Quyển 1 - Chương 8: Tiệc nướng
Tân Tiểu Thuyết
17/01/2017
Tiếu Tề Tề là người cứng nhắc như vậy đấy, một khi đã nhận định
chuyện gì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Tựa như đối với Hạ Tuyên, cố
vạch ra một khoảng cách với anh, thậm chí, còn bắt đầu yên lặng giúp Hứa Thuần tiếp cận Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên là người có tình tình nhã nhặn, đối với Hứa Thuần hoặc phòng 402 vừa ân cần lại vừa bất đắc dĩ. Lý Dược mê Hứa Thuần, những người khác cũng đều có mục tiêu nhưng đó là bản tính của đàn ông, có ai lại không hứng thú với người đẹp? Hạ Tuyên tự an ủi mình, thực ra ngắm mỹ nữ Hứa Thuần cũng thật thư thái ấy chứ? Nhưng anh không hiểu tại sao mình lại thích nhìn Tiếu Tề Tề hơn. Cô ấy kiêng ăn, đặc biệt là cà tím cũng không sao, tửu lượng khá tốt, vừa uống rượu khuôn mặt sẽ trong suốt giống hệt như một con búp bê, thích quệt miệng, liếc mắt nói móc người khác, răng khểnh lộ ra, ai nhờ gì cũng không kiêu ngạo, dáng người thon thả, khung xương nhỏ nhưng lại ăn mặc khác người, hầu hết toàn mặc những bộ quần áo của con trai rộng thùng thình không biết nhặt được ở đâu, thỉnh thoảng mặc chút quần áo điệu đà sẽ thật xinh đẹp đến chói mắt, ánh mắt sáng rỡ nhất là khi vui vẻ hoặc nói dối, còn sáng hơn so với cả bầu trời trong xanh….
Hạ Tuyên vửa thay quần áo vừa nhớ tới năm đầu tiên đại học, tựa hồ mọi chuyện đều liên quan đến phòng 402. Phòng 402 tuy nhỏ, chỉ có 4 sinh viên nữ nhưng ai cũng có nét nổi trội. Hứa Thuần thì khỏi phải nói, vừa nhập trường đã khiến cho chúng sinh khom lưng, Tiếu Tề Tề vốn đen nhẻm trải qua một mùa đông ấp trứng, tự nhiên trổ mã thành một cô gái cao ráo, xinh đẹp một cách thanh tú, Lâm Văn thoát đi nét tròn tròn trẻ con cũng hiện ra những nét quyến rũ phong tình. Chỉ có Cá hoa vàng là không đổi, dáng người to béo còn đang chờ giảm cân. Tính cách cũng khỏi nói, mỗi người một kiểu, Cá Hoa vàng như gà mẹ, Tiếu Tề Tề cổ quái, Hứa Thuần thích làm nũng, Lâm Văn láu táu.
“Hạ Tuyên, suy nghĩ gì nữa, đi thôi.” Lý Dược thở dài, “Thật không muốn nghĩ, không có ý nghĩa. Một năm kết nghĩa cũng trôi qua, Hạ Tuyên, ông thấy thế nào?” Lúc này, Lý Dược đã không còn ý trí chiến đấu, thấy người phòng 402 thật làm cao, quan hệ kết nghĩa như thế này đối với hắn thật như tra tấn. Hạ Tuyên cười cười một cách vô vị, anh không thể nói anh có chút quan tâm tới người nào đó cho nên còn chưa chán ghét quan hệ kết nghĩa này. Chỉ có điều anh không nghĩ tới, bữa tiệc nướng này sẽ chấm dứt một năm kết nghĩa giữa hai phòng.
Mùa thu năm ấy, nước trong xanh, mây trắng trông đẹp mắt, thời tiết cuối mùa thu làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Tiếu Tề Tề ngủ chết mê chết mệt, bị đánh thức, đầu óc không khỏi còn đang ngu ngơ. Xuống giường, đứng ở giữa phòng, con mắt còn buồn ngủ mông lung nhìn hai cô gái với mười ngón tay chưa dính chút mưa xuân đang vội vàng mua gia vị, đồ nướng, mua thịt, thịt muối, hẹn giờ, cảm thấy thật đáng chán.
“Ai nha, Tiếu Tề Tề, bà cùng Lâm Văn không giúp gì thì đi ra ngoài, đừng đứng ở đây gây cản trở” Cá hoa vàng giơ một đôi tay to béo dính đầy thịt ra vẻ mắt to trừng mắt nhỏ là Tiếu Tề Tề và Lâm Văn, Lâm Văn vốn thức thời kéo Tiếu Tề Tề chạy ra ngoài cửa, cảm khái “Ai, điên vì đàn ông rồi.” Tiếu Tề Tề mờ mịt gật đầu, tựa vào khung cửa tiếp tục ngủ.
“Tiếu Tề Tề, chậu này có dùng được hay không?” Cá hoa vàng lấy ra cái chậu màu xanh lam hỏi Tiếu Tề Tề, Tiếu Tề Tề từ từ nhắm hai mắt, trả lời ngay: “Dùng được.”
Ngày hôm đó trời thật đẹp, trời cao trong, một màu xanh ngát, sạch sẽ, trong sáng giống như cái lúm đồng tiền của Hứa Thuần khi ngượng ngùng cười. Sáu nam, bốn nữ, không cần đủ cặp nhưng cũng hòa hợp. Bởi vì ánh mắt của bốn thanh niên đều dừng lại trên một cô gái, có một người ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh trong, người đó là Hạ Tuyên, còn một người khác thì ánh mắt dại ra, nhìn thẳng về phía trước, đó là Lý Dược tràn đầy bi thương.
Đoàn người chậm rãi đi dọc theo hàng cây quanh hồ làm cho khá nhiều người trên đường nhìn theo. Vẻ mặt của những người đó Tiếu Tề Tề không để ý, cô đang nhìn về phía mấy thanh niên mặc đồ thể thao đang cố gắng đạp xe lao như bay về phía trước, dẫn đầu là một thanh niên tóc ướt sũng rủ xuống tán, ánh mắt sáng ngời khép hờ tràn đầy sức sống thanh xuân. Cô nhịn không được lại huýt sáo, thanh niên đó lắc lắc tóc, không quay đầu, giơ một cánh tay lên lắc lắc chỉ huy, sau đó mọi người theo sau cười vang liền tăng tốc mà đạp lướt qua.
Cá Hoa Vàng xấu hổ và giận dữ kéo Tiếu Tề Tề trốn ra phía sau, mắng cô một tiếng. Cô chẳng nghe vào tai, đút hai tay vào túi quần, ngửa đầu nhìn về phía tán lá phong đã nhiễm chút ánh hồng, lại nhìn về phía trước, Hạ Tuyên đúng lúc quay đầu, đôi mắt trong vắt tràn đầy ôn nhu tựa như đang bình thản tìm tòi, nghiên cứu. Cô vốn không có sức chống cự với sắc đẹp, một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú, phong cách sạch sẽ như vậy hỏi sao Hứa Thuần ngày càng muốn đâm đầu vào. Tiếu Tề Tề nhếch miệng, nhịn không được lại huýt sáo một tiếng, nhíu mày. Hạ Tuyên sửng sốt, cuối cùng cũng chỉ cười một cách ôn nhu. Cá hoa vàng suýt nữa chặt đứt cánh tay cô.
Tiếu Tề Tề nhìn Dương Nghiễm Bình cố hết sức chuyển một cái chậu màu xanh lam đầy ú thịt, sao nhìn quen mắt nhỉ? Sau đó, Tiếu Tề Tề vẫn nhìn chằm chằm cái chậu kia, cho tới khi đại mỹ nữ Hứa Thuần thản nhiên đứng ở một chậu than hồng bắt đầu bận rộn nướng thịt, Tiếu Tề Tề mới nhẹ nhàng thở ra, kéo Lâm Văn đi tới trước mặt Hứa Thuần. Lúc này, hai cô ngồi ngay bên người Hứa Thuần, Hứa Thuần nướng được miếng nào, các cô ăn miếng đấy. Tuy thấy Hứa Thuần nhăn mặt ra hiệu và cả Cá Hoa vàng đang làm điệu bộ cắt cổ, các bà này….Cá Hoa vàng thật sự không muốn nói, các cô cũng không muốn đến ngồi cạnh Cá Hoa Vàng. Lâm Văn là người thích nhìn Hứa Thuần khổ sở, lúc này đang cố gắng hết sức ngăn trở tầm mắt của Hứa Thuần nhìn về phía người nào đó.
Ăn uống no say, mọi người ngồi tụ tập trong đình, ngoài trời lúc này đã có sương mù vây quanh. Tiếu Tề Tề nghe Cá hoa vàng kể về mối tình đầu thời trung học phải đến lần thứ một trăm, chán muốn chết liền ngáp. Trời đột nhiên muốn mưa, mây đen giống như một tấm vải phủ đầy mực nước bắt đầu nhuộm khắp bầu trời, mưa bắt đầu đổ hạt. Hứa Thuần mặc cái váy liền màu hồng nhạt, không chịu nổi gió lạnh mưa thu, run rẩy như một con chim nhỏ. Tiếu Tề Tề nhìn Hứa Thuần đưa ánh mắt đầy chờ mong về phía Hạ Tuyên còn đang thờ ơ không khỏi thở dài, cởi ra cái áo sơ mi rộng thùng thình của mình dúi vào tay Hứa Thuần, tay kia cầm lấy cái chậu màu xanh còn bẩn chạy về phía bờ cát ven hồ phía chân núi.
Tiếu Tề Tề chạy lên bờ cát mềm mại bỗng thấy tim thùng thùng đập nhanh, không tự giác nhớ tới chuyện đêm nào đó đã phát sinh tại đây. Cô không nhịn được mắng mình một tiếng, áo ba lỗ trên người đã bắt đầu ướt sũng nhưng cô lại thích cảm giác những hạt mưa lạnh thấu đập vào, thật thoải mái, còn hơn là kiểu ra vẻ đáng thương của Hứa Thuần. Có tiếng kêu gào của Cá hoa vàng phía sau nhưng Tiếu Tề Tề không để ý, lúc này mưa đã muốn nhỏ hạt.
Cá hoa vàng thấy mưa bắt đầu giảm, cắn răng chạy ra, Hạ Tuyên nhìn bầu trời hiện lên chút màu xanh lam, lại nhìn Tiếu Tề Tề ôm chậu ngồi xổm phía bờ cát, miệng đang lẩm bẩm cũng cảm thấy thú vị liền chạy ra theo.
Cá hoa vàng lải nhải luôn miệng ở phía sau Tiếu Tề Tề “Tiếu Tề Tề, đồ đàn bà ác độc, cố ý phải không? Biết rõ Hứa Thuần nướng thịt là để cho Hạ Tuyên sao còn cố ăn?” Tiếu Tề Tề chỉ chuyên tâm vào việc rửa chậu, không để ý tới, tự động tìm cách bỏ qua tạp âm xung quanh.
Hạ Tuyên nhảy lên thềm đá cao nửa người, cởi giày, dẫm lên bờ cát mịn, một vài hạt mưa rơi trên mái tóc đen tạo thành một đường cong duyên dáng, xắn lên ống quần lộ ra đôi chân trắng trẻo, lại nhìn có chút bình thản. Tiếu Tề Tề thấy Hạ Tuyên đến gần, lại càng nhớ lại những hình ảnh đang cố bỏ qua trong đầu, sợ Hạ Tuyên nhắc tới liền bắt đầu tà đưa mắt sang, nhìn về phía Hạ Tuyên câu ngón tay. Hạ Tuyên nhìn thấy ánh mắt trong sáng của cô, không khỏi cười cưới tới gần. Tiếu Tề Tề giơ lên cái chậu màu xanh lam trong tay, quay lưng về phía Cá hoa vàng, nhìn Hạ Tuyên cười vui vẻ “Đây là chậu rửa chân của tôi, tôi rửa lại để về tiếp tục dùng.” Tiếu Tề Tề mặt mày lạnh tanh nhìn Hạ Tuyên đang trợn to hai mắt, chưa kịp thưởng thức đã nghe thấy tiếng nôn mửa của Cá hoa vàng phía sau lưng truyền tới.
Chậu đựng thịt ở bên cạnh Hứa Thuần là cái Tiếu Tề Tề mới mua ở chợ, còn cái chậu này lại khác, khi Cá hoa vàng hỏi có dùng được không thì cô đang mải đi đấu tranh với Chu công nên làm gì còn đầu óc nào mà để ý, thuận mồm mới nói dùng được. Đến khi phát hiện các cô đã ướp thịt muối mới nhớ ra thì chậm mất rồi. Tiếu Tề Tề vốn tùy ý, liền nghĩ, chỉ rửa chân có một lần, vẫn sạch chán.
Cô thật sự không muốn nói thật, nhưng lại nhìn thấy Hạ Tuyên, nhìn về phía bờ cát bên kia, nhìn hồ nước…mấy thứ cộng lại làm cho tâm trạng như bị chèn ép mới buột miệng nói ra. Lúc này cô như một vị tướng thắng trận đi ngang qua người Hạ Tuyên, không quên thòng thêm hai chữ chỉ có Hạ Tuyên nghe thấy và hiểu được “Nòng nọc!”
Bữa tiệc thịt nướng vốn để thắt chặt thêm tình hữu nghị tràn đầy kịch tính trong mưa cứ như vậy chấm dứt trong vội vàng. Cá hoa vàng nôn hết thịt, nôn thêm toàn mật đắng, liên tục vài ngày sau, mỗi khi đang ăn nhắc tới từ ăn là lại phun. Trong hai tuần lễ bỗng gầy đi hơn chục cân, cả người trở nên mượt mà thon thả hẳn ra. Tiếu Tề Tề vỗ lưng Cá hoa vàng vô cùng đắc ý “Cá hoa vàng, bà nên mời tôi ăn cơm, bà thon thả như vậy toàn nhờ công lao của tôi.” Cá hoa vàng vừa nghe đến từ “Ăn” lại bắt đầu chạy đi toilet.
Một nhân vật khác quan trọng không kém là nhân vật chính Hạ Tuyên cũng không hiểu đi đâu. Vài tuần lễ sau, một lần ở sân bóng, Tiếu Tề Tề mới vô tình nhìn thấy anh đang đá bóng, bộ quần áo rộng thùng thình lại làm anh có thêm chút phiêu phiêu, mềm mại. Từ đó về sau, vẻ đẹp của Hạ Tuyên lại nhiều thêm một tính từ “phiêu dật”
Nói thế nào thì nói, ai chẳng trải qua thời điểm ngây thơ như vậy. Từ sau sự kiện “chậu rửa chân”, mỗi lần Hạ Tuyên nhìn thấy Tiếu Tề Tề liền trốn, Tiếu Tề Tề cũng chẳng buồn để ý đến anh. Hai người thật ra đều rất bình thản. Hứa Thuần theo đuổi mệt mỏi, cũng không còn nhiệt tình, bao khắp như lúc mới ban đầu, chỉ thường xuyên lấy cớ đề có thể ở cạnh Hạ Tuyên. Hạ Tuyên vào Hội sinh viên, Hứa Thuần cũng nhập; Hạ Tuyên học thêm lớp thư pháp, Hứa Thuần theo; Hạ Tuyên học nhu đạo, Hứa Thuần cắn răng đăng ký. Tiếu Tề Tề lấy tay đẩy, rống to “Tôi đi cùng”, Hạ Tuyên đi thư viện, Tiếu Tề Tề thay Hứa Thuần theo dõi Hạ Tuyên… Tóm lại, Hứa Thuần thành cái bóng của Hạ Tuyên, tuy rằng hai người không thừa nhận quan hệ nam nữ nhưng là dần dần, những nữ sinh si mê chảy nước bọt nhìn Hạ Tuyên và những ánh mắt nhìn chòng chọc Hứa Thuần đã dần dần biến mất. Lúc này, có sinh viên mới nhập học, trường học bắt đầu đi vào ổn định. Tiếu Tề Tề cũng thật sự an tâm.
Hạ Tuyên là người có tình tình nhã nhặn, đối với Hứa Thuần hoặc phòng 402 vừa ân cần lại vừa bất đắc dĩ. Lý Dược mê Hứa Thuần, những người khác cũng đều có mục tiêu nhưng đó là bản tính của đàn ông, có ai lại không hứng thú với người đẹp? Hạ Tuyên tự an ủi mình, thực ra ngắm mỹ nữ Hứa Thuần cũng thật thư thái ấy chứ? Nhưng anh không hiểu tại sao mình lại thích nhìn Tiếu Tề Tề hơn. Cô ấy kiêng ăn, đặc biệt là cà tím cũng không sao, tửu lượng khá tốt, vừa uống rượu khuôn mặt sẽ trong suốt giống hệt như một con búp bê, thích quệt miệng, liếc mắt nói móc người khác, răng khểnh lộ ra, ai nhờ gì cũng không kiêu ngạo, dáng người thon thả, khung xương nhỏ nhưng lại ăn mặc khác người, hầu hết toàn mặc những bộ quần áo của con trai rộng thùng thình không biết nhặt được ở đâu, thỉnh thoảng mặc chút quần áo điệu đà sẽ thật xinh đẹp đến chói mắt, ánh mắt sáng rỡ nhất là khi vui vẻ hoặc nói dối, còn sáng hơn so với cả bầu trời trong xanh….
Hạ Tuyên vửa thay quần áo vừa nhớ tới năm đầu tiên đại học, tựa hồ mọi chuyện đều liên quan đến phòng 402. Phòng 402 tuy nhỏ, chỉ có 4 sinh viên nữ nhưng ai cũng có nét nổi trội. Hứa Thuần thì khỏi phải nói, vừa nhập trường đã khiến cho chúng sinh khom lưng, Tiếu Tề Tề vốn đen nhẻm trải qua một mùa đông ấp trứng, tự nhiên trổ mã thành một cô gái cao ráo, xinh đẹp một cách thanh tú, Lâm Văn thoát đi nét tròn tròn trẻ con cũng hiện ra những nét quyến rũ phong tình. Chỉ có Cá hoa vàng là không đổi, dáng người to béo còn đang chờ giảm cân. Tính cách cũng khỏi nói, mỗi người một kiểu, Cá Hoa vàng như gà mẹ, Tiếu Tề Tề cổ quái, Hứa Thuần thích làm nũng, Lâm Văn láu táu.
“Hạ Tuyên, suy nghĩ gì nữa, đi thôi.” Lý Dược thở dài, “Thật không muốn nghĩ, không có ý nghĩa. Một năm kết nghĩa cũng trôi qua, Hạ Tuyên, ông thấy thế nào?” Lúc này, Lý Dược đã không còn ý trí chiến đấu, thấy người phòng 402 thật làm cao, quan hệ kết nghĩa như thế này đối với hắn thật như tra tấn. Hạ Tuyên cười cười một cách vô vị, anh không thể nói anh có chút quan tâm tới người nào đó cho nên còn chưa chán ghét quan hệ kết nghĩa này. Chỉ có điều anh không nghĩ tới, bữa tiệc nướng này sẽ chấm dứt một năm kết nghĩa giữa hai phòng.
Mùa thu năm ấy, nước trong xanh, mây trắng trông đẹp mắt, thời tiết cuối mùa thu làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Tiếu Tề Tề ngủ chết mê chết mệt, bị đánh thức, đầu óc không khỏi còn đang ngu ngơ. Xuống giường, đứng ở giữa phòng, con mắt còn buồn ngủ mông lung nhìn hai cô gái với mười ngón tay chưa dính chút mưa xuân đang vội vàng mua gia vị, đồ nướng, mua thịt, thịt muối, hẹn giờ, cảm thấy thật đáng chán.
“Ai nha, Tiếu Tề Tề, bà cùng Lâm Văn không giúp gì thì đi ra ngoài, đừng đứng ở đây gây cản trở” Cá hoa vàng giơ một đôi tay to béo dính đầy thịt ra vẻ mắt to trừng mắt nhỏ là Tiếu Tề Tề và Lâm Văn, Lâm Văn vốn thức thời kéo Tiếu Tề Tề chạy ra ngoài cửa, cảm khái “Ai, điên vì đàn ông rồi.” Tiếu Tề Tề mờ mịt gật đầu, tựa vào khung cửa tiếp tục ngủ.
“Tiếu Tề Tề, chậu này có dùng được hay không?” Cá hoa vàng lấy ra cái chậu màu xanh lam hỏi Tiếu Tề Tề, Tiếu Tề Tề từ từ nhắm hai mắt, trả lời ngay: “Dùng được.”
Ngày hôm đó trời thật đẹp, trời cao trong, một màu xanh ngát, sạch sẽ, trong sáng giống như cái lúm đồng tiền của Hứa Thuần khi ngượng ngùng cười. Sáu nam, bốn nữ, không cần đủ cặp nhưng cũng hòa hợp. Bởi vì ánh mắt của bốn thanh niên đều dừng lại trên một cô gái, có một người ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh trong, người đó là Hạ Tuyên, còn một người khác thì ánh mắt dại ra, nhìn thẳng về phía trước, đó là Lý Dược tràn đầy bi thương.
Đoàn người chậm rãi đi dọc theo hàng cây quanh hồ làm cho khá nhiều người trên đường nhìn theo. Vẻ mặt của những người đó Tiếu Tề Tề không để ý, cô đang nhìn về phía mấy thanh niên mặc đồ thể thao đang cố gắng đạp xe lao như bay về phía trước, dẫn đầu là một thanh niên tóc ướt sũng rủ xuống tán, ánh mắt sáng ngời khép hờ tràn đầy sức sống thanh xuân. Cô nhịn không được lại huýt sáo, thanh niên đó lắc lắc tóc, không quay đầu, giơ một cánh tay lên lắc lắc chỉ huy, sau đó mọi người theo sau cười vang liền tăng tốc mà đạp lướt qua.
Cá Hoa Vàng xấu hổ và giận dữ kéo Tiếu Tề Tề trốn ra phía sau, mắng cô một tiếng. Cô chẳng nghe vào tai, đút hai tay vào túi quần, ngửa đầu nhìn về phía tán lá phong đã nhiễm chút ánh hồng, lại nhìn về phía trước, Hạ Tuyên đúng lúc quay đầu, đôi mắt trong vắt tràn đầy ôn nhu tựa như đang bình thản tìm tòi, nghiên cứu. Cô vốn không có sức chống cự với sắc đẹp, một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú, phong cách sạch sẽ như vậy hỏi sao Hứa Thuần ngày càng muốn đâm đầu vào. Tiếu Tề Tề nhếch miệng, nhịn không được lại huýt sáo một tiếng, nhíu mày. Hạ Tuyên sửng sốt, cuối cùng cũng chỉ cười một cách ôn nhu. Cá hoa vàng suýt nữa chặt đứt cánh tay cô.
Tiếu Tề Tề nhìn Dương Nghiễm Bình cố hết sức chuyển một cái chậu màu xanh lam đầy ú thịt, sao nhìn quen mắt nhỉ? Sau đó, Tiếu Tề Tề vẫn nhìn chằm chằm cái chậu kia, cho tới khi đại mỹ nữ Hứa Thuần thản nhiên đứng ở một chậu than hồng bắt đầu bận rộn nướng thịt, Tiếu Tề Tề mới nhẹ nhàng thở ra, kéo Lâm Văn đi tới trước mặt Hứa Thuần. Lúc này, hai cô ngồi ngay bên người Hứa Thuần, Hứa Thuần nướng được miếng nào, các cô ăn miếng đấy. Tuy thấy Hứa Thuần nhăn mặt ra hiệu và cả Cá Hoa vàng đang làm điệu bộ cắt cổ, các bà này….Cá Hoa vàng thật sự không muốn nói, các cô cũng không muốn đến ngồi cạnh Cá Hoa Vàng. Lâm Văn là người thích nhìn Hứa Thuần khổ sở, lúc này đang cố gắng hết sức ngăn trở tầm mắt của Hứa Thuần nhìn về phía người nào đó.
Ăn uống no say, mọi người ngồi tụ tập trong đình, ngoài trời lúc này đã có sương mù vây quanh. Tiếu Tề Tề nghe Cá hoa vàng kể về mối tình đầu thời trung học phải đến lần thứ một trăm, chán muốn chết liền ngáp. Trời đột nhiên muốn mưa, mây đen giống như một tấm vải phủ đầy mực nước bắt đầu nhuộm khắp bầu trời, mưa bắt đầu đổ hạt. Hứa Thuần mặc cái váy liền màu hồng nhạt, không chịu nổi gió lạnh mưa thu, run rẩy như một con chim nhỏ. Tiếu Tề Tề nhìn Hứa Thuần đưa ánh mắt đầy chờ mong về phía Hạ Tuyên còn đang thờ ơ không khỏi thở dài, cởi ra cái áo sơ mi rộng thùng thình của mình dúi vào tay Hứa Thuần, tay kia cầm lấy cái chậu màu xanh còn bẩn chạy về phía bờ cát ven hồ phía chân núi.
Tiếu Tề Tề chạy lên bờ cát mềm mại bỗng thấy tim thùng thùng đập nhanh, không tự giác nhớ tới chuyện đêm nào đó đã phát sinh tại đây. Cô không nhịn được mắng mình một tiếng, áo ba lỗ trên người đã bắt đầu ướt sũng nhưng cô lại thích cảm giác những hạt mưa lạnh thấu đập vào, thật thoải mái, còn hơn là kiểu ra vẻ đáng thương của Hứa Thuần. Có tiếng kêu gào của Cá hoa vàng phía sau nhưng Tiếu Tề Tề không để ý, lúc này mưa đã muốn nhỏ hạt.
Cá hoa vàng thấy mưa bắt đầu giảm, cắn răng chạy ra, Hạ Tuyên nhìn bầu trời hiện lên chút màu xanh lam, lại nhìn Tiếu Tề Tề ôm chậu ngồi xổm phía bờ cát, miệng đang lẩm bẩm cũng cảm thấy thú vị liền chạy ra theo.
Cá hoa vàng lải nhải luôn miệng ở phía sau Tiếu Tề Tề “Tiếu Tề Tề, đồ đàn bà ác độc, cố ý phải không? Biết rõ Hứa Thuần nướng thịt là để cho Hạ Tuyên sao còn cố ăn?” Tiếu Tề Tề chỉ chuyên tâm vào việc rửa chậu, không để ý tới, tự động tìm cách bỏ qua tạp âm xung quanh.
Hạ Tuyên nhảy lên thềm đá cao nửa người, cởi giày, dẫm lên bờ cát mịn, một vài hạt mưa rơi trên mái tóc đen tạo thành một đường cong duyên dáng, xắn lên ống quần lộ ra đôi chân trắng trẻo, lại nhìn có chút bình thản. Tiếu Tề Tề thấy Hạ Tuyên đến gần, lại càng nhớ lại những hình ảnh đang cố bỏ qua trong đầu, sợ Hạ Tuyên nhắc tới liền bắt đầu tà đưa mắt sang, nhìn về phía Hạ Tuyên câu ngón tay. Hạ Tuyên nhìn thấy ánh mắt trong sáng của cô, không khỏi cười cưới tới gần. Tiếu Tề Tề giơ lên cái chậu màu xanh lam trong tay, quay lưng về phía Cá hoa vàng, nhìn Hạ Tuyên cười vui vẻ “Đây là chậu rửa chân của tôi, tôi rửa lại để về tiếp tục dùng.” Tiếu Tề Tề mặt mày lạnh tanh nhìn Hạ Tuyên đang trợn to hai mắt, chưa kịp thưởng thức đã nghe thấy tiếng nôn mửa của Cá hoa vàng phía sau lưng truyền tới.
Chậu đựng thịt ở bên cạnh Hứa Thuần là cái Tiếu Tề Tề mới mua ở chợ, còn cái chậu này lại khác, khi Cá hoa vàng hỏi có dùng được không thì cô đang mải đi đấu tranh với Chu công nên làm gì còn đầu óc nào mà để ý, thuận mồm mới nói dùng được. Đến khi phát hiện các cô đã ướp thịt muối mới nhớ ra thì chậm mất rồi. Tiếu Tề Tề vốn tùy ý, liền nghĩ, chỉ rửa chân có một lần, vẫn sạch chán.
Cô thật sự không muốn nói thật, nhưng lại nhìn thấy Hạ Tuyên, nhìn về phía bờ cát bên kia, nhìn hồ nước…mấy thứ cộng lại làm cho tâm trạng như bị chèn ép mới buột miệng nói ra. Lúc này cô như một vị tướng thắng trận đi ngang qua người Hạ Tuyên, không quên thòng thêm hai chữ chỉ có Hạ Tuyên nghe thấy và hiểu được “Nòng nọc!”
Bữa tiệc thịt nướng vốn để thắt chặt thêm tình hữu nghị tràn đầy kịch tính trong mưa cứ như vậy chấm dứt trong vội vàng. Cá hoa vàng nôn hết thịt, nôn thêm toàn mật đắng, liên tục vài ngày sau, mỗi khi đang ăn nhắc tới từ ăn là lại phun. Trong hai tuần lễ bỗng gầy đi hơn chục cân, cả người trở nên mượt mà thon thả hẳn ra. Tiếu Tề Tề vỗ lưng Cá hoa vàng vô cùng đắc ý “Cá hoa vàng, bà nên mời tôi ăn cơm, bà thon thả như vậy toàn nhờ công lao của tôi.” Cá hoa vàng vừa nghe đến từ “Ăn” lại bắt đầu chạy đi toilet.
Một nhân vật khác quan trọng không kém là nhân vật chính Hạ Tuyên cũng không hiểu đi đâu. Vài tuần lễ sau, một lần ở sân bóng, Tiếu Tề Tề mới vô tình nhìn thấy anh đang đá bóng, bộ quần áo rộng thùng thình lại làm anh có thêm chút phiêu phiêu, mềm mại. Từ đó về sau, vẻ đẹp của Hạ Tuyên lại nhiều thêm một tính từ “phiêu dật”
Nói thế nào thì nói, ai chẳng trải qua thời điểm ngây thơ như vậy. Từ sau sự kiện “chậu rửa chân”, mỗi lần Hạ Tuyên nhìn thấy Tiếu Tề Tề liền trốn, Tiếu Tề Tề cũng chẳng buồn để ý đến anh. Hai người thật ra đều rất bình thản. Hứa Thuần theo đuổi mệt mỏi, cũng không còn nhiệt tình, bao khắp như lúc mới ban đầu, chỉ thường xuyên lấy cớ đề có thể ở cạnh Hạ Tuyên. Hạ Tuyên vào Hội sinh viên, Hứa Thuần cũng nhập; Hạ Tuyên học thêm lớp thư pháp, Hứa Thuần theo; Hạ Tuyên học nhu đạo, Hứa Thuần cắn răng đăng ký. Tiếu Tề Tề lấy tay đẩy, rống to “Tôi đi cùng”, Hạ Tuyên đi thư viện, Tiếu Tề Tề thay Hứa Thuần theo dõi Hạ Tuyên… Tóm lại, Hứa Thuần thành cái bóng của Hạ Tuyên, tuy rằng hai người không thừa nhận quan hệ nam nữ nhưng là dần dần, những nữ sinh si mê chảy nước bọt nhìn Hạ Tuyên và những ánh mắt nhìn chòng chọc Hứa Thuần đã dần dần biến mất. Lúc này, có sinh viên mới nhập học, trường học bắt đầu đi vào ổn định. Tiếu Tề Tề cũng thật sự an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.