nhẹ lại trầm ấm.
“Gì thế?” Tiếu Tề Tề nghiêng mặt nhìn anh.
“Anh muốn hôn em.” Đôi mắt anh như tỏa ra lửa, không đợi Tiếu Tề Tề cười né tránh, cánh tay dài đã vươn ra ôm lấy thắt lưng của Tiếu Tề Tề, đôi môi nóng như lửa đã phủ lại đây, dán xuống đôi gò má nóng bỏng Tiếu Tề Tề, chỉ lướt nhẹ một chút. Tiếu Tề Tề khẩn trương, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, cảm thấy anh rời ra mới từ từ mở to mắt, lại như ngập chìm trong một hồ nước sâu vô cùng, giống như con cá gặp được dòng nước mát lành, sung sướng, hài hòa và vui vẻ
“Hạ Tuyên, liệu có phải chúng ta phát triển quá nhanh? .” Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên nằm song song trên giường, tiếp tục nói chuyện.
“Sao lại mau, quá chậm, anh chờ mất bốn năm mới tới ngày này.”
“Không đúng, chúng ta biết nhau có ba năm rưỡi.”
“Làm tròn không là bốn năm.” Hạ Tuyên lại lẻo mép.
“Ôi chao.” Tiếu Tề Tề đánh Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng không trốn, để mặc cho cô gõ thùng thùng vào ngực mình. Hạ Tuyên nhìn khuôn mặt giận dữ mang theo ý cười nhịn không được, vươn tay ra nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn trên ngực mình, “Tề Tề, chúng ta sẽ hạnh phúc .”
“Đúng, chúng ta sẽ hạnh phúc.” Tiếu Tề Tề lặp lại lời Hạ Tuyên. Hạnh phúc tựa hồ rất gần nhưng lại cũng rất xa. “Hạ Tuyên, sao tay anh lại ấm thế?”
“Đó là bởi vì lòng anh thấy ấm áp. Trong lòng anh có em cho nên ấm áp.”
“Thiết, mùa đông em chỉ sợ lạnh, chẳng lẽ do lòng em lạnh như sắt?” Tiếu Tề Tề kéo Hạ Tuyên rồi hai người cười ha hả. Tiếu Tề Tề càng càn rỡ chồm lên phía trước “Hạ Tuyên, hóa ra anh sợ cù, em đã tìm được điểm yếu của.” Hạ Tuyên cười làm cho khuôn mặt không còn vẻ ôn nhuận, mặt nhăn lại thành một đống tựa như con gấu khổng lồ trên giường cô, ủy khuất mà không thể tránh khỏi mỗi ngày bị cô chà đạp. Hạ Tuyên không chịu được nắm lấy hai tay của Tiếu Tề Tề, ngã ngửa ra giường, thở hổn hển, đôi lông mày nhíu “Tiếu Tề Tề, thực ra em mới là điểm yếu của anh.”
Tiếu Tề Tề như cảm thấy có một dòng điện chạy qua, tránh ra gương mặt Hạ Tuyên gần trong gang tấc, “Hạ Tuyên, em cảm thấy mình thật mất mặt, làm sao bây giờ, anh mới tới một ngày em đã sa ngã hoàn toàn.” Cô ảo não nhăn mặt nhăn mũi, Hạ Tuyên lại xoay người nằm lại, cười đến mặt đỏ tai hồng, tỏ vẻ đắc chí “Tề Tề, anh thích nghe em nói như vậy” Tiếu Tề Tề che mặt, không để ý tới anh.
Hạ Tuyên thấy cô tỏ vẻ không để ý tới mình, biết là cô thẹn thùng và ảo não nên thay đổi để tài “Nếu không thì sang Hongkong chơi với anh?”
“Công việc làm sao bây giờ?”
“Em còn chưa tốt nghiệp, không cần nóng nảy.”
Tiếu Tề Tề buông tay che mặt ra, lắc đầu kiên quyết “Đây là cuộc sống độc lập mà em muốn tìm, Hạ Tuyên.”
Hạ Tuyên nhìn đôi mắt kiên định của Tiếu Tề Tề, gật đầu, “Em luôn quật cường như vậy, thế nhưng nếu không như thế thì không phải là Tiếu Tề Tề mà anh thích.”
“Đúng vậy, Hạ Tuyên, vui vẻ nhất là sống thực với bản thân, cho nên anh mới không thấy vui vẻ. Mọi người ép anh làm chuyện anh không thích đúng không?” Đây là điều Tiếu Tề Tề vẫn muốn hỏi .
Hạ Tuyên nhìn biểu tình thân thiết của Tiếu Tề Tề, lắc đầu, “Mọi người không ép anh, thực ra là do bản thân anh tự ép buộc mà thôi.”
“Em không hiểu, em chỉ biết là nếu không vui vẻ em sẽ không đi. Anh nếu không thích căn nhà đó thì sẽ không cần về, thế không được sao?”
Hạ Tuyên cười khổ, “Đồ ngốc.”
Tiếu Tề Tề tỏ vẻ ủy khuất, nhăn mặt nhăn mũi, “Chán ghét, về sau không nói chuyện này với anh nữa, tùy anh.”
“Được, nửa năm tới anh sẽ chỉ ở bên em, chỉ nói chuyện yêu đương, không nói chuyện thế tục.” Hạ Tuyên vuốt nhẹ lên mũi Tiếu Tề Tề “Cứ nhăn mặt nhăn mũi giống hệt một bà già.”
“Hạ Tuyên, những ngày qua anh làm gì?” Tiếu Tề Tề và Hạ Tuyên tiếp tục ôm chăn nói chuyện phiếm, trong bóng đêm nên tiếng hô hấp của người kia thật rõ ràng.
“Thật ra rất là bận.” Hạ Tuyên chậm rãi lựa chọn từ ngữ “Ngày nào cũng gặp rất nhiều người, học chuyện xử lý công việc ở công ty, buổi tối tham dự các buổi tiệc chiêu đãi, tụ hội, cười với nhiều loại người, hàn huyên, nói những câu từ sáo rỗng, rập khuôn.”
“Thật vất vả đúng không?” Tiếu Tề Tề tưởng tượng ra cảnh những bộ quần áo là lượt, lễ phục dạ hội hoa lệ, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười vạn năm không thay đổi, đấy gọi là cuộc sống của xã hội thượng lưu.
“Anh cũng quen rồi.” Tiếng nói Hạ Tuyên lộ vẻ lạnh lùng thản nhiên.
“Thế…có phải có rất nhiều mỹ nữ?” Báo lá cải luôn rất quan tâm tới các anh chàng giàu có quan hệ với đủ loại mỹ nữ, ngôi sao, tuy rằng cô không biết gia đình Hạ Tuyên có bao nhiêu tiền, địa vị xã hội ở Hongkong ra sao.
“Ha ha…” Hạ Tuyên buồn cười, “Em lại nghĩ tới cái gì thế?”
Tiếu Tề Tề âm thầm chậc lưỡi, nói thầm thì: “Người ta không phải đều nói như thế sao.”
“Thực ra sẽ có rất nhiều mỹ nữ.” Bên cạnh những người đó luôn sẽ có những mỹ nữ, địa vị trong mắt mọi người không phải là dựa vào tiền của và đàn bà để mà khoe ra sao. Hạ Tuyên yên lặng nhắm mắt lại. Mẹ anh nói, nếu đã lựa chọn thì nên kiên trì, có lẽ rồi anh sẽ quen thôi.
“Thế anh có phải là gặp được rất nhiều ngôi sao? Có phải đều xinh đẹp giống như trên tivi?” Tiếu Tề Tề bắt đầu hóng chuyện, nghiêng hẳn nửa người nhìn Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên đưa tay ra, ấn cô nằm lại vào trong chăn “Không phải em kêu lạnh, đừng nhúc nhích. Lại tức giận : “Làm sao em cũng thích nghe ngóng loại chuyện nhảm này nhỉ?”
Tiếu Tề Tề thở dài, rầu rĩ nói: “Không phải chỉ cảm thấy hứng thú, mà là, Hạ Tuyên, em đột nhiên cảm thấy chúng ta cách nhau quá xa..”
“Nói bậy, chúng ta gần đến thế.”
Đúng vậy, chúng ta gần đến thế lại sao thấy xa xôi. Có lẽ tình yêu với Hạ Tuyên ngay từ đầu đã khi xa khi gần, như không phải hiện thực.
Tiếu Tề Tề không nhớ cô ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ cô cùng Hạ Tuyên nói tới trường lớp, bạn bè, thầy giáo, sự nghiệp, tốt nghiệp, thực tập và những chuyện linh tinh liên quan tới đồng nghiệp. Mười ngón tay nắm chặt, Hạ Tuyên không nói nhiều, chỉ nắm tay cô, cẩn thận nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Cô cứ như vậy, có chút lo lắng nằm trên một cái giường với Hạ Tuyên mà vượt qua một đêm tình nhân ấm áp.
Ngày hôm sau, Hạ Tuyên bay đi, Tiếu Tề Tề chỉ đưa anh tới bến xe, nhìn anh mỉm cười rời đi rồi cô cũng nhảy lên xe bus tới Công ty. Con đường phía trước còn rất dài, chẳng ai đoán trước được tương lai, chúng ta chỉ nên sống cho hiện tại. Đây là sau vài năm sống mơ mơ màng màng, lúc tốt nghiệp Tiếu Tề Tề đã tự an ủi mình như thế.
Sau ngày đó, ngày nào cũng buôn điện thoại giống như mỗi đôi yêu nhau. Hạ Tuyên luôn ôn nhu, kiên nhẫn, lẳng lặng nói những lời quan tâm tới cô, thỉnh thoảng lại nói câu “Tề Tề, anh nhớ em.” Chỉ một câu nói đơn giản như thế lại làm Tiếu Tề Tề kích động thật lâu. Có lẽ, một khi cửa sổ mở ra, cô sẽ không còn do dự đón nhận thế giới mới nữa mà ôm hẳn vào trong lòng,
Tiếu Tề Tề vẫn cố gắng đến hết ba tháng mới trở lại trường, cầm theo tờ giấy bán mình. Cô nhớ lời nói của Hạ Tuyên, “Tốt nghiệp theo anh đi Mỹ được không?” Được không, không phải trả lời ngay nhưng cô đã có câu trả lời, vốn không nằm trong kế hoạch tình yêu của Tiếu Tề Tề. Cuối cùng Hạ Tuyên nói “Thật ra đại học quốc gia thành phố X cũng tốt, tiếp tục học ở đó cũng .” Tiếu Tề Tề nghe câu này trong điện thoại thấy hoảng hốt, hứa hẹn hay là tin lành đã tới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.