Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh
Chương 121: Quỳnh Chi
NSFM
30/12/2023
Mối tình đầu là gì?
Nó thật sự thiêng liêng và đẹp đẽ đến mức nào?
Câu trả lời tùy thuộc vào trái tim của mỗi người, hàng tỷ người tồn tại trên Trái Đất này, hẳn sẽ có hàng tỷ tỷ đáp án khác nhau.
Đối với Gia An, mối tình đầu là một thứ gì đó day dứt và khó quên, không phải nàng còn bận lòng, cũng chẳng phải nàng còn tiếc nuối vì nó chưa bắt đầu đã kết thúc. Mà nó như một bài học xương máu.
Mối tình đầu của Gia An là cánh cửa mở lối cho nàng bước vào một thế giới khác, là thứ thay đổi bản thân nàng, khiến nàng từng bước trở thành Gia An của ngày hôm nay.
Nàng còn nhớ như in đôi mắt nhiệt huyết của người đó khi lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã khắc sâu vào cõi lòng của cô gái mười lăm tuổi với trái tim non nớt dễ rung động. Đáng tiếc thay, sau này dù cho có cố gắng tìm kiếm bao nhiêu lần đi nữa, nó cũng chẳng còn tồn tại.
Vì, vốn dĩ, nó là một sự giả dối, giả dối đến đau lòng...
Có những câu chuyện chúng ta nên giữ riêng cho bản thân mình rồi quẳng nó sang một bên, vứt đi, vì khi nói ra đôi khi lại hóa thành nỗi day dứt, dằn vặt mãi về sau.
Và có những người, tốt nhất chúng ta chỉ nên duy trì mối quan hệ ở mức tình bạn, đừng cố dấn thân vào sâu thêm nữa.
Càng cố, chỉ càng là sai lầm.
Mối tình đầu không hẳn rằng phải yêu, đối với Gia An mà nói, đó là rung động đầu đời, một mối tình đơn phương.
Ba năm yêu thầm, chỉ cần một khoảnh khắc để thức tỉnh.
Chớp mắt một cái, sự thật trần trụi như một cơn mưa trái mùa tát vào mặt Gia An từng cơn đau buốt.
Mười hai năm trôi qua, xóa sạch những cảm xúc hỉ nộ ái ố, cũng như nỗi niềm chờ mong.
Trái tim Gia An, một thời gian dài sau đó, chẳng còn rung động được thêm lần nào nữa, cho đến khi gặp Nguyệt Minh...
- Hello, bác An.- Vài y tá đi ngang qua Gia An, khẽ cúi chào nàng.
Gia An theo phép lịch sự, mỉm cười, gật đầu chào lại bọn họ. Thân hình mảnh khảnh, dáng vẻ dịu dàng, cứ thế bước đi trên hành lang bệnh viện, gây nhớ thương cho không biết bao nhiêu người.
Các nữ y tá lúc nãy vẫn còn dõi theo bóng lưng của nàng, không ngừng thì thầm ngưỡng mộ, bác sĩ An vốn đã đẹp rồi, dạo này còn đẹp hơn, nói sao nhỉ?
Cứ có cảm giác nàng gần đây tỏa sáng hơn sau mỗi giây, nụ cười như có thêm dư vị ngọt ngào, làn da trắng hồng, thân hình nảy nở, sắc xuân cứ vậy trào dân. Dù tin đồn lan truyền người yêu bác sĩ An giàu có, nhưng chiếc nhẫn kim cương trên tay nàng không lúc nào không làm họ bị sốc.
Xinh đẹp, tài giỏi, nhiều người theo đuổi.
Thứ gì cũng có.
Ước gì được như nàng.
Gia An đến khoa Sản, mấy tiếp tân ngay lập tức gọi nàng lại.
Bác sĩ An dừng bước, lại nhìn vào đống hoa hồng đặt trên bàn tiếp tân, trong lòng khẽ thở dài, "Lại nữa rồi.", dù Nguyệt Minh đã ngăn cản không ít, vẫn có kẻ cứng đầu gửi hoa cho hoa khôi của HOPE.
- Cái này là của bác Hùng khoa Nội tổng hợp, này của bác Minh khoa ICU, bác Hưng khoa Tiêu hóa...- Tiếp tân nói đến đây thì ghé lại cạnh bên tai nàng, giọng nói chuyển màu nguy hiểm
- Còn món quà nhỏ xinh này là của bác sĩ Hạnh Ngân khoa thẩm mỹ - Tiếp tân nhét vào tay Gia An một chiếc hộp tinh xảo.- Em nghe bảo là lắc tay đính đá đến từ hãng S lừng danh đó.
Gia An thở dài, thấy hơi đau đầu, nàng đẩy ngược hộp quà vào tay tiếp tân, vốn đã nói rõ với bọn họ rất nhiều lần, nhưng xem ra ai cũng cứng đầu, muốn theo đuổi nàng cho bằng được. Chuyện này may là nàng giấu, chứ Nguyệt Minh mà biết tên họ... thì... e hèm, Gia An không biết kẻ ngốc kia còn định đuổi thêm bao nhiêu người nữa... đặc biệt là cô đồng nghiệp nữ kia...
- Mọi người xử lý dùm chị nha, cứ như cũ, cắm vào các bình hoa trong khoa là được rồi. Nếu họ tặng nữa cứ bảo chị có người yêu rồi.- Gia An ra vẻ nhờ vả. - Nhớ là mấy tấm thiệp cùng danh tính đừng để lộ ra, nhất là đừng để tới tai bác sĩ Hà nhé! Còn cái này thì từ chối giúp chị.- Nàng chỉ hộp quà nhỏ xinh trong tay tiếp tân
Các tiếp tân vui vẻ đồng ý, sau khi nàng về phòng, họ mới tặc lưỡi thương cảm cho các nam bác sĩ kia, theo đuổi trong vô vọng thật đáng thương mà.
Nhìn chiếc nhẫn trên tay kia, rõ ràng bác sĩ An có chủ rồi!
"Hột" to như vậy hẳn là rất đắt tiền...
Cạch— Nàng đẩy cửa phòng khám của mình ra, vén rèm cửa sổ, nở một nụ cười tươi tắn, ngồi ngay ngắn vào ghế, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Ting— Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên một tiếng, Gia An mở ra xem, là một hình ảnh.
- Thật là...
Nàng bật cười, trong ảnh là Nguyệt Minh với Joy, hai cái mặt áp sát vào nhau. Joy càng ngày càng giống Nguyệt Minh, bé con cười rất tươi, đưa tay véo mạnh vào má dì Nguyệt khiến mặt dì có chút méo mó, trông như sắp khóc đến nơi...
[Chị xem, Joy chỉ được cái ăn hiếp em. Tối nay chị không về sớm thì dì cháu em lại gây chiến đấy. Have a good day Dr. Ann của em. Je t'aime~(≧▽≦)/~!]
Gia An ấn nút save lại bức ảnh, sau đó ngắm nghía thêm vài lần, chụp ảnh chậu xương rồng đang đón những tia nắng ban mai bên cửa sổ, ấn nút send.
[Bonne journée~] (Ngày tốt lành)
Đầu dây bên kia rất nhanh nhắn lại, là một icon hờn dỗi, đúng chất trẻ con của Nguyệt Minh rồi.
[Mặt chị đâu? Mặt chị là cái chậu này à? ಠ_ಠ]
[Muốn nhìn mặt của mỹ nhân đâu có dễ? Ai cho em nhìn miễn phí?] Gia An trêu chọc.
Tiếp đó, Nguyệt Minh không thèm rep nàng, nhưng thay vào đó lại là tin nhắn báo chuyển tiền của ngân hàng, Gia An liền xụ mặt.
[Ghét cái tính này của em]
[Ấy ấy, tiền nhờ chị khi về mua tã lót cho Joy giúp em...] Nguyệt Minh rất nhanh trả lời.
[Tạm tha cho em] Gia An phì cười vì tài bẻ lái của Tổng giám đốc.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa, nàng vội vàng gửi thêm một tin nhắn nữa.
[Tối gặp, chị phải làm việc rồi]
Bác sĩ An cất điện thoại vào ngăn tủ.
- Mời vào ạ.
Cánh cửa bật mở, bác sĩ An trưng ra một nụ cười chuyên nghiệp, chào đón bệnh nhân đầu tiên trong ngày của mình.
- Xin... chào.
- Lâu quá không gặp.
Nụ cười tắt hẳn trên gương mặt xinh đẹp...
-Sau đây cô sẽ phát phiếu điểm cho các bạn, tới tên ai người ấy lên nhận nhé.- Giáo viên chủ nhiệm nâng gọng kính, nheo mắt nhìn vào xấp phiếu điểm trong tay mình.
Bên dưới, đám học sinh liền xôn xao, có người thì chờ mong, cũng có người lại cảm thấy lo lắng muốn trốn tránh, lúc nhận phiếu điểm, kẻ vui người buồn đều hiện rõ ra mặt.
Trường X bao gồm 3 lớp chọn, cũng là 3 lớp "đỉnh cao" nhất của trường, nói không điêu, hết thảy học sinh ở ba lớp này đều có thành tích đứng đầu cả nước. Các học sinh có thành tích học tập tốt sẽ được phân ngẫu nhiên vào ba lớp, tỉ lệ đào thải sau mỗi kỳ thi cực kỳ cao. Ba lớp sẽ tiến hành thi đua với nhau để lấy xếp hạng của trường, khỏi phải nói cũng biết tâm lý cạnh tranh giữa học sinh với nhau căng thẳng thế nào.
-Lớp ta lần này vẫn là Gia An đứng đầu, và xếp hạng 2 toàn trường.- Giáo viên chủ nhiệm tự hào.
Đây không phải lần đầu bà thấy học sinh giỏi, nhưng giỏi một cách toàn diện như Gia An thì thật sự rất hiếm có, trừ ngữ văn đạt 9.5 ra, toàn bộ các môn đều là con số mười đầy kiêu hãnh. Nhưng tiếc là kỳ này bị đẩy xuống hạng 2 vì điểm ngữ văn, Đan Đan lớp bên cạnh lại chễm chệ chiếm lĩnh ngôi vị đầu bảng.
Không khí lớp nháo nhào lên.
Gia An thay vì vui mừng thì lại cúi gằm xuống, để cho tóc mái che phủ cả gương mặt, không một ai có thể đánh giá biểu hiện của nàng lúc này.
-Làm sao? Lại là cậu ta à?
-Eo ôi, cái đứa lầm lầm lỳ lỳ đó sao?
-Có gì ghê chứ? Chẳng phải vẫn thua Đan lớp bên sao?
-Cứ điểm cao như vậy hèn chi chẳng bao giờ để ai vào mắt.
-Cậu có thế bộ dạng của nó không? Chảnh chọe vô cùng.
-Chả bằng Đan Đan cùng Hân Di, người vừa xinh, vừa giỏi, lại còn thân thiện. Nhìn gái lớp người ta thấy mê thật!
-Chắc tưởng mình ngon. Ha ha, xấu xí, đeo cặp kính nhìn ghê chết được.
Hàng chục lời nói khó nghe cứ thế phát ra, buồn cười hơn là những kẻ xấu tính này còn chẳng thèm nhỏ giọng, mà cứ thế nói thẳng trước mặt nàng. Đối với cái lớp này mà nói, bọn trẻ có thể không đồng lòng, hay hơn thua ganh đua nhau, nhưng có một chuyện chúng nó tuyệt đối rất đoàn kết, chính là tẩy chay Gia An bởi nàng quá mức lập dị.
Trong mắt bọn nó, nàng cục mịch, luôn tự cô lập bản thân một góc. Ban đầu thì không sao, cho đến khi thành tích nàng nổi bật, miệng truyền miệng những tính cách này của nàng đều hóa thành tự cao, không đặt ai vào mắt.
Đôi bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt, nhè nhẹ run theo từng lời bọn họ nói. Phía sau lớp kính cận dày cộp chính là đôi mắt long lanh ngập nước, đôi môi mỏng tự lúc nào đã bật máu vì nàng cắn chặt để nén cảm xúc.
-Nói đủ chưa? Có giỏi thì dùng điểm số mà đánh bại người ta!
Một giọng nói đanh thép phát ra từ vị trí bên cạnh Gia An khiến mọi người im bặt, toàn bộ sự tập trung đổ dồn vào Quỳnh Chi - Hot girl của trường.
Gia An ngước mặt, xuyên qua tóc mái dày của mình mà nhìn cô bạn cùng bàn, đôi mắt cứng rắn kia phóng về phía mọi người, như thể chỉ cần một người mở miệng nữa, cô ấy sẽ cho người ấy biết thế nào là lễ độ vậy!
Sau đó, Quỳnh Chi đưa tay, nắm lấy bàn tay run run của Gia An, tay còn lại xoa xoa đầu nàng.
-Không sao, cậu cứ là cậu là được, giỏi quá cũng khổ!
Khoảnh khắc đó.
Ánh mắt đó.
Sự chở che đó.
Cả đời Gia An không bao giờ quên được.
Trong đôi mắt non nớt ẩn giấu của Gia An lấp lánh sự ngưỡng mộ và xúc động.
Quỳnh Chi, như cái tên của cậu ấy, xinh đẹp, cuốn hút duyên dáng, thuần khiết hệt như một bông hoa quỳnh đang tỏa sắc hương vậy!
.
Khóe miệng Gia An có chút run rẩy cong lên tạo thành một nụ cười gượng gạo khi nhìn thấy Quỳnh Chi sau gần mười hai năm xa cách, kể từ lần gặp cuối đầy xót xa ấy. Không phải nàng không biết ngần ấy năm qua cô ấy làm gì, ở đâu, nhưng gặp mặt trực tiếp còn không nhìn ra tâm tư, huống hồ cách nhau một lớp màn hình.
Quỳnh Chi ba mươi tuổi, vẫn xinh đẹp, vẫn cuốn hút như chính cái tên của cô ấy thuở nào.
Gia An khẽ đưa tay lên chạm vào ngực mình, ấy vậy mà, có gì đó đã thay đổi, thay đổi thật nhiều, khiến nhịp tim nàng không còn đập loạn xạ như xưa nữa rồi. Mà là từng hồi trống ngực sợ sệt.
Quỳnh Chi kéo ghế ngồi xuống, hất nhẹ mái tóc xoăn dài. Cô ấy cởi bỏ cặp kính mát ra, gương mặt của một người phụ nữ xinh đẹp thuần thục cứ thế hiện hữu trước mặt Gia An.
Phải rồi, đôi mắt thuần khiết ngày ấy đã không còn nữa... Không, là chưa từng tồn tại.
Quỳnh Chi lấy từ túi xách ra một tờ báo, mà trang bìa chính là hình ảnh của Gia An. Nàng tươi cười, mặc chiếc áo blouse quen thuộc, đang tự tin trả lời phóng viên.
- Lâu quá không gặp, cậu thay đổi nhiều thật...- Quỳnh Chi nhếch môi, sau đó đột nhiên đứng dậy, chống một tay vào bàn làm điểm tựa, nghiêng người, tư thế đầy quyến rũ, đưa tay còn lại nhẹ nhàng gỡ đi cặp mắt kính của Gia An.
- Nhưng nhờ đôi mắt xinh đẹp này, mà tớ nhận ra cậu.
Gia An có chút ngỡ ngàng, vẫn chưa thích ứng được. Nàng cứ thế ngồi im, mặc cho người đối diện nói gì, làm gì, đôi mắt cười xinh đẹp ngày thường thoáng chút tia nước mà long lanh.
Khác với bác sĩ An người người theo đuổi bây giờ, cô bé Gia An suốt những năm cấp ba không hề xinh đẹp bắt mắt, chẳng hề cuốn hút ong bướm quẩn quanh, cũng không có chút tự tin nào. Nàng tự phong bế sắc đẹp của mình bởi lớp bề ngoài không chau chuốt.
Dáng lưng hơi khòm, mái tóc dày xụ cùng kiểu tóc quái dị che phủ cả gương mặt, không một ai có thể nhìn rõ được nàng, cùng với đó là cặp mắt kính "đít chai" to tướng chiếm diện tích gần hết trên gương mặt lấm tấm mụn của tuổi dậy thì. Ngoại hình không bắt mắt, thành tích lại nổi trội, khiến cho cả một thế hệ trọng gỗ hơn là nước sơn đều xem thường và ghét nàng.
Tất nhiên, điều này đã khiến Ralph hết sức rầu rĩ, chỉ tiếc con gái lầm lì y như ba nó, đã không muốn thì tuyệt nhiên không ai ép buộc được!
Ralph đã khuyên rất nhiều mà Gia An vẫn cứ như vậy, có nhan sắc lại cứ thích giấu đi, có nhan sắc nhưng lại không biết cách sử dụng cho đúng.
Ralph tức đến bật khóc.
Đúng lúc đó, Quỳnh Chi lại xuất hiện, đến bên đời nàng như một vị cứu tinh, một người bạn thân hiếm có khó tìm, từng sự bảo bọc và đối xử tốt đã khiến một thiếu nữ tuổi dậy thì với trái tim yếu đuối say nắng rồi phải lòng.
Phải, Gia An lần đầu cảm nắng một người.
Gia An đơn phương bạn thân của mình.
Quỳnh Chi cả ba năm cấp ba đều trong nhóm hoa khôi của trường. Thành tích học tập tuy tệ nhất nhưng là tệ nhất trong những người giỏi nhất, chuyện nhỏ, điều đó không thể ngăn cản cô ấy nổi tiếng.
-Hoa này đẹp đó, nhưng mà không thích.- Quỳnh Chi thẳng thừng vứt bó hoa vừa nhận được vào sọt rác.
-Nếu cậu không thích thì có thể từ chối mà?- Gia An thật thà nói.
-No no...- Quỳnh Chi tặc lưỡi.- Làm như vậy không phải còn tổn thương bọn họ hơn sao?
-Thà là tổn thương ngay lúc đó, còn hơn là để người ta nuôi hi vọng.- Gia An nhìn vào bó hoa đáng thương kia, có chút buồn bã.
Đối với Quỳnh Chi, tình yêu hẳn chỉ là một thứ trang sức điểm tô cho cuộc đời cậu ấy, càng thay nhiều, càng khiến cậu ấy tự hào.
-Hưm...- Quỳnh Chi đến ngồi cạnh bên Gia An, sau đó choàng tay qua vai nàng, kề sát mặt mình vào mặt nàng, khẽ thỏ thẻ.
-Cậu thật tốt bụng, đáng là báu vật của thế giới này~ Cậu biết không, hoa có được trân trọng hay không, còn phải biết nó được tặng từ tay ai đấy...
Gia An im lặng nhìn Quỳnh Chi.
-Chỉ cần là An, cho dù tặng tớ một cành hoa dại, tớ cũng thích!- Quỳnh Chi cười tươi, sau đó thật tự nhiên vuốt mặt Gia An.
Gương mặt Gia An liền ửng đỏ khi làn hơi ấm nóng phả vào tai nàng, nàng theo quán tính là lùi xa Quỳnh Chi.
-Nè, có bao giờ cậu nghĩ thay đổi bản thân mình không?- Quỳnh Chi nhích theo nàng, sau đó cô đưa tay nghịch mái tóc dày của nàng.
-...- Gia An lắc lắc đầu, xấu hổ giấu gương mặt đỏ ửng của mình sau mái tóc dày.
-Ha ha, tốt.- Quỳnh Chi bỗng giật mạnh cặp kính dày của nàng ra, sau đó vén tóc nàng sang một bên.-Vì vẻ đẹp này chỉ nên để mỗi tớ ngắm nhìn mà thôi!
- Cô đến đây làm gì?- Gia An thức tỉnh, lập tức dịch ghế né tránh xa khỏi Quỳnh Chi, nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp của một bác sĩ.
- Ha, lạnh lùng thế.- Quỳnh Chi vẫn không buông tha, đưa ngón tay vuốt dọc theo sườn mặt Gia An.- Lúc trước cậu đâu có như thế với tớ đâu An? Cậu sao thế?
Quỳnh Chi tỏ ra rầu rĩ, gương mặt liền hiện vẻ đau khổ tột cùng, cũng khó nói, cô ấy là một diễn viên nhiều kinh nghiệm, người khác nhìn vào khó mà phân biệt được đây là biểu cảm thật lòng hay chỉ là diễn xuất. Tay cô trượt dài xuống trên cánh tay Gia An, ánh mắt va vào chiếc nhẫn trên tay của nàng, khẽ nhếch môi cười.
- Có rất nhiều người đang chờ đến lượt, tôi không muốn tốn thời gian vào chuyện không đâu.- Gia An vẫn tiếp tục né tránh Quỳnh Chi, tay nàng rụt lại, không muốn bàn tay kia chạm vào nhẫn của Nguyệt Minh.
- Từ bao giờ mà tớ lại là chuyện không đâu? Thật là đau lòng nha~- Quỳnh Chi ngồi hẳn lên bàn là việc của Gia An, giữ lấy gương mặt nàng, ép buộc nàng phải nhìn cô.- Ai từng nói sẽ chăm sóc tớ?
Đôi mày sắc sảo của Quỳnh Chi nhíu lại, gương mặt tỏ ra tổn thương.
- Hay là yêu người khác rồi, bác sĩ An... tên gì ấy nhỉ?
Ánh mắt Quỳnh Chi đặt lên chiếc nhẫn của Gia An, môi đỏ mấp máy 3 từ: Hoàng Nguyệt Minh.
Gia An gỡ tay cô ra, nàng sờ nhẹ lên gương mặt mình, nơi mà Quỳnh Chi vừa chạm vào.
- Sau bao nhiêu năm, chúng ta còn gì để nói đâu?
Thời gian quen biết đã ngắn hơn số ngày chia xa, ai rồi chẳng thay đổi cơ chứ?
Gia An đã quen với cái nhìn đầy khinh thường của mọi người, nàng lúc ấy từng nghĩ, nàng sẽ sống hết 3 năm học này trong những ánh nhìn phán xét ấy. Cũng được, không sao cả, con người vốn có bản tính thích nghi cao mà.
Nhưng Quỳnh Chi đến, mở rộng tầm mắt Gia An, nàng bắt đầu cảm thấy bản thân dần có tham vọng. Theo lời cô ấy, nàng bắt đầu chán ghét lời miệt thị từ những kẻ kia, nàng cảm thấy bản thân mình xứng đáng hơn thế.
Những lúc Gia An giật được hạng nhất, Quỳnh Chi dường như thay nàng cao hứng và ngược lại, khi nàng bị hụt vị trí đứng đầu vào tay người khác, cô dường như còn buồn bã hơn nàng.
Đến năm lớp 12, cả hai không còn học chung, Quỳnh Chi bị đào thải khỏi lớp chuyên. Nhưng yêu thích của Gia An dành cho Quỳnh Chi chỉ có lớn hơn.
Gia An không biết có phải vì thế mà kéo dài khoảng cách của hai người hay không, nhưng Quỳnh Chi gần như trở thành một con người khác, vòng tròn bạn bè mở rộng hơn, nàng cảm thấy đang dần lọt ra phía rìa tầm mắt cô ấy.
Yêu thích càng nhiều, đau thương càng đậm.
Tháng tư, mùa mưa bắt đầu cũng như thể là thời điểm khởi đầu mọi đau thương.
Có thứ gì đau đớn hơn khi phải chôn giấu tình cảm của mình tận sâu vào lòng?
Gia An giấu đi những muộn phiền, ghen tị trong đôi mắt cười xinh đẹp của mình khi nhìn Quỳnh Chi cặp kè hết người này đến người khác, nhưng nàng chẳng làm được gì ngoài chịu đựng để tỏ ra bình thường, rằng nàng không đau, không buồn.
Nhưng biết sao được...
Ai mà chẳng khinh bỉ người đồng tính như nàng, nàng từng chứng kiến hai người ba của mình khổ tâm nhường nào về vấn đề này, dẫu với địa vị hai người, không ai có thể bắt nạt. Nhưng miệng đời vẫn là miệng, người ghét vẫn sẽ luôn nặng lời chửi bới chẳng kiên dè ai.
Quỳnh Chi làm sao mà chấp nhận! Đặc biệt khi cô ấy xem nàng là bạn thân, nàng thổ lộ chỉ có thể đánh mất mối quan hệ này mà thôi.
[Tan học chờ tớ cùng về nhé!]
Rất lâu rồi, Quỳnh Chi mới nhắn một tin như thế cho Gia An, giữa lớp học, nàng ngồi rúc vào một góc nhỏ, nở một nụ cười.
Bên ngoài tối đen, không một tia sáng mặt trời nào có thể len lỏi qua những tán mây ấy được, Gia An ngước nhìn trời, thở dài một hơi, lại một ngày mưa ẩm ướt.
Nàng đứng tựa lưng vào góc cột quen thuộc, nơi lúc trước nàng hay đợi cô cùng về chung. Đôi tay nhỏ bé đùa nghịch cán dù trong suốt, không biết đã trải qua bao lâu, người nàng ngóng trông vẫn chưa xuất hiện.
Nàng nhìn đồng hồ, một tiếng đã trôi qua, Quỳnh Chi vẫn chưa đến, mưa lại có dấu hiệu ngày một nặng nề hơn.
Tấm lưng mảnh khảnh trượt dài dựa cột, Gia An ngồi thụp xuống, có chút mệt mỏi.
Nhưng... nàng vẫn chờ.
Phía hành lang cuối vắng chợt vang lên tiếng nói cười, giọng nói quen thuộc ngay lập tức truyền vào tai nàng, khuôn mặt nàng chưa kịp hiện lên nụ cười đã lại phải tuyệt vọng đứng nép vào trong.
Quỳnh Chi đang khoác tay một cậu trai cùng khối...
Hai người cứ thế vui vẻ bước đi, cứ thế bung dù mà rời khỏi đại sảnh, cứ dần dần khuất sau màn mưa.
Quỳnh Chi...
Quỳnh Chi, có còn nhớ nàng không?
Có còn nhớ nàng đứng ở đây chờ không?
Khóe miệng Gia An cong lên một nụ cười đắng chát.
Từng bước chân, từng bước chân cứ thế chen vào màn mưa trắng xóa, đôi bàn tay nhỏ bé thoáng run rẩy, vẫn siết chặt cán dù chưa một lần bung.
Gia An cứ thế bước đi, mặc cho từng giọt mưa nặng trĩu tát vào gương mặt nàng.
Từng giọt nước cứ thế trượt dài phía sau lớp kính, không biết là nước mưa hay là nước mắt.
Cứ thế, một khoảng cách vô hình được vẽ ra trong mối quan hệ của hai người...
Quỳnh Chi hẹn gặp Gia An, nhưng chẳng phải nàng, mà là cậu chàng kia.
- Cô Quỳnh Chi, xin vui lòng nói tình trạng của cô cho tôi, tôi mới có thể giúp cô xem xét vấn đề vấn cô đang gặp.- Gia An lạnh lùng nói, dựa lưng vào ghế, cố kéo dài khoảng cách với người trước mặt. - Còn nếu cô cứ nói chuyện ngoài lề, tôi cảm phiền cô về cho!
Quỳnh Chi nhìn Gia An tỏ vẻ gay gắt như thế liền nở một nụ cười buồn, bất giác đôi mắt cô ấy ửng đỏ, một giọt rồi hai giọt nước mắt cứ thế trượt dài trên khóe mi cô.
- Cậu còn yêu tớ không, An?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Quỳnh Chi: Rõ ràng mình là phản diện chính mà nửa truyện mới được debut.
Đan Đan: Rõ ràng mình là con gái đầu tiên của bà má mà chỉ được kể tên.
Tác giả: Yêu thầm thực sự khó chịu. Bác sĩ An là hình mẫu chính xác cho việc dậy thì thành công, không thể trách được nàng, vì dù sao lớn lên với hai người đàn ông ( luôn bận rộn) dù có giúp việc thì cũng không thân thiết với nàng, Gia An khó mở lòng. Con gái tuổi dậy thị thật sự rất cần một người bầu bạn hướng dẫn.
Nó thật sự thiêng liêng và đẹp đẽ đến mức nào?
Câu trả lời tùy thuộc vào trái tim của mỗi người, hàng tỷ người tồn tại trên Trái Đất này, hẳn sẽ có hàng tỷ tỷ đáp án khác nhau.
Đối với Gia An, mối tình đầu là một thứ gì đó day dứt và khó quên, không phải nàng còn bận lòng, cũng chẳng phải nàng còn tiếc nuối vì nó chưa bắt đầu đã kết thúc. Mà nó như một bài học xương máu.
Mối tình đầu của Gia An là cánh cửa mở lối cho nàng bước vào một thế giới khác, là thứ thay đổi bản thân nàng, khiến nàng từng bước trở thành Gia An của ngày hôm nay.
Nàng còn nhớ như in đôi mắt nhiệt huyết của người đó khi lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã khắc sâu vào cõi lòng của cô gái mười lăm tuổi với trái tim non nớt dễ rung động. Đáng tiếc thay, sau này dù cho có cố gắng tìm kiếm bao nhiêu lần đi nữa, nó cũng chẳng còn tồn tại.
Vì, vốn dĩ, nó là một sự giả dối, giả dối đến đau lòng...
Có những câu chuyện chúng ta nên giữ riêng cho bản thân mình rồi quẳng nó sang một bên, vứt đi, vì khi nói ra đôi khi lại hóa thành nỗi day dứt, dằn vặt mãi về sau.
Và có những người, tốt nhất chúng ta chỉ nên duy trì mối quan hệ ở mức tình bạn, đừng cố dấn thân vào sâu thêm nữa.
Càng cố, chỉ càng là sai lầm.
Mối tình đầu không hẳn rằng phải yêu, đối với Gia An mà nói, đó là rung động đầu đời, một mối tình đơn phương.
Ba năm yêu thầm, chỉ cần một khoảnh khắc để thức tỉnh.
Chớp mắt một cái, sự thật trần trụi như một cơn mưa trái mùa tát vào mặt Gia An từng cơn đau buốt.
Mười hai năm trôi qua, xóa sạch những cảm xúc hỉ nộ ái ố, cũng như nỗi niềm chờ mong.
Trái tim Gia An, một thời gian dài sau đó, chẳng còn rung động được thêm lần nào nữa, cho đến khi gặp Nguyệt Minh...
- Hello, bác An.- Vài y tá đi ngang qua Gia An, khẽ cúi chào nàng.
Gia An theo phép lịch sự, mỉm cười, gật đầu chào lại bọn họ. Thân hình mảnh khảnh, dáng vẻ dịu dàng, cứ thế bước đi trên hành lang bệnh viện, gây nhớ thương cho không biết bao nhiêu người.
Các nữ y tá lúc nãy vẫn còn dõi theo bóng lưng của nàng, không ngừng thì thầm ngưỡng mộ, bác sĩ An vốn đã đẹp rồi, dạo này còn đẹp hơn, nói sao nhỉ?
Cứ có cảm giác nàng gần đây tỏa sáng hơn sau mỗi giây, nụ cười như có thêm dư vị ngọt ngào, làn da trắng hồng, thân hình nảy nở, sắc xuân cứ vậy trào dân. Dù tin đồn lan truyền người yêu bác sĩ An giàu có, nhưng chiếc nhẫn kim cương trên tay nàng không lúc nào không làm họ bị sốc.
Xinh đẹp, tài giỏi, nhiều người theo đuổi.
Thứ gì cũng có.
Ước gì được như nàng.
Gia An đến khoa Sản, mấy tiếp tân ngay lập tức gọi nàng lại.
Bác sĩ An dừng bước, lại nhìn vào đống hoa hồng đặt trên bàn tiếp tân, trong lòng khẽ thở dài, "Lại nữa rồi.", dù Nguyệt Minh đã ngăn cản không ít, vẫn có kẻ cứng đầu gửi hoa cho hoa khôi của HOPE.
- Cái này là của bác Hùng khoa Nội tổng hợp, này của bác Minh khoa ICU, bác Hưng khoa Tiêu hóa...- Tiếp tân nói đến đây thì ghé lại cạnh bên tai nàng, giọng nói chuyển màu nguy hiểm
- Còn món quà nhỏ xinh này là của bác sĩ Hạnh Ngân khoa thẩm mỹ - Tiếp tân nhét vào tay Gia An một chiếc hộp tinh xảo.- Em nghe bảo là lắc tay đính đá đến từ hãng S lừng danh đó.
Gia An thở dài, thấy hơi đau đầu, nàng đẩy ngược hộp quà vào tay tiếp tân, vốn đã nói rõ với bọn họ rất nhiều lần, nhưng xem ra ai cũng cứng đầu, muốn theo đuổi nàng cho bằng được. Chuyện này may là nàng giấu, chứ Nguyệt Minh mà biết tên họ... thì... e hèm, Gia An không biết kẻ ngốc kia còn định đuổi thêm bao nhiêu người nữa... đặc biệt là cô đồng nghiệp nữ kia...
- Mọi người xử lý dùm chị nha, cứ như cũ, cắm vào các bình hoa trong khoa là được rồi. Nếu họ tặng nữa cứ bảo chị có người yêu rồi.- Gia An ra vẻ nhờ vả. - Nhớ là mấy tấm thiệp cùng danh tính đừng để lộ ra, nhất là đừng để tới tai bác sĩ Hà nhé! Còn cái này thì từ chối giúp chị.- Nàng chỉ hộp quà nhỏ xinh trong tay tiếp tân
Các tiếp tân vui vẻ đồng ý, sau khi nàng về phòng, họ mới tặc lưỡi thương cảm cho các nam bác sĩ kia, theo đuổi trong vô vọng thật đáng thương mà.
Nhìn chiếc nhẫn trên tay kia, rõ ràng bác sĩ An có chủ rồi!
"Hột" to như vậy hẳn là rất đắt tiền...
Cạch— Nàng đẩy cửa phòng khám của mình ra, vén rèm cửa sổ, nở một nụ cười tươi tắn, ngồi ngay ngắn vào ghế, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Ting— Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên một tiếng, Gia An mở ra xem, là một hình ảnh.
- Thật là...
Nàng bật cười, trong ảnh là Nguyệt Minh với Joy, hai cái mặt áp sát vào nhau. Joy càng ngày càng giống Nguyệt Minh, bé con cười rất tươi, đưa tay véo mạnh vào má dì Nguyệt khiến mặt dì có chút méo mó, trông như sắp khóc đến nơi...
[Chị xem, Joy chỉ được cái ăn hiếp em. Tối nay chị không về sớm thì dì cháu em lại gây chiến đấy. Have a good day Dr. Ann của em. Je t'aime~(≧▽≦)/~!]
Gia An ấn nút save lại bức ảnh, sau đó ngắm nghía thêm vài lần, chụp ảnh chậu xương rồng đang đón những tia nắng ban mai bên cửa sổ, ấn nút send.
[Bonne journée~] (Ngày tốt lành)
Đầu dây bên kia rất nhanh nhắn lại, là một icon hờn dỗi, đúng chất trẻ con của Nguyệt Minh rồi.
[Mặt chị đâu? Mặt chị là cái chậu này à? ಠ_ಠ]
[Muốn nhìn mặt của mỹ nhân đâu có dễ? Ai cho em nhìn miễn phí?] Gia An trêu chọc.
Tiếp đó, Nguyệt Minh không thèm rep nàng, nhưng thay vào đó lại là tin nhắn báo chuyển tiền của ngân hàng, Gia An liền xụ mặt.
[Ghét cái tính này của em]
[Ấy ấy, tiền nhờ chị khi về mua tã lót cho Joy giúp em...] Nguyệt Minh rất nhanh trả lời.
[Tạm tha cho em] Gia An phì cười vì tài bẻ lái của Tổng giám đốc.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa, nàng vội vàng gửi thêm một tin nhắn nữa.
[Tối gặp, chị phải làm việc rồi]
Bác sĩ An cất điện thoại vào ngăn tủ.
- Mời vào ạ.
Cánh cửa bật mở, bác sĩ An trưng ra một nụ cười chuyên nghiệp, chào đón bệnh nhân đầu tiên trong ngày của mình.
- Xin... chào.
- Lâu quá không gặp.
Nụ cười tắt hẳn trên gương mặt xinh đẹp...
-Sau đây cô sẽ phát phiếu điểm cho các bạn, tới tên ai người ấy lên nhận nhé.- Giáo viên chủ nhiệm nâng gọng kính, nheo mắt nhìn vào xấp phiếu điểm trong tay mình.
Bên dưới, đám học sinh liền xôn xao, có người thì chờ mong, cũng có người lại cảm thấy lo lắng muốn trốn tránh, lúc nhận phiếu điểm, kẻ vui người buồn đều hiện rõ ra mặt.
Trường X bao gồm 3 lớp chọn, cũng là 3 lớp "đỉnh cao" nhất của trường, nói không điêu, hết thảy học sinh ở ba lớp này đều có thành tích đứng đầu cả nước. Các học sinh có thành tích học tập tốt sẽ được phân ngẫu nhiên vào ba lớp, tỉ lệ đào thải sau mỗi kỳ thi cực kỳ cao. Ba lớp sẽ tiến hành thi đua với nhau để lấy xếp hạng của trường, khỏi phải nói cũng biết tâm lý cạnh tranh giữa học sinh với nhau căng thẳng thế nào.
-Lớp ta lần này vẫn là Gia An đứng đầu, và xếp hạng 2 toàn trường.- Giáo viên chủ nhiệm tự hào.
Đây không phải lần đầu bà thấy học sinh giỏi, nhưng giỏi một cách toàn diện như Gia An thì thật sự rất hiếm có, trừ ngữ văn đạt 9.5 ra, toàn bộ các môn đều là con số mười đầy kiêu hãnh. Nhưng tiếc là kỳ này bị đẩy xuống hạng 2 vì điểm ngữ văn, Đan Đan lớp bên cạnh lại chễm chệ chiếm lĩnh ngôi vị đầu bảng.
Không khí lớp nháo nhào lên.
Gia An thay vì vui mừng thì lại cúi gằm xuống, để cho tóc mái che phủ cả gương mặt, không một ai có thể đánh giá biểu hiện của nàng lúc này.
-Làm sao? Lại là cậu ta à?
-Eo ôi, cái đứa lầm lầm lỳ lỳ đó sao?
-Có gì ghê chứ? Chẳng phải vẫn thua Đan lớp bên sao?
-Cứ điểm cao như vậy hèn chi chẳng bao giờ để ai vào mắt.
-Cậu có thế bộ dạng của nó không? Chảnh chọe vô cùng.
-Chả bằng Đan Đan cùng Hân Di, người vừa xinh, vừa giỏi, lại còn thân thiện. Nhìn gái lớp người ta thấy mê thật!
-Chắc tưởng mình ngon. Ha ha, xấu xí, đeo cặp kính nhìn ghê chết được.
Hàng chục lời nói khó nghe cứ thế phát ra, buồn cười hơn là những kẻ xấu tính này còn chẳng thèm nhỏ giọng, mà cứ thế nói thẳng trước mặt nàng. Đối với cái lớp này mà nói, bọn trẻ có thể không đồng lòng, hay hơn thua ganh đua nhau, nhưng có một chuyện chúng nó tuyệt đối rất đoàn kết, chính là tẩy chay Gia An bởi nàng quá mức lập dị.
Trong mắt bọn nó, nàng cục mịch, luôn tự cô lập bản thân một góc. Ban đầu thì không sao, cho đến khi thành tích nàng nổi bật, miệng truyền miệng những tính cách này của nàng đều hóa thành tự cao, không đặt ai vào mắt.
Đôi bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt, nhè nhẹ run theo từng lời bọn họ nói. Phía sau lớp kính cận dày cộp chính là đôi mắt long lanh ngập nước, đôi môi mỏng tự lúc nào đã bật máu vì nàng cắn chặt để nén cảm xúc.
-Nói đủ chưa? Có giỏi thì dùng điểm số mà đánh bại người ta!
Một giọng nói đanh thép phát ra từ vị trí bên cạnh Gia An khiến mọi người im bặt, toàn bộ sự tập trung đổ dồn vào Quỳnh Chi - Hot girl của trường.
Gia An ngước mặt, xuyên qua tóc mái dày của mình mà nhìn cô bạn cùng bàn, đôi mắt cứng rắn kia phóng về phía mọi người, như thể chỉ cần một người mở miệng nữa, cô ấy sẽ cho người ấy biết thế nào là lễ độ vậy!
Sau đó, Quỳnh Chi đưa tay, nắm lấy bàn tay run run của Gia An, tay còn lại xoa xoa đầu nàng.
-Không sao, cậu cứ là cậu là được, giỏi quá cũng khổ!
Khoảnh khắc đó.
Ánh mắt đó.
Sự chở che đó.
Cả đời Gia An không bao giờ quên được.
Trong đôi mắt non nớt ẩn giấu của Gia An lấp lánh sự ngưỡng mộ và xúc động.
Quỳnh Chi, như cái tên của cậu ấy, xinh đẹp, cuốn hút duyên dáng, thuần khiết hệt như một bông hoa quỳnh đang tỏa sắc hương vậy!
.
Khóe miệng Gia An có chút run rẩy cong lên tạo thành một nụ cười gượng gạo khi nhìn thấy Quỳnh Chi sau gần mười hai năm xa cách, kể từ lần gặp cuối đầy xót xa ấy. Không phải nàng không biết ngần ấy năm qua cô ấy làm gì, ở đâu, nhưng gặp mặt trực tiếp còn không nhìn ra tâm tư, huống hồ cách nhau một lớp màn hình.
Quỳnh Chi ba mươi tuổi, vẫn xinh đẹp, vẫn cuốn hút như chính cái tên của cô ấy thuở nào.
Gia An khẽ đưa tay lên chạm vào ngực mình, ấy vậy mà, có gì đó đã thay đổi, thay đổi thật nhiều, khiến nhịp tim nàng không còn đập loạn xạ như xưa nữa rồi. Mà là từng hồi trống ngực sợ sệt.
Quỳnh Chi kéo ghế ngồi xuống, hất nhẹ mái tóc xoăn dài. Cô ấy cởi bỏ cặp kính mát ra, gương mặt của một người phụ nữ xinh đẹp thuần thục cứ thế hiện hữu trước mặt Gia An.
Phải rồi, đôi mắt thuần khiết ngày ấy đã không còn nữa... Không, là chưa từng tồn tại.
Quỳnh Chi lấy từ túi xách ra một tờ báo, mà trang bìa chính là hình ảnh của Gia An. Nàng tươi cười, mặc chiếc áo blouse quen thuộc, đang tự tin trả lời phóng viên.
- Lâu quá không gặp, cậu thay đổi nhiều thật...- Quỳnh Chi nhếch môi, sau đó đột nhiên đứng dậy, chống một tay vào bàn làm điểm tựa, nghiêng người, tư thế đầy quyến rũ, đưa tay còn lại nhẹ nhàng gỡ đi cặp mắt kính của Gia An.
- Nhưng nhờ đôi mắt xinh đẹp này, mà tớ nhận ra cậu.
Gia An có chút ngỡ ngàng, vẫn chưa thích ứng được. Nàng cứ thế ngồi im, mặc cho người đối diện nói gì, làm gì, đôi mắt cười xinh đẹp ngày thường thoáng chút tia nước mà long lanh.
Khác với bác sĩ An người người theo đuổi bây giờ, cô bé Gia An suốt những năm cấp ba không hề xinh đẹp bắt mắt, chẳng hề cuốn hút ong bướm quẩn quanh, cũng không có chút tự tin nào. Nàng tự phong bế sắc đẹp của mình bởi lớp bề ngoài không chau chuốt.
Dáng lưng hơi khòm, mái tóc dày xụ cùng kiểu tóc quái dị che phủ cả gương mặt, không một ai có thể nhìn rõ được nàng, cùng với đó là cặp mắt kính "đít chai" to tướng chiếm diện tích gần hết trên gương mặt lấm tấm mụn của tuổi dậy thì. Ngoại hình không bắt mắt, thành tích lại nổi trội, khiến cho cả một thế hệ trọng gỗ hơn là nước sơn đều xem thường và ghét nàng.
Tất nhiên, điều này đã khiến Ralph hết sức rầu rĩ, chỉ tiếc con gái lầm lì y như ba nó, đã không muốn thì tuyệt nhiên không ai ép buộc được!
Ralph đã khuyên rất nhiều mà Gia An vẫn cứ như vậy, có nhan sắc lại cứ thích giấu đi, có nhan sắc nhưng lại không biết cách sử dụng cho đúng.
Ralph tức đến bật khóc.
Đúng lúc đó, Quỳnh Chi lại xuất hiện, đến bên đời nàng như một vị cứu tinh, một người bạn thân hiếm có khó tìm, từng sự bảo bọc và đối xử tốt đã khiến một thiếu nữ tuổi dậy thì với trái tim yếu đuối say nắng rồi phải lòng.
Phải, Gia An lần đầu cảm nắng một người.
Gia An đơn phương bạn thân của mình.
Quỳnh Chi cả ba năm cấp ba đều trong nhóm hoa khôi của trường. Thành tích học tập tuy tệ nhất nhưng là tệ nhất trong những người giỏi nhất, chuyện nhỏ, điều đó không thể ngăn cản cô ấy nổi tiếng.
-Hoa này đẹp đó, nhưng mà không thích.- Quỳnh Chi thẳng thừng vứt bó hoa vừa nhận được vào sọt rác.
-Nếu cậu không thích thì có thể từ chối mà?- Gia An thật thà nói.
-No no...- Quỳnh Chi tặc lưỡi.- Làm như vậy không phải còn tổn thương bọn họ hơn sao?
-Thà là tổn thương ngay lúc đó, còn hơn là để người ta nuôi hi vọng.- Gia An nhìn vào bó hoa đáng thương kia, có chút buồn bã.
Đối với Quỳnh Chi, tình yêu hẳn chỉ là một thứ trang sức điểm tô cho cuộc đời cậu ấy, càng thay nhiều, càng khiến cậu ấy tự hào.
-Hưm...- Quỳnh Chi đến ngồi cạnh bên Gia An, sau đó choàng tay qua vai nàng, kề sát mặt mình vào mặt nàng, khẽ thỏ thẻ.
-Cậu thật tốt bụng, đáng là báu vật của thế giới này~ Cậu biết không, hoa có được trân trọng hay không, còn phải biết nó được tặng từ tay ai đấy...
Gia An im lặng nhìn Quỳnh Chi.
-Chỉ cần là An, cho dù tặng tớ một cành hoa dại, tớ cũng thích!- Quỳnh Chi cười tươi, sau đó thật tự nhiên vuốt mặt Gia An.
Gương mặt Gia An liền ửng đỏ khi làn hơi ấm nóng phả vào tai nàng, nàng theo quán tính là lùi xa Quỳnh Chi.
-Nè, có bao giờ cậu nghĩ thay đổi bản thân mình không?- Quỳnh Chi nhích theo nàng, sau đó cô đưa tay nghịch mái tóc dày của nàng.
-...- Gia An lắc lắc đầu, xấu hổ giấu gương mặt đỏ ửng của mình sau mái tóc dày.
-Ha ha, tốt.- Quỳnh Chi bỗng giật mạnh cặp kính dày của nàng ra, sau đó vén tóc nàng sang một bên.-Vì vẻ đẹp này chỉ nên để mỗi tớ ngắm nhìn mà thôi!
- Cô đến đây làm gì?- Gia An thức tỉnh, lập tức dịch ghế né tránh xa khỏi Quỳnh Chi, nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp của một bác sĩ.
- Ha, lạnh lùng thế.- Quỳnh Chi vẫn không buông tha, đưa ngón tay vuốt dọc theo sườn mặt Gia An.- Lúc trước cậu đâu có như thế với tớ đâu An? Cậu sao thế?
Quỳnh Chi tỏ ra rầu rĩ, gương mặt liền hiện vẻ đau khổ tột cùng, cũng khó nói, cô ấy là một diễn viên nhiều kinh nghiệm, người khác nhìn vào khó mà phân biệt được đây là biểu cảm thật lòng hay chỉ là diễn xuất. Tay cô trượt dài xuống trên cánh tay Gia An, ánh mắt va vào chiếc nhẫn trên tay của nàng, khẽ nhếch môi cười.
- Có rất nhiều người đang chờ đến lượt, tôi không muốn tốn thời gian vào chuyện không đâu.- Gia An vẫn tiếp tục né tránh Quỳnh Chi, tay nàng rụt lại, không muốn bàn tay kia chạm vào nhẫn của Nguyệt Minh.
- Từ bao giờ mà tớ lại là chuyện không đâu? Thật là đau lòng nha~- Quỳnh Chi ngồi hẳn lên bàn là việc của Gia An, giữ lấy gương mặt nàng, ép buộc nàng phải nhìn cô.- Ai từng nói sẽ chăm sóc tớ?
Đôi mày sắc sảo của Quỳnh Chi nhíu lại, gương mặt tỏ ra tổn thương.
- Hay là yêu người khác rồi, bác sĩ An... tên gì ấy nhỉ?
Ánh mắt Quỳnh Chi đặt lên chiếc nhẫn của Gia An, môi đỏ mấp máy 3 từ: Hoàng Nguyệt Minh.
Gia An gỡ tay cô ra, nàng sờ nhẹ lên gương mặt mình, nơi mà Quỳnh Chi vừa chạm vào.
- Sau bao nhiêu năm, chúng ta còn gì để nói đâu?
Thời gian quen biết đã ngắn hơn số ngày chia xa, ai rồi chẳng thay đổi cơ chứ?
Gia An đã quen với cái nhìn đầy khinh thường của mọi người, nàng lúc ấy từng nghĩ, nàng sẽ sống hết 3 năm học này trong những ánh nhìn phán xét ấy. Cũng được, không sao cả, con người vốn có bản tính thích nghi cao mà.
Nhưng Quỳnh Chi đến, mở rộng tầm mắt Gia An, nàng bắt đầu cảm thấy bản thân dần có tham vọng. Theo lời cô ấy, nàng bắt đầu chán ghét lời miệt thị từ những kẻ kia, nàng cảm thấy bản thân mình xứng đáng hơn thế.
Những lúc Gia An giật được hạng nhất, Quỳnh Chi dường như thay nàng cao hứng và ngược lại, khi nàng bị hụt vị trí đứng đầu vào tay người khác, cô dường như còn buồn bã hơn nàng.
Đến năm lớp 12, cả hai không còn học chung, Quỳnh Chi bị đào thải khỏi lớp chuyên. Nhưng yêu thích của Gia An dành cho Quỳnh Chi chỉ có lớn hơn.
Gia An không biết có phải vì thế mà kéo dài khoảng cách của hai người hay không, nhưng Quỳnh Chi gần như trở thành một con người khác, vòng tròn bạn bè mở rộng hơn, nàng cảm thấy đang dần lọt ra phía rìa tầm mắt cô ấy.
Yêu thích càng nhiều, đau thương càng đậm.
Tháng tư, mùa mưa bắt đầu cũng như thể là thời điểm khởi đầu mọi đau thương.
Có thứ gì đau đớn hơn khi phải chôn giấu tình cảm của mình tận sâu vào lòng?
Gia An giấu đi những muộn phiền, ghen tị trong đôi mắt cười xinh đẹp của mình khi nhìn Quỳnh Chi cặp kè hết người này đến người khác, nhưng nàng chẳng làm được gì ngoài chịu đựng để tỏ ra bình thường, rằng nàng không đau, không buồn.
Nhưng biết sao được...
Ai mà chẳng khinh bỉ người đồng tính như nàng, nàng từng chứng kiến hai người ba của mình khổ tâm nhường nào về vấn đề này, dẫu với địa vị hai người, không ai có thể bắt nạt. Nhưng miệng đời vẫn là miệng, người ghét vẫn sẽ luôn nặng lời chửi bới chẳng kiên dè ai.
Quỳnh Chi làm sao mà chấp nhận! Đặc biệt khi cô ấy xem nàng là bạn thân, nàng thổ lộ chỉ có thể đánh mất mối quan hệ này mà thôi.
[Tan học chờ tớ cùng về nhé!]
Rất lâu rồi, Quỳnh Chi mới nhắn một tin như thế cho Gia An, giữa lớp học, nàng ngồi rúc vào một góc nhỏ, nở một nụ cười.
Bên ngoài tối đen, không một tia sáng mặt trời nào có thể len lỏi qua những tán mây ấy được, Gia An ngước nhìn trời, thở dài một hơi, lại một ngày mưa ẩm ướt.
Nàng đứng tựa lưng vào góc cột quen thuộc, nơi lúc trước nàng hay đợi cô cùng về chung. Đôi tay nhỏ bé đùa nghịch cán dù trong suốt, không biết đã trải qua bao lâu, người nàng ngóng trông vẫn chưa xuất hiện.
Nàng nhìn đồng hồ, một tiếng đã trôi qua, Quỳnh Chi vẫn chưa đến, mưa lại có dấu hiệu ngày một nặng nề hơn.
Tấm lưng mảnh khảnh trượt dài dựa cột, Gia An ngồi thụp xuống, có chút mệt mỏi.
Nhưng... nàng vẫn chờ.
Phía hành lang cuối vắng chợt vang lên tiếng nói cười, giọng nói quen thuộc ngay lập tức truyền vào tai nàng, khuôn mặt nàng chưa kịp hiện lên nụ cười đã lại phải tuyệt vọng đứng nép vào trong.
Quỳnh Chi đang khoác tay một cậu trai cùng khối...
Hai người cứ thế vui vẻ bước đi, cứ thế bung dù mà rời khỏi đại sảnh, cứ dần dần khuất sau màn mưa.
Quỳnh Chi...
Quỳnh Chi, có còn nhớ nàng không?
Có còn nhớ nàng đứng ở đây chờ không?
Khóe miệng Gia An cong lên một nụ cười đắng chát.
Từng bước chân, từng bước chân cứ thế chen vào màn mưa trắng xóa, đôi bàn tay nhỏ bé thoáng run rẩy, vẫn siết chặt cán dù chưa một lần bung.
Gia An cứ thế bước đi, mặc cho từng giọt mưa nặng trĩu tát vào gương mặt nàng.
Từng giọt nước cứ thế trượt dài phía sau lớp kính, không biết là nước mưa hay là nước mắt.
Cứ thế, một khoảng cách vô hình được vẽ ra trong mối quan hệ của hai người...
Quỳnh Chi hẹn gặp Gia An, nhưng chẳng phải nàng, mà là cậu chàng kia.
- Cô Quỳnh Chi, xin vui lòng nói tình trạng của cô cho tôi, tôi mới có thể giúp cô xem xét vấn đề vấn cô đang gặp.- Gia An lạnh lùng nói, dựa lưng vào ghế, cố kéo dài khoảng cách với người trước mặt. - Còn nếu cô cứ nói chuyện ngoài lề, tôi cảm phiền cô về cho!
Quỳnh Chi nhìn Gia An tỏ vẻ gay gắt như thế liền nở một nụ cười buồn, bất giác đôi mắt cô ấy ửng đỏ, một giọt rồi hai giọt nước mắt cứ thế trượt dài trên khóe mi cô.
- Cậu còn yêu tớ không, An?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Quỳnh Chi: Rõ ràng mình là phản diện chính mà nửa truyện mới được debut.
Đan Đan: Rõ ràng mình là con gái đầu tiên của bà má mà chỉ được kể tên.
Tác giả: Yêu thầm thực sự khó chịu. Bác sĩ An là hình mẫu chính xác cho việc dậy thì thành công, không thể trách được nàng, vì dù sao lớn lên với hai người đàn ông ( luôn bận rộn) dù có giúp việc thì cũng không thân thiết với nàng, Gia An khó mở lòng. Con gái tuổi dậy thị thật sự rất cần một người bầu bạn hướng dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.