Chương 101: VỰC THẲM WECHAT
Tri Thù
23/06/2018
Căn cứ vào lời khai của Ái Hỉ, tổ chuyên án lần theo đường dây và nhanh chóng làm rõ ngọn ngành của vụ án này.
Tổ chức tội phạm buôn bán phụ nữ gồm năm người là Lưu Nham, Lôi Lão Phi, tay chân của Lôi Lão Phi và hai vợ chồng lão Hà.
Lưu Nham là sinh viên đại học, trước đây cảnh sát từng tiếp xúc với gã nhưng lần đó vẫn chưa liệt gã vào danh sách tình nghi mà chỉ coi gã là một trong những nạn nhân bị Ái Hỉ lừa tiền.
Thường ngày, Lưu Nham rất thích chơi Wechat, trước đây có mấy lần tán được một vài em xinh đẹp, thế là gã tự nhận mình là thợ săn cự phách.
Một lần, gã add được một tuyệt sắc giai nhân, chính là Ái Hỉ. Trong album trên Wechat của Ái Hỉ đăng rất nhiều ảnh, trong đó có bức ảnh cô đeo kính đen, mặc váy trắng trông vô cũng gợi cảm và kiều diễm. Gã nói chuyện với Ái Hỉ hai tiếng đồng hồ, chẳng ngờ Ái Hỉ lại chủ động hẹn gã ra ngoài gặp mặt. Lưu Nham sướng rơn, ngàn hoa nở rộ trong lòng, gã chắc mầm mình vừa trúng vận đào hoa. Gã vừa xem ảnh Ái Hỉ vừa tự sướng, lòng thầm nghĩ: "Không ngờ có ả lại còn háo hức hơn cả mình, anh đây muốn ôm em trong lòng lắm rồi đấy!"
Lưu Nham lấy giấy vệ sinh lau sạch màn hình điện thoại, mặc bộ âu phục hàng nhái mua ở chợ trời, xịt nước hoa của bạn rồi đến điểm hẹn hò, đến nơi, gã đã thấy một mĩ nữ mặc váy trắng, dáng người cao ráo đang đứng đợi ở đó.
Lưu Nham vừa nhìn Ái Hỉ vừa thầm nuốt nước bọt, gã lấy can đảm hỏi cô một câu bằng tiếng Anh xem cô có đồng ý thuê nhà nghỉ hưởng mộng uyên ương với mình không.
Ái Hỉ cũng trả lời bằng tiếng Anh, có bảo tìm một nơi yên tĩnh ngồi tâm sự và uống ly rượu trước đã.
Lưu Nham nhìn cô gái xinh đẹp, lòng nghĩ thầm: "Em này là hàng cao cấp, mình không được nóng vội kéo lại xôi hỏng bỏng không."
Thế là hai người cùng đi dạo, Lưu Nham mặt dày nắm lấy tay Ái Hỉ, nhưng thấy cô chỉ mỉm cười chứ không giật ra. Đi được một lát thì Ái Hỉ dẫn Lưu Nham vào một quán rượu có tên là "Bờ trái". Vì phép lịch sự nên Lưu Nham để Ái Hỉ gợi đồ uống. Ái Hỉ không khách sáo gọi ngay một đĩa hoa quả và vài món điểm tâm cùng hai chai Breezer. Một lát sau, nhân viên phục vụ đã mang đồ khách gọi đến tận bàn, đồng thời yêu cầu thanh toán tiền luôn. Lưu Nham bực mình thầm nghĩ chưa ăn uống gì mà đã bắt trả tiền sao? Vừa nhìn hoá đơn, gã liền trố mắt, mấy lát dưa hấu chết bầm, hai chai nước ngọt và vài miếng bánh ngọt bé bằng cái móng tay mà hết những 498 tệ. Trước mặt người đẹp, Lưu Nham không dám nói năng gì, chỉ sợ mất sĩ diện với Ái Hỉ, gã cắn răng rút ví trả tiền. Hai người vẫn nói cười vui vẻ và tán tỉnh nhau, Lưu Nham vờ như không có gì xảy ra, mặt mày hớn hở, Ái Hỉ châm điếu thuốc lá, rầu rầu nói: "Em vừa thất tình!"
Lưu Nham an ủi: "Nồi nào vung nấy, sớm muộn em cũng gặp được chiếc vung vừa với mình mà! Mà có khi em gặp được rồi ấy chứ!"
Ái Hỉ cười: "À! Anh muốn ám chỉ mình là chiếc vung ấy chứ gì?"
Lưu Nham buông gạt tàn thuốc lá đáp bâng quơ: "Bèo nước tương phùng mà! Khi hai người gặp nhau thì chỉ dựa vào cảm giác mới biết được mình có phải một nửa của người kia không."
Ái Hi gật đầu: "Chắc thế! Chúng ta bây giờ chỉ đơn giản đang thuộc giai đoạn cuộc sống nước chảy bèo trôi. Hai đứa mình vẫn là hai kẻ xa lạ."
Lưu Nham cười: "Xa lạ cũng tốt mà! Em có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác xa lạ này."
Ái Hỉ cũng cười theo: "Đúng vậy! Thực ra tửu lượng của em không tốt lắm, nhưng hôm nay thử buông thả một đêm xem sao."
Lưu Nham cười đểu gia: "Anh sẽ uống cùng em."
Ái Hỉ nói: "Thế chúng ta gọi rượu thôi! Khi em uống say, anh không được bắt nạt em đâu đấy!"
Lưu Nham đáp: "Không bắt nạt em đâu! Anh sẽ dịu dàng với em!"
Ải Hỉ gọi nhân viên phục vụ mang một chai vang đỏ ra, uống hết một chai, Ái Hỉ vẫn chưa say nhưng mặt bắt đầu ửng hồng, trông cô lại càng kiều điểm đến lay động lòng người. Cô gọi thêm chai nửa, đầu óc Lưu Nham bắt đầu nghĩ lung tung, nhưng gã không ngăn cản cô. Sau khi mở chai rượu, vừa uống hết một nửa thì nhân viên phục vụ lại đến yêu cầu thanh toán. Hoá đơn ghi con số 998 tệ một chai, nghĩa là hai chai hết 1996 tệ. Lưu Nham mượn cớ đau bụng, rồi chuồn vào nhà vệ sinh, gã hút hết điếu thuốc trong toilet của quán bar rồi tự vả hai cái vào miệng mình, chửi thầm mình ngu như cầy, chắc chắn gặp phải ả tiếp viên nhà hàng rồi, ả dẫn mình vào đây cho người ta chặt chém. Lúc trở về chỗ ngồi, gã mừng thầm vì nghĩ chắc Ái Hỉ đã thanh toán rồi. Kết quả vừa đặt mông xuống thì nhân viên phục vụ lại đến, gã đành quẹt thẻ để thanh toán. Trong khi đó, Ái Hỉ lại nói rằng mình vừa nhận được điện thoại báo bạn trai cô tự sát, giờ đang cấp cứu trong bệnh viên, cô nhờ nhân viên phục vụ gọi giúp chiếc taxi, rồi vội vã rời khỏi quán.
Lưu Nham muốn "cua" gái nhưng lại bị cô tiếp viên Ái Hỉ lừa mất hơn hai ngàn năm trăm tệ, đó là khoản sinh hoạt phí trong nửa năm của gã.
Trên đường trở về, Lưu Nham càng nghĩ lại càng rầu, gã vô tình gặp ông anh đồng hương. Ông bạn đồng hương này tên là Lôi Lão Phi, y vừa mãn hạn tù, vừa mới được thả ra, nên giờ đang rất bí. Nghe xong cảnh ngộ của Lưu Nham, Lôi Lão Phi muốn ra tay lấy lại công bằng cho gã, liền nhận lời giúp Lưu Nham trút mối hận này và đòi Ái Hỉ trả cả vốn lẫn lãi.
Lưu Nham nói: "Anh Phi, em nghĩ không dễ đòi lại được tiền đâu, nhưng mình phải đập nát quán rượu thối tha đó! Thực ra cô ta và bọn chúng cùng một giuộc với nhau."
Lôi Lão Phi xua tay: "Đòi tiền kiểu gì là việc của anh, em đừng quan tâm! Việc của em là câu con tiện nhân đó ra đây là được!"
Ái Hỉ xoá nickname trên Wechat của Lưu Nham, Lưu Nham đăng kí tài khoản mới, rồi lại add nick của Ái Hỉ. Khi thời cơ chín muồi, hai người lại hẹn hò gặp mặt, Lưu Nham thông báo với Lôi Lão Phi. Ái Hỉ không hề phòng bị, cô nàng vốn nghĩ rằng mình lại câu được con dê xồm lơ ngơ, lần này mình phải chặt đẹp mới được. Nhưng khi cô đến điểm hẹn thì bị hai gã đàn ông bắt cóc và đẩy vào một chiếc xe hơi.
Mấy hôm sau, Lôi Lão Phi và đồng bọn của y đến tìm Lưu Nham, đưa cho gã năm ngàn tệ.
Lưu Nham từ chối: "Em chỉ cần lấy lại đúng số tiền hai ngàn năm trăm tệ mà em bị cô ta lừa mất là được. Số còn lại em không cầm đâu.
Lôi Lão Phi vẫn giúi tiền vào tay Lưu Nham bảo: "Cho cậu thì cậu cứ cầm đi!"
Lưu Nham cầm tiền khen Lôi Lão Phi: "Anh Phi bản lĩnh thật đó! Các anh xử lí con ả lừa đảo ấy thế nào? Tẩn cho ả một trận à?"
Lôi Lão Phi cười hì hì đáp: "Bọn anh bán nó rồi!"
Lôi Lão Phi và lão Hà là bạn tù. Sau khi ra tù, mạt cưa gặp lại mướp đắng, chúng cùng nhau thực hiện một thương vụ không cần tiền vốn mà thu được siêu lợi nhuận: thương vụ buôn người.
Lôi Lão Phi bán Ái Hỉ cho lão Hà, vợ Lão Hà lại mối lái tìm người mua, cuối cùng họ bán cho hai anh em nọ sống trong sơn thôn dưới hình thức bán đấu giá.
Hai anh em nhà ấy họ Mã. Tối đó, chỉ vì bàn xem ai sẽ ngủ với Ái Hi trước mà hai anh em họ cãi nhau nảy lửa.
Cậu em nói: "Em bỏ nhiều tiền hơn anh! Em không thể đợi hết phiên anh mới đến phiên em được!"
Ông anh nói: "Tao là anh, tao nói gì mày cũng phải nghe."
Bà mẹ già than thở: "Trời ạ! Chúng mày bôi tro trát trấu vào mặt mẹ mày rồi con ạ! Hai anh em lấy chung một cô vợ, chúng mày xem còn ra thể thống gì không hà?"
Cậu em liền nhờ mẹ phân xử: "Thế thì để mẹ chia cho anh em tôi!"
Ông anh cũng đồng ý: "Được! Mẹ nói tôi nghe xem nào!"
Vừa chập tối, ông anh có đoạn hội thoại như thế này với Ái Hỉ:
Ông anh híp mắt cười: "Cô em! Lại đây với tôi nào! Mi nhau một cái nhé!"
Ái Hỉ hốt hoảng cố gắng lùi ra xa: "Anh… không được lại gần tôi! Tránh xa tôi ra!"
Ông anh sấn tới: "Tôi là chồng cô, xấu hổ gì mà xấu hổ!"
Ái Hỉ van xin: "Anh thả tôi ra, tôi sẽ trả anh tiền, muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Ông anh hơi bực mình: "Đừng bò loạn xạ nữa! Cô em này! Ái chà! Cuối cùng cũng ôm được rồi! Nào lại đây! Mi nhau tí nào!"
Ái Hỉ há miệng cắn phập vào môi ông anh, rồi chửi: "Đồ biến thái! Cút ra chỗ khác! Anh còn làm thế nữa, tôi chết ngay tại đây cho anh xem. Anh còn dám hôn tôi, tôi sẽ cắn chết anh."
Ông anh không lấy thế làm bực mình mà cười hì hì: "Ối dà dà! Thơm da mát thịt đáo để! Mịn màng thế không biết! Chân dài ơi là dài! Tôi không nỡ để cô chết đâu! Tôi mất mấy chục ngàn tệ mới mua được cô về đây, để tôi mi cái nào!"
Ái Hỉ vừa năn nỉ vừa đe dọa: "Anh thả tôi ra, bố mẹ tôi sẽ trả tiền cho anh, bao nhiêu tiền cũng được! Nếu anh nhốt tôi ở đây, tôi sẽ chết cho anh xem. Anh sẽ mất cả chì lẫn chài! Hoặc tôi chết hoặc tôi sẽ giết chết anh."
Ông anh lấy gậy chống cửa, trải nệm rơm, trên nệm rơm là tấm ga mỏng, anh ta giật mạnh tay Ái Hỉ xuống, Ải Hỉ ngã lên tấm ga, mái tóc mượt mà xõa tung, chiếc váy trắng xoè ra như bông hoa bách hợp. Anh ta nhào tới, đè nghiến lấy Ái Hỉ, hai tay rờ loạn xạ khắp người cô, miệng lải nhải: "Mi cái nào! Cho mi cái nào!" Ái Hỉ vừa ra sức giẫy giụa vừa hét lên: "Buông tôi ra!", nhưng cô dần dần đuối sức, chẳng nói được gì nữa, cũng chẳng giằng co gì nữa...
Nửa đêm, cậu em đưa Ái Hỉ về nhà, hai người lại có đoạn hội thoại như sau:
Cậu em ôm Ái Hỉ nói: "Chà chà! Chiếc váy trắng này làm bằng vải gì mà xịn thế, trơn láng y như da dê cô em vậy! Hì hì hì!"
Ái Hỉ thều thào: "Buông tôi ra! Anh và anh trai anh đều là đồ biến thái! Bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người tôi! Đừng chạm vào tôi!"
Cậu em xuýt xoa: "Người gì mà trắng thế không biết! Lại còn mềm mại nữa! Y như cái bánh bao ấy! Đừng rợ rạy nữa! Ái chà! Ông anh mình xé rách cả váy rồi này!"
Ái Hỉ phản kháng: "Đừng chạm vào tôi! Nói cho anh biết! Tôi mắc bệnh truyền nhiễm đấy! Tôi sẽ truyền nhiễm cho anh!"
Cậu em cợt nhả: "Tôi mắc bệnh tương tư, cô em có bệnh gì truyền nhiễm được sang tôi hử? Để tôi kiểm tra xem bệnh trạng của nó ra sao nào!"
Ái Hỉ cố sức hét lên: "Dừng tay lại! Đừng chạm vào người tôi! Đồ biến thái! Tôi nguyền rủa anh!"
Cậu em nói: "Tôi đứng ngoài cửa sổ nghe hết mọi âm thanh lúc cô và anh trai tâm sự rồi!"
Ái Hỉ xuống giọng năn nỉ: "Anh ngừng tay lại, nghe tôi nói! Nghe tôi nói mà! Chúng ta thoả thuận được không?"
Cậu em lắc đầu: "Có gì mà phải thoả thuận? Chúng ta xong việc hẵng nói! Nếu cô em nghe lời, tôi sẽ giết gà nấu canh cho cô em ăn, còn nếu không nghe lời, tôi sẽ trói cô em lại."
Ải Hi đổi giọng dọa dẫm: "Nếu anh dám chạm vào người tôi thì hoặc là anh sẽ phải trói tôi lại cả đời hoặc là tôi sẽ chết cho anh xem!
Cậu em tức mình: "Con này ngang ngạnh thế không biết! Hôm nay mày phải phục vụ ông! Cái áo này trông hay mất ghê nhỉ, lại còn có mùi thơm nữa chứ!"
Cậu em rò tay lên chiếc áo của Ái Hỉ, rồi gí mũi lại gần mê mẩn hít lấy hít để. Nhân lúc này, Ái Hỉ chớp thời cơ huých mạnh gối vào giữa hàng gã đàn ông. Cậu em kêu thất thanh, đau đớn oằn lưng xuống, Ái Hi liền co giò bỏ chạy. Cô vừa chạy đến cửa thì bị cậu em đuổi kịp, anh ta thẳng tay giáng cho hai cái tát, rồi tìm lấy dây thừng trói cô lại, vác vào phòng. Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng gầm gừ của cậu em và tiếng chửi rủa của Ái Hỉ. Cậu em rên một tiếng dài, rồi hét to: "Con mẹ nó! Cuối cùng cũng phải thuần phục thôi…"
Lần đầu lừa bán, bọn buôn người sử dụng phương pháp bạo lực, bắt Ái Hỉ phải đi theo mình.
Lần thứ hai lừa bán, chúng nâng cấp thủ đoạn, không biết đồng bọn của Lôi Lão Phì kiếm ở đâu ra ít thuốc mê, thế là chúng chuốc thuốc mê cho Tiểu Tường Vi.
Lưu Nham vốn không muốn tham gia vào đường dây phạm tội này nhưng bị Lôi Lão Phi vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, nên cuối cùng Lưu Nham đành nhắm mắt đưa chân cưỡi lên mình hổ. Mà đã lên lưng hổ thì khó mà trèo xuống, gã đành nghe theo mọi sự sắp xếp của Lôi Lão Phi và dần dà gia nhập băng nhóm buôn người. Gã đóng giả là công tử con nhà giàu, đăng một vài bức ánh hào hoa phong nhã của mình trên Wechat, trong ảnh gã ngồi cạnh chiếc xe hơi sang trọng, đeo đồng hồ hàng hiệu và nhẫn kim cương, thậm chí còn đăng cả ảnh đi lướt ván và câu cá trên biển, bức ảnh nào cũng toát ra vẻ đẹp trai rạng ngời của cậu ấm lắm tiền nhiều của. Thông qua Wechat, gã tìm bạn bè của bạn bè, rồi add những cô gái có hình avatar xinh xắn, dễ thương, sau đó gã ngồi buôn chuyện, tán dóc với họ, cuối cũng dễ dàng câu được các cô ra ngoài hẹn hò với mình. Khi hẹn hò, gã bỏ thuốc vào rượu, lần đầu sử dụng thuốc mê, hắn chưa nắm rõ liều lượng nên đã ngộ sát Phiêu Liên và đành vứt xác cô xuống hồ. Để che đậy hành vi phạm tội của mình, gả lấy điện thoại di động của Phiêu Liên nhắn tin cho bố cô, nguỵ tạo hiện trường giả nhảy hồ tự sát.
Lưu Nham phụ trách lừa các cô gái đến địa điểm hẹn hò, còn Lôi Lão Phi và đồng bọn phụ trách liên hệ bán hàng và vận chuyển, vợ chồng lão Hà thuộc đường dây thứ hai. Sau vụ thứ nhất trót lọt, chúng điên cuồng lao vào vòng tội lỗi, trong một ngày Lưu Nham lừa hai nạn nhân, ngoài Tiểu Tường Vi ra còn có một cô gái khác chưa rõ lai lịch. Khi cảnh sát đến giải cứu, cô gái đã trong trạng thái thần kinh bất thường, trông ngơ ngẩn, ngây dại như kẻ điên.
Lão già đưa Tiểu Tường Vi trốn vào núi sâu, họ sống trong hang động. Mãi một tháng sau, Tiểu Tường Vi mới được giải cứu.
Số liệu của giới chức trách cho thấy năm 2011, cảnh sát phá được 5360 vụ án lừa bán phụ nữ khắp cả nước, đánh sập 3195 băng nhóm tội phạm, giải cứu cho 15458 phụ nữ. Trong số hơn mười lăm ngàn phụ nữ bị lừa bán có một số là nữ sinh viên đại học, nữ viên chức, những đối tượng này thường được bọn buôn người bán với giá cao. Chỉ khi kinh tế những thôn bản mua phụ nữ về làm vợ phát triển tốt hơn, thoát khỏi nghèo đói và làm ăn khấm khá thì mới mong át chế tận gốc được hành vi phạm tội buôn bán phụ nữ.
Cảnh sát phát lệnh truy nã, đưa tên Lôi Lão Phi và Lưu Nham vào danh sách truy đuổi tội phạm chạy trốn trên các trang mạng. Một tháng sau, Lôi Lão Phi và đồng bọn bị cảnh sát đường sắt tóm gọn khi đang đứng đợi tàu ở bến tàu trên tỉnh thành. Chúng bị đưa về quy án.
Lưu Nham sa lưới pháp luật trong tình trạng vô cùng ngẫu nhiên. Sau khi hành vi phạm tội của gã bị phát giác, Lưu Nham hoảng loạn chạy trốn mà chưa hề định hình trước trong đầu mình sẽ trốn ở đâu, từ một sinh viên đại học bỗng chốc trở thành công nhân trên công trường xây dựng. Hôm gã bị cảnh sát bắt, có người đi đường bán bánh ga-tô trên phố, Lưu Nham định mua mười đồng ăn thử, nào ngờ ông chủ lại cắt ra lát bánh giá một trăm tệ. Lưu Nham từ chối không mua nữa, ông chủ sạp bánh bực mình vác dao đe dọa bắt gã phải mua, những người đứng gần đó liền lật đổ sạp bánh của ông ta vì thấy bất bình thay cho Lưu Nham, sau đó đôi bên xảy ra đánh lộn, cảnh sát đi ngang qua thấy ầm ĩ liền vào can thiệp, thế là họ vô tình bắt được tên tội phạm Lưu Nham thân mang trọng tội đang bỏ trốn.
Cuối cùng, băng nhóm tội phạm lừa bán phụ nữ qua Wechat đã bị cảnh sát truy quét sạch sẽ.
Mấy tháng sau, "Lỗ Trí Thâm" thông báo với tổ chuyên án một tin buồn: Tiểu Vũ bạn trai của Phiêu Liên đã nhảy lầu tự tử!
Phiêu Liên là cô gái ưa hư vinh, cứ ngỡ mình kết giao được với cậu ấm con nhà giàu và từ đây có thể một bước lên tiên. Nào ngờ Lưu Nham lại là tên lừa đảo chuyên buôn bán phụ nữ. Trước khi đến địa điểm hẹn với Lưu Nham, cô nói lời chia tay với Tiểu Vũ, lại còn cố công trang điểm thật đẹp, mặc chiếc váy màu xanh lá cây. Cô gái nghèo đâu có nhiều váy áo, chiếc váy màu xanh là trang phục đắt tiền nhất của cô.
Sau khi Phiêu Liên qua đời, Tiểu Vũ không hề oán trách cô, ngày nào cậu cũng nhắn tin cho bạn gái đã từ giã cõi đời.
Người ta tìm thấy những mẩu tin nhắn nặng tình nặng nghĩa của Tiểu Vũ dành cho người yêu như sau:
Anh tin vào sự tồn tại của thế giới bên kia, anh tin sau khi mình chết, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Có phải em cũng đang dõi theo anh từ cõi u minh không?
Anh luôn cất điện thoại vào túi áo ngực vì sợ lỡ mát tin nhắn em gửi đến. Ngày nào anh cũng nhắn tin cho em, đó là thói quen anh giữ suốt bao năm nay từ khi anh có chiếc điện thoại đầu tiên, ấy là khi bước vào cánh cổng trường trung học, cho đến tận giờ… Bao nhiêu năm rồi em nhỉ? Hằng đêm anh đến nhắn tin chúc em ngủ ngon. Thói quen ấy sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi!
Chúng ta yêu nhau say đắm trong lúc không một xu dính túi, anh đã cố gắng cật lực, thế mà khi ngày tốt nghiệp sắp cận kề em lại bỏ anh mà đi. Thế giới này trở nên nhợt nhạt và tăm tối. Anh không biết nên tin vào thuyết luân hồi của phương Đông hay nên tin vào thuyết Cơ đốc của phương Tây, anh phải làm sao để tìm thấy em? Anh không nỡ xa em! Anh đã yêu em quá sâu đậm. Anh biết em cũng không nỡ xa anh.
Yêu một người, nói ngắn thì chỉ như bông phù dung sớm nở tối tàn, nói dài thì đến thiên hoang địa lão.
Những lúc nhớ em anh lại cười, rồi lại khóc.
Những lúc nhớ em, nụ cười em lại bồng bềnh hiện về trong trí óc anh, thế là nước mắt cứ không kiêm được tuôn chảy mãi.
Anh biết em đang đợi anh ở nơi ấy, niềm tin đó chưa bao giờ lay chuyển trong anh, nó giống như mũi dao cắm phập vào tim anh, chỉ cần khẽ chạm vào cán dao thì từng cơn đau nhói buốt và dữ dội liền ập đến. Có phải chỉ khi chết đi anh mới được gặp em không? Đời này, kiếp này, anh không thể yêu ai khác được nữa! Anh rất hi vọng em sẽ hồi đáp nỗi nhớ nhung da diết của anh. Hi vọng em nói với anh câu gì đó!
Bạn cùng phòng của Tiểu Vũ xác thực, trước khi nhảy lầu tự tử, cậu ta đã nhận được một tin nhắn. Đọc tin nhắn xong, cậu liền dang rộng hai tay như cánh chim rồi lao mình từ tầng sáu kí túc xá xuống đất.
Điện thoại không hề bị vỡ nát, tin nhắn ấy do Phiêu Liên gửi đến, nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ: Em yêu anh!
Tổ chức tội phạm buôn bán phụ nữ gồm năm người là Lưu Nham, Lôi Lão Phi, tay chân của Lôi Lão Phi và hai vợ chồng lão Hà.
Lưu Nham là sinh viên đại học, trước đây cảnh sát từng tiếp xúc với gã nhưng lần đó vẫn chưa liệt gã vào danh sách tình nghi mà chỉ coi gã là một trong những nạn nhân bị Ái Hỉ lừa tiền.
Thường ngày, Lưu Nham rất thích chơi Wechat, trước đây có mấy lần tán được một vài em xinh đẹp, thế là gã tự nhận mình là thợ săn cự phách.
Một lần, gã add được một tuyệt sắc giai nhân, chính là Ái Hỉ. Trong album trên Wechat của Ái Hỉ đăng rất nhiều ảnh, trong đó có bức ảnh cô đeo kính đen, mặc váy trắng trông vô cũng gợi cảm và kiều diễm. Gã nói chuyện với Ái Hỉ hai tiếng đồng hồ, chẳng ngờ Ái Hỉ lại chủ động hẹn gã ra ngoài gặp mặt. Lưu Nham sướng rơn, ngàn hoa nở rộ trong lòng, gã chắc mầm mình vừa trúng vận đào hoa. Gã vừa xem ảnh Ái Hỉ vừa tự sướng, lòng thầm nghĩ: "Không ngờ có ả lại còn háo hức hơn cả mình, anh đây muốn ôm em trong lòng lắm rồi đấy!"
Lưu Nham lấy giấy vệ sinh lau sạch màn hình điện thoại, mặc bộ âu phục hàng nhái mua ở chợ trời, xịt nước hoa của bạn rồi đến điểm hẹn hò, đến nơi, gã đã thấy một mĩ nữ mặc váy trắng, dáng người cao ráo đang đứng đợi ở đó.
Lưu Nham vừa nhìn Ái Hỉ vừa thầm nuốt nước bọt, gã lấy can đảm hỏi cô một câu bằng tiếng Anh xem cô có đồng ý thuê nhà nghỉ hưởng mộng uyên ương với mình không.
Ái Hỉ cũng trả lời bằng tiếng Anh, có bảo tìm một nơi yên tĩnh ngồi tâm sự và uống ly rượu trước đã.
Lưu Nham nhìn cô gái xinh đẹp, lòng nghĩ thầm: "Em này là hàng cao cấp, mình không được nóng vội kéo lại xôi hỏng bỏng không."
Thế là hai người cùng đi dạo, Lưu Nham mặt dày nắm lấy tay Ái Hỉ, nhưng thấy cô chỉ mỉm cười chứ không giật ra. Đi được một lát thì Ái Hỉ dẫn Lưu Nham vào một quán rượu có tên là "Bờ trái". Vì phép lịch sự nên Lưu Nham để Ái Hỉ gợi đồ uống. Ái Hỉ không khách sáo gọi ngay một đĩa hoa quả và vài món điểm tâm cùng hai chai Breezer. Một lát sau, nhân viên phục vụ đã mang đồ khách gọi đến tận bàn, đồng thời yêu cầu thanh toán tiền luôn. Lưu Nham bực mình thầm nghĩ chưa ăn uống gì mà đã bắt trả tiền sao? Vừa nhìn hoá đơn, gã liền trố mắt, mấy lát dưa hấu chết bầm, hai chai nước ngọt và vài miếng bánh ngọt bé bằng cái móng tay mà hết những 498 tệ. Trước mặt người đẹp, Lưu Nham không dám nói năng gì, chỉ sợ mất sĩ diện với Ái Hỉ, gã cắn răng rút ví trả tiền. Hai người vẫn nói cười vui vẻ và tán tỉnh nhau, Lưu Nham vờ như không có gì xảy ra, mặt mày hớn hở, Ái Hỉ châm điếu thuốc lá, rầu rầu nói: "Em vừa thất tình!"
Lưu Nham an ủi: "Nồi nào vung nấy, sớm muộn em cũng gặp được chiếc vung vừa với mình mà! Mà có khi em gặp được rồi ấy chứ!"
Ái Hỉ cười: "À! Anh muốn ám chỉ mình là chiếc vung ấy chứ gì?"
Lưu Nham buông gạt tàn thuốc lá đáp bâng quơ: "Bèo nước tương phùng mà! Khi hai người gặp nhau thì chỉ dựa vào cảm giác mới biết được mình có phải một nửa của người kia không."
Ái Hi gật đầu: "Chắc thế! Chúng ta bây giờ chỉ đơn giản đang thuộc giai đoạn cuộc sống nước chảy bèo trôi. Hai đứa mình vẫn là hai kẻ xa lạ."
Lưu Nham cười: "Xa lạ cũng tốt mà! Em có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác xa lạ này."
Ái Hỉ cũng cười theo: "Đúng vậy! Thực ra tửu lượng của em không tốt lắm, nhưng hôm nay thử buông thả một đêm xem sao."
Lưu Nham cười đểu gia: "Anh sẽ uống cùng em."
Ái Hỉ nói: "Thế chúng ta gọi rượu thôi! Khi em uống say, anh không được bắt nạt em đâu đấy!"
Lưu Nham đáp: "Không bắt nạt em đâu! Anh sẽ dịu dàng với em!"
Ải Hỉ gọi nhân viên phục vụ mang một chai vang đỏ ra, uống hết một chai, Ái Hỉ vẫn chưa say nhưng mặt bắt đầu ửng hồng, trông cô lại càng kiều điểm đến lay động lòng người. Cô gọi thêm chai nửa, đầu óc Lưu Nham bắt đầu nghĩ lung tung, nhưng gã không ngăn cản cô. Sau khi mở chai rượu, vừa uống hết một nửa thì nhân viên phục vụ lại đến yêu cầu thanh toán. Hoá đơn ghi con số 998 tệ một chai, nghĩa là hai chai hết 1996 tệ. Lưu Nham mượn cớ đau bụng, rồi chuồn vào nhà vệ sinh, gã hút hết điếu thuốc trong toilet của quán bar rồi tự vả hai cái vào miệng mình, chửi thầm mình ngu như cầy, chắc chắn gặp phải ả tiếp viên nhà hàng rồi, ả dẫn mình vào đây cho người ta chặt chém. Lúc trở về chỗ ngồi, gã mừng thầm vì nghĩ chắc Ái Hỉ đã thanh toán rồi. Kết quả vừa đặt mông xuống thì nhân viên phục vụ lại đến, gã đành quẹt thẻ để thanh toán. Trong khi đó, Ái Hỉ lại nói rằng mình vừa nhận được điện thoại báo bạn trai cô tự sát, giờ đang cấp cứu trong bệnh viên, cô nhờ nhân viên phục vụ gọi giúp chiếc taxi, rồi vội vã rời khỏi quán.
Lưu Nham muốn "cua" gái nhưng lại bị cô tiếp viên Ái Hỉ lừa mất hơn hai ngàn năm trăm tệ, đó là khoản sinh hoạt phí trong nửa năm của gã.
Trên đường trở về, Lưu Nham càng nghĩ lại càng rầu, gã vô tình gặp ông anh đồng hương. Ông bạn đồng hương này tên là Lôi Lão Phi, y vừa mãn hạn tù, vừa mới được thả ra, nên giờ đang rất bí. Nghe xong cảnh ngộ của Lưu Nham, Lôi Lão Phi muốn ra tay lấy lại công bằng cho gã, liền nhận lời giúp Lưu Nham trút mối hận này và đòi Ái Hỉ trả cả vốn lẫn lãi.
Lưu Nham nói: "Anh Phi, em nghĩ không dễ đòi lại được tiền đâu, nhưng mình phải đập nát quán rượu thối tha đó! Thực ra cô ta và bọn chúng cùng một giuộc với nhau."
Lôi Lão Phi xua tay: "Đòi tiền kiểu gì là việc của anh, em đừng quan tâm! Việc của em là câu con tiện nhân đó ra đây là được!"
Ái Hỉ xoá nickname trên Wechat của Lưu Nham, Lưu Nham đăng kí tài khoản mới, rồi lại add nick của Ái Hỉ. Khi thời cơ chín muồi, hai người lại hẹn hò gặp mặt, Lưu Nham thông báo với Lôi Lão Phi. Ái Hỉ không hề phòng bị, cô nàng vốn nghĩ rằng mình lại câu được con dê xồm lơ ngơ, lần này mình phải chặt đẹp mới được. Nhưng khi cô đến điểm hẹn thì bị hai gã đàn ông bắt cóc và đẩy vào một chiếc xe hơi.
Mấy hôm sau, Lôi Lão Phi và đồng bọn của y đến tìm Lưu Nham, đưa cho gã năm ngàn tệ.
Lưu Nham từ chối: "Em chỉ cần lấy lại đúng số tiền hai ngàn năm trăm tệ mà em bị cô ta lừa mất là được. Số còn lại em không cầm đâu.
Lôi Lão Phi vẫn giúi tiền vào tay Lưu Nham bảo: "Cho cậu thì cậu cứ cầm đi!"
Lưu Nham cầm tiền khen Lôi Lão Phi: "Anh Phi bản lĩnh thật đó! Các anh xử lí con ả lừa đảo ấy thế nào? Tẩn cho ả một trận à?"
Lôi Lão Phi cười hì hì đáp: "Bọn anh bán nó rồi!"
Lôi Lão Phi và lão Hà là bạn tù. Sau khi ra tù, mạt cưa gặp lại mướp đắng, chúng cùng nhau thực hiện một thương vụ không cần tiền vốn mà thu được siêu lợi nhuận: thương vụ buôn người.
Lôi Lão Phi bán Ái Hỉ cho lão Hà, vợ Lão Hà lại mối lái tìm người mua, cuối cùng họ bán cho hai anh em nọ sống trong sơn thôn dưới hình thức bán đấu giá.
Hai anh em nhà ấy họ Mã. Tối đó, chỉ vì bàn xem ai sẽ ngủ với Ái Hi trước mà hai anh em họ cãi nhau nảy lửa.
Cậu em nói: "Em bỏ nhiều tiền hơn anh! Em không thể đợi hết phiên anh mới đến phiên em được!"
Ông anh nói: "Tao là anh, tao nói gì mày cũng phải nghe."
Bà mẹ già than thở: "Trời ạ! Chúng mày bôi tro trát trấu vào mặt mẹ mày rồi con ạ! Hai anh em lấy chung một cô vợ, chúng mày xem còn ra thể thống gì không hà?"
Cậu em liền nhờ mẹ phân xử: "Thế thì để mẹ chia cho anh em tôi!"
Ông anh cũng đồng ý: "Được! Mẹ nói tôi nghe xem nào!"
Vừa chập tối, ông anh có đoạn hội thoại như thế này với Ái Hỉ:
Ông anh híp mắt cười: "Cô em! Lại đây với tôi nào! Mi nhau một cái nhé!"
Ái Hỉ hốt hoảng cố gắng lùi ra xa: "Anh… không được lại gần tôi! Tránh xa tôi ra!"
Ông anh sấn tới: "Tôi là chồng cô, xấu hổ gì mà xấu hổ!"
Ái Hỉ van xin: "Anh thả tôi ra, tôi sẽ trả anh tiền, muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Ông anh hơi bực mình: "Đừng bò loạn xạ nữa! Cô em này! Ái chà! Cuối cùng cũng ôm được rồi! Nào lại đây! Mi nhau tí nào!"
Ái Hỉ há miệng cắn phập vào môi ông anh, rồi chửi: "Đồ biến thái! Cút ra chỗ khác! Anh còn làm thế nữa, tôi chết ngay tại đây cho anh xem. Anh còn dám hôn tôi, tôi sẽ cắn chết anh."
Ông anh không lấy thế làm bực mình mà cười hì hì: "Ối dà dà! Thơm da mát thịt đáo để! Mịn màng thế không biết! Chân dài ơi là dài! Tôi không nỡ để cô chết đâu! Tôi mất mấy chục ngàn tệ mới mua được cô về đây, để tôi mi cái nào!"
Ái Hỉ vừa năn nỉ vừa đe dọa: "Anh thả tôi ra, bố mẹ tôi sẽ trả tiền cho anh, bao nhiêu tiền cũng được! Nếu anh nhốt tôi ở đây, tôi sẽ chết cho anh xem. Anh sẽ mất cả chì lẫn chài! Hoặc tôi chết hoặc tôi sẽ giết chết anh."
Ông anh lấy gậy chống cửa, trải nệm rơm, trên nệm rơm là tấm ga mỏng, anh ta giật mạnh tay Ái Hỉ xuống, Ải Hỉ ngã lên tấm ga, mái tóc mượt mà xõa tung, chiếc váy trắng xoè ra như bông hoa bách hợp. Anh ta nhào tới, đè nghiến lấy Ái Hỉ, hai tay rờ loạn xạ khắp người cô, miệng lải nhải: "Mi cái nào! Cho mi cái nào!" Ái Hỉ vừa ra sức giẫy giụa vừa hét lên: "Buông tôi ra!", nhưng cô dần dần đuối sức, chẳng nói được gì nữa, cũng chẳng giằng co gì nữa...
Nửa đêm, cậu em đưa Ái Hỉ về nhà, hai người lại có đoạn hội thoại như sau:
Cậu em ôm Ái Hỉ nói: "Chà chà! Chiếc váy trắng này làm bằng vải gì mà xịn thế, trơn láng y như da dê cô em vậy! Hì hì hì!"
Ái Hỉ thều thào: "Buông tôi ra! Anh và anh trai anh đều là đồ biến thái! Bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người tôi! Đừng chạm vào tôi!"
Cậu em xuýt xoa: "Người gì mà trắng thế không biết! Lại còn mềm mại nữa! Y như cái bánh bao ấy! Đừng rợ rạy nữa! Ái chà! Ông anh mình xé rách cả váy rồi này!"
Ái Hỉ phản kháng: "Đừng chạm vào tôi! Nói cho anh biết! Tôi mắc bệnh truyền nhiễm đấy! Tôi sẽ truyền nhiễm cho anh!"
Cậu em cợt nhả: "Tôi mắc bệnh tương tư, cô em có bệnh gì truyền nhiễm được sang tôi hử? Để tôi kiểm tra xem bệnh trạng của nó ra sao nào!"
Ái Hỉ cố sức hét lên: "Dừng tay lại! Đừng chạm vào người tôi! Đồ biến thái! Tôi nguyền rủa anh!"
Cậu em nói: "Tôi đứng ngoài cửa sổ nghe hết mọi âm thanh lúc cô và anh trai tâm sự rồi!"
Ái Hỉ xuống giọng năn nỉ: "Anh ngừng tay lại, nghe tôi nói! Nghe tôi nói mà! Chúng ta thoả thuận được không?"
Cậu em lắc đầu: "Có gì mà phải thoả thuận? Chúng ta xong việc hẵng nói! Nếu cô em nghe lời, tôi sẽ giết gà nấu canh cho cô em ăn, còn nếu không nghe lời, tôi sẽ trói cô em lại."
Ải Hi đổi giọng dọa dẫm: "Nếu anh dám chạm vào người tôi thì hoặc là anh sẽ phải trói tôi lại cả đời hoặc là tôi sẽ chết cho anh xem!
Cậu em tức mình: "Con này ngang ngạnh thế không biết! Hôm nay mày phải phục vụ ông! Cái áo này trông hay mất ghê nhỉ, lại còn có mùi thơm nữa chứ!"
Cậu em rò tay lên chiếc áo của Ái Hỉ, rồi gí mũi lại gần mê mẩn hít lấy hít để. Nhân lúc này, Ái Hỉ chớp thời cơ huých mạnh gối vào giữa hàng gã đàn ông. Cậu em kêu thất thanh, đau đớn oằn lưng xuống, Ái Hi liền co giò bỏ chạy. Cô vừa chạy đến cửa thì bị cậu em đuổi kịp, anh ta thẳng tay giáng cho hai cái tát, rồi tìm lấy dây thừng trói cô lại, vác vào phòng. Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng gầm gừ của cậu em và tiếng chửi rủa của Ái Hỉ. Cậu em rên một tiếng dài, rồi hét to: "Con mẹ nó! Cuối cùng cũng phải thuần phục thôi…"
Lần đầu lừa bán, bọn buôn người sử dụng phương pháp bạo lực, bắt Ái Hỉ phải đi theo mình.
Lần thứ hai lừa bán, chúng nâng cấp thủ đoạn, không biết đồng bọn của Lôi Lão Phì kiếm ở đâu ra ít thuốc mê, thế là chúng chuốc thuốc mê cho Tiểu Tường Vi.
Lưu Nham vốn không muốn tham gia vào đường dây phạm tội này nhưng bị Lôi Lão Phi vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, nên cuối cùng Lưu Nham đành nhắm mắt đưa chân cưỡi lên mình hổ. Mà đã lên lưng hổ thì khó mà trèo xuống, gã đành nghe theo mọi sự sắp xếp của Lôi Lão Phi và dần dà gia nhập băng nhóm buôn người. Gã đóng giả là công tử con nhà giàu, đăng một vài bức ánh hào hoa phong nhã của mình trên Wechat, trong ảnh gã ngồi cạnh chiếc xe hơi sang trọng, đeo đồng hồ hàng hiệu và nhẫn kim cương, thậm chí còn đăng cả ảnh đi lướt ván và câu cá trên biển, bức ảnh nào cũng toát ra vẻ đẹp trai rạng ngời của cậu ấm lắm tiền nhiều của. Thông qua Wechat, gã tìm bạn bè của bạn bè, rồi add những cô gái có hình avatar xinh xắn, dễ thương, sau đó gã ngồi buôn chuyện, tán dóc với họ, cuối cũng dễ dàng câu được các cô ra ngoài hẹn hò với mình. Khi hẹn hò, gã bỏ thuốc vào rượu, lần đầu sử dụng thuốc mê, hắn chưa nắm rõ liều lượng nên đã ngộ sát Phiêu Liên và đành vứt xác cô xuống hồ. Để che đậy hành vi phạm tội của mình, gả lấy điện thoại di động của Phiêu Liên nhắn tin cho bố cô, nguỵ tạo hiện trường giả nhảy hồ tự sát.
Lưu Nham phụ trách lừa các cô gái đến địa điểm hẹn hò, còn Lôi Lão Phi và đồng bọn phụ trách liên hệ bán hàng và vận chuyển, vợ chồng lão Hà thuộc đường dây thứ hai. Sau vụ thứ nhất trót lọt, chúng điên cuồng lao vào vòng tội lỗi, trong một ngày Lưu Nham lừa hai nạn nhân, ngoài Tiểu Tường Vi ra còn có một cô gái khác chưa rõ lai lịch. Khi cảnh sát đến giải cứu, cô gái đã trong trạng thái thần kinh bất thường, trông ngơ ngẩn, ngây dại như kẻ điên.
Lão già đưa Tiểu Tường Vi trốn vào núi sâu, họ sống trong hang động. Mãi một tháng sau, Tiểu Tường Vi mới được giải cứu.
Số liệu của giới chức trách cho thấy năm 2011, cảnh sát phá được 5360 vụ án lừa bán phụ nữ khắp cả nước, đánh sập 3195 băng nhóm tội phạm, giải cứu cho 15458 phụ nữ. Trong số hơn mười lăm ngàn phụ nữ bị lừa bán có một số là nữ sinh viên đại học, nữ viên chức, những đối tượng này thường được bọn buôn người bán với giá cao. Chỉ khi kinh tế những thôn bản mua phụ nữ về làm vợ phát triển tốt hơn, thoát khỏi nghèo đói và làm ăn khấm khá thì mới mong át chế tận gốc được hành vi phạm tội buôn bán phụ nữ.
Cảnh sát phát lệnh truy nã, đưa tên Lôi Lão Phi và Lưu Nham vào danh sách truy đuổi tội phạm chạy trốn trên các trang mạng. Một tháng sau, Lôi Lão Phi và đồng bọn bị cảnh sát đường sắt tóm gọn khi đang đứng đợi tàu ở bến tàu trên tỉnh thành. Chúng bị đưa về quy án.
Lưu Nham sa lưới pháp luật trong tình trạng vô cùng ngẫu nhiên. Sau khi hành vi phạm tội của gã bị phát giác, Lưu Nham hoảng loạn chạy trốn mà chưa hề định hình trước trong đầu mình sẽ trốn ở đâu, từ một sinh viên đại học bỗng chốc trở thành công nhân trên công trường xây dựng. Hôm gã bị cảnh sát bắt, có người đi đường bán bánh ga-tô trên phố, Lưu Nham định mua mười đồng ăn thử, nào ngờ ông chủ lại cắt ra lát bánh giá một trăm tệ. Lưu Nham từ chối không mua nữa, ông chủ sạp bánh bực mình vác dao đe dọa bắt gã phải mua, những người đứng gần đó liền lật đổ sạp bánh của ông ta vì thấy bất bình thay cho Lưu Nham, sau đó đôi bên xảy ra đánh lộn, cảnh sát đi ngang qua thấy ầm ĩ liền vào can thiệp, thế là họ vô tình bắt được tên tội phạm Lưu Nham thân mang trọng tội đang bỏ trốn.
Cuối cùng, băng nhóm tội phạm lừa bán phụ nữ qua Wechat đã bị cảnh sát truy quét sạch sẽ.
Mấy tháng sau, "Lỗ Trí Thâm" thông báo với tổ chuyên án một tin buồn: Tiểu Vũ bạn trai của Phiêu Liên đã nhảy lầu tự tử!
Phiêu Liên là cô gái ưa hư vinh, cứ ngỡ mình kết giao được với cậu ấm con nhà giàu và từ đây có thể một bước lên tiên. Nào ngờ Lưu Nham lại là tên lừa đảo chuyên buôn bán phụ nữ. Trước khi đến địa điểm hẹn với Lưu Nham, cô nói lời chia tay với Tiểu Vũ, lại còn cố công trang điểm thật đẹp, mặc chiếc váy màu xanh lá cây. Cô gái nghèo đâu có nhiều váy áo, chiếc váy màu xanh là trang phục đắt tiền nhất của cô.
Sau khi Phiêu Liên qua đời, Tiểu Vũ không hề oán trách cô, ngày nào cậu cũng nhắn tin cho bạn gái đã từ giã cõi đời.
Người ta tìm thấy những mẩu tin nhắn nặng tình nặng nghĩa của Tiểu Vũ dành cho người yêu như sau:
Anh tin vào sự tồn tại của thế giới bên kia, anh tin sau khi mình chết, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Có phải em cũng đang dõi theo anh từ cõi u minh không?
Anh luôn cất điện thoại vào túi áo ngực vì sợ lỡ mát tin nhắn em gửi đến. Ngày nào anh cũng nhắn tin cho em, đó là thói quen anh giữ suốt bao năm nay từ khi anh có chiếc điện thoại đầu tiên, ấy là khi bước vào cánh cổng trường trung học, cho đến tận giờ… Bao nhiêu năm rồi em nhỉ? Hằng đêm anh đến nhắn tin chúc em ngủ ngon. Thói quen ấy sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi!
Chúng ta yêu nhau say đắm trong lúc không một xu dính túi, anh đã cố gắng cật lực, thế mà khi ngày tốt nghiệp sắp cận kề em lại bỏ anh mà đi. Thế giới này trở nên nhợt nhạt và tăm tối. Anh không biết nên tin vào thuyết luân hồi của phương Đông hay nên tin vào thuyết Cơ đốc của phương Tây, anh phải làm sao để tìm thấy em? Anh không nỡ xa em! Anh đã yêu em quá sâu đậm. Anh biết em cũng không nỡ xa anh.
Yêu một người, nói ngắn thì chỉ như bông phù dung sớm nở tối tàn, nói dài thì đến thiên hoang địa lão.
Những lúc nhớ em anh lại cười, rồi lại khóc.
Những lúc nhớ em, nụ cười em lại bồng bềnh hiện về trong trí óc anh, thế là nước mắt cứ không kiêm được tuôn chảy mãi.
Anh biết em đang đợi anh ở nơi ấy, niềm tin đó chưa bao giờ lay chuyển trong anh, nó giống như mũi dao cắm phập vào tim anh, chỉ cần khẽ chạm vào cán dao thì từng cơn đau nhói buốt và dữ dội liền ập đến. Có phải chỉ khi chết đi anh mới được gặp em không? Đời này, kiếp này, anh không thể yêu ai khác được nữa! Anh rất hi vọng em sẽ hồi đáp nỗi nhớ nhung da diết của anh. Hi vọng em nói với anh câu gì đó!
Bạn cùng phòng của Tiểu Vũ xác thực, trước khi nhảy lầu tự tử, cậu ta đã nhận được một tin nhắn. Đọc tin nhắn xong, cậu liền dang rộng hai tay như cánh chim rồi lao mình từ tầng sáu kí túc xá xuống đất.
Điện thoại không hề bị vỡ nát, tin nhắn ấy do Phiêu Liên gửi đến, nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ: Em yêu anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.