Chương 102: Phần 5: Cô gái thích yêu người tàn tật
Tri Thù
07/07/2018
LỜI DẪN
Mãi mãi thanh xuân, mãi mãi long lanh nước mắt - Jack Kerouac
Tải trọng tối đa của thang máy là mười người. Bạn vừa đúng là người thứ mười, vậy mà khi đặt chân vào thang máy, tiếng "tít tít" liền vang lên báo hiệu quá tải, bạn đành bước ra khỏi thang máy. Khi cửa thang máy khép lại, bạn liền nghĩ đến một câu chuyện kinh dị nên lập tức bốc máy gọi cảnh sát. Xin hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy?
CHƯƠNG 1: GIẢI PHẪU TỬ THI
Tết Trùng Dương năm 2011, trung tâm chỉ huy 110 ở quận Tây Hàng thành phố Tiền Đường nhận điện thoại báo án của quần chúng nhân dân: Gần quảng trường Thiên Nữ gần bến tàu sông Vận Hà có một thi thể.
Sau khi nhận được điện thoại, cảnh sát quận Tây Hàng liền vội vàng đến hiện trường, thi thể cô gái trẻ ngả nghiêng trong lùm hoa bên vệ đường, lưng tựa vào gốc liễu già, cô gái mặc chiếc áo phông bó sát màu trắng để lộ vòng eo thon nhỏ, phía dưới mặc chân váy maxi xếp nếp, chân đeo giày vải. Mắt nạn nhân khẽ khép, trên đầu có lỗ thủng máu đã khô, chắc chắn cô gái tử vong do bị kẻ khác sát hại. Nhân viên kĩ thuật đến giám định hiện trường cho rằng đây chỉ là nơi vứt xác, còn hiện trường gây án là ở nơi khác.
Trên tóc cô gái còn vương tàn thuốc, nửa thân trên có vết tích bị đấm đá, cảnh sát phán đoán hung thủ đã lấy chân ghế gẫy phang nạn nhân, sau đó dùng gạt tàn thuốc lá hình vuông đập vào đầu tạo thành vết thương chí mạng.
Chiếc váy xếp ly trên thi thể cô gái thấm vết máu, tại hiện trường lúc đó có hai bác sĩ pháp y, nữ bác sĩ pháp y thực tập tên là Tiểu Đào, còn người kia là bác sĩ pháp y rất giàu kinh nghiệm họ Tào. Tiểu Đào nói với bác sĩ Tào: "Chú Tào! Cháu đoán đây là vụ án cưỡng bức rồi giết người."
Bác sĩ Tào lắc đầu: "Không đơn giản thế đâu!"
Bác sĩ Tào là bác sĩ pháp y rất giàu kinh nghiệm, ông đã có hai mươi năm tuổi nghề, giải phẫu hơn ba ngàn tử thi. Bác sĩ Tào dùng kẹp thận trọng gắp tà váy của cô gái lên, ông kinh ngạc phát hiện cô gái không mặc đồ lót, phần phụ bị xâm hại!
Hung thú sát hại cô gái này rồi sau đó mang thi thể đặt ngay giữa nơi công cộng.
Mức đột tàn nhẫn và bệnh hoạn của hung thủ gây chấn động toàn bộ cán bộ cảnh sát có mặt tại hiện trường. Để tìm kiếm được nhiều manh mối hơn, sở cảnh sát điều động lượng lớn cán bộ công nhân viên đến địa điểm vứt xác để khám sát và điều tra dư luận khu vực xung quanh hòng tìm kiếm vết máu, dấu chân và hung khí gây án. Cảnh sát còn in hẳn ngàn tờ thông báo treo thưởng cho ai cung cấp được manh mối hữu ích về vụ án và dán khắp nơi. Ban quan hệ quần chúng của sở cảnh sát thành phố còn lập tức đăng thông báo trên trang web của ngành nhằm tìm được điểm đột phá của vụ án.
Một phụ nữ dắt chó đi dạo nhìn thấy tờ thông báo dán ở ven đường liền chạy đến đồn cảnh sát, tự xưng mình là quản lý của một trung tâm thương mại trong thành phố này, cô ta nói người chết từng là nhân viên thu ngân và nhân viên tiếp thị hàng hoá của trung tâm đó.
Cảnh sát nhanh chóng xác minh được lai lịch của người chết, nạn nhân tên là Thái Điệp Vũ, hai mươi tư tuổi, cao một mét bảy lăm, nặng năm mươi tư kilôgam.
Nhà Điệp Vũ ở sâu trong một ngõ nhỏ trên đường Thanh Thạch, phòng cô nằm sát đường, quần áo vẫn còn nguyên, không hề có dấu tích đi đâu đó dài ngày.
Cảnh sát tìm gặp cha mẹ của Điệp Vũ, hai ông bà đều theo đạo Phật, ăn chay trường, họ là những phật tử tu tại gia, nét mặt trông vô cùng hiền từ, nhân hậu. Họ đau đớn và bàng hoàng khi nghe tin con gái bị sát hại. Theo lời kể của hai ông bà thì Điệp Vũ là cô con gái ngoan ngoãn, nhẹ nhàng, điềm đạm, chịu ảnh hưởng của cha mẹ nên cô cũng là tín đồ trung thành của đạo Phật. Điệp Vũ ăn chay quanh năm, không bao giờ ăn đồ mặn, đôi lúc còn mang bút vở ra chép kinh nhà Phật. Điệp Vũ học trung cấp, sau khi tốt nghiệp, cô trở thành trợ lí cho một hiệu ảnh cưới, rồi lại làm nhân viên tiếp thị ở siêu thị, cô cũng từng đi bán bảo hiểm, rồi làm nhân viên kinh doanh. Tuy mối quan hệ giao tiếp khá rộng rãi nhưng cô không có nhiều bạn bè. Mọi người làm mối cho cô mấy đám nhưng cô vẫn chưa ưng ai.
Khi vụ án xảy ra, Điệp Vũ đang thất nghiệp ngồi nhà chờ việc, ăn xong bữa tối, cô bảo cha mẹ rằng mình ra bờ sông đi dạo một lát, rồi không bao giờ trở lại nữa.
Mấy hôm trước cô gái đó còn đi dạo ven sông, vừa ngân nga một bài hát vừa hái hoa dại, thế mà bây giờ lại nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo trong phòng giám định tử thi của sở cảnh sát, thân thể hoàn toàn bất động.
Khám nghiệm tử thi gồm bốn bước chính: Chụp ảnh nạn nhân tại hiện trường, lấy mẫu vật, giải phẫu và hoá nghiệm thì thể tại phòng thí nghiệm.
Bác sĩ Tào phụ trách mổ chính, còn Tiểu Đào làm trợ lí đứng bên cạnh, ngoài ra còn có hai nhân viên cảnh sát, một người phụ trách quay phim, còn người kia phụ trách chụp ảnh. Quá trình giám định bắt đầu! Bác sĩ Tào kiểm tra ngoại thương của thi thể trước. Khi đeo găng tay cao su, Tiểu Đào bất cẩn làm rách găng tay. Thực ra trước lúc đeo găng tay, các bác sĩ pháp y phải xoa bột lên tay mình, như vậy mới dễ xỏ vào găng tay cao su.
Bác sĩ Tào kiểm tra thi thể, dường như ông phát hiện ra điều gì đó, liền hoảng hốt hét lên như nhìn thấy ma: "Đừng động vào! Mọi người đừng động vào!"
Hai viên cảnh sát và Tiểu Đào giật này mình không hiểu vì sao bác sĩ Tào lại đột ngột hét to như vậy.
Bác sĩ Tào cố hạ thấp giọng, nhưng vẫn cảm nhận rõ giọng ông hơi run run: "Tuyệt đối không được chạm vào xác chết! Không được động vào bất kì thứ gì, lập tức rời khỏi đây, bước nhẹ nhàng và chậm thôi…"
Điều gì khiến các bác sĩ pháp y khiếp đảm nhất?
Bác sĩ pháp y không hề sợ những thi thể đã phân hủy rửa nát, cũng không sợ hiện trường máu me be bét, thậm chí cũng chẳng hề run sợ trước những thuyết ma mãnh kinh dị, thực ra uy hiếp lớn nhất đối với các bác sĩ pháp y chính là bệnh nhân mắc phải những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, ví dụ như AIDS. Khi giải phẫu tử thi, một khi bị nhiễm phải thì chắc chắn vị bác sĩ ấy sẽ tử vong.
Sau đó, cảnh sát nhận được kết quả xét nghiệm từ trung tâm kiểm soát bệnh truyền nhiễm của thành phố, kết quả cho thấy Thái Điệp Vũ dương tính với HIV. Chẳng ngờ cô con gái ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ lại là kẻ mắc căn bệnh thế kỉ AIDS!
Đồn cảnh sát quận Tây Hàng thuộc thành phố Tiền Đường liền nâng mức độ nghiêm trọng của vụ án ở cấp độ cao nhất, để trấn an lòng quân, chính ủy Tống trên sở cảnh sát ra lệnh cho những người đã tiếp xúc với tử thi và những cảnh sát dân sự có mặt tại hiện trường vào phòng cách li và khử độc để tránh lây nhiễm HIV, đồng thời khẩn cấp báo cáo sự việc cho cục cảnh sát. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc liền cử tổ chuyên án xuống địa phương hỗ trợ phá án.
Người chết bị nhiễm HIV!
Họa Long chửi đổng: "Vụ án này, nặng đô đây!"
Tô My thắc mắc: "Vì sao phần phụ của nạn nhân lại bị khâu lại?"
Bao Triển suy đoán: "Có khả năng hung thủ vô cùng căm hận vùng kín của nữ giới."
Tô My nhận xét: "Không những vậy dường như đường kim mũi chỉ cũng không tệ, kĩ thuật thành thục, các mũi chỉ khá mau."
Họa Long lắc đầu.
Giáo sư Lương cảnh báo: "Mọi người phải thận trọng mới được! Tử thi bị nhiễm HIV, không giống những tử thi mà chúng ta thường thấy đâu!"
Chính ủy Tống nói: "Hay là chúng ta đợi báo cáo khám nghiệm tử thi trước đã! Nguy hiểm lắm! Chúng tôi định vài ngày nữa mới tiến hành phẫu thuật tử thi."
Giáo sư Lương ngạc nhiên hỏi: "Tình hình vụ án cấp bách thế này, sao còn phải đợi thêm vài ngày nữa mới cho giải phẫu?"
Chính ủy Tống đáp: "Làm vậy mới đảm bảo an toàn cho mọi người. Chúng tôi muốn chờ virus HIV trong cơ thể cô gái chết hết mới tiến hành giải phẫu tử thi."
Giáo sư Lương hơi lên giọng: "Hoang đường! Làm gì có chuyện phi lí thế! Lập tức tiến hành giải phẫu tử thi ngay bây giờ!"
Bốn thành viên tổ chuyên án mặc trang phục cách ly, đeo kính mắt và khẩu trang đứng vây xung quanh quan sát.
Chính ủy Tống cũng đứng gần hiện trường để khích lệ tâm lí các bác sĩ pháp y.
Bác sĩ Tào nhắc nhở Tiểu Đào: "Cô đeo hai lớp găng tay, bên trong là găng tay cao su, bên ngoài là găng tay gạc, phải vô cùng thận trọng và cẩn thận. Khi giải phẫu tử thi, các động tác phải nhẹ nhàng, từ tốn, tránh để bị máu bắn vào hay bị xương đâm phải, không được lỡ tay để dao cứa đứt da mình. Chỉ cần một giọt máu bắn vào mất hoặc một mũi kim cắm vào lòng bàn tay là rất có thể cô sẽ nhiễm phải virus HIV…"
Tiểu Đào run giọng nói: "Thầy ơi! Em sợ lắm! Em vẫn còn trẻ..."
Tô My thì thầm với Bao Triển: "Nếu tôi là cô ấy thì tôi giả vờ ngất xỉu tại trận rồi nhanh chân chuồn lẹ."
Bao Triển nói: "Thi thể này giống như một quả khí cầu chứa đầy virus dạng lỏng, nhưng chúng ta lại không thể không chọc vỡ nó."
Họa Long cười: "Đây chính là lúc khảo nghiệm tinh thần thép của các bác sĩ pháp y còn gì!"
Bác sĩ Tào và Tiểu Đào đeo mặt nạ phòng độc 3M, rồi bắt đầu giải phẫu.
Trong quá trình thao tác khám nghiệm tử thi, họ không thể tránh khỏi những lúc phải tiếp xúc với máu, dịch thể, chất bài tiết và cơ quan nội tạng của người chết, những bộ phận đó đều chứa virus HIV. Bác sĩ Tào tập trung tinh thần, hết sức thận trọng.
"Dưa hấu! Nạn nhân đã ăn dưa hấu! Để xem còn ăn gì nữa nào!"
Tiểu Đào cố gắng kìm nén cảm giác lợm giọng đang dâng trào tận cổ, có nhíu mày nói: "Hạt gì giống như vừng đen thế này nhỉ? À! Hạt thanh long!"
Bác sĩ Tào bảo Tiểu Đào cầm một chiếc bình đến, ông cho một nắm thức ăn trong dạ dày bỏ vào bình.
Tiểu Đào quay đầu đi không dám nhìn.
Đột nhiên ông chợt dừng thao tác, mặt biển sắc, người sững lại hồi lâu, rồi ông từ từ lôi một chiếc bình sử thuôn dài từ trong bụng của cô gái ra!
Bốn thành viên của tổ chuyên án và chính uỷ Tống tròn mắt kinh ngạc, thì ra tên sát nhân bệnh hoạn không chỉ khâu cửa mình của nạn nhân, mà trước đó y còn nhét một cái bình sứ vào trong đó!
Mãi mãi thanh xuân, mãi mãi long lanh nước mắt - Jack Kerouac
Tải trọng tối đa của thang máy là mười người. Bạn vừa đúng là người thứ mười, vậy mà khi đặt chân vào thang máy, tiếng "tít tít" liền vang lên báo hiệu quá tải, bạn đành bước ra khỏi thang máy. Khi cửa thang máy khép lại, bạn liền nghĩ đến một câu chuyện kinh dị nên lập tức bốc máy gọi cảnh sát. Xin hỏi chuyện gì đã xảy ra vậy?
CHƯƠNG 1: GIẢI PHẪU TỬ THI
Tết Trùng Dương năm 2011, trung tâm chỉ huy 110 ở quận Tây Hàng thành phố Tiền Đường nhận điện thoại báo án của quần chúng nhân dân: Gần quảng trường Thiên Nữ gần bến tàu sông Vận Hà có một thi thể.
Sau khi nhận được điện thoại, cảnh sát quận Tây Hàng liền vội vàng đến hiện trường, thi thể cô gái trẻ ngả nghiêng trong lùm hoa bên vệ đường, lưng tựa vào gốc liễu già, cô gái mặc chiếc áo phông bó sát màu trắng để lộ vòng eo thon nhỏ, phía dưới mặc chân váy maxi xếp nếp, chân đeo giày vải. Mắt nạn nhân khẽ khép, trên đầu có lỗ thủng máu đã khô, chắc chắn cô gái tử vong do bị kẻ khác sát hại. Nhân viên kĩ thuật đến giám định hiện trường cho rằng đây chỉ là nơi vứt xác, còn hiện trường gây án là ở nơi khác.
Trên tóc cô gái còn vương tàn thuốc, nửa thân trên có vết tích bị đấm đá, cảnh sát phán đoán hung thủ đã lấy chân ghế gẫy phang nạn nhân, sau đó dùng gạt tàn thuốc lá hình vuông đập vào đầu tạo thành vết thương chí mạng.
Chiếc váy xếp ly trên thi thể cô gái thấm vết máu, tại hiện trường lúc đó có hai bác sĩ pháp y, nữ bác sĩ pháp y thực tập tên là Tiểu Đào, còn người kia là bác sĩ pháp y rất giàu kinh nghiệm họ Tào. Tiểu Đào nói với bác sĩ Tào: "Chú Tào! Cháu đoán đây là vụ án cưỡng bức rồi giết người."
Bác sĩ Tào lắc đầu: "Không đơn giản thế đâu!"
Bác sĩ Tào là bác sĩ pháp y rất giàu kinh nghiệm, ông đã có hai mươi năm tuổi nghề, giải phẫu hơn ba ngàn tử thi. Bác sĩ Tào dùng kẹp thận trọng gắp tà váy của cô gái lên, ông kinh ngạc phát hiện cô gái không mặc đồ lót, phần phụ bị xâm hại!
Hung thú sát hại cô gái này rồi sau đó mang thi thể đặt ngay giữa nơi công cộng.
Mức đột tàn nhẫn và bệnh hoạn của hung thủ gây chấn động toàn bộ cán bộ cảnh sát có mặt tại hiện trường. Để tìm kiếm được nhiều manh mối hơn, sở cảnh sát điều động lượng lớn cán bộ công nhân viên đến địa điểm vứt xác để khám sát và điều tra dư luận khu vực xung quanh hòng tìm kiếm vết máu, dấu chân và hung khí gây án. Cảnh sát còn in hẳn ngàn tờ thông báo treo thưởng cho ai cung cấp được manh mối hữu ích về vụ án và dán khắp nơi. Ban quan hệ quần chúng của sở cảnh sát thành phố còn lập tức đăng thông báo trên trang web của ngành nhằm tìm được điểm đột phá của vụ án.
Một phụ nữ dắt chó đi dạo nhìn thấy tờ thông báo dán ở ven đường liền chạy đến đồn cảnh sát, tự xưng mình là quản lý của một trung tâm thương mại trong thành phố này, cô ta nói người chết từng là nhân viên thu ngân và nhân viên tiếp thị hàng hoá của trung tâm đó.
Cảnh sát nhanh chóng xác minh được lai lịch của người chết, nạn nhân tên là Thái Điệp Vũ, hai mươi tư tuổi, cao một mét bảy lăm, nặng năm mươi tư kilôgam.
Nhà Điệp Vũ ở sâu trong một ngõ nhỏ trên đường Thanh Thạch, phòng cô nằm sát đường, quần áo vẫn còn nguyên, không hề có dấu tích đi đâu đó dài ngày.
Cảnh sát tìm gặp cha mẹ của Điệp Vũ, hai ông bà đều theo đạo Phật, ăn chay trường, họ là những phật tử tu tại gia, nét mặt trông vô cùng hiền từ, nhân hậu. Họ đau đớn và bàng hoàng khi nghe tin con gái bị sát hại. Theo lời kể của hai ông bà thì Điệp Vũ là cô con gái ngoan ngoãn, nhẹ nhàng, điềm đạm, chịu ảnh hưởng của cha mẹ nên cô cũng là tín đồ trung thành của đạo Phật. Điệp Vũ ăn chay quanh năm, không bao giờ ăn đồ mặn, đôi lúc còn mang bút vở ra chép kinh nhà Phật. Điệp Vũ học trung cấp, sau khi tốt nghiệp, cô trở thành trợ lí cho một hiệu ảnh cưới, rồi lại làm nhân viên tiếp thị ở siêu thị, cô cũng từng đi bán bảo hiểm, rồi làm nhân viên kinh doanh. Tuy mối quan hệ giao tiếp khá rộng rãi nhưng cô không có nhiều bạn bè. Mọi người làm mối cho cô mấy đám nhưng cô vẫn chưa ưng ai.
Khi vụ án xảy ra, Điệp Vũ đang thất nghiệp ngồi nhà chờ việc, ăn xong bữa tối, cô bảo cha mẹ rằng mình ra bờ sông đi dạo một lát, rồi không bao giờ trở lại nữa.
Mấy hôm trước cô gái đó còn đi dạo ven sông, vừa ngân nga một bài hát vừa hái hoa dại, thế mà bây giờ lại nằm trên bàn giải phẫu lạnh lẽo trong phòng giám định tử thi của sở cảnh sát, thân thể hoàn toàn bất động.
Khám nghiệm tử thi gồm bốn bước chính: Chụp ảnh nạn nhân tại hiện trường, lấy mẫu vật, giải phẫu và hoá nghiệm thì thể tại phòng thí nghiệm.
Bác sĩ Tào phụ trách mổ chính, còn Tiểu Đào làm trợ lí đứng bên cạnh, ngoài ra còn có hai nhân viên cảnh sát, một người phụ trách quay phim, còn người kia phụ trách chụp ảnh. Quá trình giám định bắt đầu! Bác sĩ Tào kiểm tra ngoại thương của thi thể trước. Khi đeo găng tay cao su, Tiểu Đào bất cẩn làm rách găng tay. Thực ra trước lúc đeo găng tay, các bác sĩ pháp y phải xoa bột lên tay mình, như vậy mới dễ xỏ vào găng tay cao su.
Bác sĩ Tào kiểm tra thi thể, dường như ông phát hiện ra điều gì đó, liền hoảng hốt hét lên như nhìn thấy ma: "Đừng động vào! Mọi người đừng động vào!"
Hai viên cảnh sát và Tiểu Đào giật này mình không hiểu vì sao bác sĩ Tào lại đột ngột hét to như vậy.
Bác sĩ Tào cố hạ thấp giọng, nhưng vẫn cảm nhận rõ giọng ông hơi run run: "Tuyệt đối không được chạm vào xác chết! Không được động vào bất kì thứ gì, lập tức rời khỏi đây, bước nhẹ nhàng và chậm thôi…"
Điều gì khiến các bác sĩ pháp y khiếp đảm nhất?
Bác sĩ pháp y không hề sợ những thi thể đã phân hủy rửa nát, cũng không sợ hiện trường máu me be bét, thậm chí cũng chẳng hề run sợ trước những thuyết ma mãnh kinh dị, thực ra uy hiếp lớn nhất đối với các bác sĩ pháp y chính là bệnh nhân mắc phải những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, ví dụ như AIDS. Khi giải phẫu tử thi, một khi bị nhiễm phải thì chắc chắn vị bác sĩ ấy sẽ tử vong.
Sau đó, cảnh sát nhận được kết quả xét nghiệm từ trung tâm kiểm soát bệnh truyền nhiễm của thành phố, kết quả cho thấy Thái Điệp Vũ dương tính với HIV. Chẳng ngờ cô con gái ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ lại là kẻ mắc căn bệnh thế kỉ AIDS!
Đồn cảnh sát quận Tây Hàng thuộc thành phố Tiền Đường liền nâng mức độ nghiêm trọng của vụ án ở cấp độ cao nhất, để trấn an lòng quân, chính ủy Tống trên sở cảnh sát ra lệnh cho những người đã tiếp xúc với tử thi và những cảnh sát dân sự có mặt tại hiện trường vào phòng cách li và khử độc để tránh lây nhiễm HIV, đồng thời khẩn cấp báo cáo sự việc cho cục cảnh sát. Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc liền cử tổ chuyên án xuống địa phương hỗ trợ phá án.
Người chết bị nhiễm HIV!
Họa Long chửi đổng: "Vụ án này, nặng đô đây!"
Tô My thắc mắc: "Vì sao phần phụ của nạn nhân lại bị khâu lại?"
Bao Triển suy đoán: "Có khả năng hung thủ vô cùng căm hận vùng kín của nữ giới."
Tô My nhận xét: "Không những vậy dường như đường kim mũi chỉ cũng không tệ, kĩ thuật thành thục, các mũi chỉ khá mau."
Họa Long lắc đầu.
Giáo sư Lương cảnh báo: "Mọi người phải thận trọng mới được! Tử thi bị nhiễm HIV, không giống những tử thi mà chúng ta thường thấy đâu!"
Chính ủy Tống nói: "Hay là chúng ta đợi báo cáo khám nghiệm tử thi trước đã! Nguy hiểm lắm! Chúng tôi định vài ngày nữa mới tiến hành phẫu thuật tử thi."
Giáo sư Lương ngạc nhiên hỏi: "Tình hình vụ án cấp bách thế này, sao còn phải đợi thêm vài ngày nữa mới cho giải phẫu?"
Chính ủy Tống đáp: "Làm vậy mới đảm bảo an toàn cho mọi người. Chúng tôi muốn chờ virus HIV trong cơ thể cô gái chết hết mới tiến hành giải phẫu tử thi."
Giáo sư Lương hơi lên giọng: "Hoang đường! Làm gì có chuyện phi lí thế! Lập tức tiến hành giải phẫu tử thi ngay bây giờ!"
Bốn thành viên tổ chuyên án mặc trang phục cách ly, đeo kính mắt và khẩu trang đứng vây xung quanh quan sát.
Chính ủy Tống cũng đứng gần hiện trường để khích lệ tâm lí các bác sĩ pháp y.
Bác sĩ Tào nhắc nhở Tiểu Đào: "Cô đeo hai lớp găng tay, bên trong là găng tay cao su, bên ngoài là găng tay gạc, phải vô cùng thận trọng và cẩn thận. Khi giải phẫu tử thi, các động tác phải nhẹ nhàng, từ tốn, tránh để bị máu bắn vào hay bị xương đâm phải, không được lỡ tay để dao cứa đứt da mình. Chỉ cần một giọt máu bắn vào mất hoặc một mũi kim cắm vào lòng bàn tay là rất có thể cô sẽ nhiễm phải virus HIV…"
Tiểu Đào run giọng nói: "Thầy ơi! Em sợ lắm! Em vẫn còn trẻ..."
Tô My thì thầm với Bao Triển: "Nếu tôi là cô ấy thì tôi giả vờ ngất xỉu tại trận rồi nhanh chân chuồn lẹ."
Bao Triển nói: "Thi thể này giống như một quả khí cầu chứa đầy virus dạng lỏng, nhưng chúng ta lại không thể không chọc vỡ nó."
Họa Long cười: "Đây chính là lúc khảo nghiệm tinh thần thép của các bác sĩ pháp y còn gì!"
Bác sĩ Tào và Tiểu Đào đeo mặt nạ phòng độc 3M, rồi bắt đầu giải phẫu.
Trong quá trình thao tác khám nghiệm tử thi, họ không thể tránh khỏi những lúc phải tiếp xúc với máu, dịch thể, chất bài tiết và cơ quan nội tạng của người chết, những bộ phận đó đều chứa virus HIV. Bác sĩ Tào tập trung tinh thần, hết sức thận trọng.
"Dưa hấu! Nạn nhân đã ăn dưa hấu! Để xem còn ăn gì nữa nào!"
Tiểu Đào cố gắng kìm nén cảm giác lợm giọng đang dâng trào tận cổ, có nhíu mày nói: "Hạt gì giống như vừng đen thế này nhỉ? À! Hạt thanh long!"
Bác sĩ Tào bảo Tiểu Đào cầm một chiếc bình đến, ông cho một nắm thức ăn trong dạ dày bỏ vào bình.
Tiểu Đào quay đầu đi không dám nhìn.
Đột nhiên ông chợt dừng thao tác, mặt biển sắc, người sững lại hồi lâu, rồi ông từ từ lôi một chiếc bình sử thuôn dài từ trong bụng của cô gái ra!
Bốn thành viên của tổ chuyên án và chính uỷ Tống tròn mắt kinh ngạc, thì ra tên sát nhân bệnh hoạn không chỉ khâu cửa mình của nạn nhân, mà trước đó y còn nhét một cái bình sứ vào trong đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.