Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 123: Cậu rất quan trọng với tớ

NSFM

30/12/2023

-Honey, con phải chú ý sức khỏe của mình chứ!

Ralph nhìn con gái mình nằm trên giường, bản thân có ân hận vì mình và Waldo cứ mải mê kiếm tiền mà chẳng có thời gian quan tâm công chúa bé nhỏ ở nhà. Mỗi lần ông vào guồng công việc là y như rằng mấy tháng không gặp Gia An, chỉ đành để Gia Minh đi đi về về, nhưng sự quan tâm cũng chẳng thấm tháp vào đâu.

Con gái đang ở tuổi dậy thì vốn đã nhạy cảm, vừa thiếu sự quan tâm, mà họ còn là đàn ông, có nhiều điều muốn tâm sự, nhưng không biết mở lời thế nào... đến cả kinh nguyệt đầu tiên, vẫn luôn là Gia An tự mình đối mặt, tự xử lý, không hỏi ai kể cả người làm hay bảo mẫu.

Mãi cho đến hôm nay khi nàng đổ bệnh, hai người ba mới nhận thấy nước trong ly đã sắp tràn ra ngoài mất rồi, họ thật sự sợ hãi, bối rối cùng hoảng hốt.

-Con thấy trong người thế nào?- Trái ngược với Ralph, Gia Minh vẫn luôn giữ cho mình vẻ bình tĩnh, uy nghiêm.

Gia An nhìn hai người ba, nàng không nói gì, khẽ kéo chăn trùm kín gương mặt.

Ralph nhìn con gái đầy thương xót, Gia Minh lại đưa bàn tay mạnh mẽ, kéo chăn để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt long lanh không bị che phủ sau lớp kính cận nữa.

-Ba bế con đi bệnh viện.

Gia Minh bế thốc đứa con gái sắp bước sang tuổi mười tám gọn trong lòng, uy lực hùng dũng của một nhà kinh doanh khiến Gia An có chút sợ hãi, run run.

-Wal, anh làm gì vậy!?- Ralph đánh vào cánh tay Gia Minh, định bụng sẽ giải cứu con gái nhỏ của mình.

Gia An lúc này đã bật khóc thút thít phía trong lòng ba, từng giọt nước mắt trượt dài, từng tiếng nấc nghẹn vang vọng cả căn phòng, như thể cứa nát trái tim của hai người ba.

-Con... con...- Gia An khó khăn nói.- Con không cần đi bệnh viện, có đi bệnh viện cũng không thể giúp gì.

Tương tư thành tâm bệnh, thuốc nào có thể chữa lành tâm hồn nàng lúc này?

Gia Minh nhìn con gái, vẻ mặt vẫn uy nghiêm, nhưng vòng tay lại siết chặt hơn.

-Con đau lòng lắm, con đau lòng chết mất, phải làm sao con mới hết đau lòng đây? Phải làm sao đây hả Baba, Daddy?- Gia An gần như hét lên, nàng dụi mặt vào ngực Gia Minh, cố gắng tìm chút ấm áp sưởi lấy trái tim của mình. -Ba ơi, hai ba yêu nhau là tội lỗi sao ạ?

Gia An nói đến câu này, cả Ralph và Gia Minh liền chết lặng.

-Cậu ấy nói rằng con cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất một nhược điểm chính là con của một cặp gay...

.

Gia An cứ ngỡ là mình đã thích nghi với việc nhìn thấy Quỳnh Chi ôm hôn bất kỳ người con trai nào, đúng thật là ban đầu nàng không sao, chỉ là, ngay sau đó vài giây, chính những ký ức, những lời nói bên tai khiến nàng đau đớn lạ kỳ... Hệt như có một người nào đó, cầm máy khoan chĩa thẳng vào lồng ngực của nàng, cứ mỗi lần nàng cảm thấy gần như đã lành sẹo thì lại một lần rồi một lần đâm vào tim nàng...

-Gia An cậu có thích tớ không?

-Nếu mà được An thích, là vinh dự của tớ đó.

-Cậu biết không? Cậu rất quan trọng với tớ.

-Ngay từ lần đầu gặp, đã muốn thân thiết với cậu rồi...

Quỳnh Chi liên tục nói.

-Nhưng thích thôi nhé, tớ không muốn trở thành biến thái đâu.

Làm thế nào mà mỗi nụ cười, mỗi câu nói kia lại hằn sâu như vậy trong tâm trí nàng, vừa lưu luyến, vừa tổn thương?

Lúc Quỳnh Chi ngồi trên sân thượng vào một buổi chiều tà, ánh tà dương càng khiến cô thêm ma mị hút hồn, gió nhẹ nhàng ôm ấp từ sợi tóc của cô mà chơi đùa, hai mắt cô long lanh nhìn Gia An, rồi lại cười và nói.

Hay chỉ đơn giản là lúc tan học hết, nhưng Gia An vẫn cố nén lại giải cho hết một đề toán, Quỳnh Chi sẽ không chút kiên nhẫn, nằm dài ra bàn, dùng hết mọi cách mà thu hút sự chú ý của nàng.

-Học nhiều như vậy, rốt cuộc muốn sau này Tổng thống hay sao? Chú ý tới người ta chút được không?

-Hưm, cũng không tới mức làm được Tổng thống đâu.

-Vậy cậu muốn làm gì?

-Chắc là bác sĩ.

-Ồ. Bác sĩ Gia An, ha ha, bác sĩ khoa gì?

-Tớ thích khoa ngoại.

.

Ralph tự lúc nào đáy mắt đã rưng rưng, tự cảm giác mình không hoàn thành nghĩa vụ của một Daddy là phải quan tâm, bảo bọc con gái nhỏ.

Gia đình họ thật sự rất đặc biệt, dù cho cả hai người đều có địa vị xã hội, nhưng đâu thể nào ngăn được hết miệng đời?

Có rất nhiều người xem những việc đại đa số người khác làm theo sẽ là tiêu chuẩn cộng đồng, nam nữ trưởng thành yêu nhau, đó mới là lẽ phải, đồng tính, song tính, chuyển giới... lại mang trong mình cái mác khác loài.



Bao nhiêu năm đấu tranh, bao nhiêu năm cố chứng tỏ bản thân của cộng đồng thực chất đều mới chỉ giành được chiến thắng bề mặt.

Hiện giờ tình hình cũng đã đỡ hơn phần nào, nhưng vào thời điểm khi hai người muốn tạo ra Gia An cũng đã đắn đo rất lâu. Họ đã trưởng thành, đã lăn lộn đủ lâu để miễn dịch với miệng đời, còn đứa con của họ thì khác, một thiên thần ngây thơ, sức chống chịu bằng không liệu có thể vượt qua không?

Nhưng họ tự tin rằng theo thời gian, xã hội sẽ tiến bộ hơn, họ cũng sẽ ngày càng cố gắng để thành công hơn nữa đủ khả năng bảo bọc, che chở cho con gái, Gia An vì thế mà ra đời.

Đúng như hai người ba mong đợi, bé Gia An từ nhỏ đã ngoan ngoãn lại thông minh và sớm hiểu chuyện. trái ngược hoàn toàn với các đứa trẻ cùng tuổi khác.

Họ nhớ như in lời nàng nói lúc lên tám, khi có người sỉ vả về xuất thân của nàng.

-Có hai người ba là nhân hai lần bao bọc che chở, vì sao tôi lại phải buồn?

Gia An thường kín tiếng, nhưng nàng sẽ luôn mạnh mẽ khi có người động đến hai người ba của nàng.

.

-Baba, con đâu muốn, con đâu muốn yêu đơn phương cậu ấy. Con đâu muốn trở thành biến thái trong mắt cậu ấy đâu, con cũng không trèo cao, con nào có đòi hỏi cậu ấy phải đáp trả lại tình cảm này. Con chỉ cần được nhìn thấy cậu ấy cười, thấy cậu ấy vui vẻ thôi mà, rốt cuộc con sai ở đâu? Con sai vì con là nữ mà lại thích cậu ấy hay sao?

Gia An khóc đến mặt mũi lấm lem khiến áo của Gia Minh ướt sũng, mỗi câu hỏi như một mũi tên xuyên thẳng khiến ông chết lặng. Ông nhìn sang, thật may mắn vì Ralph Lúc bấy giờ vẫn chưa thể nghe hiểu lưu loát được



- Baba, đuổi cậu ấy ra khỏi đầu con, bảo cậu ấy đừng cười như vậy nữa! Con đau, con rất đau rồi!

Ralph đúng thật là cần rất lâu để hiểu, nhưng cảm giác đau lòng chẳng ít hơn Gia Minh, ông đi đến vòng tay to lớn vòng qua ôm cả hai bố con vào lòng, khóc theo.



-Con gái ngoan, rồi sẽ qua thôi, đôi lúc đời không như ta mong, ta phải học cách chấp nhận.- Trái ngược với Ralph dễ xúc động, Gia Minh bình tĩnh, dịu dàng nói với con gái.

Gia An đã phải nghỉ học một tuần chỉ để điều chỉnh cảm xúc của bản thân lại, sau đó, nàng chẳng một lần nào nhìn về hướng lớp của Quỳnh Chi nữa, vừa sợ phải đối mặt, vừa sợ phải nghe những lời đau lòng.

Mọi chuyện có lẽ sẽ trôi qua êm đềm nếu như vào một đêm mưa khác, tiếng chuông cửa không đánh thức nàng giữa đêm khuya.

Quỳnh Chi lại lần nữa tìm đến nàng.

Đôi mắt được trang điểm tinh xảo tự lúc nào nhòe đi, để lại dấu vết mascara lem nhem trông thật kinh khủng, khác hẳn với dáng vẻ luôn được chăm chút tỉ mỉ của cô.

Gia An vừa mở cửa, Quỳnh Chi toàn thân ướt sũng nhào đến, ôm trọn lấy nàng vào lòng.

-An, tớ đau quá, tớ đau quá.

Gia An nhắm mắt, rồi lại mở mắt, từng đường tơ máu thoáng chút đỏ ửng lên, tay nàng run run, chầm chậm đặt lên phía lưng cô.

Người con gái này, bản thân nàng vốn tưởng đã quên đi, giờ lại một lần nữa xuất hiện.

Như thể ông trời trêu đùa nàng, bởi nàng vốn tưởng mình quên rồi, nhưng thật ra vẫn cứ luôn ở đó thôi...

Không buông bỏ được, là không buông bỏ được...

-Đừng khóc, có tớ ở đây.

Sau tất cả, những tháng ngày nàng cố chôn vùi, thứ tình yêu thảm hại này không những không mất đi, lại còn lần nữa trở nên mãnh liệt hơn.

Không, nàng không thể cứu vớt được bản thân mình được nữa rồi.

Ẩn phía sau một cánh cửa khác, cả hai người ba của Gia An không khỏi thở dài.

Biết làm sao đây?

Vốn dĩ tình cảm đồng tính luôn cần gấp đôi sự kiên trì mà.

.

.

.

-Cậu...- Gia An xanh mặt khi nghe thấy lời Quỳnh Chi nói.

-Tớ có thai rồi.- Quỳnh Chi lặp lại.

Gia An cúi đầu nhìn xuống mặt đất dưới chân, cố che giấu đi vẻ đau đớn của bản thân.

Có thai...

Đứa bé này...

-Cậu... định thế nào....- Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng.

-Bỏ.- Quỳnh Chi lại bật khóc.

Gia An ngẩng mặt,nhìn đôi bờ vai nhỏ bé lại rung rung lên, vẻ bất lực ngập tràn tâm trí nàng.

-Hay là... mình nói với cha đứa bé đi...- Gia An ấp úng nói.

Nhưng nàng còn chưa nói xong, Quỳnh Chi lại lắc lắc đầu phản đối.

-Không! Đứa bé này tuyệt đối không thể tồn tại.- Quỳnh Chi cố giấu đi bí mật của bản thân, rằng cô ta thậm chí còn không biết ba đứa nhỏ này là ai.

Nhưng cô ta không ngờ, khi thốt ra lời nói này, lại hiện lên trong mắt cô ta một tia sáng tham vọng, khiến Gia An cảm thấy sợ hãi.

Gia An nhìn chằm chằm vào Quỳnh Chi như thể cố tìm lại cô bé ngày đầu bảo bọc mình, nhưng tự lúc nào một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng chẳng còn.

Đối mặt với nàng dường như chỉ là một người xa lạ có cùng gương mặt với Quỳnh Chi mà thôi.

Quỳnh Chi nói rằng, bởi vì tương lai, nên cô ta không thể để đứa nhỏ này tồn tại...

Và đó là lý do mà lúc này Gia An đang cùng Quỳnh Chi ở một phòng khám nhỏ.

Đây là lần đầu Gia An bước chân vào phòng khám phụ sản.

Quỳnh Chi có chút run rẩy, ánh mắt vẫn còn sưng húp vì đã khóc suốt cả buổi tối hôm qua. Gia An định nắm tay trấn an cô ấy... nhưng cuối cùng lại không có dũng khí mà rụt tay về.

Quỳnh Chi thấy vậy, liền kéo tay nàng sang, nắm thật chặt.

Khi y tá đọc tên, Quỳnh Chi đứng dậy, sợ hãi không dám bước về phía trước.

Gia An cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, nàng siết chặt tay Quỳnh Chi cho đến tận khi cô ấy nằm lên giường bệnh, vén áo để mặc cho bác sĩ siêu âm bụng.

Đó cũng là lần đầu Gia An tiếp xúc với màn hình máy siêu âm.

-Thai tám tuần tuổi, có nhịp tim rồi, thai nhi phát triển rất tốt. Các cô nhìn xem...- Bác sĩ đầy chuyên nghiệp chỉ trên màn hình, lý giải cho cả hai cô gái trẻ.

Cả hai người đều nhìn, nhưng ánh mắt hoàn toàn trái ngược nhau, trong mắt Quỳnh Chi chỉ toàn là vẻ chán ghét, còn Gia An lại như thể thấy được một sự vật thật linh thiêng.

Thì ra đó là một sinh linh bé bỏng.

Thì ra đó là cách một đứa bé được sinh ra.

Mỗi một đứa nhỏ là một sinh mệnh.

-Tôi muốn phá bỏ nó.

Trong lúc Gia An còn mãi ngắm nhìn, Quỳnh Chi lại tuyệt tình. Gia An quay sang nhìn người mà nàng vẫn luôn thầm yêu, đôi mắt ngập tràn bất ngờ vì chất giọng tàn nhẫn của cô ấy.

- Nó là thứ ngoài ý muốn, là thứ mà không ai mong muốn.

Đôi bàn tay Gia An run run lên. Nàng cố siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm thẳng vào da thịt, vô thức cắn chặt môi, cố nén vẻ xúc động đằng sau cặp mắt kính dày cộm của mình.



Nữ bác sĩ nhún vai, như thể cô ấy đã nghe lời nói này đến quen thuộc rồi.

-Được thôi, chuẩn bị qua phòng phẫu thuật, người nhà đi đóng tiền đi...

-...

Gia An cứ đứng như trời trồng, cảm xúc dồn nén càng ngày càng dâng cao trong lòng nàng.

-Không...- Nàng thì thầm, dần dần lại nói lớn hơn.

Quỳnh Chi khó hiểu nhìn Gia An.

-Cậu không được phá.- Gia An ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng lên, nàng nắm chặt tay Quỳnh Chi, ra sức cầu xin cô ấy.

Nhưng Quỳnh Chi chỉ lạnh mặt, cười nhếch môi một cái.

-Nó không nên tồn tại.

-NÓ LÀ MỘT PHẦN CỦA CẬU! LÀ GIỌT MÁU CỦA CẬU ĐÓ- Gia An có chút lớn tiếng, như thể muốn lay động ý nghĩ của Quỳnh Chi.

-Một phần thịt thừa.- Quỳnh Chi giọng đều đều mà nói.

Gia An há hốc miệng vì sốc, cả đôi mắt to tròn tràn ngập thất vọng, nữ bác sĩ nhún vai, cất tiếng phá ngang bầu không khí.

-Đi ra ngoài nói chuyện, tôi còn phải khám cho người khác.

Cứ thế, cả hai đến lối thoát hiểm.

Gia An vẫn có chút thút thít vì khóc, trong Khi Quỳnh Chi lại mặt lạnh như tiền.

-Cậu bình tĩnh lại, nó là con tớ, quyết định của tớ.

-Vì nó là con cậu nên tớ muốn cậu suy nghĩ lại!- Gia An nắm tay Quỳnh Chi.- Cậu không thấy nhịp tim sao? Con cậu đang sống, đang tồn tại, đang lớn lên từng ngày. Rồi nó sẽ chào đời, đón ánh nắng mai. Nó là một sinh mệnh, cậu không thể tùy tiện vứt bỏ nó! Cậu như vậy có phải là giết người không!?

Quỳnh Chi cười nhạt.

-Cậu không trong cuộc làm sao hiểu? Cậu nói thì hay lắm, có ngon thì cậu nuôi nó đi.

-ĐƯỢC!- Gia An không chút đắn đo, nhìn Quỳnh Chi bằng ánh mắt cầu xin.- CẬU ĐỪNG PHÁ, TỚ NUÔI CON CẬU, TỚ NUÔI CẬU.

Quỳnh Chi nhếch môi, hất tay nàng ra.

-Cậu là tiểu thư nhà giàu mà, sống trong nhung lụa, hai người ba đồng tính bảo ban đủ điều, cậu thừa tiền bao nuôi cả nó và cả tôi. Nhưng An à...- Quỳnh Chi nói bằng giọng châm biếm.-Tôi ghét đồng tính, tôi chướng mắt hai người ba của cậu, và cả chính thứ tình cảm cậu dành cho tôi nữa!

Quỳnh Chi đưa tay đẩy Gia An ra xa, sau đó kéo đầu nàng hướng về phía cô ta.

-Cậu mở to mắt ra nhìn tôi này. Cậu muốn hôn tôi, muốn ôm tôi muốn lên giường với tôi lắm chứ gì!? Tỉnh táo lại đi, trong lúc tôi còn xem cậu là bạn thì cậu đi chữa bệnh đi An.





Quỳnh Chi lạnh lùng nhìn Gia An, sau đó lùi một bước cách xa khỏi nàng.

-Đời tôi, không thể có nó! Mà tôi cũng không thể chấp nhận cậu. Xin lỗi.

Những lời nói nhẹ tênh mà Quỳnh Chi nói ra lại như ngàn lưỡi dao cứa vào tim của Gia An vậy. Nàng không quay lại nhìn bóng dáng cô ấy, chỉ chống một tay vào lan can cầu thang, tay còn lại ôm ngực mình, cố gắng ngăn chặn cơn đau không lời kia.

.

Mối tình đầu cứ thế mà trôi qua, lắng đọng theo thời gian.

Gia An nở nụ cười buồn, vẫy tay chào tạm biệt hai người ba cùng nơi mà mình đã lớn lên.

Xoay đều, xoay đều, từng vòng quay của bánh xe vali như từng vòng xoay của định mệnh.

Gia An để lại mọi thứ sau lưng, không một lần nhìn lại.

Mối tình đầu.

Cảm xúc đầu.

Sự đau khổ đầu đời.

Nàng tạm biệt mọi thứ, dần dần trưởng thành nơi đất khách quê người.

Tạm biệt mái tóc dày kì quái, cặp kính cận to xụ, tính cách cam chịu ngày ấy cùng gương mặt đầy mụn.

Xin chào một Nguyễn Gia An hoàn toàn mới, một công chúa độc nhất của đế chế R&W. Nàng thao bỏ lớp phong ấn, trở thành con người mình nên trở thành.

Một Gia An xinh đẹp, trưởng thành, tài giỏi, thấu đáo lòng người.

Một đối tượng để người ta tán dương và ngưỡng mộ.

Một bác sĩ Khoa Sản đầy triển vọng.

- Được thôi, theo quy định vậy.- Quỳnh Chi nhún vai, quay lại ghế, thong thả ngồi xuống.- Vấn đề gì cậu quan tâm nhỉ? Vậy kiểm tra xem tớ mang thai được không đi.

- Được, tôi sẽ cho cô làm vài xét nghiệm. Cô cầm giấy này ra ngoài bàn tiếp tân, đưa cho họ, sẽ được hướng dẫn.- Gia An không nhìn Quỳnh Chi mà tập trung vào vào màn hình máy tính, ấn chọn vài xét nghiệm chỉ định, sau đó in ra rồi đưa cho cô.

Quỳnh Chi nhìn ra thái độ của Gia An, là sự trốn tránh, chợt cảm thấy nàng hẳn chỉ thay đổi vẻ ngoài, cảm xúc vẫn có thể trêu đùa!

Dễ như trở bàn tay.

Khi Quỳnh Chi đưa kết quả xét nghiệm đến cho bác sĩ An đã là cuối giờ ca sáng, nhưng nàng vẫn chuyên nghiệp ở lại xem xét giúp. Gập lại các báo cáo xét nghiệm, gương mặt nàng như phủ cả một tầng mây đen.

- Cô không chỉ phá thai một lần?

Quỳnh Chi chỉ nhún vai thản nhiên buông lời: Xui thôi.

- Ba lần phá thai, một lần sảy thai...Cô không thể mang thai được nữa.- Gia An lạnh mặt.

- Trùng hợp thay, cậu là bác sĩ khoa sản ha~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook