Quyển 1 - Chương 18: Yêu đương
Tân Tiểu Thuyết
17/01/2017
Đứng ôm nhau tại vòng quay, tay Tiếu Tề Tề nằm trong bàn tay của Hạ
Tuyên, hai người nhìn nhau cười. Bầu trời ngày hôm đó không phải chỉ một màu xanh lam, ánh mặt trời mang theo gió nhẹ lãng đãng trong không
trung, ôn nhu giống như ngày hôm nay. Thành phố bên dưới với đủ loại
kiến trúc nhìn chằng chịt, mang theo đặc sắc riêng, xen kẽ là những con
đường quốc lộ, những chiếc ô tô di động, giống như nhồi thêm sức sống,
tình cảm, sinh mệnh cho thành phố. Mới bắt đầu, trong đầu sẽ tràn ngập
sức sống nghĩ tới tương lai, sự lặp đi lặp lại hàng ngày để duy trì sinh tồn. Mà điều cơ bản nhất là mùa xuân đã tới rồi.
Tình cảm cứ như vậy, từ từ mà bắt đầu, không có tuyên bố oanh liệt, chỉ có mười ngón tay gắt gao nắm vào nhau, vứt bỏ những nghi ngờ trong lòng, tự do bay lên, tùy hứng phát triển. Mỗi khi chúng ta tìm kiếm ở thế giới bên ngoài, khi đá cứng hóa thành tình cảm mềm yếu, mặc dù tùy tiện là hạnh phúc nhưng có lẽ vì thế mà hiểu lầm bắt đầu nảy sinh.
Rất nhiều năm sau, khi Tiếu Tề Tề nhớ lại ngày hôm đó, luôn không khỏi tự hỏi mình, nếu từ lúc đầu, cô giống như những cô gái khác, tìm hiểu nguyên nhân, hỏi lại những chuyện kia trước khi bắt đầu thì chuyện của cô và anh liệu có thể thay đổi?
Đáp án sẽ có, cũng đã không phải là điều cô muốn biết. Mặc dù cởi bỏ cũng đã trôi qua, càng đi lại càng xa, không còn có thể quay đầu. Lưu lại chỉ là tình yêu ngọt ngào năm đó, đáy lòng sẽ luôn xót xa, để rồi hóa thành hạnh phúc của ngày hôm nay, mỉm cười mà đi tiếp. Sinh mệnh của chúng ta rất dài, hạnh phúc cũng rất dài.
Sau khi ngồi trên vòng quay xuống, Tiếu Tề Tề vẫn ôm bó hoa hồng trên tay, nghe tiếng kêu điên cuồng của mọi người mỗi khi xe vượt chướng ngại, liền kéo cánh tay Hạ Tuyên “Em cũng muốn chơi trò này.”
Hạ Tuyên cười miễn cướng, vẻ mặt tái nhợt”… Vậy em chơi đi, anh ở dưới đất nhìn em, được không?”
Tiếu Tề Tề lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt Hạ Tuyên “Anh làm sao vậy, không thoải mái?” Suy nghĩ một chút lại giật mình, thấy áy náy, chậc đầu lưỡi “Hóa ra anh sợ độ cao, sao không nói sớm, chúng ta sẽ không tới đây.” Lại thấy có chút đau lòng, con trai mà sợ độ cao lại vì mình mà ngồi vòng quay, cùng mình xem thành phố phía dưới, thật đủ hạnh phúc.
Hạ Tuyên nhịn xuống cơn buồn nôn, ngồi ở thềm đá bên cạnh, lau mồ hôi lạnh trên trán “Ôi chao, em không nói thì anh không cảm giác gì, xuống dưới mới thấy chân như nhũn ra.” Lại ngẩng đầu nhìn Tiếu Tề Tề, cố nặn ra nụ cười: “Mọi chuyện hôm nay đều theo em, em muốn đi đâu chơi anh đều cùng em.”
Tiếu Tề Tề ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyên, đổi bó hoa sang bên tay khác, bất chợt, một chiếc gai nhọn xuyên qua giấy bóng đâm thẳng đầu ngón tay “Ai ui.”
“Làm sao vậy?” Hạ Tuyên vội vàng nắm ngón tay của Tiếu Tề Tề lên “Gai đâm.” Anh tự nhiên đem ngón tay cô ngậm vào miệng mình, nhẹ nhàng mút. Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê dại không chịu nổi, một luồng nhiệt nóng kỳ lạ đi khắp toàn thân, trên mặt thấy nóng kinh khủng.
Hạ Tuyên cuối cùng cũng buông ngón tay cô ra “Mẹ anh nói, làm như thế có thể cầm máu.”
Tiếu Tề Tề lại đỏ mặt, đưa ngón tay ra phía sau lưng, quệt miệng nói: “Không đúng, rõ là bẩn.”
“Không bẩn, còn rất thơm.” Hạ Tuyên cầm bó hoa hồng trong lòng cô “Cứ để anh cầm là tốt nhất.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Tiếu Tề Tề giận dữ.
Hạ Tuyên nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của cô, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt thẹn thùng đỏ tươi như hoa, thân thể thanh xuân tỏa ra một luồng nhiệt khó hiểu, tim không khỏi đập kịch liệt lên, “Tề Tề!”
Tiếu Tề Tề quay đầu nhìn anh một cách kỳ lạ “Sao thế… Ô ô, ư…” Tiếng nói đột nhiên bị chặn lại, đôi môi ôn nhuận mang theo hương vị nam tính đặc trưng chui vào miệng Tiếu Tề Tề, nhẹ nhàng chạm vào, cẩn thận tìm kiếm, ôn nhu đoạt lấy. Tiếu Tề Tề không khỏi nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng ra, tùy ý kích tình, tim đập theo đầu lưỡi dây dưa.
Tựa hồ trôi qua thật lâu, cho tới lúc tiếng hít thở nhắc nhở Tiếu Tề Tề không phải là giấc mơ. Tiếu Tề Tề không dám mở to mắt, nghiêng đầu nhào vào ngực Hạ Tuyên. Hạ Tuyên cúi đầu nhìn thấy cổ Tiếu Tề Tề có một mảnh đỏ hồng, sắc đỏ lại nõn nà, trong suốt, mang theo hương vị đặc trưng của con gái, không khỏi lại cúi đầu xuống hôn nhẹ lên phần da thịt trắng nõn kia.
Tiếu Tề Tề cảm giác được hơi thở ấm áp Hạ Tuyên ở sau gáy mình, trong tai lại nghe thấy tiếng đập kịch liệt nơi ngực anh, tạo nên những âm thanh kêu thùng thùng thì không khỏi lại cười nhẹ ra tiếng.
Một bàn tay Hạ Tuyên ôm thắt lưng Tiếu Tề Tề làm cho cô nằm thoải mái hơn lên ngực mình “Cười cái gì?”
“Cười anh hóa ra cũng hồi hộp.” Tiếu Tề Tề cười trả lời, tiếng nói đập vào trong quần áo càng thêm trầm thấp, tình cảm.
Hạ Tuyên nhéo nhéo ngón tay, nói rầu rĩ: “Ừ, thật ra anh cũng thấy hồi hộp .”
Tiếu Tề Tề ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của anh “Thật sự?”
“Đúng vậy, hồi hộp.” Hạ Tuyên trầm ngâm, “Sợ em sẽ từ chối anh, sợ em không để ý tới anh, sợ em lại trốn tránh anh giống như trước.”
“Giờ sao không sợ?”
Hạ Tuyên phẩy nhẹ lên mũi cô “Không sợ, lần này em mà trốn, anh sẽ mang dây thừng, nếu em trốn anh liền trói em lại, khiêng đi.”
“Hừ, em có phải là con chó nhỏ đâu mà cần anh dắt.”
“Ha ha, không phải là con chó nhỏ, là bảo bối của anh.”
Hạ Tuyên lần đầu tiên nói lời ngọt ngào như vậy nên cũng thấy xấu hổ. Tiếu Tề Tề lại cảm thấy thật là thú vị nên nhìn anh cười ngây ngô. Hạ Tuyên không nhịn được lại véo khuôn mặt cô “Sao cứ thích cười như vậy.”
Tiếu Tề Tề lại le lưỡi, chụp tay Hạ Tuyên, Hạ Tuyên lại quay ngược tay lại cầm đầu ngón tay cô “Lạnh thế, em lạnh không?”
Tiếu Tề Tề lắc đầu, “Không lạnh, nhưng em thấy đói.” Nhíu mày, quệt miệng, “Đói quá!”
“Được, chúng ta sẽ có một bữa trưa lãng mạn.”
“Anh muốn đi đâu?” Tiếu Tề Tề kéo tay Hạ Tuyên “Trong có vẻ rất đắt.”
Vẻ mặt Hạ Tuyên hơi trầm, nhưng rất nhanh lại khôi phục, anh nắm chặt tay Tiếu Tề Tề trong tay mình “Mọi người đều nói lễ tình nhân nên ăn cơm Tây, đốt nến, cắm hoa hồng, uống rượu vang là hạnh phúc, lãng mạn nhất. Đây là lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta cho nên càng chọn cẩn thận.”
“Nhưng là…” Tiếu Tề Tề vẫn do dự, nghĩ tới ví tiền mỏng tang lại thấy đau lòng.
“Không cần lo lắng chuyện tiền nong, anh…người kia rất nhiều tiền.” Hạ Tuyên do dự một chút cuối cùng cũng không nói được tiếng cha.
Tiếu Tề Tề nhìn đôi mắt đen trầm của anh, trở tay nắm tay Hạ Tuyên “Về sau, em sẽ ở bên anh. Hì hì, cùng anh tiêu sạch tiền của người kia, cho hắn đau lòng đến chết!”
Đôi mắt Hạ Tuyên sáng lên một chút, chỉ nói: “Đồ ngốc.” Liền lôi kéo Tiếu Tề Tề vào phòng ăn.
Tiếu Tề Tề nhìn ánh sáng hắt lên màu hồng của rượu tạo nên màu sắc mê người nhịn không được liền cầm lên uống một ngụm, nuốt luôn xuống, hương vị thanh thuần chỉ đọng lại chút mơ hồ rồi biến mất không thấy. Hạ Tuyên nắm chén rượu xoay tròn chầm chậm, cười yếu ớt, nói: “Không nên gấp gáp.”
Khuôn mặt Tiếu Tề Tề đỏ lên, học Hạ Tuyên, từ từ lắc chén rượu thế nhưng mạnh tay quá làm rượu sánh cả ra, khuôn mặt lại càng đỏ giống như màu rượu, chán nản buông chén xuống “Chẳng vui chút nào, uống rượu cũng mệt.” Ý cười trên khuôn mặt Hạ Tuyên càng sâu “Không sao, từ từ sẽ được, rượu vang giống như người vậy, phải từ từ tiếp xúc, chờ đợi mới có thể nhận ra được hương vị thuần khiết nhất.” Anh nói xong nhìn Tiếu Tề Tề một cách ý nhị.
Tiếu Tề Tề nhìn vào chăm chú vào đôi mắt thâm trầm của anh “Anh nói người hay là rượu?”
“Tề Tề, anh chờ chén rượu này lâu lắm rồi, đã đến lúc nhấm nháp nó.” Nói xong, anh nâng chén nhẹ nhàng đưa vào tay Tiếu Tề Tề “Nhấp lấy một ít, giữ nó ở đầu lưỡi một lúc, như vậy em mới có thể cảm nhận được hương vị của nó.”
Tiếu Tề Tề đón chén rượu, màu rượu đỏ sẫm giống như tâm hồn cô lúc này, cô nhấp nhẹ một ngụm, dùng đầu lưỡi từ từ đẩy vào bốn phía trong khoang miệng, một mùi thơm nồng đậm chậm rãi quanh quẩn tỏa ra, để lại vị hơi chát lại càng làm nổi bật hương rượu. Tiếu Tề Tề tò mò nhìn Hạ Tuyên, “Quả thật khác hẳn.”
“Kỷ niệm là lễ vật tốt nhất.” Hạ Tuyên tiếp tục lắc chén rượu, “Tề Tề, chúng ta có phải nên làm một ly để kỷ niệm ngày này?”
Tiếu Tề Tề cười nâng chén, đôi mắt thâm tình lộ rõ tâm sự của mình, chạm nhẹ cốc, chạm ly.
“Chén thứ hai.” Hạ Tuyên lại nâng chén, “Để phạt em.”
“Vì sao?” Tiếu Tề Tề khó hiểu trừng mắt lên.
“Thiện lương, trốn tránh, yếu đuối, đó không phải ưu điểm.”
Tiếu Tề Tề hiểu anh muốn nói gì, nhíu mày, “Cũng đúng, không phải trừng phạt, mà là đối ẩm.”
“Đối với anh: là tích lũy, lắng đọng và chờ đợi.” Hạ Tuyên lẻo mép.
“Một cây làm chẳng nên non, nói sau, anh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy lại còn muốn Tiếu Tề Tề em chú ý sao?” Nụ cười Tiếu Tề Tề đượm chút chua xót, bản thân đã biết sao còn nhịn không được lại sa vào? Chỉ cần anh vừa giơ tay ra, Tiếu Tề Tề cô cũng giống như những cô gái khác, nhắm mắt mà nhảy hố, trong lòng lại vẫn thấy hạnh phúc.
“Anh có thể coi đây là em đang ghen tỵ không?”
“Không thể!” Tiếu Tề Tề lạnh mặt, tức giận , “Bởi vì em lạnh nhạt với anh cho nên anh mới để ý em phải không?”
Hạ Tuyên lắc đầu, sủng nịch nhìn cô “Thật là khờ, chỉ được cái nghịch giống trẻ con, em chẳng lẽ không biết là anh luôn luôn chờ em sao?”
“Không biết!” Tiếu Tề Tề mạnh miệng “Chúng ta nào có thân quen!”
“Không quen? Lừa chính bản thân em hay là anh?” Hạ Tuyên lại lắc đầu, “Tề Tề, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, ba năm qua, anh có mặt khắp nơi, chẳng lẽ thật sự em không cảm giác gì sao?”
Ba năm qua anh có mặt khắp nơi, nghe thấy câu này miệng Tiếu Tề Tề há ra, đúng vậy, anh chưa bao giờ biến mất, chỉ là hai người nhìn thấy nhau lại làm như không thấy.
“Khi em ốm, anh nhờ Hứa Thuần mang thuốc cho em, không đi học, anh chép bài cho em, lên mạng cả đêm, chơi game, nói chuyện phiếm, mắng chửi người, viết bài, một mình em đi du lịch bên ngoài, việc gì của em anh đều biết, người trong lòng em, đồ ăn em thích, không thích chạm vào cái gì, anh đều ghi nhớ trong lòng. Như vậy chẳng lẽ còn không đủ?”
Tiếu Tề Tề giật mình “… Em cho rằng đó là vì Hứa Thuần, mọi người đều nói như vậy .”
“Anh không thích Hứa Thuần, những việc đó đều là vì em mà thôi.”
“Thế…” Trước mắt Tiếu Tề Tề lại hiện ra cảnh nhà ga lúc sáng sớm, cô vội nắm chặt lên ly rượu mà thấy cảm giác lạnh lẽo”… Em không biết. Vì sao lại là em, em không xinh đẹp, xấu tính, lại còn rất nhiều tật xấu nữa.”
Hạ Tuyên trầm tư, cái miệng nhếch lên tỏ vẻ ủy khuất: “Anh cũng ngạc nhiên, vì sao lại thích một cô gái lạ kỳ như em chứ? Lúc đầu có lẽ vì tò mò, phong cách của em thật giống với mẹ anh, có lẽ vì thế anh mới để ý tới em. Khi đó em tuy còn trẻ con nhưng lại quật cường, cố chấp kinh khủng, lại thêm rõ là đơn thuần. Đây là lần đầu tiên anh thích một cô gái nên không biết phải làm thế nào. Em trốn tránh anh anh sẽ không lộ mặt, em bảo anh đối xử tốt với Hứa Thuần anh cũng nghe lời em, em không để ý tới anh anh sẽ giả vờ như không thấy em. Tóm lại, em thích cái gì thì anh sẽ làm cái đó.”
“Không đúng, Hạ Tuyên, cơ bản là anh luôn quyến rũ em.” Tiếu Tề Tề nhìn thấy đôi mắt Hạ Tuyên tỏ vẻ cam chịu nên vội nói.
“Anh không quyến rũ em, là tình cảm của em quyến rũ chính em.” Hạ Tuyên cười yếu ớt, “Ừ, thật may mắn cuối cùng em cũng trưởng thành, đối mặt với tình cảm của mình, nếu không anh cũng không biết làm gì bây giờ.”
“Không đúng!” Mặt Tiếu Tề Tề đỏ bừng, “Tại anh tặng hoa hồng cho em, còn…hôn em. Em đã đồng ý đâu.”
Khuôn mặt của Hạ Tuyên cười càng tươi, giống như mặt hồ gợn sóng “Được, anh quyến rũ em.” Giơ chén lên “Cụng ly vì sự quyến rũ.”
Tình cảm cứ như vậy, từ từ mà bắt đầu, không có tuyên bố oanh liệt, chỉ có mười ngón tay gắt gao nắm vào nhau, vứt bỏ những nghi ngờ trong lòng, tự do bay lên, tùy hứng phát triển. Mỗi khi chúng ta tìm kiếm ở thế giới bên ngoài, khi đá cứng hóa thành tình cảm mềm yếu, mặc dù tùy tiện là hạnh phúc nhưng có lẽ vì thế mà hiểu lầm bắt đầu nảy sinh.
Rất nhiều năm sau, khi Tiếu Tề Tề nhớ lại ngày hôm đó, luôn không khỏi tự hỏi mình, nếu từ lúc đầu, cô giống như những cô gái khác, tìm hiểu nguyên nhân, hỏi lại những chuyện kia trước khi bắt đầu thì chuyện của cô và anh liệu có thể thay đổi?
Đáp án sẽ có, cũng đã không phải là điều cô muốn biết. Mặc dù cởi bỏ cũng đã trôi qua, càng đi lại càng xa, không còn có thể quay đầu. Lưu lại chỉ là tình yêu ngọt ngào năm đó, đáy lòng sẽ luôn xót xa, để rồi hóa thành hạnh phúc của ngày hôm nay, mỉm cười mà đi tiếp. Sinh mệnh của chúng ta rất dài, hạnh phúc cũng rất dài.
Sau khi ngồi trên vòng quay xuống, Tiếu Tề Tề vẫn ôm bó hoa hồng trên tay, nghe tiếng kêu điên cuồng của mọi người mỗi khi xe vượt chướng ngại, liền kéo cánh tay Hạ Tuyên “Em cũng muốn chơi trò này.”
Hạ Tuyên cười miễn cướng, vẻ mặt tái nhợt”… Vậy em chơi đi, anh ở dưới đất nhìn em, được không?”
Tiếu Tề Tề lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt Hạ Tuyên “Anh làm sao vậy, không thoải mái?” Suy nghĩ một chút lại giật mình, thấy áy náy, chậc đầu lưỡi “Hóa ra anh sợ độ cao, sao không nói sớm, chúng ta sẽ không tới đây.” Lại thấy có chút đau lòng, con trai mà sợ độ cao lại vì mình mà ngồi vòng quay, cùng mình xem thành phố phía dưới, thật đủ hạnh phúc.
Hạ Tuyên nhịn xuống cơn buồn nôn, ngồi ở thềm đá bên cạnh, lau mồ hôi lạnh trên trán “Ôi chao, em không nói thì anh không cảm giác gì, xuống dưới mới thấy chân như nhũn ra.” Lại ngẩng đầu nhìn Tiếu Tề Tề, cố nặn ra nụ cười: “Mọi chuyện hôm nay đều theo em, em muốn đi đâu chơi anh đều cùng em.”
Tiếu Tề Tề ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyên, đổi bó hoa sang bên tay khác, bất chợt, một chiếc gai nhọn xuyên qua giấy bóng đâm thẳng đầu ngón tay “Ai ui.”
“Làm sao vậy?” Hạ Tuyên vội vàng nắm ngón tay của Tiếu Tề Tề lên “Gai đâm.” Anh tự nhiên đem ngón tay cô ngậm vào miệng mình, nhẹ nhàng mút. Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê dại không chịu nổi, một luồng nhiệt nóng kỳ lạ đi khắp toàn thân, trên mặt thấy nóng kinh khủng.
Hạ Tuyên cuối cùng cũng buông ngón tay cô ra “Mẹ anh nói, làm như thế có thể cầm máu.”
Tiếu Tề Tề lại đỏ mặt, đưa ngón tay ra phía sau lưng, quệt miệng nói: “Không đúng, rõ là bẩn.”
“Không bẩn, còn rất thơm.” Hạ Tuyên cầm bó hoa hồng trong lòng cô “Cứ để anh cầm là tốt nhất.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Tiếu Tề Tề giận dữ.
Hạ Tuyên nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của cô, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt thẹn thùng đỏ tươi như hoa, thân thể thanh xuân tỏa ra một luồng nhiệt khó hiểu, tim không khỏi đập kịch liệt lên, “Tề Tề!”
Tiếu Tề Tề quay đầu nhìn anh một cách kỳ lạ “Sao thế… Ô ô, ư…” Tiếng nói đột nhiên bị chặn lại, đôi môi ôn nhuận mang theo hương vị nam tính đặc trưng chui vào miệng Tiếu Tề Tề, nhẹ nhàng chạm vào, cẩn thận tìm kiếm, ôn nhu đoạt lấy. Tiếu Tề Tề không khỏi nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng ra, tùy ý kích tình, tim đập theo đầu lưỡi dây dưa.
Tựa hồ trôi qua thật lâu, cho tới lúc tiếng hít thở nhắc nhở Tiếu Tề Tề không phải là giấc mơ. Tiếu Tề Tề không dám mở to mắt, nghiêng đầu nhào vào ngực Hạ Tuyên. Hạ Tuyên cúi đầu nhìn thấy cổ Tiếu Tề Tề có một mảnh đỏ hồng, sắc đỏ lại nõn nà, trong suốt, mang theo hương vị đặc trưng của con gái, không khỏi lại cúi đầu xuống hôn nhẹ lên phần da thịt trắng nõn kia.
Tiếu Tề Tề cảm giác được hơi thở ấm áp Hạ Tuyên ở sau gáy mình, trong tai lại nghe thấy tiếng đập kịch liệt nơi ngực anh, tạo nên những âm thanh kêu thùng thùng thì không khỏi lại cười nhẹ ra tiếng.
Một bàn tay Hạ Tuyên ôm thắt lưng Tiếu Tề Tề làm cho cô nằm thoải mái hơn lên ngực mình “Cười cái gì?”
“Cười anh hóa ra cũng hồi hộp.” Tiếu Tề Tề cười trả lời, tiếng nói đập vào trong quần áo càng thêm trầm thấp, tình cảm.
Hạ Tuyên nhéo nhéo ngón tay, nói rầu rĩ: “Ừ, thật ra anh cũng thấy hồi hộp .”
Tiếu Tề Tề ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của anh “Thật sự?”
“Đúng vậy, hồi hộp.” Hạ Tuyên trầm ngâm, “Sợ em sẽ từ chối anh, sợ em không để ý tới anh, sợ em lại trốn tránh anh giống như trước.”
“Giờ sao không sợ?”
Hạ Tuyên phẩy nhẹ lên mũi cô “Không sợ, lần này em mà trốn, anh sẽ mang dây thừng, nếu em trốn anh liền trói em lại, khiêng đi.”
“Hừ, em có phải là con chó nhỏ đâu mà cần anh dắt.”
“Ha ha, không phải là con chó nhỏ, là bảo bối của anh.”
Hạ Tuyên lần đầu tiên nói lời ngọt ngào như vậy nên cũng thấy xấu hổ. Tiếu Tề Tề lại cảm thấy thật là thú vị nên nhìn anh cười ngây ngô. Hạ Tuyên không nhịn được lại véo khuôn mặt cô “Sao cứ thích cười như vậy.”
Tiếu Tề Tề lại le lưỡi, chụp tay Hạ Tuyên, Hạ Tuyên lại quay ngược tay lại cầm đầu ngón tay cô “Lạnh thế, em lạnh không?”
Tiếu Tề Tề lắc đầu, “Không lạnh, nhưng em thấy đói.” Nhíu mày, quệt miệng, “Đói quá!”
“Được, chúng ta sẽ có một bữa trưa lãng mạn.”
“Anh muốn đi đâu?” Tiếu Tề Tề kéo tay Hạ Tuyên “Trong có vẻ rất đắt.”
Vẻ mặt Hạ Tuyên hơi trầm, nhưng rất nhanh lại khôi phục, anh nắm chặt tay Tiếu Tề Tề trong tay mình “Mọi người đều nói lễ tình nhân nên ăn cơm Tây, đốt nến, cắm hoa hồng, uống rượu vang là hạnh phúc, lãng mạn nhất. Đây là lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta cho nên càng chọn cẩn thận.”
“Nhưng là…” Tiếu Tề Tề vẫn do dự, nghĩ tới ví tiền mỏng tang lại thấy đau lòng.
“Không cần lo lắng chuyện tiền nong, anh…người kia rất nhiều tiền.” Hạ Tuyên do dự một chút cuối cùng cũng không nói được tiếng cha.
Tiếu Tề Tề nhìn đôi mắt đen trầm của anh, trở tay nắm tay Hạ Tuyên “Về sau, em sẽ ở bên anh. Hì hì, cùng anh tiêu sạch tiền của người kia, cho hắn đau lòng đến chết!”
Đôi mắt Hạ Tuyên sáng lên một chút, chỉ nói: “Đồ ngốc.” Liền lôi kéo Tiếu Tề Tề vào phòng ăn.
Tiếu Tề Tề nhìn ánh sáng hắt lên màu hồng của rượu tạo nên màu sắc mê người nhịn không được liền cầm lên uống một ngụm, nuốt luôn xuống, hương vị thanh thuần chỉ đọng lại chút mơ hồ rồi biến mất không thấy. Hạ Tuyên nắm chén rượu xoay tròn chầm chậm, cười yếu ớt, nói: “Không nên gấp gáp.”
Khuôn mặt Tiếu Tề Tề đỏ lên, học Hạ Tuyên, từ từ lắc chén rượu thế nhưng mạnh tay quá làm rượu sánh cả ra, khuôn mặt lại càng đỏ giống như màu rượu, chán nản buông chén xuống “Chẳng vui chút nào, uống rượu cũng mệt.” Ý cười trên khuôn mặt Hạ Tuyên càng sâu “Không sao, từ từ sẽ được, rượu vang giống như người vậy, phải từ từ tiếp xúc, chờ đợi mới có thể nhận ra được hương vị thuần khiết nhất.” Anh nói xong nhìn Tiếu Tề Tề một cách ý nhị.
Tiếu Tề Tề nhìn vào chăm chú vào đôi mắt thâm trầm của anh “Anh nói người hay là rượu?”
“Tề Tề, anh chờ chén rượu này lâu lắm rồi, đã đến lúc nhấm nháp nó.” Nói xong, anh nâng chén nhẹ nhàng đưa vào tay Tiếu Tề Tề “Nhấp lấy một ít, giữ nó ở đầu lưỡi một lúc, như vậy em mới có thể cảm nhận được hương vị của nó.”
Tiếu Tề Tề đón chén rượu, màu rượu đỏ sẫm giống như tâm hồn cô lúc này, cô nhấp nhẹ một ngụm, dùng đầu lưỡi từ từ đẩy vào bốn phía trong khoang miệng, một mùi thơm nồng đậm chậm rãi quanh quẩn tỏa ra, để lại vị hơi chát lại càng làm nổi bật hương rượu. Tiếu Tề Tề tò mò nhìn Hạ Tuyên, “Quả thật khác hẳn.”
“Kỷ niệm là lễ vật tốt nhất.” Hạ Tuyên tiếp tục lắc chén rượu, “Tề Tề, chúng ta có phải nên làm một ly để kỷ niệm ngày này?”
Tiếu Tề Tề cười nâng chén, đôi mắt thâm tình lộ rõ tâm sự của mình, chạm nhẹ cốc, chạm ly.
“Chén thứ hai.” Hạ Tuyên lại nâng chén, “Để phạt em.”
“Vì sao?” Tiếu Tề Tề khó hiểu trừng mắt lên.
“Thiện lương, trốn tránh, yếu đuối, đó không phải ưu điểm.”
Tiếu Tề Tề hiểu anh muốn nói gì, nhíu mày, “Cũng đúng, không phải trừng phạt, mà là đối ẩm.”
“Đối với anh: là tích lũy, lắng đọng và chờ đợi.” Hạ Tuyên lẻo mép.
“Một cây làm chẳng nên non, nói sau, anh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy lại còn muốn Tiếu Tề Tề em chú ý sao?” Nụ cười Tiếu Tề Tề đượm chút chua xót, bản thân đã biết sao còn nhịn không được lại sa vào? Chỉ cần anh vừa giơ tay ra, Tiếu Tề Tề cô cũng giống như những cô gái khác, nhắm mắt mà nhảy hố, trong lòng lại vẫn thấy hạnh phúc.
“Anh có thể coi đây là em đang ghen tỵ không?”
“Không thể!” Tiếu Tề Tề lạnh mặt, tức giận , “Bởi vì em lạnh nhạt với anh cho nên anh mới để ý em phải không?”
Hạ Tuyên lắc đầu, sủng nịch nhìn cô “Thật là khờ, chỉ được cái nghịch giống trẻ con, em chẳng lẽ không biết là anh luôn luôn chờ em sao?”
“Không biết!” Tiếu Tề Tề mạnh miệng “Chúng ta nào có thân quen!”
“Không quen? Lừa chính bản thân em hay là anh?” Hạ Tuyên lại lắc đầu, “Tề Tề, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, ba năm qua, anh có mặt khắp nơi, chẳng lẽ thật sự em không cảm giác gì sao?”
Ba năm qua anh có mặt khắp nơi, nghe thấy câu này miệng Tiếu Tề Tề há ra, đúng vậy, anh chưa bao giờ biến mất, chỉ là hai người nhìn thấy nhau lại làm như không thấy.
“Khi em ốm, anh nhờ Hứa Thuần mang thuốc cho em, không đi học, anh chép bài cho em, lên mạng cả đêm, chơi game, nói chuyện phiếm, mắng chửi người, viết bài, một mình em đi du lịch bên ngoài, việc gì của em anh đều biết, người trong lòng em, đồ ăn em thích, không thích chạm vào cái gì, anh đều ghi nhớ trong lòng. Như vậy chẳng lẽ còn không đủ?”
Tiếu Tề Tề giật mình “… Em cho rằng đó là vì Hứa Thuần, mọi người đều nói như vậy .”
“Anh không thích Hứa Thuần, những việc đó đều là vì em mà thôi.”
“Thế…” Trước mắt Tiếu Tề Tề lại hiện ra cảnh nhà ga lúc sáng sớm, cô vội nắm chặt lên ly rượu mà thấy cảm giác lạnh lẽo”… Em không biết. Vì sao lại là em, em không xinh đẹp, xấu tính, lại còn rất nhiều tật xấu nữa.”
Hạ Tuyên trầm tư, cái miệng nhếch lên tỏ vẻ ủy khuất: “Anh cũng ngạc nhiên, vì sao lại thích một cô gái lạ kỳ như em chứ? Lúc đầu có lẽ vì tò mò, phong cách của em thật giống với mẹ anh, có lẽ vì thế anh mới để ý tới em. Khi đó em tuy còn trẻ con nhưng lại quật cường, cố chấp kinh khủng, lại thêm rõ là đơn thuần. Đây là lần đầu tiên anh thích một cô gái nên không biết phải làm thế nào. Em trốn tránh anh anh sẽ không lộ mặt, em bảo anh đối xử tốt với Hứa Thuần anh cũng nghe lời em, em không để ý tới anh anh sẽ giả vờ như không thấy em. Tóm lại, em thích cái gì thì anh sẽ làm cái đó.”
“Không đúng, Hạ Tuyên, cơ bản là anh luôn quyến rũ em.” Tiếu Tề Tề nhìn thấy đôi mắt Hạ Tuyên tỏ vẻ cam chịu nên vội nói.
“Anh không quyến rũ em, là tình cảm của em quyến rũ chính em.” Hạ Tuyên cười yếu ớt, “Ừ, thật may mắn cuối cùng em cũng trưởng thành, đối mặt với tình cảm của mình, nếu không anh cũng không biết làm gì bây giờ.”
“Không đúng!” Mặt Tiếu Tề Tề đỏ bừng, “Tại anh tặng hoa hồng cho em, còn…hôn em. Em đã đồng ý đâu.”
Khuôn mặt của Hạ Tuyên cười càng tươi, giống như mặt hồ gợn sóng “Được, anh quyến rũ em.” Giơ chén lên “Cụng ly vì sự quyến rũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.