Mười Năm

Quyển 1 - Chương 14: Tình ban sơ

Tân Tiểu Thuyết

17/01/2017

Nghỉ đông sắp tới, Tiếu Tề Tề thu dọn hành lý chuẩn bị đi về phương Bắc, cô không còn tiêu dao như cũ, công việc là vấn đề nan giải của sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp. Học kỳ này trên mặt ai cũng ẩn hiện nét âu lo không tên, ở thành phố lớn, hội chợ việc làm dù to hay nhỏ lúc nào cũng kín người. Tiếu Tề Tề không tránh được, nhưng cô không giống như hầu hết sinh viên ở đây, hoặc ở lại Giang Nam, hoặc quay về phía Nam mà đi về phía Bắc. Đơn giản là cô thích sự cổ kính ở đó.

Bên hồ tĩnh lặng, không còn cái tiêu điều của mùa đông mà có chút ấm áp, Tiếu Tề Tề ngồi cạnh Hạ Tuyên, hai người đều không nói câu nào.

Từ sau khi mẹ anh qua đời, ánh mắt Hạ Tuyên luôn có nét ưu tư buồn bã, Tiếu Tề Tề nghiêng đầu nhìn anh chăm chú “… Anh có tâm sự?”

“Ừ.” Hạ Tuyên vẫn nhìn về mặt hồ đang gợn sóng “Thật là em muốn đi thành phố X ở phía bắc?”

“Đúng vậy, em vẫn muốn đi đến đấy, năm đó thi đại học bị thiếu mất một điểm.”

“… Anh tốt nghiệp xong, có thể sẽ đi Mỹ.”

Anh ấy muốn đi du học? Trong lòng Tiếu Tề Tề tuy căng thẳng nhưng vẫn mỉm cười: “Thành tích của anh tốt thế, chắc nên đi du học. Nói thật, em không hiểu tại sao anh học hành tốt như thế sao lại đến đại học A này?” Cô nghe nói thành tích của Hạ Tuyên năm đó đạt thủ khoa, nhưng kỳ lạ là anh ấy lại chọn khoa Thống kê, ngành rất khô khan nhàm chán.

Hạ Tuyên ngoái đầu nhìn lại cô, cười nhẹ “Em có biết vì sao anh muốn tới đây học không?”

Tiếu Tề Tề đương nhiên lắc đầu, chậc lưỡi “Anh không nói ai mà biết được?”

“Bởi vì anh muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ anh. Mẹ anh…học năm thứ hai đã gặp ông ta, sau đó bỏ học kết hôn cũng ông ấy. Năm đó bà ấy cũng học ngành thống kê, không lấy được tấm bằng đại học làm cho bà ấy hối tiếc cả đời cho nên anh thề anh nhất định phải thay bà bù được khuyết điểm này của bà. Đặc biệt khi bà qua đời…anh càng không thể làm cho bà thêm tiếc nuối.”

“Anh là một người con hiếu thảo, cha mẹ nào cũng yêu thương.” Tiếu Tề Tề cảm khái, “… Ông ấy là ba anh phải không?”

“Ừ, ba anh.” Khóe miệng Hạ Tuyên nảy lên một tia chua sót, “Ông ta ở Hongkong.”

Tiếu Tề Tề nhìn Hạ Tuyên, lòng đau như cắt “Vậy từ nhỏ anh sống cùng mẹ ở trong nước, không cùng với cha mình?”

“Không, lúc anh sáu tuổi mới cùng mẹ quay về trong nước.” Hạ Tuyên lắc đầu, đôi mắt híp rất sâu, giọng nói trầm thấp, mang theo sự xa xôi, yên lặng “Từ lúc quay về sống trong nước, anh đã không gọi ông ấy là cha, Người đó….Ông ấy có rất nhiều tiền, cũng có nhiều đàn bà. Em có hiểu điều đó nghĩa là gì không?”

Tiếu Tề Tề gật đầu, “Em nghe nói ai có tiền, cũng có rất nhiều…rất nhiều đàn bà. Có tiền là sẽ nuôi tình nhân, lấy tiền tài mua tuổi xuân.”

“Đúng vậy, cuộc sống của kẻ có tiền.” Khóe miệng Hạ Tuyên lộ nụ cười châm chọc “Mẹ anh là vợ chính thức gia nhập gia tộc họ Hạ, mấy năm đầu, hai người là thật yêu nhau. Nhưng về sau ông ấy bắt đầu thấy chán, tìm các loại đàn bà muôn màu muôn vẻ. Mãi cho tới khi ông ấy dẫn người đàn bà thứ hai về nhà. Tính mẹ anh kiên cường, bà ấy không nói câu nào, mang anh quay lại trong nước. Từ đó đến nay, mẹ con anh không quay lại căn nhà kia ở Hongkong lần nào.”

“Nhưng cuối cùng anh cũng phải quay về, đúng không?” Tiếu Tề Tề hỏi.

“Đúng vậy, ngày trước là có mẹ anh, ông ấy đối với mẹ anh vẫn còn chút tôn trọng, không miễn cưỡng bà, hiện này bà đã mất, mà gia tộc anh em không biết đâu, thật khổng lồ, quan hệ hết sức phức tạp, cho dù anh có muốn trốn cả đời cũng không được.”

“Cho nên tốt nghiệp xong, anh liền quay về, theo mọi người thu xếp, du học sau đó về nhà?”

“Nhà?” Hạ Tuyên mê man lắc đầu, “Có đôi khi anh thật không biết nhà là gì.”

“Chỉ cần anh muốn, chỗ nào cũng có thể là nhà. Ví dụ như ký túc xá, như nhà trọ, mỗi ngày anh ở, anh nên hưởng thụ, thật sự yêu mọi người sống bên anh, lúc đó anh sẽ cảm thấy ấm áp, lúc đó sẽ có mái nhà trong hy vọng” Tiếu Tề Tề vươn tay, “Anh không được nản lòng nhé.”

Hạ Tuyên nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Tiếu Tề Tề, vươn tay, mười ngón tay nắm vào nhau, ấm áp thấm tận tới trong tim. Anh nhìn sâu vào mắt Tiếu Tề Tề nói chậm rãi: “Thật ra, anh chỉ muốn một căn nhà đơn giản, một căn nhà của riêng anh, có người anh yêu, nuôi mấy chậu hoa không cần chăm sóc cầu kỳ, để chúng tự sinh tồn, nếu có thể sẽ nuôi một còn mèo, nó có thể giương nanh múa vuốt, nghịch ngợm gây sự, nhưng nó nhất định sẽ rất đáng yêu; một cái giá sách trên đó bày những cuốn sách yêu thích, còn có một quầy bar nho nhỏ bầy mấy chai rượu vang, khi nào hạnh phúc có thể cùng với người anh yêu ngồi nhâm nhi, ừ, còn có một cái ban công sát với mặt đất, mỗi sáng sớm sẽ bị ánh mặt trời đánh thức…” Tiếng nói Hạ Tuyên tràn đầy say mê, hơi trầm thấp, từ từ, Tiếu Tề Tề nhìn giọt nước mắt nơi khóe mắt anh bỗng như sa vào trầm mê, gia đình đó như thế nào, hạnh phúc sẽ ra sao?

“Hạ Tuyên, không tưởng tượng được anh học tự nhiên lại còn có tài năng làm thơ.” Tiếu Tề Tề cấu tay Hạ Tuyên, chu miệng lên cười khẽ “Nghe anh nói tự dưng em muốn đi mua một căn hộ.”

“Có căn hộ cũng không phải nhà, đồ ngốc.” Hạ Tuyên lại sờ sờ đầu cô.

“Ừ, đừng cứ sờ đầu em, em không phải trẻ con muốn ăn đường.”

“Anh thích em giống như một đứa trẻ, thật đáng yêu.” Tay Hạ Tuyên vuốt tóc cô “Tề Tề, chúng ta quen biết bao lâu rồi?”



Tiếu Tề Tề bị tiếng nói ôn nhu, ngọt ngào lừa làm cho cô mất đi năng lực tự hỏi “Ba năm rưỡi.”

“Thật lâu, đúng không?”

Tiếu Tề Tề gật đầu, tiếng nói bắt đầu có chút khàn khàn, cắn môi, “Lâu thật.” Lâu đến nỗi nghĩ đến lại thấy đau đớn.

“Lâu như thế sao em còn không yêu anh?”

“A?” Tiếu Tề Tề ngây ngốc nhìn Hạ Tuyên, cảm nhận được độ ấm nơi bàn tay anh đặt trên mái tóc mình chỗ tai “Anh…anh nói gì?”

“Phốc” Hạ Tuyên cười, lắc đầu, “Tốt nghiệp xong đi theo anh tới Mĩ được không?”

Tiếu Tề Tề lắc đầu theo phản xạ “Tiếng Anh của em thật rách nát, em ghét hamberger, em ghét uốn đầu lưỡi, em…”

Tay Hạ Tuyên bịt miệng Tiếu Tề Tề “Hư!” Sau khi buông tay ra khỏi miệng Tiếu Tề Tề, ngón tay thon dài chỉ lên tầng mây màu tía phía bên kia hồ, trên mặt hồ dập dờn bồng bềnh những chiếc lá vàng, đám mây thẹn thùng giống như cô dâu trong lúc ngu mơ, cảnh yên tĩnh mà đẹp mắt, làm cho người ta như sa vào cảnh ảo.

“Anh chờ em.” Tiếng nói Hạ Tuyên giống như từ giữa đám mây bước xuống, mang theo rung động rơi vào mỗi dây thần kinh của Tiếu Tề Tề.

Có một vài thứ, giống như đứng bên cửa sổ vén rèm nhìn ra, chúng ta sẽ yên lặng ngắm, yên lặng quan sát lại nhẹ nhàng rời đi vì sợ bừng tỉnh mộng đẹp. Nhưng có một ngày, có người nhịn không được vụng trộm xốc lên tấm rèm cửa sổ, mới phát hiện ngày đó sao lại đẹp như thế.

“Em? Vì sao?” Tiếu Tề Tề nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của Hạ Tuyên ngây ngốc hỏi, “Em không xinh đẹp như Hứa Thuần, không ôn nhu, lại càng không thông minh…”

“Tiếu Tề Tề, em ngốc không tưởng được.” Hạ Tuyên vuốt lên khuôn mặt Tiếu Tề Tề, ngón tay hơi lạnh xẹt qua, giống như mặt hồ nhiễm khí trời.

“Ngày mai em sẽ đi thành phố X, tìm việc.” Tiếu Tề Tề cứng rắn tiếp tục nói.

“Ừ, đó là thành phố cổ xưa và ý nhị, mùa đông trời đầy tiết, bay lả tả giống như hải dương, đẹp như một bức tranh. Nếu nhìn thấy tuyết, nhớ tả kỹ cho anh xem có đúng như người ta miêu tả hay không mà làm cho người ta thấy say mê.”

Tiếu Tề Tề gật đầu, từ từ đưa tay nắm lấy ngón tay Hạ Tuyên, “Em thích nơi đó.”

“Anh biết.”

“Cho nên…” Tiếu Tề Tề thất thở thật khó khăn “Tuy rằng em không biết cuối cùng anh muốn cái gì nhưng em biết suy nghĩ của bản thân, tốt nghiệp xong sẽ đi thành phố X, sẽ không đi…Mĩ.”

Hạ Tuyên cười khẽ, “Đồ ngốc, có phải là em từ chối anh không?”

“Em không biết.” Tiếu Tề Tề vẫn trả lời một cách gượng gạo như trước, ánh mắt lướt trên khuôn mặt hoàn mỹ của Hạ Tuyên “Hạ Tuyên, anh là một người con trai vĩ đại, quyến rũ, sẽ có nhiều người vì anh mà trầm mê. Mấy năm nay em luôn nhắc nhở bản thân, đừng có giống như người khác, sống chân thực với bản thân mà không giống như người đó, vì một điều gì đó không nắm được, ví dụ như tình yêu mà quên đi bản thân mình sa vào thống khổ. Cho nên mấy năm nay em sống rất sung sướng, anh có biết tại sao không?”

“Anh biết, cho nên em mới không giống như những người đó.”

“Là vì em không yêu anh cho nên mới không giống sao?” Tiếu Tề Tề quay đầu, khóe môi nhếch lên cười, đây mới chân thật là cô, trần trụi, bén nhọn, mà không phải là mê say.

Hạ Tuyên lộ vẻ sửng sốt, nghiêng đầu cười giảo hoạt “Em đoán xem? Nếu đoán đúng anh sẽ cho em một món quà nhỏ.”

Tiếu Tề Tề mỉm cười, đây là sự thật giữa cô và Hạ Tuyên, khi gần khi xa, vừa giống như yêu lại vừa như không phải”Quà gì thế?”

“Ừ, em chờ một lát.” Hạ Tuyên tìm một cọng cỏ khô héo, nắm trong lòng bàn tay xoay sở thật lâu, cuối cùng cũng đầu hàng, ảo não nhếch miệng “Mẹ anh nói bên hồ có một hàng tre, lá gấp thành con châu chấu nhỏ rất đẹp, nhưng anh gập không được.”

Tiếu Tề Tề nhìn Hạ Tuyên nháy mắt giống như một cậu bé nghịch ngợm, cảm thấy thú vị, cười nghiêng ngả trên mặt đất, “Hạ Tuyên, anh thật là ngu ngốc, mùa đông, cỏ héo hết cả, làm sao có thể gấp được đâu? Mẹ anh không nói với anh mùa xuân mới là mùa của vạn vật đâm chồi này lộc sao?”



“Thế nên anh đành phải chờ đến mùa xuân, xuân về tất cả hoa đều nở phải không?” Hạ Tuyên cười mờ ám.

Tiếu Tề Tề ngẩng đầu nhìn anh, dòng nước ấm trong lòng nhẹ nhàng lưu động, tình cảm thuận theo tự nhiên, đó là chân thật nhất, nhắm mắt lại, nghĩ đến cái gì đó bản thân mình không thể nắm chắc liền cười “Có lẽ thế.”

“Đứng lên, đừng ngủ trên đó, mùa đông lạnh.” Tay Hạ Tuyên vòng qua người Tiếu Tề Tề, độ ấm tay anh truyền qua, thấm vào da.

Tiếu Tề Tề nương theo cánh tay Hạ Tuyên đứng lên, một cơn gió lạnh mang theo tiêu điều cuốn qua, theo cảm ứng Tiếu Tề Tề rùng mình một cái, nắm tay, nhu thuận nhét vào trong túi áo choàng của Hạ Tuyên, “Chúng ta về đi, lạnh quá.”

“Lạnh không? Để anh cởi áo khoác cho em mượn?” Hai người như trước đi chầm chậm dọc theo con đường nhỏ bên hồ, Hạ Tuyên nhéo ngón tay lạnh cóng của Tiếu Tề Tề hỏi.

“Được.” Tiếu Tề Tề trả lời không chút e dè.

Hạ Tuyên cười bất đắc dĩ “Tiếu Tề Tề, em sẽ mãi chân thật như vậy phải không?”

“Thuận lợi không hưởng là đồ ngốc, em lại không ngốc, nếu đã cần việc gì phải giả mù sa mưa?” Tiếu Tề Tề nhíu mày.

Hạ Tuyên cười nhẹ, cởi áo khoác khoác lên người Tiếu Tề Tề “Còn nhớ ngày khai giảng năm đó không, em cũng không ngại ngùng như vậy, ngồi ở dưới gốc cây Mộc Lan, ánh mắt to tròn, em nói em ở chỗ này chờ anh đi mua thuốc. Khi đó anh đã nghĩ thật là một cô gái thật thà.”

“Hì hì, cứ nghĩ đến em là anh thấy rất ảo não, em chẳng lẽ không thấy anh đẹp trai như vậy, ai đều như sói đói nhảy vào, vì sao cô gái này lại không như vậy?”

Hạ Tuyên gật đầu đồng tình “Anh cũng nghĩ như vậy.”

Tiếu Tề Tề nhéo nhéo cánh tay anh “Aha, thật ra anh sai rồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh lúc đứng ở sân thể dục em cũng huýt sáo đấy.”

Hạ Tuyên nhìn nụ cười tươi tắn của Tiếu Tề Tề, chiếc mũi nhỏ xinh, thẳng tắp đang đỏ bừng, khi cười nhăn lại, bộ dạng vừa đắc ý vừa thêm dáng vẻ lưu manh, nhịn không được véo lên mũi cô “A, hóa ra đó là lần đầu tiên huýt sáo vì anh!”

Tiếu Tề Tề nhịn không được lại huýt sáo, “Hì hì, như thế thật sung sướng”

Hạ Tuyên đột nhiên nhíu mày, “Em thường đứng ven đường thấy trai đẹp là huýt sáo phải không? Anh còn nhớ rõ lần ăn đồ nướng, em liền huýt sáo với một người con trai đi qua đường, lúc anh quay đầu lại nhìn, em lại tỏ vẻ khiêu khích nhìn anh như mọi khi mà huýt sáo.”

Tiếu Tề Tề lắc đầu, “Không phải vậy, chúng sinh ngang hàng, em đối với cái đẹp đều tỏ thái độ như vậy.”

“Về sau không được như nhé.”

“Vì sao? Em thấy rất thích nhé.”

“Bởi vì, anh thấy ghen tị.”

Tiếu Tề Tề lại ngây ngẩn “Hạ Tuyên, đừng nói đùa như vậy. Em lại chưa đáp ứng anh điều gì.”

“Anh là ăn ngay nói thật.”

Hạ Tuyên nắm tay Tiếu Tề Tề, Tiếu Tề Tề chỉ cảm thấy tay anh dần dần lạnh lẽo, vội vàng cởi áo khoác của anh ra “Mặc vào đi, không lại bị cảm.”

Hạ Tuyên lắc đầu, “Không, anh không thấy lạnh, chỉ sợ mùa đông sẽ làm em ốm.”

“Nghe nói mùa đông ở thành phố X xuống từ 0-10 độ cơ, về sau sẽ còn phải chịu cho nên từ giờ nên thích nghi dần.”

Hạ Tuyên không nói, yên lặng nhận lấy áo khoác, từ từ mặc vào.

Tiếu Tề Tề lại đưa tay nhét vào túi áo anh như trước, Hạ Tuyên cũng nhét tay vào, mười ngón tay nắm lấy nhau, yên lặng đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mười Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook