Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 122: Những mảnh ký ức

NSFM

30/12/2023

Gia An chưa một lần quan tâm đến thành tích của mình, cũng chưa từng nghĩ sẽ đua top này top kia, nàng đoán hai người luôn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió kia cũng giống như mình, chỉ là họ xinh đẹp như hoa và thân thiện với mọi người, nên cuộc sống của họ dễ thở hơn nàng thật nhiều.

Sống thay phần người khác chính là sở thích của nhiều người, nên chuyện thứ hạng này, người trong cuộc không mấy quan tâm, nhưng qua lời người khác họ giống như tranh đấu đến mẻ đầu sứt trán. Đến nổi có một tiểu phẩm quái vật cùng hai người đẹp ra đời, Gia An trong vai quái vật.

Nàng chẳng muốn bận tâm, Gia An vốn là thanh niên gương mẫu, rất chăm học hành, cứ vậy lọt top, có thể nói là do tư chất hơn người.

Hai người kia, một người tên là Đan Đan, một người là Hân Di, cùng lớp với nhau, Gia An khác lớp với họ nhưng cũng có tiếp xúc, trao đổi qua đôi lần. Hai người đó đúng thật rất hòa đồng, đặc biệt là Đan Đan, một nữ sinh có vẻ ngoài tuyệt đối bắt mắt giữa đám đông, đến một Gia An không màng thế sự còn phải đánh giá cao nàng ấy.

-Ha ha, không những cạnh tranh top học hành với cậu, lại còn cạnh tranh top hoa khôi với tớ nữa!- Quỳnh Chi vuốt tóc, nhún vai nói.

Gia An kín đáo nhìn sang Quỳnh Chi sau tròng kính dày cộm, một lời cũng không nói, chỉ đơn giản là nhìn cô ấy, thật lâu, thật lâu... Những tia dịu dàng trong mắt vì vậy mà nổi lên tự lúc nào, Gia An cũng không biết được.

-Cậu thấy sao? Tớ với Đan Đan kia, ai xinh hơn?- Quỳnh Chi bĩu môi, dường như đối với sự im lặng của Gia An rất không hài lòng.

Lúc Quỳnh Chi ôm vai Gia An lắc lắc, nàng không thể giấu nổi nụ cười, có chút bất lực đáp.

-Làm sao đây, mỗi người đều có một nét riêng mà...

-Hừ, cậu đó.- Quỳnh Chi chu môi, biểu cảm hờn dỗi.- Khen người ta một chút thì chết sao?

Gia An nghiêng đầu, khóe môi vẫn cong lên một nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại phảng phất nét buồn. Quả thật, cả hai người đều rất xinh đẹp, nếu phải so với những người nổi tiếng trên tivi cũng không hề kém cạnh.



Nói không ngoa, Đan Đan xinh đẹp như một nữ thần, Gia An không thể không liên tưởng đến cụm từ "không vương khói lửa nhân gian", có phần xa cách, thậm chí còn khiến bản thân người đối diện cảm thấy mình quả là một kẻ phàm phu tục tử, chẳng xứng đáng để nhìn nàng dù một cái, đặc biệt khi nàng ấy cười rộ lên, má lúm đồng tiền bên trái đậm sâu khắc ghi tương tư vào lòng người... Một nét đẹp kinh diễm, khiến người ta thậm chí không dám cầu cũng dám ước ao.

Còn Quỳnh Chi, các đường nét trên mặt đều tinh xảo, ngũ quan gần như hoàn hảo, tính cách lại quá thân thiện, dễ dàng hòa nhập, khiến cho người đối diện cảm thấy thật thoải mái khi bên cô ấy. Gia An thích nhất đôi mắt long lanh này của Quỳnh Chi, thích nhất lúc cô dùng đôi mắt kiên quyết ấy đứng giữa lớp mà bảo vệ nàng, càng nhìn càng khiến người khác yêu thích mãi không thôi.

Nhưng cho dù Quỳnh Chi luôn thân thiện là thế, sâu thẳm trong lòng Gia An có một lớp màn mỏng. Rõ ràng khoảng cách ngắn hơn như thế, nàng lại không dám tiến đến gần Quỳnh Chi. Bởi vì nàng sợ rằng khi chạm vào, lớp giấy mỏng ngăn cách thứ tình cảm mà nàng chôn vùi, liền cứ thế bị rách, hoá thành những mảnh thuỷ tinh nhọn đâm xuyên tim nàng.



Quỳnh Chi ngỡ gần ngay trước mắt, sẽ mãi mãi biến mất trong lòng bàn tay nàng.

Trước đó, Gia An không biết gọi tên chính xác cảm giác trong lòng mình đối với Quỳnh Chi là như thế nào, cho đến khi nàng nhìn thấy cô ấy hôn một cậu trai bên trường thể thao.

Lồng ngực đột nhiên thắt chặt nghẹn ngào, nước mắt không biết từ đâu lại vô lý và ngang ngược rơi ra.

Từ đó, nàng biết, tất cả là lỗi của nàng, khi lỡ tơ vương và ảo tưởng về một người. Nàng làm sao thế này, chỉ là nhìn cô ấy nhiều hơn một chút, lại chẳng thể nào thoát ra khỏi ảo mộng tơ vương. Người ấy đối tốt với nàng như bạn bè, vì cớ gì nàng lại tự cho mình cái quyền biến hóa suy nghĩ, bẻ nó theo hướng tình yêu? Càng mơ tưởng, nàng càng chán ghét mình.

Gia An ra sức duy trì vẻ bình tĩnh, cũng từng chút cố giết chết cảm giác trong lòng, chỉ là, như đã nói, càng gần Quỳnh Chi thì lại càng khiến người ta thêm yêu thích.

Vậy nên, có vài lời thật lòng nàng vẫn mãi giấu trong tim, rằng, đối với nàng, Quỳnh Chi luôn là xinh đẹp nhất, hơn cả nữ thần Đan Đan, là mặt trời rực rỡ, càng nhìn lại càng chói mắt.

-Xì, không thèm nói chuyện này nữa, sao mặt cậu lại buồn thế này nhỉ?

Quỳnh Chi lại quay sang, bắt gặp vẻ mặt rầu rĩ của Gia An bởi vì nặng lòng mà tạo thành, bèn đưa tay véo véo má nàng.

-Có phải là do xếp hạng 2 không?

Quỳnh Chi nhớ đến điểm số vừa công bố hôm qua, hai người chỉ cách nhau 0.1 điểm, hẳn là Gia An rất tiếc rồi.

-Hả?- Gia An lắp bắp, đột nhiên không bắt kịp tư duy của Quỳnh Chi, nhưng cũng không thể nói thẳng ra mình buồn vì mãi nghĩ đến chuyện gì, chỉ biết im lặng cúi đầu.

Mà đối với Quỳnh Chi, im lặng nghĩa là đồng ý, cô ấy đứng lên, vô tình đúng lúc với chuông reo vào tiết đầu giờ chiều.

Tiếng chuông vang vọng khắp cả ngôi trường rộng lớn, trên sân thượng, một người nắm tay một người, từng bước chân vội vàng dọc trên hành lang ngập tràn thanh xuân.

Lồng ngực cô bé 16 tuổi nào đó tên Gia An thậm chí còn rộn ràng hơn tiếng chuông kia, muốn quên đi hết mọi khổ đau, có thể cho nàng vĩnh viễn đắm chìm vào mộng tưởng, sống mãi trong khoảnh khắc này được không?

-Sao vậy?

-Đưa con nhà người ta cúp học!

-...

-Cậu muốn chạy à?

-...

-Vẫn không chạy thoát khỏi tay tớ đâu.- Quỳnh Chi càng siết chặt cổ tay Gia An hơn.

Chỉ là, Quỳnh Chi không biết, Gia An chưa từng một lần nào muốn "chạy" như lời cô ấy nói, nàng mơ mơ màng màng, chỉ cần là cô ấy có kéo nàng đi đâu cũng được.

Đến một góc trường, Quỳnh Chi kéo nàng cùng leo qua hàng rào, nhảy ạch xuống một cái. Quỳnh Chi đã quen với việc này, hành động mau lẹ, thao tác dứt khoát. Cả hai nhìn nhau rồi bật cười, tay cô lại tiếp tục nắm lấy tay nàng.

Đến một trạm xe nào đó, lên một chiếc xe, băng băng trên đường, vụt qua từng hàng cây bụi cỏ.

Quỳnh Chi thiếp đi, Gia An dù suốt chặng đường dài vẫn mở mắt, nhưng đầu óc lại mê mang, trong tâm trí chỉ toàn là dáng vẻ của người đang ngủ bên cạnh. Gương mặt của cô ấy lúc ngủ so với bình thường lại càng thêm đằm thắm, hàng mi cong vút, chiếc mũi cao cao, trong lòng Gia An có chút khao khát muốn được chạm vào, rồi lại tự mình lắc đầu, rụt tay về.

Như thế này là quá đủ, đã là quá đủ rồi!

Gia An vốn không đi đó đây nhiều, khi thấy tên một điểm dừng trên xe, nàng nhớ đến từng đọc qua đây là một vùng biển cách trung tâm thành phố khoảng 4 tiếng đi xe.

Lúc họ đến nơi cũng đã chập tối.

Quỳnh Chi được nạp đầy năng lượng, lại lần nữa kéo Gia An đi chợ đêm, dù giờ này chưa tối lắm, nhưng đường phố đã lên đèn hết rồi, vừa hay, các hàng quán cô dự định ghé qua đều mở cửa.

Gia An chớp chớp mắt, nàng quả thật đối với những việc này chỉ là một tấm chiếu mới, chỉ biết lặng lẽ nhìn Quỳnh Chi trao trao đổi đổi, mua mua bán bán. Lúc cô ấy quay lại, trên tay đã là hai túi đồ ăn đầy ụ. Gia An cũng biết ý, san sẻ giúp cầm bớt một túi to. Tay vừa rảnh là Quỳnh Chi lại cười tít mắt, nắm tay Gia An kéo đi.





Gia An:...

Con đường ngày càng quanh co, dường như họ càng đi xa trung tâm thị trấn thì tiếng ồn ào náo nhiệt dần thay bằng tiếng côn trùng rả rích giữa màn đêm.

-Chi...- Gia An có phần lo lắng, khẽ gọi.

Trong ánh đèn lập lờ, Quỳnh Chi quay lại, đưa tay đặt lên môi nàng.

-Cậu đừng nói bất cứ thứ gì, tớ không có lừa bán cậu đâu, cứ ngoan ngoãn mà đi theo tớ.

-...!?

Men theo con đường mòn, lại xuyên qua vài đoạn rừng rậm, nếu Gia An nói không sợ, chắc chắn là nói dối. Nàng sợ chứ, càng vào sâu trong cánh rừng, tiếng động vật hoang dã lâu lâu lại cất lên khiến nàng dựng cả tóc gáy, cũng chỉ biết cắn môi chịu đựng mà thôi!

Nàng lại nhìn người trước mặt, bóng lưng mảnh khảnh ngày thường giờ phút này lại vững chãi đến lạ. Cả hai chỉ dựa vào ánh đèn yếu ớt từ điện thoại, vậy mà Quỳnh Chi có thể thong thả bước đi như thể đã thuộc nằm lòng hết thảy mọi cành cây ngọn cỏ.

Mãi cho đến khi xuyên qua những hàng cây cuối cùng, Gia An mới thở ra một hơi, nhưng lại vội vàng hít vào lại, hai mắt mở to, đồng tử giãn nở không ngừng.



Phải, cảnh tượng hùng vĩ trước mắt này, đối với một bé mọt sách chỉ biết đến trường rồi về nhà mà nói thì có nằm mơ nàng cũng không tưởng tượng được.

Bỏ lại thành phố đầy bụi mù phía sau.

Bỏ lại sự huyên náo của con người.

Bỏ lại cả mảnh rừng hoang đáng sợ mà nàng vừa run rẩy từng bước xuyên qua.

Trước mặt nàng là cả một bầu trời đầy sao lấp lánh, trải dài đến tận nơi chân trời, một khung cảnh mà từ trước đến nay nàng chỉ được thấy qua sách báo hay trên màn hình giờ đây đã hiện ra trước mắt.

Không ngôn từ nào có thể diễn tả lại được khoảnh khắc lúc này, Gia An cảm thấy tất cả vốn từ của mình đều trở nên thật vô nghĩa.

Hàng trăm, hàng vạn tinh tú cứ thế lung linh tỏa sáng, lấp lánh, phản chiếu lên cặp kính cận dày cui của Gia An. Vài cơn gió đêm thổi qua, e ấp chạm nhẹ vào mái tóc đen tuyền của nàng, bầu trời cùng mặt biển như hoà thành một, chẳng cách nào phân biệt rõ ràng được.

Quỳnh Chi bên cạnh bỗng rất nhanh tháo cặp kính cận của Gia An xuống. Nàng vì hành động này mà vô cùng bất ngờ, lập tức xoay mặt sang nhìn cô, vô tình để lộ ra một góc mặt mà trước nay ít ai thấy được.

Phải, từ lúc gặp Quỳnh Chi, Gia An đã dần dần thay đổi rồi.

-Làm sao? Muốn lấy cái này hả? Không được, ngày hôm nay tớ không muốn thấy cậu giấu đi đôi mắt này.- Quỳnh Chi nhún vai, thản nhiên nhét kính của Gia An vào túi.

Gia An đi theo Quỳnh Chi đến phần đất nơi cao nhất, dường như chỉ cần đưa tay, con người ta liền có thể hái lấy vài vì tinh tú.

-Quẳng hết mọi nỗi buồn đi.- Quỳnh Chi ngồi xuống, kéo Gia An ngồi xuống theo mình, trong lúc bạn Gia An còn ngơ ngẩng, Quỳnh Chi đã dùng hai tay áp vào má nàng, xoa xoa nhè nhẹ.- Thua điểm ngữ văn thì ở đây lấy cảm hứng bay bổng tâm hồn nhé.

Gia An chớp mắt, lặng lẽ nhìn người kia. Nàng làm sao có thể nhìn bất cứ thứ gì khác, khi cảnh đẹp duy nhất trên thế giới đã ở trước mắt mình.

-Vì sao cậu lại tốt với tớ?

Im lặng cả quãng đường, cuối cùng, nàng cũng nói ra lời trong lòng.

Quỳnh Chi có biết chăng, đối với một kẻ đơn phương, bấy nhiêu đây thôi cũng đủ khiến bản thân kẻ đó vương vấn tơ duyên mãi chẳng dứt.

Cái đau đớn nhất của một đời người, không phải là người kia không yêu mình, mà chính là bản thân mình ngộ nhận rằng người kia yêu mình.

-Hả? Vì sao hửm?- Quỳnh Chi híp mắt, ra chiều suy nghĩ.- Bởi vì tớ chỉ muốn đối tốt với cậu thôi.

Quỳnh Chi bỗng nắm lấy tay nàng, lại cười cười.

Gia An bỗng cảm giác may mắn bởi ánh sáng lúc này thật yếu ớt, đủ sức để che giấu gương mặt ửng đỏ của mình.

-Và vì An của tớ xứng đáng với những điều tốt.

Quỳnh Chi khoác lấy vai Gia An, đâu biết được rằng trong lòng nàng tự lúc nào đã rối bời không yên vì những lời nói vô tình kia.

Đúng, chỉ hôm nay thôi, nàng muốn sống mãi trong giấc mộng này.

-Sao trời rất đẹp phải không?- Quỳnh Chi đã nằm dài ra bãi cỏ, mặt đối mặt mà nhìn trời.

Có vài sao băng bỗng nhiên vụt qua, cô ấy nhắm mắt, chắp tay lại cầu nguyện vài điều gì đó.

Gia An đích thị đã bị cảnh đêm làm cho bất ngờ lúc đầu, nhưng kể từ khi ngồi xuống, nàng chỉ lo thả hồn vào lời nói của ai kia. Ánh mắt ngây ngốc giờ chỉ lọt thỏm được mỗi một vì tinh tú, vì tinh tú mang tên Quỳnh Chi.



-Ừa, rất đẹp

Sáng nhất bầu trời đêm hôm ấy.

Vì tinh tú mang tên Quỳnh Chi năm nào, giờ đây vẫn sáng rực một góc trời trong giới giải trí, bao năm không ngừng tìm mọi cách để bước lên vinh quang phía trước, đánh đổi thật nhiều, thật nhiều để có được như hôm nay.

30 tuổi.

Sao hạng S.

Một tay che cả vùng trời nghệ thuật nước nhà.



Người trong giới kính nể sợ sệt, người hâm mộ đông đảo và điên cuồng đến lạnh người.

Đại minh tinh Quỳnh Chi.

Chỉ là, thời gian dần trôi, lại có thêm nhiều vì tinh tú khác xuất hiện, giới giải trí luôn không ngừng đào thải, người ta bắt đầu so sánh các ngôi sao trẻ ấy với cô ta.

Có người nói cô ta hết thời, không cạnh tranh được với lớp trẻ, có người bảo cô ta nên thức thời rút lui khi sự nghiệp đẹp nhất... Quỳnh Chi chỉ cười khẩy, chẳng có bất kì ai, bất kì kẻ nào có thể ngừng được khát vọng tỏa sáng nhất vũ trụ này của cô ta được.

Cô ta phải là nhất!

Trong căn biệt thự sa hoa lộng lẫy, bốn mặt giáp biển trời, Quỳnh Chi với mái tóc xoăn dài hơi tán loạn cứ đứng ở ban công mà đón gió đêm.

Sao trời, ha...

Tinh tú, ha...

Tất cả đều không đáng để cho vào mắt, đều thua kém cô, đó là suy nghĩ của Quỳnh Chi.

Đôi tay xinh đẹp mỹ miều đưa lên miệng, đầu điếu thuốc lại được rít một hơi mà ửng hồng, vài tàn thuốc rơi vào không trung, bay không theo trật tự.

Cô ta xoay người nhìn vào cơ ngơi mà mình đã một tay gây dựng kia, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt.

Ánh mắt mông lung, nhìn vào làn khói mình vừa nhả ra đang dần hóa thành những mảnh ký ức của quãng đường đời cô ta trải qua, chẳng thiếu chút gì, đầy đủ dư vị đắng cay ngọt bùi, máu, nước mắt và những toan tính đan xen.

Có một sự thật mà cô ta chưa từng nói cho ai biết, kể cả Gia An, sự thật vì sao cô ta lại tiếp cận nàng ngày xưa ấy.

Rất đơn giản, vì cô ta muốn thử thách, cô ta thấy việc nắm thóp được kẻ lập dị nhất khối rất vui.

Nhớ năm đó, khi gần như cả thế giới đều ghét bỏ Gia An cục mịch, lập dị kia, Quỳnh Chi lại chủ động tiếp cận. Việc nắm thóp nàng bác sĩ quá dễ dàng, nhưng cô ta không chán ghét, cô ta không hiểu vì sao, vẻ lương thiện và chân thật của Gia An lại gợi cho cô ta nhớ về người mẹ nhu nhược quá cố của mình.

Cô ta không thể xoay chuyển người phụ nữ kia, nhưng cô ta nghĩ mình có thể thay đổi Gia An.

Biến nàng thành món đồ chơi cô ta ưa thích.

Khi Gia An dẫn cô ta về nhà, vô tình bắt gặp bức ảnh gia đình nàng, món đồ chơi ưa thích bỗng dưng biến thành bao cát để cô ta hành hạ.

Cô ta bỗng chán ghét nàng đến lạ, muốn đày ải, muốn miệt thị nàng thay cho sự phẫn nộ trong lòng.

Ha, cô ngốc này là con của một cặp gay, giới tính lệch lạc là hiển nhiên rồi!

Cô ta dần quan sát rồi nhận ra những cảm xúc đơn thuần của Gia An, chỉ cần một câu nói sáo rỗng nhưng đầy ngọt ngào, cũng đủ khiến nàng vui vẻ ra mặt suốt cả ngày.

Lạ lùng làm sao, đúng là cô ta thật sự vui vẻ khi trêu chọc Gia An, muốn làm nàng buồn, nàng khóc, nhưng lại không thể phủ nhận được cảm giác nhẹ nhõm khi có nàng kề bên...

Nàng như thứ thanh tẩy tâm can cô ta giữa dòng đời dối trá.

Quỳnh Chi đối với Gia An, vừa ghét lại vừa cần. Nàng như điếu thuốc phiện cô ta đang hút trên môi, biết rõ ràng tác hại nhưng không thể dứt bỏ. Chỉ khác rằng dùng thuốc phiện cơ thể cô ta bị bào mòn, còn có Gia An lại chữa lành cho tâm hồn khiếm khuyết của cô ta.

Nàng giúp cô ta thấy mình vẫn thanh cao trong suốt những ngày vùi dập thân xác trong những cuộc trao đổi thể xác bẩn thỉu. Ngay từ lúc đi học, dẫu cho tối hôm đó có bị hành hạ mệt mỏi thế nào, chỉ cần sáng đến trường có thể thấy nàng, cũng là một loại chữa lành.

Quỳnh Chi không hiểu được loại mâu thuẫn nghịch lý này, mà, cô ta cũng chẳng thèm hiểu. Thứ tốt cho cô ta là được.

Chỉ là, sau lần phá thai đó, công cụ ấy lại rời bỏ cô ta.

Quỳnh Chi đã tìm mọi cách để tiếp cận nàng, đều bị hai người ba dùng quyền lực che lấp hết mọi thông tin, nàng như bốc hơi khỏi tầm mắt cô ta.

Mười mấy năm cứ thế trôi qua... Quỳnh Chi dù đạt được thành công nhất định, thay qua không biết bao nhiêu lần công cụ, vẫn chưa thôi ngừng ám ảnh về Gia An. Những công cụ bị cô ta chà đạp rồi sẽ trở mặt và cắn cô ta, chẳng ngoan ngoãn như nàng nhẫn nhịn để cô ta ức hiếp.

A, một loại thuốc phiện vô giá.

Cho đến thời gian trước, vì sự nổi tiếng bất ngờ của Nguyệt Minh trên báo lá cải, Quỳnh Chi đã tìm thấy nàng, cô ta nở nụ cười xinh đẹp, phải tìm lại công cụ xả stress này!

Để bước được đến đây, vị trí mà ai cũng phải ngước nhìn, không biết bao lần cô đã bị người ta chà đạp, giờ đây có phải là lúc cô nên được thoả mãn cơn tức giận dồn nén trong lòng rồi không?

Dù sao thì "bé bỏng", "túi trút phiền muộn" của cô cũng về rồi cơ mà.

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

*Tiểu phẩm 1:

Nguyệt Minh: Thời thế khác rồi bạn, bước qua xác tôi trước rồi muốn làm gì thì làm.

Quỳnh Chi: *Bước qua*

Nguyệt Minh:...

Quỳnh Chi: Bố mày lại sợ mày quá cơ.

Hạ Băng: *Xé bịch bắp* Tiếp đi tôi vẫn đang hóng đây.

*Tiểu phẩm 2:

"Gia An chớp mắt, lặng lẽ nhìn người kia. Nàng làm sao có thể nhìn bất cứ thứ gì khác, khi cảnh đẹp duy nhất trên thế giới đã ở trước mắt mình."

Ầm—

Hạ Băng hét lên: Gọi cấp cứu đi con Nguyệt xỉu rồi! Có bình oxy không cho nó thở với!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook